• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 11

Văn Nhược Nhược đợi trong khuôn viên của Liễu Tâm Mi tới mức mất cả kiên nhẫn, phái người dẫn hai mẹ con đó về đây, khó đến thế sao?

Vừa đứng dậy, Liên Oanh Nhi đã chạy tới: “Văn tỷ tỷ, danh tiếng của vương phủ chúng ta không thể để mặc họ phá hủy như vậy, lát nữa, tỷ nhất quyết phải dạy dỗ con tiện nhân đó. Tỷ có lòng tốt thương cảm bọn họ, cho bọn họ miếng ăn miếng uống, không mang lòng biết ơn thì thôi, lại còn dám chạy ra bên ngoài vương phủ ăn xin. Tỷ nói xem, họ đang muốn dằn mặt ai đây?”

“Đúng vậy, Vương Phi nương nương, trên dưới vương phủ này, có ai không ca tụng ơn đức cao thượng của người chứ? Bọn họ làm vậy, có còn chút lương tâm nào nữa không?” Nửa bên mặt của Liên Tinh sưng to, hôm nay nếu ả không tận mắt nhìn thấy hai mẹ con kia bị đánh tới bò trườn dưới đất, cơn tức tối trong lòng khó mà phai đi.

“Các ngươi đang nói lời gì vậy? Dẫu sao đi nữa, nàng ta cũng là chánh thất của vương gia, ta nào đâu có tư cách trừng trị?” Văn Nhược Nhược tuy ngoài miệng lời nghiêm nghĩa chính, nhưng đuôi mắt lại lộ lên vẻ cười mừng che cũng che không nổi.

Liễu Tâm Mi, ngươi xem ngươi mất lòng mọi người đến thế nào? Không những Vương Gia không đoái hoài đến ngươi, ngay cả những con người này cũng không ai muốn ngươi sống tốt, vốn tưởng rằng ngươi tỉnh lại sẽ trở nên thông minh hơn, bây giờ xem ra ngươi vẫn ngu xuẩn như xưa. Vương Gia là người cực kỳ xem trọng thể diện, các ngươi làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, tưởng là người sẽ tha cho các ngươi sao? Ăn xin trước vương phủ, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.

“Sao lại không? Văn tỷ tỷ, trong Vương Phủ này chẳng phải trước giờ đều do tỷ quản sao? Đã hai năm rồi Vương Gia chưa từng bước chân vào nơi này, hiện giờ tỷ muốn dạy dỗ ả, là nể mặt ả rồi đấy.” Liên Oanh Nhi tươi cười, hơ hơ, sao còn chưa quay về, sắp có vở kịch hay để xem rồi.

“Vương Gia, mời vào.” Liễu Diệp Nhi nhanh chân bước tới, kéo rèm cho Mộ Dung Dật Ninh, những người khác đều bước vào.

Vương Gia? Sao người ấy lại đến đây? Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi trao nhau ánh nhìn, rồi an phận đứng cúi người.

“Tứ hoàng thúc, cám ơn người. Hãy đặt con lên giường đi ạ.” Siêu Phàm vui vẻ nói.

Thành Vương? Sao lại là y?

“Vương Gia, mời ngồi.” Liễu Tâm Mi nhường chỗ.

“Cám ơn Vương Phi tẩu tẩu.” Mộ Dung Dật Ninh ngồi xuống.

“Bái kiến Thành Vương.” Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi tiến tới hành lễ.

“À, hóa ra là Văn Trắc Phi, Liên Trắc Phi, hai vị không cần đa lễ.” Mộ Dung Dật Ninh chỉ vẫy vẫy tay, rồi vẫn ngồi yên tại chỗ.

Hai người ngầm nghiến răng, rõ ràng y không xem họ ra gì, hiện tại trong phủ này còn ai biết tới Chánh Phi là Liễu Tâm Mi chứ?

“Văn Trắc Phi, ngươi xem, ta kiếm được rất nhiều ngân lượng, tiền này không động tới đồng tiền công nào, bọn ta ăn gì mặc gì, chắc ngươi sẽ không cản trở chứ?” Liễu Tâm Mi đắc ý hỏi.

“Vương Phi tỷ tỷ, tỷ nói lời này quả thật là oan cho muội quá. Ngay đến người hầu trong phủ muội cũng chưa từng bạc đãi qua.” Đôi mắt của Văn Nhược Nhược ứa nước.

Hừ, diễn xuất không tệ đấy. Liễu Tâm Mi chớp mắt nói: “Đúng đấy, mẹ con ta sống còn không bằng người hầu, tất nhiên là không sợ bạc đãi.”

“Tỷ tỷ, không thể nói như thế, trước giờ Văn tỷ tỷ lo liệu mọi việc trong vương phủ, luôn tận tâm tận lực, trên dưới vương phủ này, có ai mà không khen năng lực của tỷ ấy chứ? Nhiều người còn nói, chỉ có Văn tỷ tỷ mới có khí phách để trở thành chủ mẫu trong nhà.” Liên Oanh Nhi trừng mắt lên mà nói.

“Có khí phách thì đã sao nào? Chẳng phải cũng chỉ là số làm tì thiếp?” Liễu Tâm Mi không khách sáo đáp trả lại.

“Ngươi?” Sắc mặt của Văn Nhược Nhược biến đổi qua lại, người đàn bà này thật mạng lớn, sao không té chết ả cho rồi?

“Liễu Tâm Mi, ả tiện nhân nhà ngươi. Dám ra ngoài làm mất mặt của An Vương Phủ, còn không mau qua đây cúi đầu tạ tội với Văn tỷ tỷ. Văn tỷ tỷ, hãy đem gia pháp ra, dạy dỗ cho bọn chúng một bài học, để chúng biết được vương phủ này là một nơi có quy tắc.” Liên Oanh Nhi hét toáng lên, vồ tới định đánh vào mặt Liễu Tâm Mi. Từ “tì thiếp” ban nãy đã mắng cả ả.

“Đây là quy tắc của phủ nào? Trắc phi mà dám trị tội Chánh Phi?” Một tiếng quát vang lên, Liên Oanh Nhi bị xô đẩy về vị trí cũ, ả đứng không vững, ngồi cái bịch xuống sàn nhà.

Không biết từ khi nào Mộ Dung Dật Ninh đã đứng lên, chặn ngay trước người Liễu Tâm Mi.

“Người?” Liên Oanh Nhi ngơ ngác, ả ta không ngờ rằng Mộ Dung Dật Ninh lại đứng ra bảo vệ ả tiện nhân Liễu Tâm Mi.

“Để Thành Vương phải chê cười rồi, người cũng trông thấy đấy, những người này ngoài miệng cứ bảo là quy tắc, thật ra có ai xem quy tắc ra gì đâu? Người phải làm chứng giúp ta, nguồn gốc của số ngân lượng và vàng này đều rất minh bạch, ai cũng không được phép cướp đi” Ấn tượng của nàng đối với người đàn ông này ngày càng tốt.

“Còn không mau đỡ Liên Phi đứng lên?” Văn Nhược Nhược quát lên ra lệnh cho nha hoàn hai bên.

Thế là một người bên trái một người bên phải dìu Liên Oanh Nhi đứng lên.

“Vương phi tỷ tỷ, tuy rằng danh phận của tỷ cao hơn muội muội, nhưng Vương Gia đã trao quyền cho muội muội quản lý vương phủ, thì bất kỳ ai cũng phải tuân thủ quy tắc. Tỷ nói đúng không?” Văn Nhược Nhược sắc mặt trầm xuống.

“Muội muội nói chí phải.” Liễu Tâm Mi mỉm cười nói. Hơ, trong vương phủ này còn có quy tắc sao? Nực cười

“Vậy ngươi có biết tội không?” Ả lạnh lùng lên tiếng

Liễu Tâm Mi lắc lắc đầu, nàng chẳng làm gì cả.

“Ngươi dung túng Thế Tử ra ngoài ăn xin, khiến vương phủ mất hết thể diện, đây là tội một; còn tội hai, mọi người đều là người của Vương Gia, chúng ta đều phải nể mặt nhau đôi chút. Hiện tại Vương Gia ra lệnh cho bổn phi quản lý vương phủ, sao ngươi có thể tùy ý động tay như thế?” Văn Nhược Nhược nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Văn trắc phi, muốn vu oan người khác, lo gì không có chứng cứ? Ta đã tiên lễ hậu binh, ta đã từng đưa yêu cầu, hy vọng ngươi cải thiện điều kiện sinh hoạt của hai mẹ con ta, lúc ấy chẳng phải ngươi đã từ chối ngay lập tức sao? Làm mất mặt vương phủ ư? Vậy trách ai được chứ? Nếu ngươi xử lý công bằng, thì mẹ con ta sao có thể nhếch nhác thảm hại như thế? Ngươi khẩu phật tâm xà, ngươi ăn bớt phần tiền tháng của mẹ con ta, còn không cho phép ta tự tìm lối thoát sao? Ta làm mất mặt vương phủ chẳng phải do ngươi ép sao? Nếu nói là tội, ngươi đúng là tội không thể dung tha” Liễu Tâm Mi miệng lưỡi cực kỳ lợi hại, khiến Văn Nhược Nhược không cách nào phản bác.

“Còn nữa, mọi người đều nhìn thấy, chính Liên Oanh Nhi đã nhục mạ ta trước, còn như mụ đàn bà điên loạn vồ tới định đánh người. Còn ta chẳng làm gì ả cả. Văn Nhược Nhược, ngươi bị mù sao? Người đẩy ả là Thành Vương, y không thể khoanh tay đứng nhìn, nên đã đứng ra giúp đỡ, liên quan gì tới ta? Một ả trắc phi, chẳng qua chỉ là tì thiếp, còn muốn trèo lên đầu ta. Vương phủ này, người quản lý tốt lắm.” Liễu Tâm Mi hai tay chống hông, trên môi nở một nụ cười châm biếm. Kỹ thuật thay trắng thành đen này, Văn Nhược Nhược quả thật đã dày công tôi luyện.

Văn Nhược Nhược biến đổi sắc mặt, ai ai đều nói Liễu Tâm Mi này sau khi tỉnh lại như biến thành một người khác, bây giờả bắt đầu tin rồi.

Liễu Tâm Mi đứng đó, chỉ mặc trên người bộ áo vải thô cài trâm bằng gỗ, nhưng mặt mày lại toát ra vẻ sắc bén. Khí thế cao cao tại thượng ấy, chèn ép tới mức khiến ả ta thở không nổi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom