• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (1 Viewer)

  • Chương 31

9.

Kỷ Diễm Nguyệt thấy ánh mắt ta lạnh lùng, vô thức chạm tay lên mũi: "Vân Liễm, nhìn tỷ như vậy là sao? Tỷ nói gì sai à?"

Ta thu lại thần sắc, đổi sang nụ cười: "Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi, ta chỉ nhớ lại chuyện bị heo rừng cắn lúc nhỏ, trong lòng sợ hãi thôi."

Kỷ Diễm Nguyệt thấy ta thay một bộ áo giáp, mỉm cười hỏi: "Vậy muội có muốn báo thù không? Tỷ biết muội mấy năm nay khổ luyện cung thuật, là muốn rửa hận chứ gì?"

Kỷ Diễm Nguyệt dứt lời, nắm lấy tay ta đi ra khỏi lều: "Nào, chúng ta đi săn heo rừng đi!"

Ta và Kỷ Diễm Nguyệt mỗi người cưỡi một con tuấn mã, trên vai đeo giỏ đựng tên, xuất phát đến rừng săn bắn.

Ninh Hách Vũ dẫn đầu đại thần đến rừng săn bắn.

Nhìn thấy ta cưỡi ngựa đến, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng kinh ngạc.

Kỷ Diễm Nguyệt đè nén ghen ghét trong đáy mắt, nàng vung roi quất vào lưng ngựa, phóng về phía trước: "Vân Liễm, chúng ta thi xem ai săn được heo rừng trước!"

Ta đuổi theo phía sau, Ninh Hách Vũ cũng muốn đuổi theo, nhưng bị đại thần gọi lại.

Chờ hắn xử lý xong đại thần, lúc lại định đuổi theo, ta và Kỷ Diễm Nguyệt đã đi xa.

Không biết chạy bao lâu, Kỷ Diễm Nguyệt thả chậm tốc độ.

Nàng quan sát thực vật bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nàng nhìn thấy một loại cỏ có hoa màu tím, sau đó điều chỉnh hướng đi.

Nàng đi theo hướng cỏ hoa tím.

Đó là Tử Hoa Mục Túc, vài năm trước ta đã từng thấy trong sách y học, là món ăn yêu thích của heo rừng.

Khu rừng mà ta bị heo rừng tấn công lúc bảy tuổi, cũng mọc đầy Tử Hoa Mục Túc.

Chẳng mấy chốc, chúng ta đi theo Tử Hoa Mục Túc đi đến một khu rừng quen thuộc.

Khu rừng này chính là nơi ta bị heo rừng húc bay năm xưa.

Mười mấy năm trôi qua, ở một số nơi trong rừng cỏ dại mọc còn cao hơn cả người.

Kỷ Diễm Nguyệt quay trở về, một roi quất vào mông ngựa ta, nàng cất tiếng nói to: "Vân Liễm, đi trước đi.""

Nàng quất roi rất mạnh, khiến con ngựa của ta mất kiểm soát chạy như điên.

Ta giữ chặt dây cương để kiểm soát hướng đi, nhưng chưa đi được bao lâu, một con heo rừng xuất hiện từ trong bụi cỏ phía trước.

"Hừm hừm hừm..." Con heo rừng gầm gừ mấy tiếng về phía ta, chuẩn bị muốn tấn công ta.

Ta nhận ra ngay, con heo rừng đen nhánh này chính là con heo đã cắn ta năm xưa.

Nếu nó lao tới đâm vào ta, khiến ta bị văng khỏi lưng ngựa, rồi lại đuổi theo tấn công ta, chỉ sợ ta sẽ lành ít dữ nhiều.

Không được để nó đâm vào.

Ta nắm chặt dây cương, bắt con ngựa quay đầu chạy ngược trở lại.

Kỷ Diễm Nguyệt cũng thay đổi hướng đi chạy ra khỏi rừng.

Nàng biết heo rừng thích ăn Tử Hoa Mục Túc, cho nên đã dẫn ta tới đây.

Lần này nàng cũng muốn giống như lần trước, dẫn ta tới đây rồi tự rút lui, bỏ mặc ta và con heo rừng chiến đấu với nhau.

Lần này, ta sẽ không để nàng toại nguyện.

Ta nhanh chóng đuổi theo Kỷ Diễm Nguyệt , phía sau, tiếng bước chân của heo rừng càng ngày càng gần.

Lúc con heo rừng sắp lao tới đâm con ngựa của ta, ta đột nhiên quay ngoắt sang trái, heo rừng đâm thẳng vào Kỷ Diễm Nguyệt, khiến nàng bị văng khỏi lưng ngựa.

"A——"

Kỷ Diễm Nguyệt hét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.

10.

Kỷ Diễm Nguyệt lăn trên mặt đất vài vòng mới ổn định lại thân hình.

Heo rừng nhìn ta trên lưng ngựa, lại nhìn Kỷ Diễm Nguyệt đang giãy giụa dưới đất, nó quyết định tấn công Kỷ Diễm Nguyệt đang ở thế yếu.

"Đừng tới đây..." Kỷ Diễm Nguyệt vừa lăn vừa bò muốn chạy trốn.

Nhưng tốc độ của nàng đâu thể so sánh được với heo rừng?

Trong nháy mắt, heo rừng đã lao tới, đè nàng dưới móng heo.

Kỷ Diễm Nguyệt kêu to ra tiếng: "Vân Liễm, mau cứu ta, mau!"

Heo rừng cắn xé quần áo trên người Kỷ Diễm Nguyệt, hàm răng bén nhọn cào vào da thịt nàng, quần áo nàng nhanh chóng nhuốm máu.

Kỷ Diễm Nguyệt khóc toáng lên: "Huhuhu, Vân Liễm, mau dùng mũi tên bắn nó đi! Ngươi muốn thấy chết không cứu sao?"

Cảnh tượng này đã từng quen thuộc biết bao, chính ta đã từng bị heo rừng đè dưới móng heo cắn xé.

Khi ấy ta mới bảy tuổi, Kỷ Diễm Nguyệt nàng lại có thể nhẫn tâm như thế.

Bây giờ còn nghĩ ta sẽ cứu nàng, nàng nghĩ quá nhiều rồi.

Người làm nhiều việc ác, phải tự gánh chịu hậu quả!

Ta cất tiếng: "Kỷ Diễm Nguyệt. năm đó ngươi cố tình dụ ta vào khu rừng này, muốn ta bị heo rừng cắn chết, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy?"

"A——“ Kỷ Diễm Nguyệt bị heo rừng cắn đứt một miếng thịt, nàng khóc rống: "Ta không có, lần đó chỉ do ngoài ý muốn, mau cứu ta!"

"Đến lúc chết vẫn cứng đầu." Ta cau mày. "Nếu ngươi không nói thật, đừng mong ta cứu ngươi.”

“Được rồi, ta thừa nhận, lúc đó đúng là ta dẫn ngươi đến đây, ta vốn chỉ muốn để heo rừng dọa ngươi một chút thôi, chứ không có ý định để heo rừng cắn chết ngươi."

"Nhanh cứu ta đi, huhu, ta là tỷ tỷ của ngươi mà!"

Kỷ Diễm Nguyệt lại khóc lớn lên, trên người nàng đã bị heo rừng cắn mấy vết.

Heo rừng cắn lấy quần áo Kỷ Diễm Nguyệt, muốn lôi nàng về sơn động để chậm rãi ăn.

Cũng không thể để nó chạy thoát, ta vẫn cần máu của nó để làm thuốc dẫn chữa bệnh.

Ta giương cung lên nhắm vào heo rừng, bắn một mũi tên.

"Tách——"

Ta bắn trúng heo rừng một cách chính xác, nó rú lên một tiếng, thả Kỷ Diễm Nguyệt xuống, quay đầu trừng mắt nhìn ta.

Ta lại giương cung lên nhắm vào heo rừng, nó tức giận, chạy như điên về phía ta.

"Tách——"

Ta lại bắn một mũi tên nữa, trực tiếp xuyên thủng một bên mắt của nó.

Heo rừng ngã xuống đất, vật lộn trong đau đớn.

Ta lại lấy một mũi tên từ ống đựng tên rồi lắp vào, tay chân lanh lẹ bắn mũi tên thứ ba vào heo rừng.

Lần này, ta bắn trúng bụng của nó.

Heo rừng giãy dụa trên bãi cỏ, máu chảy lênh láng.

Nơi xa truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, Ninh Hách Vũ dẫn theo các đại thần đuổi tới.

Kỷ Diễm Nguyệt đã đau ngất xỉu đi, heo rừng còn đang giãy giụa trong những giây phút hấp hối.

Ninh Hách Vũ ra hiệu, các đại thần đều dùng mũi tên nhắm ngay heo rừng.

Heo rừng bị vạn tiễn xuyên tâm, sau vài giây vật lộn, cuối cùng đã chết.

11.

Ninh Hách Vũ sai người lấy máu heo rừng.

Kỷ Diễm Nguyệt bị heo rừng cắn, người ngoài đều tưởng ngoài ý muốn.

Vị ngự y đi theo xử lý vết thương cho nàng, tạm thời giữ được tính mạng nàng.

Cha ta Kỷ Hoài Minh tìm ta nói chuyện riêng: "Vân Liễm, con kể cho cha nghe chuyện gì đã xảy ra đi, Diễm Nguyệt sao lại bị heo rừng cắn? Sao con không sớm bắn chết con heo rừng đó?"

Cha đây là đang trách ta không cứu Kỷ Diễm Nguyệt sớm hơn.

"Cha, nếu con nói, là Diễm Nguyệt dẫn con đến khu rừng đó, muốn tái diễn trò cũ thì sao?"

"Nếu hôm nay đổi lại là con bị heo rừng cắn xé, nàng không những không cứu con, mà còn chờ mong con bị heo rừng cắn chết."

Kỷ Hoài Minh lắc đầu không dám tin: "Không thể nào, Diễm Nguyệt đứa nhỏ này không có ý xấu gì đâu? Con là muội muội của nó, sao nó có thể hại con được?"

"Trước đây con cũng nghĩ nàng không có ý xấu, con thậm chí vẫn luôn cho rằng chuyện con bị heo rừng cắn lúc bảy tuổi là ngoài ý muốn, nhưng sự thật không phải vậy, tâm địa Diễm Nguyệt còn xấu xa hơn ai hết."

Kỷ Hoài Minh vẫn không tin: "Con nói nó ghen ghét vì con được làm phi, muốn hại con, cha còn có thể hiểu được, nhưng năm đó con bảy tuổi nàng cũng mới bảy tuổi, nó nhỏ như vậy, không thể nào hại con được."

"Cha không tin thì thôi." Ta lười giải thích thêm, "Vừa rồi nếu không phải con liên tục bắn ba mũi tên vào heo rừng, chỉ sợ Diễm Nguyệt đã sớm chết rồi, con chỉ có thể làm được như vậy, nếu cha còn muốn trách con, thì con cũng không có cách nào."

Kỷ Hoài Minh thở dài: "Bệ hạ đã biết được chuyện con và Diễm Nguyệt tráo đổi thân phận, nếu hắn không truy cứu, chắc là muốn đâm lao phải theo lao. Vân Liễm, cha chỉ có một yêu cầu, con đừng mang họa đến cho Kỷ gia."

Ta đáp: "Cha, mấy lời này cha nên nói với Diễm Nguyệt đi, người sẽ mang họa đến cho Kỷ gia, chỉ sợ sẽ là nàng."

Kỷ Hoài Minh trầm ngâm nói: "Đợi nó tỉnh lại, cha sẽ tìm lời giải thích."

Kỷ Diễm Nguyệt hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.

Nàng nhìn trên người chính mình bị thiếu mấy khối thịt, tức giận đến cả người phát run.

Nghe nói nàng xông vào phòng của ta, phá tan tành đồ đạc trong phòng.

Nàng vừa đập vừa chửi mắng ta.

Cuối cùng bị cha mẹ bịt miệng, sai người đưa nàng về phòng.

Sau khi đi săn trở về, ta dùng máu heo rừng làm thuốc dẫn, sắc thuốc uống.

Sau bảy ngày uống liên tục, heo dịch trong thân thể ta đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Ngược lại, Kỷ Diễm Nguyệt mắc heo dịch.

Nương sai người truyền lời cho ta, bảo ta về nhà một chuyến.

Lúc ta về nhà, Kỷ Diễm Nguyệt đang nằm úp mặt trên bàn học ở cửa sổ phòng nàng, trong lỗ mũi phát ra tiếng "hừm hừ".

Trông như một con heo rừng.

Nương đi tới, lau nước mắt nói: "Vân Liễm, con cứu tỷ tỷ con đi, lần này nàng còn mắc bệnh nặng hơn con năm bảy tuổi nhiều."

"Trên người nàng mọc mụn heo, đồ ăn mỗi ngày đưa đến nàng cũng không ăn, chỉ đòi ăn cám, đó là thứ mà heo mới ăn được!"

"Nguyệt Nhi đáng thương của ta... Một người êm đẹp như thế, sao lại trở thành như vậy?"

Ta lạnh lùng: "Mẫu thân bảo ta cứu nàng, ta cứu thế nào?"

Nương nắm lấy tay ta nói: "Bệnh của con khỏi rồi, phải chăng là do dùng máu heo rừng chữa trị? Ta nghe nói ngày đi săn, máu heo rừng được bệ hạ hạ lệnh đựng trong một cái bình, chắc còn nhiều lắm, con đi gặp bệ hạ nói vài lời hay, lấy một ít máu về cứu Diễm Nguyệt."

12.

Ta đẩy tay mẫu thân ra, giả vờ khó xử nói: "Nương, ngày ấy heo rừng bị vạn tiễn xuyên tâm, máu chảy đầy đất, chỉ còn lại ít ỏi, bệnh của con phải uống bảy thang thuốc mới có thể chữa khỏi hoàn toàn."

"Máu heo rừng mà bệ hạ mang về đã dùng hết sạch rồi."

Mẹ ta tiếng lòng rối loạn: "Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ con cứ nhìn tỷ tỷ của con biến thành bộ dạng người không ra người, heo không ra heo thế này?"

"Đó là do nàng tự chuốc lấy, ta cũng chẳng có cách nào, ta đi xem nàng vậy." Ta dứt lời, đi đến bên cửa sổ.

"Hừ hừ hừ..." Kỷ Diễm Nguyệt nhe răng trợn mắt với ta, nàng giận dữ nói: "Kỷ Vân Liễm, chính ngươi hại ta bị heo rừng cắn, ngươi chết không nhắm mắt được đâu! Hừ hừ hừ——"

Ta ra lệnh cho nha hoàn thân cận mang đến một túi cám, ta nắm lấy một nắm ném vào trong cửa sổ: "Tỷ tỷ tốt của ta, đói bụng rồi phải không? Muội muội cho tỷ ăn cám."

Kỷ Diễm Nguyệt tuy rằng căm ghét ta, nhưng nàng lại không thể kiểm soát được muốn ăn cám.

Nàng giống như heo, cúi xuống liếm láp cám trên bàn vào bụng.

Nàng ăn thực sự vui vẻ, hoàn toàn quên mất mình là một con người.

Mẹ ta nói đúng, bệnh trạng Kỷ Diễm Nguyệt nghiêm trọng hơn ta nhiều.

Năm xưa Ninh Hách Vũ cắn heo rừng, dùng máu của nó bôi lên miệng vết thương ta, coi như đã giải được hơn phân nửa độc tố trên người ta.

Mấy năm nay lời nói hành vi của ta không khác gì người bình thường, không như tỷ tỷ trước mắt nghiêm trọng như vậy.

Kỷ Diễm Nguyệt ăn hết một nắm cám, nhưng vẫn chưa thấy đã thèm.

Nàng vừa chảy nước dãi vừa mắng ta: "Kỷ Vân Liễm, vị trí quý phi vốn dĩ là của ta, ngươi đợi đấy, đợi ta và hoàng thượng trình bày tình hình, đoạt lại vị trí quý phi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

"Hừ." Ta cười lạnh ra tiếng: "Bệ hạ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết ta là Kỷ Vân Liễm, cho dù ngươi không bị bệnh, ngươi cũng không thể lấy lại được."

Ta mỉa mai: "Bây giờ, ngươi nhiễm heo dịch, lại còn dám mơ tưởng làm quý phi? Thật là buồn cười, bệ hạ không cần một quý phi heo."

"Hừ hừ hừ..." Kỷ Diễm Nguyệt dùng đầu đập vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ta giống như mũi tên độc.

"Kỷ Vân Liễm, ta hận ngươi! Sớm biết như thế, lúc trước ta đã không nên nương tay với ngươi!" Kỷ Diễm Nguyệt đưa bàn tay đến bên ngoài cửa sổ muốn bắt ta.

Tay nàng vừa chạm vào ta, ta lập tức lui về phía sau.

Trong khoảnh khắc đó, ta nghe thấy tiếng lòng nàng: [Kỷ Vân Liễm, năm ta bảy tuổi xuyên qua đến đây, đã hạ quyết tâm muốn giết ngươi, ai ngờ ngươi lại tránh được một kiếp!]

Ta sửng sốt, xuyên qua đến đây? Kỷ Diễm Nguyệt là từ thời đại khác xuyên qua đến đây sao?

Giờ khắc này ta hiểu được, năm bảy tuổi, Kỷ Diễm Nguyệt sở dĩ muốn hại ta, là bởi vì nàng có tâm tính của người lớn.

Cho nên mới độc ác như vậy.

"Kỷ Diễm Nguyệt, ngươi không giết được ta." Ta lùi lại, cong môi nói: "Cứ tận hưởng việc từ người biến thành heo đi."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom