• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 8

Ăn của ta rồi thì nhả ra cho ta

Trước cửa An vương phủ, là một con đường rộng rãi, Liễu Tâm Mi cúi đầu đứng ở nơi đó, như một tiểu tức phụ bị khinh bỉ.

Siêu Phàm ngửa mặt đã nhìn thấy khóe mắt mép môi của mẫu thân đầy ý cười, lập tức cũng nhớ tới lời của mẫu thân dặn mình.

Không chút do dự "Phụp" một tiếng liền quỳ xuống, bỗng nhiên nước mắt nước mũi đều chảy ra mà khóc: "mọi người tội nghiệp tội nghiệp cho ta đi ta là tiểu thế tử An vương phủ, nhưng đương gia vương phủ của chúng ta Văn trắc phi nói, trong phủ chi tiêu thực sự quá lớn, cũng chỉ có thể tiết kiệm trên người mẹ con chúng ta. Cho nên ta vẫn sống những ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, các ngươi xem, ta đây đường đường thế tử ăn mặc không bằng con nhà nông hộ, mọi người tội nghiệp tội nghiệp cho ta đi, cho ta ít bạc đi. "

Hắn nháo như thế, trước cửa vương phủ dĩ nhiên là bị một đám người vây quanh, không khỏi nghị luận ầm ỉ, "Thế nào, hài tử này thật là tiểu thế tử vương phủ? quần áo này còn không bằng bách tính bình thường như chúng ta."

"Hay a, thì ra chưởng sự vương phủ cư nhiên là trắc phi, có phải chính phi phạm vào sai lầm gì?"

"Không thể nào? một vương phủ lớn như vậy, chỉ là Vương phi và thế tử thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu?"

"Trắc phi này lòng dạ ác độc cũng thôi đi, chuyện tranh sủng trong môn hộ cũng không phải mới mẻ gì. Thế nhưng An vương cũng là một người tình nghĩa, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình, thế nào bỏ được a?" Có người lòng đầy chính nghĩa phẫn hận nói.

"Các vị đại gia đại nương, tội nghiệp tội nghiệp cho ta đi, ta đã mấy tháng không biết mùi vị thịt rồi. Cho ta ít tiền đi, nói ra ngoài các ngươi cũng rất uy phong, đường đường An vương phủ cần các ngươi phải bố thí, ngày tháng của mọi người sống rộng rãi biết bao?" Siêu Phàm nói rằng.

"Hài tử, tới đây, cầm lấy." Một lão phụ nhân xoa mắt, thả vào trong lòng nó hơn mười đồng tiền lớn.

"Nãi nãi, ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nó nói rằng.

"Tất cả mọi người giúp một tay cho hài tử đáng thương này đi" có người đề nghị.

"Đúng vậy, nhà của ta tuy rằng không phải gia tài bạc triệu, nhưng lại có thể giúp đỡ An vương phủ, đúng là rất vinh hạnh a" có người ưỡn bụng lớn chen lấn tiến đến, ra tay rộng rãi bỏ vào cho nó một cục bạc lớn.

"Nghiệp chướng a" có người bên thở dài bên bố thí ái tâm của mình.

Đồng tiền, bạc, ngân phiếu khắp nơi, hai tay của Siêu Phàm đã cầm không hết, trong lòng Liễu Tâm Mi mừng rỡ, ừ, những thứ này đủ cho bọn họ sống thoải mái ít ngày. Chỉ là tội nghiệp hài tử này, bị mình đem đi làm đạo cụ sống. Không sao, chính mình không biết ở lại chỗ này ngây ngốc bao lâu, sau đó sẽ bù đắp cho nó thật tốt.

Thị vệ ở cửa nhìn thấy ở đây nháo thành một đoàn, không nói lời nào đi tới đây đuổi người. để mặc nó ở đây tiếp tục khóc lóc kể lể, danh dự của Vương gia sẽ phá hủy.

"Thế nào? Trắc phi nương nương khi dễ mẹ con chúng ta còn chưa tính, các ngươi cũng muốn cưỡi trên đầu chúng ta sao? Thế tử đi ra kiếm một miếng ăn, muốn sống cũng không được sao? Đều là tại ta một mẫu thân vô năng, không thể bảo hộ con trai của mình, để ta chết đi." Liễu Tâm Mi khóc bi bi thảm thảm, làm bộ như sẽ chạy tới đụng vào sư tử đá ngoài cửa.

"Vương phi nương nương, ngài cũng không thể tự sát a, ngài như vậy nô tỳ làm sao ăn nói với Hầu gia?" Liễu Diệp Nhi sợ hãi, tiến lên dùng thân thể cản nàng lại.

"Mẫu thân không sống nữa, thì ta cũng không muốn sống." Tiểu oa nhi cũng đưa chân ngắn ra chạy tới, làm bộ đáng thương lôi kéo góc áo Liễu Tâm Mi, chủ tớ mấy người khóc lóc một đoàn.

"Mau vào thông báo Văn phi nương nương." Có thị vệ phái người vào bên trong truyền tin. Mặc dù biết mấy người này không được Vương gia đối đãi tốt, nhưng nếu là thực sự xảy ra nhân mạng, bọn họ cũng phải chịu bị trách phạt. Huống nha đầu kia nói rất đúng, vị Vương phi này phía sau còn có Hầu phủ a, Vương gia cùng Liễu gia còn chưa có xé rách mặt.

"Vương phi nương nương, việc lớn không tốt. Tiểu thế tử quỳ gối trên đường cái, khóc lóc kể lể nó và Vương phi ở trong phủ bị ngược đãi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ở trước cửa ăn xin kìa." nha hoàn bên người Văn Nhược Nhược nghe xong thị vệ nói, vội vàng bẩm báo chủ tử nhà mình.

"Cái gì?" trên mặt của Văn Nhược Nhược trắng bệch, nàng ta thật đúng là dám làm ra được, bọn họ không biết xấu hổ, thế nhưng Văn Nhược Nhược nàng còn biết a nếu là truyền ra ngoài nàng khi dễ chính thất và con trai trưởng, vậy nhiều năm nỗ lực không phải hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?

"Bọn thị vệ đều chết hết sao? Lập tức đem bọn họ về." Nàng đã không có kiên trì, khẩu khí bất thiện nói rằng.

"Vương phi nương nương bớt giận, bọn thị vệ cũng không dám ngăn cản, bởi vì Liễu vương phi và thế tử nói ai dám ngăn trở bọn họ, sẽ tự sát ở trước cửa phủ." Tiểu Mai nơm nớp lo sợ nói.

Ách! Văn Nhược Nhược có chút nhức đầu, nếu là trước mắt bao người nổi lên xung đột, chung quy không được tốt.

"Liễu Hầu gia không phải đang trấn giữ biên quan sao? An vương gia tại sao có thể đối đãi như vậy với đời sau của công thần?" Có người bất mãn lầm bầm nói.

"Liễu tiểu thư này cũng là đáng thương, nhà mẹ đẻ thì kế mẫu chưởng sự, gả đến vương phủ, lại bị trắc phi áp chế, không được xuất đầu." Có người thở dài.

Liễu Tâm Mi xoa xoa nước mắt, gương mặt phảng phất như lê hoa sau cơn mưa, muốn bao nhiêu nhu uyển có bấy nhiêu nhu uyển. Nàng xoay người đối với người vây xem khom người thi lễ: "Cảm tạ chư vị. Chỉ là kế mẫu đối đãi với ta cực tốt, Vương gia và trắc phi nương nương trong phủ đối đãi ta cũng vậy vô cùng tốt. Là tiểu hài tử không hiểu chuyện, không chịu được khổ, mới rước lấy trận chê cười này. Chư vị đại ân ta ở chỗ này cảm tạ, chỉ là mọi người không nên chỉ trích thân nhân của ta."

Nếu đối đãi bọn họ cực tốt, thì sao sẽ sinh hoạt kham khổ vậy? Ai cũng không phải người ngu, đối với Vương phi gặp rủi ro này lại thêm vài phần đồng tình, hay là nàng ta có nổi khổ nhưng khó nói?

"Vương phi, không nên trách lão bà tử lắm miệng, lúc ngài xuất giá, đồ cưới chắc là phong phú, chúng ta quý nữ Tây Sở người nào không có cửa hàng của mình? Chỉ dựa vào cái này, ngài cũng không lo ăn mặc. Thế nào lại khốn đốn đến vậy?" Một phụ nhân có tuổi hảo tâm nói với nàng.

Người của An vương phủ đều là lòng dạ rắn rết sao? Nghe ý ngoài trong lời lão bà bà nói, đồ cưới của nhà mẹ cho nàng đủ để nuôi sống tạm bợ qua ngày a nhưng là bọn họ sao lại không biết xấu hổ như thế bạt đãi nàng? Tốt, các ngươi đã vô tình, thì đừng trách ta vô nghĩa. Lấy của ta rồi thì đưa về lại cho ta, ăn của ta rồi thì nhả ra cho ta, khoản nợ này bọn họ thế nào cũng phải tính.

Nàng hơi nhíu mày: "Đồ cưới tự nhiên là có. Chỉ là lúc vào vương phủ, đều vào công quỹ, ta không có quyền chi phối."

Không thể nào? Mắt của mọi người đều sắp rớt ra, đường đường An vương phủ, ngay cả đồ cưới của Vương phi cũng phải tính toán? Nhìn bậc thang bạch ngọc, rường cột chạm trổ trong đình viện, trong mắt mọi người hơn vài phần khinh bỉ.

Xong rồi xong rồi, hình tượng vương phủ, danh dự Vương gia, trải qua chuyện này sẽ xuống dốc không phanh. Thị vệ ở cửa đều che mặt lại. Sao Văn phi nương nương còn không ra thu thập tàn cục a? Sau này cũng không dám nói là người của An vương phủ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom