• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 217

49217.
Tiêu Ẩn và Mạc Ly ở tại phủ An Vương, Liễu Tâm Mi cực kì hoan nghênh, có họ ở đây, buổi tối Mộ Dung Dật Phi thường cùng họ uống rượu nói chuyện. Nàng bây giờ cuối cùng cũng tin vào một câu nói, nếu không buộc phải sinh con đẻ cái thì nam nhân càng thích dành thời gian với nhau hơn. Ngày ngày nàng vẫn như thế, buổi sáng nghe kể chuyện, cùng Tuyết Diên chuyện trò những chuyện trước kia, sau đó đi thăm Tiểu Ngọc, thời gian không còn trôi qua quá chậm như lúc trước.

Mộ Dung Dật Phi thỉnh thoảng cũng đi đến hậu trạch nhưng không làm phiền Liễu Tâm Mi nữa. Có sáu con mắt đang nhìn đấy, hắn đường đường là An vương gia, không thể mất mặt được. Bắt đầu từ lúc nào mà nữ nhân của hắn cần phải được dỗ dành? Làm cho hắn vui mới là chức trách và vinh hạnh của họ.

Tiêu Ẩn rất vui lòng ăn bám tại phủ An Vương, Tuyết Diên đi đến đâu thì hắn sẽ theo đến đó, thời gian qua lâu rồi, Tuyết Diên thỉnh thoảng cũng sẽ cười với hắn. Tuy rằng không thân mật được như trước kia, nhưng rõ ràng là Tuyết Diên không bài xích nữa, Tiêu Ẩn cảm thấy lại càng đến gần mục tiêu hơn rồi.

Tiểu Ngọc rõ ràng cũng đã khá hơn, dưới sự điều trị tận tâm của Mạc Ly, chân của nàng đã không còn khác biệt gì với người bình thường. Lúc lần đầu tập đi, nàng căng thẳng đến mồ hôi đầm đìa, trong tiếng reo hò của mọi người, nàng vừa khóc vừa cười ôm lấy Liễu Diệp Nhi, từ nay về sau sẽ không còn ai gọi nàng là “cô què” nữa, nàng có thể bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới rồi.

Tuyết Diên cũng vui thay cho Tiểu Ngọc, một tiểu nha đầu trông yếu ớt như thế mà lại có thể chịu đựng giỏi vậy, quả nhiên không uổng phí công sức của Tâm Mi tỷ tỷ. Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường sẽ gặp được vô số người, nàng càng lúc càng nhìn Liễu Tâm Mi bằng con mắt khác rồi.

Nàng hưng phấn bừng bừng chạy đến chỗ Văn Nhược Nhược để xin chút vải vóc làm quà mừng cho nha đầu này.

Sắc mặt Văn Nhược Nhược có hơi trắng bệch, cứ nằm mãi trên giường, trông có vẻ mệt nhọc vô cùng.

“Văn trắc phi, ta đến xin đồ đây.” Tuyết Diên vừa đến đã nói thẳng, Văn Nhược Nhược này trước giờ chưa từng làm khó nàng, hầu như là muốn gì có nấy. Dù gì cũng là muội muội của vương gia, nịnh bợ còn không kịp nữa mà.

“Tuyết Diên cô nương muốn gì thì cứ nói nha hoàn đến chuyển lời là được, đâu cần phải đích thân đến đây.” Văn Nhược Nhược chống tay ngồi dậy, mặt mày tươi cười nói.

“Cho ta chút vải là được, ta muốn thưởng cho nha hoàn của Tâm Mi tỷ tỷ, mừng chân cô nương ấy đã được chữa khỏi, đây là chuyện vui mà.” Tuyết Diên trả lời.

Lần trước mở kho, Tuyết Diên đã nhìn thấy rồi, khắp nơi đều là lăng la tơ lụa, kì trân dị bảo, nếu không dùng những thứ đó mà để không như thế chẳng phải uổng phí sao? Nàng suy nghĩ rất đơn giản, chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi.

“Cô nương nói Mạc Ly tiên sinh thật sự chữa khỏi chân của nha đầu kia sao?” Văn Nhược Nhược ngồi dậy, kinh ngạc hỏi.

Tiểu Ngọc chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp hèn trong phủ, nàng nhớ bên cạnh Liễu Tâm Mi có một người như thế, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngọc cố sức lết cái chân tàn hầu hạ Liễu Tâm Mi, Văn Nhược Nhược đều sẽ lén cười trộm, chủ tử thế nào thì nô tài thế ấy, Như Yên Các này so với Quần Phương Cư của nàng kém hơn rất nhiều, nha hoàn như thế đương nhiên xứng phục vụ ở nơi ấy.

“Văn trắc phi, có chỗ nào không khỏe sao?” Tuyết Diên thấy dáng vẻ hiện tại của nàng ta thì cũng lo lắng đôi chút.

“Chẳng qua chỉ là khẩu vị không tốt, không cần lo đâu.” Văn Nhược Nhược không muốn nói nhiều.

“Ọe… ọe…” Văn Nhược Nhược đột nhiên thấy buồn nôn, muốn nôn nhưng lại chẳng nôn được gì, vội lấy ống tay áo che miệng.

Tuyết Diên rất săn sóc rót một ly trà nóng đưa đến, Văn Nhược Nhược uống xong, vẫn nhíu mày, mím môi, mắt hướng ra bên ngoài, tựa như đang chờ đợi người nào đó trở về.

Tuyết Diên nghi ngờ nhìn Văn Nhược Nhược, đột nhiên hỏi: “Văn… Văn trắc phi… chẳng lẽ có thai rồi?”

Đừng xem nàng là cô nương chưa xuất giá mà lầm, người ta là người từ hiện đại xuyên không về đây đấy, có hiểu biết nhất định về sinh lý con người. Ở thời hiện đại, đến trẻ con mẫu giáo cũng biết rõ là có chuyện gì.

“Không có, ta chỉ thấy không khỏe lắm mà thôi, nha đầu Mai Nhi kia đã đi mời đại phu rồi.” Văn Nhược Nhược nhẹ giọng giải thích.

“Nhưng ta thấy những biểu hiện này giống lắm, cô còn mời đại phu cái gì, y thuật của Mạc Ly đại ca là vô địch thiên hạ, huynh ấy bắt mạch một cái thì đến đứa bé trong bụng cô là nam hay nữ cũng nhìn ra được luôn.” Tuyết Diên mặt mày rạng rỡ nói, như thể Mạc Ly có hỏa nhãn kim tinh.

Văn Nhược Nhược lắc đầu, nàng cũng hy vọng bản thân mình có con, cho dù là một cô con gái thôi cũng được, ít nhất nàng cũng sẽ có người ở bên. Nhưng bây giờ, nàng không muốn đứa bé này được sinh ra, Mộ Dung Dật Phi đã lâu lắm rồi không đến Quần Phương Cư. Chỉ có hai đêm, giữa họ không xảy ra chuyện gì cả, Mộ Dung Dật Phi chỉ ở đây ngủ một đêm. Tính toán theo thời gian, đứa bé này hẳn là hậu quả của cái đêm đốt hoan tình hương kia.

Nàng chưa từng thấy hoảng loạn đến thế này, đứa bé chờ đợi bao năm đã đến, nhưng lại là một chuyện khiến nàng khó xử đến thế này. Nếu chuyện đứa bé là của ai bị phát giác ra, đừng nói là nàng, đến Văn gia cũng sẽ phải gánh tội danh vấy bẩn huyết mạch hoàng thất, vậy sẽ phải tru di tam tộc.

“Tuyết Diên cô nương, cô vẫn là một cô nương chưa xuất giá, làm sao hiểu những chuyện này được? Ta thật sự chỉ là dạ dày không khỏe thôi, chỉ cần Mai Nhi mời đại phu đến khám rồi uống vài viên thuốc là sẽ khỏe lại ngay.” Văn Nhược Nhược thanh minh lần nữa.

Phản ứng này cũng có hơi quá rồi, chẳng trách Tuyết Diên cũng bắt đầu nghi ngờ.

“Thôi được rồi, nếu không tin được đại phu kia thì nhớ đi mời Mạc Ly đại ca, huynh ấy dễ nói chuyện lắm.” Tuyết Diên dặn dò vài câu rồi đứng lên cáo từ.

Ha ha, nàng không biết đấy thôi, Mạc Ly chỉ dễ nói chuyện với nàng, chứ khi người khác đến cầu xin hắn, hắn thật sự không lo chuyện bao đồng đâu. Dù sao hắn cũng là người của Đoạn Trường Cốc, đã quen sống tách biệt rồi.

Tuyết Diên vội vàng chạy ra ngoài, suýt nữa là đâm sầm vào Mộ Dung Dật Phi vừa mới hồi phủ, nàng vui vẻ hét lên: “Sư ca! Huynh có đại hỉ rồi! Phủ An Vương sẽ mau chóng có thêm một đứa bé nữa.”

“Nha đầu này, đang nói linh tinh cái gì thế?” Mộ Dung Dật Phi gõ lên trên nàng.

“Hừ, ta không hề nói bậy nhé, huynh sắp làm cha rồi, vừa rồi ta mới đến Quần Phương Cư, Văn trắc phi cứ nôn khan không ngừng, chẳng phải là có em bé rồi sao?” Nàng không phục nói, chút chuyện nhỏ này nàng không nhìn nhầm đâu.

Mộ Dung Dật Phi híp mắt: Cái gì? Văn Nhược Nhược có thai? Đây là chuyện lúc nào? Sao hắn không nhớ được gần đây hắn và nàng từng thân mật như thế?

“Tuyết Diên, đây không phải là chuyện đùa, muội chắc chứ?” Mộ Dung Dật Phi trầm giọng hỏi.

“Trời ạ, nếu không tin thì huynh tự mình đi xem đi. Nha hoàn thân cận của trắc phi đi mời đại phu rồi, chắc chút nữa sẽ đến thôi.” Tuyết Diên bực bội nói, sao chẳng ai tin lời nàng thế này!

Mà cũng đúng, ai bảo nàng không phải là Mạc Ly chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom