• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 15

“Vương phi nương nương, Văn phi nương nương sai vài người qua đây.” Cách một khoảng cách xa, Mai Nhi hô lớn.

Liễu Diệp Nhi vội vàng đi ra, sắc mặt liền thay đổi, mấy người, mấy người này, đến để hầu hạ vương phi sao?

“Các người, các người ức hiếp người quá đáng.” Khóe mắt Liễu Diệp Nhi đỏ cả lên.

“Liễu Diệp Nhi, ngươi là cái thá gì, chủ tử còn chưa nói gì, ngươi lại ở đây khoa chân múa tay rồi?” Mai Nhi liếc mắt nhìn cô.

Liễu Tâm Mi đi ra, ánh mắt quét qua một lượt, liền hiểu. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Nhi, cho đến khi ả không kìm được cúi đầu xuống.

“Trở về nói với chủ tử của ngươi, chuyện hôm nay ta chịu.” Nàng thanh lãnh nói.

“Vâng.” Mai Nhi xoay người chạy đi, ánh mắt của vương phi này thật đáng sợ, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Chẳng lẽ trong người nàng đúng là ẩn chứa một vị la sát rất lợi hại hay sao?

Văn Nhược Nhược ngươi khá lắm, chủ ý như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra. nhìn kỹ mấy người này một lượt, Liễu Tâm Mi thầm than một tiếng, nàng hạ quyết định, sau này tốt hơn hết vẫn là do Liễu Diệp Nhi hầu hạ.

“Các ngươi có bằng lòng đi theo ta không?” Nàng không nói hai từ “Hầu hạ”, sợ bọn họ có áp lực trong lòng.

“Nô tỳ bằng lòng.” Trả lời rất đồng thanh.

Ở An Vương phủ có một điều tốt, chỉ cần không phạm phải gia quy, sẽ không bị đuổi ra ngoài.

Theo thứ tự nói rõ tên họ của mình, Liễu Tâm Mi căn dặn: “Liễu Diệp Nhi, ngày mai ngươi dẫn theo Thúy Vân và Tiểu Ngọc đi dọn dẹp Như Yên Các đi, Mã ma ma và Hương Diệp ở lại dọn dẹp y phục của chúng ta”

“Vâng.” Mọi người đều đáp một tiếng, liền giải tán. Lãnh viên này quá nhỏ, không có chỗ cho bọn họ, chỉ có thể tạm thời trở về chỗ cũ nghỉ ngơi.

“Vương phi, đây là đưa những người gì đến đây chứ? Đây rõ ràng đang ức hiếp người mà.” Liễu Diệp Nhi tức giận nói.

“Không sao, những người như vậy rất thích hợp hầu hạ vương phi không có quyền thế như ta.” Liễu Tâm Mi không kích động như Liễu Diệp Nhi, đây chỉ là sỉ nhục nàng một cách biến tướng thôi, có gì đâu chứ?

Mới sáng sớm, Liễu Diệp Nhi liền đưa theo Thúy Vân và Tiểu Ngọc đi quét dọn Như Yên Các, Thúy Vân làm việc không tốn sức, Xách nước, quét dọn, đều rất cố gắng. Đôi chân của Tiểu Ngọc không được tiện, chỉ có thể làm những việc như trợ giúp, dọn dẹp phòng ngủ, lau bàn ghế, cũng rất tận tâm tận lực.

Mã ma ma và Hương Diệp sắp xếp những vật dụng của Lãnh viên, thực ra bọn họ chỉ có vài bộ quần áo, không cần tốn nhiều thời gian, liền ôm mấy túi to trở ra.

“Ma ma lớn tuổi rồi, hay là ngồi nghỉ chút đi.” Liễu Tâm Mi vẫn là không quen với việc một người lớn tuổi hầu hạ mình.

Mã ma ma sững người, ngẩng đầu nhìn Liễu Tâm Mi một cách nghiêm túc, trên mặt thêm vài phần rạng rỡ. Bà ta cười nói: “Đa tạ vương phi nương nương, những việc này không làm khó lão nô được đâu. Đừng nhìn ta lớn tuổi, nhưng ta vẫn rất có sức đấy.”

Liễu Tâm Mi cũng cười nhẹ, bà lão này nói chuyện khí lực đầy đủ, cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh.

“Ma ma, người trong việc của ta đều còn trẻ, sau này ngươi cứ quản thúc họ là được.” Liễu Tâm Mi nói.

“Việc này, vương phi, lão nô chỉ làm được những việc nặng, không có bản lĩnh đó đâu” Bà ta vội vàng từ chối.

“Ma ma, lớn tuổi rồi, cũng hiểu quy tắc hơn, lúc rãnh rỗi, bà giảng dạy quy tắc cho ta đi” Lễ nghĩa cổ đại, nàng cũng nên học một chút. Có những thứ có thể không thể dùng, nhưng không thể không biết.

“Vương phi nương nương là đích tiểu thư của Hầu gia, đâu cần lão nô phải dạy quy tắc chứ?” bà ta cười hiền từ, nếp nhăn trên mặt giống như một bông hoa cúc.

“Ma ma, ngươi không biết đó thôi, từ khi ta bị ngã, rất nhiều chuyện không nhớ ra được.” Liễu Tâm Mi chau mày, dường như đang khổ não suy nghĩ.

“Vậy thì đơn giản thôi, nếu vương phi nương nương muốn học, lão nô sẽ nói cho người biết.” Cú ngã này cũng nặng thật đó, sợ là tổn thương đến đầu óc, ma ma đồng cảm nhìn Liễu Tâm Mi.

Có lẽ do ăn nhà này quá ẩm ướt, Hương Diệp ôm ngực họ sặc sụa, một lát sau khuôn mặt trở nên đỏ ửng.

Liễu Tâm Mi vội vàng đi qua, giúp cô ta vỗ lưng.

“Nương nương, không được đâu.....không được đâu.” Hương Diệp kinh ngạc, liên tục lắc đầu.

“Có gì không được?” Liễu Tâm Mi vẫn giúp cô ta vỗ lưng, cho đến khi cô ta từ từ yên lặng lại.

“Bệnh bao lâu rồi?” Liễu Tâm Mi hỏi.

“Mùa đông năm ngoái, bị cảm phong hàn, nên để lại di chứng.” Cổ họng Hương Diệp khàn đi.

“Tại sao lại không tìm đại phu đến để chữa trị?” Liễu Tâm Mi hỏi.

Hương Diệp cười khổ, cô ta chẳng qua chỉ là một nha đầu hạ tiện, ai quan tâm chứ?

Nghĩ đến lúc bản thân bị bệnh nằm trên giường bệnh, Liễu Diệp Nhi khóc lóc thảm thiết, Văn Nhược Nhược mới sai một đại phu già hoa mắt đến, mạng của nha hoàn này, tất nhiên ả sẽ không để mắt đến.

“Đợi sau khi chúng ta dọn qua đó, ta sẽ cho Liễu Diệp Nhi mời đại phu đến.” Liễu Tâm Mi nói.

Ôi, mới bây giờ đang ở thời hiện đại, chỉ cần truyền vài bình nước biển là khỏi.

“Không cần phiền đến vương phi nương nương đâu.” Hương Diệp cảm động đến sắp khóc, từ trước tới giờ chưa ai quan tâm cô ta như vậy.

“Không cần tồn nhiều bạc lắm đâu.” Nàng hào phóng nói, “Ta đâu phải chỉ vì mình ngươi, ngươi ho như vậy chúng ta đều rất khó chịu.”

Nói như vậy, trong lòng cô ta sẽ không e ngại nữa.

Hương Diệp khó xử cười, đúng vậy, bởi vì bệnh này, nên không có ai bằng lòng đến gần cô ta.

Một hồi sau, Liễu Diệp Nhi vui mừng chạy vào: “Vương phi, Như Yên Các đều được quét dọn sạch sẽ rồi.”

Ừ, tốc độ cũng nhanh thật đấy, Liễu Tâm Mi hài lòng gật gật đầu, tay dẫn theo Siêu Phàm, theo Liễu Diệp Nhi đi ra ngoài. Mã ma ma và Hương Diệp cũng vội vàng đi theo sau.

“Như Yên Các” Ba chữ lớn óng ánh được treo trước cửa viện, Liễu Tâm Mi xuất thần nhìn một hồi, liền đi vào.

Một nơi vô cùng yên tịnh, ngói xanh tường đỏ, tuy không có người ở , cảnh sắc vẫn rất mê người. Bây giờ đang vào hạ, hoa thơm cỏ xanh, trong không khí phảng phất một mùi hương dễ chịu.

Trên chiếc giường điêu khắc hoa trải chiếc chăn màu tím nhạt, hai chiếc gối thêu hoa được đặt lên trên. Tấm màn cùng màu lưu tô rung rinh ở hai bên, một chiếc bàn trang điểm, yên lặng bày ở góc phòng, đối diện chiếc giường là một bộ bàn ghế, trên ghế được đặt những chiếc đệm thật dày.

Không xa hoa, nhưng rất thoải mái.

“Mẫu thân, sau này chúng ta ở đây sao?” Siêu Phàm ngẩng đầu hỏi.

“Tiểu thế tử, kế bên là phòng của người.” Liễu Diệp Nhi cười.

Như Yên Các rất lớn, phòng ngủ thư phòng đều có cả, còn có một nhà bếp nhỏ, sau này bọn họ không cần phải tranh giành với người khác nữa.

“Ta không cần, ta muốn ngủ cùng với mẫu thân.” Siêu Phàm vô cùng không thích cách sắp xếp này.

“Nhưng, tiểu thế tử, người đã lớn rồi.” Liễu Diệp Nhi nói, thật ra những đứa trẻ của những gia đình gia thế còn nhỏ đã đi theo nhũ mẫu rồi.

“Chuyện từ lúc nào vậy? Hôm qua không phải ta vẫn còn ngủ chung với mẫu thân sao, tại sao hôm nay lại khôn lớn rồi?” Siêu Phàm cảm thấy kỳ lạ hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom