• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (2 Viewers)

  • Chương 35

9.

Ngày hôm sau.

An Cẩn Đạm phong ta làm Lan Quý Phi, ban Cư Vũ Lan Cung.

Hậu cung đều truyền tai nhau, đêm qua bệ hạ được như ước nguyện, nếm thử hương vị của giao nhân.

Ta mỉm cười không nói gì.

Các phi tần đều coi ta là cái gai trong mắt.

"Hoàng thượng chỉ tuyên nàng hầu giường một lần, đã phong làm quý phi, chứng tỏ nàng mê hoặc bệ hạ không nhẹ."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy phi tần chúng ta đều sẽ thất sủng."

"Vẫn là Hoàng hậu nương nương tốt, trong bụng nàng có long tự, địa vị vững chắc. Không giống như chúng ta, vốn dĩ đã không được sủng ái, giờ lại còn có một giao nhân đến tranh sủng với chúng ta, bệ hạ sẽ càng không thèm nhìn chúng ta một cái."

"Không thể để giao nhân kia đắc ý quá, chúng ta đi tìm Hoàng hậu, để Hoàng hậu nương nương trị nàng một trận!"

"Nghe nói thuốc của Hoàng hậu chỉ có thể giúp bệ hạ khắc chế độc tính trong nửa tháng, tức là nói mỗi nửa tháng phải dâng thuốc một lần, hoàng đế dù có yêu thương Lan Quý Phi đến mấy, cũng không phải là không kiêng kỵ Hoàng hậu vài phần?"

Ta cau mày, Hải Linh San vốn dĩ không lớn, một lần cắt một miếng, e rằng không đến mấy tháng, liền sẽ bị cắt hết.

Ta muốn thân phận Lan Quý Phi này, cũng là để có thể tiếp cận Hoàng hậu một cách thuận tiện hơn, tìm được Hải Linh San.

Ngày hôm đó, ta và phi tần khác đến tẩm cung của Hoàng hậu để thỉnh an.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, lớp trang điểm hoa lệ cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt nàng.

Từ bụng to của nàng có thể thấy, nàng đã mang thai ít nhất sáu tháng.

Phi tần khác đều chế nhạo ta, ta lại đang quan sát Hoàng hậu.

Chắc chắn là nàng đã bị thương, chỉ là không biết bị thương ở đâu.

Dựa theo cung quy, phi tần mới được sủng ái phải đến kính trà cho Hoàng hậu.

Ta bưng trà về phía trước, lúc đi ngang qua bên người Ngọc Tần, nàng vươn chân làm ta ngã một cái.

Người ta hơi nghiêng về phía trước, dù đã ổn định thân hình, nhưng một chén trà nóng lại đổ hết lên người Hoàng hậu.

"Làm càn." Ma ma quát một tiếng chói tai, bọn nha hoàn vội vàng tiến lên lau vết trà trên người Hoàng hậu.

Các phi tần khác chờ xem trò cười của ta.

Ta lạnh lùng nhìn Ngọc Tần: "Ngọc Tần, vừa rồi ngươi chặn bổn phi làm gì?"

Ngọc Tần đang định phủ nhận, ánh mắt ta phóng ra lực mê hoặc, nàng lập tức ngoan ngoãn thừa nhận: "Thần thiếp muốn xem ngươi ở trước mặt Hoàng hậu xấu mặt, ai bảo ngươi được sủng ái như vậy?"

Nói xong nàng lập tức che miệng lại, vội vàng quỳ xuống vả miệng: "Hoàng hậu nương nương tha mạng, thần thiếp biết lỗi rồi, thần thiếp chỉ là muốn cho Lan Quý Phi một chút giáo huấn, không ngờ trà nóng lại đổ vào người ngài."

Hoàng hậu lạnh giọng nói: "Người đâu, kéo Ngọc Tần xuống đi, đánh năm mươi roi."

Ngọc Tần bị người ta lôi đi, ánh mắt phi tần khác nhìn ta có thêm vài phần sợ hãi.

"Tất cả lui xuống đi." Hoàng hậu đứng dậy, nha hoàn đỡ nàng đi xuống thay quần áo.

"Thần thiếp cáo lui." Các phi tần hành lễ.

Ta để ý thấy, tư thế Hoàng hậu đi lại có chút quái dị.

Chỗ đùi nàng bị trà nước làm ướt, ẩn hiện một vết máu loang lổ.

Trong chớp mắt, ta hiểu được.

10.

Đêm khuya.

Ta định lại đến tẩm cung của Hoàng hậu lần nữa.

Thương Loan và ta nội ứng ngoại hợp, hắn phụ trách dẫn dụ thị vệ một đường rời đi, ta đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng hậu mà không gặp trở ngại.

Ta thôi miên nha hoàn gác đêm, đẩy cửa bước vào.

Trên giường vẫn không thấy bóng dáng hoàng hậu, sau bức bình phong, bồn tắm tỏa ra một luồng ánh sáng xanh lam mờ ảo.

Ta bước từng bước về phía trước.

Lúc đến gần, thấy bồn tắm không có một bóng người.

Trên mặt nước trôi nổi cánh hoa lơ lửng, trong nước như là cất giấu thứ gì.

Ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hải linh san, hải linh san vốn có khả năng ẩn giấu khí tức, nhưng lần này dường như không hoàn toàn che giấu.

Chẳng lẽ, hải linh san đang ẩn giấu trong nước?

Ta xắn ống tay áo lên, đưa tay xuống nước để sờ.

Ta nắm lấy một thứ gì đó giống như san hô, ta đưa nó ra khỏi mặt nước.

Bất ngờ, lòng bàn tay ta đau nhói.

Như là có thứ gì đó từ san hô chui vào lòng bàn tay ta.

Ta chịu đựng cơn đau, đưa san hô ra khỏi mặt nước.

Ánh sáng xanh của san hô tối đi, đây không phải là Hải Linh San.

Đây là một cái bẫy do hoàng hậu giăng ra.

Ta vứt san hô vào bồn tắm, nhìn vào lòng bàn tay.

Vừa rồi đúng là có một con côn trùng chui vào lòng bàn tay ta, đây là cổ trùng.

Nó lúc này đang di chuyển trong cơ thể ta, ta cố gắng đẩy nó ra khỏi cơ thể. Nhưng ta càng vận công, nó càng chui sâu vào cơ thể ta.

Cơ thể ta bùng lên một trận khô nóng.

Phía sau lại truyền đến một luồng khí lạnh, không biết từ lúc nào Hoàng hậu đã đứng sau bức bình phong.

Nàng tiến về phía ta, thở dài nói: "Dư Lan, ngươi vốn nên thuộc về Tây Hải, không nên ở lại hoàng cung."

Ta quay lại nhìn nàng: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ở lại hoàng cung, chờ ta tìm được Hải Linh San rồi, liền sẽ trở về Tây Hải."

Giọng điệu Hoàng hậu chắc chắn: "Ngươi sẽ không tìm thấy đâu."

Ta phản bác: "Không, ta đã tìm được rồi."

Hoàng hậu lắc đầu: "Cho dù ngươi tìm thấy Hải Linh San, ngươi cũng không thể mang về Tây Hải."

Ta hỏi: "Tại sao?"

Sắc mặt hoàng hậu càng thêm bi thương: "Bởi vì Hải Linh San đã có cuộc sống của riêng mình, nàng không muốn trở lại Tây Hải nữa, nàng muốn sống cho chính mình."

Từ lúc ban ngày nhìn thấy vết máu loang lỗ trên đùi Hoàng hậu, ta đã đoán được nàng là Hải Linh San, nàng đã tu luyện thành hình người.

Khó trách An Cẩn Đạm nói, ba năm trước đây Hải Linh San không cánh mà bay, tìm khắp hoàng cung cũng không thấy.

Hóa ra, nàng hoá thành hình người, trở thành Hoàng hậu của An Cẩn Đạm.

Khi lần đầu tiên ta đến tẩm cung của Hoàng hậu, thấy nàng ngâm mình ở trong bồn tắm, dưới cánh hoa là một vũng nước máu.

Lúc đó ta đã hoài nghi, nàng bị thương.

Ta nhìn chằm chằm vào chân nàng nói: "Hải Linh San, ngươi tự cắt thịt của mình cho An Cẩn Đạm làm thuốc dẫn, có đáng không?"

Hải linh san không phủ nhận thân phận chính mình, nàng sờ lên bụng bầu, thở dài nói: "Đáng, hắn là cha của đứa bé trong bụng ta, cũng là người ta yêu sâu sắc, ta không thể thấy chết mà không cứu."

Theo ta, Hải Linh San đã điên rồi.

Nàng không chỉ cắt thịt cho An Cẩn Đạm làm thuốc dẫn, còn cam nguyện sinh con cho hắn.

Nếu An Cẩn Đạm là người thâm tình, không thể thiếu hải linh san, ta cũng có thể hiểu.

Nhưng hậu cung An Cẩn Đạm có nhiều phi tần như vậy, hắn đối với ta thấy sắc nảy lòng tham, căn bản không xứng Hải Linh San vì hắn làm nhiều như vậy.

Ta bước lên trước một bước, nắm lấy tay Hải Linh San nói: "Hải Linh San, theo ta về Tây Hải, dân chúng Tây Hải cần ngươi."

Hải linh san thoát khỏi tay ta, giọng điệu kiên quyết: "Công chúa, ta sẽ không trở lại Tây Hải nữa, trăm năm trước đây, ta vì Tây Hải mà sống; sau này, ta muốn sống cho chính mình."

Nàng vuốt ve bụng, trên mặt hiện lên ánh sáng tình mẹ: "Ta muốn trở thành một người bình thường, có phu quân có con, có thể cảm nhận được cái lạnh cái nóng của nhân gian, không muốn trở thành một tảng đá lạnh lẽo sống ở đáy biển sâu."

"Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Căn bản An Cẩn Đạm không xứng." Ta hận sắt không thành thép.

Cổ trùng đó đã chui vào bụng ta, khiến cơ thể ta ngày càng khô nóng.

Khoé miệng Hải Linh San đột nhiên nhếch lên một nụ cười: "Công chúa, ta đang mang thai, không muốn lại cắt thịt cho hoàng đế làm thuốc, uất ức cho ngươi rồi."

Trán ta chảy ra mồ hôi nóng, vô thức hỏi: "Cổ trùng này, là hợp hoan cổ?"

11.

"Đúng vậy." Hải Linh San gật đầu, vạch trần ta, "Các phi tần đều cho rằng ngươi và hoàng thượng đã viên phòng, thực ra, không có gì cả."

"Ngươi dùng giọng hát thôi miên hắn, tạo cho hắn một giấc mơ viên phòng, những gì hắn nhìn thấy đều là ảo cảnh."

Hải Linh San nói đúng, ta sẽ không để An Cẩn Đạm chạm vào ta, tất cả đều là ảo ảnh.

Ta thất vọng nhìn Hải Linh San: "Hải linh san, ngươi không nên vì muốn lấy nước mắt giao nhân mà hạ hợp hoan cổ."

"Chỉ có nước mắt giao nhân mới có thể hoàn toàn giải độc cho An Cẩn Đạm." Hải Linh San giọng điệu ngừng lại, tiếp tục nói, "Ngươi đừng trách ta thủ đoạn hèn hạ, lần đầu giao nhân viên phòng sẽ rơi lệ, ta làm vậy chỉ là muốn lấy được nước mắt giao nhân, cứu cha của con ta mà thôi."

"Hải linh san, chỉ sợ khiến ngươi thất vọng rồi, ngươi sẽ không lấy được nước mắt giao nhân." Ta dứt lời, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Hải linh san ở phía sau nói: "Bổn cung cho ngươi tự do lựa chọn đối tượng viên phòng, đã là tận tình tận nghĩa, ngày mai ta sẽ đến Vũ Lan cung lấy nước mắt giao nhân."

Thương Loan vốn đã đợi ở bên ngoài cửa sổ, ta trèo lên trên lưng hắn, để hắn chở ta bay trở về Vũ Lan cung.

Tẩm cung, hai chân ta biến lại thành đuôi cá, ngâm mình trong bể tắm.

Ta cố gắng dùng nội lực ép cổ trùng ra ngoài.

Thử nhiều lần, đều không thành công.

Thương Loan từ cành cây bay vào, hắn hóa thành một vị nam tử tuấn tú rơi xuống phía sau ta: "Dư Lan, ta đến giúp ngươi một tay nhé."

“Được." Ta biết nội lực của Thương Loan thâm hậu hơn ta rất nhiều, có hắn giúp đỡ, có lẽ có thể ép cổ trùng ra ngoài.

Thương Loan ngồi trong bể tắm, dùng nội lực gia trì cho ta.

Nước trong bể tắm dần dần ấm lên, sương khói bốc lên lượn lờ, ta và Thương Loan giữa trán đều mồ hôi nhễ nhại.

Không được, cho dù nội lực có thâm hậu, nếu dùng sai phương pháp cổ trùng này vẫn không thể ép ra ngoài.

Thương Loan nói với ta: "Dư Lan, hợp hoan cổ do cổ sư Nam Tuý ở Nam Cương luyện ra, không hợp hoan thì không giải được. Nhưng mà, có lẽ còn có một cách khác..."

Ta hỏi: "Cách gì?"

Thương Loan mở mắt ra, hơi nóng bốc lên phun vào khuôn mặt thanh lãnh như ngọc của hắn, khiến đôi mắt hắn có một tia âu yếm: "Linh hồn giao hòa, có thể tạm thời áp chế Hợp hoan cổ, ngày mai ta sẽ đi tìm vị cổ sư Nam Cương kia lấy thuốc giải."

Này vẫn có thể xem là một cách không tồi.

Linh hồn giao hòa chính là thần giao của tu tiên, có thể mê hoặc hợp hoan cổ, khiến nó nghĩ lầm chúng ta đã viên phòng, tạm thời ngừng nghĩ.

Gương mặt ta đỏ bừng, nói bằng giọng khàn khàn: "Được, vậy thì dùng cách ngươi nói đi."

Hai bóng mờ xuất hiện phía sau lưng chúng ta, một con chim thần, một con giao nhân, giao cổ quấn quanh.

Nước càng ngày càng nóng bỏng, khói bốc lên nghi ngút, như một giấc mơ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom