• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 418-420

Chương 418: Lâm Tiêu và Tôn Hoàng Giới

“Yếu?”

Tên tiểu tử này lại dám nói bọn họ yếu hơn so với tưởng tượng của hắn.

Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?

Lẽ nào tên tiểu tử này vừa rồi trò chuyện với Ngạo Hưng được đôi ba câu thì cho rằng đưa cho Ngạo Hưng chút lợi ích thì đối phương sẽ giúp hắn sao?

Nực cười!

Ngạo Hưng căn bản không phải là nhân tộc.

Chuyện sống chết của ngươi người ta hoàn toàn không thèm để tâm đâu.

“Chư vị, đừng để hắn lừa gạt, Ngạo Hưng đã hoàn toàn rời khỏi đây rồi.”

“Cứ bắt tên tiểu tử này lại trước đã, vừa rồi để cho một Đại Đế Thiên Huyền Giới chạy thoát, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo giải quyết hắn.”

“Đúng vậy, ngộ nhỡ để tên Đại Đế này tiết lộ ra ngoài thì sẽ phiền phức đấy.”

“Lão Chung, ta nhớ ngươi có một lá cờ có thể thu giữ người, còn không mau lấy ra đây, thu tên nhãi này lại trước rồi tính!”

“Thì ra lão Chung vẫn còn giữ một lá bài này cơ à!”

“Thế thì mau ra tay đi, ta lo là sắp có người đuổi tới đây rồi.”

Đám Đại Đế Tôn Hoàng Giới vừa thương lượng vừa thúc giục, lão Chung trong số đó đành mang vẻ mặt không mấy tình nguyện nhưng vẫn lấy lá cờ màu xám ra.

Lá cờ vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên âm u, những chiếc bóng màu xám bay xung quanh lá cờ.

Đồng thời tản ra một mùi máu tanh khó ngửi.

Trong nhóm Đại Đế, có người biết chuyện, có người không.

Lúc nhìn thấy lão Chung lấy ra thứ đồ này, ba vị Đại Đế không biết chuyện liền lập tức lui về sau cả trăm mét.

“Phệ Hồn Phiên? Thứ này sao lại ở trong tay ngươi? Lão Chung, ngươi giấu cũng kĩ gớm!”

Trong mắt ba Đại Đế này hiện lên vẻ kiêng kỵ, sắc mặt dần thay đổi.

“Phệ Hồn Phiên, năm xưa mấy tà giáo và ma giáo lớn cùng nhau tranh đoạt một món tà vật, nghe nói thứ này có thể giam cầm kẻ khác, cắn nuốt thần hồn, chuyển thành năng lượng cho bản thân.”

“Những tu luyện giả dưới Bán Đế Cảnh ở dưới lá cờ này, căn bản không có chút sức chống cự nào. Cho dù là Đại Đế khi đối mặt với Phệ Hồn Phiên này cũng tuyệt đối không thể sơ ý. Thứ đồ này ta vẫn nên cách xa ra một chút.”

Ba Đại Đế không biết chuyện kia nhìn chằm chằm lão Chung, đầy vẻ cảnh giác.

“Các vị yên tâm, Phệ Hồn Phiên này chỉ là ta ngẫu nhiên có được. Hơn nữa, Năm xưa khi tà giáo và ma giáo tranh đoạt lẫn nhau đã tạo thành tổn thương không nhỏ. Bây giờ công năng của nó vẫn chưa khôi phục.” Lão Chung Đại Đế vội vàng giải thích một câu.

Ông ta căn bản là không muốn lấy thứ này ra.

Nhưng khổ nỗi là Ấn ký Thiên Đạo kia càng quan trọng hơn, không lấy ra cũng không được.

Thu tên tiểu tử kia lại trước, những chuyện khác tính sau.

“Ờ, thì ra là vậy, là bọn ta nghĩ nhiều rồi.” Những Đại Đế khác cũng đều mang biểu cảm đã tin tưởng.

Nhưng trong lòng lại thầm phỉ nhổ.

Tin ư?

Bọn họ tin mới lạ đó.

Nhưng bất kể thế nào, cứ lấy được ấn ký Thiên Đạo từ chỗ thiếu niên kia trước rồi nói.

Dưới cái nhìn của những Đại Đế khác, lão Chung Đại Đế phất Phệ Hồn Phiên trong tay.

Vù vù!

Soạt soạt soạt!

Gió thổi điên cuồng, vô số bóng đen từ trong Phệ Hồn Phiên bay ra.

Tiếp đó, một dòng nước đỏ như máu cũng tuôn ra, vây lấy Lâm Tiêu.

Những thứ quỷ quái này phát ra âm thanh của quỷ hồn, khiến người ta không khỏi rét run.

Lâm Tiêu liếc nhìn đạo khí trong tay đối phương, ánh mắt khẽ sáng lên.

Thứ này trông có vẻ xịn đấy.

Nếu như đem nó đi hiến tế, hiệu quả nhất định là rất đỉnh.

“Tóm lấy người này, nuốt vào Phệ Hồn Phiên, không được làm tổn thương tới tính mạng.” Sau khi lão Chung đưa ra mệnh lệnh, liền phất lá cờ về phía Lâm Tiêu.

Mấy thứ quỷ quái nghe được mệnh lệnh liền hú lên mấy tiếng, rồi điên cuồng bổ nhào về phía Lâm Tiêu.

“Thật đúng là biết chọn, chọn đúng lĩnh vực sở trường của ta để ra tay.” Lâm Tiêu bình thản tự lẩm bẩm.

Ngay sau đó.

Ngay lúc mấy thứ quỷ quái định bắt lấy Lâm Tiêu.

“Phật pháp bất xâm, dương quang phổ chiếu!” Hắn khẽ hô một tiếng.

Oành!!!

Đột nhiên.

Sau lưng hắn trong nháy mắt liền xuất hiện mười vòng phật quang, kim quang chói lọi.

Phật quang vạn trượng hiện ra, chiếu sáng khắp bốn phương tám hướng.

“A!!!”

Những thứ vừa lao đến, lập tức hóa thành tro bụi, không còn lại gì.

Mà những Đại Đế kia bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho chói mắt, không mở nổi mắt.

Sau khi bọn họ nhanh chóng vận pháp lực, xua đi phật quang, bầu không khí âm u trước đó đã bị xóa sạch hoàn toàn, không còn chút dấu vết.

Tất cả Đại Đế đều ngây ra.

“Phật Môn?”

“Thiếu niên này vậy mà lại thi triển được thuật pháp của Phật Môn, thế này cũng quá là khó tin rồi.”

"Không chỉ là thuật pháp Phật Môn, mà còn kết nối với Quy Tắc Thiên Địa, thiên phú này, tư chất này…quá quỷ dị rồi."

"Lẽ nào hắn là người trong Phật Môn của Huyền Thiên Giới? Nhưng sao hắn không cạo trọc đầu?"

"Ai nói cứ trọc đầu thì nhất định là người của Phật Môn, rồi ai nói người trong Phật Môn nhất định phải cạo trọc đầu chứ."

"Thế này thì phiền phức rồi. Không ngờ thiếu niên này lại có quan hệ với Phật Môn, mấy Phật Chủ của Tôn Hoàng Giới đều không dễ chọc đâu."

Những Đại Đế sắc mặt đều nghiêm lại, sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt càng đậm thêm.

Nếu tên tiểu tử này thật sự là người của Phật Môn, vậy thì bọn họ càng phải nhanh chóng giải quyết đối phương rồi.

Đừng thấy người của Phật Môn suốt ngày miệng nói từ bi trong lòng mang chúng sinh vạn vật.

Thật ra bất cứ vụ giết người cướp bảo vật hay tranh đoạt Thiên Địa Cơ Duyên nào cũng đều có bóng dáng của bọn họ.

Quan trọng nhất là người của Phật Môn tương đối bao che khuyết điểm.

Một thiên kiêu yêu nghiệt của Phật Môn có Ấn Ký Thiên Đạo như này, nếu để cho người của Phật Môn Tôn Hoàng Giới biết được chỉ e là sẽ đem tới cho bọn họ vô vàn phiền phức.

" Ôi! Phệ Hồn Phiên của ta đâu?" Lão Chung Đại Đế hốt hoảng hô lên.

Các đại đế đều nhanh chóng nhìn sang, chỉ thấy Phệ Hồn Phiên vốn dĩ nằm trong tay ông ta, lúc này đã không còn thấy nữa rồi.

"Đây chính là đạo khí mà Đại Đế Tôn Hoàng Giới sử dụng đấy à. Thật là tầm thường!"

Một giọng điệu không quá hài lòng vang lên.

Các Đại Đế lúc này mới phát hiện, Phệ Hồn Phiên kia bây giờ đã bị thiếu niên trước mặt cướp đi, đùa nghịch trong tay.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều nhíu chặt mày.

Chuyện gì thế này?

Hắn ra tay cướp từ lúc nào vậy?

Chính là lúc Phật quang phổ chiếu ban nãy hay sao?

Hoàn toàn không có chút cảm giác nào.

Thấy dáng vẻ nghi hoặc của mấy Đại Đế, Lâm Tiêu cũng chẳng có ý định giải thích.

Hắn sử dụng ý niệm.

Lão Chung Đại Đế kia liền hự một tiếng.

Khuôn mặt ông ta lộ vẻ khó tin, nói: "Ngươi lại có thể cưỡng chế phá giải mối liên kết giữa ta và Phệ Hồn Phiên, ngươi…sao ngươi làm được điều đó!!"

Đạo khí đã nhận chủ, muốn phá giải mối liên kết, trừ khi chủ nhân chủ động cắt đứt mối quan hệ, hoặc không thì phải dựa vào người ngoài có sức lực mạnh hơn gấp đôi thôi mới có thể làm được.

Mà thiếu niên trước mắt, chỉ là một Sinh Tử Cảnh sơ kỳ, có được ấn ký Thiên Đạo mà thôi.

Sao hắn có thể phá giải được chứ?

Lẽ nào…ở gần đây có một cường giả cấp cao nào đang ẩn nấp ư?

Lão Chung Đại Đế nghĩ tới điều này, những Đại Đế khác đương nhiên cũng có thể nghĩ tới.

Bọn họ đồng loạt thả thần thức ra, kiểm tra tình hình xung quanh.

Lâm Tiêu thấy vậy cũng không nói nhiều, càng không ngồi yên chờ chết.

Thần thức của hắn tiến vào Phệ Hồn Phiên trong tay.

Một lát sau, vô số thứ quỷ quái từ bên trong tràn ra, hướng về phía những Đại Đế ở đối diện mà lao tới.

“Hừ!”

“Thủ đoạn này không có tác dụng gì với Đại Đế bọn ta đâu!”

“Tên tiểu tử chết tiệt!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Cho dù là người của Phật Môn thì hôm nay cũng nhất định phải xử lí được ngươi.

Những Đại Đế nhẹ nhàng phất tay một cái liền quét sạch những thứ quỷ quái kia.

Dùng Phệ Hồn Phiên để đối phó bọn họ, căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả.

Khí tức của bọn họ vẫn luôn khóa chặt trên người Lâm Tiêu.

Vốn tưởng rằng tên tiểu tử này sẽ nhân lúc đám quỷ quái làm loạn, dương đông kích tây, lén lút chuồn mất.

Nhưng không ngờ, thiếu niên lại không hề động đậy, chỉ đứng tại chỗ nhìn bọn họ xử lí sạch sẽ đám quỷ quái bên trong Phệ Hồn Phiên.

“Tên tiểu tử đáng ghét, ngươi chờ đó!! Phệ Hồn Phiên không có tàn hồn trợ giúp, thì sẽ không phát huy được bất cứ sức mạnh gì, lúc này để xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa!!!” Lão Chung Đại Đế hung ác lườm Lâm Tiêu.

Tên tiểu tử này vừa ra tay đã làm ông ta mất hết thể diện.

Ông ta nhất định phải ra đòn tiếp theo để lấy lại mặt mũi.

Còn về việc đối phương biết thi triển Phật pháp, Phật pháp đối với đám tàn hồn có sức hủy diệt vô cùng mạnh, nhưng đối với Đại Đế thông thường thì uy lực sẽ bị giảm bớt đi nhiều.

Nhưng còn chưa đợi Lão Chung Đại Đế ra tay, thiếu niên trước mặt đã cong khóe miệng cười nhẹ, khiến người ta không khỏi rét run.

Tiếp đó, thiếu niên phất cái Phệ Hồn Phiên đã hết sạch tàn hồn, lầm bẩm nói nhỏ: “Nghe nói Phệ Hồn Phiên càng thích hợp với Tà Ma Nhất Tộc hơn đó nha!”
Chương 419: Tà Ma Nhất Tộc sáng tạo ra cách chơi mới

Tiếng lẩm bẩm của Lâm Tiêu rất nhỏ, các Đại Đế cũng không thể nào nghe rõ được.

Chỉ cảm thấy tên tiểu tử này như đang nói chuyện một mình, không biết là đang lẩm bẩm cái gì nữa.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều ngơ ra tại chỗ, một cảnh tượng hiện ra trước mắt đã kích thích mạnh tới tam quan của bọn họ.

Chỉ thấy vô số bóng đen từ trong cơ thể của thiếu niên tuôn ra, sau đó điên cuồng chui vào trong Phệ Hồn Phiên trên tay hắn.

Lúc đó còn có một trận quỷ khóc quỷ gào vang lên.

“Khặc khặc khặc, thế mà lại là một pháp bảo đạo khí nuôi dưỡng tà hồn tuyệt vời, quá tốt rồi!”

“Chủ nhân, ta yêu ngài chết đi được, trong tháp kia mặc dù rất tốt, nhưng đây mới là nơi mà đám bọn ta thích nhất.”

“Ôi vãi! Ta cảm giác sức mạnh của bản thân đã bắt đầu tăng lên rồi đấy.”

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy, nào, tới đây đấu một trận đi, một mình ta có thể chấp mười người các ngươi!”

“Ngươi cứ chém gió đi, lão đại vả một cái là bay luôn hai mươi tên như ngươi ngay!”

Phật quang trên người Lâm Tiêu đã hoàn toàn thu lại, thay thế vào đó là Phệ Hồn Phiên trong tay hắn đang dần tản ra khí tức của Tà quang.

Sau khi toàn bộ Tà Ma chui vào bên trong, tà khí nồng đậm từ bên trong bạo phát ra ngoài.

Hắc quang khủng bố tuôn ra ngập trời, dường như muốn che phủ toàn bộ bầu trời này.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Ngươi tuyệt đối không phải là người của Phật Môn, người của Phật Môn sao có thể nuôi dưỡng thứ súc sinh như Tà Ma chứ!”

“Vậy mà lại có nhiều Tà Ma đến thế, lần trước nhìn thấy Tà Ma cũng đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi.”

“Thiếu niên, ngươi như này là đang đùa với lửa đấy, cho dù là bọn ta không bắt ngươi, người của Phật Môn mà biết ngươi không chỉ biết thuật pháp Phật Môn mà còn nuôi dưỡng những thứ này, ngươi cũng sẽ bị bọn họ độ hóa thôi!”

Mấy Đại Đế sắc mặt khó coi nói.

Phệ Hồn Phiên lúc này đang tỏa ra khí tức khủng bố, so với ban đầu còn mạnh hơn gấp nhiều lần, khiến bọn họ cảm thấy tràn đầy uy hiếp.

Có trời mới biết tên tiểu tử này sao lại nuôi dưỡng cái thứ đáng sợ như Tà Ma cơ chứ.

Sau đó còn kết hợp chúng với Phệ Hồn Phiên, càng làm cho nó tăng sức mạnh hơn gấp nhiều lần.

Lúc những người này nói ra mấy lời cảnh cáo và giáo huấn.

Lâm Tiêu đã đem Tà Ma Nhất Tộc hoàn toàn dung nhập vào với Phệ Hồn Phiên.

Hắn thậm chí còn có cảm giác, đạo khí pháp bảo này giống như được chế tạo để giành riêng cho Tà Ma Nhất Tộc vậy.

Nếu đã như vậy, vậy chi bằng xem hiệu quả ra sao.

“Đi thôi!” Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, thôi thúc toàn bộ sức mạnh của Phệ Hồn Phiên.

Ngay lập tức, bên trong Phệ Hồn Phiên tuôn ra một đám Tà Ma như đại hồng thủy, tà khí ngút trời, khí thế bức người.

Bọn chúng giống như một con trăn khổng lồ, gào lên một tiếng rồi bổ nhào về phía sáu vị Đại Đế.

Con nào con nấy nhe răng múa vuốt, giống như là không sợ chết.

Số lượng ấy cũng phải lên tới hàng vạn.

Nếu như nói đám Tà Ma trước khi tiến vào Phệ Hồn Phiên chỉ là một con Tà Ma bình thường, tay không tấc sắt.

Thì bây giờ chính là được mặc lên một lớp áo giáp kiên cố, trong tay nắm binh khí sắc bén.

Đại Đế của Tôn Hoàng Giới đúng là mạnh thật, đối phó với vài con, mười mấy con, thậm chí cả trăm con cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng lên tới hơn một ngàn con không sợ chết, một đám Tà Ma ở trạng thái điên cuồng đối phó với một Đại Đế.

Thế thì có thể so với một con voi lớn đối phó với hàng triệu con kiến vậy.

Con voi lớn có thể nhẫm một cái chết vô số kiến, nhưng đó lại chỉ là một phần nhỏ trong đại quân đoàn kiến.

Bây giờ, sáu Đại Đế Tôn Hoàng Giới chính là đang có cảm giác như vậy.

Vào lúc đám Tà Ma bổ nhào tới, mỗi người trong bọn họ đều tự mình thi triển ra bí thuật thần thông.

Ầm ầm ầm!!!

Tà Ma Nhất Tộc trong nháy mắt liền bị tiêu diệt mất hàng ngàn con.

Nhưng mà, hàng ngàn con Tà Ma này đều là tự nguyện lao lên trước, chủ động chịu đòn.

Điều này khiến mọi người đều trợn tròn mắt, khó mà tin được.

Đã từng thấy qua kẻ không thiết sống, nhưng chưa thấy qua kẻ không thiết sống đến cái mức độ này bao giờ.

Bọn họ một đòn là thắng, chuẩn bị tấn công đợt hai, đám Tà Ma phía sau đã bổ nhào tới, phát động toàn bộ lực tấn công.

Cắn một miếng không đau không ngứa, nhưng cắn mười miếng, trăm miếng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mấy vị Đại Đế lúc này không hề chú ý đến, nhóm Tà Ma đầu tiên xông lên chịu chết đều đã hóa thành một làn sương đen, quay về bên trong Phệ Hồn Phiên.

Sau khi bọn họ giải quyết xong ba đợt Tà Ma, đám Tà Ma đợt đầu đã chết, lại lần nữa hiện thân, gia nhập chiến trường.

Trong chốc lát, sáu Đại Đế Tôn Hoàng Giới đều bị tổ hợp Tà Ma và Phệ Hồn Phiên khiến cho luống cuống tay chân.

Lâm Tiêu hài lòng gật đầu.

Hôm nay mở hàng có vẻ tốt.

Một chiếc đạo khí Phệ Hồn Phiên, khiến thực lực của Tà Ma mạnh lên không chỉ gấp mười lần.

Đương nhiên, hắn không trông chờ có thể đánh bại sáu vị Đại Đế.

Chỉ e là đợi đến khi mấy vị Đại Đế nhận ra, thích ứng được tiết tấu tấn công của Tà Ma thì cũng chính là lúc bọn họ phản kích rồi.

Nhưng, Lâm Tiêu sẽ cho bọn họ có được cơ hội này sao?

Đáp án rất rõ ràng.

Khi một Đại Đế trong số đó tiêu diệt hơn trăm con Tà Ma.

Lâm Tiêu đã hành động rồi.

Hắn hóa thành một luồng cực quang, sắc mặt lạnh lùng, xông về phía đối phương.

Đại Đế này chính là cái người nắm trong tay chiếc búa sắt nặng trước đó.

Ông ta thấy Lâm Tiêu dám đánh lén, không nói hai lời, vung búa lên, vầng sáng màu đen phát ra, nặng nề đập tới.

“Dám chạy tới tập kích Đại Đế ta đây, ngươi thật là không có mắt!!!” Đại Đế này hô lớn.

Thấy chiếc búa lớn đập xuống, Lâm Tiêu không lùi mà còn tiến lên, khí huyết trong cơ thể đồng loạt bạo phát.

Ầm!!

Một quyền, một búa va vào nhau.

Cơn dư chấn cực mạnh lan ra khiến đám Tà Ma xung quanh bị đánh bay ra ngoài.

Mà thân hình Lâm Tiêu vẫn đứng vững tại chỗ, không hề bị di chuyển về sau vài bước.

“Hử? Không, không thể nào! Ngươi sao có thể có được độ cứng cơ thể lớn đến thế chứ! Ngươi…” Đại Đế kia ngây người vì kinh ngạc.

Nhưng đòn tấn công của Lâm Tiêu không hề dừng lại.

Ầm!!

Ngay sau đó.

Giữa lông mày Lâm Tiêu bắn ra Tử Kim Quang, một bóng người nho nhỏ cầm thanh kiếm đen lao ra.

Tốc độ cực nhanh, dường như đánh vỡ quy luật của không gian và thời gian.

Đây là đòn Truyền Hỏa Nguyên Thần mà Lâm Tiêu nghĩ ra.

Phụt!

Bóng người nho nhỏ kia đâm một kiếm vào giữa trán đối phương, trực tiếp đâm vào nguyên thần.

“A!!!”

Lâm Tiêu lần này không hề hạ sát chiêu.

Đại Đế, đối với hắn, đối với Thiên Đạo Tháp mà nói chính là một thứ tốt.

Một Đại Đế tương đương với một ngọn thiên đăng.

“Thu!” Lâm Tiêu hô lên.

Thiên Đạo Tháp vội vội vàng vàng chiếu ra ánh sáng giam cầm, thu Đại Đế trọng thương đang hôn mê kia vào bên trong Thiên Đạo Tháp.

“Tốt lắm, người tiếp theo!” Lâm Tiêu nhìn qua một phía khác.
Chương 420: Năng lực độc chiến cường đại

Sau khi thu Đại Đế kia vào trong Thiên Đạo Tháp, những Đại Đế Tôn Hoàng Giới khác bắt đầu cảm nhận được sự bất thường. Bọn họ vừa chiến đấu ngăn chặn thế tấn công điên cuồng của Tà Ma Nhất Tộc vừa dùng thần thức thăm dò tình hình.

“Hả? Sao lại không thấy tên Lệ Hạo Tông kia nữa?”

“Chả nhẽ bị lũ Tà Ma dọa chạy mất rồi?”

“Không không, ta vừa thấy Lệ Hạo Tông kia bị tên tiểu tử kia giết chết!”

“Thật không? Không thể nào! Thực lực của Lệ Hạo Tông kia cũng tính là mạnh trong Đại Đế Cảnh!”

Bởi vì bị lũ Tà Ma quây đánh nên bọn họ chả còn thời gian để quan tâm những thứ khác, vì vậy dù có một Đại Đế nhìn thấy chân tướng mọi chuyện thì những Đại Đế khác cũng không tin.

Đây cũng chính là tác dụng Lâm Tiêu muốn của kế hoạch này, cùng lúc đối phó với sáu Đại Đế là một chuyện hết sức tốn công. Nhưng nếu đánh từng người một thì mọi việc đơn giản hơn nhiều.

“Chủ nhân, có thể! Chỉ cần thời gian trong một nén nhang là có thể thắp thêm một đèn trời nữa!” m thanh hưng phấn của Thiên Đạo Tháp vang lên.

“Biết rồi!” Lâm Tiêu đáp.

Cuộc tấn công vào Vạn Tượng Tông lần trước, sau khi bắt nhốt được lão tổ Đại Đế đã suy yếu vào tháp thì Thiên Đạo Tháp phát hiện ra phương pháp để thắp đèn trời này. Tính cả Đại Đế Trọng Chuỳ thì đã thắp được hai mươi năm ngọn đèn trời. Coi như đã xong một phần tư, phải tiếp tục truy bắt thì sẽ mau chóng có ngọn đèn nữa.

Lâm Tiêu vẫn tràn đầy sự hy vọng vào việc phục hồi Thiên Đạo Tháp, đặc biệt là phá giải cảnh cổng phong ấn. Một khi cánh cổng phong ấn thứ ba bị phá vỡ, thông đạo nối liền hai giới sẽ mở ra hoàn toàn.

Đối với Huyền Thiên Giới đây đúng là một cơ hội lớn, nhưng cũng là đại hoạ. Trước khi thông đạo hoàn toàn mở ra hắn phải mau chóng tôi luyện bản thân mạnh lên.

Xoẹt xoẹt! Lâm Tiêu mau chóng triệu hồi thanh kiếm đen chém vào một Đại Đế ở gần hắn nhất. Thanh kiếm lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như một ngôi sao băng vụt sáng trên bầu trời rồi không chút do dự lao xuống.

Kiếm quang từ trong thanh kiếm bay ra, mỗi đạo kiếm quang dài ngàn thước mang theo uy lực sắc bén như muốn xé toạc hư không.

Bùm!

Dù Đại Đế kia đã kịp thời thi triển thuật phòng ngự nhưng vẫn bị đòn tấn công của Lâm Tiêu đánh bay ra ngoài hơn trăm mét.

“Chết tiệt! Kiếm tu! Tên tiểu tử kia vậy mà lĩnh ngộ được quy tắc của kiếm tu!” Ánh mắt Đại Đế kinh ngạc, khí huyết trong cơ thể như đang sôi trào.

Lúc nãy hắn ta mà không kịp thời chặn lại đòn tấn công có lẽ bản thân đã trọng thương nằm dưới đất rồi. Nếu bây giờ đối phương mà xuất thêm một kiếm nữa thì hắn chết chắc.

Đến bây giờ hắn mới tin lời Đại Đế lúc trước nói, tên Lệ Hạo Tông tới đây với bọn họ đã bị tên tiểu tử này giết rồi.

Những Đại Đế khác của Tôn Hoàng Giới cũng nhìn thấy cảnh vừa nãy, mặt bọn họ đều biến sắc, uy lực đòn tấn công vừa rồi của tên thiếu niên này thật sự phi phàm. Nếu là bọn họ thì giỏi lắm cũng là cấp độ này.

Lâm Tiêu nhìn xung quanh, đầu hắn động một cái. Thế tấn công của Tà Ma Nhất Tộc càng thêm điên cuồng, còn hắn tiếp tục tấn công Đại Đế kia.

“Hư…Kiếm Nhất Thiểm!” Lâm Tiêu lẩm bẩm.

Bộ kiếm kỹ hắn mua bằng 10 tỷ viên linh thạch, đây cũng là bộ kiếm thuật mạnh nhất có thể thi triển khi độc chiến.

Bùm!!

Không gian xung quanh vặn vẹo, một đạo kiếm quang lóe lên xuyên qua khoảng cách không gian và thời gian, thình lình xuất hiện sau lưng Đại Đế kia.

“Cái gì? Đây…là sức mạnh gì!! A!!”

Đại Đế kia thét thảm một tiếng rồi trọng thương ngã xuống đất, bảo giáp hộ thân của hắn trúng một chiêu này hoàn toàn vỡ vụn.

Lâm Tiêu cười nhạt một tiếng rồi bước lên trước thu hắn ta vào trong Thiên Đạo Tháp. Ngoài vây trong đánh, không cần biết dùng thủ đoạn gì chỉ cần giải quyết được đối phương.

Chiêu này của hắn đánh công khai trước mặt những Đại Đế kia, chỉ là bọn họ còn đang bận đánh nhau với Tà Ma Nhất Tộc, kể cả nhìn thấy Lâm Tiêu dùng chiến thuật đánh lén cũng không kịp nhắc nhở đồng bọn.

“Tên nhãi kia rốt cuộc là ai? Cứ cho là ở Tôn Hoàng Giới, tu vi Sinh Tử Cảnh có thể đánh bại được Đại Đế Cảnh cũng chả có mấy người.”

“Đúng vậy, tên nhãi này có chút đáng sợ, mặc dù là đánh lén nhưng vẫn phải công nhận hắn rất mạnh.”

“Hắn không giết chết mà lại bắt người đi, hắn muốn làm gì!”

“Trư vị, ta cảm thấy chúng ta không nên tách nhau ra, tên này quá kỳ quái.”

“Cùng nhau, không cần biết hắn là ai, chúng ta giải quyết hắn trước!”

“Được!”

Khi thấy Lâm Tiêu dễ dàng bắt được hai Đại Đế kia, bốn Đại Đế còn lại quyết định liên thủ với nhau, bây giờ bọn họ đã không thể bình tĩnh được nữa rồi. Phải biết rằng hai đại đế vừa bị bắt đi kia là người mạnh nhất trong số bọn họ.

Sau khi quét sạch đám tà ma đang vây quanh.

“Động thủ, giết hắn!”

Bốn Đại Đế lúc này luân phiên tấn công Lâm Tiêu.

Một tên Đại Đế vung tay áo thi triển thần thông, luồng sức mạnh quy tắc như một chiếc lồng bao trùm tứ phía hình thành ra một loại sức mạnh giam cầm. Một tên Đại Đế khác lại thi triển thần quang chói lọi len lõi vào từng ngóc ngách như chặn hết mọi đường lui của đối thủ.

Còn có đạo pháp phù văn, thần thông bí thuật, quang mang chói lọi không ngừng phát ra, từng đợt rồi lại từng đợt như nhấn chìm Lâm Tiêu vào trong.

Bùm ầm ầm! sức mạnh bạo phát làm cho xung quanh rung chuyển. Núi non cây cối bị sức mạnh này đánh cho hoang tàn.

Đây cũng là sức mạnh quy tắc nội tại của bốn Đại Đế, bọn họ tin rằng dù đối phương có là một Đại Đế cũng không thể chặn được. Tên nhãi này có kiêu ngạo tới đâu, khi gặp chiêu này sợ rằng cũng trọng thương ngã gục.

Tuy nhiên khi khói bụi và quang mang tan đi, một luồng ánh sáng lóe lên trước mặt bốn Đại Đế, sau đó là một tiếng hô vang lên. Một đạo kiếm thế mang theo sức mạnh kinh người bay thẳng vào một trong bốn vị Đại Đế kia.

Một kiếm này còn đáng sợ hơn cả chiêu lúc hắn dùng đánh lén. Nó như chứa đựng sức mạnh thần uy vô tận.

Ầm!

Đại Đế kia chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, sức mạnh này như muốn chém nát cả giải thiên hà, giống như hàng ngàn ngôi sao cùng lúc bạo nổ.

Hắn ta không kịp phát ra tiếng kêu cứ thế ngã xuống đất bất tỉnh. Sau đó hắn ta giống như hai Đại Đế kia, cũng bị bắt vào trong pháp bảo.

Chỉ còn lại ba Đại Đế đứng ngơ ngác không hiểu gì. Thế tấn công của bọn họ như bị ngừng lại, bây giờ ba đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia.

Quần áo trên người tên nhãi này rách nát nhưng cơ thể bên trong lại không chút tổn thương nào sau đòn tấn công vừa rồi của bọn họ. Tên tiểu tử này… vậy mà không có chút thương tích nào.

Đây…đây đúng là chuyện không thể tin! Kể cả có là đỉnh phong của Đại Đế Cảnh cũng không thể như vậy được.

Hôm nay, hôm nay sao lại đụng phải tên yêu nghiệt này. Đây có phải là con người không? Huyền Thiên Giới cũng có thứ yêu nghiệt đáng sợ tới vậy sao?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom