• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 5

Liên Tinh bỏ mặc cơn đau, áp tay trên má chạy ra ngoài, hừ, nhất định phải cho bọn họ biết tay, tốt nhất là bảo pháp sư đó đổ cẩu huyết lên người bọn họ, chủ tử nhà ta là người mà bọn họ có thể đắc tội sao?

Liễu Tâm Mi tức cười nhìn Liên Oanh Nhi, làm phép sao? Được đấy, hãy để xem ả có thể mời vị pháp sư cao siêu thế nào.

Một đạo sĩ gầy gò mảnh khảnh theo Liên Tinh bước vào, trên tay cầm một cây kiếm bằng gỗ đào, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.

“Bái kiến Liên Phi Nương Nương.” Đạo sĩ đó cúi đầu hành lễ, hóa ra họ quen biết nhau.

“Vương đạo trưởng, ngươi mau xem xem, Vương Phi tỷ tỷ của ta có phải bị thứ tà ma ngoại đạo gì ám trên người không? Từ lúc tỉnh lại, tỷ ấy cứ đòi đánh đánh giết giết.” Liên Oanh Nhi cau mày, tỏ vẻ không biết phải làm sao.

Ánh mắt thanh lãnh dò xét trên gương mặt của Liễu Tâm Mi, gã đạo sĩ nhấc cây kiếm gỗ đào lên, và nói: “Mọi người nhanh chóng lùi về sau. Vương Phi đã bị lệ quỷ ám trên người, không còn điều khiển được hành vi của mình. Hãy để bần đạo làm phép xua đuổi con ma quỷ này.”

Mọi người hốt hoảng lùi ra phía cửa, đúng thật là bị ma ám, chả trách sao Vương Phi này cứ kỳ lạ làm sao.

Gã đạo sĩ đó lưu loát nói, cây kiếm gỗ đào tung bay lên xuống, rồi hắn từ trong người rút ra một tấm bùa chú, định dán lên trán của Liễu Tâm Mi.

Tên khốn, ngươi rõ ràng đang xem ta là cương thi sao? Liễu Tâm Mi không hề muốn nghe theo sự sắp đặt của hắn, nhanh chóng lánh qua một bên.

Gã đạo sĩ đánh không trúng, bèn tỏ ra khó chịu, lớn tiếng quát: “Nghiệp chướng, còn không khoanh tay chịu trói?”

Một câu nói khiến Liễu Tâm Mi cười phá lên, tên khốn này thật nực cười, ngươi là cứu binh do khỉ phái tới sao, sao không bảo ta hiện ra nguyên hình đi?

Mấy chiêu trò này các ngươi đi lừa bịp người khác còn được, ta không phải là lệ quỷ gì ám đâu, ta ấy, là La Sát chuyển kiếp.

Liễu Tâm Mi nghĩ rồi giơ chân lên đá một cú, cây kiếm gỗ đào bèn bay thẳng ra ngoài, rơi “phụt” ở một góc trong khuôn viên.

Gã đạo sĩ sững người, ngẩn đầu lên nghiêm túc quan sát Liễu Tâm Mi, đối phó với những danh phụ sống ở nơi kín cổng cao tường, hắn chưa từng thất bại.

“Đạo trưởng, ngươi nên quay về đi. Ngươi không biết, trong cơ thể ta có một La Sát sống trong đó, chuyên thích kiếm chuyện với đạo sĩ, nếu bà ta nổi giận, ngay đến diêm vương cũng phải nể mặt. Còn tôi, hôm nay tâm trạng tốt, nên đã xin bà ta tha cho ngươi. Đừng để lát nữa đánh mất cái mạng nhỏ ở đây, là không vui đâu đấy.” Liễu Tâm Mi mỉm cười nói với hắn, nhưng ánh mắt lại lộ ra sát khí.

Đạo trưởng đó dường như thật sự nhìn thấy được La Sát, hắn xanh cả mặt, nhặt cây kiếm gỗ của mình lên, tháo chạy khỏi đây.

Ngay đến đạo trưởng cũng trị không được con ác quỷ ấy, có người đã bắt đầu nhỏ mồ hôi hột, mọi người đua nhau muốn trốn ra khỏi khuôn viên này. Chuyện hôm nay quá kỳ lạ, ngay đến đạo trưởng biết phép thuật cũng sợ ả.

“Đứng đó.” Liễu Tâm Mi lạnh giọng quát một tiếng.

Mấy người kia thật sự nghe lời, không dám nhúc nhích tí nào.

Liễu Tâm Mi bước tới trước mặt Liên Oanh Nhi, nhấc cầm lên một tí: “Muội muội, ta nhớ là lúc nãy muội nói, những người trong khuôn viên này đều không được tùy ý đi lại, nhưng mà ta ấy, là người không ngồi yên một chỗ được. Muội nói, phải làm sao đây?”

“Ngươi…ngươi” Liên Oanh Nhi mở miệng nói lắp bắp, ả ta chắc không phải là La Sát chuyển kiếp thật chứ?

“Vương Phi, chúng ta mau đi về thôi, nơi này âm khí rất nặng.” Liên Tinh kéo kéo vạt tay áo của Liên Oanh Nhi.

“Liễu Diệp Nhi.” Liễu Tâm Mi gọi.

“Vương Phi.” Liễu Diệp Nhi đã hoàn toàn ngớ người ra, nhưng vẫn trả lời theo thói quen.

“Cho ả cái bạt tai thật mạnh vào. Âm khí? Tên nô tài không có mắt này, tưởng bổn vương phi là người chết sao?” Liễu Tâm Mi cố tình làm vậy để răn đe mọi người, hai bạt tai ban nãy đánh nhẹ rồi.

Liễu Diệp Nhi rụt rè không dám bước lên trước, xưa nay nàng ta chỉ là người bị đánh, từ lúc nào mà phong thủy này đảo ngược lại vậy?

“Sao vậy? Dạy dỗ một nô tì, mà bổn vương phi hết lần này đến lần khác phải đích thân ra tay sao?” Liễu Tâm Mi cố ý lạnh giọng nói.

Liên Tinh ngẩn cao đầu, mỉa mai nhìn Liễu Diệp Nhi, dựa vào ngươi? Có cho ngươi cái gan, ngươi cũng chẳng dám động đến bổn cô nương chứ gì?

Cảnh tượng bản thân đã từng bị áp bức ức hiếp xuất hiện trước mắt Liễu Diệp Nhi. Nghe theo lời Vương Phi thôi, những ngày tháng như vậy đã sống đủ rồi, cùng lắm chỉ là cái chết. Nàng ta bèn giơ tay lên, “bạt” một cái đánh tới.

“Con tiện nhân đáng chết, ngươi dám đánh ta, đúng là chán sống mà.” Liên Tinh vồ lên và cấu xé Liễu Diệp Nhi, bệnh điên này là bệnh lây nhiễm sao?

Lúc mẫu thân chưa tỉnh lại, là Liễu Diệp Nhi đã chăm sóc suốt cho Tiểu Thế Tử, đứa trẻ nhìn thấy mẫu thân của y và Liễu Diệp Nhi đều khác xưa, nên cũng to gan theo, chạy tới mấy bước, dùng đầu tông vào chân của Liên Tinh, ả ta không phòng bị, bèn “bạch” một cái té xuống dưới đất, nghe âm thanh thôi đã thấy đau rồi.

Y cười lấy lòng với mẫu thân, đợi y trưởng thành nhất định có thể bảo vệ họ.

“Ngoan lắm” Liễu Tâm Mi cười hài lòng, trẻ con dễ dạy, không cần bao lâu nữa, đứa trẻ này sẽ trở thành trợ thủ nhỏ đắc lực của mình.

Liên Tinh ngồi khóc òa lên dưới đất, bị một nha đầu thấp hèn như vậy đánh, sau này còn mặt mũi nào ở trong vương phủ này nữa? Ả không tin, chủ tử sẽ không ra mặt giúp ả.

“Các ngươi, các ngươi, đúng là quá đáng, bổn vương phi có lòng tốt đến thăm tỷ tỷ, các ngươi lại hợp sức ức hiếp nha đầu của ta?” Nếu không phải sợ đánh không lại, Liên Oanh Nhi đã sớm ra tay rồi. Bây giờ không giống ngày xưa, Liễu Tâm Mi này hơi kỳ lạ.

“Liên Oanh Nhi, ý của ngươi là bổn vương phi ngay đến tư cách dạy dỗ một nha hoàn cũng không có sao? Bản thân ngươi cũng nghe thấy, chính ả ta đã bất kính với bổn vương phi trước. Nếu không phải là nể mặt của chủ nhân là ngươi đây, bổn vương phi hôm nay đã đánh chết ả rồi” Liễu Tâm Mi nói một cách hung hãn, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Tỷ tỷ không cần ra vẻ vương phi, tỷ chẳng qua chỉ là …” Liên Oanh Nhi cũng nổi cơn giận.

“Chẳng qua chỉ là vương phi thất sủng, đúng không?” Liễu Tâm Mi chặn họng ả, rồi nở một nụ cười tươi: “Nhưng mà, cho dù thất sủng, Vương Gia cũng không tước đi ngôi vị vương phi của ta chẳng phải sao? Ngươi nghe cho rõ đây, sau này trong vương phủ này chỉ có ta là Vương Phi, ngươi chẳng qua chỉ là trắc phi, đừng quên thân phận của mình.”

Liên Oanh Nhi say sẩm mặt mày, xém chút ngã xuống dưới đất, hai năm rồi, tất cả mọi người đều xưng nàng ta một tiếng “Liên Phi Nương Nương”, đến cả bản thân nàng cũng sắp quên mất, hóa ra bản thân chỉ là trắc phi.

“Vương Phi tỷ tỷ, Oanh Nhi chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của Vương Gia, giúp Văn tỷ tỷ quản một số việc nhà, tỷ tỷ có gì bất mãn, có thể đi tìm Vương Gia hoặc Văn tỷ tỷ để lý lẽ, hà tất lại làm khó người hầu của muội?” Những người bị dạy dỗ hôm nay đều là người nhà họ Liên, thể diện của nàng phải để đâu đây?

“Bọn họ không gây khó dễ cho ta, ta ắt sẽ không làm khó họ, những cái nên đưa cho ta một món cũng không được thiếu. Phải rồi, muội muội, đêm nay ta sẽ ăn gà tại đây, ngươi có muốn ở lại dùng cơm chung không?” Liễu Tâm Mi chân thành ngỏ ý mời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom