• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 3

Liễu Diệp Nhi trừng to mắt, Vương Phi đã khác trước rồi, sao ngay đến Tiểu Thế Tử cũng gây rối theo? Nàng ta không dám đụng vào ai cả, trong vương phủ này, ngay cả Vương Phi cũng không ai kính nể, nói chi là nha hoàn như nàng?

“Đi đi. Yêu cầu này không hề quá đáng.” Liễu Tâm Mi cũng mở miệng, yêu cầu này hoàn toàn hợp tình hợp lý.

“Dạ.” Liễu Diệp Nhi bồn chồn trong lòng, đánh liều đi tới bếp.

“Cái gì? Vương Phi nhà ngươi sao? Ha ha, đừng ở đó mà cầm cọng lông gà xem như lệnh tiễn, ai mà không biết bây giờ An Vương Phủ là do Văn Vương Phi và Liên Vương Phủ làm chủ? Còn đòi bốn món một canh, có thịt có cá? Đừng có nằm mơ, thưởng cho các ngươi một chén cơm thừa canh dư cũng phải xem tâm trạng của ta, mau cút về đi, về mà hầu hạ Vương Phi nhà ngươi cho tốt vào.” Chủ quản dưới bếp là Liên Ma Ma chế giễu nói, còn cố ý cắn chữ nhấn mạnh hai từ “Vương Phi”.

Liễu Diệp Nhi tức xanh cả mặt, nhưng nhìn Liên Ma Ma dữ tợn như mụ dạ xoa, trong lòng sợ hãi, nàng ôm mặt, khóc lóc đi về khuôn viên của mình.

Nhìn nàng ta nước mắt đầm lìa, Liễu Tâm Mi biết ngay là đã chịu uất ức. Cô cười trêu hỏi: “Sao rồi? Họ không đồng ý à?”

“Trong mắt họ không hề có Vương Phi.” Liễu Diệp Nhi cắn môi dưới, nỗi đau trong lòng tràn ra.

Quay đầu nhìn củ cải nhỏ, y đã không còn dũng khí của ban nãy, y co rúm ở một góc giường, chớp nháy đôi mắt to.

“Hay là, con đi một chuyến?” Liễu Tâm Mi cố tình trêu chọc.

Nhóc con ngồi ở đó ra sức lắc đầu, bàn tay nhỏ vò nhăn hết cả vạt áo, ngay đến Liễu Diệp Nhi còn bị mắng về, y càng không dám đi.

“Con là đàn ông, sau này phải bảo vệ cho mẫu thân, nhát gan như vậy là không được đâu.” Liễu Tâm Mi biết rõ đạo lý ‘Nuôi con như dê không bằng nuôi con như sói”.

Nhóc con tuy nhát gan, nhưng lại không ngốc, y chậm rãi nói: “Đợi con lớn rồi, tất nhiên sẽ bảo vệ mẫu thân, nhưng mà bây giờ, con đánh không lại ai cả.”

“Vậy con có bằng lòng cùng với mẫu thân đi trừng phạt những kẻ xấu đó không?” Liễu Tâm Mi nhanh chóng nhập vai, hơ hơ, vui thật, cô còn chưa kết hôn, thoáng chốc, con trai đã lớn như vậy.

“Siêu Phàm, con có biết không, cãi nhau cũng cần có khí thế. Có phải con sợ lắm không? Không sao cả, thật ra, bọn họ cũng sợ, chỉ cần con tỏ ra không sợ hãi, là đã thắng ba phần rồi.” Liễu Tâm Mi vừa đi vừa dẫn dắt.

Nhóc con chớp chớp mắt, lâu sau mới gật đầu, lúc trước mẫu thân chỉ dạy y phải ngoan ngoãn nghe lời, không được khiến bất kỳ ai nổi giận.

Dưới sự chỉ dẫn của Liễu Diệp Nhi, chốc thoáng họ đã tới nhà bếp, mọi người đều thắc mắc nhìn về hướng ba chủ tớ quần áo rách rưới này, hai năm rồi, họ sắp quên mất sự tồn tại của người này trong vương phủ.

Liễu Tâm Mi quan sát nhà bếp, ừm, khá to, cũng rất ngăn nắp sạch sẽ. Thịt, cá, rau tươi, được sắp xếp ngăn nắp ở đó.

“Liễu Diệp Nhi, ban nãy ai nói, thưởng cho ta một chén cơm dư canh nguội cũng phải xem tâm trạng?” Liễu Tâm Mi duỗi thẳng lưng, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Ánh mắt của Liễu Diệp Nhi hướng tới người đàn bà thân hình mập mạp, nhưng lại không nói gì.

“Ây da, đây là ai vậy? Chạy tới đây to tiếng la hét. Nơi của bọn ta là nơi có quy tắc, nếu làm dơ thức ăn ở đây, Liên Phi Nương Nương sẽ trách tội đấy. Các ngươi còn nhìn gì nữa? Mau mau tống cổ ra ngoài, không sợ sự bần hàn trên người bọn họ làm ô uế những đồ vật ở đây sao.” Liên Ma Ma lắc hông qua lại, quả thật không xem hai mẹ con họ ra gì.

Hơ hơ, đến cả một người làm bếp còn dám vô lễ với Vương Phi như vậy, nguyên chủ này thật không phải là hạng nhu nhược tầm thường.

Bèn có những kẻ chó cậy thế chủ, vừa mắng vừa đuổi họ đi, trên mặt Liên Ma Ma nở một nụ cười đắc ý, hừ, tiểu thư nhà mình đang là một trong những người làm chủ trong nhà đấy.

Liễu Tâm Mi không nói nhiều, trực tiếp cho ngay một bạt tay mạnh vào người đi đầu, càn trên quét dưới, nhanh chóng hạ gục một đám người, cô thuộc cấp độ đai đen Taekwondo, đối phó với mấy người này dư sức.

“Điên rồi, điên rồi, người của Lãnh Viên điên rồi, còn không mau đi tìm hộ vệ tống họ ra ngoài” Liên Ma Ma rát cổ bỏng họng la hét lên.

Ồ, hóa ra nơi cô ở là Lãnh Viên, ý gần giống như lãnh cung?

Củ cải nhỏ đã sớm nấp bên cạnh Liễu Diệp Nhi, hồi hộp níu lấy nàng ta. Liễu Diệp Nhi há hốc miệng nhìn Liễu Tâm Mi. Đây, thật sự là tiểu thư nhà mình sao? Người từng học võ công ở Liễu Phủ chẳng phải chỉ có một mình đại thiếu gia thôi sao?

Ghét nhất những con chó rảnh rỗi không có việc ngồi sủa, Liễu Tâm Mi vài bước tiến tới trước mặt Liên Ma Ma, xoay một vòng đi tới phía sau mụ ta, giơ cánh tay phải ra kẹp chặt cổ của mụ, tay trái cầm cây dao thái rau sắc bén.

“A….” Liên Ma Ma kêu thét lên.

“Câm miệng. Nếu ngươi làm bổn vương phi kinh hãi, ta trượt tay, có lẽ trên người của ngươi sẽ thiếu mất vài bộ phận đấy.” Liễu Tâm Mi uy hiếp trắng trợn.

Liên Ma Ma rùng mình, nhưng cũng không dám hét lên nữa.

“Ngươi nói xem, ta chẳng qua là muốn ăn chút thịt thôi không phải sao? Cớ gì ngươi cứ ba lần bảy lượt cản trở? Sao, thịt này rơi từ trên người của ngươi xuống sao, thương tiếc như vậy?” Liễu Tâm Mi từng từ từng câu nói bên tai mụ ta.

“Ngươi mới là …” Liên Ma Ma vừa định mở miệng chửi mắng, bèn nhìn thấy Liễu Tâm Mi cầm dao, quơ lên quơ xuống, mụ lập tức ngoan ngoãn câm chặt miệng lại.

“Còn các ngươi nữa, kẻ nào kẻ nấy đều là cẩu nô tài cậy thế hiếp người, ít ra ta cũng là Vương Phi đấy, Vương Gia của các ngươi ức hiếp ta thì thôi đi, ngay đến các ngươi cũng muốn trèo lên đầu ta sao?” Liễu Tâm Mi nói rồi, cây dao bèn xoẹt một cái áp lên vùng cổ của Liên Ma Ma.

“Vương Phi… Vương Phi tha mạng, nô tì không dám nữa.” Liên Ma Ma toàn thân run rẩy, lắp bắp van xin.

“Liễu Diệp Nhi, ngươi… xem, bà ta… cũng, giống như …ta.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Liên Ma Ma, bệnh cũ của Siêu Phàm lại tái phát. Nhưng mà lần này không phải vì sợ hãi, mà là cười trên nỗi đau của người khác.

“Vậy yêu cầu của ta ngươi có đồng ý không?” Cây dao của Liễu Tâm Mi thi thoảng dời vị trí.

“Đồng ý đồng ý, Vương Phi tha mạng.” Giữa hai chân của Liên Ma Ma bỗng nhiên có luồng dịch thể chảy ra.

Liễu Tâm Mi ghét bỏ lùi mấy bước, từ trong góc lôi ra một con gà.

“Ó ó …” Con gà ra sức vùng vẫy đôi cánh, muốn tẩu thoát.

Liễu Tâm Mi không hề do dự một dao cắt vào động mạch cổ của nó, máu “tích tách tích tách” chảy, đầu con gà cúi rụp xuống.

Mọi người sững người ra, không dám thở mạnh.

“Tối hôm nay bổn vương phi sẽ ăn nó. Nếu như bữa tối nay, nó không xuất hiện, hơ, ta không dám bảo đảm sẽ không chém người.” Liễu Tâm Mi vung tay, ‘soạt’ một tiếng, cây dao cắm sâu trên thớt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom