• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 417: Đây là sức mạnh của Đại Đế Tôn Hoàng Giới sao?

Lúc Lâm Tiêu biểu lộ sự bất lực, trong lòng đang ngàn lần chửi tên Ngạo Hưng, thì người của Huyền Thiên Giới và nhóm Đại Đế tới từ Tôn Hoàng Giới lại đang cảm thấy nghi ngờ.

Bọn họ không nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người kia, nhưng có thể nhìn thấy sự biến đổi cảm xúc của hai người. Thiếu niên mang ấn ký Thiên Đạo thì còn đỡ, biểu cảm vẫn luôn duy trì trạng thái điềm nhiên. Nhưng tên Đại Đế của Tôn Hoàng Giới kia thì vô cùng đặc sắc, đầu tiên là kinh ngạc thêm chút khó tin, sau đó lại vui sướng điên cuồng, cuối cùng là cung kính.

Càng nhìn tình hình lại càng khiến người ta mơ hồ, hai kẻ này rốt cuộc nói gì với nhau? Tại sao hiểu cảm của tên Đại Đế kia lại biến đổi như vậy, nhìn bộ dạng chả còn chút uy nghiêm của Đại Đế đâu cả.

Nếu đổi lại đây là thái độ của thiếu niên mang ấn ký kia thì bọn họ còn hiểu, nhưng tên Đại Đế này rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì mà lại có biểu tình như vậy?

Khi Ngạo Hưng biến mất thì nhóm Đại Đế kia mới thở phào một cái, may quá đi rồi. Ngạo Hưng cũng không mang thiếu niên kia đi. Nhìn bộ dạng thì hình như từ chỗ thiếu niên kia đã lấy được một thông tin quan trọng gì đó.

Ngạo Hưng là một tên kén chọn, hắn không thích những bảo vật bình thường. Nghĩ tới đây các Đại Đế lại nhen nhóm lên ngọn lửa trong lòng. Nếu bắt được thiếu niên kia không những có được ấn ký Thiên Đạo mà còn có cơ duyên độc chiếm bảo vật.

Chỉ nghĩ như vậy mà bầu không khí giữa 6 Đại Đế lại một lần nữa trở nên căng thẳng. Không có Ngạo Hưng cản trở bọn họ ai cũng không muốn nhường ai. Nhìn Lâm Tiêu ở phía xa, bọn họ từ từ tiến đến chỗ hắn.

Nhưng chỉ cần tiếng thêm một bước bọn hắn lại cảm nhận được sự đông đặc của không khí xung quanh, điều này cũng làm cho bọn hắn ngừng lại động tác.

Hừ!! Lâm Tiêu than một tiếng, xem ra trận chiến hôm nay không tránh được rồi.

“Nha đầu, ngươi về trước đi.” Lâm Tiêu hướng tới nhóm người của Huyền Thiên Giới hét lớn.

Một nữ tử mặc hồng y lúc này ló đầu ra không vui đáp: “Tại sao! Ta cũng mạnh mà!”

Nàng không muốn quay lại Thiên Đạo Tháp, mấy tên Đại Đế kia không dễ đối phó, nếu bản thân giúp Đại Tiêu Tiêu một chút thì nàng mới an tâm.

Lâm Tiêu có chút bất lực, nha đầu này thật cứng đầu. Nếu là Đại Đế của Huyền Thiên Giới thì hắn sẽ không cần lo lắng như vậy. Nhưng đây là Đại Đế tới từ Tôn Hoàng Giới nên mạnh hơn Đại Đế của Huyền Thiên Giới rất nhiều.

Hắn không muốn để Can Anh Túc mạo hiểm, Lâm Tiêu thông qua thần niệm nói qua cho Anh Túc biết về việc của Ngạo Hưng lúc nãy. Nhưng hắn không nói việc Ngạo Hưng đã đi mất, hắn lại nói rằng Ngạo Hưng đang mai phục gần đây, một khi thời cơ thích hợp sẽ giải quyết hết đám người kia.

Can Anh Túc nghe thấy thế thì biểu hiện đã hiểu, nàng cảm thấy Lâm Tiêu không cần phải che giấu gì với nàng nên khi Lâm Tiêu vẫy tay một cái thì theo luồng sáng trở lại Thiên Đạo Tháp.

Mọi người mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng lại không có chút bận tâm, pháp bảo thu người mặc dù hiếm gặp nhưng cũng đã từng nghe qua hoặc thấy qua. Hơn nữa chỉ là thu người thôi cũng không có cái gì ghê gớm cả.

“Trư vị, ta biết các ngươi muốn bắt tên tiểu tử kia, nhưng ấn ký Thiên Đạo chỉ có một, mà thời gian để ta do dự không có nhiều.”

“Đây là ý gì?”

“Chúng ta là những người gần như đầu tiên biết được thông đạo giữa hai thế giới, một khi những thế lực khác biết được cũng sẽ mau chóng tới đây, đợi bọn họ tới đây rồi thì không còn kịp nữa. Thiếu niên này chết trong tay ai thì thuộc về người đấy.”

“Cái này…cũng có chút đạo lý, bây giờ chỉ có sáu người chúng ta tranh đoạt đợi tới lúc nhiều người hơn thì không biết được thế nào.”

“Vậy ngươi nói xem nên thế nào, ta không dễ dàng từ bỏ thế đâu.”

“Hay như thế này, đầu tiên chúng ta đem tên tiểu tử này rời khỏi đây sau xử lý tai mắt các thế lực ở đây, như vậy sẽ chỉ có chúng ta biết được chuyện về ấn ký Thiên Đạo. Còn về việc giải quyết tên này thế nào thì phải xem hắn biết bao nhiêu về cơ duyên và bảo vật ở đây, đến lúc đó nghĩ cách cũng chưa muộn.”

Nghe thấy thế mấy Đại Đế kia càng lộ ra vẻ tham lam.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Rất hay, đây đúng là một cách hay. Làm như vậy có thể tránh được sự tra xét của những thế lực khác.

Mấy Đại Đế còn đang bận tranh luận nên không ai thèm truyền âm mà cứ thể nói thật to ra ngoài. Cho nên đám người của Huyền Thiên giới đều nghe thấy từng chữ từng từ, mặt mọi người đều triệt để biến sắc.

Không có chút do dự mọi người hướng về bốn phương chạy thật nhanh, bọn họ biết đối phương không phải là những kẻ chỉ nói cho vui.

“Haha, muốn chạy, các ngươi nghĩ bọn ta cho các người cơ hội đó sao?”

Một Đại Đế lập tức triệu hồi ra đế binh, đó là một cây búa đen tuyền trên thân khắc đầy ấn ký, sức mạnh vô địch.

“Bên này để ta!” hắn quát một câu rồi lao đi.

Cây búa đen tỏa ra một làn sương dày đặc bao lấy mọi người như một chiếc lồng giam, các quy tắc đan xen cùng với những ngọn lửa xám đen. Vút một tiếng cây búa bị hắn ném thẳng về một hướng.

Hư không như bị sức mạnh của cây búa xé mở, trên mặt đất cũng nứt ra một khe dài. Tất cả những tu sĩ bị cây búa đen đụng trúng đều lập tức biến thành bột. Loại sức mạnh khủng khiếp này đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Không cần biết là cường giả Sinh Tử hay Bán Đế cảnh đều không có chút sức lực phản kháng. Nhìn thấy người này ra tay năm Đại Đế còn lại cũng mau chóng ra tay. Bọn hắn hướng về những phương khác nhau thi triển đủ loại thần thông và sức mạnh quy tắc.

Mặc dù đang bận dọn dẹp kẻ dư thừa nhưng sự chú ý vẫn đặt lên người thiếu niên mang ấn ký Thiên Đạo kia. Nhất cử nhất động của thiếu niên này đều được bọn hắn quan sát.

Chỉ là chuyện làm bọn hắn cảm thấy khó tin đó là tên này như bị ngốc, không tìm cơ hội để chạy mà vẫn đứng yên tại chỗ. Không tới 5 giây với sức mạnh của 6 Đại Đế toàn bộ những người có mặt, những khán giả của Huyền Thiên Giới lúc trước đã bị quét sạch.

Khi 6 Đại Đế trở lại chuẩn bị đưa Lâm Tiêu đi thì bỗng nhiên Lâm Tiêu mở miệng nói.

“Đây là sức mạnh Đại Đế Tôn Hoàng Giới sao?” Lâm Tiêu không chút biểu cảm hỏi.

“Sao? Tiểu tử sợ à, sợ thì tự mình dâng ấn ký Thiên Đạo ra đây, như vậy ngươi cũng bớt chịu dày vò.”

“Còn tưởng người được Thiên Đạo công nhận thì ghê gớm thế nào, hoá ra cũng chỉ vậy.”

“Dù gì cũng là Huyền Thiên Giới, mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này thì tạo ra thiên kiêu kiểu gì?”

Sau khi nghe thấy Lâm Tiêu hỏi một câu như vậy thì đám Đại Đế không khỏi cười nhạo, trong mắt bọn hắn thiên kiêu của Huyền Thiên giới cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

“Không, ý của ta là, sức mạnh của Đại Đế thế này, yếu hơn ta tưởng tượng rất nhiều.” Lâm Tiêu bổ sung thêm một câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom