• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 218

49218.
Sắc mặt của Mộ Dung Dật Phi vô cùng đặc sắc, vừa kinh ngạc vừa hoang mang, còn có.... âm thầm tức giận.

“Ý muội nói là Nhược Nhược....Có thai rồi ư?” Y hỏi giọng chua chát, tin này quả thật giống như sét đánh ngang tai mà!

“Đúng vậy, huynh không vui sao?” Tuyết Diên nhìn y một cách kỳ lạ, tuy là thứ xuất, nhưng biểu hiện này của y là có ý gì đây?

“Sao lại có thể như vậy?” Mộ Dung Dật Phi cơ hồ thét một tiếng thật to.

Tuyết Diên cảm thấy sững sờ, tại sao lại không thể chứ? Những nam nhân khác nghe được tin này đều vui mừng khôn xiết, Mộ Dung Dật Phi xem ra giống như ăn phải ngòi nổ vậy, sự ghê tởm và uất ức không thể nói ra. Suy nghĩ cẩn thận một hồi, cô đột nhiên nhìn thẳng về phía Mộ Dung Dật Phi, nhỏ giọng hỏi: “Không lẽ huynh không có năng lực đó sao?”

Mộ Dung Dật Phi u ám khắp đầu, tiểu sư muội này của y lúc nào học được ngang ngược như vậy rồi? Nếu sư phụ trở về nhìn thấy muội ấy, chắc sẽ không nghi ngờ là do mình làm hư đó chứ? Đây vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, có thân thiết với mình cỡ nào, cũng chỉ là sư ca của muội ấy, muội ấy nói thẳng như vậy, chớp mắt đã hủy đi hình tượng trong sáng đáng yêu của tiểu sư muội trong lòng y. Sắc mặt y đen kịt không thèm để ý đến Tuyết Diên, vội vàng đi đến Quần Phương viện.

Đại phu được mời đến vừa bắt mạch xong cho Văn Nhược Nhược, nhìn thấy Mộ Dung Dật Phi sắc mặt nặng nề đi vào, vội vàng cúi người: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia....”

“Ra ngoài.” Mộ Dung Dật Phi vô cùng lạnh lùng, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm xuống vài độ, có người hai chân đã bắt đầu run rẩy, nha hoàn ma ma và đại phu đó đều không biết tại sao An vương lại tức giận như vậy, từng người từng người vội vàng lui ra, quân vương tức giận, xác chết ngàn dặm, vương gia tức giận, trong nhà cũng sẽ không yên.

Sắc mặt Văn Nhược Nhược trắng bệt, chuyện này ả không muốn rêu rao, ai ngờ đang yên đang lành Tuyết Diên đột nhiên lại đến đây, vừa nhìn đã thấy điều khác lạ, vốn dĩ đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời ả, ai ngờ, trước mắt lại trở thành kiếp nạn không qua khỏi của ả, thành thân nhiều năm, bụng của ả một chút động tĩnh cũng không có, chẳng qua chỉ là một lần ý loạn tình mê, lại có thai rồi chứ. Nếu như không phải An vương phủ đã có một vị đích xuất thế tử, ả thật sự muốn nghi ngờ số thuốc mà ả ta uống đều do Mộ Dung Dật Phi đút vào miệng ả.

“Vương gia....” Ả vô cùng hoảng loạn, ngàn vạn lời nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Bệnh rồi ư?” Khẩu khí của Mộ Dung Dật Phi tràn đầy sự khinh bỉ.

Văn Nhược Nhược mở miệng, lại đột nhiên cúi đầu, y và ả đều hiểu, đứa bé này đến thật lạ lùng, tuy đây không phải là hoàng cung, nhưng cũng có người chuyên ghi chép chuyện này vào sổ sách, muốn thừa nước đục thả câu đâu dễ dàng như vậy?

“Nếu đã bệnh rồi, thì mau chóng chữa trị đi, nếu để đến biến chứng thì phiền phức đó.” Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng nói, để lại một câu này, xoay người bước đi, không khí nơi đây khiến người ta thật sự cảm thấy khó chịu, phảng phất mùi vị của gian tình.

“Vương gia...”Văn Nhược Nhược bước đi liêu xiêu đuổi theo, lần này y đi khỏi, sợ là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Có thể đoán được, kết cục của ả sẽ thảm gấp mấy lần Liễu Tâm Mi, không, đây tuyệt đối không phải những gì ả muốn, cũng không phải lỗi của ả, nếu không phải Mộ Dung Dật Phi reo rắt cho ả nhiều hy vọng như vậy, ả đâu có kích động đến thế chứ? Chỉ là quá dễ dãi cho nam nhân đáng chết kia rồi.

Mộ Dung Dật Phi dừng bước, dùng ánh mắt bạc bẽo nhìn ả, ánh mắt ngưng tụ thành băng tuyết, dường như người đứng đối diện không có một chút quan hệ gì với y.

“Vương gia, Tuyết Diên nói gì với chàng rồi? Cô ta nhất định đã hiểu lầm, cô ta là một hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá, làm gì có thể nói đúng sự thật được. Thiếp đã từng nói với cô ta, chẳng qua chỉ là gần đây bao tử không được tốt, chắc là bị cảm lạnh thôi.” Văn Nhược Nhược vội vàng giải thích, trong lòng hận Tuyết Diên muốn chết, cô ta làm hỏng đại sự của mình rồi!

“Văn trắc phi cảm thấy đại phu được mời đến là một tên vô dụng hay là cảm thấy bổn vương không biết phân biệt thật giả?” Mộ Dung Dật Phi nhếch môi, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.

Đại phu đó vừa nhìn thấy y bước vào, liền báo hỷ, nếu như bao tử không khỏe, thì có gì đáng để chúc mừng chứ? Nếu muốn giấu y cũng nên tìm một lý do để y tin phục, sự ghê tởm trong mắt y càng thêm rõ ràng. Người phản bội y, chỉ có một cơ hội, đến đây y và ả duyên đã tận.

Văn Nhược Nhược như sét đánh ngang tai, cơ thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất, nhưng Mộ Dung Dật Phi cũng không thèm để ý, trực tiếp rời đi.

Mai Nhi vẫn luôn theo bên cạnh Văn Nhược Nhược, chỉ là muốn tránh xa vương gia lúc phẫn nộ, bây giờ Mộ Dung Dật Phi đã đi xa, cô ta vội vàng chạy đến, đỡ dậy chủ tử của mình, lại oán than: “Vương gia bị cái gì thế, cơ thể bây giờ của Văn phi nương nương, vô cùng đáng quý đó!”

Văn Nhược Nhược tức giận, mắng mỏ nói: “Nói lung tung cái gì, chẳng qua chỉ là ta không khỏe, đáng quý chỗ nào chứ?”

Đứa bé trong bụng ả ta cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu Mộ Dung Dật Phi đã biết rõ sự tồn tại của nó, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc. Khó khăn lắm mới có được Lân Nhi, nhưng nó lại đến thế giới này bằng một phương thức đáng cười, trong lòng Văn Nhược Nhược đau khổ khôn xiết.

Mai Nhi bị mắng ngây người, Văn phi nương nương tại sao lại không chịu thừa nhận chứ? Còn vương gia cũng lạnh lùng như vậy, một chút vui mừng cũng không có, đứa bé này không được hoan nghênh như vậy sao?

Đưa tay đỡ lấy Văn Nhược Nhược, cảm giác được sức lực của chủ tử cô ta dường như không còn, dường như đều dựa hết vào người cô ta, từng bước từng bước dìu ả ta trở về. Mai Nhi bị dọa đến phát sợ, bất luận là vì nguyên nhân gì, biểu cảm của Văn phi nương nương cũng không đúng lắm a!

“Nương nương, người cảm thấy ở đâu không khỏe, nô tỳ lại cho mời đại phu đến?” Cô ta cẩn trọng hỏi.

Văn Nhược Nhược bất lực vẫy vẫy tay, co mình trên giường, cuộn thành một cuộn nhỏ, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, tứ chi xương cốt đều đau nhói không thể tả. Nước mắt của rơi xuống từng dòng, không bao lâu ướt hết cả áo, trong vô thức bàn tay ả đặt lên trên bụng, tuy ả vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng ả biết, bên trong quả thật là có một sinh linh sống. Nhưng đứa bé này không những không mang đến hạnh phúc và vui vẻ mà ả muốn có, ngược lại còn kéo ả rơi xuống vực thẳm vô hình. Cho dù ả có vạn lần không nỡ, nhưng ả không cách nào bảo vệ nó. Đây là đứa con đầu tiên cũng là đứa con cuối cùng của ả, xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, ả còn có thể tiếp tục ở bên cạnh Mộ Dung Dật Phi không? Nữ nhân bị hoàng gia bỏ đi, còn ai dám to gan giữ lại chứ?

Tất cả đều do ả Tuyết Diên tiện tỳ đó gây ra họa này, nếu không phải cô ta đi rêu rao khắp nơi, bản thân ả sẽ âm thầm thần không biết quỷ không hay bỏ đi đứa bé này, ả vẫn sẽ còn cơ hội sinh một đứa con cho Mộ Dung Dật Phi. Bệnh này đã chữa khỏi rồi, chỉ là ả không còn có cơ hội này nữa. Oán hận đã xé nát tâm can của ả, khuôn mặt xinh đẹp nay có thêm vài phần độc ác. Ả vẫy tay gọi Mai Nhi, nhỏ giọng phân phó: “Lập tức phái người về Văn phủ một chuyến, để phu nhân phái một đại phu đáng tin đến đây cho ta, nhớ lấy, phải âm thầm mà làm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom