• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] YÊU QUỶ LỤC (1 Viewer)

  • Chương 36 END

12.

Ngày hôm sau.

Thương Loan rời khỏi An Quốc, đi tìm cổ sư Nam Cương.

Hải Linh San đến tẩm cung của ta lấy nước mắt giao nhân.

Nàng thấy sắc mặt ta hồng nhuận, không khỏi nhếch mép: "Dư Lan, xem ra đêm qua ngươi đã giải được hợp hoan cổ, đưa nước mắt giao nhân cho bổn cung, bổn cung sẽ kêu hoàng đế thả ngươi về Tây Hải."

"Để ngươi thất vọng rồi, không có nước mắt giao nhân." Ta khẽ nói.

Sắc mặt hải linh san cứng đờ, nàng lắc đầu: "Không thể, hợp hoan cổ không giao hoan không thể giải, ngươi đã giải được cổ, tại sao lại không rơi lệ? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa giải cổ, chỉ là tạm thời áp chế lại?"

Thấy ta im lặng, nàng lại cười, nhưng trong nụ cười lại có thêm vài phần hối hận: "Tốt lắm, không ngờ ngươi lại khiến bổn cung tốn công suy tính một phen, nếu biết thế, tối qua bổn cung đã không nên thả ngươi đi."

Ngụ ý nếu biết thế thì nên nhốt ta trong tẩm cung của nàng, tìm người khác ngoài Thương Loan để cùng ta viên phòng.

Ta thở dài: "Hải Linh San, ngày xưa ngươi là trấn hải chi bảo của Tây Hải, nay lại vì một người nam nhân mà trở nên độc ác như thế, nam nhân là kẻ không đáng tin nhất, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận."

"Không cần ngươi lo lắng, ngươi cứ lo cho bản thân mình đi." Hải Linh San đã mất đi kiên nhẫn, nàng đứng dậy nói: "Dư Lan, bổn cung tôn trọng ngươi là công chúa Tây Hải, cho ngươi ba phần mặt mũi, ngươi hoặc là giao ra nước mắt giao nhân, bình an trở về Tây Hải, hoặc là..."

Ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Làm sao?"

"Hoặc là, ngươi sẽ không thể rời khỏi đây được." Nàng ý vị thâm trường liếc nhìn ta một cái, bỏ lại mấy lời này, xoay người rời khỏi Vũ Lan cung.

Hải Linh San đi rồi, ta suy nghĩ về con đường tiếp theo phải đi.

Hiện giờ là một cục diện bế tắc.

Hải Linh San không muốn cùng ta trở về Tây Hải, cho dù ta và Thương Lan đánh ngất nàng, mang nàng về Tây Hải cũng không làm nên chuyện gì.

Nàng đã hóa thành hình người, Tây Hải rộng lớn như vậy, không thể giam giữ nàng.

Trái tim nàng ở An Quốc, sớm muộn gì nàng cũng sẽ quay lại An Quốc.

Trừ khi, khiến nàng đối với An Cẩn Đạm hoàn toàn hết hy vọng.

Đêm đó, ta biến đuôi cá thành hai chân, chuồn khỏi Vũ Lan cung.

Vừa bước ra khỏi Vũ Lan cung, An Cẩn Đạm đã chặn đường ta: "Ái phi, nàng đây là muốn đi đâu?"

Ta mỉm cười nói: "Muốn ra ngoài hít thở không khí, bệ hạ có muốn cùng đi không?"

"Đã trễ thế này còn hít cái gì? Hay là, cùng trẫm ngâm bể tắm?" An Cẩn Đạm vừa nói vừa nắm lấy tay ta, kéo ta về phía Vũ Lan cung.

Ta dừng bước, kiên quyết nói: "Nhưng ta muốn đi dạo trong ngự hoa viên."

Ánh mắt ta hướng về hắn phóng thích lực mê hoặc.

An Cẩn Đạm duỗi tay che lại hay mắt ta, ghé sát bên tai ta nói: "Dư Lan, đừng có nghĩ đến việc mê hoặc trẫm nữa, Hoàng hậu đã nói cho trẫm biết, bịt mắt nàng lại là có thể không bị nàng mê hoặc."

"Hoàng hậu còn nói cho trẫm biết, nàng và trẫm chưa bao giờ viên phòng, tất cả đều là giấc mơ do nàng tạo ra."

"Dư Lan, tối nay trẫm phải cùng nàng viên phòng, khiến nàng cam tâm tình nguyện mà vì trẫm rơi xuống nước mắt giao nhân!"

Hắn nói xong ôm lấy eo ta, đang muốn chặn ngang bế ta lên.

Hải linh san lại đem bí mật của giao nhân kể hết cho An Cẩn Đạm biết rồi.

Ta rút một con dao nhỏ từ trong tay áo ra, dí vào cổ An Cẩn Đạm, ra lệnh: "Đứng im!"

Hắn sửng sốt, không dám động đậy.

Thị vệ xông tới hộ giá.

Ta khống chế An Cẩn Đạm, ra lệnh cho hắn: "Chuẩn bị một con ngựa, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Xem ra Hải Linh San đã quên nói cho An Cẩn Đạm biết, ngoài việc dùng đôi mắt để mê hoặc người khác, giọng nói của ta cũng có tác dụng mê hoặc.

Mệnh lệnh của ta cũng giống như thánh chỉ, khiến người ta không thể kháng cự.

An Cẩn Đạm lập tức ra lệnh cho thị vệ: "Đưa cho nàng một con ngựa!"

Ta khống chế An Cẩn Đạm cưỡi một con ngựa rời khỏi hoàng cung, hướng về phía sông bao quanh thành.

Đến bờ sông bao quanh thành rồi, ta nói với An Cẩn Đạm: "An Cẩn Đạm, Hoàng hậu chính là Hải Linh San, lần trước nàng dâng thuốc cho ngươi chính là thịt của chính mình, không có nước mắt giao nhân, mỗi nửa tháng ngươi uống Hải Linh San một lần, có thể tạm thời kìm hãm độc tính."

Nói xong, ta nhảy xuống từ trên lưng ngựa, thả mình xuống sông.

Sông bao quanh toàn bộ kinh thành An quốc, An Cẩn Đạm muốn tìm được ta, có thể nói là khó như lên trời.

13.

Sở dĩ ta nói cho An Cẩn Đạm biết thân phận của hải linh san, chính là muốn kiểm tra bản chất con người.

Nếu An Cẩn Đạm thực sự quan tâm đến Hải Linh San, hắn chắc chắn sẽ không nỡ để Hải Linh San cắt thịt cho hắn làm thuốc dẫn.

Nếu hắn thà để mình bị phát độc mà chết, cũng không muốn làm tổn thương Hải Linh San, thì chứng tỏ Hải Linh San không yêu nhầm người.

Nếu hắn vì giải độc mà đi cắt thịt của Hải Linh San, chắc hẳn Hải Linh San cũng có thể nhận ra hắn không đáng để nàng yêu sâu đậm.

Còn ta, chỉ cần tĩnh quan an nhiên là được.

An Cẩn Đạm sai người lặn xuống sông vớt ta, nhưng ba ngày trôi qua vẫn không thu hoạch được gì.

Độc trong người An Cẩn Đạm lại phát tác.

Hắn truyền Hoàng hậu đến bên giường bệnh, nói với nàng: "Hoàng hậu, trẫm biết nàng là Hải Linh San biến thành, nếu thịt của nàng có thể giúp trẫm áp chế độc tính, vậy xin Hoàng hậu nhịn đau cắt thịt đi."

Hải Linh San á khẩu không trả lời được, nàng nắm chặt nắm tay, dưới đáy lòng thầm mắng ta.

Nàng trách ta không nên nói với An Cẩn Đạm chuyện nàng là Hải Linh San.

Là nàng bất nhân trước, vậy đừng trách ta bất nghĩa.

Nàng có thể không theo ta về Tây Hải, nhưng lúc nàng chọn dùng hợp hoan cổ để hủy hoại trinh tiết của ta, chúng ta đã đứng ở thế đối lập.

"Bệ hạ, lần trước thần thiếp cắt thịt, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, thần thiếp còn mang thai..." Hải Linh San nói xong vén làn váy lên, lộ ra vết thương của nàng.

Chỗ đùi nàng bị mất một mảng, là vết thương lần trước do nàng tự nguyện cắt thịt cho An Cẩn Đạm làm thuốc dẫn để lại.

An Cẩn Đạm chỉ liếc nhìn một cái, rồi xua tay: "Hoàng hậu, trẫm biết nàng không dễ dàng gì, nhưng trẫm là vua của một quốc gia, hiện tại nước mắt giao nhân vẫn chưa có, chỉ có thể uất ức nàng trước, nàng vốn chính là một cây san hô biển, thiếu một mảng sẽ không chết."

Đáy mắt Hải Linh San đẫm lệ, cam tâm tình nguyện dâng hiến và bị ép buộc dâng hiến là hai loại hương vị khác nhau.

Nàng nói nàng muốn nếm trải lạnh nhạt của thế gian, chắc hẳn giờ khắc này nàng đã nếm được.

An Cẩn Đạm lại nói: "Trẫm sẽ bù đắp cho nàng, đợi nàng sinh ra long tử, trẫm sẽ phong hắn làm Thái tử. Linh San, nàng cũng không nỡ nhìn trẫm phát độc mà chết, phải không?"

"Vâng, thần thiếp không nỡ nhìn bệ hạ phát độc mà chết." Hải Linh San nhịn đau, cắt lấy một miếng thịt để cho An Cẩn Đạm làm thuốc.

An Cẩn Đạm phái người đi tìm kiếm ta ở hào thành, nhưng tìm khắp hào thành cũng không thấy.

An Cẩn Đạm cứ nửa tháng lại lấy một lần thuốc dẫn từ trên người Hải Linh San, hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của nàng.

Hải Linh San vốn sống ở biển, cho dù nàng hóa thành hình người, mỗi đêm vẫn phải ngâm mình trong nước.

Cơ thể nàng đã bị thiếu mất rất nhiều miếng, mỗi đêm ngâm mình trong nước, máu từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ nước, khiến nàng đau đớn vô cùng.

Nàng vì đứa con trong bụng, mà gắng gượng vượt qua những đêm đau đớn đó.

Thương Loan mang theo thuốc giải trở về, cổ sư ở Nam Cương đã cho Thương Loan phương thuốc, để hắn tự đi tìm thuốc dẫn.

Trong đó một loại thuốc dẫn là máu của sói yêu lấy vào ngày trăng tròn.

Máu của sói yêu vào ngày trăng tròn nóng rực vô cùng, có thể khiến cổ trùng bò ra ngoài cơ thể.

Nhưng muốn tìm được một con sói yêu trong thế gian này, lấy máu của nó, không phải là điều dễ dàng.

Cũng may công phu không phụ lòng người, Thương Loan đã tìm được con sói yêu kia.

Hắn là Hoàng đế của Ninh quốc Ninh Hách Vũ, mỗi đêm trăng tròn, sói yêu không thể kiềm chế được bản tính hoang dã, muốn hút máu.

Hoàng hậu Kỷ Vân Liễm sẽ dùng Thuần Yêu Tiên để đánh hắn, cho đến khi hắn bình tĩnh lại.

Sau khi Thương Loan giải thích mục đích của mình với Ninh Hách Vũ và Kỷ Vân Liễm, đã được bọn họ đồng ý.

Bọn họ còn để cho con trai bọn họ, Ninh Trừng bái Thương Loan làm sư phụ.

Dòng máu đó coi như là lễ bái sư của tiểu sói yêu Ninh Trừng.

Sau khi có đủ thuốc dẫn, Thương Loan giúp ta giải cổ.

Khi lần thứ sáu An Cẩn Đạm lấy thuốc dẫn, Hải Linh San nằm ốm yếu trên giường bệnh, hai tay ôm lấy bụng nhỏ, lắc đầu nói: "Bệ hạ, nếu cứ tiếp tục như thế này, thiếp sợ không thể đợi đến ngày sinh, xin bệ hạ thương xót."

An Cẩn Đạm đã bị phát độc tận xương tủy, chỉ nghĩ đến việc kéo dài mạng sống cho bản thân, đâu còn quan tâm đến Hải Linh San và đứa con trong bụng nàng?

“Hoàng hậu, nàng là một cây san hô, đứa con trong bụng nàng có thể cũng là một cây san hô, không sinh cũng được.” An Cẩn Đạm dứt lời, ra lệnh cho người bắt Hải Linh San đè xuống lấy thuốc dẫn.

Hải Linh San thét lên, đau đến ngất đi.

Lúc tỉnh lại, trên người nàng lại thiếu mất một khối.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng, cuối cùng nàng cũng thấm thía được ấm lạnh của nhân gian, cũng thấm thía được tàn ác của bản chất con người.

Trước đây nàng vẫn còn hy vọng xa vời, sau khi sinh hạ hoàng tử, An Cẩn Đạm sẽ phong cho hắn làm Thái tử.

Tương lai con cháu nàng sẽ thay đổi được số phận làm đá lọc nước dưới biển, đường đường chính chính trở thành một con người.

Nhưng nàng đã sai, cho dù nàng sinh hạ hoàng tử, An Cẩn Đạm chỉ sợ cũng sẽ biến hắn thành thuốc dẫn để kéo dài mạng sống cho hắn.

Sau khi Hải Linh San nghĩ thông suốt điều này, nàng chạy thoát, nhân lúc An Cẩn Đạm đi chầu sớm, nàng dùng lệnh bài Hoàng hậu trốn ra khỏi hoàng cung.

Nàng đến bên bờ thành, thả người nhảy xuống sông. Nàng không còn che giấu hơi thở, tìm kiếm ta dưới đáy sông.

Ta theo hơi thở của nàng tìm thấy nàng, chúng ta ở trong nước trò chuyện.

Nàng thở dài: “Công chúa, ta sai rồi, ta không nên trao trọn trái tim cho An Cẩn Đạm, ngươi nói đúng, hắn không xứng.”

Ta rất vui mừng khi nàng có thể tỉnh ngộ, chỉ là cái giá phải trả có chút lớn: “Hải Linh San, ngươi đã nhìn thấu rồi, vậy cùng ta trở về Tây Hải đi. Mỗi người dân sống ở Tây Hải, được hưởng thụ nguồn nước trong lành do ngươi ban tặng, đều sẽ kính trọng ngươi, cảm kích ngươi, hy sinh của ngươi mới có ý nghĩa.”

Hải Linh San lắc đầu: “Ta không thể về được, ta không cao thượng đến thế, cho dù có thể trở thành thần vì Tây Hải, ta cũng muốn làm chính mình. Ta không hối hận vì đã trở thành người, chỉ hối hận vì đã yêu sai người.”

“Tây Hải mới là nơi thuộc về ngươi, ngươi che chở cho Tây Hải, Tây Hải cũng sẽ che chở cho ngươi.” Ta phân tích lợi hại cho nàng, “Nếu ngươi nhất quyết không trở về Tây Hải, An Cẩn Đạm cũng sẽ không tha cho ngươi, ngươi lại rơi vào trong tay hắn, chỉ có con đường chết.”

Trong giọng nói của Hải Linh San lộ ra bi thương không hoà tan được: "Giờ đây thân thể ta đã đầy thương tích, tâm cũng vỡ nát, ta đã không còn đường lui. Ta không cam tâm, cho dù quay về, về sau ta cũng chỉ mãi mãi nhìn lại đoạn quá khứ không thể coi lại này trong những tháng năm dài đằng đẵng."

Ta tiếp tục khuyên nhủ: "Dù là vết thương trên thân thể, hay vết thương trong lòng, rồi cũng sẽ có ngày lành lại. Hải Linh San, chỉ cần ngươi quay về Tây Hải, ta sẽ cùng ngươi chữa trị, cả muôn vàn hải tộc Tây Hải sẽ cùng ngươi chữa trị."

"Không được, ta kiên định với lựa chọn của mình." Giọng điệu Hải Linh San kiên định.

Máu trên người nàng đã nhuộm đỏ dòng sông, vị trí của chúng ta rất hẻo lánh, nhưng chỉ cần nửa canh giờ, máu sẽ dẫn dụ cấm vệ hoàng gia đến.

"Không kịp rồi, công chúa, ta phải sinh đứa con trong bụng trước."

Hải Linh San chịu đựng đau đớn, sinh ra một gốc cây Hải Linh San nhỏ dưới nước.

Nàng hôn Hải Linh San nhỏ, sau đó nâng Hải Linh San nhỏ lên cho ta, giống như đang giao phó di ngôn: "Ta không muốn nó cũng trở thành thuốc dẫn giống như ta, cầu xin người hãy giúp ta mang nó trở về Tây Hải, sứ mệnh chưa hoàn thành của ta, hãy để nó thay ta hoàn thành."

"Ta còn có một lời thỉnh cầu, sau này khi nó tu thành hình người, xin công chúa hãy để nó tự do lựa chọn là ở lại đáy biển làm đá thanh lọc, hay là trở thành con người."

Hải Linh San nhỏ phải ở lại Tây Hải mới có thể lớn lên, Tây Hải nuôi dưỡng Hải Linh San, Hải Linh San bồi dưỡng lại Tây Hải, đây là chu kỳ sinh thái tự nhiên.

Ta nâng Hải Linh San nhỏ lên, gật đầu: "Được, ta đồng ý."

Trên bờ truyền đến tiếng bước chân đều đặn, là cấm quân hoàng gia đã đuổi tới.

Cấm quân hoàng gia nhảy vào giữa sông để bắt bọn ta.

Hải Linh San đẩy ta ra, giọng điệu kiên quyết nói: "Người mang nó đi nhanh đi, ta sẽ dẫn dụ bọn họ."

Nàng bơi về phía ngược lại, phía sau nàng là một vệt máu đỏ rực.

Ta nghe thấy lời xin lỗi của Hải Linh San: "Dư Lan, lúc trước ta không nên hạ hợp hoan cổ cho ngươi, tha thứ cho ta."

"Được, ta tha thứ cho ngươi." Ta nhìn theo bóng lưng nàng rời xa, ôm Hải Linh San nhỏ trốn tránh cấm vệ hoàng gia.

14.

Hải Linh San bị bắt trở lại hoàng cung.

An Cẩn Đạm bóp chặt cổ nàng, ánh mắt tối tăm đầy giận dữ: "Hoàng hậu của ta, nàng định trốn đi đâu? Nàng là cứu tinh của trẫm, dù nàng có trốn đến chân trời góc bể, trẫm cũng sẽ bắt nàng về."

Hải Linh San bình tĩnh nói: "Không trốn nữa, bệ hạ chỉ muốn dùng thần thiếp làm thuốc dẫn đúng không? Thần thiếp nguyện ý."

Sắc mặt An Cẩn Đạm dịu lại một chút: "Cũng được, chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm thuốc dẫn cho trẫm, nàng vẫn là hoàng hậu trẫm sủng ái nhất."

Hải Linh San đau đến phát run, khóe môi nhếch lên một ý cười chua chát: "Bệ hạ, thần thiếp đau quá, ngài có thể ôm thần thiếp một cái không? Nếu không, thần thiếp có thể không chịu nổi nữa..."

An Cẩn Đạm biết trên người Hải Linh San không có một miếng thịt lành lặn, cũng biết nàng đau đớn vô cùng.

"Được, trẫm ôm nàng." An Cẩn Đạm ôm Hải Linh San vào trong lòng ngực.

Hắn cho rằng chỉ cần hắn nuông chiều Hải Linh San, nàng sẽ ngoan ngoãn làm thuốc dẫn cho hắn.

Hải Linh San đặt bàn tay lên ngực An Cẩn Đạm, ở trong lòng ngực hắn hát một bài hát.

Tiếng ca như tiếng khóc than, tiếng ca của Hải Linh San và tiếng ca của giao nhân có cùng một hiệu quả, có thể mê hoặc lòng người.

An Cẩn Đạm đắm chìm trong giọng hát của nàng, quên mất thời gian.

Hải Linh San nhớ lại mười năm trước, lúc nàng bị ngư dân bắt lên bờ, dâng cho hoàng đế An Quốc.

Lúc ấy nàng bị đặt trong thư phòng ngày đêm, không có nước Tây Hải nuôi dưỡng, cơ thể ngày càng yếu đi.

Mỗi lần An Cẩn Đạm đến thư phòng bái kiến phụ hoàng, đều sẽ tiện tay tưới nước cho Hải Linh San.

Ngày qua ngày, Hải Linh San dần yêu An Cẩn Đạm.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, tình yêu là thứ dưỡng ẩm cho nàng, cũng là thứ thuốc độc xuyên ruột, thứ mà nàng cho rằng nó là cứu rỗi, thực chất là địa ngục.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay Hải Linh San mọc ra lưỡi dao sắc bén, nàng cắt đứt cổ họng An Cẩn Đạm.

Cơn đau khiến An Cẩn Đạm tỉnh lại khỏi mê hoặc, máu tươi phun trào từ cổ họng hắn, tức giận bóp chặt cổ Hải Linh San: "Ngươi... ngươi dám hành thích vua sao?"

"Chết đi!" Hải Linh San dùng đầu ngón tay xuyên qua ngực An Cẩn Đạm, nắm chặt trái tim hắn, lôi ra ngoài.

Trái tim của hắn chồng chất độc tố, đã biến thành màu đen.

An Cẩn Đạm đau đớn co giật không ngừng, hắn chết trong vòng tay Hải Linh San.

Lúc thị vệ hoàng gia xông vào cung điện, Hải Linh San dùng chân nến đốt cháy cung điện.

Lửa lớn ngập tràn, thị vệ mang xác cháy của An Cẩn Đạm ra khỏi biển lửa, Hải Linh San lại bị thiêu chết trong biển lửa.

Nàng đã chọn tự thiêu để kết thúc cuộc đời mình.

Một viên đá thần của Tây Hải tu luyện được 500 năm, vì một nam nhân vô tình vô nghĩa, đã chôn vùi cuộc đời của mình.

Thương Loan chở ta và Tiểu Hải Linh San bay lên bầu trời đêm, lượn vòng trên bầu trời hoàng cung An Quốc.

Tẩm cung bốc khói nghi ngút, Hải Linh San chôn vùi trong biển lửa.

Đôi mắt ta cay xè, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt ta xuống, rơi xuống người Tiểu Hải Linh San đang nằm trong lòng ta.

Nước mắt gặp được không khí đông cứng thành trân châu, đây chính là nước mắt giao nhân.

Thương Loan chở ta và Tiểu Hải Linh San bay qua An Quốc, hướng về phía Tây Hải mà đi.

Chúng ta đi ngang qua vạn dặm sông núi, nhân gian rất đẹp, nhưng đối với hải tộc chúng ta mà nói, thế giới dưới biển còn đẹp hơn.

Chúng ta trở về Tây Hải, Tiểu Hải Linh San đặt tên là Thần Lăng, bái Thương Loan làm sư phụ.

Thương Loan có tu vi mấy ngàn năm, hắn là thần tộc, xứng đáng làm sư phụ của Thần Lăng.

Sau này, ta lại chảy một giọt nước mắt, nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc.

Đó là một đêm trời đầy sao lấp lánh, Thương Loan chở ta, bay vào một hang động trên vách đá dựng đứng.

Sau khi vào trong mới phát hiện, hắn đã trang trí bên trong giống như phòng tân hôn của nhân gian.

Lần giao hòa thần hồn trước là hư ảo, lần này, chúng ta thật sự có được nhau.

Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt ta, được Thương Loan nâng niu trong lòng bàn tay, giọt nước mắt ấy chứa đựng những ký ức ngọt ngào của chúng ta, hắn nói sẽ trân trọng nó.

Thần Lăng ở đáy biển lớn lên cùng một con tiểu hải trai.

Sau này hắn và tiểu hải trai đều tu luyện thành hình người.

Tiểu Hải Trai tên là Miên Sương, rất thích ngủ.

Một ngày nọ Miên Sương đang nằm trên bãi biển phơi nắng thì ngủ thiếp đi, được một nam tử trẻ đi biển bắt hải sản nhặt về nhà.

Nam nhân đó tên là Ứng Hoài Tranh, nhà hắn là bốn vách tường, không có gì ăn.

Tiểu trai tinh nhân hậu lấy ra một viên trân châu từ trong thân thể mình cho Ứng Hoài Tranh, để hắn đi đổi thức ăn.

Sau đó, Ứng Hoài Tranh đào hết tất cả trân châu trong bụng Miên Sương.

Hắn dùng trân châu đổi lấy tiền, mua nhà, cưới vợ nạp thiếp.

Thái hậu ốm nặng, cần dùng thịt trai để làm thuốc.

Ứng Hoài Tranh dâng Miên Sương cho thái hậu làm thuốc dẫn.

Thần Lăng đến từ biệt ta: "Sư nương, ta muốn đi nhân gian tìm Miên Sương, đặc biệt đến đây từ biệt, làm phiền người giúp ta nói với sư phụ một tiếng."

Ta đã hứa với Hải Linh San, sẽ để con trai nàng tự do lựa chọn con đường tương lai.

Ta vẫy tay với hắn: "Được, đi đi."

Trước khi Thần Lăng rời đi, hắn nói với ta: "Đợi ta tìm thấy Miên Sương, ta sẽ đưa nàng trở lại Tây Hải, cùng nhau bảo vệ Tây Hải."

"Được." Ta gật đầu, nhìn hắn rời đi.

Thương Loan bay đến, hóa thành hình người rơi xuống bờ biển.

Hắn đã đi một chuyến đến Côn Luân, mang quả linh chi của Côn Luân đến cho ta ăn, ăn một quả thì tu vi của ta có thể tăng lên một trăm năm.

Những năm qua hắn thường xuyên đi khắp trời nam đất bắc tìm kiếm bảo vật trời đất để nuôi ta, thế cho nên tu vi của ta tăng tiến nhanh chóng.

Ta đã từ công chúa giao tộc, trở thành bá chủ Tây Hải.

Ta bảo vệ Tây Hải, Thương Loan ở phía sau âm thầm bảo vệ ta.

Hắn đặt hai quả linh chi khó tìm vào lòng bàn tay ta, sủng nịch nói: "Nhanh ăn đi."

"Một người một quả." Ta trả lại một quả cho hắn.

Thương Loan nhét quả linh chi vào lòng bàn tay ta, giọng điệu dịu dàng: "Ta không ăn, đều cho nàng."

Ta mỉm cười đưa quả linh chi vào trong miệng.

Chậc, thật ngọt.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom