• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 9

Lần đầu gặp Mộ Dung Dật Ninh

Người vây xem càng ngày càng nhiều, mưa đồng tiền rơi vào bên người của bọn họ, thỉnh thoảng xen lẫn mấy khối bạc vụn. Liễu Tâm Mi âm thầm thọt thọt Siêu Phàm, lại cho nó một ánh mắt. Hài tử này một bên nói tạ ơn một bên đem tiền bạc đẩy về bên cạnh mình, e sợ có người trong lúc không để ý lấy đi mất.

Ha hả, có một đứa bé ngoan như vậy làm con của nàng, đúng là đã tu luyện mấy đời a nàng hài lòng cười trộm.

"Siêu Phàm, đem những tiền bạc này trả lại cho mọi người. Chúng ta tuy rằng có hơi kham khổ, nhưng ngày tháng còn là trôi qua được." Liễu Tâm Mi đi tới bên người Siêu Phàm, mềm giọng nhẹ nhàng nói. Ngày hôm nay, việc này đều là đứa bé này làm, cùng nàng không có quan hệ gì.

"Không được. Ta muốn ăn thịt, còn muốn mặc quần áo mới." Siêu Phàm ôm thật chặc vạt áo có tiền bạc bên trong, đồng thời còn trơ mắt nhìn một số rơi lả tả ở trước người.

"Liễu Diệp Nhi, nhanh, mau giúp ta nhặt lên, những thứ đó đủ cho nương và ngươi đổi một thân quần áo có thể coi được." Con ngươi nó vừa chuyển, lớn tiếng nói với Liễu Diệp Nhi.

"Nhưng..." Liễu Diệp Nhi chần chờ nhìn Liễu Tâm Mi, Vương phi hình như không vui vẻ khi thấy tiểu thế tử làm như vậy. Thế nhưng chủ ý này không phải là Vương phi nghĩ ra sao?

"Thực sự là một hảo hài tử hiếu thuận hiền lành, còn biết nghĩ tới mẫu thân và nha hoàn nữa." Trong đám người phát ra một tiếng tán thưởng.

"Nương, người xem, người đã bao nhiêu năm chưa đổi qua quần áo mới, số tiền này ta không ăn thịt, người đều cầm đi mua y phục mới đi, miễn cho bị những thế lực trong phủ kia chê cười gì đó." Nó hiểu chuyện nói rằng.

Con trai ngoan, cứ như vậy diễn. Liễu Tâm Mi cho nó một ánh mắt tán thưởng.

"Ba", một thỏi vàng sáng chói làm mù mắt người rơi vào trước mắt của bọn họ, ánh mắt của Liễu Tâm Mi nhất thời sáng.

"Vàng" có người kinh hô thành tiếng.

Kim chủ ah, Liễu Tâm Mi cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Nam tử trước mắt tuyệt đối có chiều cao một mét tám, vai rộng lớn, vòng eo mỏng manh, oppa chân dài của Hàn quốc. Lông mày đen đặc, đôi mắt sáng chói như sao, mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng. Đường nét khuôn mặt hết sức nhu hòa, trên mặt mang ý cười như có như không.

"Cái này, cho ta sao?" Tiểu oa nhi ngửa khuôn mặt tươi cười hỏi, cái này rất đáng giá sao? Vì sao vẻ mặt của mọi người đều không giống nhau a?

"Siêu Phàm, không được lấy." Liễu Tâm Mi mở miệng ngăn cản, nàng là quẫn bách nhưng không muốn lưu lại cho mọi người ấn tượng tham lam.

"Nương, vì sao không thể lấy?" Tiểu oa nhi buông lỏng vạt áo, đồng tiền một bạc vụn rơi đầy đất.

Người này ra tay rất phóng khoáng, thế nhưng hắn tại sao phải giúp mình?

"Gặp qua Thành vương thiên tuế." Liễu Diệp Nhi nhanh chân tiến lên hành lễ.

Ồ, đây là đệ đệ của tra nam kia? Hắn là đến xem nàng bị chê cười ra sao?

"Nhị hoàng tẩu, người đây là?" Mộ Dung Dật Ninh nhíu mày hỏi. Vị hoàng tẩu này lâu nay vẫn không được hoàng huynh đối đãi tốt, thế nhưng cũng không đến mức luân lạc tới phố ăn xin đi?

"Không có gì, tiểu hài tử không hiểu chuyện, lại đang hồ nháo." trên mặt của Liễu Tâm Mi bị đỏ còn chưa giảm, vội vã dùng lời che lấp. Xấu hổ quá a, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đẩy đứa bé này ra làm bia đở đạn.

"Siêu Phàm, mau chào tứ hoàng thúc." Hài tử này nuôi ở chổ đó, sẽ không nhận thức vị hoàng thúc tôn quý này đi?

"Tứ hoàng thúc, cha ta và ngài đều là Vương gia, thế nào trong phủ chúng ta lại nghèo thành cái dạng này? Mà tứ thúc tùy ý là có thể xuất ra một thỏi vàng vậy?" Đồng ngôn vô kỵ a.

"Làm sao như vậy? Bổng lộc của Nhị hoàng huynh so với bản vương còn nhiều hơn, dưới danh nghĩa còn có một chút sản nghiệp, đầu tư cực kỳ rộng rãi." Mộ Dung Dật Ninh nói rằng.

"Vậy tại sao nương ta và ta sao lại phải sống kham khổ như vậy?" nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

Ách, trên mặt của Mộ Dung Dật Ninh hơi biến sắc, nhị hoàng huynh làm cũng có hơi quá.

"Tất cả mọi người giải tán đi, chuyện ở đây cứ giao cho bản vương." Mộ Dung Dật Ninh quơ quơ tay, nhiều người như vậy vây xem cảm giác thật đúng là không tốt, quan trọng đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Nếu đã có Thành vương ra mặt, Vương phi và thế tử cũng sẽ không còn khổ sở như vậy." Người vây xem thở dài giải tán đi.

"Liễu Diệp Nhi, còn không mau đem túi đến đây? Những thứ này đều là thế tử khó khăn lắm mới có được." thấy Liễu Diệp Nhi còn lăng lăng đứng ở nơi đó, Liễu Tâm Mi vội vã nói. Châu chấu cũng là thịt, cũng không thể không công tiện nghi người khác.

"À, à." Liễu Diệp Nhi lên tiếng, liền chạy đi thật nhanh. Chủ tử cũng buông xuống tôn nghiêm, nàng còn mặt mũi nào mà nói.

"Nhị hoàng tẩu, người có khỏe không?" Mộ Dung Dật Ninh khách khí hỏi.

Nụ cười ở trên mặt Liễu Tâm Mi cứng lại, nếu ta sống tốt, còn ra đây bán tội nghiệp kiếm đồng tình sao?

Nàng u oán nhìn Mộ Dung Dật Ninh, lệ quang ở trong mắt chớp động: "Ta sống có tốt hay không, Thành vương nhìn không ra sao?"

Ách, thiết nghĩ chắc là không tốt. Mộ Dung Dật Ninh sắc mặt ửng đỏ, hoàng huynh là đang làm gì a? Một tòa vương phủ lớn như vậy, nuôi không nổi mấy người người rảnh rỗi sao? Sinh tại hoàng gia, phu thê cầm sắt bất hoà cũng có khối người, chỉ là biểu hiện bên ngoài ai cũng giữa mặt mũi cho nhau? Cho là nể mặt Liễu Hầu gia, mấy năm nay cũng không nên ép nhau cực khổ như vậy, hắn chưa từng gặp vị hoàng tẩu này xuất hiện ở cung yến, gia yến. Khi ai hỏi tới, nhị hoàng huynh đều là nói thân thể nàng không tốt, bình thường mang bên người là hai vị trắc phi. Lâu ngày, tất cả mọi người đã quên còn có một người như thế tồn tại.

Hắn cũng mơ hồ nghe qua, Liễu Tâm Mi chỉ có khuôn mặt đẹp, như một gối thêu hoa chỉ có bề ngoài, chỉ huy vô năng, điều hành bất lực, An vương phủ để cho nàng quản lý hỏng bét. Khó khăn sinh ra một thế tử, hài tử này giống nàng đều nhu nhược, thấy người lạ, đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không được. Dần dần, hoàng huynh đối đứa con trai này cũng là ghét bỏ vạn phần. Bất quá bọn hắn sống quá thê thảm như thế, thật đúng là ngoài dự liệu của hắn.

Chỉ là hôm nay gặp lại, hắn phát hiện đồn đãi không thể tin a, Liễu vương phi này không chỉ có dung mạo xuất chúng, ngôn từ ứng đối cũng là thập phần sắc bén. Căn bản cũng không phải là một người vô tài ít đức quê mùa. Hài tử này, cũng là rất lanh, rất dễ làm cho người ta thích.

Chỉ là đây là gia sự của người ta, hắn không nên hỏi tới. Vì vậy nhàn nhạt đối với Liễu Tâm Mi cười: "Nhị hoàng tẩu ngày sau nếu là có khó khăn, có thể phái người đi Thành vương phủ báo một tiếng, tiểu đệ tự nhiên sẽ tận một phần lực nhỏ."

Di? Tâm địa của đệ đệ tra nam còn rất lương thiện, nếu như đã khó khăn gặp được người cùng hắn có quan hệ, Liễu Tâm Mi liền nghĩ phải khóc lóc than khổ. Nàng cũng không tin, những lời này sẽ không truyền tới tai của hắn, lo sợ mặt mũi của mình, Mộ Dung Dật Phi cũng phải cho nàng một cái công đạo đi?

"Ý tốt của Thành vương, ta tâm lĩnh. Chỉ là gia quyến của An vương không có đạo lý để cho ngài bỏ tiền phụng dưỡng. Ta và Vương gia không nói được lời nào, nếu như có thể, Thành vương chuyển cáo An vương một tiếng, cho ta bức hưu thư, để ta quay về Hầu phủ đi" Liễu Tâm Mi cố ý nói rằng.

"Cái này..." Mộ Dung Dật Ninh bị làm khó, lời như vậy do hắn nói, không được tốt đi?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom