• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 6

Tiếng ca không hợp thời

Ăn gà? Tâm tư ăn người Liên Oanh Nhi cũng có, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Một trận tai nạn ngoài ý muốn không làm chết nàng ta, còn để cho nàng ta trở nên lớn lối như vậy. Thiên lý ở đâu a?

Thời gian còn dài, cục tức này nàng tạm thời nhịn. Cùng một người điên đấu, truyền ra ngoài không phải là bôi nhọ thân phận của mình.

"Đa tạ tỷ tỷ hậu ái, khó được một lần có một bữa mỹ vị ở chổ tỷ, muội muội sẽ không làm phiền." Nàng ta nhếch miệng lên, hanh, đích tiểu thư từ hầu phủ ra, lại không có kiến thức như vậy. Một con gà mà thôi, nàng ta thưởng cho bọn nha đầu, so với cái này còn cao cấp.

"Đạo trưởng cũng đã nói, cái viện này của không sạch sẽ lắm, vậy cũng không lưu muội muội lại. Làm phiền muội muội ngày khác tìm một người pháp lực cao thâm, xem có hàng phục được ta không?" Liễu Tâm Mi cười như gió xuân ấm áp.

Thích nhìn bộ dáng của ngươi không ưa ta lại đánh không lại ta, Liễu Tâm Mi thấy miệng của nàng ta bị tức tới méo, trong lòng sảng khoái vô cùng, so với tam phục thiên ăn thánh đại còn muốn thư sướng.

Liên Oanh Nhi hung hăng trừng mắt liếc Liễu Tâm Mi, mang theo nha hoàn người hầu đi ra lãnh viên, mối hận ngày hôm nay coi như kết lại.

Chuyển qua một hành lang khác, từ xa đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, trong lòng Liên Oanh Nhi vui vẻ, lập tức có chủ ý.

"Vương gia, ngài đã trở về? Thiếp phi gặp qua Vương gia." Nàng yêu kiều cúi người hành lễ, những người phía sau cũng theo hành lễ.

"Oanh Nhi?" Nam tử mặt đầy ý cười, đở dậy nàng.

Lúc cúi đầu, ra sức rặng ra vài giọt nước mắt, lúc ngẩng đầu lên nàng ta hoảng loạn lau đi, miễn cưỡng nở nụ cười.

Tâm mi của Mộ Dung Dật Phi hơi động, mỗi lần Oanh Nhi gặp hắn đều cười tươi, ngày hôm nay sao lại thế này?

Liên Oanh Nhi cố ý né tránh ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi, hơi cúi đầu xuống.

Sau lưng nàng Liên Tinh ngửa mặt lên, trên mặt còn in rõ vết bầm tím hình dấu tay.

Nha hoàn thân cận đã bị đánh thành đầu heo, đây chính là việc chưa từng có, hậu trạch của An vương phủ hắn không phải luôn luôn chung sống hòa thuận sao?

"Đây là thế nào?" Trong giọng nói của hắn có vẻ không vui.

Liên Tinh vừa muốn mở miệng, đã thấy Liên Oanh Nhi ngẩng đầu lên, liếc mắt quét ngang qua.

Liên Tinh khiếp đảm nhìn Mộ Dung Dật Phi, chậm chạp không dám mở miệng.

"Nói" khẩu khí Mộ Dung Dật Phi uy nghiêm, không cho kháng cự.

"Vương gia, Vương phi nương nương trong viện đã tỉnh lại." Liên Tinh lắp bắp nói một câu.

Ồ, là nữ nhân kia a, nửa ngày hắn mới hiểu được người Liên Tinh nói tới là ai, nhưng cái này với nàng có quan hệ gì? Mộ Dung Dật Phi cau mày.

"Vương phi sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, đầu tiên là đến phòng bếp đại náo một trận, làm cho quản sự ma ma sợ hãi. Liên phi nương nương sau khi biết, vội vã đi thăm Vương phi, còn có lòng tốt tìm đạo sĩ trừ tà, không nghĩ tới Vương phi, người..." Liên Tinh không chịu nói tiếp.

"Nàng thế nào?" Mộ Dung Dật Phi trầm giọng hỏi, nữ nhân này càng ngày càng không tỉnh tâm a.

"Người đánh đuổi đạo sĩ, tự xưng là la sát chuyển thế. Còn quở trách Liên phi nương nương, nô tỳ không nhịn được, đã nói mấy lời công đạo, không nghĩ tới đã bị Vương phi đánh thành cái dạng này." Liên Tinh ủy khuất đỏ mắt.

"Quả thật là điên rồi." Mộ Dung Dật Phi chán ghét nói một câu, lại kéo Liên Oanh Nhi : "Oanh Nhi , sau này không nên đến chỗ đó, nếu làm nàng bị thương, bản vương sẽ đau lòng."

"Hi Hi", Liên Oanh Nhi nở nụ cười, thẹn thùng đối với Mộ Dung Dật Phi cười. Trong lòng âm thầm đắc ý, Liễu Tâm Mi Vương gia không quan tâm chết sống của ngươi nữa.

"Nàng ta vốn không phải bộ dạng này." Mộ Dung Dật Phi như có điều suy nghĩ nói, nữ nhân kia trời sinh một bộ dạng nhu thuận, không phải là thực sự trúng tà chứ?

"Vương gia, nếu không, ngài đi xem xem? Có thể tỷ tỷ là bị tâm bệnh, nhìn thấy ngài, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt" Liên Oanh Nhi dịu dàng khuyên bảo, bộ dạng thông tình đạt lý.

"Bị bệnh thì tìm đại phu, trúng tà thì tìm pháp sư. Bản vương đi, làm được gì?" Trong mắt Mộ Dung Dật Phi nồng nặc ghét bỏ.

"Tỷ tỷ nàng ta, có lẽ là tưởng niệm quá độ." Liên Oanh Nhi hơi thấp giọng nói, khẽ thở dài một cái.

Mộ Dung Dật Phi phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời của Liên Oanh Nhi nói: "Trở về chuẩn bị rượu và thức ăn, đêm nay bản vương cùng nàng..." Thanh âm thấp xuống, chỉ nghe thấy tiếng cười mập mờ của hắn, Liên Oanh Nhi ở trong tiếng cười cúi đầu.

"Đi đến phòng thu chi lĩnh ít bạc, trị vết thương trên mặt, miễn cho chủ tử của ngươi nhìn thấy mà đau lòng." Mộ Dung Dật Phi nói với Liên Tinh.

"Đa Tạ vương gia." Liên Tinh vui mừng quá đỗi, hanh, ngươi là Vương phi thì thế nào? Bệnh nặng như vậy, Vương gia cũng chưa từng đi thăm.

"Thiếp phi cáo lui trước." Liên Oanh Nhi cười đi.

Vẫn là phòng của mình thoải mái, hít một hơi không khí, cũng là thơm ngọt, đâu như cái lãnh viện kia, toàn mùi mốc. Liên Oanh Nhi ngồi ở ghế trên, đối với Liên Tinh vẫy vẫy tay. Biểu hiện của nha đầu kia hôm nay không tệ, nói vậy Vương gia càng không định gặp cái vị ở hậu viện kia, đem một cái vòng ngọc không cho từ chối đeo vào tay của Liên Tinh.

"Đa tạ Vương phi nương nương. Ngài thật đúng là tâm Bồ Tát, còn trước mặt Vương gia thay nàng ta cầu tình" Liên Tinh nịnh nọt cười, mấy cái tát đổi lấy vòng tay trân quý, cũng là đáng giá.

Ha hả, một xướng một hòa, mới có thể làm cho Vương gia càng ghét nữ nhân kia hơn, tuồng kịch này, chủ tớ các nàng phối hợp thiên y vô phùng.

Phân phó phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn Mộ Dung Dật Phi thích, Liên Oanh Nhi bắt đầu chưng diện.

Liên Oanh Nhi thật là một tiểu mỹ nhân. Da thịt trắng noãn tinh tế, hai má lộ ra sự dịu dàng hồng nhạt, như một đóa hoa đào sau cơn mưa mới mở. Một đôi mắt to long lanh, sóng mắt lưu chuyển, ẩn chứa xuân sắc. Cái mũi tinh xảo, đôi môi đỏ mọng. Trên búi tóc đen cắm cây trâm ngọc bích, trên tai đeo một bộ khuyên cùng màu.

Liên Oanh Nhi soi soi gương, đối với dung mạo của mình vô cùng hài lòng.

Đêm xuống, Mộ Dung Dật Phi quả nhiên đúng hẹn đến đây. Thấy Liên Oanh Nhi người còn đẹp hơn hoa, con ngươi hẹp dài nhất thời sáng ngời.

Một nhu tình mật ý, một uốn mình theo người, ánh mắt của hai người đều từ từ mông lung.

Một khúc ca rõ ràng rất thương cảm hòa cùng tiếng cười vui truyền tới.

"Trong phủ lại có ca cơ mới sao?" Mộ Dung Dật Phi nghiêng tai nghe xong một hồi, hỏi Liên Oanh Nhi.

Khúc ca này rõ ràng từ lãnh viện truyền tới a nữ nhân điên này, nàng ta rốt cuộc muốn náo gì đây? Liên Oanh Nhi đáy lòng phiền não.

"Đi, nói nàng ta đừng hát nữa, quấy rầy nhã hứng của Vương gia." Liên Oanh Nhi lạnh mặt phân phó một tiếng.

Sờ sờ gò má vừa mới bớt sưng của mình, Liên Tinh đột nhiên có chút khiếp đảm. Nhưng nhìn Mộ Dung Dật Phi không có phản đối, cũng có chút dũng khí. Nàng ta có lớn hơn nữa cũng không hơn được Vương gia đi, Vương gia mới là chủ một nhà.

"Liễu Diệp Nhi." Liên Tinh đứng ở cửa viện hô.

Rất nhanh Liễu Diệp Nhi đã đi ra, "lại chuyện gì a?" Liễu Diệp Nhi nhìn nàng hỏi.

Phản rồi phản rồi, đến tiếng "Tỷ tỷ" cũng không chịu kêu. Liên Tinh cố nén tức giận nói rằng: "nói Vương phi nhà ngươi đừng hát nữa, Vương gia đang cùng Liên phi nương nương uống rượu, làm vương gia mất hứng, đối với các ngươi không có lợi gì."

"Ta đi nói với Vương phi." Liễu Diệp Nhi liên tục gật đầu.

"Coi như ngươi thức thời." Nhìn bóng lưng của nàng, Liên Tinh hung hăng gắt một cái.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom