• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (1 Viewer)

  • Chương 33 DƯ LAN - CÔNG CHÚA GIAO NHÂN

1.

Lúc ta bị ném xuống Hồ Kính Nguyệt của Ngự hoa viên An Quốc, toàn bộ bọn nha hoàn phi tần hậu cung đều chạy đến xem náo nhiệt.

Các phi tần đứng ở trên bờ chỉ trỏ vào ta bàn tán xôn xao:

"Ồ, đây là giao nhân Tây Hải, đây là lần đầu tiên bổn cung thấy."

"Dáng người thật đẹp, cũng không biết ở dưới biển nàng ăn gì mà lớn lên, thật là nảy nở cân đối, ngay cả nữ nhân như bổn cung nhìn cũng thấy rung động."

"Gương mặt ấy cũng quá khuynh quốc khuynh thành rồi, nói là tiên nữ hạ phàm cũng không quá."

"Cái đuôi cá ngũ sắc kia cũng thật đẹp, không biết nấu canh có ngon không, bổn cung thèm quá."

"Khụ khụ, các tỷ tỷ đừng chỉ nghĩ đến ăn thôi. Bệ hạ đã nói, ai có thể khiến giao nhân khóc, sẽ được ban thưởng trọng hậu!"

"Để nàng khóc còn không đơn giản? Cứ cạo từng miếng vảy cá trên đuôi nàng ta xuống, nhất định nàng ta sẽ khóc."

...

Các phi tần nói xong, liền ra lệnh cho thái giám công công xuống hồ để cạo vảy của ta.

Ta bơi nhanh trong hồ Kính Nguyệt, sau lưng hơn mười thái giám vây quanh cũng không bắt được ta.

Không biết ai nói một câu: "Bệ hạ tới."

"Tham kiến bệ hạ!" Các phi tần hành lễ xong, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

"Bình thân." Người đến là hoàng đế An Quốc - An Cẩn Đạm.

Mấy ngày trước An Quốc và Tống Quốc đánh nhau.

An Cẩn Đạm ngự giá thân chinh, mặc dù đánh thắng trận, nhưng lại trúng tên độc.

Ngự y đi theo đều bó tay không có cách nào, một vị thần y đi ngang qua bắt mạch cho hắn, nói dùng nước mắt của giao nhân có thể giải độc.

An Cẩn Đạm treo bảng chiêu mộ nước mắt của giao nhân.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ giao nhân ở Đông Hải đều trốn xuống tận đáy biển.

Ta tên là Dư Lan, từ nhỏ sống ở Tây Hải. Toàn bộ Tây Hải, chỉ có ta sở hữu đuôi cá sặc sỡ, đây là biểu tượng của thân phận. Hôm đó ta uống say, lúc hôn mê bị ngư dân bắt lên bờ, dâng cho hoàng đế An Quốc..

"Khụ khụ..." An Cẩn Đạm đứng trên bờ nhìn ta, hỏi một bọn thị vệ phía sau: "Nàng vẫn không khóc sao?"

Thị vệ thống lĩnh gật đầu: "Bệ hạ, xem ra nàng không biết khóc."

Thị vệ thống lĩnh vừa dứt lời, Nguyên phi đứng ra nói: "Bệ hạ, thần thiếp có họ hàng là ngư dân, thần thiếp biết cách làm cho nàng khóc."

"Ồ?" An Cẩn Đạm khẽ nhướng mày, hỏi: "Nàng có cách gì?"

Nguyên phi mỉm cười nói: "Bệ hạ, nơi này người đông miệng nhiều, vẫn nên sai người đưa con giao nhân đó đến tẩm cung của thần thiếp đi."

Nguyên phi bảo đảm với hoàng đế: "Sáng sớm mai thần thiếp nhất định sẽ lấy được nước mắt của giao nhân dâng lên cho bệ hạ."

An Cẩn Đạm gật đầu: "Được, nếu nàng có thể làm cho nàng ấy khóc, trẫm sẽ trọng thưởng."

2.

Ta bị thị vệ dùng lưới lớn vớt lên, khiêng vào tẩm cung của Nguyên phi.

Nàng sai người thả ta vào bể tắm, đánh giá ta: "Bổn cung nghe nói trong bụng giao nhân có giao châu, một viên có giá trị vô cùng, trong thân thể ngươi chắc hẳn có rất nhiều giao châu nhỉ?"

“Nghe nói giao châu còn có tác dụng làm đẹp da." Đầu ngón tay Nguyên phi mơn trớn gương mặt mình, khẽ cười nói, "Nếu có giao châu, bổn cung liền có thể càng thêm xinh đẹp."

Nha hoàn Thuý Chi đứng sau nàng phụ hoạ nói: "Nương nương, đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ bị nhan sắc của người mê hoặc."

“Hahaha ~” Nguyên Phi cười ra tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt ta, đáy mắt đột nhiên có một chút ghen tị: "Một con giao nhân nhỏ bé, sinh ra lại đẹp hơn cả nhân tộc chúng ta, quả thật không nên."

Thuý Chi tiếp lời: "Nương nương, nàng ta xinh đẹp như vậy, ngài nói, bệ hạ có thể nhìn trúng nàng ta hay không?"

Lời nói của Thuý Chi nhắc nhở Nguyên Phi, thần sắc ghen tị trên mặt nàng càng thêm nồng đậm, tự mình lẩm bẩm: "Bổn cung nghe nói giao nhân có thiên phú dị bẩm, chỉ cần nếm thử tư vị của giao nhân, sẽ không thể nào quên được."

“Nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nếu sau khi bệ hạ giải độc lại sinh ra suy nghĩ đó, sợ rằng sẽ sủng ái nàng."

Trong mắt Nguyên Phi lóe lên một tia hung ác: "Con giao nhân này không thể giữ lại!"

Thuý Chi hỏi tiếp: "Vậy nương nương định xử lý nàng như thế nào?"

Nguyên Phi mím môi cười, lấy ra một con dao găm sắc bén từ trong ngăn kéo bàn trang điểm.

"Lúc nhỏ bổn cung từng giết cá, giết một con giao nhân, mổ bụng lấy giao châu chắc chắn không thành vấn đề."

“Nàng ta đau, tự nhiên sẽ khóc."

"Bổn cung cũng không tin mổ bụng nàng ta ra, nàng vẫn có thể nhịn không khóc!"

Nguyên Phi nói xong, ra lệnh cho hai nha hoàn và hai thái giám tiến đến bắt giữ ta.

Nàng cầm con dao găm bước từng bước về phía ta.

3.

Đêm đó, tin tức về cái chết của Nguyên Phi lan truyền khắp hậu cung.

Lúc An Cẩn Đạm đi tới tẩm cung của Nguyên Phi, nhìn thấy thi thể của nàng, không nhịn được cảm thấy buồn nôn.

Nguyên Phi chết thật sự là quá thảm.

Nàng bị mổ bụng, máu chảy khắp nơi, trong tay vẫn cầm con dao găm sắc bén kia.

Các nha hoàn run bần bật quỳ rạp xuống đất.

Còn ta nằm yên ghé vào bể tắm, vẻ mặt vô tội nhìn An Cẩn Đạm.

An Cẩn Đạm lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Là ai giết Nguyên Phi?"

Thuý Chi khóc lóc tâu: "Hồi bẩm bệ hạ, là nương nương tự sát, chúng thần tận mắt chứng kiến, nàng giống như bị quỷ ám, cầm dao găm đâm vào bụng mình, chúng tiểu nhân không thể ngăn cản được."

Nha hoàn khác cũng sôi nổi phụ hoạ: "Bệ hạ, lời của Thuý Chi là thật, là nương nương tự sát."

An Cẩn Đạm nhíu mày, bước đến bên bể tắm nhìn ta, giọng nói lạnh lẽo: "Là ngươi đã mê hoặc nàng?"

Hoàng đế này không phải kẻ ngốc.

Nguyên Phi muốn giết ta, cũng không xem xét bản thân nặng nhẹ thế nào.

"Ngươi nghĩ sao?" Ta tà mị cười, ánh mắt kiều diễm nhìn chằm chằm An Cẩn Đạm.

"Yêu nghiệt!" An Cẩn Đạm giống như bị ta hút hồn, mãi mới tỉnh lại.

Hắn lớn tiếng ra lệnh: "Người đâu, đưa nàng đến tẩm cung của trẫm."

Thị vệ tiến lên nhận lệnh: "Vâng."

4.

Ta bị chuyển đến bể tắm trong tẩm cung của hoàng đế.

Nước trong bể tắm ấm áp, bốc lên sương trắng mờ.

Đây không phải là nhiệt độ mà ta thích, ta hoài niệm nước ở Tây Hải.

Dung mạo An Cẩn Đạm tuấn tú, năm nay mới hai mươi bốn tuổi, trên chiến trường là chiến thần bất khả chiến bại.

Chính bởi vì hắn quá mức tự tin, nên mới để người đánh lén có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Hiện giờ hắn đã trúng độc tận xương tủy, miệng vết thương chuyển sang màu đen, môi cũng trở nên tím sẫm. Nếu không giải độc, không quá ba ngày hắn sẽ phát độc mà chết.

Trong tay An Cẩn Đạm cầm một quyển "Giao Nhân Bí Văn Lục", bên tai hắn đỏ ửng.

Cuốn sách đó, ta từng thấy Thương Loan xem qua. Thương Loan là một con chim thần, có lông màu xanh. Hắn thường xuyên bay đến Tây Hải, lấy nước biển làm gương.

Ta và hắn là như vậy mà quen biết, thỉnh thoảng hắn sẽ kể cho ta nghe về những chuyện bên ngoài Tây Hải.

Có một lần, hắn hóa thành hình người, cầm một cuộn sách ngồi bên bờ Tây Hải chậm rãi xem.

Lúc ta trồi lên mặt nước, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn hiện ra một mảng đỏ ửng, liền giấu sách sau lưng.

Ta vươn tay cướp lấy cuốn sách của Thương Loan, lật xem.

Bên trong văn hay tranh đẹp, ghi chép lại cách thức sinh sản của giao tộc và các chủng tộc khác.

Trong đó đứng mũi chịu sào chính là giao tộc và nhân tộc.

Còn có giao nhân và yêu thú, giao nhân và thần tộc... nội dung khiến người ta xem thế là đủ rồi.

Ta cau mày, nghĩ thầm, An Cẩn Đạm đã trúng độc đến tận xương tủy, còn có tâm trạng xem cái thứ đó nữa à? Chẳng lẽ muốn chết nhanh hơn sao?

An Cẩn Đạm gấp sách lại, hắn cất tiếng gọi: "Người đâu, thay quần áo cho trẫm."

Lập tức có nha hoàn tiến lên thay quần áo cho hắn.

Nha hoàn cúi đầu cáo lui, An Cẩn Đạm trèo vào bồn tắm của ta.

Hắn đuổi ta trốn.

Không biết đã bơi bao nhiêu vòng, ta không cẩn thận, đâm đầu vào trong lòng ngực hắn.

Hắn ôm lấy eo ta, ngón tay dọc theo đường vân trên đuôi cá tìm kiếm thứ gì đó.

Sắc mặt hắn ửng đỏ, nói giọng khàn khàn: "Nghe nói vảy cá của giao nhân mở ra, rất giống người..."

"Đừng có làm càn!" Ta quát nhẹ ra tiếng.

Ta là công chúa giao tộc của Tây Hải, hắn lại dám muốn cường thủ hào đoạt ta?

Làm sao hắn dám?

Tay của An Cẩn Đạm đã tìm thấy hai mảnh vảy cá, hắn nhẹ nhàng thì thầm: "Khóc đi..."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom