• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thời kỳ tu luyện khí mạnh nhất trong lịch sử (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 31-32

chapter 31 Trò chơi giết chóc đêm khuya!
Nghe thấy câu nói này, Cơ Đông Sơn và Cơ Như Mi liếc nhau, vẻ mặt hơi khẩn trương.
Trước đó họ đã nghe nói tính cách Phù đại sư này cao ngạo, tự cho là mình rất cao, khinh thường mọi người.
Nhưng họ không ngờ Phù đại sư thật sự không nể mặt chút nào, vừa mở miệng đã không che giấu miệt thị.
“Phù đại sư...” Cơ Đông Sơn đang muốn giải vây thì Phương Vũ lại mở miệng nói: “Trên tay ông có tình báo gì? Tôi chưa nói nhất định phải mua.”
Phù đại sư cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần là cậu muốn thì chỗ tôi đều có.”
“À? Vậy tôi muốn hỏi một chút, ông có tình báo của Thần Đạo Thiên Thư đã thất truyền ba ngàn năm trước không? Hoặc là Hắc Mộ Phái đột nhiên biến mất hai ngàn năm trước, ông có tình báo liên quan không?” Phương Vũ lạnh nhạt mở miệng nói.
Sắc mặt Phù đại sư hơi thay đổi. Ông ta còn chưa nghe nói đến Thần Đạo Thiên Thư, Hắc Mộ Phái mà Phương Vũ nhắc đến, làm sao có tình báo?
“Cậu cho rằng bịa đặt lung tung mấy từ ra là thể hiện tình báo trong tay tôi không đủ? Thật là thằng ranh vô tri! Toàn bộ Giang Nam, có ai không biết trong tay Phù Hữu Vi này có được nhiều tình báo nhất? Dù là những võ đạo tông sư nổi danh lừng lẫy kia gặp tôi cũng phải khách khách khí khí gọi một tiếng anh Phù!” Phù Hữu Vi nói xong, đứng dậy.
“Thằng nhãi, nói cho cậu biết, ông đây chướng mắt nên không muốn làm ăn với cậu, cậu mau cút đi, tôi muốn tiếp tục đánh bài.” Phù Hữu Vi nói, sau đó muốn rời đi.
Cha con Cơ Đông Sơn lộ ra sắc mặt rất khó coi.
Bọn họ không ngờ Phù Hữu Vi khó hầu hạ như vậy! Một lời không hợp liền không giao dịch!
“Phù đại sư, Phương tiên sinh là khách quý của nhà họ Cơ chúng ta, xin ngài...” Cơ Đông Sơn đi lên trước, muốn khuyên Phù Hữu Vi.
Phù Hữu Vi vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù cậu ta là con trai ông, tôi chướng mắt thì chính là chướng mắt! Không làm ăn là không làm ăn! Dù là võ đạo tông sư cũng không thể ép ông buôn bán!”
“Phù đại sư...” Sắc mặt Cơ Như Mi khó coi, cũng đi lên trước, muốn khuyên giải.
Giao dịch đêm nay là nhà họ Cơ bọn họ thúc đẩy, nhưng hôm nay chẳng những không làm thành, Phương Vũ còn bị dè bỉu không đáng một đồng.
Nếu là kết quả này thì bảo họ đối mặt với Phương Vũ như thế nào.
Nhìn Cơ Như Mi trước mặt, trong mắt Phù Hữu Vi hiện lên một tia dâm tà.
“Như vậy đi, nếu con bé này chịu trả giá một chút thì tôi sẽ nói chuyện với thằng ranh này một lát...”
Nhìn thấy ánh mắt của Phù Hữu Vi, Cơ Như Mi lập tức hiểu ý ông ta, cô tức giận đến mặt phát lạnh.
“Khà khà, không muốn thì thôi, tôi cũng không ép.” Phù Hữu Vi lại cười dâm tà, nói.
Cơ Như Mi đang muốn nói chuyện thì phía sau lại truyền đến một giọng nói: “Để tôi dạy các người cách đối phó loại chó ghẻ này.”
Người nói chính là Phương Vũ, lúc này hắn đã chạy tới trước người Phù Hữu Vi.
Sắc mặt Phù Hữu Vi khó coi, nói: “Mày mắng ông đây là chó ghẻ?”
“Đúng vậy, không chỉ là chó ghẻ, còn là một lão dâm tà sinh lý yếu.” Phương Vũ lạnh nhạt nói.
Có thể nói những lời này đã chọc trúng điểm đau đớn của Phù Hữu Vi.
Không ai biết sinh lý yếu là bí mật của ông ta. Mỗi lần trước khi vào trận, ông ta luôn phải uống thuốc thì mới có thể miễn cưỡng duy trì vài phút.
“Thằng chó chết, ông may cái miệng mày lại!” Trong mắt Phù Hữu Vi toả ra hận thù, đột nhiên ra tay với Phương Vũ!
Làm một võ giả Tiên Thiên Thập Nhất Đoạn, ông ta căn bản không để Phương Vũ vào mắt.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Phù Hữu Vi liền thay đổi.
Ông ta đột nhiên làm khó dễ không chỉ không làm Phương Vũ tổn thương, ngược lại còn bị Phương Vũ bắt được tay phải.
“Chỉ chút thực lực này mà dám không coi ai ra gì, trước kia không bị người ta đánh chết là do ông may mắn.” Phương Vũ bắt lấy tay phải của Phù Hữu Vi, nhẹ nhàng lôi kéo.
“Rắc!” Tay phải Phù Hữu Vi trực tiếp trật khớp, kêu lên đau đớn.
Nhưng cùng lúc đó, Phù Hữu Vi còn muốn phản kích, tay trái đánh vào ngực Phương Vũ.
“Chát!” Phương Vũ nhẹ nhàng bắt lấy tay trái của Phù Hữu Vi, lặp lại hành động trước đó.
“Rắc!” Tiếp theo là chân trái.
“Rắc!” Đùi phải.
“Rắc!” Bốn âm thanh trong trẻo liên tục vang lên, đi kèm với tiếng kêu thảm thiết của Phù Hữu Vi.
Tứ chi Phù Hữu Vi bị tháo khớp, ngã bệt xuống mặt đất, càng nhúc nhích tứ chi càng đau.
Cha con Cơ Đông Sơn thấy cảnh này chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Không biết đau đến mức nào!
Phương Vũ đứng trên cao nhìn xuống Phù Hữu Vi sắc mặt trắng bệch, nói: “Thế nào? Thoải mái không?”
“Cậu, cậu mau bẻ lại tứ chi cho tôi! Tôi sẽ giao dịch với cậu! Tôi sẽ giao dịch...” Phù Hữu Vi hô lớn.
“Thôi giao dịch ngay lúc này đi.” Phương Vũ nói.
Phù Hữu Vi hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu, hô: “Cậu muốn biết tình báo gì? Cậu mau nói!”
Hiện tại giây nào ông ta cũng phải chịu đau đớn, chỉ muốn mau chóng gắn khớp tứ chi lại!
“Tôi muốn biết... Đúng rồi, giao dịch lần này thu phí thế nào, dù sao cũng phải nói giá cả trước, nếu không tiếp theo dễ xảy ra mâu thuẫn...” Phương Vũ chậm rì rì mà nói.
“Không, không thu tiền! Không thu tiền! Cậu mau nói!” Phù Hữu Vi sắp khóc, nói.
“Không thu tiền không tốt lắm đâu, tôi không thích nợ ơn người khác, phải biết điều chứ.” Phương Vũ nhíu mày nói.
“Vậy cậu cho một chút đi... Cậu mau lên...” Phù Hữu Vi nhịn không được mà khóc.
Thật sự quá đau!
Phương Vũ sờ sờ túi, bất đắc dĩ nói: “Nhưng hôm nay tôi quên mang tiền ra cửa.”
Nhìn Phương Vũ trêu chọc Phù Hữu Vi như thế, Cơ Như Mi bật cười.
“Tôi không cần tiền, tôi thật sự không cần tiền...” Phù Hữu Vi khóc gào đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm nhem.
“Vậy được rồi, nếu ông đã yêu cầu mãnh liệt như vậy thì tôi đành không trả tiền thôi.” Phương Vũ nói, nghiêm mặt nói: “Ông có tình báo về yêu thú không?”
Yêu thú?
Não Phù Hữu Vi nhanh chóng chuyển động, lập tức nhớ tới một tình báo thu được năm kia.
“Có! Hơn nữa nằm ngay khu vực Giang Nam! Cậu, cậu gắn tứ chi của tôi lại trước đi, tôi đau đến không thở nổi.” Phù Hữu Vi nói.
Phương Vũ cúi người, gắn khớp chân trái của Phù Hữu Vi lại.
“Nói đi.” Phương Vũ nói.
Tuy chỉ gắn một chân, nhưng đau đớn lại giảm bớt rất nhiều.
“Thành phố Tam Hoa có một mảnh rừng rậm nguyên thủy... Có một thời gian thường xuyên truyền ra tiếng dã thú gào rống, phía chính phủ phái người đi điều tra, kết quả những người đó đều không trở về, sau đó lại phái một đám binh lính đi vào, vẫn không ai ra được... Sau đó mảnh rừng rậm kia bị phong tỏa, đến nay đã hơn hai năm.” Phù Hữu Vi nói.
Nghe Phù Hữu Vi nói xong, Phương Vũ lâm vào tự hỏi.
Thành phố Tam Hoa, rừng rậm nguyên thủy, tiếng dã thú gào rống… Những việc này thật sự khớp với tình huống yêu thú xuất hiện.
“Ông ta xác định những gì mình nói đều là thật?” Phương Vũ hỏi.
“Tôi thề! Nếu tôi có nói dối câu nào thì thiên lôi đánh xuống...” Phù Hữu Vi đã thề độc.
Phương Vũ ngẫm nghĩ, sau đó gắn khớp ba chi còn lại của Phù Hữu Vi về. Phù Hữu Vi nhẹ nhàng thở ra, run run rẩy rẩy đứng dậy.
“Cút đi, về sau đừng giở thói kiêu ngạo như vậy.” Phương Vũ nói.
Phù Hữu Vi đã ăn đau khổ, đâu còn dám buông lời hung ác với Phương Vũ?
“Phù... Đại sư, tôi cho người đưa ông rời đi.” Cơ Đông Sơn nói.
Sau đó có một tài xế lên lầu, nâng Phù Hữu Vi tứ chi đau nhức đi xuống.
Trước khi rời đi, Phù Hữu Vi xoay người hỏi: “Thằng... Phương đại sư, cậu muốn vào cánh rừng kia à?”
“Không liên quan đến ông.” Phương Vũ lạnh nhạt đáp.
Phù Hữu Vi xoay người, trong mắt hiện lên tia âm hiểm.
Còn có một tin tức quan trọng ông ta chưa nói ra. Đó chính là năm trước có một đám võ giả cũng thử tiến vào khu rừng kia, họ cảm thấy nơi xuất hiện yêu thú nhất định sẽ có bảo vật giá trị vô giá khác. Thực lực của những võ giả đó không tồi, phần lớn đều là Tiên Thiên Bát, Cửu Đoạn.
Nhưng sau khi đi vào, chỉ có một võ giả chạy ra được, hơn nữa còn bị trọng thương, cuối và vẫn bỏ mạng.
Võ giả chạy ra chỉ để lại một câu: “Trong rừng không phải yêu thú, mà là quái vật! Tuyệt đối đừng đi vào!”
“Phương Vũ, mày nhất định phải đi vào, đến lúc đó xem mày chết thế nào!” Phù Hữu Vi ác độc mà thầm nghĩ.
...
Sau khi Phù Hữu Vi rời đi, Phương Vũ ngồi lên sô pha, uống trà mà Cơ Như Mi tự pha.
“Phương tiên sinh, ngài muốn vào rừng kia sao?” Cơ Như Mi hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần có khả năng có yêu thú thì tôi phải đi một chuyến.” Phương Vũ nói.
“Nhưng tôi cứ cảm thấy không thể tin hết lời Phù đại sư nói, có lẽ ông ta còn có cái gì chưa nói ra...” Cơ Như Mi nhíu mày lại, nói.
“Không sao.” Phương Vũ nói.
“Đúng rồi, Phương tiên sinh, vừa rồi mấy người ở đại sảnh...” Cơ Như Mi nhớ tới ba người Tưởng Chấn Long, hỏi.
“Hai cô gái kia cũng xem như bạn học của tôi.” Phương Vũ nói.
“Bạn học?” Cơ Như Mi nhìn đồng phục trên người Phương Vũ, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt hơi thay đổi.
“Không sai, tôi còn là học sinh cấp ba.” Phương Vũ nói.
Đối với việc cưa sừng làm nghé, Phương Vũ đã sớm không biết liêm sỉ. Dù sao hắn cũng không già đi, tuổi cụ thể thế nào đã sớm quên, cho nên hắn vĩnh viễn chỉ có 18 tuổi.
“Cấp ba...” Cơ Như Mi nhìn Phương Vũ, đôi mắt bắn ra tia sáng.
Tính cách Phương Vũ chững chạc, thực lực mạnh như thế mà còn đang học cấp ba! Có nghĩa là không thể lường trước được tiền đồ của Phương Vũ!
Hiện tại Phương Vũ đã xuất sắc như vậy, về sau hắn sẽ đạt tới độ cao nào, căn bản không thể tưởng tượng!
Cơ Như Mi trước mắt làm Phương Vũ cứ nhớ tới nữ nhân năm đó, cảm thấy không được tự nhiên.
“Tôi đi đây.” Phương Vũ uống cạn nước trà rồi đứng dậy.
...
Ngồi xe của nhà họ Cơ về đến nhà đã là 11 giờ rưỡi khuya, đèn ở lầu một đã tắt, có lẽ mẹ con Vương Diễm đã ngủ rồi.
Phương Vũ đi lên lầu hai, mở cửa khóa rồi vào nhà.
Một cảm giác dị thường dâng lên trong lòng, có người đang nhìn chăm chú vào hắn.
Trong phòng không có khả năng có người, nếu không Phương Vũ đã sớm phát hiện. Tức là có người ở ngoài phòng.
Phương Vũ lập tức đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía một căn nhà bỏ hoang khá cách đó chừng trăm mét.
Hắn thấy một điểm đỏ, sau đó thấy được họng súng, một họng súng có gắn thêm ống giảm thanh.
“Phốc!” Một ánh lửa lóe lên, một viên đạn bắn tỉa bắn thẳng vào trán Phương Vũ với tốc độ 900 mét/s. Viên đạn này muốn bắn vào trán Phương Vũ thì chỉ cần một phần chín giây!
chapter 32 Cho ngươi ba giây, câm miệng!
Con ngươi của Phương Vũ co rút lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc sánh ngang với tốc độ ánh sáng, hắn cũng nâng tay lên, trên bàn tay tỏa ra ánh sáng đỏ mờ nhạt.
Viên đạn đánh lén đang vun vút lao tới kia đã bắn trúng vào lòng bàn tay của Phương Vũ, nhưng lại không có bất cứ tiếng động nào vang lên.
Phương Vũ nắm lấy viên đạn, siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó một tiếng kim loại nát vụn vang lên.
Viên đạn được tôi từ thép này đã biến thành một viên sắt vụn vỡ nát, mảnh vụn như bụi mịn hòa tan vào trong gió bay đi.
Bên trên tòa nhà bỏ hoang ở bán kính cách đó trăm mét, tay súng bắn tỉa đang ngắm chuẩn mục tiêu thông qua ống ngắm nhìn thấy được cảnh này, cả người ngây dại.
Viên đạn được bắn ra ở khoảng cách gần đến như vậy, chỉ cần là con người, làm sao có thể kịp thời phản ứng lại được?
Thời gian chỉ xấp xỉ khoảng 0.1 giây, sợ rằng ngay cả nháy mắt một cái thôi cũng không kịp làm ấy chứ?
Nhưng Phương Vũ không chỉ kịp giơ tay lên, còn trực tiếp dùng tay không để đón lấy viên đạn kia!
Đó là viên đạn do một tay súng bắn tỉa bắn ra đấy! Còn bắn ra ở khoảng cách chỉ chừng một trăm mét, uy lực thậm chí đủ để bắn thủng một tấm thép dày!
Người này, rốt cuộc là người hay quỷ?
Trên trán tay súng bắn tỉa toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng dựa vào bản năng của một sát thủ và sự tỉnh táo đặc biệt của một tay bắn tỉa, phản ứng của tay súng cũng coi như là mau lẹ, nhanh chóng xê dịch họng súng, nhắm thẳng vào vị trí tim Phương Vũ, sau đó liên tục nổ hai phát súng.
Hai phát súng này đều không hề bắn lệch!
Nhưng vẫn bị Phương Vũ dùng lòng bàn tay bắt được!
Nội tâm của tay súng bắn tỉa đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong lòng gã cảm thấy rất bất an, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này mà thôi!
Nhưng ngay khi tay súng chuẩn bị thu súng quay về, gã lại nhìn thấy Phương Vũ đang khẽ mỉm cười nhìn về phía mình qua ống ngắm.
Sau đó, tay của Phương Vũ đột nhiên hất về phía trước một cái, trong không trung lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu bạc!
Chuyện xảy ra kế tiếp, tay súng bắn tỉa này không biết được nữa.
Bởi vì ngay một giây sau đó, trên trán của gã đã xuất hiện một lỗ máu.
“Leng keng!”
Một viên đạn màu bạc xuyên qua trán của tay súng bắn tỉa, đụng vào vách tường ở phía đằng sau, vang lên một loạt tiếng kim loại lảnh lót và bén nhọn, vang vọng trong khắp tòa nhà yên tĩnh.
...!
Phương Vũ đi tới bên cạnh tay súng bắn tỉa đã bị bắn chết.
Hai tròng mắt của tay súng bắn tỉa lồi ra, trong con ngươi vẫn tràn đầy sợ hãi.
Thật bất hạnh, gã sẽ vĩnh viễn không biết được bản thân mình đã chết như thế nào.
Từ trong đầu lâu của gã chảy ra một vũng chất lỏng sền sệt, có đỏ, có trắng, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Phương Vũ khẽ cau mày, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm ở trên quần áo của tay súng bắn tỉa một hồi nhưng không phát hiện ra manh mối gì hữu dụng.
Vừa rồi ở trên đường tới đây, Phương Vũ cũng đã chú ý đến tình hình xung quanh, biết được tối nay có lẽ tay súng bắn tỉa này chỉ hành động đơn độc, không có đồng bọn.
Như vậy thì, tay súng bắn tỉa này là do ai cử tới?
Ở thành phố Giang Hải, Phương Vũ cũng không có quá nhiều kẻ thù.
Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến, chính là nhà họ Dương.
“Nhà họ Dương... Đã đến lúc dạy dỗ lại bọn họ một chút rồi.” Ánh mắt Phương Vũ toát ra vẻ lạnh lùng, lẩm bẩm nói.
...
Nhà họ Dương.
Trên người Dương m Trúc mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, lười biếng dựa vào ghế sô pha ở trong phòng khách, trong tay nâng một ly champagne.
Thường ngày vào khoảng thời gian này, cô ta đã đi nghỉ ngơi rồi.
Nhưng tối nay, Dương m Trúc biết được sẽ có chuyện tốt diễn ra, vì để ăn mừng thời khắc này, cô ta đã quyết định phá lệ thức khuya một lần.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, Dương Húc đi vào phòng khách, thấy Dương m Trúc vẫn còn ngồi ở trên ghế sô pha uống champagne, kinh ngạc nói: “Chị, tại sao muộn như vậy rồi mà chị vẫn còn chưa ngủ”
“Chị đang đợi một tin tức.” Dương m Trúc khẽ nhếch môi mỉm cười, nói.
Ngay sau đó, cô ta chú ý đến dấu tay sưng đỏ ở trên má trái của Dương Húc, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Mặt của em bị làm sao vậy?”
Dương Húc sờ gò má, vẫn còn có chút đau.
Một cái tát kia của Phương Vũ, sức lực thật sự là không nhỏ.
Nếu đổi lại là thường ngày, bị người ta đánh một cái bạt tai ở trước mặt mọi người như vậy, Dương Húc chắc chắn sẽ xông lên liều mạng với đối phương.
Mà tối nay vì muốn khiến cho Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu cắt đứt quan hệ, cho nên cậu ta không có làm như vậy.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là Dương Húc sẽ quên đi chuyện cái tát này.
Nhất định cậu ta sẽ trả thù!
Nếu như Phương Vũ không còn Đường Tiểu Nhu làm núi dựa, thì chẳng qua cũng chỉ là một tên mồ côi không cha không mẹ.
Muốn đối phó với loại người như thế, có đến một ngàn loại phương pháp!
“Là do ai làm?” Dương m Trúc thấy sắc mặt Dương Húc u ám, mở miệng hỏi lại lần nữa.
“Chị, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết...” Dương Húc nói.
“Không, em nói cho chị biết là ai làm.” Mặt mày Dương m Trúc lạnh lẽo như bị sương phủ, lạnh lùng nói.
Dương Húc là thiếu gia của nhà họ Dương, cũng là đứa em trai mà cô ta cưng chiều nhất.
Em trai của cô ta bị người ta tát một cái bạt tai, thì cũng tương đương với Dương m Trúc bị tát một cái bạt tai, nhà họ Dương bị tát một cái bạt tai!
Đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ!
Hiện nay, nhà họ Dương đang trong quá trình leo lên cao, không thể bỏ qua cho bất kỳ sự khiêu khích nào!
Thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của Dương m Trúc, Dương Húc không thể làm gì khác hơn là đáp lời: “Do một tên gọi là Phương Vũ làm, tối nay em...”
Nghe thấy hai chữ Phương Vũ, sắc mặt Dương m Trúc lập tức thay đổi, không do dự cắt ngang lời nói của Dương Húc, hỏi: “Phương Vũ? Là Phương Vũ đã tát em một cái bạt tai sao?”
Nhìn phản ứng của Dương m Trúc, Dương Húc cũng sững sờ một chút, sau đó đáp: “Vâng, chị... Chị từng nghe nói đến Phương Vũ?”
Trước đây Dương m Trúc và Dương Diệu Quang chưa bao giờ nhắc đến Phương Vũ với Dương Húc.
Trải qua điều tra, Dương m Trúc biết Phương Vũ đang đi học trung học ở Giang Hải, hơn nữa từ chỗ của dương thiệu vinh bên kia, cô ta còn biết được Phương Vũ có quan hệ không tệ với nhà họ Đường, đường minh đức rất coi trọng Phương Vũ.
Nhưng Dương m Trúc không ngờ tới được, Phương Vũ lại dám ra tay với Dương Húc!
Đây rõ ràng là giẫm lên mặt nhà họ Dương mà khiêu khích!
Thứ chó má đáng chết này!
“Chị, chị cũng không cần phải quá tức giận đâu, em sẽ tự mình giải quyết chuyện này.
Tên tạp chủng kia cũng chỉ là một đứa mồ côi, em muốn xử cậu ta, dễ như trở bàn tay.” Dương Húc nói.
Sắc mặt của Dương m Trúc cũng chỉ u ám một chút mà thôi.
Bởi vì cô ta biết rằng, qua tối hôm nay, cái gai Phương Vũ ở trong mắt này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Cô ta đã thuê tổ chức sát thủ chuyên nghiệp nhất đi ám sát Phương Vũ trước rồi.
Tổ chức sát thủ này đã từng nhận rất nhiều nhiệm vụ ám sát những võ giả cấp cao, tỷ lệ thất bại là bằng không.
Nghe nói thậm chí còn có mấy Nửa bước tông sư cũng đã phải chết trong trận địa giết chóc do bọn họ tỉ mỉ bố trí ra.
Phương Vũ quả thực rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể ung dung đánh bại một Tiên Thiên cấp chín như Bạch Chiến.
Nhưng dù Phương Vũ có mạnh hơn nữa, liệu có thể vượt qua được Nửa bước tông sư không?
“Không cần em phải ra tay, rất nhanh thôi Phương Vũ sẽ phải trả một cái giá thật đắt.” Dương m Trúc uống một hớp champagne, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm lạnh lẽo như băng đá, nói.
“Chị, lời này của chị có ý gì?” Dương Húc nghe vậy thì sững sốt, hỏi lại.
“Ngồi xuống đây, em cũng uống một chút đi.” Dương m Trúc tỏ ý bảo Dương Húc ngồi xuống.
Đầu óc Dương Húc hoàn toàn mơ màng, không hiểu Dương m Trúc nói vậy là có ý gì.
“Em cho rằng muộn như vậy rồi mà chị vẫn còn chưa ngủ là vì cái gì?”
“Chị đang đợi tin tức về cái chết của Phương Vũ.” Dương m Trúc rót cho Dương Húc một ly champagne, sau đó nói lại những chuyện mà trước đây Phương Vũ đã làm cho cậu ta nghe.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Dương Húc vô cùng khó coi, nói: “Cái tên Phương Vũ đáng chết này! Hóa ra là đã gây hấn với nhà họ Dương chúng ta từ sớm rồi! Tại sao chị và ba không nói cho em biết những chuyện này từ trước?”
“Những chuyện này chị và ba có thể xử lý được, đương nhiên sẽ không hy vọng làm ảnh hưởng đến em.” Dương m Trúc nói.
Ánh mắt Dương Húc toát lên vẻ ác độc, nói: “Chị, đợi lát nữa em phải đi đến hiện trường nhìn xem thi thể của Phương Vũ kia một chút.”
Lời nói của Dương Húc vừa mới dứt, điện thoại ở trên chiếc bàn bên cạnh đã vang lên.
Dương m Trúc liếc mắt nhìn Dương Húc một cái, sau đó đứng dậy đi tới nghe điện thoại.
Trên mặt Dương Húc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, bởi vì cậu ta biết cuộc điện thoại này được gọi tới, cũng có nghĩa rằng Phương Vũ đã chết.
Nhưng mà, sắc mặt của Dương m Trúc đang nghe điện thoại lại dần trở nên vô cùng u ám.
“Tại sao lại thất bại được? Không phải bọn họ đã nói tỷ lệ thất bại của bọn họ bằng không hay sao?”
“Cô Dương...!Tôi cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng dường như tổ chức của bọn họ ở bên kia cũng rất giật mình, nghe nói tay súng bắn tỉa kia bị chết rất thảm...”
“Tôi không quan tâm đến sống chết của bọn họ, tôi chỉ muốn biết, tại sao nhiệm vụ lại thất bại? Tôi đã trả cho bọn họ mức thù lao cao đến như vậy, tuyệt đối không cho phép có sự thất bại!” Dương m Trúc vô cùng tức giận, tông giọng cũng nâng cao lên không ít.
“...! Tổ chức của bọn họ vừa mới gửi cho tôi một tin nhắn mới, nói là vẫn còn kế hoạch thứ hai, nhưng mà kế hoạch này sẽ làm ngộ thương đến cả những người khác...”
“Bảo bọn họ lập tức tiến hành! Chỉ cần có thể giết chết được Phương Vũ, những thứ khác đều không thành vấn đề!” Dương m Trúc lạnh lùng nói.
Nói xong, Dương m Trúc nặng nề đập điện thoại xuống mặt bàn.
“Chị, làm sao thế?” Dương Húc vội vàng hỏi.
“Nhiệm vụ tối nay thất bại rồi, bọn họ không chỉ không giết chết được Phương Vũ, ngược lại còn tự tổn thất mất một tay súng bắn tỉa.” Dương m Trúc thở ra một hơi thật dài, nói.
“Rầm!”
Dương Húc hung hãn đấm một nắm đấm lên trên chiếc bàn uống trà nhỏ, nói: “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cái tên tạp chủng Phương Vũ đó thật sự có bản lĩnh lật trời sao?”
“Đừng nóng, bọn họ vẫn còn một kế hoạch thứ hai nữa... Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.” Dương m Trúc tỉnh táo lại, nói.
...
Ngày hôm sau, Phương Vũ đi đến trường học.
Sau khi trải qua bữa tiệc mừng sinh nhật tối qua của Triệu Song Nhi, không có một người bạn cùng lớp nào tỏ ra hòa nhã với Phương Vũ nữa.
Bọn họ thậm chí còn muốn tập hợp lại thành nhóm rồi đi tìm giáo viên chủ nhiệm yêu cầu đá Phương Vũ ra khỏi lớp chọn, chỉ có điều, tạm thời bọn họ vẫn còn thiếu một lý do thích hợp.
Phương Vũ không để ý đến những ánh mắt này, ngồi vào vị trí của mình.
Mấy phút sau, Đường Tiểu Nhu cũng đi vào phòng học, cô ta nhìn về phía Phương Vũ một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, quan hệ của cô ấy và Phương Vũ đã rơi xuống điểm đóng băng.
Câu nói vốn dĩ cũng không phải là bạn bè kia của Phương Vũ lại càng làm tổn thương hoàn toàn nội tâm của Đường Tiểu Nhu.
Đường Tiểu Nhu ngồi vào chỗ ngồi, sau đó lập tức cầm sách lên bắt đầu học bài, không có bất cứ sự trao đổi nào với Phương Vũ.
Phương Vũ ngược lại càng thêm vui vẻ và yên tĩnh, chẳng qua là có chút đáng tiếc, ban đầu là hắn đã đánh cuộc thắng, mỗi ngày đều được mời ăn bữa sáng, nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Chuông báo tiết học đầu của buổi sáng vang lên, nhưng Dương Húc cũng vẫn không có mặt ở phòng học.
Vốn dĩ Phương Vũ còn muốn tìm Dương Húc ra ngoài “nói chuyện một chút” về việc ám sát tối ngày hôm qua nữa.
Xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.
Đến giờ ra chơi, Triệu Song Nhi đi tới bên cạnh bàn của Đường Tiểu Nhu, đầu tiên cô ta dùng ánh mắt chán ghét để nhìn Phương Vũ một cái, sau đó nói chuyện với Đường Tiểu Nhu.
“Đàm Tuyết, có phải là Dương Húc bị thương rất nặng hay không? Tại sao hôm nay lại không đến lớp vậy?” Đường Tiểu Nhu cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Không chuyện gì lớn, chỉ là trên mặt bị sưng to một cục, không dễ nhìn, cho nên đã xin nghỉ.” Triệu Song Nhi nói.
“Vậy thì tốt.” Đường Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm, nói.
Đường Tiểu Nhu coi Triệu Song Nhi là người bạn tốt nhất, cô ấy không muốn bởi vì chuyện tối ngày hôm qua mà ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.
Nếu như Dương Húc thật sự bị Phương Vũ đánh cho bị thương quá nặng, vậy thì Đường Tiểu Nhu sẽ rất áy náy.
Dẫu sao thì cũng là do cô ấy dẫn theo Phương Vũ đến, Phương Vũ gây ra chuyện, cô ấy cũng có trách nhiệm.
“Đàm Tuyết, tớ thật sự xin lỗi cậu lần nữa nhé, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy... Thật xin lỗi.” Đường Tiểu Nhu nói.
“Không sau đâu, cậu cũng không phải là người làm sai! Người thật sự làm sai lại có da mặt rất dày, đến giờ vẫn còn bày ra dáng vẻ giống như mình không hề có lỗi vậy.” Triệu Song Nhi liếc Phương Vũ một cái, nói.
Những lời này vừa được nói ra, những người bạn học khác đang im lặng đứng nhìn ở xung quanh cũng rối rít lên tiếng chỉ trích.
“Đúng vậy, có một vài người da mặt quá là dày, khăng khăng muốn bạn cùng bàn phải xin lỗi mình? Tôi cũng không biết cậu ta có cái gì hay mà kiêu căng thế.”
“Có lẽ là do ngày hôm qua cậu Dương đã quá mức nhân từ, cho nên cậu ta mới ảo tưởng như vậy.
Bây giờ chắc hẳn cậu ta đang cho rằng là mình rất trâu bò, đánh cậu chủ nhà họ Dương xong mà vẫn không có chuyện gì.”
“Tối hôm qua tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy tức giận rồi, nếu như không phải do cậu Dương cản tôi lại, tôi đã đi lên đánh cho cậu ta một trận nhớ đời từ lâu rồi!”
Tông giọng của bọn họ rất lớn, rõ ràng là cố ý nói để cho Phương Vũ nghe.
Quá ồn ào.
Phương Vũ đang xem tiểu thuyết, lại bị những âm thanh ồn ào này làm cho trải nghiệm đọc sách trở nên rất tệ.
Thật sự là không thể nhịn được nữa.
Cho dù bọn họ chỉ là đám trẻ ranh, cũng phải dạy dỗ lại bọn họ một chút mới được.
“Cho các cậu ba giây, toàn bộ im miệng hết cho tôi.” Phương Vũ không nhịn được mở miệng nói..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom