• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (1 Viewer)

  • Chương 30

5.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn.

Hoàng đế khát máu quả nhiên lại muốn khát máu rồi.

Ninh Hách Vũ cúi người nhìn ta, giống như mãnh thú đang ngắm nghía con mồi của chính mình.

"Bệ hạ..." Ta khóc không ra nước mắt.

Chóp mũi Ninh Hách Vũ tiến đến cổ ta, hít hà.

Ta lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: [Cổ của nàng vừa trắng vừa mịn, không bằng bắt đầu từ đây nhỉ?]

Ta run bần bật, mang theo tiếng nức nở: "Huhuhu, đừng cắn cổ ta..."

Ninh Hách Vũ ngẩn người, hôn lên vành tai ta, dịu dàng nói: "Đừng sợ, trẫm không ăn thịt người."

Ngoài miệng hắn nói không ăn thịt người, nhưng trong lòng lại đang nghĩ: [Ngoan, trẫm chỉ muốn uống máu của nàng thôi.]

Uống máu và ăn thịt, có gì khác nhau chứ?

Hắn hôn lên cổ ta, như đang suy nghĩ xem nên cắn xuống thế nào.

Ta nghe thấy dưới đáy lòng hắn cảm thán: [Nàng thật thơm!]

[Da thịt vô cùng mịn màng, nếu trẫm cắn một phát, liệu nàng có sợ đến mức khóc không chứ?]

[Có chút không nỡ ăn rồi.]

[Nhưng trẫm rất đói.]

[Làm sao bây giờ, sắp không kiềm chế được nữa.]

Ta nghe thấy được tiếng hắn nuốt nước bọt...

6.

Trong đầu ta không tự chủ được mà nhớ lại chuyện của bảy năm trước.

Ta và Kỷ Diễm Nguyệt ở trong rừng hái lá sung.

Tôi đang hái say sưa, Kỷ Diễm Nguyệt chạy tới nói với ta: "Vân Liễm, vừa rồi ta thấy phía trước có một khu rừng nhiều lá sung, chúng ta đi sang đó hái nhé."

"Được." Ta đáp, đi theo Kỷ Diễm Nguyệt tới khu rừng phía trước.

Khu rừng đó quả nhiên có rất nhiều cây lá sung, ta tìm được một cây lá sung đang chuẩn bị hái, đột nhiên tỷ tỷ biến mất.

Ta ở trong rừng tìm nàng, phía sau vang lên một tiếng gầm của dã thú.

Ta còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, đã bị dã thú húc bay.

Ta ngất đi, lúc tỉnh dậy đã bị dã thú tha vào một sơn động tối đen.

Con dã thú đang cắn xé quần áo trên người ta.

Nó muốn ăn thịt ta, cho nên muốn xé nát quần áo của ta trước rồi mới xuống miệng.

Ta vùng vẫy muốn bò lên trước, nhưng lại bị nó kéo trở về.

Ta lờ mờ nhớ rõ con dã thú "hì hục" gầm lên vài tiếng, giống như... heo rừng?

Đúng vậy, nó là một con heo rừng toàn thân đen sẫm.

Lúc nó cắn xé quần áo của ta, đã khiến ta bị thương chảy máu đầm đìa.

Đúng lúc ta nghĩ rằng ta sẽ bị nó ăn thịt, từ sâu trong sơn động truyền ra một tiếng hú của sói.

Cả người con heo rừng run rẩy, ngay sau đó, hai con dã thú lao vào nhau cắn xé.

Ta bò đến góc tường co ro người lại, run rẩy bần bật, rồi ngất đi.

Chuyện đó là bóng ma thời thơ ấu của ta, mỗi lần nhớ lại, đều không khỏi run rẩy cả người.

Ta đưa tay lên trên đỉnh đầu, chạm vào chiếc trâm cài tóc.

Có một lúc, ta muốn tháo trâm cài tóc đâm vào ngực Ninh Hách Vũ.

Nếu hắn là con heo rừng yêu đó.

Ta muốn lấy máu của hắn, làm thuốc dẫn.

Lúc ta đang do dự, Ninh Hách Vũ duỗi tay tháo chiếc trâm cài tóc của ta, đặt sang một bên.

Ta tỉnh táo lại, không được, nếu cứ như vậy đâm chết hắn, ta không chỉ không lấy được máu của hắn làm thuốc dẫn, còn sẽ vì thế mà mất mạng, liên lụy đến Kỷ gia.

"Ầm ầm——"

Tiếng sấm vang rền ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã như trút nước.

Ta ôm chặt đệm chăn, máu trong người dần dần trở nên khô nóng lên.

Ninh Hách Vũ phát hiện ta bất thường, lòng bàn tay hắn dán lên trán ta, hỏi: "Sao nóng thế?”

7.

Ta lộ ra sắc mặt đau đớn, "Bệ hạ, thần thiếp không khỏe, có thể tha cho thần thiếp không?"

Ninh Hách Vũ gật đầu, hô lớn: "Người đâu, truyền ngự y."

Một lát sau, ngự y đến, bắt mạch cho ta.

Ngự y nói ta có dấu hiệu trúng độc, kê đơn thuốc thanh nhiệt giải độc rồi đi sắc thuốc.

Lúc thuốc sắc xong được đưa lên, Ninh Hách Vũ nhận lấy chén thuốc từ trong tay nha hoàn, ngồi ở bên giường cho ta uống thuốc.

Hắn chu đáo thổi nguội thuốc trong muỗng, đưa đến bên miệng ta: "Mở miệng."

Ta há miệng nhận lấy thuốc, nhìn chằm chằm vào Ninh Hách Vũ.

Không lẽ ta đoán sai rồi sao? Hắn dịu dàng chu đáo như vậy, không giống như con heo yêu đã từng cắn ta chút nào.

Thế nhưng, yêu tinh rất giỏi ngụy trang.

Nói không chừng hắn đang dùng chiêu “mỹ nhân kế”, đợi đến lúc muốn ăn thịt ta thì sẽ lộ ra bản chất dã thú.

Ta uống hai ngụm rồi không muốn uống nữa: “Bệ hạ, thuốc này không chữa được hết bệnh của thần thiếp.”

Ninh Hách Vũ đưa thuốc cho cung nữ, ra hiệu cho cung nữ mang đi.

Hắn hỏi ta: “Nàng nói cho trẫm nghe, bệnh của nàng, là do đâu mà ra?”

Ta vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt hắn: “Năm bảy tuổi ta vào rừng hái sung với tỷ tỷ, bị một con dã thú cắn bị thương, để lại căn bệnh này, mỗi lần trời mưa liền sẽ tái phát.”

Ninh Hách Vũ lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

Ta nghe thấy tiếng lòng hắn: [Là nàng sao? Thật trùng hợp?]

Trong lòng ta lộp bộp một chút, chẳng lẽ hắn thật sự là con heo yêu đã cắn ta năm đó?

Thấy hắn không nói gì, ta cố ý hỏi: “Bệ hạ đoán xem con dã thú cắn thiếp năm đó là con thú gì.”

Hắn vô thức hỏi: “Heo rừng?”

“Bệ hạ sao lại đoán được?” Tâm ta càng rét lạnh, hắn mới đoán đã có thể đoán trúng, khả năng tám chín phần là hắn.

“Đoán mò.” Hắn ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng tiếng lòng lại khác hẳn: [Năm đó trẫm chứng kiến toàn bộ sự việc, đương nhiên biết.]

[Không ngờ tiểu cô nương năm đó, giờ đã lớn thế này rồi.]

Tay ta vô thức nắm thành nắm đấm, đang suy nghĩ về đường lui của mình.

Nếu Ninh Hách Vũ chính là heo yêu, hiện giờ ta đã bại lộ thân phận, hắn sớm muộn gì cũng sẽ ăn thịt ta.

Ta phải làm sao để đảm bảo an toàn cho bản thân đây?

Đang lúc sững sờ, lời nói của Ninh Hách Vũ kéo ý nghĩ của ta trở lại trước mắt: “Nói như vậy, phương thuốc của ngự y đúng là không chữa được nàng, nàng mắc bệnh dịch heo, phải dùng máu của con heo rừng cắn nàng làm thuốc dẫn mới chữa được bệnh.”

“Bệ hạ sao biết được nhiều như vậy?” Ta ngạc nhiên nhìn Ninh Hách Vũ, hắn lại quang minh chính đại mà nói ra như thế?

[Tất nhiên trẫm biết, trẫm cũng là yêu đấy.]

[Năm đó trẫm cắn con heo rừng, dùng máu của nó bôi lên vết thương của ngươi, chính là để tránh cho ngươi bị nhiễm dịch heo, không ngờ ngươi vẫn bị nhiễm, ôi.]

Đợi đã, là ta lầm?

Ninh Hách Vũ không phải là con heo yêu đã cắn ta, mà là con sói yêu đã lao ra cứu ra năm đó?

8.

Ninh Hách Vũ thản nhiên giải thích: "Thỉnh thoảng trẫm có xem qua y thư, đã từng thấy bệnh tình của nàng trong y thư."

"Ồ ồ." Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu Ninh Hách Vũ không phải heo yêu, nên ở bên cạnh hắn cũng tạm thời không có nguy hiểm gì.

Thế nhưng, ta vẫn phải đi tìm con heo rừng kia.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua, nó còn ở trên ngọn núi Thanh Đồng hay không?

Ta chợt nhớ ra một chuyện, ngọn núi Thanh Đồng mấy năm trước đã trở thành bãi săn hoàng gia, chỉ dành cho hoàng gia săn bắn.

Người thường không được vào.

Mấy năm qua ta khổ luyện bắn cung, chỉ vì có một ngày sẽ bắn chết con heo rừng kia.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, cơn đau trên người ta cũng dần dần dịu đi.

Ninh Hách Vũ đắp chăn lên người ta, dặn dò: "Trước tiên nàng ngủ đi, trẫm sẽ nghiên cứu bản đồ ngọn núi Thanh Đồng, sắp xếp săn thú, lấy máu heo rừng để chữa bệnh cho nàng."

"Đa tạ bệ hạ." Đáy lòng ta dâng lên một trận cảm động, nghĩ thầm, Ninh Hách Vũ thật tốt, vậy mà lại chủ động đề cập đến chuyện lấy máu heo rừng để chữa bệnh cho ta.

Xem ra yêu cũng có yêu tốt.

Năm đó hắn cứu ta khỏi miệng con heo rừng, lại không ăn thịt ta, đủ để chứng minh hắn không giống như heo rừng yêu.

Săn bắn hoàng gia được định vào ba ngày sau.

Lần săn bắn này có mục tiêu rõ ràng, săn giết heo rừng.

Dù là ai bắn trúng heo rừng, đều sẽ được phần thưởng hậu hĩnh.

Tỷ tỷ Kỷ Diễm Nguyệt cũng đi. Lúc đến núi Thanh Đồng, cấm quân hoàng gia đã dựng trại xong.

Kỷ Diễm Nguyệt đi vào lều trại của ta, nàng nhìn ta chằm chằm, thử hỏi: "Vân Liễm, mấy ngày nay bệ hạ đối xử với muội thế nào?"

Ta gật đầu: "Bệ hạ đối xử với ta rất tốt."

Kỷ Diễm Nguyệt lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Thật sao? Bệ hạ không có sở thích gì đặc biệt à?"

Ta biết nàng rất tò mò xem ta có bị Ninh Hách Vũ hút máu hay không.

"Không có đâu, bệ hạ rất bình thường." Ta đáp lại, "Tỷ tỷ nói vậy là ý gì? Bệ hạ hẳn là có sở thích gì đặc biệt?"

"À, ta thuận miệng hỏi vậy thôi, không có ý gì khác." Kỷ Diễm Nguyệt bị ta hỏi đến câm nín không trả lời được.

Nàng nắm lấy tay ta, nói sang chuyện khác: "Vân Liễm, muội mau thay quần áo đi, chúng ta lát nữa đi săn."

Ta nghe thấy tiếng lòng nàng:

[Bệ hạ sinh ra đã thích máu, ta không tin mấy ngày nay ngươi không bị hắn hút máu.]

[Kiếp trước. ngày đầu tiên ta tiến cung, đã bị thị vệ dùng dao rạch tay, lấy ra cả nửa bát máu.]

[Liên tục nửa tháng, cho đến khi máu của ta bị lấy cạn, mới chết thảm trong cung.]

[Kỷ Vân Liễm, ngươi chẳng còn mấy ngày để sống nữa, vậy mà lại chẳng có chút lo lắng gì, nên nói ngươi ngu hay là ngốc chứ?]

[Nhưng mà, sắc mặt nàng sao lại hồng nhuận hơn lúc mới tiến cung?]

[Cổ tay nàng cũng không có vết cắn hay vết cắt nào, chẳng lẽ mấy ngày nay bệ hạ thật sự không tìm người lấy máu của nàng?]

[Nàng dựa vào đâu mà may mắn hơn ta? Năm đó con heo rừng hung dữ như vậy mà cũng không cắn chết nàng, số mệnh thực sự tốt như vậy sao? Ta cũng không tin.]

Ta lạnh lùng nhìn Kỷ Diễm Nguyệt, năm đó lúc ta bị cha mẹ bế xuống núi, ta nhớ rõ nàng khóc thật sự đau lòng, rất tự trách vì không bảo vệ được ta.

Không ngờ, đáy lòng nàng lại chờ mong ta bị heo rừng cắn chết?

Ta bỗng nhiên nhớ tới chi tiết năm đó, là nàng đã dẫn ta đến khu rừng có heo rừng, mới khiến ta bị heo rừng cắn.

Chẳng lẽ, đây là âm mưu nàng tính toán từ lâu?

Ta càng nghĩ càng thấy ớn, lúc đó nàng cũng mới bảy tuổi thôi, cho dù nàng chán ghét ta, cũng không cần phải đẩy ta vào chỗ chết chứ?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom