• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 12

Mộ Dung Dật Phi chần chừ giây lát, vẫn quyết định tiến bước đi vào. Tình cảnh tuốt gươm khỏi vỏ ban nãy trong nhà, hắn đã nhìn thấy rõ mòn một. Những người phụ nữ này, không màng đến thể diện của hắn chút nào, ngay trước mặt của Mộ Dung Dật Ninh, đã gây loạn đến mức ấy. Hắn không bao giờ quản chuyện của hậu viên, đó là vì hắn cho rằng hậu viên của hắn vẫn luôn yên ổn, chí ít thì trên bề mặt cũng duy trì được bầu không khí yên ổn.

Mang theo cơn giận, hắn chậm rãi bước vào.

Hắn đưa mắt lạnh lùng dò xét từng người trong nhà, khi chạm tới ánh mắt đáng sợ của hắn, mọi người đều bất giác cúi đầu xuống.

Văn Nhược Nhược phản ứng nhanh, mau chóng nở ra một nụ cười, khụy nhẹ gối xuống chào: “Thiếp phi tham kiến Vương Gia.”

Ả vừa cúi chào, đồng loạt tất cả mọi người đều đua nhau hành lễ.

Căn phòng này quá nhỏ, chỉ có hai chiếc ghế, một chiếc Mộ Dung Dật Ninh đang ngồi, chiếc ghế khác đương nhiên phải nhường cho Mộ Dung Dật Phi.

Trong nhà mình mà ngay đến chỗ ngồi cũng không có, đừng hỏi Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi buồn bực thế nào rồi.Nhưng khi nghĩ đến Liễu Tâm Mi mang danh hiệu Chánh Phi mà cũng phải đứng một bên, họ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.

Đương nhiên là Liễu Tâm Mi sẽ không để họ toại nguyện, nàng bế Siêu Phàm lên, xoay người ngồi trên giường. Mấy người thích thì cứ đứng, nhưng hai mẹ con ta mệt rồi, cần phải nghỉ chân cho khỏe.

Mộ Dung Dật Phi nheo mắt lại, nhưng hắn không lên tiếng nói gì cả.

Hắn không nói không đồng nghĩa với việc người khác cũng sẽ giữ yên lặng. Liên Oanh Nhi bĩu môi, kéo dài giọng nói: “Vương Phi tỷ tỷ, tỷ ngồi ở đó chẳng phải thất lễ lắm sao? Hai vị Vương Gia vẫn còn đang ở đây ấy.”

Liễu Tâm Mi trợn mắt trắng, ta đâu có mù, đồ lắm mồm --- nhiều chuyện gì chứ?

“Ta cũng muốn mời mọi người ngồi xuống lắm, nhưng miếu này quá nhỏ, mà bồ tát ghé thăm hôm nay hơi nhiều.” Liễu Tâm Mi không biết vô tình hay cố ý lia ánh mắt về phía Văn Nhược Nhược.

Mộ Dung Dật Phi cau mày quan sát căn phòng này, không gian nhỏ hẹp, tia sáng tối nhạt, trong không khí còn tỏa ra mùi ẩm mốc. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn thật không dám tin, ở trong An Vương Phủ lại có một nơi thô sơ như vậy, mà Liễu Tâm Mi lại ở đây sinh sống hai năm trời.

Trông thấy sắc mặt tối sầm của Mộ Dung Dật Phi, Siêu Phàm bất an cựa quậy trong vòng tay của Liễu Tâm Mi, y lỡ tay chạm vào túi tiền, đồng tiền trong túi va chạm nhau, phát ra âm thanh vui tai.

“Liễu Diệp Nhi, ngày mai sắm thêm chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho nhà của chúng ta, ngân lượng này không phải của công, không cần báo lại với ai cả.” Liễu Tâm Mi dịu dàng vỗ về đứa trẻ trong lòng, nhắc nhở y ngồi yên, nhưng ánh mắt nàng lại tia qua người đối diện.

“Ăn xin trước cổng? Ngươi thật dám làm.” Giọng nói của Mộ Dung Dật Phi toát lên sự giận dữ. Chuyện này, ngày mai thôi là sẽ truyền khắp kinh thành, nàng ta còn có gan nhắc lại?

Liễu Tâm Mi cong môi cười, nói với giọng tiếc nuối: “Đâu có cách nào, ta nghèo mà.”

Người nghèo không có chí hướng, trách tôi sao?

Ngoài hai vị Vương Gia cao cao tại thượng ấy, nhưng người khác đều cạn lời: nàng ta không biết rằng chuyện xấu chỉ giữ trong nhà thôi sao? Thành Vương còn đang ngồi đó, than nghèo như vậy thật sự ổn chăng?

Mộ Dung Dật Ninh bất mãn nhìn huynh trưởng của mình, lời ra tới cửa miệng, y thầm nuốt vào lại.

“Liễu Tâm Mi, ngươi không có tiền tháng sao?” Mộ Dung Dật Phi thiếu kiên nhẫn hỏi.

“Tiền tháng? Chúng ta có sao?” Liễu Tâm Mi quay đầu nhìn sang Liễu Diệp Nhi.

Tuy nhận được ánh mắt cảnh cáo của Văn Nhược Nhược, nhưng Liễu Diệp Nhi vẫn can đảm mở miệng: “Hai năm trước còn đỡ, nhưng từ khi dọn vào trong khuôn viên này, nô tì cảm thấy không còn đủ xài nữa.”

Trong nhà trở nên tĩnh lặng, ánh mắt Văn Nhược Nhược lóe qua sự tàn nhẫn, nhưng khi ngẩn đầu ả lại lộ vẻ uất ức: “Vương gia, tiền tháng của mọi người đều có hạn mức nhất định, thiếp phi không dám đưa thiếu ai cả. Người cũng biết, tỷ tỷ không giỏi quản lý tiền bạc, tiền nhiều tới đâu tới tay tỷ ấy cũng không đủ dùng.

“Đúng vậy, thiếp phi mỗi tháng còn có dư ấy.” Liên Oanh Nhi cũng nhảy ra bù thêm một nhát.

Liễu Diệp Nhi thật muốn lập tức nhảy ra nói rõ, hai vị trắc phi nương nương này mỗi tháng đều nhận được hai mươi lượng, phần mà Vương Phi nhận được, chỉ bằng một phần mười của họ. Văn trắc phi có nói, lúc chủ tử của nàng quản lý vương phủ, thâm hụt quá nhiều, nên phải bù lại vào cho phần của công. Thế nhưng nàng ta không có chức quyền, chủ tử không hỏi, đâu đến lượt nàng ta đứng ra giải thích?

Liễu Tâm Mi làm biếng giải thích. Đây rõ ràng là đang chỉ trích nàng tiêu xài phung phí, không giỏi quản lý nhà cửa.

Đặt đứa trẻ sang một bên, nàng giơ tay, mở ra túi tiền chứa đầy đồng tiền, ngân lượng lẻ. Nàng vẫy tay gọi Liễu Diệp Nhi, rồi từng mục từng mục sắp xếp rõ ràng: cái này là để chi cho bàn ghế, cái này là để mua vải may áo mới, cái này là để mua giấy bút mực…

Số ngân lượng lớn và thỏi vàng đã được nàng cất giữ cẩn thẩn, nàng còn thì thầm “gà đẻ trứng, trứng đẻ gà” gì đó.

Vẻ mặt của Văn Nhược Nhược ngày càng bất an, đây rõ ràng là đang vả thẳng vào mặt ả. Từng mục chi tiêu của Liễu Tâm Mi đều chuẩn xác đến từng đồng xu, đây rõ ràng là một người phụ nữ biết giữ của trong nhà.

Mộ Dung Dật Ninh không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, hai mẹ con họ phải dùng chút đỉnh tiền này để sống qua ngày sao? Nhìn bộ dạng tính toán kỹ lưỡng của Liễu Tâm Mi, như hận không thể bể một đồng xu ra thành hai mảnh mà xài.

Y bất giấc thò tay về phía túi tiền, việc tốt làm tới cùng, tiễn phật tiễn đến TâyThiên, chi bằng cho nàng ta hết?

Mộ Dung Dật Phi cảm thấy khó chịu trong lòng, người của An Vương Phủ, từ khi nào ra đến nông nổi cần người khác tiếp tế?

Hắn chậm rãi mở miệng, cướp lời trước Mộ Dung Dật Ninh: “Phù Vân Cư trước kia chẳng phải còn đang trống sao? Ngày mai dọn về đó ở. Tiền tháng nếu không đủ, bổn vương thưởng thêm cho ngươi một phần là được.”

Liễu Tâm Mi ngoáy lỗ tai, nàng không nghe nhầm chứ? Người đàn ông này chẳng phải là ghét nàng lắm sao? Sao bỗng nhiên đối đãi tốt với nàng như vậy? Nàng xoay người sang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng không phát hiện ra điều bất thường gì. Có lẽ Mộ Dung Dật Phi này là kẻ mặt đơ, từ lần đầu gặp, hắn đã là bộ dạng lạnh băng như vậy, cứ như cả thế gian này đều mắc nợ hắn vậy.

Văn Nhược Nhược cảm thấy căm hận, Vương Gia bị sao thế này? Bỗng nhiên bước vào khuôn viên này, mà lại không phải đến để trừng phạt ả ta? Vậy ắt chẳng phải là ngầm xác thực chuyện mình đã ăn bớt phần tiền tháng của Liễu Tâm Mi sao? Văn Nhược Nhược ta chẳng thèm vài đồng bạc đó, chẳng qua là vì muốn làm mất mặt Liễu Tâm Mi mà thôi. Nhưng bây giờ người bảo Liễu Tâm Mi quay về Phù Vân Cư, là ý gì đây?

Dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt ả vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Chúc mừng tỷ tỷ, tạ ơn Vương Gia đã thương xót. Muội thật là mừng cho tỷ tỷ.”

Dù là từ con mắt nào Liễu Tâm Mi đều nhìn không ra Văn Nhược Nhược đang mừng cho nàng, còn nữa, người mà Vương Gia thương xót là nàng, ả tạ ơn quái quỷ gì chứ?

Thấy Liễu Tâm Mi ngồi yên bất động, Văn Nhược Nhược ngỡ ngàng hỏi: “Tỷ tỷ không tạ ân điển của Vương Gia sao?”

“Chẳng phải ngươi đã giúp ta tạ ơn rồi sao?” Liễu Tâm Mi chậm rãi nói.

Ợ, thể diện đâu?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom