• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] YÊU QUỶ LỤC (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Chương 1 Truyện 1

Tác giả
Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Huyền Huyễn
  3. Cổ đại
  4. HE
  5. Truyện Ma
  6. Linh Dị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
36C
Lượt đọc
1,488
Cập nhật
1.

"Yên Nhi, đợi một chút nữa, vi phu sẽ sớm có thể báo thù cho nàng."

Ta trốn ngoài thư phòng, nhìn thấy phu quân Kỳ Lỗi đang vuốt ve một bức tranh.

Bức tranh vẽ một giao nhân, nàng có dung mạo kinh diễm lòng người, đuôi cá lấp lánh ánh sáng.

Nàng tên Dung Yên. Là chiến lợi phẩm mà phu quân mang về từ Đông Hải năm năm trước.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, bụng nàng hơi hơi phồng lên, đã có thai.

Hoàng đế hỏi Kỳ Lỗi đánh thắng trận rồi, muốn có phần thưởng gì.

Kỳ Lỗi nói: "Thần muốn xây một hồ sen ở sau nhà, cầu bệ hạ ban thưởng nước hồ Tử Cấm, để đổ đầy hồ sen."

Mọi người đều biết, nước trong ngự hồ được Công Bộ vận chuyển từ Đông Hải ngàn dặm xa xôi đến đây.

Chi phí vận chuyển làm nước trở nên quý giá hơn cả ngọc trai.

Hoàng đế vung tay, chấp thuận thỉnh cầu của Kỳ Lỗi.

Kỳ Lỗi đặc biệt vì Dung Yên mà đào hồ nhân tạo ở hậu viện, trồng hơn một nghìn đoá hoa sen.

Dùng nước ngự hồ để chứa đầy hồ sen, giữa hồ xây một ngôi nhà nước bằng mấy vạn viên vỏ sò.

Phu quân và Dung Yên ngày đêm vui vẻ trong ngôi nhà nước vỏ sò, hoàn toàn không coi chính thê là ta vào mắt.

Sau đó, Dung Yên chết, một xác hai mạng, máu tươi nhuộm đỏ nước hồ.

Từ nhỏ ta và Kỳ Lỗi đã là thanh mai trúc mã, cha ta là Trấn quốc đại tướng quân.

Hắn không cha không mẹ, từ nhỏ đã được cha ta nhận nuôi.

Ai cũng biết hắn là dưỡng phu của ta.

Lúc người khác chê cười hắn, hắn luôn cười cho qua chuyện: "Được làm dưỡng phu của Yên Phi, ta rất vui."

Cha ta dạy hắn võ công, dạy hắn bày binh bố trận. Từ năm mười sáu tuổi, hắn đã đi theo cha ta chinh chiến khắp nơi. Tám năm sau, trở thành đại tướng quân được mọi người kính ngưỡng.

Lúc chúng ta thành thân, hắn từng vô cùng yêu thương hôn lên trán ta: "Yên Phi, có thể cưới được nàng, cả đời này ta chết cũng không hối tiếc."

Ta cũng nghĩ rằng ta đã gả cho người có thể cùng nhau đi hết cuộc đời.

Lúc thi thể của Dung Yên được vớt lên khỏi hồ, hai tròng mắt Kỳ Lỗi đỏ ngầu, khoé mắt muốn nứt ra, cầm kiếm chỉ vào ta, hận không thể giết ta cho hả giận: "Thẩm Yên Phi, ngươi giết nữ nhân bản tướng quân yêu nhất, ngươi lấy gì để đền?"

Lúc đó ta mới biết, hóa ra người hắn yêu, không phải ta.

Tình cảm từ nhỏ đến lớn của bọn ta, không thắng nổi con giao nhân kia.

2.

Thu lại suy nghĩ, ta đặt hai tay lên bụng nhỏ nhô lên.

Hiện giờ ta cũng có thai.

Đứa bé là của Kỳ Lỗi.

Ta vẫn luôn cho rằng, năm năm, thời gian đủ để xóa nhòa mọi thứ, không ngờ, hắn vẫn còn muốn báo thù cho Dung Yên.

Lúc ta vừa định xoay người rời đi, Kỳ Lỗi ngẩng mắt lên, lạnh giọng nói: "Nếu đã phát hiện ra, vậy bản tướng quân cũng không muốn giả vờ nữa."

Ta giật mình, lùi lại phía sau.

Kỳ Lỗi bước đến trước mặt ta, giam cầm ta.

Sát khí trong đáy mắt Kỳ Lỗi khiến ta sợ hãi, ta vùng vẫy: "Phu quân, ngươi muốn làm cái gì?"

Kỳ Lỗi ngắt lời ta: "Đừng gọi ta là phu quân, chỉ có Dung Yên mới xứng đáng gọi ta là phu quân. Thẩm Yên Phi, ngươi không xứng."

Hắn nói xong, giương giọng ra lệnh cho thuộc hạ: "Người đâu, đi nấu một bát thuốc phá thai."

Ta ngạc nhiên: "Kỳ Lỗi, đứa bé trong bụng ta là của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi muốn tự tay giết chết cốt nhục của chính ngươi sao?"

"Nếu ngươi không muốn đứa nhỏ này, vì sao phải để ta mang thai?"

Ánh mắt Kỳ Lỗi lạnh băng không pha lẫn bất kỳ cảm xúc nào: "Không để ngươi mang thai con của bản tướng quân, thì làm sao để ngươi trả lại một xác hai mạng cho Yên nhi?"

"Thẩm Yên Phi, ngươi có biết, mỗi lần cùng ngươi giao hoan, bản tướng quân đều không nhịn được muốn buồn nôn không?"

"Năm năm qua, bản tướng quân không ngày nào không nhớ Yên nhi, là ngươi giết nàng, ngươi xuống địa ngục cũng không đủ để bản tướng quân tha thứ cho ngươi!"

Kỳ Lỗi từng câu từng chữ, sát nhân diệt thân.

Ta cười ra nước mắt: "Thì ra ngươi hận ta đến thế? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Dung Yên không phải do ta giết, sao ngươi cứ không tin vậy chứ?"

“Đừng có biện minh nữa!" Kỳ Lỗi ngắt lời ta, "Yên Nhi ngây thơ thiện lương, ngoài ngươi, còn ai có thể giết nàng?"

"Ngươi giết Yên Nhi, giết con của bản tướng quân, bản tướng quân cũng muốn cho ngươi nếm thử nỗi đau mất con!"

3.

Một canh giờ sau, nồi thuốc tránh thai nấu xong rồi.

Kỳ Lỗi chờ không nổi nữa.

Hắn nắm cằm ta, rót một chén thuốc tránh thai nóng bỏng vào trong yết hầu ta.

Cổ họng ta bị bỏng đến mức bốc khói, nước mắt chảy ròng.

Ngón tay Kỳ Lỗi siết chặt, như thể muốn bóp nát xương hàm ta.

Hắn căm giận nói: "Nuốt đi! Nhỏ một giọt, bản tướng quân sẽ giết một người trong Thẩm gia ngươi!"

Năm năm trước cha ta đã hy sinh trên chiến trường, Thẩm gia suy tàn, Kỳ Lỗi mấy năm qua lập nhiều chiến công, thay thế cha ta trở thành Đại tướng quân trấn quốc.

Ta biết hắn có khả năng đó, có thể giết chết Thẩm gia ta không chừa một ai.

Lòng ta như tro tàn, rưng rưng nuốt xuống thuốc tránh thai nóng bỏng vào cổ họng.

Bụng ta đau nhói.

Máu tươi loang ra, nhuộm đỏ váy áo.

Mẫu tử liên tâm, ta có thể cảm nhận được đứa bé đã thành hình trong bụng mình đang quằn quại.

Kỳ Lỗi lạnh lùng nhìn máu tươi tẩm ướt áo váy ta, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sung sướng báo thù.

Nhưng hắn hận ta còn chưa tiêu tán.

Hắn cắn vào vành tai ta, gần như muốn cắn đứt lỗ tai ta.

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh thấu xương của hắn: "Thẩm Yên Phi, đây sẽ không phải là đứa con đầu tiên của ngươi, cũng sẽ không phải là đứa cuối cùng."

Ta không hiểu tại sao hắn lại nói vậy.

Ta đau đến mức không có tâm tư để suy nghĩ sâu xa.

Khóe môi Kỳ Lỗi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, gằn từng chữ: "Bản tướng quân sẽ khiến ngươi mang thai đứa thứ hai, thứ ba, lại đích thân rót thuốc phá thai cho ngươi uống, cho đến khi ngươi thừa nhận chính mình sai."

“Đồ khốn!" Ta bị tuyệt vọng nhấn chìm, rút ra chiếc trâm cài tóc trên đầu, cười khổ nói: "Kỳ Lỗi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này."

Chiếc trâm cài sắc nhọn đâm vào cổ họng, máu tươi phun trào, ta phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Yên Phi, ngươi..." Kỳ Lỗi chân tay luống cuống, tiếng lòng rối loạn, hắn chắc không dự đoán được ta lại chết nhanh như thế.

Chiếc trâm cài rơi xuống đất, ta dùng tay nhuộm đầy máu tươi nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.

Kỳ Lỗi ôm lấy ta, trước khi chết, ta nhìn thấy huyết sắc rối ren trong mắt hắn tan biến, bị màu đỏ thẫm thay thế.

Kỳ Lỗi như tẩu hoả nhập ma, lộ ra vẻ đau khổ hối hận: "Không... không phải thật, tất cả đều không phải thật, Yên Phi..."

Một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn lăn xuống, hắn điên cuồng khóc thành tiếng, ngửa đầu hỏi trời: "Tại sao, tại sao..."

Ta bị bộ dáng hắn dọa sợ, nhưng đã không còn sức để tìm hiểu thêm.

Nước mắt của hắn rơi xuống cổ họng đẫm máu của ta, khiến máu của ta bốc hơi.

Đây là lần đầu tiên ta cảm giác thân thể hắn có nhiệt độ bình thường trong năm năm qua.

Năm năm qua rất khó khăn, hiện giờ cuối cùng cũng có thể giải thoát.

Ta nhắm chặt mắt lại.

4.

Lần nữa mở mắt ra, ta đã trọng sinh vào ngày Kỳ Lỗi chiến thắng ở Đông Hải trở về.

Theo lẽ thường, ta phải ra cổng thành nghênh đón hắn, nhưng ta lại yên ổn ở trong phủ.

Nha hoàn Thu Diệp thấy thái độ ta khác thường, khó hiểu hỏi: "Phu nhân, tướng quân đang trên đường trở về, ngài xác định không đi ra cổng thành nghênh đón sao?"

Ta nằm ở trên trường kỷ, hờ hững nói: "Không đi, không có gì để đón."

"Ồ ồ." Thu Diệp ngơ ngác lui xuống.

Ít phút sau, Thu Diệp tiến đến bẩm: "Phu nhân, Thái tử điện hạ đến rồi."

Ta từ trên trường kỷ đứng dậy, phân phó: "Cho vào."

Một lát sau, Thái tử Sở Thiên bước vào hậu viện.

Ta ngồi trong sân pha trà đợi hắn.

Ta và Sở Thiên cũng là thanh mai trúc mã, tuy rằng thân phận hắn cao quý, nhưng khi chúng ta gặp mặt thường xuyên trêu chọc lẫn nhau.

Hắn vừa tới đã mang đến cho ta tin tức quan trọng: "Thẩm Yên Phi, thám tử cô tới báo, lần này Kỳ tướng quân hồi kinh, mang theo một nàng tiên cá có thai, ngươi đoán xem đứa bé trong bụng nàng tiên cá kia là của ai?"

Kiếp trước, Sở Thiên cũng báo trước cho ta tin này.

Lúc đó ta không tin, nói đứa bé trong bụng nàng tiên cá không thể là của phu quân ta.

Hiện giờ, ta lạnh nhạt nói: "Nàng tiên cá là do Kỳ Lỗi mang về, đứa bé trong bụng nàng ta tám chín phần là của hắn?"

Sở Thiên kinh ngạc khi thấy ta thờ ơ: "Thông minh, nhưng, ngươi không nên ghen sao?"

Ta pha trà, cười khe: "Sao phải ghen? Nam nhân trên thiên hạ nhiều như vậy, không được thì đổi."

“Ngươi không đùa chứ?" Sở Thiên chỉnh lại vạt áo, nghiêm mặt nói: "Muốn đổi thế nào?"

Kiếp trước, Kỳ Lỗi lạnh nhạt ta năm năm, Sở Thiên nói với ta vô số lần: "Yên Phi, nam nhân trên thiên hạ nhiều như vậy, không được thì đổi, chỉ cần ngươi nguyện ý gả cho cô, cô nhất định sẽ đưa tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thiên hạ đến trước mặt ngươi, tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi một chút nào, càng sẽ không nhìn ngó một nữ tử khác."

5.

Kiếp trước, sở dĩ ta không chọn Sở Thiên, là bởi vì ta thích tướng quân Kỳ Lỗi thân mặc áo giáp, uy phong lẫm liệt.

Sở Thiên dung mạo tuấn tú, vóc dáng cao ráo, ngoại hình tuy rằng nằm trong thẩm mỹ của ta, nhưng so với Kỳ Lỗi sát phạt quyết đoán, vẫn là thiếu chút khí chất nam nhi.

Giờ phút này tâm trạng thay đổi, nhìn lại Sở Thiên, mới thấy hắn so với Kỳ Lỗi còn đẹp trai hơn.

Bộ dáng giống như có thể bị ta tùy ý bắt nạt.

Ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía Sở Thiên: "Ngươi lại gần chút."

Sở Thiên vô thức lại gần ta.

Ta nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, ngửa đầu hôn nhanh vào môi hắn một cái.

Sở Thiên giật mình tại chỗ, bên tai đỏ rực.

Hắn cuống quít mím môi, nhìn chằm chằm ta nói: "Thẩm Yên Phi, ngươi là nữ nhân đã có chồng, sao có thể, sao có thể không giữ gìn phẩm hạnh như vậy?"

Ta cong môi, không thèm để ý nói: "Ừm, ta không giữ gìn phẩm hạnh, vậy ngươi còn muốn hôn nữa không?"

Nội tâm Sở Thiên đang đấu tranh giữa thiện và ác.

Ta có thể qua ánh mắt hắn đoán ra được giằng xé trong lòng hắn giờ phút này.

Một giọng nói đang nói: "Cô là thái tử, sao có thể hôn nữ nhân đã có chồng? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng một đời của cô sẽ bị hủy hoại.”

Một giọng nói khác lại đang rít gào: "Hủy thì hủy thôi, ai bảo nàng là nữ nhân cô yêu nhất, cô hôn thì sao!"

Giọng nói thứ hai chiến thắng giọng nói thứ nhất.

Sở Thiên ôm ta vào trong lòng ngực, hôn lên đôi môi ta.

Thu Diệp vốn định vào mang trà cho chúng ta, thấy cảnh này, giống như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, che mặt lặng lẽ lui xuống.

Môi của ta đã bị Sở Thiên hôn đến mức không còn son, gần như không thở được mới buông ta ra.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, vô cùng phấn khích.

Ta cười nhạo: "Thái tử điện hạ, hôn nữ nhân có chồng cảm giác như thế nào?"

"Cảm giác thực tuyệt." Sở Thiên chưa đã thèm, tâm tình vui vẻ, "Phi Nhi, tối nay cô sẽ trèo tường tới tìm ngươi, trước mặt phu quân của ngươi hôn ngươi, đến lúc đó ngươi đừng nhận thua."

Trước mặt Kỳ Lỗi luôn hả?

Được, ai nhận thua là chó.
 

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom