• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (1 Viewer)

  • Chương 32

13.

Sau khi rời khỏi Kỷ phủ, ta nhìn thấy một con mèo nhỏ tuyết trắng đang ẩn náu dưới góc tường.

Ta đi đến trêu nó.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta quay đầu lại nhìn thấy một cặp vợ chồng vân du tứ hải.

Nam tử tên là Mặc Triệt, nữ tử tên là Lê Tuyền.

Lê Tuyền ôm con mèo nhỏ vào trong ngực, hóa ra con mèo nhỏ này là vật nuôi của nàng.

Ta đang chuẩn bị rời đi, Mặc Triệt gọi lại ta: "Cô nương chậm đã."

Ta dừng lại bước chân, Mặc Triệt nói với ta: "Cô nương, trên người ngươi có dấu ấn của sói yêu, tính ra, vào đêm trăng tròn, ngươi sẽ gặp một kiếp nạn."

"Dấu ấn sói yêu? Chỉ giáo cho?" Ta ngưỡng mộ liếc mắt nhìn nam tử một cái, hắn vậy mà mới nhìn đã phát hiện dấu ấn của sói yêu trên người ta.

Xem ra có chút tài năng.

Mặc Triệt chậm rãi kể lại: "Đây là cách sói yêu cầu hôn, gặp được sói cái mà nó yêu thích sẽ để lại dấu ấn trên người, từ đó liền nhận định nó là bạn đời trọn đời."

"Sói yêu đối với bạn đời của mình rất chung thủy, cả đời chỉ có một bạn đời, một khi đã xác định thì sẽ chung thủy đến chết."

Ừm... nhưng ta không phải là sói cái.

Ta truy hỏi: "Vậy ngươi vừa nói ta sẽ gặp nạn vào đêm trăng tròn, rốt cuộc là thế nào?"

“Sói tộc dưới đêm trăng tròn sẽ không thể kiềm chế được thú tính, những người tiếp cận chúng dễ dàng bị thương." Mặc Triệt giải thích.

Hắn vừa dứt lời, vị nữ tử tuyệt sắc Lê Tuyền bên người hắn liền mở miệng nói: “Phu quân, chàng tặng cho cô nương này một cây Tuần Thú Tiên đi."

“Được, nương tử đã lên tiếng rồi, vậy đưa cho một cây.” Mặc Triệt dứt lời, lấy ra một cây roi đưa cho ta: “Cô nương, cây Tuần Thú Tiên này tặng cho ngươi, nếu là gặp được sói yêu thú tính quá độ, dùng roi quất đánh nó, đánh mười roi đảm bảo nó sẽ thu lại thú tính."

“Đa tạ." Ta cất roi lại, sau đó nhét một túi ngân phiếu vào trong tay Lê Tuyền, "Chút tâm ý, không thành kính."

Từ quần áo hai người có thể thấy được bọn họ là người không thiếu tiền, thế nhưng vô công bất thụ lộc, dưới kiên trì của ta, bọn họ nhận lấy số ngân phiếu mà ta đưa.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày trăng tròn.

Ta tìm khắp tẩm cung, ngự thư phòng và tất cả những nơi mà Ninh Hách Vũ có thể đến, cũng không thấy bóng dáng của hắn.

Cung nhân đối với tung tích của hắn đều nói năng thận trọng.

Ngay cả thị vệ thân cận của hắn cũng không thấy bóng dáng.

Sau khi trời tối, ta liếc thấy bóng dáng của thống lĩnh vệ binh Hàn Thất lướt qua phía sau hoa viên.

Ta đuổi theo ra ngoài, gọi hắn lại: "Đứng lại."

Hàn Thất dừng chân, ta bước tới hỏi: "Hàn Thất, bệ hạ đi đâu rồi?"

Hàn Thất ngập ngừng nói: "Hồi nương nương, bệ hạ ngài… Ngài không cho thuộc hạ nói cho người biết…"

Dưới sự truy hỏi liên tục của ta, Hàn Thất mới tiết lộ cho ta nơi ở của Ninh Hách Vũ.

Hóa ra cứ vào đêm trăng tròn hàng năm, đều là ngày Ninh Hách Vũ trải qua kiếp nạn.

Thú tính của hắn gần như không thể kiểm soát được, hắn muốn uống máu.

Từ khi tu thành hình người, hắn không bao giờ uống máu nữa.

Một khi không thể kiềm chế được mà phạm giới, về sau liền sẽ không thể cứu vãn.

Hàn Thất nói cho ta biết, bệ hạ đã tự nhốt mình trong một căn phòng dưới lòng đất ở sau hoa viên.

Hàn Thất thấy Bệ hạ thực sự khó chịu, đang định đi tìm nguồn máu.

Ta trở về tẩm cung lấy Tuần Thú Tiên mà Mặc Triệt và Lê Tuyền tặng cho, để Hàn Thất dẫn đường, ta đi gặp Ninh Hách Vũ.

Đến phòng dưới đất rồi, ta thấy trên đầu Ninh Hách Vũ mọc ra hai cái tai sói, tay chân bị xích sắt nung đỏ.

Trên đường đi, Hàn Thất cũng đã giải thích cho ta biết, Bệ hạ là để không làm hại người khác, nên đã tự nhốt mình lại.

Đôi mắt Ninh Hách Vũ đỏ bừng, sau khi thấy ta, liền ném một ánh mắt sắc lạnh về phía Hàn Thất.

Hàn Thất vội vàng quỳ xuống nhận sai: "Bệ hạ, là nương nương tự muốn đến, thuộc hạ không ngăn được..."

“Bệ hạ, là thần thiếp muốn đến, ngài đừng trút giận lên Hàn Thất." Ta dứt lời liền đuổi Hàn Thất đi, bước tới phía trước.

Nhưng không ngờ, Ninh Hách Vũ lại quay lưng về phía ta, hắn thở dài: "Vân Liễm, nàng đừng tới đây, trẫm không muốn để nàng thấy trẫm như thế này."

Giọng điệu của hắn, sao lại có chút tự ti?

Ta bước đến trước mặt hắn, vuốt ve hai chiếc tai thú của hắn, mỉm cười nói: "Thần thiếp cảm thấy hai chiếc tai thú của bệ hạ rất thú vị."

Gương mặt Ninh Hách Vũ ửng hồng, quay người lại nhìn ta, "Thật sao?"

Ta gật đầu: "Ừm."

Vừa dứt lời lại sờ sờ tai thú của hắn, ai ngờ hắn lại đột nhiên nổi cơn điên, kéo ta vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng ngửi cổ ta.

Tay hắn cử động, tiếng xích sắt leng keng vang lên.

Ta cảm nhận được toàn thân hắn nóng bỏng như lửa, máu như muốn bốc cháy.

Ta nghe thấy tiếng lòng hắn: [Nàng ngửi thật ngon, trẫm thật sự không nhịn được!]

14.

Ta nhớ tới lời Hàn Thất nói, Ninh Hách Vũ một khi đã khát máu, từ nay về sau sẽ không thể kiểm soát được bản thân.

Ngược lại, chỉ cần vượt qua được đêm nay, thì có thể chịu đựng thêm một năm.

Không thể để hắn phá giới.

Ninh Hách Vũ cuối cùng vẫn kiềm chế được, hắn đẩy ta ra, đỏ mắt nói: "Vân Liễm, nàng mau đi đi, trẫm nhịn đến sáng là được rồi."

Cổ tay hắn bị xiềng xích quấn chặt đến nỗi xuất hiện vết máu loang lổ.

Chắc cũng không phải dễ dàng chịu đựng đến sáng được đâu.

Ta tiến đến bên tai Ninh Hách Vũ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, vì muốn áp xuống thú tính của ngài, đắc tội rồi.”

Ta nói xong đứng dậy, giơ cao chiếc Tuần Thú Tiên trong tay, vung về phía người Ninh Hách Vũ.

Một roi này quất vào phía sau lưng Ninh Hách Vũ, bắn ra những tia lửa lấp lánh.

Long bào của hắn bị xé rách một đường khẻ hở, trên da thịt hắn để lại một vết máu.

“Á——" Ninh Hách Vũ đau đến nỗi rên lên.

Hàn Thất nghe thấy tiếng động, xông vào phòng tối, lớn tiếng quát: "Nương nương, dừng tay!"

Hàn Thất cho rằng ta điên rồi, định cướp lấy chiếc Tuần Thú Tiên trong tay ta.

"Hàn Thất, không được vô lễ." Ninh Hách Vũ nhẹ nhàng quát lên, "Trẫm không sao, ngươi lui xuống đi, không có trẫm cho phép, không được tiến vào."

"Bệ hạ..." Hàn Thất muốn nói lại thôi, hắn sợ ta làm càn.

"Lui xuống!" Giọng nói của Ninh Hách Vũ uy nghiêm.

Hàn Thất nhìn ta một cái, chắp tay nói: "Nương nương, xin hạ thủ nhẹ nhàng."

Sau khi Hàn Thất lui xuống, ta lại giơ roi lên vung về phía Ninh Hách Vũ.

Ninh Hách Vũ hít một hơi lạnh, giọng khàn khàn nói: "Vân Liễm, tiếp tục."

Tôi cắn răng dùng chiếc Tuần Thú Tiên đánh Ninh Hách Vũ liên tiếp mười roi.

Đỉnh đầu hắn không còn hai cái tai sói, tròng mắt đỏ ngầu cũng biến mất.

Kể cả tiếng "gừ gừ" vô thức, cũng trở nên ngoan ngoãn vô cùng.

Chiếc Tuần Thú Tiên này quả thật rất hữu dụng.

Nhưng cả người Ninh Hách Vũ đầy vết thương, trông thật đáng thương.

Ta thu Tuần Thú Tiên lại, lên tiếng gọi Hàn Thất đi lấy Kim Sang Dược.

Hàn Thất cầm kim sang dược đi vào phòng tối, nhìn thấy Ninh Hách Vũ bị ta đánh cho người đầy thương tích, vội vàng toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt hắn nhìn ta có thêm vài phần kính nể, còn có vài phần lo lắng.

Dường như đang lo lắng Bệ hạ sau này sẽ tính sổ, đến lúc đó sẽ ngược lại hành hạ ta.

Hiển nhiên ta là người đầu tiên dám đánh Ninh Hách Vũ.

Ta cởi long bào trên người Ninh Hách Vũ ra, giúp hắn bôi kim sang dược lên vết thương.

Ta lo lắng hỏi: "Bệ hạ, vừa rồi thần thiếp đánh bệ hạ là để áp chế thú tính của ngài, ngày mai ngài sẽ không lấy oán trả ơn chứ?"

"Nếu như đổi là người khác, trẫm sẽ lập tức chém đầu hắn."

Ninh Hách Vũ nói xong, giọng điệu đột nhiên chuyển sang, "Nhưng là nàng thì thôi, trẫm không truy cứu."

Quả là không truy cứu, xem ra tính mạng của ta đã được bảo toàn?

15.

Sau đêm đó, Ninh Hách Vũ khôi phục như lúc ban đầu.

Vết thương trên người hắn dưỡng một tháng mới lành.

Một tháng sau vào đêm khuya nào đó, ta đang ngủ say thì bỗng có một thân thể ấm áp nằm cạnh.

Ta mở mắt ra vừa thấy, Ninh Hách Vũ không biết khi nào đã nằm bên cạnh ta.

Hắn ôm ta vào trong lòng ngực, thử thăm dò hôn ta.

Ta nghe thấy tiếng lòng hắn: [Trẫm muốn cùng Vân Liễm viên phòng, nàng sẽ từ chối trẫm không?]

[Nàng sẽ không ghét bỏ trẫm là một sói yêu chứ?]

Khụ khụ, nếu hắn không nhấn mạnh chính mình là một sói yêu, ta đã sớm coi hắn là người rồi.

Rốt cuộc hắn là sói yêu đã tu luyện thành hình người, bình thường nhìn không khác gì người cả.

Ta không đẩy Ninh Hách Vũ ra, hắn càng trở nên táo bạo.

Ban đầu ta không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc ý thức được sói yêu khác với người, đã không còn đường lui nữa.

Huhuhu... Quá hung mãnh.

Sau đêm đó, Ninh Hách Vũ chọn một ngày tốt lành, sách phong ta làm hoàng hậu.

Kỷ Diễm Nguyệt đập vỡ hết bình hoa trong phòng, nói ta cướp đi phúc phận của nàng.

Bệnh của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày chỉ ăn cám và cỏ khô.

Nàng còn trốn chạy vài lần, cuối cùng cha mẹ tìm thấy nàng trong chuồng heo của một nông dân.

Nàng cho rằng chính mình là một con heo, không quen ngủ trên giường của con người, muốn ngủ trong chuồng heo.

Cha mẹ không có cách nào khác, liền xây một chuồng heo ở hậu viện rồi nhốt nàng vào đó, để đề phòng nàng trốn ra ngoài ngủ trong chuồng heo của nhà người khác, bị heo khác cắn.

Ba tháng sau, Kỷ Diễm Nguyệt vẫn trốn thoát.

Cha mẹ không tìm thấy nàng.

Nghe nói nàng trốn khỏi kinh thành, trốn vào trong núi sâu.

Không lâu sau, ta được ngự y phát hiện mang thai.

Sau khi ngự y lui xuống, ta rất hoảng: "Bệ hạ, ngài nói thần thiếp đến lúc đó có phải sẽ sinh ra một con sói con không? Nếu thật sự sinh ra một con sói con nhỏ, có lẽ sẽ gây chấn động triều đình đấy?"

Ninh Hách Vũ nắm lấy tay ta, an ủi: "Không sao, trẫm sẽ phong tỏa tin tức, không cho thế gian biết."

Mười tháng hoài thai, ta sinh hạ một vị hoàng tử nhỏ, đặt tên là Ninh Trừng.

Ngoại hình Ninh Trừng trông không khác gì một đứa bé bình thường, chỉ có đêm trăng tròn mới mọc ra hai cái tai sói trên đầu.

Nó rất ngoan ngoãn.

Mỗi đêm trăng tròn, ta đều dùng Tuần Thú Tiên quất đánh Ninh Hách Vũ.

Đây cũng có tác dụng răn đe đối với Trừng nhi, không cần phải thuần phục nó, nó cũng rất ngoan ngoãn.

Lúc nó năm tuổi, rúc vào trong lòng ngực Ninh Hách Vũ, non nớt nói: "Cha ơi, mẫu thân đánh cha dữ quá, sau này nương có dùng roi đánh con hay không?"

Ninh Hách Vũ xoa đầu nó nói: "Chỉ cần con ngoan, nương sẽ không đánh con."

Trừng Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm ừm, Trừng nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn, vậy lúc mẫu thân đánh cha, cha không đau sao?"

Ninh Hách Vũ gợi lên khoé môi: "Đau. Thế nhưng nương đánh cha là tốt với cha, cha cam chịu."

Về sau, tu vi Ninh Hách Vũ càng ngày càng cao, đêm trăng tròn hắn cũng có thể khắc chế thú tính.

Từ đó, cây Tuần Thú Tiên kia bị ta cất vào đáy hòm, không bao giờ dùng lại nữa.

16.

Trừng Nhi ngày càng lớn lên.

Một năm nữa đến ngày săn bắn hoàng gia trên núi Thanh Đồng, chúng ta mang theo Trừng Nhi cùng đi.

Trừng nhi cưỡi tuấn mã phi nhanh ở trong rừng, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của ta và Ninh Hách Vũ.

Ta và Ninh Hách Vũ vội vàng chia nhau đi tìm.

Trừng nhi đi đến khu rừng nơi ta từng bị heo rừng cắn.

Trong bụi cỏ, một con quái vật nửa người nửa heo đang quỳ rạp trên mặt đất ăn cỏ ba lá.

Đó là Kỷ Diễm Nguyệt đã hoá thú, nàng mọc mũi heo, trên đầu mọc ra một đôi tai heo, chân tay biến thành chân heo.

Nàng nhìn thấy trang phục của Trừng Nhi nhận ra nó là Thái tử đương triều, nàng gầm lên: "Kỷ Vân Liễm, nếu ta không thể giết được ngươi, ta sẽ giết con trai của ngươi!"

Nói xong, nàng lao đến Trừng Nhi.

Từ nhỏ ta đã dạy Trừng Nhi không được làm hại mạng sống của người vô tội.

Nó giật cương ngựa, thúc ngựa tránh né Kỷ Diễm Nguyệt đang lao tới.

Kỷ Nguyệt trượt chân ngã, nàng xoay người, chuẩn bị xông lên lần nữa.

"Vút..." Trong rừng vô số mũi tên nhọn bay tới.

Đội hộ vệ của Thái tử tới hộ giá.

Kỷ Diễm Nguyệt bị vạn tiễn xuyên tâm, nàng nằm trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Ta thúc ngựa chạy đến trước mặt Kỷ Diễm Nguyệt, từ trên lưng ngựa nhìn xuống nàng

Đáy mắt Kỷ Diễm Nguyệt mang theo căm hận, nàng ngước lên trời nghiến răng nghiến lợi: "Ta không phục! Xin hãy cho kịch bản khởi động lại, nếu cho ta một cơ hội nữa, ta chắc chắn sẽ giết Kỷ Vân Liễm trước!"

Mấy lời này của nàng không giống như đang nói với ta, mà giống như đang nói với một người vô hình.

Đáng tiếc, không có cơ hội làm lại một lần nữa.

Kỷ Diễm Nguyệt không cam lòng nhắm lại đôi mắt.

Đêm khuya, chúng ta qua đêm trong lều trên đỉnh núi Thanh Đồng.

Trừng Nhi đã ngủ rồi.

Hàn Thất bước tới, bẩm báo: "Bệ hạ, nhận được mật báo của thám tử gửi về từ An Quốc."

Ta nghe Ninh Hách Vũ nói, mấy ngày trước, An Quốc và Tống Quốc đang đánh nhau.

Hoàng đế An quốc ngự giá thân chinh, cũng không biết nước nào thắng.

Hàn Thất tiếp tục bẩm báo: "Thám tử nói, hoàng đế An quốc ngự giá thân chinh, trên chiến trường trúng tên độc, cần dùng nước mắt giao nhân để giải độc."

"Hoàng đế An quốc treo giải thưởng cao cho nước mắt giao nhân."

"Giao nhân ở Đông Hải trong một đêm đều trốn vào lòng đại dương."

"Có ngư dân từ Tây Hải bắt được một con giao nhân có đuôi cá năm màu dâng cho hoàng đế An quốc, nhưng giao nhân đó không biết khóc, dù người ta có hành hạ nàng thế nào cũng không khóc nổi."

Nước mắt giao nhân và giao châu đều quý giá như nhau.

Ninh Hách Vũ nói với ta, giao nhân có đuôi cá năm màu, nhiều khả năng là công chúa của giao tộc Tây Hải.

Hoàng đế An quốc bắt được công chúa giao tộc, ai khóc còn chưa chắc đâu.

Ta và Ninh Hách Vũ ngồi ở nơi vách đá trên đỉnh núi, trên đầu là bầu trời đầy sao, xa xa là núi sông mênh mông.

Dưới vách đá, là một đại dương, nước biển chảy về phía Tây Hải.

Ta như nghe thấy được tiếng hát du dương, giống như tiếng nhạc của thiên đường, lại như tiếng ngâm thơ của giao nhân.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom