• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 13

Văn Nhược Nhược ngẩn người ra, chẳng phải Liễu Tâm Mi nên cảm động đến rơi nước mắt sao? Nhưng trông vẻ mặt lạnh lùng của nàng ta, dường như không xem Ân Điển của Mộ Dung Dật Phi ra gì.

Mộ Dung Dật Phi còn không thèm trao cho Liễu Tâm Mi đến một ánh nhìn, ở hậu viên không thiếu gì những người phụ nữ chơi trò muốn bắt vờ thả, chỉ là không ngờ rằng, nàng ta cũng học được chiêu đó.

Mộ Dung Dật Ninh cảm thấy nếu tiếp tục ngồi ở đây sẽ bị cảm lạnh mất, nơi này quá lạnh, dù là căn phòng hay là con người.

“À, Vương Huynh, Vương Tẩu, trong phủ của đệ còn nhiều chuyện chưa giải quyết, xin cáo từ trước.” Y chắp tay và đứng dậy.

“Tứ hoàng thúc, cám ơn người. Sau này người có đến thăm con và mẫu thân không ạ?” Ánh mắt sáng lấp lánh của Siêu Phàm nhìn thẳng Mộ Dung Dật Ninh, gương mặt trẻ thơ tràn đầy sự nuối tiếc.

Ợ, hai người đàn ông đều không biết phản ứng ra sao, câu nói này nghe sao mà hơi quái lạ.

Mộ Dung Dật Ninh cười gượng mấy tiếng, để che đậy sự gượng gạo của mình, rồi y cười ôn hòa nói: “Tứ thúc nếu có thời gian, nhất định đến thăm con.”

“Vâng ạ.” Đứa trẻ vui vẻ vỗ tay, đôi mắt cong như vầng trăng trên trời.

“Thành Vương về cẩn thận.” Liễu Tâm Mi đứng lên, khẽ cúi người.

Mộ Dung Dật Phi lia tới một ánh mắt sắc như dao, còn tưởng rằng người phụ nữ này là người vong ơn, xem ra trong lòng nàng ta đang oán hận ta.

“Ta tiễn đệ.” Mộ Dung Dật Phi không muốn ở lại trong căn phòng này thêm chút nào nữa, mùi quái lạ lẫn trong không khí, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi trao nhau ánh nhìn, Vương Gia đã đi rồi, họ còn ở lại đây làm gì nữa? Ở đây xem Liễu Tâm Mi đếm tiền ư? Ai ai đều lần lượt đi ra ngoài, giải tán hết.

Đi hết rồi sao? Liễu Diệp Nhi xoa xoa đôi mắt, Vương Gia dễ dàng bỏ qua cho tiểu thư nhà mình vậy sao? Còn nữa, ngày mai họ có thể dọn về chỗ cũ rồi? Trong một lúc đầu óc của nàng bị quá nhiều niềm vui xâm lấn, chỉ biết đứng đó nhếch mép cười một cách khờ khạo.

“Vương Phi, chúng ta có thể dọn về Phù Vân Cư rồi, sau này tiền tháng cũng được nhân đôi, cuộc sống của chúng ta cuối cùng đã có khởi sắc.” Liễu Diệp Nhi mừng rỡ nói với Liễu Tâm Mi.

Liễu Tâm Mi yên lặng hết sức, nàng cần phải suy nghĩ kỹ lại, Mộ Dung Dật Phi này ngoại trừ hơi lạnh lùng, không hề để lại ấn tượng đặc biệt xấu với nàng. Dường như hắn cũng không tệ hại như nàng từng nghĩ. Nàng còn tưởng rằng chuyện hôm nay khiến hắn mất mặt trước nhiều người, hắn sẽ nổi trận lôi đình. Sự cấm túc hoặc hưu thư mà nàng đang từng dự đoán đều không có, ngược lại còn cho nàng đãi ngộ tốt như vậy. Chẳng lẽ là do lương tâm cắn rứt?

“Vương Phi, người không vui mừng sao?” Thấy Liễu Tâm Mi không có phản ứng gì cả, Liễu Diệp Nhi thấy lạ nên hỏi.

“Có gì đáng mừng? Chẳng qua chỉ là lấy lại những thứ thuộc về ta.” Liễu Tâm Mi hời hợt trả lời.

Tất cả mọi thứ thuộc về nàng, nàng đều phải từng cái từng cái giành lại, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Đưa ra một đồng bạc lẻ, nàng dặn dò Liễu Diệp Nhi: “Lát nữa đi làm lại một tấm biển mới, đề Như Yên Các là được.”

Chuyện xưa như khói bụi, tất cả đều quên hết, có những chuyện chỉ nên quên đi. Để lại trong lòng, chỉ tổ làm tổn thương chính mình, không hề hấn gì được người khác. Người đã từng chết qua một lần sẽ nhìn thoáng hơn, chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này là làm khó chính mình.

“Tại sao phải thay tên ạ?” Liễu Diệp Nhi tỏ ra khó hiểu.

“Bởi vì tất cả mọi thứ của ta đều phải bắt đầu lại từ đầu.” Liễu Tâm Mi từng từ từng từ nói.

Tất cả đều đã thay đổi, nàng đã không còn là thám tử tư hăng hái trước kia nữa, nhưng nàng cũng không muốn trở thành khí phi chỉ biết phục tùng người khác. Ông trời đã không cho nàng chết đi, vậy nàng nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, sống thật tốt.

Nhìn căn phòng nhỏ này, Liễu Tâm Mi bế lại đứa trẻ lên, cằm của nàng áp trên đầu thằng bé, dịu dàng dụi vào mái tóc mượt mà của y, Siêu Phàm bất giác cười phá lên.

“Mẫu thân, hôm nay những con người ấy trông không đáng sợ lắm.” Tuy rằng còn nhỏ, nhưng y đã nhìn thấu được đôi chút.

Liễu Tâm Mi cười sủng nịnh, tâm trạng của nàng rất tốt. Trên người có tiền rồi, nàng muốn sống một cuộc sống không cần phải lo trang trải cơm ăn miếng mặc. Nhưng không ngờ lại có thêm những cái ngoài ý muốn, Mộ Dung Dật Ninh cho nàng một miếng vàng, Mộ Dung Dật Phi cho nàng điều kiện sinh hoạt. Phải chăng do ông trời thấy nàng còn trẻ vậy mà đã trải qua nhiều khổ sở, không thể khoanh tay đứng nhìn, nên mới bù đắp cho nàng?

Bỗng dưng, Siêu Phàm thở một hơi dài.

Tên tiểu tử này có gì bất mãn sao?

“Mẫu thân, Phụ Vương vẫn không thích con.” Từ lúc bước vào, người chưa từng nhìn mình một lần nào.

“Vậy con có thích hắn không?” Liễu Tâm Mi hỏi.

“Ưm, cũng không thích.” Siêu Phàm học cách người lớn cau mày, rồi đột nhiên y nhếch môi cười: “Con thích tứ hoàng thúc, nếu người trở thành phụ vương của con thì tốt quá.”

Liễu Tâm Mi nhíu mày, thằng bé này đã lần thứ hai nhắc đến chuyện này, tuy là không chắp lời nói của trẻ con, nhưng nàng thật sự không muốn dính líu gì tới Mộ Dung Dật Ninh.

“Lời này sau này con không được nói nữa, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Liễu Tâm Mi cảnh cáo y. Sắc mặt của Mộ Dung Dật Phi nàng trông thấy rất rõ, lời nói của Siêu Phàm đã khiến hắn có chút nổi giận. Nàng không sợ gặp chuyện, nhưng cũng không muốn gây chuyện.

“Rắc rối? Sẽ có rắc rối như thế nào?” Siêu Phàm thắc mắc hỏi.

“Con sẽ không còn được nhìn thấy mẫu thân nữa.” Liễu Tâm Mi từng từ từng chữ nói.

“Không.” Siêu Phàm nắm chặt tay áo của nàng, lo sợ nàng thật sự sẽ đột nhiên biến mất. Mẫu thân này là người biết biến hóa, lỡ như người biến mất tăm, y phải làm sao? Phụ thân không thích y, nếu mất đi mẫu thân, y sẽ không còn gì nữa.

“Con không nói nữa, không … không nói nữa.” Y lo sợ, và lại bắt đầu nói lắp bắp.

“Vương Phi, nô tì đi quét dọn nơi ở mới đây.” Liễu Diệp Nhi mừng rỡ nói.

Đột nhiên Liễu Tâm Mi cảm thấy nha đầu này thật đáng thương, đi theo chủ tử như vậy, nàng ta đã chịu bao nhiêu khổ? Trông hai ả trắc phi đến trước mặt nàng ra oai, bên cạnh được vây quanh bởi đầy tớ và người hầu. Nha đầu này một mình phải làm công việc của bao nhiêu người đây?

“Liễu Diệp Nhi, bên cạnh ta chỉ có mình ngươi sao?” Nàng bất giác hỏi.

“Sao có thể chứ? Có bốn người theo tiểu thư gả qua đây, còn một số người lúc trước được An Vương phái tới đây để hầu hạ nữa, Phù Vân Cư tổng cộng có đến mười mấy người.” Liễu Diệp Nhi thành thật trả lời.

“Bọn họ đâu rồi?” Liễu Tâm Mi hỏi.

Sắc mặt của Liễu Diệp Nhi biến đổi: “Những người đó ắt có nơi khác để đi, Vương Phi nương nương không cần lo cho họ.” Một số người đã bị Văn Phi cử đi chỗ khác hầu hạ, nàng ta không nói gì. Nhưng có một số người là vì chê nơi này bần hàn, tìm hết mọi cách để đổi việc khác.

Trông vẻ mặt tức giận của nàng ta, Liễu Tâm Mi cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Nàng đã hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải trở nên lớn mạnh, nàng chính là chỗ dựa của hai người này. Cho dù nàng đi tới bước nào, lòng trung thành của họ cũng không bao giờ phản bội nàng.

“Liễu Diệp Nhi, ngày mai đi tìm Văn Nhược Nhược đòi vài nha hoàn về đây, những người lúc trước đã từng hầu hạ ta, thì đừng xuất hiện ở Như Yên Các nữa.” Nàng lên tiếng dặn dò.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom