• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 421-425

Chương 421: Xuất hiện một tên kỳ lạ

Dùng sức một người đối chọi với sáu Đế.

Không chỉ không rơi vào thế hạ phong, mà ngược lại liên tục ra tay, giết ngược lại ba Đại Đế.

Chuyện này nếu đổi thành Ngạo Hưng thì bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc.

Nhưng thiếu niên trước mặt này, chỉ là một tên Sinh Tử Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Chuyện này hợp lý sao?

Ba Đại Đế còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng mỗi người đều dâng lên một luồng khí lạnh.

Hay là, cứ giải tán trước đã?

Dù sao thì tại đây cũng chẳng có ai, không ai nhìn thấy cảnh này.

Đối mặt với thiếu niên thần bí đáng sợ này, bọn họ đã nổi lên ý định rút lui.

Lâm Tiêu sau khi hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, ở trước mặt ba Đại Đế còn lại, thay một bộ quần áo khác lên người.

“Tiếp tục đi, các người có thể yên tâm một điều. Ta đảm bảo ta chỉ tấn công các người, sẽ không giết các người, chuyện này thì cứ yên tâm đi nhá.”

“Đương nhiên, nếu các người bằng lòng chịu trói, thì không cần phải phiền phức đến thế, cũng không bị thương rồi.”

Lâm Tiêu khẽ cười một tiếng, nói với ba Đại Đế còn lại.

Trong mắt người khác, hoặc trong mắt mấy vị Đại Đế ở đây, thực lực của hắn sâu khôn lường, mỗi lần đều tóm đi một Đại Đế.

Nhưng chỉ có bản thân Lâm Tiêu biết, mỗi một lần ra tay, hắn đều đã tính toán qua vô số lần, dốc toàn lực mới có thể làm được.

Hoặc là lợi dụng việc tập kích, hoặc là lợi dụng lúc đối phương đang ngây người, hoặc là lợi dụng độ rắn chắc vô cùng của cơ thể hắn.

Nếu không, đối phó với một Đại Đế của Tôn Hoàng Giới, thì nào có dễ dàng đến vậy.

Với lực chiến đấu bình thường của hắn mà đánh một cách quang minh chính đại, thì vẫn chưa làm được tới trình độ một chiêu là hạ gục đối phương.

Nếu như ba Đại Đế còn lại này có thể không đánh cũng thua thì không còn gì tốt hơn.

Nhưng hiển nhiên là Lâm Tiêu nghĩ nhiều rồi.

“Đầu hàng? Ngươi đừng có nằm mơ nữa đi, ta đường đường là Đại Đế của Tôn Hoàng Giới, đầu hàng một tên tiểu tử Thiên Huyền Giới như ngươi, cho dù ta có tử trận cũng không có chuyện đó xảy ra đâu. Phá cho ta!”

Ngay sau đó, Đại Đế nói là không đầu hàng này toàn thân bộc phát ra một làn sương máu ngập trời, thanh tẩy toàn bộ Tà Ma đang vây quanh bọn họ.

Ngay lúc Lâm Tiêu cho rằng Đại Đế này muốn liều mạng với hắn, hắn đã chuẩn bị cho một trận chiến thì…

Ầm!!!

Đại Đế kia hóa thành một luồng huyết quang, chạy trốn về phía xa xa, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại.

“Ơ!” Lâm Tiêu suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, gáy thì to lắm, nhưng hành động thì hèn quá.

Lâm Tiêu định ra tay ngăn cản, nhưng thực sự là tốc độ chạy trốn của người này quá nhanh.

Chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

Chỉ e là đã tu luyện Độn thuật ghê gớm gì đó rồi.

Lâm Tiêu bất đắc dĩ, chỉ đành chuyển sự chú ý lên hai vị Đại Đế còn lại.

Hắn hạ lệnh cho đám Tà Ma, lệnh cho hai vạn Tà Ma bao vây chặt hai vị Đại Đế kia lại.

Để một tên chạy thoát rồi, không lẽ còn để cho tên thứ hai chạy thoát ư?

“Cái tên xảo quyệt, gian trá chết tiệt, đã nói là cùng nhau rút lui rồi mà! Cái tên không giữ chữ tín!”

“Cái tên đó dùng cả tính mạng để chạy hả trời, tốc độ này cũng nhanh quá rồi.”

“Đừng nói nhiều lời nữa, tiếp theo chúng ta phải đối phó thiếu niên này như thế nào đây.”

“Chuyện này…chuyện này…”

Sắc mặt hai Đại Đế tái nhợt, vốn dĩ còn lại ba người, trong lòng bọn họ còn có chút cảm giác an toàn.

Nhưng bây giờ cái tên kia lại vứt bỏ lại hai người bọn họ, trực tiếp chạy thoát thân, còn chạy thoát thành công nữa chứ.

Chuyện này khiến cho người ta bỗng chốc rơi vào căng thẳng.

Hai Đại Đế nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong đầy kiêng kị và lo lắng.

Cho đến hiện tại, bọn họ vẫn không đoán ra được thực lực thực sự của thiếu niên này.

Nhưng có thể một mình đánh bại ba Đại Đế thì thực lực thực sự của thiếu niên này chỉ e là không thấp hơn hai người bọn họ.

Quái vật!

CMN thật đúng là quái vật!

Bọn họ cũng quá là đen đủi rồi, vừa mới đáp xuống Thiên Huyền Giới đã gặp phải chuyện như này.

Nếu sớm biết vậy, còn không bằng cứ ở yên trên Tôn Hoàng Giới, đừng xuống nữa cho xong.

Mà Lâm Tiêu cũng nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ sợ lại chạy mất một tên nữa.

Hắn cũng đang nghĩ, làm thế nào để có thể nhanh chóng hạ gục hai người này.

Trước đó đều là dựa vào sự sơ suất và khinh địch của đối phương, nhưng trạng thái hiện tại của hai Đại Đế này, chỉ e là không thể giải quyết bọn họ trong một chốc một lát.

Trong khi hai bên đang căng thẳng đề phòng nhau, đều đang đợi một cơ hội.

Rắc rắc…

Trên bầu trời nứt ra một lỗ thủng, tiên khí từ bên trong tỏa ra.

Xoẹt!

Một bóng người từ bên trong bay vọt ra, nhanh đến khiếp hồn.

Lâm Tiêu vốn đang định xử lý nốt hai Đại Đế, chợt cả người run lên.

Lúc này, Tuế Nguyệt Chi Lực trong người hắn điên cuồng chấn động.

Sức mạnh Tuế Nguyệt?

Lâm Tiêu không chút do dự, lắc mình một cái, thi triển tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.

So với cơ duyên Tuế Nguyệt, hai Đại Đế này căn bản là không thể so được.

Lúc này, Lâm Tiêu cũng nhìn rõ bóng người bay ra từ Tôn Hoàng Giới.

Là một nam nhân, sau lưng treo một tấm bia đá dài ba mét.

Trong mắt Lâm Tiêu lóe sáng và giật mình.

Từ trong sự phản hồi của Tuế Nguyệt Chi Lực, thì tấm bia đá không lớn kia còn có sức mạnh lớn hơn nhiều so với mỏ vàng lần trước hắn phát hiện ở thánh địa Dao Trì.

Tấm bia đá kia là thứ gì vậy??

Lâm Tiêu cảm thấy tò mò, và trong lòng cũng đã có quyết định.

Bất kể thứ kia là gì, cũng đều phải đoạt cho bằng được.

Sức mạnh Tuế Nguyệt nếu có thể luyện thành, khoảng cách tới lúc khôi phục Kiếm Ma Tông cũng không còn xa nữa rồi.

Nghĩ tới đây, thân hình của Lâm Tiêu càng tăng tốc.

Cái người vác bia đá ở phía trước dường như cũng đã phát giác được phía sau có người đuổi theo, tốc độ vốn đã giảm xuống, lại lần nữa tăng tốc.

Hai người kẻ chạy người đuổi, biến mất tại chỗ.

Chỉ còn lại hai Đại Đế của Tôn Hoàng Giới với vẻ mặt hoang mang.

Đi rồi sao?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thiếu niên quái vật kia đi rồi à?

Bọn họ được cứu rồi à?

Sắc mặt hai Đại Đế đỏ lên, vừa vui mừng nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn.

Bọn họ đường đường là Đại Đế của Tôn Hoàng Giới, xuống thế giới này, lại mất mặt trong tình huống khó xử này.

Thật là mất hết cả thể diện rồi.

Cũng may là ở đây trừ bọn họ ra thì chẳng có ai nhìn thấy cả.

“Cái người vừa rồi mới từ Tôn Hoàng Giới xuống kia là ai vậy? Nếu cảm giác của ta không sai thì hình như mới chỉ là tu vi Sinh Tử Cảnh?”

“Quả thực là tu vi Sinh Tử Cảnh, không phải đã nói là người có tu vi Sinh Tử Cảnh không gánh nổi áp lực giữa hai thế giới sao? Vậy hắn xuống đây bằng cách nào vậy?”

“Ta càng ngạc nhiên hơn đó là sau lưng người này còn cõng thứ gì vậy?? Nhìn giống như một cái bia đá, thật kỳ lạ.”

“Mặc kệ đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Nếu không, đợi thiếu niên quái vật kia nhớ ra, quay lại tìm chúng ta thì rắc rối to.”

“Đúng đúng đúng, mau đi thôi, trời ạ!! Thiếu niên quái vật này mà đặt trong Tôn Hoàng Giới thì cũng là trường hợp vạn năm có một đấy.”

Hai đại đế vui mừng cảm thán, đồng thời, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.

Nhưng hai Đại Đế vừa mới chuẩn bị quay người.

Trên bầu trời lại nứt ra một lỗ thủng nữa.

Từng bóng người từ bên trong hiện ra.

Thánh nữ có khí chất kinh diễm, ma nữ có sức hút yêu nghiệt, mỹ nữ lạnh lùng đẹp như hàn sương….

Đếm tỉ mỉ, vừa đúng bảy người.

“Này, hai vị, có thấy một người cõng bia đá Tam Sinh xuất hiện ở nơi này không??” Một nữ tử trong số bảy người lên tiếng hỏi.
Chương 422: Có món hời từ trên trời rơi xuống như vậy sao

“Bia đá Tam Sinh? Đó không phải là thứ nằm trong truyền thuyết ở Hoang Cổ Cấm Địa hay sao?”

“Nghe nói có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này, thậm chí có thể kiểm chứng cơ duyên bảo vật bí mật trong tương lai. Thứ này vậy mà lại xuất thế rồi?”

Hai Đại Đế đều bất ngờ và kinh ngạc.

“Nhiều lời thế làm gì, mau nói cho ta biết, có nhìn thấy người này hay không?” Một nữ tử khác nổi cáu, cơn giận trong mắt như thiêu như đốt.

“Thấy, có thấy, đi về phía bên kia rồi.” Một Đại Đế vội vàng chỉ về một hướng.

Hai người vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, bây giờ không muốn dính vào rắc rối nữa.

Hơn nữa, từ khí tức trên người mấy nữ nhân này toát ra vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ bất phàm.

Nghĩ chắc hẳn cũng không phải là kẻ có thân phận tầm thường.

Chí ít thì tu vi cũng sẽ không thấp hơn hai người bọn họ.

Sau khi nghe thấy vị Đại Đế này chỉ đường, những nữ tử này đều nhìn về phía một nữ tử trong đám người.

“Lạc tỷ, thế nào, hắn ta nói có thật không? Có thể cảm nhận được vị trí của tên kia không?” Một nữ tử trong số đó hỏi.

Nữ tử được gọi là Lạc tỷ lắc đầu, tỏ ý tạm thời vẫn chưa được.

“Vậy xin hỏi hai vị, nơi này là nơi nào thế? Cảm thấy thật kỳ lạ, ta mới lần đầu tới đây.” Lại một nữ tử khác hỏi hai người, thái độ lại rất dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với nữ tử trước đó.

“Đây là Thiên Huyền Giới, các vị là từ trên thông đạo giữa hai thế giới mà xuống.” Một Đại Đế trong đó mang theo sự khó hiểu mà đáp.

Người đến cũng đến rồi, còn không biết nơi này là nơi nào ư, những nữ tử này thật là kỳ lạ.

“Thiên Huyền Giới?? Nơi này tồn tại thật à! Ta cứ tưởng nơi này chỉ có trong câu chuyện của những bậc trưởng bối thôi chứ.”

Nghe nói cường giả cấp bậc Đại Đế ở đây rất khan hiếm, vậy chúng ta ở nơi này chẳng phải là có thể một tay che trời, không kẻ nào ngăn được hay sao.”

“Tạm thời đừng quan tâm vấn đề này, chúng ta mau chóng đuổi theo tên kia trước rồi tính.”

“Muội muội nói có lý, đi thôi!”

Bảy nữ nhân ríu ra ríu rít, vừa thảo luận vừa bay nhanh về một hướng khác.

Sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất, hai vị Đại Đế mới tỉnh táo lại.

“Ta hình như đã từng gặp qua một nữ tử trong số đó, là thánh nữ của Tinh Nguyệt Tông, thiên phú, tư chất thuộc vào hàng hiếm gặp ở lứa thanh niên.”

“Bọn họ đang đuổi theo ai vậy? Người kia vậy mà lại cõng theo bia đá Tam Sinh!”

“Sao mà ta biết được, nhưng mà, thiếu niên quái vật kia cũng đuổi theo, chuyện này không nói cho bọn họ biết sao?”

“Chuyện này có gì đáng để nói sao, không nhìn thấy thái độ của mấy nữ nhân đó sao, bộ dạng kiêu ngạo, nhìn người bằng lỗ mũi ấy, trông mà phát bực. Đợi đám người đó đụng mặt nhau rồi, khà khà khà, cảnh tượng đó nhất định rất đặc sắc.”

“Cũng đúng, đi thôi! Thiên Huyền Giới này càng lúc càng không thái bình rồi, chúng ta vẫn nên tránh đi trước thôi.”

Hai Đại Đế không nói nhiều, liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Thiên Huyền Giới này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, mọi chuyện phải thật cẩn thận mới được.

Ở một nơi khác.

Hai người, nam nhân cõng bia đá Tam Sinh và Lâm Tiêu, ngươi đuổi ta chạy, cứ thế căng thẳng đến nửa tiếng đồng hồ, vẫn không có kết quả.

Kẻ phía trước không cắt được đuôi, người phía sau cũng đuổi không kịp.

Trong lòng hai người đều vô cùng bất ngờ.

Nam nhân cõng bia đá Tam Sinh sắc mặt trầm xuống, sau khi hắn cảm nhận được bất thường ở thông đạo giữa hai thế giới, quả thực hết cách mới đành mạo hiểm xông vào.

Sự thực chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác.

Tố chất thân thể của hắn cực mạnh, lại có bia đá Tam Sinh hộ thể, áp lực cực mạnh giữa hai thế giới cũng không hề tạo thành trở ngại đối với hắn.

Vốn dĩ định là sau khi tới Thiên Huyền Giới thì sẽ tự do bay nhảy, tự do tự tại.

Ai mà ngờ vừa mới thoát ra, còn chưa kịp hít một hơi của bầu không khí tươi mới này đã bị một tên tiểu tử Sinh Tử Cảnh kỳ quái ở đâu ra đuổi theo.

Lúc mới đầu, hắn cứ tưởng dựa vào tốc độ của mình có thể nhẹ nhàng cắt đuôi đối phương.

Không ngờ qua lâu như thế rồi mà vẫn bị đối phương cắn chặt không buông.

Tốc độ của tên tiểu tử Thiên Huyền Giới này cũng quá nhanh rồi.

Mà tu vi mới chỉ là Sinh Tử Cảnh thôi đấy, chuyện này đúng là kỳ quái!

Một mặt khác.

Lâm Tiêu đuổi sát phía sau, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.

Đệt!!!

Cái tên cõng bia đá phía trước rốt cuộc là kẻ nào vậy?

Tốc độ này cũng quá là nhanh đi.

Hắn đã dùng sức mạnh của Trọng Lực Quy Tắc và Hoang Chi Quy Tắc gia cố lên cơ thể, sau đó mới dốc toàn lực đuổi theo rồi mà vẫn không đuổi kịp đối phương.

Phải biết là đối phương còn đang cõng một tấm bia đá dày và nặng trên người nữa đấy, tốc độ này thật khiến cho người ta kinh hãi.

Nếu như trong điều kiện tương đồng thì chắc hắn đã bị đối phương bỏ xa rồi.

Khí tức tản ra cho thấy tu vi của người này cũng chỉ là Sinh Tử Cảnh hậu kỳ, Tôn Hoàng Giới đúng là Tôn Hoàng Giới, hoàn toàn không thể xem thường được đâu.

Cứ giằng co như vậy suốt nửa tiếng.

Khoảng cách giữa hai người mới dần rút ngắn lại một chút.

Dù sao thì thể chất của Lâm Tiêu cũng thuộc loại đặc biệt biến thái.

Người khác mệt thì hắn vẫn duy trì được trạng thái thể lực và tinh lực hoàn toàn sung mãn.

Nếu như cứ tiếp tục truy đuổi, nói không chừng đuổi thêm hai ngày nữa là có thể đuổi kịp người kia.

Người đàn ông cõng bia đá cũng đã phát giác được tình huống này.

Cứ tiếp tục như này thì chỉ e là không có lợi cho hắn ta.

Không còn cách nào khác, hắn ta không nhịn được mà quay đầu tức giận hỏi: “Này! Đợi tí đã, ta muốn hỏi ngươi, ngươi biết ta sao?”

Nghe đối phương hỏi vậy, Lâm Tiêu mới nhìn rõ diện mạo của đối phương, từ góc độ vẻ bề ngoài thì đối phương cũng là thiếu niên gần giống mình.

Diện mạo không kém hơn hắn, cũng được coi là tuấn tú.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chỉ là…

Dưới sự quan sát thông qua thần thức cực mạnh của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy gương mặt của đối phương có chút kỳ quái.

Trông như là giả vậy, nhưng trong chốc lát lại không nói ra được là giả chỗ nào.

Người đàn ông cõng tấm bia đá nghe thấy lời đáp của Lâm Tiêu thì suýt nữa là hộc máu.

“Không phải chứ! Ngươi không biết ta thì ngươi đuổi theo ta làm cái gì!!! Ngươi bị bệnh hả!” Người thanh niên đó suýt nữa thì tức chết rồi.

Nếu không phải hắn ta thầm cảm nhận được mấy nữ nhân kia vẫn đang trên đường đuổi theo hắn.

Thì hắn ta đã ra tay trước, xử lý tên tiểu tử kỳ lạ này trước rồi tính.

“Cái thứ ngươi cõng trên lưng kia có thể cho ta xem một tí được không?” Lâm Tiêu không nói nhiều, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Nghe thấy lời này, người thanh niên cõng bia đá kia mới bừng tỉnh.

Vốn dĩ định mắng đối phương vài câu, nhưng mắt hắn ta đảo quanh, dường như nghĩ tới chuyện gì đó.

“Đạo hữu, vậy ta muốn hỏi một chút, thông đạo giữa hai thế giới rốt cuộc là sao vậy? Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, rồi ta sẽ cân nhắc chuyện xem bia đá.” Người thanh niên vừa chạy vừa bày ra vẻ mặt thân thiện hỏi.

Lâm Tiêu nhăn mày.

Thái độ của đối phương có chút không đúng.

Vừa rồi còn mang vẻ mặt như muốn rút kiếm chém người, hắn đã định ra tay rồi cơ.

Hắn chỉ trông mong đối phương ra tay, cứ truy đuổi như này cũng không phải là cách.

Nhưng thái độ của đối phương bỗng chốc lại tốt lên.

Sự tình khác lạ thì ắt có biến.

Lâm Tiêu thầm đề phòng.

“Thông đạo giữa hai thế giới hôm nay vừa mới mở ra, tình hình cụ thể ta cũng không biết. Trước mắt thì thông đạo là con đường một chiều, người của Tôn Hoàng Giới có thể đến đây, thường thì chỉ cho phép cường giả Đại Đế qua. Hơn nữa, người đã sang thì tạm thời không quay về được đâu.” Lâm Tiêu giải thích một lèo.

Nửa thật nửa giả.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết, thông đạo giữa hai thế giới bị mở ra là do hắn làm.

“Ồ! Thì ra là vậy! Cánh cổng phong ấn thứ ba vẫn chưa tìm thấy, hahaha, thật đúng là ông trời giúp ta mà!!" Trong mắt người thanh niên lóe sáng, bỗng chốc trong lòng liền vui sướng.

Ngay sau đó, hắn dừng lại.

Lâm Tiêu cũng dừng theo.

Hai người duy trì một khoảng cách an toàn.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn đối phương mang theo vẻ kiêng kị.

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, người này chỉ e là không đơn giản.

“Đạo hữu, cảm ơn sự giải đáp của ngươi, nếu ngươi đã muốn xem bia đá này, vậy thì cho ngươi mượn vài ngày cũng chẳng sao, vài ngày sau ta sẽ tới lấy!” Người thanh niên kia liền đặt bia đá xuống đất, sau đó xoay người liền bay về phía xa.

Dường như cũng chẳng ngoảnh đầu lại.

Lâm Tiêu nheo mắt, nhăn mày.

Có vấn đề.

Tấm bia đá này vừa nhìn là biết bảo vật cơ duyên cực phẩm, người này vậy mà lại hào phóng vứt nó lại cho mình?

Có món hời từ trên trời rơi xuống như vậy sao?

Nhưng dưới thần thức Đại Đế của hắn, người thanh niên kia đã hoàn toàn rời đi rồi.

Kỳ lạ!

Quá kỳ lạ!

Đợi mấy phút sau, sau khi không thấy có động tĩnh gì, Lâm Tiêu mới cẩn thận từng chút một lại gần tấm bia đá.
Chương 423: Nhẫm vào bẫy rồi sao, là phúc hay là họa

Lâm Tiêu càng lại gần tấm bia đa, sức mạnh Tuế Nguyệt bên trong cơ thể càng sôi sục.

Mặc kệ đi, cứ thu tấm bia đá này lại đã rồi tính, Lâm Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hắn cũng là kẻ to gan, nơi đây chính là Huyền Thiên Giới, là sân nhà của hắn, có gì mà phải sợ chứ.

Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ là được.

Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Tiêu vẫn dùng thần thức để thăm dò, chuẩn bị thu tấm bia đá vào trong nhẫn trữ vật, tìm nơi yên tĩnh rồi từ từ nghiên cứu.

“Hử???”

Ai ngờ, Lâm Tiêu thử mấy lần cũng không thể thu bia đá vào trong nhẫn trữ vật.

Lúc này, hắn cũng đã hiểu rõ, tại sao thanh niên kia lại cõng bia đá trên lưng mà không thu nó vào trong pháp bảo trữ vật.

Hóa ra là nhẫn trữ vật không thu vào được, vậy Thiên Đạo tháp thì sao nhỉ?

Lâm Tiêu phất ra phía trước bia đá, đánh ra một luồng sáng thu hồi.

Kết quả là vẫn không được.

Bia đá kia cứ như mọc rễ cắm chặt vào đất vậy, không cách nào thu vào nhẫn trữ vật hoặc Thiên Đạo tháp.

Haizzz!!!

Thật là một thứ kỳ lạ.

“Tháp nhỏ, thứ này tại sao không thể thu vào được vậy?” Lâm Tiêu trực tiếp truyền âm vào linh hải cho Thiên Đạo tháp.

“Chủ nhân, trên thứ này tỏa ra một tia khí tức của Đại Đạo, trừ phi ngài luyện hóa nó, bằng không thì chỉ có thể giống như cái người ban nãy, cõng nó trên lưng thôi.” Thiên Đạo tháp lí nhí đáp.

Khí tức Đại Đạo?

Lâm Tiêu trợn mắt.

Đây thật đúng là một đáp án khiến người ta kinh hãi.

Đại Đạo là gì, Lâm Tiêu cũng không biết.

Nhưng Thiên Đạo tháp từng tiết lộ với hắn, Thiên Đạo ở trước mặt Đại Đạo, thì cũng chỉ nhỏ bé như hạt cát.

Người ta nói Thiên Đạo có giới hạn, mà Đại Đạo thì vô biên.

“Đại Đạo” thật sự, chỉ e là chưa một ai từng thăm dò được.

Sau khi tìm hiểu những chuyện này, Lâm Tiêu càng hiểu rõ bia đá trước mặt này chính là một bảo vật lớn.

Vậy tại sao thanh niên kia lại dễ dàng cho hắn mượn vậy nhỉ, nói là mượn, thế nhưng lỡ hắn không trả thì sao?

Lâm Tiêu nghĩ mãi cũng chẳng có đáp án.

Thôi, bỏ đi.

Dựa vào ngộ tính cực đỉnh của bản thân, nhất định có thể có thu hoạch không nhỏ từ bia đá này.

Nếu đã không cất được vào Thiên Đạo tháp hay nhẫn trữ vật, thì hắn cõng là được chứ gì!

Lâm Tiêu nghĩ vậy, liền vươn tay về phía bia đá.

Vào khoảnh khắc hắn chạm vào tấm bia đá.

Cả người Lâm Tiêu cứng đờ tại chỗ, đồng tử mất đi tiêu cự, nhưng trong mắt không ngừng lóe lên những tia sáng rực rỡ.

Đặc biệt là sức mạnh Tuế Nguyệt trong cơ thể hắn bắt đầu kết nối với sức mạnh Tuế Nguyệt trong bia đá.

Lâm Tiêu đứng ngây ra tại chỗ mất vài phút.

Ở nơi cách đó không xa, trong không trung như bị xé ra một vết rách, một người từ bên trong từ từ bước ra.

Đó chính ra thanh niên cõng bia đá vừa mới rời đi lúc trước.

Sau khi hắn ta cảm nhận được tên tiểu tử kia đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, thì đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi.

“Hề hề, tiểu tử, ngươi vẫn còn non và xanh lắm. Thứ đồ tốt như thế này sao có thể thật sự giao cho ngươi chứ. Nhìn một lượt kiếp trước kiếp này, chỉ e là phải mất vài ngày đấy, nhiêu đó thời gian cũng đủ rồi.” Người thanh niên khẽ cười.

Hắn bước nhanh về phía Lâm Tiêu.

Sau khi nhìn thấy tay Lâm Tiêu chạm lên đá Tam Sinh, thanh niên này lại cười tiếp.

Cảnh tượng y hệt như hắn ta năm đó, vẫn là đánh giá thấp đá Tam Sinh rồi.

Tiếp đó, người thanh niên giơ ngón áp út trên bàn tay phải của mình ra.

Phập!

Không hề di dự, hắn trực tiếp cắt rách đầu ngón tay.

Chỉ thấy sắc mặt hắn trầm xuống, vận linh lực, dường như đang thi triểu một bí thuật nào đó vậy.

Đại khái là sau tầm mười phút, một con côn trùng trong suốt to bằng cái móng tay lại từ trong vết thương đầy máu thịt ấy chui ra.

“Nữ nhân khốn nạn, thật sự cho rằng chỉ dựa vào loại cổ trung này là có thể mặc sức nhào nặn ta hay sao?” Người thanh niên nhìn con côn trùng trong suốt tức giận lẩm bẩm.

Không dám chậm trễ một giây, ngay khi con côn trùng trong suốt kia chui ra, hắn liên nhanh chóng đặt lên người kẻ truy đuổi hắn.

Sau khi nhìn thấy con cổ trùng tiến vào trong cơ thể đối phương, người thanh niên này mới lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mọi chuyện xong xuôi!

Cuối cùng hắn cũng được giải thoát rồi.

Tuy rằng không biết có thể giải thoát trong bao lâu, nhưng ít nhất thì trước khi cánh cổng phong ấn thứ ba bị phá hủy, hắn cũng có thể làm chuyện của mình rồi.

“Tiểu tử, ngươi tự cầu nguyện cho chính mình đi. Còn về bia đá Tam Sinh này đợi vài ngày nữa ta sẽ quay lại lấy. Dù gì thì cũng không có cách nào trở về Tôn Hoàng Giới, ở Huyền Thiên Giới chỉ có cường giả Đại Đế Cảnh này, không ai có thể làm gì được ta hết!” Thanh niên cõng bia đá cười vài tiếng rồi nhanh chóng bay đi, rời khỏi nơi này.

Mà toàn bộ quá trình, Lâm Tiêu đều đứng yên tại chỗ.

Cho dù bị con côn trùng trong suốt chui vào trong người cũng không hề biết gì hết.

Chỉ là, sau khi người thanh niên kia rời đi.

Một nguồn sức mạnh Tuế Nguyệt cực lớn bắt đầu không ngừng truyền vào trong cơ thể Lâm Tiêu, chuyện này khiến cho Tuế Nguyệt Chi Lực vốn đã đạt đến tầng Quy Tắc, bắt đầu tăng lên một tầng mới.

Cả người Lâm Tiêu bị một vầng thần quang dịu nhẹ bao bọc lại, Nguyên Thần Chi Lực vào thời khắc này cũng càng thêm mạnh mẽ, nồng đậm.

Đồng tử của hắn tuy là tạm thời không có tiêu cự, nhưng bên trong sâu thẳm như vực cổ kia lại khiến người ta không cách nào nhìn thấu.

Tình trạng bất thường này kéo dài không lâu, rất nhanh sau đó đã thu lại và bắt đầu vận hành.

Cứ như vậy.

Qua khoảng chừng hơn nửa tiếng.

Cách đó không xa có bảy bóng người đang lao tới, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Tiêu, sắc mặt mỗi nữ tử đều khác nhau.

“Cuối cùng cũng tìm được hắn rồi, hóa ra là trốn ở đây.”

“Xem ra đá Tam Sinh lại kích hoạt rồi.”

“Lần này, chúng ta nhất định không thể để hắn chạy thoát.”

“Cái tên này, lại đổi một khuôn mặt mới rồi, ngay cả quần áo cũng thay rồi.”

“Chính là hắn, không sai vào đâu được, đá Tam Sinh ở đây, cổ trùng bản mệnh của ta cũng đã có phản ứng, ở ngay trong cơ thể hắn.”

“Gã đàn ông phụ bạc, lần này cho dù có trói cũng phải trói ngươi mang về!”
Chương 424: Câu chuyện “Lâm nào đó” và bảy tiên nữ

Ngay khi bảy nữ nhân nhìn thấy Lâm Tiêu, lập tức liền bao vây hắn và bia đá Tam Sinh lại.

Cảm xúc của mỗi nữ nhân đều không giống nhau, có người thì có vẻ căm hận như gặp kẻ thù, có người thì nửa thương nửa hận, cũng có người sát ý….

“Cái tên này trốn ở đây, nhất định là muốn trốn khỏi sự truy lùng của chúng ta.”

“Sau đó liền bị đá Tam Sinh kích hoạt, làm quấy nhiễu, đáng đời.”

“Hắn nào có biết cổ trùng của Lạc tỷ mạnh cỡ nào, cho dù hắn có chạy tới chân trời góc bể, đổi sang một thế giới khác cũng có thể tóm được hắn.

“Muội muội, tạm thời đừng nói chuyện khác, chúng ta trói hắn lại trước đã, nhớ kỹ, thời điểm này không thể chạm vào cơ thể hắn và đá Tam Sinh, nếu không thì chúng ta cũng sẽ rơi vào hồi ức của Tuế Nguyệt đấy.”

“Được, muội nhớ rồi.”

“Lần trước vấp ngã ở chính bước này, lần này sẽ không thế nữa đâu.”

Lúc này, một nữ tử lạnh lùng trong nhóm nữ tử, tay cầm một thanh trường kiếm Thanh Phong đứng ra, thấp giọng nói một câu: “Để ta tới trước!”

Trường kiếm vung lên, trong âm thanh của Thanh Điểu, một luồng Kiếm Ý vô cùng sắc bén bạo phát ra.

Trời đất dường như vào thời khắc này đã hóa thành bầu trời sao, hàng vạn ngôi sao lấp lánh.

Tiếp đó, ba nghìn luồng Kiếm Ý khủng bố bọc thành một vòng che phủ cả đám người, mỗi một luồng Kiếm Ý dường như đều ẩn chứa một sức sống nào đó.

Ầm!!!

Kiếm Ý phong tỏa bầu trời sao, kiếm quang vô tận xuyên qua dải tinh hà, khiến người ta nhìn vài cái thôi cũng thấy nhức mắt, nước mắt chảy ra.

“Đây, đây là kiếm trận chấn tông của Yên Vũ Kiếm Các, Đại Phục Thiên kiếm trận? Lãnh muội, ngươi và cái tên khốn này có thù oán gì vậy?” Những nữ tử khác kinh hãi nhìn sang, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Mấy người bọn họ đều là quen biết nhau trên đường truy lùng tên khốn kiếp kia.

Vì không ngừng truy đuổi, chưa từng dừng lại, cho nên không quá hiểu rõ về nhau.

Bây giờ thấy Lãnh muội lấy ra lá bài tẩy nên không khỏi thắc mắc.

Đây là có thù oán gì vậy.

Người nữ tử lạnh lùng ấy, trong mắt càng hiện rõ vẻ tức giận.

Nàng ta căn bản là không muốn nhớ lại những chuyện kia, nhưng nghĩ tới xung quanh đều là những chị em bị hắn ta hại.

Vậy thì nói ra cũng không sao.

“Cái tên khốn này….hắn ở trong đám đông xem buổi tuyển chọn đầu tiên của Yên Vũ Các ta, sau đó năm lần bảy lượt tới bắt chuyện với ta, Lần đầu tiên ta không để ý đến hắn, nhưng cái tên này cứ liên tục quấy rầy hơn một tháng, không có cách nào, bọn ta liền trao đổi ấn ký thần thức với nhau.”

“Sau đó, tên khốn này liền cách dăm ba bữa lại phi kiếm truyền thư với ta, có lúc thì quan tâm, có lúc là những món đồ nhỏ thú vị, cũng có lúc là một vài món linh thảo hiếm lạ. Cứ như vậy mà duy trì suốt mấy năm, ta cuối cùng cũng bị sự kiên trì của hắn làm cho cảm động, ngay lúc ta không màng tất cả mà đi tìm hắn, thì lại phát hiện…”

Nữ tử lạnh lùng nói tới đây, liền ngại ngùng nhìn về phía một ma nữ quyến rũ, dáng vẻ đầy sát khí khác.

Ma nữ quyến rũ phất tay với nữ tử lạnh lùng, tỏ ý không để bụng, liền nói vào theo: “Lãnh muội liền phát hiện tên kia đang đi bên cạnh ta cho nên chúng ta liền trực tiếp đánh một trận.”

“Cũng coi như không đánh thì không quen, cũng may mà Lãnh muội tới, ta lúc đó mới biết, tên đó thì ra vẫn luôn một chân đạp hai thuyền. Đồng thời, phi kiếm truyền thư của bọn ta, những món quà, sự quan tâm gì đó đều giống nhau y như đúc.”

“Sau đó, ta và Lãnh muội cùng nhau ra tay, muốn tóm tên kia lại, đòi một lời giải thích. Đáng tiếc, tốc độ của tên này quá nhanh, để hắn chạy mất. Rồi tới sau này, khi chúng ta kết thành bạn đồng hành, truy đuổi hắn, liền gặp gỡ các chị em đây.”

Hai nữ nhân kể lại hồi ức của mình, từ ngữ tuy là nhẹ nhàng, nhưng sự đau khổ trong mắt vẫn khiến bầu không khí trở nên nặng nề.

“Tiếp theo để ta tới đi!” Một nữ tử khác, khí tức nhẹ nhàng, tiến lên phía trước.

Tay phải nàng ta khẽ phất, một dải lụa dài màu vàng kim được ném ra, trói chặt cả người Lâm Tiêu lại, chỉ chừa ra cái đầu.

“Đây là Đế Khí pháp bảo mà ta xin ở chỗ sư tôn ta, Phược Tiên Lũ. Cho dù là cường giả Đại Đế cảnh mà bị trói thì cũng không cách nào thoát thân.” Nữ tử thanh thoát kia giải thích tác dụng của pháp khí.

Mấy nữ tử không quá quen biết ở bên cạnh, ánh mắt lóe sáng.

Trong mắt thể hiện rõ, xin hãy nói ra câu chuyện của ngươi.

Nữ tử thanh thoát kia thấy vậy, do dự đôi chút, rồi thở dài lên tiếng.

Câu chuyện của nữ tử này so ra với hai người trước đó thì bình yên hơn nhiều.

Tên kia không hề sử dụng thủ đoạn giống như đối phó với hai người kia, vừa gặp liền bám lấy không buông.

Hắn lần này giở trò mưa dầm thấm lâu, lợi dụng vô số lần ‘tình cờ’, xuất hiện bên cạnh nữ tử thanh thoát, dần dần chiếm được thiện cảm của nàng.

Hai người cũng thuận nước đẩy thuyền mà tình cảm cứ thế tăng lên.

Năm này qua năm khác, chưa từng thay đổi.

Tình huống như vậy cứ kéo dài tới khi nữ tử thanh thoát này hoàn toàn giao trái tim mình cho đối phương, buổi tối chuẩn bị cùng đối phương kết thành đạo lữ thì.

Cái tên này đột nhiên mất tích.

Hoàn toàn bặt vô âm tín.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khiến cho trái tim của nàng ta vỡ nát, vì chuyện này, sư tôn của nàng ta cũng giúp nàng ta rất nhiều lần, khuyên nhủ rất lâu, rất lâu mới dần dần khá lên.

Sau đó nàng ta bước lên con đường báo thù.

Nữ tử thanh thoát kể xong câu chuyện của mình, bầu không khí càng thêm áp lực.

Ánh mắt các nữ tử nhìn Lâm Tiêu càng thêm căm hận, nghiến răng ken két.

Thứ đàn ông cặn bã!!!

Quá là cặn bã!!

Nếu không phải đối phương bị bia đá Tam Sinh trói buộc, bọn họ đã nhào lên cắn cho vài phát rồi.

Nhưng mà, cũng may là tên này bị bia đá Tam Sinh trói buộc, nếu không thì có trời mới biết khi nào bọn họ mới đuổi kịp hắn.

Sắc mặt mọi người đều vô cùng tức giận, thậm chí là nổi lên sát ý cuồn cuộn.

Nhưng không ai phát hiện ra, trong đáy mắt bọn họ còn ẩn giấu một phần không cam tâm, không nỡ.

Tiếp theo, lại có hai nữ tử nữa đứng ra, thi triển thuật pháp thần thông, gia cố lên trận pháp giam cầm Lâm Tiêu.

Bọn họ cũng lần lượt kể cho những người khác nghe câu chuyện của mình.

Khi những nữ tử lần lượt kể câu chuyện của mình, đồng loạt cảm than và đau buồn, sau đó bọn họ chợt phát hiện một vấn đề.

Một vấn đề tương đối nghiêm trọng, lại khó mà mở miệng nói ra.

Sau khi nhìn nhau, vẫn là ma nữ quyến rũ lên tiếng trước.

“Khụ, khụ…cái đó…các tỉ muội, lẽ nào mọi người vẫn còn là trinh nữ? Chưa từng bị tên kia chà đạp?” Ma nữ quyến rũ trực tiếp hỏi.

“Ta, ta vẫn còn trong trắng, ta và tên kia luôn phi kiếm truyền thư, ngay cả tay cũng chưa từng nắm.” Nữ tử lạnh lùng chợt đỏ mặt, lí nhí đáp.

Tuy chưa từng nắm tay, nhưng khi đó trái tim đã hoàn toàn loạn nhịp rồi.

“Hử? Chuyện này, tình huống của ta cũng gần như vậy!” Nữ tử thanh thoát kia nghe vậy cũng lên tiếng.

Những nữ tử khác nghe nàng ta nói vậy liền đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt kỳ quái.

Ma nữ quyến rũ không nhịn được tò mò, hỏi: “Kỳ tỷ, không phải là ngươi cùng tên kia đã bên nhau nhiều năm, còn chuẩn bị kết thành đạo lữ sao? Sao mà….sao lại vẫn….”

Nữ tử thanh thoát kia cũng khó xử nói: “Chuyện này, chuyện này, ta cũng không rõ. Giống như tên kia có bí mật gì đó khó nói, tình cảm của chúng ta tuy sâu đậm, nhưng thực sự là chưa phát sinh chuyện gì cả.”

Những nữ tử khác trợn tròn mắt, trong lòng hốt hoảng, vậy cũng được sao?

Không lẽ…

Tên kia có vấn đề ở phương diện đó?

Sau khi các nữ tử phủ lên tầng tầng lớp lớp trận pháp giam cầm Lâm Tiêu.

Lại đợi gần một ngày, người nào đó mới dần dần tỉnh lại.
Chương 425: Ngươi, chính là người mà bọn ta muốn bắt

Đồng tử của Lâm Tiêu dần dần có tiêu cự.

Nhưng tầm nhìn và tinh thần của hắn còn chưa khôi phục.

Vào thời điểm hắn chạm vào bia đá Tam Sinh, điều kỳ diệu đã xảy ra.

Hắn lại nhìn thấy hai đoạn ký ức kiếp trước kiếp này của mình, một đoạn là của bản thân hắn, một đoạn là của huyết mạch Tôn Thượng trong cơ thể hắn.

Chỉ là kiếp trước kiếp này của hắn, cũng không biết vì lí do gì mà chỉ có thể nhìn thấy kiếp này, mà kiếp trước thì vô cùng mơ hồ, giống như bị ai đó cố ý che giấu đi.

Lâm Tiêu sau khi nhìn lại một lượt kiếp này, cũng không biết có phải là ảo giác không, hắn cảm thấy nguyên thần của bản thân mạnh hơn nhiều so với lúc trước.

Còn chưa kịp cảm nhận tỉ mỉ, kiếp trước kiếp này của Tôn Thượng kia đã bắt đầu rồi.

Lần này xem, Lâm Tiêu như được mở ra một thế giới mới.

Kiếp này của Tôn Thượng, lại là yêu tôn đứng đầu của Tôn Hoàng Giới.

Từ khi xuất thế, đã là một sự tồn tại kinh thiên động địa, hàng triệu dị tượng trong trời đất dẫn tới sự chú ý của toàn bộ Tôn Hoàng Giới.

Nó gần như là vô địch, không có đối thủ trong những kẻ cùng thế hệ.

Sau đó cũng thuận lợi kế thừa vị trí Yêu Tôn Chi Chủ, tiếp nhận sự cung phụng và tôn kính của vạn Yêu.

Nhưng lúc nó kế vị, vẫn còn là thời kỳ ấu niên, ngay cả thời kỳ trưởng thành cũng chưa đạt tới.

Tuy trên dưới Yêu Tộc là hoàn toàn thừa nhận vị trí Yêu Tôn Chi Chủ của nó, nhưng các tộc khác lại không thừa nhận.

Cứ vậy dẫn tới xung đột và mâu thuẫn.

Sau khi các Đại Năng của các tộc dần trưởng thành, cuộc xung đột này càng trở nên rõ ràng.

Cuối cùng, trong một lần hành động trong bí cảnh, mâu thuẫn và xung đột chính thức bùng nổ.

Trận đại chiến cứ vậy mà đến.

Yêu Tộc bất luận là ở Huyền Thiên Giới hay ở Tôn Hoàng Giới thì nhìn tổng thể về số lượng và thực lực cũng vượt xa các tộc khác.

Vì bản thân có khả năng thích ứng cực mạnh, chiếm rất nhiều tài nguyên địa vực.

Trong tình huống một đấu một thì không ai dám chém gió rằng mình có thể giải quyết được Yêu Tộc.

Cho nên, dưới sự tác động trong bóng tối của những kẻ có tâm cơ, Yêu Tộc vô tình đắc tội với các thế lực khác một cách khó hiểu.

Chuyện này dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng, khiến cho Yêu Tộc chịu sự bao vây công kích.

Tôn Thượng ở thời kỳ ấu niên, tuy cá nhân nó đã có thực lực đứng ở đỉnh cao kim tự tháp.

Nhưng cũng bởi vì nó quá mạnh, khiến cho vô số thế lực đều cực kỳ kiêng kỵ.

Cho nên, cho dù bọn họ biết đằng sau có người đang ngầm xúi giục, nhưng cũng vẫn tát nước theo mưa, dựa theo đà mà tiến hành.

Cuối cùng dẫn tới Tôn Thượng bị vô số cường giả cấp cao vây giết, mãi tới sau này, cưỡng chế nghịch chuyển thông đạo giữa hai thế giới, rơi xuống Huyền Thiên Giới.

Chuyện sau đó, Lâm Tiêu cũng hiểu sơ sơ rồi.

Bất luận là nơi nào, thì cũng vẫn tồn tại đạo lý cây cao đón gió.

Tôn Thượng này vẫn không đủ thông minh.

Nếu đổi lại là hắn, nhất định sẽ quậy banh nóc.

Ra sức quậy, dùng hết sức mà quậy.

Thời kỳ niên thiếu mà đã có thể có được thực lực đứng đầu kim tự tháp ở Tôn Hoàng Giới này, vậy thì cứ quậy tới thời kỳ trưởng thành, thời kỳ thành niên đi.

Thế chẳng phải là vô địch thật sự rồi hay sao.

Đến lúc đó sao phải sợ thế lực hùng mạnh nào nữa chứ, đám nào tới ta diệt đám đó.

Lâm Tiêu sau khi xem xong hết kiếp này của Tôn Thượng, liền cảm thấy nguyên thần lại mạnh hơn một bậc nữa.

Điều này khiến hắn rất bất ngờ.

Mà khi Lâm Tiêu chuẩn bị xem kiếp trước của Tôn Thượng, thì một màn khiến người ta cạn lời đã diễn ra.

Cảnh tượng kiếp trước của hắn hoàn toàn mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì cả.

Cảnh tượng kiếp trước của Tôn Thượng cũng chẳng kém gì của hắn, cũng mờ mịt không kém.

Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy một cái bóng mơ hồ to gần bằng Trái Đất thì cảnh tượng hoàn toàn mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì nữa.

Đây…đây là thứ gì vậy?

Đây là kiếp trước của Tôn Thượng?

Thế thì khủng bố quá nhỉ.

Chính vào lúc này, sau khi cảnh tượng kiếp trước kiếp này kết thúc.

Ý thức và tinh thần lực của Lâm Tiêu dần dần hồi phục.

Đồng tử của hắn dần sáng lại.

Ngay lúc hắn đang chuẩn bị vươn vai, sau đó từ từ luyện hóa bia đá Tam Sinh này.

Lâm Tiêu trợn trừng mắt, cả người đều ngây ra.

????

Vụ gì thế này?

Dây trói trên người hắn là cái thứ quỷ gì vậy?

Còn có trận pháp Trấn Hồn, thuật pháp thần thông.

Còn có Kiếm Trận quỷ gì thế này.

Càng khiến hắn rợn tóc gáy hơn là, xung quanh đang có bảy cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Tới từ bảy nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc.

Đừng nói là vươn vai, Lâm Tiêu bây giờ ngoại trừ cái đầu còn động đậy được, thì những bộ phận khác đều như chết rồi, chả nhúc nhích được tẹo nào.

Chuyện gì vậy???

Trong mắt Lâm Tiêu đầy sự nghi hoặc và khó hiểu.

Hắn có thể cảm nhận được khí tức tu vi Đại Đế Cảnh trên người bảy nữ tử này, chắc là tới từ Tôn Hoàng Giới.

Nhưng tại sao mỗi một nữ tử đều dùng ánh mắt cực kỳ căm hận để nhìn hắn vậy, giống như hắn nợ gì họ vậy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Vấn đề là hắn căn bản không quen biết những nữ nhân này mà.

“Này, những trận pháp, đế khí, thần thông trên người ta là các ngươi bày trận đúng không? Thế này là ý gì?” Lâm Tiêu vô cùng cạn lời, hỏi.

Lâm Tiêu vừa mở miệng liền giống như châm ngòi lựu đạn.

“Đồ phụ bạc, diễn xuất của ngươi sao lần nào cũng tốt như vậy hả? Ánh mắt nhìn y như là không quen biết chúng ta vậy, thật sự cho rằng ngươi đổi một khuôn mặt thì bọn ta liền không nhận ra ngươi sao?”

“Cuối cùng cũng để bọn ta tóm được rồi, lần này xem ngươi chạy đi đâu.”

“Còn hỏi bọn ta có ý gì, bọn ta chính là muốn trói ngươi mang về, để ngươi cho bọn ta một câu giải thích, tại sao lại đùa giỡn tình cảm của chúng ta như vậy!”

“Nếu ngươi không cho bọn ta một lời giải thích, thế thì đừng trách tỉ muội chúng ta không nể tình xưa.”

Bảy nữ tử đồng loạt bộc phát ra hết oán niệm trong lòng.

Nhưng lời này rơi vào tai Lâm Tiêu một cách rõ ràng nhưng ánh mắt càng thêm mờ mịt.

Cái gì với cái gì thế này.

Mấy nữ nhân này uống nhầm thuốc à.

“Này, các ngươi chắc là bắt nhầm người rồi, ta không quen các ngươi, làm gì có món nợ tình nào ở đây.” Lâm Tiêu buồn bực nói.

Bảy nữ tử nghe vậy càng tức hơn.

“Không quen biết? Bắt nhầm người? Ngươi là cái đồ phụ bạc, tới nước này rồi ngươi vẫn còn giảo biện à!”

“Bọn ta vẫn luôn truy đuổi ngươi từ Tôn Hoàng Giới xuống tới Huyền Thiên Giới này. Bây giờ bia đá Tam Sinh còn ở trong tay ngươi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi lại nói bọn ta bắt nhầm người?”

“Ha ha, chắc ngươi không định nói là đá Tam Sinh này là người khác nhét vào tay ngươi đấy chứ.”

Mấy nữ tử kia nghiến răng nghiến lợi, cơn giận xông thẳng lên não.

Lâm Tiêu ngây ra

艹!!

Mình trúng kế rồi!

Ngay lập tức Lâm Tiêu hiểu rõ hoàn toàn, thanh niên cõng bia đá kia chính là đàn ông cặn bã.

Tại sao lại cõng bia đá chạy điên cuồng, tại sao lại dễ dàng đưa bia đá cho mình.

Đệt!!!

Lâm Tiêu thầm chửi một câu.

“Mấy vị muội muội, các ngươi bình tĩnh một chút, Các ngươi gỡ trói cho ta trước đã, ta không chạy, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy là ta không phải người các ngươi muốn bắt, có được không?” Lâm Tiêu khóc không ra nước mắt, nói.

Vốn cho rằng nói vậy thì mấy nữ tử này sẽ nghe một chút.

Ai ngờ.

Phì!

“Đồ phụ bạc, có quỷ mới tin ngươi!!!”

“Lại còn chứng minh ngươi không phải là ngươi? Ta thấy là ngươi muốn nhân cơ hội chạy thoát thì có.”

“Không cần ngươi chứng minh, bọn ta bây giờ có chứng cứ chắc chắn xác định ngươi là kẻ mà bọn ta muốn bắt.”

“Đúng, Lạc tỷ, tới tỷ ra tay rồi!!!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom