• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 219

49219.
Mai Nhi gật đầu liên tục, nếu sức khỏe của Văn Phi nương nương có chuyện gì, tất nhiên mời đại phu của nhà mình vẫn tốt hơn.

“Nương nương yên tâm, nô tỳ lập tức thông báo cho Văn Bân trở về.” Mai Nhi đắp một chiếc chăn mỏng cho Văn Nhược Nhược.

Văn Bân? Vừa nghe thấy cái tên này, Văn Nhược Nhược tựa như bị bò cạp chích, lỗ chân lông dựng đứng cả lên, ả vẫy tay ghê tởm nói: “Cứ kêu Văn Bân ở lại Văn phủ, không cần trở về nữa.”

Trong lòng Mai Nhi xuất hiện một dấu chấm hỏi vô cùng lớn, Văn Bân này là tâm phúc của lão gia, phái đến để tùy thân bảo vệ Văn phi nương nương, trước nay vẫn luôn trung thành, chưa từng làm sai điều gì. Gần đây không biết bị làm sao, nương nương trước là sai vặt để hắn làm việc bên ngoài, bây giờ thì tốt rồi, trược tiếp đuổi hắn về Văn phủ.

“Nương nương, Văn Bân nếu như ở lại vương phủ, chúng ta sẽ thiếu đi một cánh tay đó!” Mai Nhi cắn chặt môi, Văn Bân này không những thân thủ tốt, tâm tư cũng rất chu đáo, Văn Nhược Nhược quản lý một vương phủ lớn như vậy, khó tránh mắc phải thiếu sót, nếu Văn Bân phát hiện, thì sẽ âm thầm nhắc nhở Mai Nhi, kịp thời chỉnh đốn lại.

Văn Nhược Nhược suy nghĩ một hồi, sau này có lẽ bản thân sẽ không còn cơ hội ra ngoài, Mai Nhi là một nữ tử, ra ngoài tự nhiên sẽ không tiện như nam nhân, Văn Bân này quả thật nên giữ lại bên cạnh, sau đó hừ lạnh một tiếng, không để tâm đến chuyện này nữa.

Mai Nhi gọi hai a hoàn đến để hầu hạ, bản thân liền đi tìm Văn Bân.

“Văn phi nương nương bệnh rồi sao?” Văn Bân lập tức lo lắng hỏi, thần sắc cũng trở nên khẩn trương.

“Đại phu trong phủ nói là giống như hỷ mạch, nhưng vương gia và nương nương không biết bị làm sao, đều cùng nhau nói là bị bệnh.” Mai Nhi cuối cùng đã gặp được người thân cận rồi, đi theo Văn Nhược Nhược bao nhiêu năm rồi, cô ta xem Văn phủ là nhà của mình, vừa nhắc đến là rất thân thiết.

Miệng của Văn Bân há to, nương nương có hỷ mạch rồi, đây không phải là chuyện đáng vui mừng sao? Tại sao vương gia và nương nương đều không vui chứ? Chẳng lẽ? Trong lòng hắn đột nhiên nhớ lại, không thể nào?

“Mai Nhi, Ta có thể gặp mặt Văn phi nương nương không?” Hắn suy nghĩ một hồi, từ từ mở miệng hỏi.

“Để ta đi hỏi xem, nhưng mà Văn Bân này, ngươi đắc tội với nương nương sao?” Mai Nhi thăm dò nhìn hắn.

Văn Bân chột dạ né tránh ánh mắt của cô ta, trả lời một cách ứng phó: “Ta chẳng qua chỉ là một thị vệ, chủ tử phân phó cái gì thì ta làm cái đó, nào đâu dám làm trái ý của chủ tử chứ?”

Mai Nhi gật gật đầu, lời này nói không sai, Văn Bân mấy năm nay hành sự cẩn thận, là mối liên kết giữa Văn phi nương nương và Văn phủ.

“Ngươi mau trở về Văn phủ mời đại phu, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi cùng đi gặp Văn phi nương nương.” Mai Nhi là a hoàn thân cận của Văn Nhược Nhược, một chút quyền lợi này cô ta cũng có.

Văn Bân đồng ý, vội vàng rời khỏi. Hắn là người của Văn gia, không làm việc cho An vương phủ, chỉ là phụ trách bảo vệ Văn Nhược Nhược mà thôi, ra vào chỉ cần không vi phạm điều cấm, sẽ không có ai gây khó dễ.

Khi màn đêm buông xuống, Văn Bân vội vàng trở về, phía sau còn mang theo một ông lão đã có tuổi, thị vệ gác cửa hỏi vài câu, liền cho phép đi vào.

Văn Nhược Nhược lạnh lùng nhìn Văn Bân một cái, không nói lời nào liền xoay đầu qua, nam nhân này, hủy đi nửa đời sau của ả rồi! Chỉ là ả không thể trách tội người ta, dù sao cũng là bản thân mình chủ động trước, hắn chỉ là không từ chối mà thôi. Hắn và ả đều giống nhau, không thể bảo vệ được đứa con của mình, thậm chí cũng không kịp để nó nhìn thấy thế giới này, bị tước đi mạng sống trong mớ hỗn độn này.

“Văn phi nương nương.” Lão già cúi người hành lễ.

“Lý tiên sinh, miễn lễ.” Văn Nhược Nhược cười cười, lão tiên sinh này đã ở Văn phủ nhiều năm rồi, khi bản thân còn chưa xuất giá, ông ta đã ở Văn phủ rồi.

“Các ngươi đều lui xuống cả đi.” Văn Nhược Nhược vẫy vẫy tay, cho dù là Mai Nhi và Văn Bân ả cũng không muốn họ biết được nội tình.

“Vâng.” Hai người đồng thanh đáp, liền lui ra đứng ngoài cửa.

“Tiên sinh, ta nói ngắn gọn, mời ông đến đây, là muốn ông cho ta một thang thuốc.” Văn Nhược Nhược hạ quyết tâm.

“Nương nương cần gì cứ căn dặn.” Đại phu đó nói.

Thật là kỳ lạ mà, An vương phủ này chỗ nào cũng cao quý, nương nương muốn loại thuốc nào mà không có chứ? Còn phải trở về nhà mẹ để lấy sao? Ông ta cũng có nghe nói, vị tiểu thư này của Văn phủ tuy chỉ là một trắc phi, nhưng lại nắm đại quyền của An vương phủ trong tay, thân phận không thấp hơn chánh phi kia là bao.

“Tiên sinh cho ta một thang thuốc phá thai, hơn nữa phải đảm bảo ta nhanh chóng hồi phục thể lực.” Khuôn mặt Văn Nhược Nhược đỏ bừng, cuối cùng cũng nói ra.

Đại phu đó hoàn toàn ngây người ra, người muốn tìm một phương pháp để cầu con trong hậu viện này vô cùng nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy một phu nhân, vương phi không muốn có con!

“Nương nương, chuyện này, chuyện này e là không được.” Ông ta lắp ba lắp bắp nói, nếu là những tiểu tư chưa kết hôn, ông ta sẽ không do dự, tuy là giết chết một mạng sống, nhưng có thể giữ được sự trong sạch cho một cô nương, thậm chí là giữ được thanh danh cho cả một gia tộc. Nhưng người trước mặt này là trắc phi của An vương phủ a, tội mưu hại hoàng tôn này đủ để khiến ông ta bị tru di cửu tộc rồi.

“Không cần nhiều lời, cứ làm theo lời ta nói. Còn nữa chuyện này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, ngươi không được để lộ nửa lời ra bên ngoài, nếu không, bổn vương phi sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Văn Nhược Nhược không thể nhẫn nại được nữa, tàn ác nói. Nếu như là chuyện dễ làm, ả còn cần phải về phủ cầu cứu sao?

“Vâng, vâng. Nhưng thuốc này ta không mang theo, nương nương xem thử là ta viết ra phương thuốc, người tự mình phái người đi bốc thuốc, hay là ta bốc xong, trực tiếp mang qua cho người?” Đại phu đó bất lực hỏi.

“Ngươi bốc xong giao cho Văn Bân là được.” Văn Nhược Nhược một chuyện không để hai người biết, tránh gây thêm nhiều phiền phức.

“Vâng.” Ông lão lau mồ hôi trên trán, sớm biết có kết quả như vậy, thì không cần vác theo hộp thuốc nặng nề như vậy rồi. Nghe thấy lời nói của Văn Bân, ông ta còn tưởng trắc phi nương nương này mắc phải trọng bệnh chứ!

Tiệm thuốc trong kinh thành rất nhiều, Văn Nhược Nhược muốn một thang thuốc phá thai, rất dễ dàng. Nhưng dù sao đây là chuyện ả chưa từng trải qua, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, lỡ như gặp phải một đại phu vô dụng, thì sẽ là một xác hai mạng người đó, đại phu trước mắt này là của nhà mẹ ruột, chắc sẽ không hại mình đâu, tuy là có chút khó xử, nhưng không cần phải lo lắng đến tính mạng.

“Y thuật của Lý tiên sinh, bổn vương phi rất tin tưởng, ngoài ra ngươi còn phải giữ kín miệng, bổn vương phi sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Nói xong, Văn Nhược Nhược liền nhét cho ông ta một tờ ngân phiếu.

“Đa tạ vương phi, tại hạ ra khỏi cánh cửa này, sẽ quên hết tất cả.” Lý đại phu vội vàng gật đầu nói đúng.

Ôi, gia đình phú quý của người ta vẫn luôn có những chuyện kỳ quái xảy ra, ông ta vẫn là làm tốt bổn phận của mình thì hơn, biết quá nhiều, đối với bản thân không có lợi ích gì đâu.

“Khi nào có thể mang qua đây?” Văn Nhược Nhược khẩn trương hỏi, đêm dài lắm mộng, nếu Mộ Dung Dật Phi động lòng sát nhân, mạng của ả cũng không thể giữ được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom