• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (2 Viewers)

  • Chương 34

5.

Ta dùng đuôi cá quất vào mặt hắn, vả hắn một cái trời giáng.

An Cẩn Đạm bị ta đánh cho choáng váng, hắn không dám tin nhìn ta: "Ngươi dám đánh trẫm?"

Hắn còn chưa dứt lời, ta lại dùng đuôi cá "chát chát" quất hắn hai cái tát.

Lần này lực đạo mạnh hơn, quất hắn đến nỗi nôn ra máu.

Nha hoàn kêu to: "Mau đến đây, bảo vệ bệ hạ!"

Tên thị vệ vọt tới, rút kiếm chỉ vào ta.

Ta không hoảng hốt, đi đến bên tai An Cẩn Đạm thở ra hơi nóng, dùng giọng điệu mê hoặc nói: "Không được giết ta, giết ta, ngươi sẽ không sống nổi đâu."

Lời nói của ta đối với An Cẩn Đạm giống như thánh chỉ.

Thống lĩnh thị vệ xin chỉ thị: "Bệ hạ, có nên giết nàng không?"

"Giết nàng, độc trẫm ai giải?" An Cẩn Đạm đã hoàn toàn bị ta mê hoặc.

"Vâng." Bọn thị vệ không dám động vào ta.

Ta lại ghé sát bên tai An Cẩn Đạm nói: "An Cẩn Đạm, ta hỏi ngươi, mười năm trước, có ngư dân nào dâng lên hoàng thất một gốc cây san hô biển màu lam không?"

Ánh mắt An Cẩn Đạm mê ly, như đang nhớ lại quá khứ, hắn vô thức nói: "Thấy rồi, từng đặt trong thư phòng của phụ hoàng trẫm, sau khi trẫm lên ngôi, cây san hô biển kia không cánh mà bay, lật tung cả hoàng cung cũng không tìm thấy."

Theo ta được biết, An Cẩn Đạm lên ngôi được ba năm, nói như vậy ta vẫn đến muộn rồi sao?

Lần này ta bị ngư dân bắt vào cung, nhìn thì giống như chuyện ngoài ý muốn, nhưng thực ra ta đã âm mưu từ lâu.

Tây Hải chúng ta nước thanh tịnh, ngoài lợi thế trời cho ra, còn có một bí mật không ai biết.

Dưới đáy biển Tây Hải chúng ta có một gốc cây Hải Linh San, có thể hấp thụ ô nhiễm, thanh lọc nước.

Nước tốt, sinh vật dưới biển càng thêm khỏe mạnh sống lâu. Nhưng mười năm trước, Hải Linh San biến mất.

Có người nói, Hải Linh San bị ngư dân đánh bắt, dâng cho hoàng thất An Quốc, đổi lấy vinh hoa phú quý.

Cũng có tin đồn, là Hải Linh San chán ghét cuộc sống dưới biển, chân dài chạy trốn.

Mười năm trôi qua, nước của Tây Hải không còn trong veo linh động như trước kia, nhiều loài cá và rong biển dưới biển cũng không còn sức sống như trước kia, tuổi thọ trung bình cũng ngày càng ngắn đi.

Lần này ta đến hoàng cung An Quốc, là mang theo sứ mệnh mà đến.

Ta phải tìm được Hải Linh San, đưa nó trở về Tây Hải.

Đây là sứ mệnh của ta với tư cách là công chúa của giao tộc Tây Hải.

Vừa rồi An Cẩn Đạm nói hắn từng thấy san hô biển, nhưng ba năm trước lại không cánh mà bay, là bị trộm đi hay hải linh san dùng chân chạy?

Vì Tây Hải, ta nhất định phải tìm được nó.

6.

An Cẩn Đạm ba ngày không đến gặp ta, vậy mà hắn không phát độc mà chết.

Mỗi đêm ta đều sẽ biến đuôi cá thành đôi chân, tránh né lính canh, ở trong hoàng cung tìm kiếm tung tích của Hải Linh San.

Ta tìm khắp hậu cung, từ tẩm cung của An Cẩn Đạm đến thư phòng, rồi đến kho trân bảo chuyên lưu trữ các loại bảo vật, nhưng đều không tìm thấy tung tích của Hải Linh San.

Hải Linh San có khả năng ẩn giấu hơi thở, trong hoàng cung tìm một gốc cây Hải Linh San đã mất tích ba năm, có thể nói là mò kim đáy bể.

Ngày hôm đó, ta tình cờ nghe thấy nha hoàn đến thay nước cho ta nói về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

"Nghe nói Hoàng hậu nương nương hiến thuốc có công, đã tạm thời kiểm soát được độc tính trong người bệ hạ, mặc dù chưa giải độc hoàn toàn, nhưng trong thời gian ngắn Hoàng thượng đã không còn lo lắng về tính mạng."

"Hoàng hậu nương nương vốn đã mang thai long tử, trong hậu cung vốn là người được sủng ái nhất, nay lại hiến dược có công, vị trí Hoàng hậu coi như đã vững chắc hơn."

"Nếu Hoàng hậu nương nương có thể sinh ra hoàng trưởng tử, được phong làm thái tử, thì những ngày tháng tốt đẹp của Hoàng hậu còn ở phía sau đó.”

Ta cẩn thận suy ngẫm lời của bọn nha hoàn, vị Hoàng hậu mà bọn họ nhắc đến, lần trước không đến hồ Kính Nguyệt vây xem ta, cho nên ta chưa từng gặp qua nhân vật này.

Nàng rốt cuộc dâng loại thuốc gì, có thể tạm thời áp chế độc tính của An Cẩn Đạm?

Đêm khuya, ta thừa dịp các nha hoàn gác đêm đều đã ngủ say, ta bò từ bể tắm ra, lúc chạm đất đuôi cá của ta lập tức biến thành đôi chân.

Với tu vi hiện tại của ta, mỗi lần biến đuôi cá thành chân chỉ có hai canh giờ. Hai canh giở cũng đủ cho ta đến tẩm cung của Hoàng hậu một chuyến rồi.

Ta trèo ra ngoài cửa sổ, tránh đi lính canh, đến tẩm cung của Hoàng hậu.

Ta thổi một hơi vào bậu cửa, cảnh vật trong phòng được ta thu hết vào đáy mắt. Phía sau bức bình phong trên giá áo treo một bộ phượng bào, nghĩ đến nơi này chính là nơi ở của Hoàng hậu.

Ta chạy đến trước phòng, nhân lúc nha hoàn gác đêm chưa quay đầu mà thôi miên nàng trước.

Ta đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước vào.

Trong phòng ngủ châm ánh nến, sau khi ta lại lần nữa xác nhận trên giường không có ai, lá gan nổi lên, bắt đầu tìm kiếm Hải Linh San.

Ta tìm ở bàn trang điểm, bàn làm việc, giá sách, tủ sách, tủ quần áo, đều không thấy Hải Linh San đâu.

Đúng lúc này, từ bồn tắm phát ra một tiếng rên nhẹ đau đớn.

Ta nhìn theo hướng ấy, thấy nước trong bồn tắm khẽ lăn tăn gợn sóng, trên mặt nước nổi lềnh bềnh cánh hoa dày đặc.

Ánh nước được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi đan xen xanh đỏ, tỏa ra ánh sáng quỷ dị.

Ta không kìm nén được tò mò trong lòng, bước từng bước về phía bồn tắm...

Lúc đến gần, từ trong bồn tắm đột nhiên ló ra một người, ta nhìn rõ mặt nàng.

Một nữ nhân xinh đẹp bắn ra rạng rỡ bốn phía.

Xem ra nàng chính là Hoàng hậu của An Cẩn Đạm.

Tay nàng đặt trên thành bồn, nước từ đầu ngón tay nàng nhỏ giọt xuống đất, loang ra một vệt máu.

Nàng bị thương? Nhưng không phải nàng đã mang thai rồi sao? Tại sao bị thương lại không truyền ngự y, mà lại phải ngâm mình trong bồn tắm?

Ánh mắt ta dừng ở bồn tắm, dưới những cánh hoa, là một vũng nước máu.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào đôi chân ta, thông qua màu sắc của váy ta nhận ra ta chính là con giao nhân kia.

Nàng lạnh lùng cười nhạo: "Giao nhân, lá gan ngươi cũng thật lớn, đã trễ thế này không ở trong bể tắm, lại chạy đến tẩm cung của bổn cung lục lọi, định làm gì?"

7.

Ta nhìn vào mắt nàng, sử dụng kỹ năng thôi miên với nàng: "Hoàng hậu, người đã nhìn nhầm rồi, đây chỉ là ảo giác của người, ta không phải giao nhân."

Đôi mắt hoàng hậu dần dần trở nên mơ màng, nàng lặp lại lời ta: "Bổn cung nhìn nhầm rồi, không có giao nhân đến đây, đều là ảo giác của bổn cung."

Tốt rồi, nàng đã bị ta thôi miên.

Ta quay người định rời đi.

Đi được hai bước, lại vẫn là không kìm nén được lòng hiếu kỳ, quay trở về bồn tắm.

Hoàng hậu đang mang thai ngâm mình trong nước máu vào ban đêm, thật quá quỷ dị. Nếu không tìm hiểu rõ ràng chuyện này, ta chỉ sợ đêm nay sẽ không ngủ được.

Ta từng bước tiến lại gần, dùng đầu ngón tay lật những cánh hoa nổi trên mặt nước.

Ngay giây tiếp theo, Hoàng hậu vốn đang đờ đẫn, ánh mắt đột nhiên sáng ra.

Nàng giữ lấy cổ tay ta, đang chuẩn bị gọi người: "Người đâu..."

"Câm miệng!" Ta ở bên tai nàng ra lệnh.

Không biết có phải do lực khống chế của ta đã có tác dụng hay không, nàng ngừng lại.

Ta thoát khỏi cổ tay nàng, từ bỏ việc tìm hiểu sự thật, từ cửa sổ chui ra ngoài.

Ta đang chạy trong gió đêm.

Trong đầu ta suy nghĩ về phản ứng của Hoàng hậu vừa rồi. Theo lý thuyết, người bị ta thôi miên sẽ không dễ dàng tỉnh táo lại như vậy. Nhưng vừa rồi lúc tay ta định lật cánh hoa để tìm kiếm sự thật dưới nước, nàng lại đột nhiên tỉnh dậy.

Hoàng hậu này không phải người bình thường.

Ta đi qua một khúc cua, đột nhiên cảm thấy bầu không khí không ổn.

Vội vàng xoay người định đi ngược lại, ai ngờ lại bị thị vệ hoàng gia vây quanh.

An Cẩn Đạm từ trong bóng tối bước ra, hưng phấn nhìn hai chân của ta: "Thì ra đuôi cá của ngươi có thể biến thành hai chân, vậy thì tốt rồi."

Xem ra tin đồn không sai, độc tố trong người An Cẩn Đạm đã được tạm thời khống chế, sắc mặt hắn trở lại bình thường, màu môi cũng từ màu tím đen lúc độc tố xâm nhập xương tủy trước đó trở lại màu đỏ bình thường.

Ta nhìn thấy trong ánh mắt An Cẩn Đạm có dục vọng chiếm hữu của nam nhân đối với nữ nhân.

Thật là dục vọng mù quáng.

An Cẩn Đạm tiến về phía ta, ta theo bản năng lùi lại.

Bọn thị vệ cầm cung tên chĩa vào ta, An Cẩn Đạm vẫy tay với bọn họ: "Không có lệnh của trẫm, không ai được phép bắn tên."

"Vâng." Bọn thị vệ đồng thanh, nhưng mũi tên trong tay bọn họ vẫn chĩa vào ta.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, trẫm sẽ không làm hại ngươi." An Cẩn Đạm nhẹ nhàng dỗ dành, vừa nói vừa ôm ngang ta, đi về phía tẩm cung của hắn.

8.

Trong đêm tối, một con chim thần bay tới đậu trên một cây lớn cách xa đó quan sát tình hình.

Ta nhận ra đó là Thương Loan.

Hắn đang định bay qua cứu ta, nhưng ta lắc đầu với hắn, ra hiệu cho hắn đừng qua đây, ta sẽ hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.

Thương Loan trốn trở lại trong cây.

Trước khi tiến cung ta đã thỏa thuận với Thương Loan, không có ta cho phép, hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, quấy rầy kế hoạch của ta.

Ta ghé sát bên tai An Cẩn Đạm hỏi: "Nói cho ta biết, thuốc mà Hoàng hậu cho ngươi uống trông như thế nào?"

An Cẩn Đạm bị ta mê hoặc, vô thức nói: "Là một bát canh thuốc màu xanh nhạt."

Lông mày ta nhíu lại, canh thuốc màu xanh nhạt?

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt An Cẩn Đạm, dùng một tuyệt kỹ khác của ta với hắn—-

Thao túng tâm trí.

Khiến hắn nhớ lại cảnh Hoàng hậu cho hắn uống thuốc, ta lại thông qua đôi mắt hắn nhìn thấy cảnh đó.

Ánh mắt An Cẩn Đạm dần dần trở nên mơ hồ.

Mí mắt hắn biến thành một tấm gương, phản chiếu cảnh hoàng hậu cho hắn uống thuốc. Trong cảnh tượng đó, An Cẩn Đạm đang nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Thái giám tổng quản đến báo: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương ở ngoài điện cầu kiến, nói nàng có cách tạm thời kiềm chế độc tính trong thân thể ngài."

An Cẩn Đạm mở mắt: "Cho vào!"

Hoàng hậu bưng một bát thuốc tới.

Nàng tâu: "Bệ hạ, đây là thần thiếp nấu cho ngài, bên trong có bài thuốc mà thần thiếp mang theo lúc nhập cung, tuy không thể giải độc cho ngài, nhưng có thể tạm thời kiềm chế độc tính trong người ngài."

An Cẩn Đạm sai thị vệ dùng ngân châm thử độc.

Thị vệ thử độc xong, lắc đầu với An Cẩn Đạm, tỏ ý bát thuốc không độc.

Hoàng hậu ngồi bên giường, múc một muỗng thuốc đưa lên miệng An Cẩn Đạm.

Ta nhìn thấy trong muỗng thuốc có một màu xanh nhạt.

Ta nhận ra đó là Hải Linh San.

Lời hoàng hậu nói không sai, hải linh san tuy không thể thay An Cẩn Đạm giải độc, nhưng có thể giúp hắn tạm thời kiềm chế độc tính nửa tháng.

Hải Linh San có tác dụng hấp thu dơ bẩn, sau khi uống vào, sẽ hút độc tố của hắn, nhưng không thể đào thải ra ngoài, vẫn tích tụ trong cơ thể.

Nếu nửa tháng chưa có được nước mắt của giao nhân, độc tính vẫn sẽ lan rộng, trừ phi hoàng hậu lại dâng thuốc.

An Cẩn Đạm uống xong bát thuốc do hoàng hậu đưa tới.

Ta quan sát bát thuốc trong tay Hoàng hậu, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, xem ra chỉ cắt một miếng thịt nhỏ trên người Hải Linh San để làm thuốc.

Nói như vậy, hải linh san đang ở trong tay Hoàng hậu?

Ba năm trước đây, nàng ta đã giấu Hải Linh San đi?

Sau khi Hoàng hậu đút thuốc xong, đỡ An Cẩn Đạm nằm xuống: "Bệ hạ ngủ một giấc, thuốc sẽ phát huy tác dụng."

Nói rồi, nàng tâu: "Bệ hạ, thần thiếp lật xem sách y, lúc giao nhân cảm nhận được đau đớn cực hạn, nước mắt rơi xuống sẽ trộn lẫn độc tính, loại nước mắt này không những không thể giải độc, mà còn có thể khiến độc tính trên người ngài phát tác nhanh hơn."

“Chỉ khi làm giao nhân cam tâm tình nguyện rơi lệ, mới có thể giải độc, thần thiếp không đề nghị dùng hình phạt với giao nhân nữa."

Ta kinh ngạc, hoàng hậu lại biết nhiều về nước mắt giao nhân thế sao?

An Cẩn Đạm hỏi ngược lại: "Ồ? Vậy Hoàng hậu có kế sách gì?"

Hoàng hậu xin chỉ thị: "Bệ hạ không ngại thì giao nàng ta cho thần thiếp, thần thiếp sẽ nghĩ cách khiến nàng ta cam tâm tự nguyện rơi lệ."

An Cẩn Đạm có lẽ nhớ đến kết cục bi thảm của Nguyên Phi, hắn từ chối thỉnh cầu của hoàng hậu, xua tay: "Không cần, trẫm không dùng hình phạt với nàng ta là được rồi."

Hắn nói xong, tự tin tràn đầy bổ sung: "Trẫm nhất định sẽ khiến nàng ta cam tâm tự nguyện rơi lệ trước khi độc phát tán."

Hoàng hậu im lặng một lúc, lui bước: "Vâng, nếu bệ hạ có lòng tin khiến nàng ta rơi lệ, thì thần thiếp sẽ không can thiệp."

An Cẩn Đạm nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ, Hoàng hậu hành lễ cáo lui.

Khung cảnh kết thúc ở đây, ta phục hồi tinh thần lại.

An Cẩn Đạm đã trở lại tẩm cung, hắn đặt ta lên long sàng.

Ánh mắt An Cẩn Đạm càng ngày càng nóng bỏng, hắn nâng cằm ta lên.

Mắt thấy nụ hôn của hắn sắp chạm xuống, ta nghiêng đầu tránh đi.

Mới vừa sử dụng sức mạnh tinh thần, thân thể ta đột nhiên trở nên yếu ớt.

Hai canh giờ đã trôi qua, hai chân ta lại lần nữa biến thành đuôi cá, da thịt trên người ta khô khát không chịu nổi, muốn trở lại trong nước.

An Cẩn Đạm thấy ta biến thành đuôi cá, ánh mắt từ nóng bỏng trở nên phấn khích.

Xem ra, so với hai chân, hắn lại thích đuôi cá hơn.

Ta tiến đến bên tai An Cẩn Đạm nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, đi xuống nước đi."

Hắn bị ta mê hoặc, ôm ta vào trong bể tắm.

Không dễ để giao nhân hát, bởi vì tiếng hát của giao nhân có tác dụng đặc biệt. Tiếng hát của ta vang lên, đan dệt cho An Cẩn Đạm một giấc mơ đẹp đẽ...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom