• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 407-408

Chương 407: Thiếu niên quái dị vs Bán Đế đỉnh phong

Nghe được Lâm Tiêu nói vậy, tất cả mọi người cho dù đã chấn động vài lần, cũng không khỏi sửng sốt.

Thiếu niên này thật độc mồm độc miệng. Đặc biệt là trên lôi đài này.

Hắn nói gì, đều có khả năng xảy ra. Nhưng lần này, hắn sẽ nói người tiếp theo lên lôi đài sẽ là đại trưởng lão của Bất Tử Cốc sao? !

Đại trưởng lão Bất Tử Cốc là Bán Đế cảnh đỉnh phong, hắn lấy đâu ra dũng khí để nói lời này?

Không chỉ những người bên ngoài này, mà ngay cả những người khác và bản thân đại trưởng lão của thế lực Bất Tử Cốc khi họ nghe những lời của Lâm Tiêu cùng dần dần lộ ra nụ cười lạnh.

Nếu chọn đại trưởng lão của họ, có nghĩa là đã đến lúc hắn phải chết rồi. Thực sự cho rằng đánh lén được một trong những trưởng lão của Bán Đế của họ là đã bất khả chiến bại sao?

Ngay sau đó, chùm sáng lựa chọn lập tức dừng lại. Nhất thời, tất cả mọi người mắt tròn mắt dẹt. Bởi vì, người được chọn chính là đại trưởng lão của Bất Tử Cốc.

"Hừ!! Tiểu tử, ngươi đoán rất chuẩn." Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, mắt phóng ra sát khí không hề che giấu.

Sau đó, ông ta được truyền tống đến lôi đài. Những người còn lại của Bất Tử Cốc cũng không bỏ chạy nữa, đại trưởng lão đã ở trên lôi đài, tại sao họ còn phải bỏ chạy? Bây giờ chỉ cần đại trưởng lão giết chết đối phương, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Trên lôi đài, khi đại trưởng lão của Bất Tử Cốc xuất hiện, ông ta là người ra đòn trước.

Ông ta đã thấy điểm quái dị của thiếu niên này. Có thể đánh nhanh thắng nhanh, ông ta hoàn toàn không muốn chậm trễ dù chỉ một giây.

Đại trưởng lão của Bất Tử Cốc lật tay phải lên và tung ra một Phiên Thiên Ấn.

Trong nháy mắt, Phiên Thiên Ấn lớn như núi, tiếng ầm ầm đánh phá không trung truyền đến như sấm.

Lôi đài lớn như vậy, đại trưởng lão của Bất Tử Cốc này đã trực tiếp lấp đầy toàn bộ lôi đài bằng một chưởng Phiên Thiên Ấn.

Điều này khiến đối phương không thể tránh né, chỉ có thể tiếp nhận.

"Được rồi! Tiếp theo tiểu tử đó chết chắc rồi!"

"Đúng vậy, ta sẽ xem hắn làm thế nào để đỡ được đòn này."

"Đế khí Phiên Thiên của đại trưởng lão, một kích toàn lực, ngay cả sơn cốc chủ cũng không né được."

"Ha ha, nhưng ở trên lôi đài không thể nào tránh né được, đại trưởng lão chính là đại trưởng lão!"

Lâm Tiêu trực tiếp đối mặt với đòn này, trông có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.

Tay cầm cây côn Bàn Long, hắn vung cây gậy dài hàng nghìn trượng về phía Phiên Thiên Ấn đang đè xuống đỉnh đầu.

Rắc rắc rắc! !

Nhưng khi ánh sáng gậy chạm vào Phiên Thiên Ấn, nó gần như bị phá hủy, ánh sáng bị phá vỡ và tan vào vào hư vô.

Cảnh tượng này khiến mọi người của Bất Tử Cốc hoan hô vui mừng.

Bọn họ nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngông cuồng !

Thiếu niên này, ngươi ngông cuồng một cái nữa xem xem!

Ngay cả đại trưởng lão của bọn họ cũng dám thách thức, thật sự không biết sống chết là gì!

Những người khác cũng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thiếu niên này chịu thiệt như vậy.

Xem ra lần này, thiếu niên yêu nghiệt này khó thoát kiếp nạn rồi.

"Tiểu tử, lão phu đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi không trân trọng, vậy cũng đừng trách lão phu!"

Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tay phải ấn vào hư không.

Từ trong côn quang mà đối phương vung lên, ông ta có thể cảm nhận được rằng người thanh niên này thực sự rất mạnh mẽ, linh lực dồi dào. Nhưng may mắn đến đây là kết thúc rồi.

Đế khí Phiên Thiên phát ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn uy thế hơn, áp chế xuống

Bùm! !

Có một tiếng nổ lớn cực lớn vang lên.

Cả lôi đài Thiên Địa Sinh Tử rung chuyển không ngừng.

"Đại trưởng lão uy võ!"

"Chuyện này thật sự phải dựa vào đại trưởng lão!"

"Nếu đổi lại là ta, có thể giết tiểu tử này, nhưng khẳng định không thể nhanh gọc bằng đại trưởng lão."

"Đáng tiếc, Phó Thiên Hoa và Trần lão đã chết trong tay của thiếu niên này."

"E rằng cốc chủ sẽ do dự, khó khăn lắm mới tìm được một cây giống tốt, có lẽ phải tìm lại rồi."

"Dù sao hiện tại lão tổ đã tỉnh lại, dựa vào thần uy của lão tổ, thiên tài yêu nghiệt nào mà không tìm được chứ."

Mọi người của Bất Tử Cốc đều rất phấn khích và đắm chìm trong niềm vui.

Nhưng bọn họ không phát hiện, trên lôi đài, sắc mặt đại trưởng lão có chút khác thường.

"Không thể nào!! Ngươi có thể ngăn cản đế khí Phiên Thiên của ta, làm sao có thể ngăn lại chứ?" Giọng nói của đại trưởng lão tràn đầy vẻ khó tin.

Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng.

Có chuyện gì vậy? Đại trưởng lão của Bất Tử Cốc đang nói gì vậy?

Không phải ông ta đã đánh chết tiểu tử đó rồi sao?

Mọi ánh mắt đều hướng về phía đại trưởng lão, chí thấy đế khí Phiên Thiên và lôi đài không chồng lên nhau, để lại khoảng cách gần hai mét.

Đế khí Phiên Thiên trước mặt có kích thước bằng ngọn núi, nếu không nhìn kỹ, thật sự không phát hiện ra.

"Lão cẩu, đại ấn của ngươi không tệ, đáng tiếc ngươi quá yếu, không thể phát huy uy lực của đại ấn này."

"Thu cho ta!" Giọng nói quen thuộc vang lên.

Đế khí Phiên Thiên dần trở nên nhỏ hơn, nhỏ hơn, rồi biến thành kích thước bàn tay, rơi vào lòng bàn tay của thiếu niên đó.

Trong mắt của đại trưởng lão của Bất Tử Cốc là ngạc nhiên, là không thể tin được và sự hung dữ cuồn cuộn.

Khoảnh khắc vừa rồi, ông ta thực sự cảm thấy đế khí Phiên Thiên đã chủ động cắt đứt quan hệ với mình.

Vốn tưởng rằng mình đã cảm nhận sai. Bây giờ nhìn lại, nó đã bị đối phương cướp đi, hơn nữa còn có thể chỉ huy đế khí Phiên Thiên.

Kỳ lạ!

Thiếu niên này thậm chí còn kỳ lạ hơn so với khi ở dưới lôi đài với tư cách khán giả nhìn lên.

"Sao ngươi có thể làm được? !" Đại trưởng lão Bất Tử Cốc nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt u ám rồi hỏi.

"Có thể là do mị lực của ta quá mạnh. Đại khí của ngươi cảm thấy đi theo ta có tiền đồ hơn đi theo ngươi, cho nên đổi chủ, thế thôi." Lâm Tiêu nửa thật nửa đùa.

Trên thực tế, khi hắn nhận được đế khí Phiên Thiên, hắn đã triệu hoán Tiểu Hoả để trao đổi với linh khí của đế khí.

Với sự lẻo mép của Tiểu Hoả, cộng với nguyên thần chi lực Đại Đế cảnh của bản thân, để lừa loại linh khí cấp độ này không phải quá dễ dàng sao.

Sau đó, Tiểu Hoả đã giải quyết vấn đề trong vòng chưa đầy ba hơi thở.

Tất cả mọi người đều chấn động.

Thiếu niên kỳ lạ đó đã chưa chết. không chỉ chưa chết mà còn lấy đi đế khí của đại trưởng lão.

Giống như việc sử dụng côn Bàn Long của Phó Thiên Hoa trước đó, nhưng lần này nó thậm chí còn khoa trương hơn.

Lần trước khi luyện hoá côn Bàn Long, chủ nhân của nó- Phó Thiên Hoa đã chết.

Nhưng giờ đây, thiếu niên đã buộc phải cắt đứt mối liên hệ với đế khí Phiên Phiên và sử dụng nó cho mục đích riêng của mình trong khi đại trưởng lão của Bất Tử Cốc vẫn còn sống.

Thủ đoạn này quá, quá khủng khiếp rồi.

"Tiểu tử, ngươi rất mạnh, có thể coi là thiếu niên mạnh nhất ta từng thấy, nếu không phải bây giờ chúng ta đang đứng ở lôi đài Thiên Địa Sinh Tử, ta thật muốn toàn lực chiêu mộ ngươi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!" Đại trưởng lão nói với vẻ mặt cảm thán.

Đôi mắt của Lâm Tiêu hơi nheo lại, dường như lão cẩu này đã có cách.

“Đừng nói nhảm nữa, muốn động thủ thì mau lên đi.” Lâm Tiêu nói.

Đồng thời khi hắn nói xong, hắn đã nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất.
Chương 408: Át chủ bài đại trưởng lão ẩn giấu

Dưới sự chú ý của mọi người, đại trưởng lão của Bất Tử Cốc lấy ra một trường cung màu đen và mũi tên cũng đen tuyền.

Một luồng ý cảnh chi lực dày đặc từ cơ thể ông ta lan tràn ra.

Cung! ?

Hoá ra đại trưởng lão của Bất Tử Cốc đã cảm ngộ Cung Chi Ý Cảnh. Đây thực sự là một ý cảnh tương đối hiếm thấy.

Lâm Tiêu cũng hơi ngạc nhiên, đây là người có Cung Chi Ý Cảnh đầu tiên mà hắn gặp.

Vút vù vù!

Đại trưởng lão của Bất Tử Cốc bắn ngay lập tức, hơn chục thần tiễn màu đen ầm ầm bắn phá. Tốc độ của mũi tên nhanh hơn nhiều so với thuật thần thông.

Lâm Tiêu đứng tại chỗ, không né tránh.

Hắn có thể cảm nhận được rằng cơ chế của đối phương đã khóa chặt mình ngay khi mũi tên được phóng ra.

Trên lôi đài này, bất kể hắn có né tránh như thế nào, mũi tên cũng sẽ bắn trúng hắn. Hơn nữa…… hắn cũng không có ý định né.

Hắn thu Phiên Thiên Đế Ấn và côn Bàn Long vào trong cơ thể.

Thay vào đó, thứ xuất hiện lúc này một thanh kiếm nhỏ màu đen đã lâu không được nhìn thấy.

Đây là đạo khí đầu tiên mà Lâm Tiêu có được, cho dù ngày thường không dùng đến nhưng luôn được đặt trong linh hải để nghỉ ngơi lấy sức. Ngày ngày được lôi kiếp bản nguyên và tuế nguyệt chi lực tẩy lễ.

Bây giờ toàn thân thanh kiếm nhỏ màu đen được đúc giống như vàng bất hủ, tỏa ra ánh sáng thần thánh màu đen nhạt. Riêng khí tức thôi đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Xét về mặt phẩm cấp, mặc dù thua xa tháp Thiên Đạo, nhưng đã vượt qua lò luyện đan của Tiểu Hoả một chút.

Lâm Tiêu rót Kiếm Chi Ý Cảnh vào trong thanh kiếm đó.

Ngay lập tức, khí tức kiếm ý trên người hắn phóng lên trời, như thể muốn chém đứt mặt trời, mặt trăng và bầu trời.

Vù! ~~

Tất cả các tu sĩ dùng kiếm xung quanh lôi đài lúc này khẽ run lên, như thể đã gặp kiếm chi vương giả.

"Kiếm ý?! Tiểu tử này còn là một kiếm tu, ta vẫn luôn cho rằng hắn là thể tu."

"Ôi trời! Ta còn tưởng rằng là thể tủ, ẩn giấu sâu như vậy."

"Cường độ cơ thể kiếm tu khoa trương như vậy sao? Ta cũng là kiếm tu, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể kiếm tu cường đại như vậy."

"Tiểu tử này chắc chắn là thiên tài yêu nghiệt nhất mà ta từng thấy."

Mọi người cảm thán không ngớt, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu thay đổi hết lần này đến lần khác.

Một người tu kiếm, không dùng kiếm đã có thể lợi hại như vậy, thậm chí còn chém chết thiên kiêu thủ tịch và trưởng lão Bán Đế.

Bây giờ rút kiếm ra, uy lực còn mạnh đến mức nào nữa?

"Keng keng keng!!"

Lâm Tiêu tùy ý vung kiếm lên, kiếm khí ngưng tụ thành một dòng sông cuồn cuộn, nhấn chìm tất cả những thần tiễn đang tấn công kia.

"Ngươi, ngươi còn là kiếm tu!!" Đại trưởng lão Bất Tử cốc cũng rất kinh ngạc.

"Đừng kinh ngạc như vậy, còn hơi sớm." Lâm Tiêu nói.

Đây là đâu với đâu chứ?

Kiếm tu thực sự là kỹ năng đặc biệt của hắn, nhưng những kỹ năng khác cũng không yếu.

"Ngông cuồng, xem ngươi có thể cười bao lâu!" Đại trưởng lão Bất Tử Cốc hừ lạnh một tiếng.

Một số mũi tên màu đen lại được đưa lên trên cây cung, Cung Chi Ý Cảnh thậm chí đã nhiều hơn vài phần.

Những tia hàn băng khiến người ta không ngừng run rẩy.

Mọi người Bất Tử Cốc ở lôi đài đều đã từng thấy kỹ năng bắn cung của đại trưởng lão.

Trong mắt hộ vô cùng tự tin. Đại trưởng lão có thể nói là một tay thiện xạ bẩm sinh, rất am hiểu về cung tên.

Chiến tích mạnh nhất trong quá khứ là một đấu với chín Bán Đế.

Thực sự là Nhất phu đương quan - Vạn phu mạc kha

Chú thích: Trong bài thơ "Thục đạo nan" của Lí Bạch mô tả địa hình tỉnh Tứ Xuyên "Núi Kiếm Các chênh vênh cao ngất, một người giữ ải, muôn người khôn qua". Sau thành ngữ này dùng để chỉ hình dung địa thế hiểm trở, dễ giữ khó đánh..

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đại trưởng lão hiện tại so với lúc đó bình tĩnh hơn, lão luyện hơn, tu vi thực lực cũng cao hơn.

Vậy thì làm sao để thiếu niên này chặn được! Làm thế nào để chặn được!

Vút vù vù! !

Những trường tiễn trong tay đại trưởng lão Bất Tử Cốc lại được bắn ra lần nữa. Lần này, tốc độ nhanh hơn và khí tức sắc bén hơn.

Khi Lâm Tiêu thấy vậy, phản ứng hắn vẫn như trước, chỉ là trong mắt hắn sáng lên một luồng sáng màu vàng nhàn nhạt.

Ngay lập tức, trong mắt hắn theo dõi được quỹ đạo của tất cả những trường tiễn bắn ra, cực kỳ rõ ràng.

Thanh hắc kiếm trong tay Lâm Tiêu lại vung lên.

Sau tiếng đập tùng tùng tùng liên hồi.

Tất cả những trường tiễn tấn công đều bị đập tan thành từng mảnh trong không trung.

Những người của thế lực Bất Tử Cốc đã rất choáng váng, những người của các thế lực khác cũng sững sờ.

Chặn lại rồi.

Thiếu niên kiếm tu này một lần nữa chặn được mũi tên tấn công của đại trưởng lão Bất Tử Cốc.

Về phần người xem, bọn họ căn bản không nhìn rõ quá trình hai bên tấn công, bọn họ chỉ nhìn thấy kết quả, bởi vì nó quá nhanh, gần như bọn họ đều không kịp phản ứng.

Nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số họ, e rằng đã bị mũi tên xuyên qua tim và chết trên lôi đài.

Thiếu niên này quá mạnh.

Trên lôi đài, Lâm Tiêu đã chặn được hai đợt mũi tên tấn công, trong mắt hắn không hề tỏ ra khinh thường hay lơ là.

Hắn có thể mơ hồ cảm nhận một mối đe dọa đang rình rập từ phía đối phương.

Xem ra trong tay đại trưởng lão Bất Tử Cốc vẫn còn có át chủ bài.

Đã sẵn sàng được tung ra? ?

Nếu như vậy, phải dẫn rắn ra khỏi hang, tìm ra sơ hở.

Lâm Tiêu không đợi đối thủ tấn công trước, mà hắn đã vung kiếm lên trước.

Kiếm quang dài hàng nghìn trượng chém ra trong một khoảng không rộng lớn, giống như một dải ngân hà treo ngược, điên cuồng càn quét.

Trong mắt của đại trưởng lão Bất Tử Cốc loé lên, một tia sát khí bùng phát.

Vút vù vù! !

Đợt tấn công mũi tên thứ ba lại được bắn ra.

Nhưng lần này, khác với hai lần trước, sau khi ông ta tung ra đòn này, rõ ràng khí tức đã yếu đi rất nhiều, như trống rỗng.

Lâm Tiêu nhìn vào hàng chục mũi tên, trong mắt phát ra một luồng kim quang.

Đến rồi! ! Thứ gì đó khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp xuất hiện rồi. Chỉ là, giống như một con giòi, trốn dưới những mũi tên khác.

Ầm! !

Kim quang và hàng chục mũi tên va chạm vào nhau.

Rắc rắc rắc...

Có luồng một âm thanh vang lên.

Cú đánh của Lâm Tiêu chứa đựng kiếm ý viên mãn, ngay lập tức bị phá vỡ bởi những mũi tên tấn công.

Không có có bất cứ lực lượng phản kháng nào.

Cùng lúc đó, bởi vì thần uy hai bên va chạm, cuối cùng đại chiêu mà đại trưởng lão Bất Tử Cốc ẩn giấu trong bóng tối cuối cùng đã xuất hiện.

Vù! ! !

Trong số hàng chục mũi tên, một mũi tên tỏa ra những làn sóng hắc quang đột nhiên tăng tốc một cách kỳ lạ, như thể xuyên thủng khoảng không và lao thẳng về phía Lâm Tiêu.

Hư không xung quanh nó không ngừng bị xé rách, thần quang màu đen lạnh như băng sắc bén, bên trong ẩn chứa một luồng quy tắc chi lực đáng sợ.

Mũi tên này như đang khao khát! !

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả những trưởng lão khác trong Bất Tử Cốc cũng không ngờ rằng đại trưởng lão của họ vẫn còn át chủ bài như vậy trong tay.

Họ căn bản không kịp kêu lên và cảm thán. Bởi vì mũi tên này quá nhanh, vượt quá tốc độ suy nghĩ của họ.

Gần như ngay lập tức, khu vực xung quanh lôi đài Thiên Địa sập xuống một chút, như không thể chịu đựng được lực đạo này.

Khủng khiếp!

Mũi tên này, ngay cả khi có sự phòng thủ của đế khí, cũng có thể không thể ngăn chặn.

Sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt của đại trưởng lão Bất Tử Cốc.

Đỡ? !

Tiểu tử phía đối diện, nếu có bản lĩnh thì hãy đỡ đi.

Đây là át chủ bài được dành riêng cho sự tồn tại Đại Đế cảnh của các lực lượng khác.

Không phải là ông ta đang nói quá. Cho dù là những đại đế khác, trong cơ hội thích hợp, trúng mũi tên này, nhất định sẽ chết, huống hồ là một tiểu tử Sinh Tử cảnh.

Quả nhiên, cho dù thiếu ở phía bên kia né tránh như thế nào, chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt.

Mũi tên tuyệt sát của Đại Đế Bất Tử Cốc đâm xuyên cơ thể của thiếu niên này.

“Hừ, thắng rồi.” Đại trưởng lão Bất Tử cốc hừ lạnh một tiếng, như thể đó là chuyện đương nhiên.

"Ha ha ha, đại trưởng lão uy võ!! So với đại trưởng lão, tiểu tử này vẫn còn kém xa." Những người của thế lực Bất Tử Cốc chế nhạo.

"Ôi. . . cuối cùng thiếu niên này cũng thua rồi, chao ôi, thiếu niên đã là vương giả tuyệt đối, nếu như hắn có thể lớn lên, sau này còn mạnh đến mức nào nữa đây." Những người khác không khỏi cảm thán.

Mọi người đều phản ứng những khác nhau, chỉ một người trong số họ có biểu cản hoàn toàn khác với những người khác. Đó là thiếu nữ hồng y đã đứng bên cạnh thiếu niên đó ngay từ đầu.

"Đại Tiêu Tiêu, lại bắt đầu diễn rồi! ~~" Trong lòng cô bắt đầu phàn nàn
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom