• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] NHẬT KÝ KẺ CUỒNG YÊU (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN III END

9.

Ngày thực tập đầu tiên.

Tôi tới công ty từ sớm, mong để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.

Giang Tự đúng giờ mới có mặt.

Anh thờ ơ liếc tôi một cái rồi bắt đầu cuộc họp buổi sáng.

Mọi người nói gì trong cuộc họp, tôi căn bản không nghe được chữ nào.

Bởi vì Giang Tự mặc bộ vest lịch lãm, đeo kính gọng vàng, tập trung làm việc thật sự là đẹp đi.ê.n đảo.

Tôi nhìn chằm chằm bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh, nghĩ lại lần đầu tiên gặp anh ấy, rồi lại nghĩ đến tin nhắn hôm qua Kiều Kiều chụp lại.

Không ngờ tôi chìm đắm trong suy nghĩ của mình quá mức, khóe miệng bất giác cong lên.

“Tống Ôn Noãn.”

Tôi cuống quít lấy lại tinh thần: “Dạ?”

“Ngày đầu tiên đã suy nghĩ vẩn vơ?” Không biết Giang Tự đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, khẽ gõ vào đầu tôi: “Theo tôi.”

Lúc này tôi mới phát hiện mọi người đã kết thúc cuộc họp và rời đi hết, vội vàng chạy theo Giang Tự.

Giang Tự đưa tôi vào trong văn phòng của anh ấy.

“Đúng lúc tôi đang cần một thư kí, cô đảm nhận đi.”

Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Nhưng anh còn đang là bác sĩ tâm lý của em, vậy có vẻ không thích hợp lắm.”

Không phải là tôi không muốn, chỉ là tôi sợ không thể cưỡng lại được sự cám dỗ.

Giang Tự ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tại sao?”

“Em…” Tôi tự chỉ chỉ vào mình, “Em đi khám bệnh thì yêu bác sĩ, đi làm thì yêu ông chủ, đây là số mệnh của em rồi. Anh vừa là bác sĩ lại vừa là ông chủ ngày nào cũng kề cận, thực sự là thử thách quá lớn với sức kiềm chế của em.”

Giang Tự khẽ cười, nhìn về phía tôi, khóe mắt cong cong: “Tôi từ chức, không làm bác sĩ tâm lý của cô nữa.”

“Vậy vấn đề tâm lý của em phải làm sao…”

“Hiện tại cô cơ bản không cần bác sĩ tâm lý nữa.” Giang Tự nhìn vào mắt tôi, hỏi: “Mấy tháng nay, cô có rung động với ai không?”

Ánh mắt ý vị sâu xa, nhìn đến mức tim tôi đập thình thịch.

“Hình như không.” Trừ anh ra.

“Vậy là tốt rồi, ngày thường cô chỉ cần phụ trách sắp xếp lịch trình cho tôi cùng mấy việc vặt đơn giản, đều nằm trong phạm vi năng lực của cô.”

“Dạ, Giang tổng.” Tôi thoải mái đồng ý.

Mỗi ngày đi làm đều có thể ngắm trai đẹp, công việc còn đơn giản.

Quả thực là công việc trong mơ.

Làm đến buổi chiều, tâm trạng tôi vẫn như trên mây.

Cho đến khi xuất hiện một vị khách không mời mà đến —— Trần Khinh Tuyết.

Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ rực, đeo guốc cao chót vót, trang điểm diễm lệ, mặc lộ vẻ kinh ngạc: “Tống Ôn Noãn?”

Tôi với Kiều Kiều là bạn thân, học chung từ tiểu học, cấp 2, cấp 3 và đại học.

Tôi vẫn biết Kiều Kiều có một người anh họ nhưng không ấn tượng lắm.

Còn Trần Khinh Tuyết học cùng lớp với chúng tôi từng nói cô ấy đang theo đuổi anh họ Kiều Kiều, sắp thành công rồi.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô ấy học một trường cao đẳng nên chúng tôi cũng ít khi liên lạc.

Tôi cũng không để ý đến chuyện sau đó của cô ấy với Giang Tự.

Thật không ngờ, bọn họ đến tận bây giờ vẫn còn liên lạc.

“Trùng hợp quá, Trần Khinh Tuyết.” Tôi nén sự chua xót trong lòng xuống, bày ra một nụ cười.

Cô ấy nhướng mày: “Giờ cậu làm ở đây à?”

“Không, tớ tới thực tập thôi.”

“À… Giang Tự hay thật, nói với tớ công ty đủ người rồi nhưng lại nhận cậu vào được.” Cô ấy có chút không vui nhìn nhìn tôi: “Anh ấy đâu rồi, tớ muốn gặp anh ấy.”

“Thật ra là bố tớ quen chú Giang, bố…” Tôi định giải thích.

“Thôi được rồi không cần nói nữa, tớ muốn gặp Giang Tự.”

“Ừ.” Tôi lặng lẽ ra một góc gọi cho Giang Tự.

Hai phút sau, tôi nhìn Trần Khinh Tuyết: “Anh ấy chưa về ngay đâu.”

“Tớ chờ ở đây.” Cô ấy nện giày cao gót cộp cộp xuống sàn, đi đến sô pha, ngồi xuống.

Tôi cũng định ôn chút chuyện cũ nhưng từ lúc cô ấy nghe được chuyện tôi làm ở đây có vẻ không vui, một bộ không muốn nói nhiều với tôi.

Tôi cũng chẳng quan tâm, thích ngồi thì ngồi đi.

10.

Đến khi tan làm, Giang Tự vẫn không quay lại công ty.

Tôi cũng không quan tâm đến Trần Khinh Tuyết hùng hổ giậm chân, lo xếp đồ đạc đi về.

Khi tôi đang đứng đợi xe thì một chiếc BMW dừng trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra mặt Thẩm Tư.

Thẩm Tư chính là bạn trai cũ làm chủ tiệm cắt tóc của tôi.

Anh ta nhìn tôi: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện nhé.”

Tôi bất giác nổi da gà, sao anh ta lại biết tôi làm ở chỗ này.

“Đã ai nói với anh, anh như vậy thật sự rất dọa người chưa?”

“Anh liên hệ với bạn học của em nên biết em làm ở đây. Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói chuyện rõ ràng với em, anh đã đặt bàn ở nhà hàng đồ u em thích rồi.”

Tôi nhìn anh ta nửa ngày: “Tôi tự gọi xe tới, anh đến đó chờ tôi.”

Nhà hàng là nơi công cộng, tôi tới đó nói chuyện rõ ràng với anh ta, chắc là sẽ không có vấn đề gì.

“Được, anh chờ em.” Anh ta cũng không dây dưa nữa, lái xe rời đi.

Tôi gọi taxi đến nhà hàng đó. Để đề phòng vạn nhất, tôi còn nhắn tin cho Kiều Kiều, kể qua loa tình hình rồi gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu ấy, dặn cậu ấy giữ liên lạc với tôi.

11.

Lúc xuống xe, Thẩm Tư đã đứng đợi tôi.

Tôi không tình nguyện theo anh ta đi vào nhà hàng.

Trong nhà hàng đồ u ánh đèn lờ mờ, ánh nến lay động, Thẩm Tư dịu dàng kéo ghế giúp tôi, gọi đồ ăn theo khẩu vị của tôi.

Nhưng hiện giờ đối với anh ta, tôi ngoài phản cảm ra còn rất sợ hãi.

Dù sao tôi cũng chưa từng tiếp xúc với ai có cảm xúc bất ổn như anh ta.

“Ôn Noãn, anh xin lỗi vì những lời nói và hành động quá khích của mình hôm đó.” Anh ta thuận thế nắm tay tôi: “Tất cả chỉ vì anh quá yêu em.”

Tôi dùng sức rút tay ra: “Cũng không đơn giản chỉ vì hôm đó, ngay cả bình thường ở cạnh nhau, tôi đều cảm thấy không thở nổi. Anh luôn đè nát sự tự tin của tôi, tôi nghĩ rằng một mối quan hệ cân bằng và lành mạnh không nên như vậy, chúng ta không hợp nhau.”

Những lời này là Giang Tự phân tích cho tôi.

“Nhưng anh ghen là vì anh để ý đến em, anh sợ người khác cướp em đi. Anh cho em ý kiến cũng chỉ vì muốn em tốt hơn thôi mà.”

“Trong khoảng thời gian này, anh cũng thử hẹn hò với một vài cô gái ưu tú. Các cô ấy đều rất tốt nhưng anh thích cảm giác cùng em trưởng thành hơn.”

Chậc, đây là định tẩy não tôi hả.

Tôi bĩu môi: “Tôi không thích anh, anh đi mà tìm người thích bị anh khống chế ấy, đừng mong thay đổi tôi nữa.”

Thẩm Tư không nói gì, mặt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức lòng tôi hốt hoảng.

Một lúc lâu sau, anh ta gật gật đầu: “Được, anh tôn trọng lựa chọn của em, vậy đây sẽ là bữa ăn chia tay của chúng ta.”

Anh ta dứt lời, tôi liền thấy Giang Tự với Trần Khinh Tuyết một trước một sau đi vào nhà hàng, ngồi cách chúng tôi không xa.

Ánh mắt Giang Tự lướt qua đám người, dừng trên người tôi.

Tôi hơi bối rối, gật gật đầu chào hỏi.

Trần Khinh Tuyết quay đầu nhìn tôi, sau đó kích động nói gì đó với Giang Tự.

Thẩm Tư cũng nhìn theo ánh mắt tôi, xoay người nhìn lại: “Kia là bác sĩ tâm lý của em à?”

“Sao anh biết tôi gặp bác sĩ tâm lý?”

Thẩm Tư cười lạnh: “Bạn trai cũ của em nói cho anh.”

“Anh liên lạc với anh ta?”

“Em có người khác, dù sao anh cũng phải giúp em kiểm tra xem anh ta là người thế nào chứ.” Sắc mặt Thẩm Tứ bình tĩnh: “Thôi, không nhắc nữa, ăn đi.”

Tôi tức giận trừng mắt với hắn một cái: “Tôi đi vệ sinh.”

Tôi tức quá, cần phải bình tĩnh lại.

Tôi theo thói quen đi vào nhà vệ sinh mới dám lấy điện thoại ra xem.

Trước kia khi còn hẹn hò với Thẩm Tứ, chỉ cần tôi nhìn di động một chút là anh ta lại ầm ĩ với tôi một trận.

Nên tôi đã hình thành thói quen ăn cơm với bạn không bao giờ nhìn điện thoại.

Ngay cả chính tôi cũng không phát hiện ra thói quen này vẫn giữ đến tận bây giờ.

Có vài tin nhắn chưa đọc, đều là của Kiều Kiều.

“Gì vậy đại tỷ của tôi ơi, cậu còn dám liên hệ với anh ta, cậu to gan thật đấy.”

“Tớ nhắn cho anh họ tớ rồi, anh ấy nói sẽ lập tức qua đó.”

“Anh ấy đến chưa?”

Tôi trả lời qua loa: “Đến rồi, đi cùng Trần Khinh Tuyết.”

“Trần Khinh Tuyết à? Sao cô ta cứ như âm hồn bất tán thế.”

“Thôi về nói chuyện sau.”

Ra khỏi nhà vệ sinh là hành lang với ánh sáng yếu ớt.

Một bóng người cao gầy chắn trước người tôi, Giang Tự cúi đầu, ánh mắt sâu kín.

“Anh đang đợi Trần Khinh Tuyết à?” Tôi hỏi.

“Không, cô ta đi rồi.” Anh ấy dùng đốt ngón tay gõ gõ đầu tôi, cúi đầu sát vào tôi hơn: “Tống Ôn Noãn, em có muốn hẹn hò với anh không?”

“Hả???” Tôi bị lời tỏ tình đột ngột làm cho ngẩn người: “Chẳng lẽ là anh thấy em với bạn trai cũ đi cùng nhau, đột nhiên phát hiện ra mình thích em và đang ghen à?

“Không phải.” Giang Tự lắc đầu: “Bởi vì em ngốc quá.”

“?”

“Em có biết sau khi em rời đi, bạn trai cũ em đã bỏ thuốc vào rượu không?”

“Gì cơ?” Tôi hoảng loạn lấy điện thoại ra, định gọi cảnh sát.

Giang Tự giữ tay tôi lại: “Gọi rồi.”

“À… Vậy giờ em nên làm gì? Đi trấn tĩnh anh ta à?” Tiếp thu một lúc quá nhiều tin tức, đầu tôi hơi loạn.

“Em ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng đi đâu cả.” Giang Tự xoa xoa đầu tôi rồi xoay người rời đi.

Vài phút sau, có tiếng phụ nữ la hét, tiếng Thẩm Tư chửi mắng, còn có tiếng tay chân đấm đá và bàn ghế đổ vỡ vang lên, nhà hàng loạn thành một đoàn.

Một lát sau, cảnh sát tới.

Tôi cùng Giang Tự và Thẩm Tư bị đưa về đồn lấy lời khai.

Hóa ra sau khi tôi với Thẩm Tư chia tay, anh ta cũng hẹn hò mấy người rồi, nhưng không có ai “ngoan” như tôi.

Hơn nữa một lần anh ta vô tình thấy tôi với bạn trai cũ đi dạo phố, tâm lý lại bắt đầu vặn vẹo nên đã làm bộ vô tình tiếp cận bạn trai cũ tôi, tìm hiểu tình hình gần đây của tôi.

Bạn trai cũ tôi mạnh miệng nói tôi bị anh ta đá, thương tâm muốn chếc, còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý.

Thẩm Tư định nhân cơ hội này quay lại với tôi nhưng không ngờ tôi từ chối.

Thế là anh ta nghĩ ra cách để tôi không thể từ chối.

Cũng may là có Giang Tự.

12.

Từ đồn cảnh sát ra đã là gần rạng sáng.

Đêm mùa thu hơi lạnh.

Giang Tự lái xe đưa tôi về nhà.

Ánh trăng chiếu lên sườn mặt Giang Tự, khiến da anh càng thêm trắng, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Tôi thử thăm dò: “Lúc nãy… Anh tỏ tình với em à?”

Giang Tự quay sang nhìn tôi một cái: “Đúng vậy, anh định chờ em từ từ yêu anh nhưng sau chuyện đó, anh không chờ được nữa.”

“?” Tôi cảm thấy khó hiểu. “Em sớm đã thích anh rồi mà?”

“Cái đó mà gọi là thích? Là em thấy sắc nảy lòng tham thì có.”

“…… Sao lại không thể yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?” Tôi mạnh miệng.

“Chúng ta học cùng trường cấp 3, anh còn là anh họ Kiều Kiều, đã gặp nhau vô số lần nhưng khi gặp lại em còn hỏi anh tên gì.”

“Không phải đâu…… Anh thay đổi nhiều quá, hơn nữa chúng ta mới gặp nhau vài lần, em không nhớ lắm cũng là bình thường mà.”

“Có lẽ là vì anh luôn luôn ở phía sau em, nên em mới không nhìn thấy anh.” Ánh mắt Giang Tự nhìn xa xăm: “Cấp 2 em thích tên lưu manh, còn anh lại là học sinh chăm chỉ ngồi bàn đầu. Cấp 3 em thích người chơi thể thao, anh đã ngày đêm tập luyện.”

“Vất vả lắm mới tập được cơ bụng thì em đã chuyển sang thích bạn chơi game. Chờ đến khi anh luyện chơi game giỏi rồi, em lại yêu chủ tiệm tóc. Anh cũng không thể chạy đi học cắt tóc được nên anh xuất ngoại.”

“Sau khi về nước, cuối cùng anh cũng đuổi kịp bước chân của em. Em thích bác sĩ tâm lý, anh sẽ là bác sĩ tâm lý của em. Em thích ông chủ, anh sẽ tiếp quản công ty.”

Đèn đỏ, Giang Tự dừng xe, cánh tay đặt sau lưng tôi, cúi người áp sát.

“Tống Ôn Noãn, anh ở trong thế giới của em vô hình nhiều năm như vậy, đuổi theo em lâu như vậy. Bây giờ, em có thể vì anh mà dừng chân không.”

Gương mặt Giang Tự dần dần phóng to trước mặt tôi, hương cỏ cây quen thuộc xộc vào mũi, môi mỏng mềm ấm dán lên môi tôi.

Tôi như người say rượu, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi xe phía sau bấm còi giục đi, tôi mới hồi phục tinh thần.

Thật ra anh ấy hoàn toàn có thể sảng khoái đáp lại tình cảm của tôi ngay lần đầu gặp mặt, khi tôi vì sắc mà thích anh ấy.

Nhưng anh ấy lại không làm vậy.

Tôi nhìn cảnh đêm lướt nhanh qua cửa kính xe, khẽ gọi anh ấy: “Giang Tự.”

“Hửm?”

“Chúng ta từ từ tìm hiểu, được không ạ?”

Anh ấy cười: “Được.”

Từ từ tìm hiểu, từ từ tiến tới là thành ý lớn nhất tôi tặng cho anh ấy.

13.

Về đến nhà, tôi ôm gấu bông nhỏ, cả người vẫn lâng lâng.

“Cậu về nhà chưa?”/ “Em về nhà chưa?”

Kiều Kiều và Giang Tự cùng nhắn tin đến.

“Đã về ạ.” Tôi nhắn lại cho từng người rồi tiếp tục ôm gấu bông ngồi ngẩn người.

Những hình ảnh vụn vặt trong trí nhớ dần dần rõ ràng hơn trong đầu tôi.

Cấp hai, tôi thích ngồi dãy bàn cuối trong lớp cùng tên lưu manh.

Chỉ để được gần tên đó nhiều hơn mà mỗi lần cậu ta bị phạt đứng, tôi luôn tìm cách để bị phạt ra ngoài đứng chung.

Lớp bên cạnh, bàn đầu, luôn có một bạn nam trắng trẻo, mập mạp thỉnh thoảng lại lén nhìn tôi.

Cấp 3, tôi thích người chơi thể thao.

Mỗi ngày khi tan học, tôi đều mang nước chạy đến sân bóng rổ xem bọn họ chơi.

Đường chạy sau lưng tôi luôn có ai đó chạy từng vòng từng vòng.

Đại học, tôi thích bạn chơi game chung.

Lúc cày game thông đêm cùng tôi, Kiều Kiều từng vô tình cảm thán: “Wow, 3 giờ sáng mà anh họ tớ còn chơi game. Cậu xem cấp bậc của anh ấy này, thảm quá.”

Hóa ra khi tôi mù quáng theo đuổi tình yêu ngắn hạn, luôn có một bóng người ở phía sau, cố gắng đến gần tôi hơn.

“Mai anh đến đón em, em ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.” Tin nhắn của Giang Tự đến kịp thời, ngăn tôi chảy nước mắt.

“Anh ngủ ngon.” Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào tràn ngập trong lòng, nhảy chân sáo về phòng ngủ.

Đang chuẩn bị ngủ thì ngoài cửa nhà lại có tiếng vặn mở.

Giờ này, mẹ tôi hẳn là đã ngủ rồi.

Tôi vội vàng để trân chần chạy ra xem xét, lại nhìn thấy bố tôi phong trần mệt mỏi, gấp gáp trở về.

“Sao không đeo dép đi trong nhà vậy con, cảm lạnh bây giờ?” Bố tôi cau mày.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe những lời này từ chính miệng bố tôi.

Trước kia bố tôi thường nói lời quan tâm tôi cho mẹ, sau đó mẹ kể lại với tôi.

“Con quên mất.” Tôi nhanh chóng chạy đi xỏ dép: “Bố, sao bố lại về lúc nửa đêm thế này?”

“Tết trung thu, công ty cho nghỉ nên bố tranh thủ về nhà.”

Sau đó, mẹ mới nói cho tôi biết, vì gần đây tôi hay gọi điện cho bố, bố nghĩ tôi nhớ bố nên mới cố ý sắp xếp thời gian về nhà.

Từ nhỏ tôi đã biết bố rất bận nên không có việc gì thì không được quấy rầy bố.

Nhưng thời gian gần đây tôi mới hiểu, dù bận đến đâu, bố cũng có thể bớt ra chút thời gian để nghe tôi kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày.

Dù bố bận đến đâu, tôi vẫn luôn là mối quan tâm của bố.

Hình ảnh người bố vốn luôn mơ hồ, nhạt nhòa trong tôi dần dần đã trở nên cụ thể, chi tiết hơn.

14.

Mấy ngày tiếp theo, tâm trạng tôi cực kỳ tốt.

Có lẽ là vì bố tôi về, cũng có thể là vì Giang Tự.

Vết gợn duy nhất chính là Trần Khinh Tuyết vẫn đến tìm Giang Tự.

Dù lần nào anh ấy cũng nói không rảnh, không gặp Trần Khing Tuyết, nhưng trong lòng tôi vẫn khó chịu.

Tôi cố giả vờ rộng lượng và giữ im lặng.

Cố nhịn, nhịn từ mùa thu nhịn qua mùa đông.

Buổi tối chúng tôi đi hẹn hò, bên ngoài cửa kính, những bông tuyết như lông ngỗng bay đầy trời.

“Tuyết rơi rồi.” Ý Giang Tự nói tôi nhìn ra ngoài cửa sổ đi.

Chếc tiệt, lại là tuyết, tuyết, tuyết.

“Anh với Trần Khinh Tuyết rốt cuộc là quan hệ gì, sao cậu ấy cứ đến tìm anh thế?” Tôi buột miệng thốt ra.

Giang Tự sửng sốt hai giây, cười ra tiếng.

“Chuyện ngày em nghẹn trong lòng bao lâu rồi.”

“Lâu lắm rồi, anh mau trả lời đi.” Tôi mặc kệ mặt mũi.

“Hồi cấp 3, Trần Khinh Tuyết phát hiện ra anh thích em nên đã đến tìm anh, nói là có thể giúp anh chuyển thư tình.”

“Thư tình? Em có nhận được đâu?”

Tôi nhớ có một lần Trần Khinh Tuyết đã cố ý hỏi tôi có quen anh họ Kiều Kiều không.

Vậy là, Trần Khinh Tuyết thích Giang Tự.

“Sau này anh cũng mới biết Trần Khinh Tuyết không đưa thư cho em. Nhưng cô ta không thừa nhận, một mực nói rằng em từ chối anh. Gần đây cô ta tìm anh là vì muốn anh nể mặt chuyện từng giúp đưa thư tình, sắp xếp cho em trai cô ta một công việc, nhưng anh từ chối.”

“Đúng là Trần Khinh Tuyết có một người em trai, em nhớ cũng vì đứa em đó mà cậu ấy mới không được học đại học.”

Giang Tự nhún nhún vai: “Đúng vậy, nên anh mới không giúp, hy vọng cô ta có thể sớm tỉnh táo lại.”

“Vậy sao anh còn đưa cậu ấy đến nhà hàng hôm đó?” Tôi quay lại đề tài cũ.

“Lúc Kiều Kiều nói với anh em với đi cùng bạn trai cũ, anh vừa về công ty, bị cô ta bắt gặp. Cô ta cứ đi theo anh, để không chậm trễ thời gian, anh đành mặc kệ.”

Cuối cùng tôi cũng cảm thấy thoải mái: “Vậy là được rồi.”

“Ôn Noãn.” Giang Tự dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào tay tôi.

“Dạ?”

“Sau này có chuyện gì em cứ hỏi thẳng anh, đừng giữ trong lòng. Chỉ có như vậy em mới hiểu rõ hơn về anh.”

“Vâng.” Tay tôi nhẹ nhàng luôn vào lòng bàn tay Giang Tự, năm ngón đan vào nhau.

Thời gian chậm rãi, ngày tháng còn dài.

Tôi còn cả đời để từ từ tìm hiểu anh ấy.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom