• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 4

Người trong bếp nhìn Liễu Tâm Mi, y hệt như gặp ma, ai nấy đều run lẩy bẩy, không ngừng gật đầu đồng ý, chỉ là con gà thôi mà? Hà tất phải đặt cược mạng sống của mình.

“Chúng ta đi về.” Liễu Tâm Mi mỗi bên một người, kéo Liễu Diệp Nhi và Siêu Phàm đi, nơi bẩn thỉu như vậy, cô không muốn dừng chân thêm giây phút nào nữa.

“Mau đi bẩm báo Liên Phi Nương Nương, người của Lãnh Viên nhất định là trúng tà rồi, nếu tiếp tục như vậy, vương phủ sẽ không có ngày yên ổn.” Liên Ma Ma hai chân run lẩy bẩy, chuyện hôm nay quả thật quái dị, từ lúc nào mà Liễu Tâm Mi này dám ra vẻ vương phi?

Mọi người đều tỉnh ngộ ra, nhất định là vậy, vương phi bị hắt hủi này, rất nhiều người đã quên đi sự tồn tại của nàng ta, nếu không phải Liễu Diệp Nhi thỉnh thoảng xuất hiện van xin thứ gì đó, ai còn nhớ đến mấy người sống trong Lãnh Viên?

Liên Ma Ma là người làm lâu năm theo Liên Phi gả qua đây, mụ ta ở đây có vị thế của mình, bèn có kẻ nịnh bợ tới đỡ Liên Ma Ma đi thay đồ, người nhanh chân thì đã chạy đi thông báo Liên Phi.

Liên Oanh Nhi đang ở trong phòng mình ung dung sơn đan khấu lên móng, nghe thấy tin này bèn thẫn người ra, cái gì? Liễu Tâm Mi tỉnh lại rồi? Đúng là mạng lớn.

Liên Phi Nương Nương, người không nhìn thấy tình cảnh lúc đó, thật đáng sợ. Người đàn bà đó cầm cây dao sắc bén, quơ qua quơ lại, ngay cả Liên Ma Ma cũng chịu hoảng sợ, còn nữa, ả ta thẳng tay giết một con gà sống mà không chớp mắt, nói là nếu bữa tối không nấu cho ả, ả sẽ chém người.

Người đến bẩm báo khoa tay múa chân một cách khoa trương, đối với Liễu Tâm Mi ngay đến xưng hô cũng không có.

Nhẹ nhàng thổi vào móng của mình, Liên Oanh Nhi chậm rãi mở miệng: “Vương Phi tỉnh lại rồi, âu cũng là chuyện đáng mừng, đáng ra muốn ăn một con gà cũng không có gì to tát, chỉ là đi quậy một trận như vậy, còn quy tắc gì trong vương phủ nữa?”

“Đúng đấy, Liên Phi Nương Nương, người nói, khuôn viên đó có phải là bị cái thứ không sạch sẽ ấy ám không, nên mới khiến tính tình của ả chuyển biến như vậy?” Người đó hỏi thăm dò.

“Vương Phi, chúng ta đi xem xem?” Liên Tinh thúc giục, ả không ít lần ăn hiếp Liễu Diệp Nhi, đều là bồi giá nha hoàn, ai bảo số của nàng ta không tốt, gặp phải chủ tử không được sủng ái đó?

Rảnh rỗi cũng ngồi không, chi bằng đi xem xem. Liên Oanh Nhi thướt tha đứng dậy, Liên Tinh nhanh chóng bước tới đỡ nàng ta.

Sau khi quay về khuôn viên nhỏ đó, Liễu Tâm Mi nhìn đâu cũng chướng mắt, quần áo ăn uống đi lại, đều phải cải thiện.

“Vương Phi, chuyện hôm nay có phải làm hơi quá rồi không?” Liễu Diệp Nhi càng nghĩ càng lo sợ, Liên Phi Nương Nương không phải là người họ có thể đắc tội đâu.

“Vậy sao?” Liễu Tâm Mi thắc mắc hỏi, sao đây, thân là Vương Phi, dạy dỗ vài người hầu luôn xem thường người khác cũng quá đáng sao?

Liễu Diệp Nhi không nói, trong mắt tràn ngập nỗi lo âu.

Nhưng củ cải nhỏ lại sáng mắt lên, hưng phấn hết sức, mẫu thân của y thật oai vũ.

Tiếng bước chân vọng lại, Liên Tinh ở bên ngoài nghênh giọng nói: “Ây ya, Vương Phi Nương Nương, người chậm thôi, nơi này không bằng với Lan Khê Viện của chúng ta, đường khó đi lắm đấy.”

Liễu Diệp Nhi rùng mình một cái, bàn tay bất chợt sờ lên má của mình, nàng đã không ít lần chịu bạt tai của Liên Tinh.

Chỉ là nha hoàn thôi, mà đã hống hách như vậy sao? Nét mặt Liễu Tâm Mi trầm xuống, người hiền bị ức hiếp, ngựa hiền bị cưỡi lên. Chuyện của quá khứ không liên quan tới nàng, nhưng từ ngày hôm nay, người trong khuôn viên này nhất quyết không được để người khác ức hiếp.

“Liên Phi Nương Nương, người nên cẩn thận đấy, có người bảo là nơi này có cái thứ không sạch sẽ ấy, nên vương phi mới nổi cơn điên. Người chịu tới đây, ắt là vì niệm tình tỷ muội, nhưng tuyệt đối đừng để thứ không biết điều ấy làm tổn thương đến người đấy.” Một giọng nói nịnh bợ vang lên.

Ồ, hóa ra là tưởng mình điên rồi. Liễu Tâm Mi cười nhẹ, hi hi, điên cuồng hơn còn đang đợi ở phía sau đấy.

“Không được nói bậy, cẩn thận Vương Gia nghe thấy. Chỉ là, Vương Gia đã hai năm không đến đây rồi nhỉ?” Liên Oanh Nhi cố tình nói trong giọng cười, mỉa mai và gây hấn trong lặng thầm.

Một tràn tiếng nói phụ họa vọng rõ vào, những người đó đã bước vào khuôn viên,

Liễu Diệp Nhi định đi mở rèm ra, nhưng bị Liễu Tâm Mi chặn lại, cô phải xem xem, có phải là Liên Oanh Nhi này ba đầu sáu tay không, mà chỉ nghe giọng nói đã khiến nha hoàn của cô sợ hãi đến vậy.

Người trong nhà không có ý định ra ngoài nghênh đón, Liên Tinh giận dỗi mở rèm, dìu Liên Phi vào trong.

“Bái kiến Vương Phi tỷ tỷ.”

“Bái kiến Vương Phi Nương Nương.”

Ngoài miệng nói là bái kiến nhưng những người đó ngay đến lưng cũng chưa từng khom xuống.

Liễu Tâm Mi nở nụ cười: “Đến rồi à? Ngồi đi.”

Thấy Liễu Tâm Mi không động đậy, Liên Oanh Nhi bèn liếc mắt nhìn sang Liên Tinh.

Từ lúc bước vào cửa Liên Tinh đã ôm một cơn giận, thấy chủ tử liếc mắt nhìn, bèn chỉ vào mặt Liễu Diệp Nhi mắng: “Con tiện nhân mặt dày, trong mắt còn có chủ tử không hả? Vương Phi đến rồi, còn không biết ra nghênh đón, ngay cả hành lễ cũng không biết sao? Ngươi chết rồi sao?”

Liễu Diệp Nhi sắc mặt trắng bệch, vừa định quỳ xuống.

Nhưng nghe một tiếng “Bạt”, trên mặt Liên Tinh chịu một cái bạt tai rõ to.

“Ngươi? Ngươi dám đánh ta?” Liên Tinh không dám tin nhìn vào Liễu Tâm Mi đang đứng trước mặt mình.

“Bạt”, lại một bạt tai mạnh, đánh trên gương mặt của Liên Tinh, tức thời má trái của ả sưng lên.

“Ngươi là cái thá gì? Mà dám lớn tiếng trước mặt bổn vương phi? Trong mắt ngươi thì có chủ tử đấy, không có tôn ti chỉ luôn miệng ngươi và ta? Đây là quy tắc của An Vương Phủ hay là quy tắc của Liên Gia nhà ngươi?” Liễu Tâm Mi nhíu mày, lớn tiếng hỏi.

Liên Tinh sững người, liền lén lút nhìn sang chủ tử của mình, mấy câu nói này không nhẹ chút nào, có thể liên lụy đến cả Liên Gia.

“Tỷ tỷ đang làm gì vậy? Muội nghe nói tỷ tỉnh lại rồi, có ý tới chúc mừng, sao tỷ lại đánh nha hoàn của muội? Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, tỷ tỷ làm vậy chẳng phải là cố tình làm mất mặt muội sao?” Liên Oanh Nhi cũng muốn ăn miếng trả miếng, thưởng cho Liễu Diệp Nhi vài bạt tai, nhưng Liễu Tâm Mi lại giữ khư khư ả ta ở sau lưng.

“Ồ, hóa ra ả ta là một con chó của muội muội?” Liễu Tâm Mi vỡ lẽ: “Chả trách sao vừa bước vào đã lớn tiếng sủa. Người ta hay nói chó cắn người thì không sủa, xem ra chẳng qua là phô trương thanh thế, nếu đã vậy, bổn vương phi bèn rộng lượng, không so đo với ả nữa.”

Sắc mắt của mọi người đều biến đổi, họ không hề biết, vương phi này lại là một người miệng lưỡi lanh lợi như vậy. Lúc trước ả gặp Liên Phi Nương Nương lúc nào cũng rụt rụt rè rè, bây giờ đâu ra khí thế này?

“Chả trách sao bọn người hầu đều bảo tỷ tỷ trúng tà, xem ra quả thật không sai, Liên Tinh, đi mời pháp sư, còn khuôn viên này từ hôm nay sẽ phong tỏa, tất cả mọi người không được sự cho phép của ta, không được bước ra khỏi đây nửa bước.” Liên Oanh Nhi nhẹ nhàng lên tiếng dặn dò.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom