• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 409-412

Chương 409: Các ngươi chạy cái gì mà chạy? Chạy có tác dụng sao

Ngay khi đại trưởng lão của Bất Tử Cốc tự tin rằng một đòn này đã chặn hết đường sống của đối phương.

Những người khác cũng chuẩn bị chúc mừng đại trưởng lão Bất Tử Cốc.

Lâm Tiêu thấp giọng hô lên một tiếng.

Dùng tay không nhổ ra hắc quang thần tiễn ở trước ngực.

Một lỗ thủng to bằng nắm tay, nhanh chóng hồi phục bằng tốc độ cực nhanh, mà tất cả mọi người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Khí huyết chi lực mạnh mẽ cuồn cuộn dâng trào.

“Mũi tên này, khá đấy.”

Nói xong, rắc một cái, Lâm Tiêu bẻ gãy nát thần tiễn trong tay.

Trong chốc lát, đại trưởng lão của Bất Tử Cốc liền ngơ ra tại chỗ.

Những kẻ khác cũng hoàn toàn ngây người, vẻ mặt ngoại trừ không thể tin nổi, thì chính là đang nghi ngờ thị lực của mình.

Nhìn lại bộ dạng của thiếu niên, vậy mà lại không chút thương tổn.

Thật hay giả vậy?

Thế này cũng quá là ngoài sức tưởng tượng rồi.

“Ngươi, sao người lại không việc gì vậy?” Vẻ mặt của đại trưởng lão toàn là kinh ngạc và nghi ngờ.

Đầu tiên là ông ta nghi ngờ bản thân.

Lẽ nào là ban nãy bản thân ông ta đã giơ cao đánh khẽ rồi ư?

Không, không hề mà.

Từ trạng thái hiện tại của bản thân có thể thấy, rõ ràng là đã xuất ra đòn mạnh nhất, khiến cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược.

Nhưng tại sao thiếu niên này lại chẳng hề hấn gì vậy.

“Sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”

“Hơn nữa, ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi biết sử dụng Quy Tắc Chi Lực sao?”

Lâm Tiêu bày ra vẻ hài hước.

Hắn sao có thể đỡ được một đòn này.

Chỉ là một đòn của một kẻ gần đạt thực lực Đại Đế, so với thần uy của một Đại Đế thực thụ thì còn kém một chút.

Ngay cả một đòn phẫn nộ của Đại Đế thực thụ hắn cũng đã từng đỡ qua, sao có thể không đỡ nổi một đòn của đại trưởng lão này chứ.

Chỉ cần né được vị trí chí mạng thì cái khác đều không thành vấn đề.

Lâm Tiêu nói xong, liền tiến về phía trước một bước.

Vù vù!!

Trọng Lực đã liên kết với Quy Tắc, bổ sung tăng cường lên cơ thể.

Tiến lên bước thứ hai.

Kiếm Ý liên kết với Quy Tắc, truyền lên thanh hắc kiếm trong tay.

Bước thứ ba, bước thứ tư.

Lâm Tiêu lại tăng cường thêm hai loại Quy Tắc Chi Lực.

Sau đó không tiến lên bước thứ năm nữa.

Bởi vì chỉ là đối phó với một cường giả Bán Đế Cảnh đỉnh phong mà thôi, như vậy là đủ rồi.

Bước đến bước thứ tư, khí tức trên người Lâm Tiêu bốc chốc giống như núi lửa vạn năm phun trào, dường như lập tức muốn nung chảy toàn bộ mọi thứ.

Hào quang vô tận nở rộ, khiến cho hết thảy xung quanh khẽ lay động, ngay cả cánh cổng thần bí trên bầu trời cũng run rẩy mấy lần.

Lâm Tiêu không nói nhiều.

Đấm ra một cú.

Vô số thân ảnh hiện ra phía sau lưng hắn.

Toàn bộ uy lực và hào quang đều tụ lại trên cú đấm này.

“Ngươi, ngươi lại có thể nắm bắt Quy Tắc Chi Lực tới trình độ này...ngươi, ngươi rốt cuộc là kẻ nào!!!” Đại trưởng lão Bất Tử Cốc lộ ra vẻ khiếp sợ.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm ầm ầm!

Cơn dao động kinh khủng đã bao phủ lấy toàn bộ lôi đài, cho dù đại trưởng lão của Bất Tử Cốc thi triển ra chiêu phòng ngự mạnh nhất, cũng vẫn bị đánh cho phun tóe máu, thân và hồn đều bị tiêu diệt.

Rắc rắc!!!

Lôi Đài Thiên Địa cũng phát ra tiếng cót két, giống như là có chút không chịu nổi một lực lớn đến vậy.

Đại trưởng lão Bất Tử Cốc, vỡ vụn.

Lại là yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến quỷ dị.

Chỉ là sự yên tĩnh này rất nhanh sau đó đã bị dòng nhắc nhở của lôi đài đánh gãy.

(Ngươi đã có được chiến thắng thứ sáu, có tiếp tục đoạt lôi đài không.)

“Đại trưởng lão!!! Đại trưởng lão thế mà lại thất bại rồi ư???”

“Chết tiệt, người này rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy!”

“Huyền Thiên Giới có yêu nghiệt nào như này ư, chạy, chạy ngay đi, còn không chạy thì người tiếp theo bị chọn trúng chính là một trong số chúng ta đấy.”

“Đúng vậy, đối mặt với quái vật như này, ta căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.”

“Ngay cả đại trưởng lão cũng bại trận, lẽ nào thật sự phải mời lão tổ ra mới có thể xử lý được hắn hay sao?”

“Vậy thì đi mời lão tổ, chúng ta bây giờ phải nhanh chóng chạy về bẩm báo chuyện này với cốc chủ và lão tổ.”

Đám người của thế lực Bất Tử Cốc đều đã bị dọa cho biến sắc rồi.

Bọn họ căn bản không cần bàn bạc, đều chạy toán loạn mỗi người một ngả.

Đợi đến khi rời khỏi phạm vi của lôi đài Thiên Địa, bọn họ liền lập tức trở về Bất Tử Cốc mời lão tổ của bọn họ ra tay.

Quái vật như này, chỉ có lão tổ mới có thể thực sự trấn áp và chế phục thôi.

Vèo vèo vèo!

Các đệ tử và trưởng lão Bất Tử Cốc đều chạy như ong vỡ tổ.

Mà Lâm Tiêu ở trên lôi đài, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng khắp tứ phía.

Bất Tử Cốc ngươi diệt toàn bộ Kiếm Ma Tông của ta, bây giờ ta mới chỉ giết có vài tên thôi đấy.

Giờ mà để các ngươi chạy thoát, thế thì có phải là vô lí quá không nhỉ.

“Tiếp tục.” Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Tiêu giống như tử thần đang tới gần.

Cho dù không phải người của thế lực Bất Tử Cốc, cũng nghe mà hốt hoảng cả người, tim hẫng đi mất mấy nhịp.

Mà đám người đang tháo chạy của Bất Tử Cốc kia, nghe thấy người này lại hô tiếp tục, tốc độ chạy trốn lại tăng lên.

Lâm Tiêu vừa dứt lời, ánh sáng chọn người lại xuất hiện.

Nhưng hắn còn chưa nói xong đâu.

“Từng người một thì phiền phức quá, có thể cho đám người Bất Tử Cốc này lên hết một lượt không?” Lâm Tiêu chậm rãi nói.

Tất cả mọi người: “……..”

Đồ điên!

Kẻ này thật sự điên rồi.

Lên hết toàn bộ ư?

Chưa nói tới yêu cầu này quá vô lí, cho dù thật sự lên hết, thế lực của Bất Tử Cốc ở đây có tới mấy chục người đấy.

Trong đó, trưởng lão Bất Tử Cốc còn có bảy tám người.

Lấy một chọi một thì còn có thể.

Lấy một chọi mười, bọn họ cũng miễn cưỡng tin đi.

Nhưng lấy một chọi mấy chục, đây là kẻ điên sao.

Nhưng sau đó.

Ánh sáng chọn người của lôi đài Thiên Địa lại giống như là nghe hiểu được lời hắn nói.

Một giây sau.

Ánh sáng chọn người kia lóe lên một cái liền biến thành hai luồng ánh sáng.

Sau đó biến thành bốn luồng, tám luồng, mười sáu luồng ánh sáng.

Rất nhanh sau đó.

Một luồng ánh sáng chọn người trong nháy mắt liền biến thành mấy chục luồng ánh sáng chọn người.

Tiếp đó, những luồng ánh sáng này phân công rất rõ ràng, mỗi một luồng ánh sáng đuổi theo một người, tách ra đuổi theo, cuốn sạch toàn bộ người của Bất Tử Cốc tới.

Bất luận là đệ tử Hóa Đỉnh Cảnh, chấp sự Sinh Tử Cảnh, hay là trưởng lão Bán Đế Cảnh, thậm chí đệ tử Toàn Đan Cảnh chỉ chạy tới hóng hớt.

Chỉ cần là người của Bất Tử Cốc, đều bị ánh sáng bao phủ lấy.

Khoảnh khắc bị ánh sáng bao phủ, liền giống như bị nhốt vào một không gian cách biệt.

Mặc cho ngươi thi triển thuật pháp thần thông gì cũng đừng hòng thoát khỏi ánh sáng ấy.

Soạt!!!

Ngay lập tức, những người bị ánh sáng chọn trúng đều đồng loạt lóe sáng, rồi bị truyền tống lên trên lôi đài.

Lâm Tiêu lúc này chợt nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

“Đúng rồi, nếu ta giải quyết hết đám người này, thì tính là thắng một trận hay là dựa trên số lượng người để quy ra số trận thắng?” Lâm Tiêu hỏi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đám người của thế lực khác: “………..”

Tên điên này vậy mà còn nghĩ tới vấn đề này hay sao.

Ngay lúc bọn họ còn đang nghĩ lôi đài Thiên Địa sao có thể trả lời vấn đề phức tạp này.

Ngươi thật sự cho rằng đây là trò chơi, nó sẽ đáp lại ngươi sao?

Nhưng một giây sau, bọn họ lại trợn trừng mắt.

Á đù.

Là bọn họ sai rồi.

(Dựa trên số mạng người để quy ra số trận thắng, một mạng là một trận thắng)

“Vậy thì tốt.”

Lâm Tiêu lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Lôi đài Thiên Địa khá ngoan đấy chứ, hỏi gì đáp nấy.

Vậy thì hỏi thêm một vấn đề đi.

“Phần thưởng cao nhất là bao nhiêu trận thắng?” Hắn hỏi.

(Trăm trận là phần thưởng cao nhất.) Lôi đài Thiên Địa nhanh chóng đáp lại.

Trăm trận sao?

Lâm Tiêu nhìn đám người Bất Tử Cốc trên lôi đài.

Vừa đủ một trăm mười người.

Tính cả sáu trận hắn đã thắng trước đó.

Lấy một trăm trận làm chuẩn thì tính ra còn thừa mười sáu người.

Nếu đã như vậy, thì giết hết luôn đi.
Chương 410: Tiểu tử, chả nhẽ ngươi……sợ rồi

Trên lôi đài, người từ ngoài bị cưỡng chế chuyển dịch lên lôi đài cả mặt đều là vẻ hoang mang sợ hãi. Bọn họ còn tưởng mỗi bản thân mình đen đủi, sau khi nhìn thấy trên đài toàn là người của Bất Tử cốc nhà mình thì tâm trạng có sự thay đổi.

“Tiền trưởng lão, sao ngài cũng bị kéo lên đây thế.”

“Còn có Vương trưởng lão và các trưởng lão khác cũng ở đây.”

“Quá điên rồ, hắn định một mình đối chọi với tất cả chúng ta?”

Một người thì sợ hãi, mười người thì có chút hoang mang, còn 100 người cùng lên một lúc thì còn gì để không tự tin. Hơn nữa mỗi người trong số bọn họ chỉ cần vứt ra một phép thần thông cũng đủ giết chết tên nhãi này.

“Tự tin xong chưa?” Lâm Tiêu lạnh nhạt lên tiếng.

Tất cả mọi trên đài và dưới đài đều tập trung tinh thần, thiếu niên này tham lam tới vậy, muốn một phát lấy luôn 100 liên thắng? Nhưng từ đầu tới cuối hắn lại rất bình tĩnh, chả nhẽ đối diện với 100 người hắn còn có cách gì để nắm chắc phần thắng?

“Tiểu tử bọn ta công nhận người mạnh, mạnh một các biến thái, mạnh tới mức làm bọn ta tâm phục, nhưng ngươi đừng quá tự đắc xem thường Bất Tử cốc chúng ta!!!” Một trưởng lão lên tiếng.

Mặc dù đại trưởng lão và các trưởng lão khác đã chết dưới tay thiếu niên này nhưng những người có mặt trên đài lúc nãy cũng còn có 5 trưởng lão Bán Đế. Nếu trận đấu bắt đầu chỉ cần những đệ tử sinh tử cảnh khác bao vây hắn, còn Bán Đế công kích từ sau thì chắc chắn có thể đối phó được. Vậy thì tên này lấy đâu ra tự tin mà thắng?

“Xem thường, các ngươi cũng xứng?”

Sau khi liếc mắt nhìn đám người trên lôi đài Lâm Tiêu lại ngẩng đầu nhìn cánh cổng phong ấn ở trên không trung. Hắn lẩm bẩm như đang tự nói với bản thân nhưng cũng giống như đang nói chuyện với ai đó.

“Lôi đài này có chức năng che đi nhận thức của những người đứng ngoài võ đài không?”

Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy thì kể cả người đứng trên võ đài hay dưới võ đài mặt đều hoang mang. Đây là cái ý gì? Che nhận thức? Cần cái này làm gì? Hắn muốn làm gì? Chả nhẽ có thứ gì không thể cho người khác nhìn?

Khi mọi người còn đang thắc mắc thì lôi đài lại rung lên một cái, sau đó rào chắn đang trong suốt bỗng biến thành màu đen xì. Chỉ một lúc sau mọi người phía ngoài lôi đài không thể nhìn thấy bên trong nữa, kể cả tiếng động hay là linh thức.

Mọi người: “………”

Mẹ kiếp, thế mà biến đổi thật. Sao lôi đài lại nghe lời thế, thiếu niên này có giao dịch ngầm gì với lôi đài này sao.

Sau một trận kinh ngạc thì hình như mọi người cảm thấy bản thân đã hiểu cái gì đó. Nhưng cũng không ai có ý định rời đi ngay, dù gì lôi đài này cũng có giới hạn thời gian trận chiến này cũng sẽ không diễn ra quá lâu. Ngồi đây đợi cũng được.

Ở bên ngoài lôi đài đã vậy, người bên trong lôi đài còn kinh ngạc hơn. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Bọn họ không cảm nhận được thế giới bên ngoài nữa? Kẻ này rốt cuộc muốn làm gì.

Cầu xin tha thứ, không, đây là lôi đài sinh tử, kể cả có quỳ xuống xin tha cũng vẫn là kết quả như cũ.

Vào lúc này trên lôi đài cũng xuất hiện thời gian đếm ngược, nếu kết thúc thời gian đếm ngược mà vẫn chưa phân được thắng bại thì hai bên đều sẽ có kết cục chết! sẽ không phải vậy chứ…!

Mọi người đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão, hình như cùng nghĩ đến một khả năng. Chả nhẽ tên này định đồng quy vu tận với bọn họ ở đây? Vậy nên không muốn người ngoài nhìn thấy cảnh máu me mới muốn che lại?

Nhưng cũng đâu cần phải thế, vậy rốt cuộc tên này muốn cái gì?

Mấy trưởng lão cũng đưa mắt nhìn nhau rồi âm thần quyết định kế sách, nhóm người Bất Tử cốc có 100 người, bây giờ từ từ tản ra bao quanh thiếu niên kia.

“Ta muốn hỏi…các ngươi có cảm thấy đang lấy nhiều hiếp ít, có chút quá đáng?” Lâm Tiêu tự nhiên hỏi vu vơ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Câu này làm nhóm người Bất Tử cốc sững lại, đây là cái lời gì vậy? Chả phải ngươi cưỡng ép lôi hết bọn ta lên đây sao, vậy còn dám nói ra lời này?

“Tiểu tử, chả nhẽ…người sợ rồi?” một trưởng lão Bất Tử cốc lên tiếng.

“Đúng vậy, câu hỏi này, ta quên chưa hỏi các người!” Lâm Tiêu như nhớ ra điều gì.

Tiếp đó trên gương mặt hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị rồi nói: “Các ngươi, sợ à?”

“Nực cười, chúng ta đông như vậy lại sợ một mình ngươi, ngươi có phải quá tự mãn rồi?”

“Trưởng lão đừng phí lời với hắn nữa, chúng ta mau giải quyết hắn đi.”

“Ta cảm thấy tên này đang muốn kéo dài thời gian, không biết hắn muốn gì nhưng cảm thấy không hay.”

“Lên, mau chóng xử hắn.”

Nhóm đệ tử Bất Tử cốc nâng cao cảnh giác, không ai dám phân tâm.

“Hahaha…” Lâm Tiêu tự nhiên cười lớn.

Hắn dùng ánh mắt vô cảm nhìn đám người Bất Tử cốc, giống như đang nhìn một đám thi thể.

“Ta nghĩ các ngươi hiểu nhầm câu hỏi rồi, ta vừa nãy hỏi lấy nhiều hiếp yếu. Nhưng ta đâu có chỉ các ngươi.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

Nghe thấy câu này làm cho đám người Bất Tử cốc càng thêm kinh ngạc. Đây là cái ý gì? Trên lôi đài này ngoài thiếu niên và bọn họ ra thì làm gì còn ai nữa.

Còn chưa đợi bọn chúng đáp lại Lâm Tiêu đã giơ tay lên ra hiệu. Lúc này một cánh cổng cao hơn 3m tỏa sáng rực rỡ xuất hiện giữa lôi đài.

Một cường giả Bán Đế từ bên trong đi ra, đám người Bất Tử cốc nhíu mày. Giấu người, thiếu niên này có pháp bảo che giấu được người, điều này làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.

“Người này…hình như là một vị trưởng lão của Vạn Tượng tông…”

“Hình như đúng thế, trong một trận giao lưu vài năm trước hình như ta từng thấy người này.”

“Các hạ, đây là trận đấu sinh tử của bọn ta với thiếu niên này, xin các hạ đừng nhúng tay vào, nếu không…” trưởng lão Bất Tử cốc thấy người kia thì lên tiếng.

“Chủ nhân! Thỉnh ngài ra lệnh.” Cường giả Bán Đế vừa xuất hiện liền cung kính hướng tới chỗ Lâm Tiêu nói.

Lời vừa nói ra đã làm cho trưởng lão Bất Tử cốc chết lặng.

Chủ nhân? Sao trưởng lão của Vạn Tượng tông lại gọi thiếu niên này là chủ nhân? Vậy thiếu niên này là người của Vạn Tượng tông? Không thể nào, Vạn Tượng tông có gan đối đầu với Bất Tử cốc?

Thực lực hai bên có khoảng cách lớn, có thể nói Bất Tử cốc bọn họ chính là đè đầu cưỡi cổ đối phương. Sau đó trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám người Bất Tử cốc thì hàng trăm tu sĩ từ trong cánh cổng bước ra.

Một Bán Đế cảnh, hai Bán Đế cảnh, ba Bán Đế cảnh……

Một Sinh Tử viên mãn cảnh, hai Sinh Tử viên mãn cảnh, ba Sinh Tử viên mãn cảnh…….

Những người của Bất Tử cốc: “????”

Có ai mau tới nói cho bọn họ đây chỉ là một giấc mơ! Đây chỉ là ảo giác!!
Chương 411: Lôi đài sinh tử kết thúc, phần thưởng cho 100 liên thắng

Đám người Bất Tử cốc mặt mũi trắng bệch, ánh mắt nghiêm trọng. Lúc đầu trên lôi đài có 100 người còn thấy tầm nhìn rộng, bây giờ có thêm hơn ngàn người nữa thì tình hình không giống lúc đầu nữa. Càng kinh khủng hơn đó là người nào người nấy đều kêu thiếu niên kia là chủ nhân.

Chuyện này, chuyện này……không có khả năng.

Hai từ cứ bay đi bay lại trong đầu của đám người Bất Tử cốc, đặc biệt là mấy vị trưởng lão Bất Tử cốc. Trong số những người bước ra từ cánh cổng kia bọn họ có quen biết vài người, đều là những cường giả cao cấp, tại sao lại có thể khuất phục thiếu niên này.

Kỳ quái, rất kỳ quái, hơn nữa đây cũng là lần đâu bọn họ nhìn thấy một món pháp bảo có thể chứa được nhiều người như vậy. Có lẽ món pháp bảo này đã đạt đến cấp để khí cao cấp rồi.

Trên lôi đài hai bên đều thi triển uy lực, vốn tưởng chỉ có mình Lâm Tiêu tự nhiên bây giờ lại thêm ngàn người nữa, vậy là gấp 10 lần đám người Bất Tử cốc. Chỉ có điều trong ngàn người này đa số đều là sinh tử cảnh, chỉ có bốn cường giả Bán Đế. So với năm trưởng lão Bán Đế bên Bất Tử cốc thì vẫn còn kém tới 1 người.

Dù là như vậy như có thêm Lâm Tiêu lại thêm những người khác thì áp lực đúng là vô cùng kinh khủng. Hai bên mà lao vào giao chiến nhất định là một cục diện hỗn loạn. Bây giờ đám người Bất Tử cốc cũng đã hiểu tại sao thiếu niên này muốn chặn tầm nhìn của những người ở ngoài.

Loại pháp bảo như vậy nếu để người ngoài biết được thì sẽ thu hút những cường giả mạnh tới cướp đoạt. Hơn nữa sẽ để lộ thủ đoạn cho người khác biết, đây cũng chính là điều nguy hiểm ở Huyền Thiên giới, nếu bị lộ thì thiếu niên này sẽ bị các thế lực khác truy đuổi.

“Ái dà, Bán Đế cảnh vẫn còn thiếu mất một vị, như vậy mà giao tranh thì áp lực lắm.” Lâm Tiêu như đang tự nói với chính mình.

Đám người Bất Tử cốc cắn chặt răng, thần kinh của ai cũng căng ra hết cỡ. Tên đáng ghét này còn có lòng nói đểu bọn họ. Các ngươi kém chúng ta một Bán Đế cảnh nhưng đếm số lượng Sinh Tử cảnh thì không phải gấp 10 lần bọn ta sao. Lại còn thêm một tên quái vật nữa.

Tên thiếu niên biến thái này đã đủ để bọn họ đau đầu, bây giờ lại thêm ngàn người nữa, trận này……hết hy vọng rồi.

Mà trong trường hợp đằng nào cũng chết thì chỉ có một con đường duy nhất đó là huyết chiến đến cùng!

Đám người Bất Tử cốc bị ép đến đường cùng, trong mắt bây giờ loé qua một tia quyết tử. Bọn chúng không phải đám thỏ chịu chết, chúng là những con sói đói. Cho dù có chết cũng phải để tên thiếu niên kia trả một cái giá đắt.

Nghĩ là như vậy nhưng thực tế lại không biết thế nào. Cánh cổng chứa ngàn người kia vừa biến mất bọn họ cũng biết trận chiến sắp bắt đầu rồi.

Nhưng ai mà biết được thiếu niên đứng đối diện lại có vài giây do dự, sau đó đưa tay ra lệnh.

Ong!! Lại một cánh cổng nữa xuất hiện. Nhưng cánh cổng này so với cánh cổng lúc nãy còn to hơn gấp đôi, sắc mặt của đám người Bất Tử cốc càng thêm cứng nhắc. Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu bọn chúng.

Lại nữa? vẫn còn? Không phải lại có thêm người đi ra đấy chứ? Thiếu niên này định giở trò gì, tại sao không ra tay luôn mà lại phải như vậy.

“Grừ grừ! Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng nhớ tới bọn ta, ta vội lắm rồi đây, lần này là nhiệm vụ gì!”

“Đây là…lôi đài? Nhiều người quá!”

“Tôn thượng đại nhân, cần chúng ta làm việc gì?”

Từng đợt tiếng ồn thi nhau phát ra từ cánh cổng, sau khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện từ cánh cổng đám người Bất Tử cốc trợn tròn hai mắt.

Không phải là người, lần này xuất hiện thật sự không phải là người, mà là…yêu tộc!

Con yêu tộc đầu trâu kia ngửa lỗ mũi lên trời thở phì phò, vậy mà nó mang theo khí tức của Bán Đế cảnh, còn có một con khỉ và những yêu tộc khác. Nhưng mà……đều có khí tức của Bán Đế cảnh. Tổng cộng 9 kẻ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rét run, toàn thân chấn động.

Đợi chút……không đúng! Yêu tộc đạt tới sức mạnh thế này thì cũng chỉ có trưởng lão. Nhưng một năm trước, cả vùng yêu tộc quốc đô vì sự ra đi của lão tổ mà đột nhiên biến mất rồi mà? Tại sao lại xuất hiện ở đây được?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nghĩ tới đây đột nhiên trưởng lão Bất Tử cốc như hiểu thêm cái gì đó, ánh mắt ông ta nhìn Lâm Tiêu từ đầu tới chân.

“Ta, ta biết ngươi là ai rồi!! ngươi…là Lâm Tiêu! Lâm Tiêu ở Đông Vực!” Trưởng lão Bất Tử cốc thốt lên.

Nhưng người khác nghe thấy thế cũng như đột nhiên tỉnh ngộ.

“Hoá ra là ngươi!!”

“Vậy mà ngươi vẫn sống!!”

“Thế mà thoát được một kiếp khỏi tay lão tổ của bọn ta, này……”

“Thảo nào lại có sát khí với chúng ta như vậy, tên này không có bối cảnh gì ghê gớm, chỉ là một thế lực nhỏ ở Đông Vực, Kiếm Ma tông.”

“Kiếm Ma tông? Chưa nghe thấy bao giờ, sau đó thì sao…?”

“Sau đó vào nửa năm trước bị Bất Tử cốc của chúng ta diệt môn rồi.”

Đám người Bất Tử cốc bây giờ đã hiểu tất cả, trong lòng bọn họ có chút oán hận, đời cha ăn mặn đời con khát nước. Đây là sự tuần hoàn của nhân quả sao?

“Tất cả mọi người chuẩn bị động thủ!”

“Năm Bán Đế cảnh trước mặt để ta, còn lại tuỳ các ngươi, giảm thiểu tối đa thương vong!!”

Lâm Tiêu cười lạnh ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

“Vâng, chủ nhân!”

“Vâng, tôn thượng đại nhân!”

Lâm Tiêu ra hiệu trận chiến bắt đầu, nói là đại chiến thì thật ra chỉ là một cuộc chiến mà đã định sẵn một bên bị giết. Lâm Tiêu xử lý năm Bán Đế của Bất Tử cốc, còn mười ba Bán Đế thuộc hạ của hắn đi đối phó với đám cường giả sinh tử cảnh.

Còn những người khác thì chỉ cần dựa vào số lượng cũng đủ để nghiền nát đối phương, còn chưa tới mười hiệp số người của Bất Tử cốc đã chả còn lại bao nhiêu trên lôi đài.

“Đại, đại nhân, chúng ta sai rồi, chúng ta nguyện tôn ngài làm chủ, xin tha mạng!”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta thần phục, xin ngài tha mạng!”

Những đệ tử còn lại của Bất Tử cốc suy sụp cầu xin Lâm Tiêu. Nếu đổi địa điểm thời gian, lại đổi sang đây là người của thế lực khác thì Lâm Tiêu sẽ xem xét. Nhưng đây lại là người của Bất Tử cốc cho nên chỉ có một kết cục thôi.

Mục lão, Cảnh lão, tông chủ và những đệ tử khác còn đang đợi các ngươi xuống dưới bồi tội. Đồng hồ đếm ngược cũng sắp kết thúc, tên đệ tử cuối cùng của Bất Tử cốc bị Lâm Tiêu giết ngay tại chỗ.

“Vất vả rồi, các ngươi quay lại đi.” Lâm Tiêu vung tay lên hai cánh cổng lại xuất hiện,

Vì sao cần tới hai cánh cổng bởi vì yêu tộc và những người khác là ở hai tầng khác nhau của Thiên Đạo tháp.

“Chủ nhân sao lại nói vậy, đều là việc bọn ta nên làm.”

“Haha, chủ nhân khách sáo quá, lần sau lại gọi bọn ta ra nhé, ta chỉ vừa mới khởi động xong.”

Sau đó tất cả hướng về phía Lâm Tiêu cung kính chào rồi bước về cánh cổng của riêng họ.

(Giành được 100 liên thắng, có lấy thưởng 100 liên thắng không?)

Lôi đài hiện lên thông tin.

“Lấy thưởng!!” Lâm Tiêu thở dài một cái, có chút mong chờ phần thưởng.
Chương 412: Lại nữa rồi!? Lần này định biến thành bướm sao?

Khi Lâm Tiêu chuẩn bị nhận phần thưởng cơ duyên một trăm trận thắng, bình chướng màu đen của lôi đài Thiên Địa cũng biến mất.

Những người khác dưới lôi đài sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi và khiếp sợ.

Kết thúc rồi!! Lôi đài ngập trong máu thịt, hỗn độn.

Trên đó chỉ còn lại một người.

Tiểu tử đó, quái vật biến thái đó!

Tất cả những người của Bất Tử Cốc đã chết trên lôi đài.

Một chọi một trăm...

Với tu vi Sinh Tử cảnh sơ kỳ đã giết chết Bán Đế cảnh, vô số Sinh Tử cảnh. Đây là chuyện con người có thể làm được sao?

Thiếu niên này đã thắng một trăm trận liên tiếp! !

Phần thưởng thắng một trận và hai trận đã khiến họ rất phấn khích.Vậy thì phần thưởng cơ duyên một trăm trận thắng sẽ khủng khiếp đến mức nào?

Lúc này, dường như có một luồng lực lượng bất hủ từ trên trời giáng xuống, lực lượng này kinh thiên động địa xuyên qua hư vô, làm cho tất cả mọi người từ trong ra ngoài đều cảm thấy run rẩy và khiếp sợ.

Ầm ầm ầm.

Luồng lực lượng mạnh mẽ này bao phủ cơ thể Lâm Tiêu, ngay lập tức, toàn thân hắn chảy ra rất nhiều máu tươi, 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, 1 miệng máu chảy ra không ngừng.

Cả người biến thành người máu.

Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người sửng sốt. Ngay cả Can Anh Túc cũng vậy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Chuyện này là sao! ? Không phải là phần thưởng cơ duyên cho một trăm trận thắng sao?

Đây mà là phần thưởng sao? Không nhầm đó chứ.

Những người khác đầy nghi ngờ.

Can Anh Túc nghiến chặt răng, nàng ta biết sức mạnh thể chất của Lâm Tiêu đáng sợ như thế nào, loại lực lượng nào có thể khiến Lâm Tiêu trở thành như vậy.

Tác dụng của lực lượng này là gì?

Khi tất cả mọi người sợ hãi, dáng vẻ Lâm Tiêu trên lôi đài lại trông như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, linh lực trong cơ thể không ngừng xoay chuyển.

Huyết quản và các tế bào bị phá vỡ được phục hồi ngay lập tức, chỉ là máu trên bề mặt cơ thể trông rất đáng sợ. Nhưng Lâm Tiêu bây giờ không thể quan tâm đến những điều này, hắn đang cố gắng cảm ngộ lực lượng thần bí xung quanh mình.

Hắn có thể cảm nhận ra rằng mức độ sức mạnh này Huyền Thiên Giới không thể có được.

Nó đến từ Tôn Hoàng Giới.

Dường như đã gần với ... Thiên Đạo.

Chính vì điều này, khi hắn bị lực lượng này bao vây, cơ thể hắn mới xuất hiện tình huống không thể chịu đựng được.

Sau khi Lâm Tiêu thúc động toàn bộ ngộ tính thì mới có thể cảm ngộ được lực lượng thần bí này.

Toàn bộ khí chất của hắn đột nhiên bắt đầu thay đổi rõ rệt. Đó là một khí chất lúc ẩn lúc hiện, siêu thoát vạn vật và gần với trật tự pháp tắc.

Bùm bùm bùm bùm!

Trong cơ thể Lâm Tiêu phát ra những tiếng ầm ầm. Lần này sự thay đổi không còn là tế bào, mà là tiềm năng, tiềm lực, linh hải.

Dường như chúng đã được mở ra, đã trải qua những thay đổi đáng kinh ngạc, thanh thế rất phi phàm.

Vù! !

Lúc này.

Đột nhiên, một tiểu nhân - nguyên thần tiểu nhân bước ra khỏi đầu Lâm Tiêu.

Khoảnh khắc nó xuất hiện, thiên địa dị tượng xuất hiện mạnh mẽ, gió nổi lên, bầu trời được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ.

Sức mạnh Tôn Hoàng Giới gần với Thiên Đạo đó như gầm lên và lao về phía nguyên thần.

Chỉ có cánh cửa bị phong ấn, cùng với những thay đổi trong cơ thể của Lâm Tiêu, vẫn tiếp tục phát ra thần quang.

"Nguyên thần! Thiếu niên này đã tu ra nguyên thần rồi!"

"Người vừa mới đạt tới Sinh Tử Cảnh sơ kỳ kia, lại có thể tu luyện ra nguyên thần mà chỉ có Bán Đế cảnh mới có, chẳng trách hắn có thể đối phó với những người Bất Tử Cốc kia."

"Đúng vậy, hơn nữa lực lượng nguyên thần này của hắn, mạnh hơn rất nhiều so với Bán Đế cảnh."

"Quái vật!! Đúng là quái vật!!"

Mọi người đều kinh ngạc cảm thán trước tư chất thiên phú của Lâm Tiêu.

Bùm !

Sức mạnh thần bí dung hợp với nguyên thần của Lâm Tiêu.

Ngay sau đó.

Rắc rắc rắc——

Lôi đài Thiên Địa vỡ tan tành và biến thành bí ẩn vô tận.

Trong khu vực này lập tức xuất hiện một luồng khí cực kỳ đáng sợ, quét sạch mọi thứ.

Thời gian tuế nguyệt không ngừng đan xen, tiên khí thần lôi không ngừng sáng lên, bên cạnh cánh cửa bị phong ấn xuất hiện vài đạo thân ảnh bất hủ mờ ảo.

Đế ý thực thụ từ trong cơ thể Lâm Tiêu tràn ra ngoài.

Mặt của tất cả các tu sĩ biến sắc, bao gồm cả Can Anh Túc đều buộc phải rút lui cách xa hàng trăm dặm. Chỉ có Lâm Tiêu vẫn bình tĩnh khoanh chân ngồi ngay dưới cánh cửa bị phong ấn.

Tiên khí lưu chuyển xung quanh người hắn, cuốn theo đế ý, đôi khi trong suốt, đôi khi đầy màu sắc.

Huyết, có chứa sao trời.

Cốt, khắc vào sông núi.

Nhục, sinh hóa nhật nguyệt.

Mạch, hình như một dòng sông.

Niệm, duy nhất thiên địa.

Mọi loại dị tượng đều gây chấn động, quỷ khóc thần sầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thanh thế cực lớn và đáng sợ.

Lâm Tiêu giống như một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng hấp thụ sức mạnh thần bí từ cánh cửa bị phong ấn.

Khi cánh cửa bị phong ấn muốn ngắt kết nối của cả hai và làm suy yếu việc truyền sức mạnh thần bí thì Lâm Tiêu nhắm mắt lại, khẽ cau mày. Trên người hắn phát ta một lực hút mạnh gấp mười, gấp trăm lần.

Trong chớp mắt lại có càng nhiều, càng nhiều sức mạnh thần bí được Lâm Tiêu kéo ra khỏi cánh cửa bị phong ấn hơn.

Một phần những lực lượng này rót vào cơ thể Lâm Tiêu, một phần khác hình thành một cơ thể năng lượng giống như cái kén bao quanh hắn.

Mọi người đều bị sững sờ và không nói nên lời khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Hắn là ai?

Đôi mắt của Can Anh Túc đầy sự ngạc nhiên.

Lại nữa rồi?

Lại hoá kén rồi?

Nàng ta nhớ rằng ở vài ngày trước ở vương triều Đại Can, sau khi Lâm Tiêu đập vỡ cánh cửa bị phong ấn, đã biến thành một tinh thể tiên khí hình thoi.

Lần này thậm chí còn kỳ lạ hơn, giống như biến thành một cái kén vậy. Tiếp theo, sẽ biến thành một con bướm sao? Lâm Tiêu có thêm một đôi cánh có lẽ sẽ càng thú vị hơn.

Ngay sau đó.

‘răng rắc——răng rắc! '

Tiếng răng rắc vang lên bên tai mọi người.

"Hả? Có chuyện gì vậy, có một vết nứt trên cánh cửa đó."

"Vết nứt này vẫn đang lan rộng và ngày càng lớn hơn."

"Tại sao ta lại có linh cảm không lành?"

"Đừng xem náo nhiệt nữa, dù sao lôi đài Thiên Địa đã biến mất, chúng ta mau trở về đi."

"Đúng vậy, đi, mau đi thôi."

Nhìn những vết nứt liên tục xuất hiện trên cánh cửa bị phong ấn, bầu không khí trong toàn bộ khu vực này trở nên có chút căng thẳng.

Mọi người không có ý định đợi thiếu niên này phá kén trùng sinh gì đó nữa.

Thiếu niên đó không phải là người dễ động vào.

Sau khi nhận được phần thưởng cơ duyên lần này, thực lực của hắn nhất định sẽ càng tiến xa hơn, đáng sợ hơn.

Họ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, ngay khi mọi người nhìn nhau và định rời đi.

"Rắc——rắc...bùm!!!"

Kèm theo một tiếng nổ lớn, cánh cửa bị phong ấn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nó đã vỡ ra thành thành vô số mảnh.

Sau đó, những mảnh vỡ này lặng lẽ dung hợp vào trong cái kén lớn do Lâm Tiêu tạo ra theo nhiều hướng khác nhau.

Lúc này, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm ở hiện trường biến mất. Cái kén lớn do Lâm Tiêu tạo thành cũng kìm hãm tất cả khí tức lại.

Mọi người: "..."

Vỡ rồi.

Cánh cửa chứa đựng những đại cơ duyên này thực sự đã bị phá vỡ.

Đáng tiếc bát canh này bọn họ còn chưa kịp uống.

Nhưng dù thế nào lúc nên rồi đi rồi thì hãy rời đi, nơi này không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Có một câu nói rằng, không muốn điều gì đến thì nó sẽ đến.

Vù! !

Một luồng uy lực lượng rất mạnh từ xa xông tới, chỉ trong một nhịp thở, hai bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.

"Là ai đã giết chết đệ tử và các trưởng lão của Bất Tử Cốc ta, đứng ra đây bản đế!!!" Một giọng nói lạnh lùng mà đầy phẫn nộ vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom