• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 14

Liễu Diệp Nhi ngây người: Sự dày vò của mấy ngày nay, những gì bọn họ muốn đều có cả rồi, sao vương phi vẫn chưa hài lòng vậy? Như vậy có phải.....Được voi đòi điên không?

An vương không phải là người dễ nói chuyện, nếu thật sự làm cho y phiền lòng, chuyện không phải đùa được đâu. Chủ tử đã quên rất nhiều chuyện của trước đây, nhưng cô thì không, quả thật cô nên nhắc nhở một chút.

“Vương phi, những việc này nô tỳ làm đã quen tay, không cần thêm người đâu. Vương gia chịu cho chúng ta dọn về chỗ cũ, đã là ân điển lắm rồi, chúng ta không thể..... không thể yêu cầu thêm nữa.” Thật ra yêu cầu của chủ tử không phải không hợp lý, chỉ là yêu cầu nhiều như vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy không quen.

Liễu Tâm Mi nhếch mép cười: “Kêu ngươi đi, thì ngươi cứ đi. Nói với Văn Nhược Nhược, nếu như không tiện, ta có thể đi mua vài người về.” Bây giờ trong người nàng không những có bạc mà còn có vàng, dư sức mua vài hạ nhân.

“Vương phi, như vậy không được đâu.” Liễu Diệp Nhi lắc lắc hai tay, “Nha đầu của các viện đều có lương tháng cố định. Nếu người tự mua hạ nhân, chúng ta phải tự nuôi lấy đó.”

Đây không phải là một số tiền nhỏ, lâu ngày, bọn họ gánh vác không nổi đâu,

Liễu Tâm Mi khẽ gật gật đầu, xem ra bất kể là ở đâu, đồng tiền chính là chứng nhận thông hành vạn năng a! Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền vạn vạn bất năng. Không có sự đảm bảo hậu cần, nàng cứ làm theo chủ ý của vương phủ này đi, không nên để mình chịu thiệt.

“Vậy ngươi cứ đi tìm Văn Nhược Nhược đòi người đi, nhưng những lời ta vừa nói ngươi nhất định phải nói với ả ta.” Ôi, Liễu Diệp Nhi chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nhu nhược. Nhưng đây không phải vấn đề của cô ta, còn trẻ tuổi như vậy, đi theo chủ tử không đắc thế như mình, làm sao có thể cứng cỏi lên được? Nhưng mà không sao, sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến nha đầu này cảm thấy tự hào về nàng.

Thấy không khuyên được chủ tử của mình, Liễu Diệp Nhi chỉ đành đi đến viện của Văn phi thêm lần nữa. Không biết tại sao, cô lại ưỡn ngực thẳng lưng lên.

“Mai Nhi tỷ tỷ, vương phi nhà ta sai ta đến bái kiến Văn phi nương nương.” Cô dùng ngữ khí ông hòa nói với nha hoàn của Văn Nhược Nhược.

Mai Nhi nghi ngờ đánh giá cô một lượt, Lãnh viên đó quả thật rất kỳ lạ, tại sao có mấy ngày không gặp thôi, chủ tử và nô tài như biến thành một người khác rồi? Bây giờ Liễu vương phi đó tính tình rất nóng nảy, cô ta vẫn là không nên chuốc phiền phức thì hơn. Thế là cô ta khẽ cười: “Ngươi đứng đây đợi, ta đi thông báo cho ngươi.”

“Làm phiền tỷ tỷ rồi.” Trong lòng Liễu Diệp Nhi mừng thầm, mấy người này đối với cô đều khách khí mấy phần, vương phi nương nương nói đúng, người hiền thì bị người ta ăn hiếp mà!

Sau khi Văn Nhược Nhược trở về, cứ luôn chau mày nhức óc, ả không hiểu tại sao vương gia hôm nay lại như vậy? Vô duyên vô cớ đi đến Lãnh viên, còn ra lệnh như vậy nữa. Nhưng nhìn thái độ của y, rõ ràng không có chút cảm tình đối với Liễu Tâm Mi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến y thay đổi chủ ý một cách nhanh chóng như vậy chứ?

“Văn phi nương nương, Liễu Diệp Nhi cầu kiến.” Mai Nhi thấp giọng bẩm báo.

Đôi mắt đan phong nheo lại, Văn Nhược Nhược không vui hỏi: “Có phải là nha hoàn bồi giá của Liễu gia không?”

“Đúng vậy.” Mai Nhi trả lời.

Cô ta đến đây để làm gì? Liễu Tâm Mi này lại muốn bày trò gì nữa đây.

“Gọi cô ta vào đây.” Ả lạnh lùng nói.

“Tham kiến Văn phi nương nương.” Lễ nghĩa của Liễu Diệp Nhi không thể tìm ra chút sơ hở, dù gì cô cũng là người của Hầu phủ.

“Có chuyện gì vậy?” Ả như cười như không hỏi.

“Văn phi nương nương, vương phi nhà ta nói, ngày mai phải về Như Yên Các rồi, người nên cho thêm vài người hầu hạ. Nếu người trong phủ không đủ, vương phi sẽ tự mua vài người về.”

“Như Yên Các?” Văn Nhược Nhược ngây người, trong phủ còn có nơi này sao?

“Chính là Phù Vân Cư trước đây.” Liễu Diệp Nhi giải thích nói.

Đang yên đang lành đổi tên gì chứ? Chỉ là lúc nãy cô ta vừa nói gì, muốn đi ra ngoài mua người sao? Thật là nực cười, vương phủ này có thể tùy tiện cho người khác vào hay sao?

“Liễu Diệp Nhi, đừng nói là vương phủ, cho dù những nhà tầm thường khác, mua vài người vào, cũng cần phải điều tra rõ ràng, ngươi hãy từ bỏ ý định này đi.” Ả lo sợ sẽ có người xấu nhân cơ hội này trà trộn vào vương phủ, làm con dâu của hoàng gia đúng là không dễ mà!

Vậy Văn phi nương nương đồng ý với yêu cầu của vương phi nhà ta rồi sao?” Liễu Diệp Nhi không ngờ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà tiểu thư giao cho cô, lập tức trở nên vui mừng.

“Vương phi chúng ta còn nói, những người trước đây đã từng rời khỏi Phù Vân Cư, thì đừng trở về nữa.” Nghĩ một hồi, Liễu Diệp Nhi cũng nói hết ra.

Văn Nhược Nhược cười to. Nàng như vậy là đang đề phòng ai chứ? Cũng thật kỳ lạ, tên tiện nhân này lúc nào lại học được cách thông minh như vậy rồi?

“Trở về nói với chủ tử của ngươi, sáng sớm ngày mai bổn vương phi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Ả cao cao tại thượng vẫy tay.

Tiểu thư nhà ta mới là vương phi, ngươi chẳng qua chỉ là trắc phi. Trong lòng Liễu Diệp Nhi đột nhiên trỗi dậy một sự bất bình, chỉ là câu nói này cô không dám nói ra.

Nhìn thấy Liễu Diệp Nhi đi xa rồi, Văn Nhược Nhược mới cười lớn, được đấy, Liễu Tâm Mi, Vương gia mới nể tình ngươi vài phần, ngươi lại muốn ngang ngược rồi sao! Yêu cầu này ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi, chẳng qua chỉ là cần thêm vài người thôi, ta cho ngươi.

“Mai Nhi, ngươi qua đây, tìm vài người về đây cho bổn vương phi.” Nụ cười của ả khiến người ta không tài nào đoán được.

“Vâng, vương phi.” Mai Nhi đi đến gần vài bước, Văn Nhược Nhược thỏ thẻ căn dặn vài câu.

Mai Nhi gật đầu lia lịa, xoay người đi khỏi.

“Tham kiến Văn phi nương nương.” Một lúc sau, Mai Nhi dẫn theo vài người đi vào.

“Ừ.” Văn Nhược Nhược hài lòng nhìn mấy người họ, khóe miệng nhếch lên. Liễu Tâm Mi, người, bổn vương phi đã chọn xong rồi, không biết ngươi có hài lòng không?

Mã ma ma là người lớn tuổi nhất trong vương phủ, tóc bạc trắng cả đầu, lưng cũng không được thẳng rồi. Vốn dĩ bà ta không cần làm việc, có thể ở vương phủ an hưởng tuổi già, nhưng bây giờ cứ phái đi làm việc cho Liễu Tâm Mi đi.

Thúy Vân là một đứa bé mười ba mười bốn tuổi, có chút sức lực, nhưng lại hơi ngốc ngếch. Chỉ ở trong phủ làm việc quét dọn.

Còn Hương Diệp, là một người lanh lợi, nhưng năm ngoái sau khi lâm bệnh nặng, liền để lại chứng hen suyễn, đôi khi sẽ ho sặc sụa không ngừng, khiến người khác nhìn vào đều thấy không thoải mái thay cô ta.

Còn tiểu Ngọc, một chân bị què, còn về nguyên nhân gì, ả cũng không muốn hỏi, dù sao thì lúc ả gả vào đây, thì cô ta đã như vậy. Thật không biết trong phủ này nuôi nhiều phế vật như vậy để làm gì?

“Vương gia có tấm lòng nhân hậu, không đuổi các người đi, nhưng bây giờ, chỗ vương phi nương nương thiếu người, các ngươi có bằng lòng đi hầu hạ không?” Văn Nhược Nhược mỉm cười hỏi.

Người làm nô tài, còn có thể chọn lựa sao? Mấy người họ đều đồng thanh đáp “Vâng.”

“Mai Nhi, đưa qua đó, để vương phi xem thử, mấy người này tuy không làm được việc cho lắm, nhưng đều là người lâu năm ở trong phủ, sai bảo cũng yên tâm hơn” Ả dặn dò thêm.

“Vâng.” Mai Nhi dẫn theo mấy người họ trực tiếp đi đến Lãnh viên. Không biết Liễu vương phi sau khi gặp mấy người này sẽ có cảm giác như thế nào? Muốn đấu với chủ tử nhà cô ta, có đấu lại không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom