• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 415-416

Chương 415: Ngươi cũng là yêu tộc?

Đại Đế Bất Tử cốc nhìn chằm chằm vào người thiếu niên vừa phá kén chui ra kia. Là hắn…Lâm Tiêu? Sao lại có thể là hắn? Không phải hắn bị mình vứt vào dòng chảy hỗn loạn của thời gian rồi sao?

Phàm là con người rơi vào đó thì không thể thoát ra được, tại sao Lâm Tiêu không những thoát được mà tu vi còn đột phá Sinh Tử cảnh, còn đạt được ấn ký Thiên Địa. Thật đáng ghét.

Con chó Lâm Tiêu này vận may thật, phải mau chóng giết chết mới được. Nếu trước đây hắn đối diện với Lâm Tiêu sẽ không cảm thấy quá nhiều tính uy hiếp, nhưng bây giờ lại khác hoàn toàn, nếu để Lâm Tiêu trưởng thành thêm chút nữa sợ rằng hắn sẽ gặp rắc rối lớn.

“Ta hỏi ngươi, yêu tộc Huyền Thiên giới ở đâu!!!”

Bỗng một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt hắn ta, biểu tình của đối phương bá đạo.

Đại Đế Bất Tử cốc nghe thấy thế thì tim nhảy lên một nhịp.

Rắc rối tới rồi. Hắn ta quên mất xét từ một góc độ chủng tộc nào đó Ngạo Hưng đại nhân cũng là yêu tộc.

Chuyện này…chuyện này…Yêu tộc Huyền Thiêu Giới, có thể nói là cả cái quốc đô yêu tộc đều bị Lâm Tiêu đem đi chỉ còn chừa lại vài cường giả thì bị hắn diệt sạch. Có thể nói bây giờ Huyền Thiên Giới không còn yêu tộc nữa.

Bây giờ tộc nhân của yêu tộc đã lưu lạc tứ phương, có thể nói đối với nhân tộc và bất kỳ thế lực lớn nhỏ nào thì đã không còn chút uy hiếp nào. Nhưng mà bây giờ phải giải thích với đại nhân Ngạo Hưng thế nào.

Đại Đế Bất Tử cốc mau chóng suy nghĩ, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ, ánh mắt của hắn trở nên xấu xa. Ngay lập tức vẻ mặt hắn lộ ra chút khoái trá.

“Ngạo Hưng đại nhân, là kẻ kia…chính kẻ kia một năm trước giả trang vào địa bàn yêu tộc sau đó giả tình giả ý dùng thủ đoạn lừa gạt yêu tộc…sau đó, hắn ta sử dụng thần thông đặc biệt tiêu diệt cả quốc đô yêu tộc…”

Đại Đế Bất Tử Cốc vừa nói vừa chỉ Lâm Tiêu, hắn quyết đem tội danh này đẩy vào đầu Lâm Tiêu. Hơn nữa trong những lời nói dối hắn cũng xen thêm mấy thông tin thật cho nên nghe rất chân thật giống như chính mắt hắn được chứng kiến.

“???”

“Ngươi nói yêu tộc bị người kia diệt.”

Mặt Đại Đế Ngạo Hưng trầm xuống, bởi vì người hắn không muốn động vào nhất lúc này chính là thiếu niên được thiên đạo công nhận kia. Thiếu niên kia chính là một ngọn núi lửa cầm vào sẽ bỏng tay.

Ấn ký Thiên Đạo, đó là thứ mà tôn chủ và tôn vương khao khát bao nhiêu lâu. Ai cũng thèm muốn thiếu niên đó, thèm muốn ấn ký Thiên Đạo kia. Bây giờ chỉ có mấy Đại Đế ở đây đã như thế, đợi sau khi ba cánh cổng phong ấn đều được phá giải thì tên tiểu tử này đúng là sẽ gây ra mưa máu.

Hơn nữa với góc nhìn của hắn, nhiệm vụ bây giờ quan trọng hơn thiếu niên này rất nhiều. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thì sự mãn nguyện còn lớn hơn việc tìm được vài cái ấn ký Thiên Đạo.

“Hừ! thật phiền phức!”

“Nhưng cũng may, bây giờ hai thế giới đã được kết nối, những cường giả khác không cách nào bước nào. Nếu không kể cả có là hắn cũng không thể khống chế được cục diện.”

Ngạo Hưng than một câu như đang lẩm bẩm với chính bản thân, chỉ một giây sau thân ảnh hắn đã biến mất. Lần nữa xuất hiện chính là ở ngay bên cạnh Lâm Tiêu, cũng không ai đủ khả năng nhìn rõ hắn làm cách nào để xuất hiện ở một chỗ khác nhanh như vậy.

Hành động này đương nhiên làm các Đại Đế của Tôn Hoàng Giới bất mãn nhíu mày.

“Ngạo Hưng, ngươi định làm gì?”

“Người này là tinh anh của tộc ta, mời ngươi tránh xa ra.”

“Ngạo Hưng, người nhìn kĩ đi, bọn ta có 6 người ở đây, ngươi chỉ có một mình, muốn cướp người với bọn ta?”

“Ấn ký Thiên Đạo không có tác dụng với tộc các ngươi, ngươi việc gì phải tranh cướp?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu bị mấy Đại Đế này rình rập như hổ đói thế rồi lại qua qua cãi nhau, bọn họ không ngờ rằng khi người này còn sợ bị người kia tranh mất thì Ngạo Hưng lại chớp lấy thời cơ này.

Ngạo Hưng nghe mấy kẻ này nói thế thì chỉ đưa mắt nhìn bọn họ, biểu cảm lộ ra chút thờ ơ: “Ai tranh đoạt với các ngươi, ta chỉ muốn hỏi người này vài câu thôi, hỏi xong thì tuỳ các ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng lười quan tâm.”

“Quỷ mới tin ngươi!!”

“Bây giờ lập tức tránh xa thiếu niên đó ra.”

“Ta không tin ngươi, ấn ký Thiên Đạo rất quan trọng với chúng ta.”

Một Đại Đế lên tiếng khẳng định không tin Ngạo Hưng chuẩn bị bước lên trước đuổi đối phương đi.

“Grừ!!!” Ngạo Hưng gầm một tiếng.

Ngay lập tức một trận cuồng phong xuất hiện trên đầu đám người kia, mây mù cuồn cuộn. Đồng thời lôi điện cũng dần xuất hiện, đưa mắt nhìn lên mây mù lôi điện như muốn xé toạc bầu trời.

“Các ngươi cần biết rằng, ở Huyền Thiên Giới bây giờ Đại Đế cảnh là mạnh nhất!!!” Ngạo Hưng lạnh mặt nhìn lại đám người kia.

Đám người kia ngay lập tức ngậm miệng lại, đối diện với sự uy hiếp tuyệt đối này bọn họ căn bản không dám ho he lấy một câu. Đằng sau lưng người nào cũng đổ mồ hôi lạnh.

Đúng vậy, bọn họ đã quên rằng đây không phải Tôn Hoàng Giới, không có sự bảo hộ của tôn chủ và tôn vương. Đối diện với Ngạo Hưng, người có danh hiệu gia hoả đứng số một Đại Đế cảnh có thể công kích đơn thủ.

Ai mà chả biết độ điên rồ của tên này, nếu để hắn công kích bọn họ thì hậu quả đúng là khó gánh nổi. Bọn họ có thể trốn tránh nhưng không thể tránh được hoàn toàn hậu quả cuối cùng. Chả ai trong số bọn họ muốn làm vật hy sinh.

Ngạo Hưng nhìn tình hình thì hừ một tiếng rồi lại đưa mắt nhìn thiếu niên kia.

Lâm Tiêu sau khi cảm nhận được uy thế khủng khiếp cả Đại Đế thì cũng nâng mắt lên nhìn lại.

Mạnh! Rất mạnh! Với thực lực của hắn bây giờ thì đúng là không phải đối thủ với người này.

“Tiểu tử, nói cho ta biết, người của yêu tộc đi đâu rồi!!” Ngạo Hưng lạnh giọng nói.

“Yêu tộc?”

Lâm Tiêu ngỡ ngàng vì hắn không ngờ đối phương lại hỏi câu này.Hắn còn tưởng đối phương sẽ quan tâm về ấn ký Thiên Đạo hơn.

“Ngươi tìm yêu tộc làm gì?” Lâm Tiêu cũng lạnh nhạt đáp lại.

Đến lượt Ngạo Hưng sững sờ, hắn không ngờ tên tiểu tử này dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn. Rõ ràng hắn đã để đối phương cảm nhận thần thông uy lực của bản thân, vậy mà đối phương vẫn dám giữ thái độ này.

“Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi, nếu không…ta không đảm bảo bản thân ta sẽ không xé nát ngươi ra!!!” Nói xong câu này Ngạo Hưng cũng bộc phát khí tức quấn lấy Lâm Tiêu.

“Hả? đây là…yêu khí? Ngươi cũng là yêu tộc à?” Lâm Tiêu đột nhiên kinh ngạc hỏi.

“Hả? ngươi có ý gì?” Ngạo Hưng nhíu mày.

Lâm Tiêu không trả lời mà chỉ giải phóng sức mạnh huyết mạch từ bên trong cơ thể ra.
Chương 416: Ngạo Hưng hôm nay không làm việc theo lẽ thường

Sau khi cảm nhận khí tức phát ra từ người thiếu niên thì Ngạo Hưng cảm thấy có gì đó không đúng. Cả người cảm thấy mờ mịt, ánh mắt tràn ngập sự chấn động, không dám tin và có chút vui sướng.

“Nguyên tổ đại nhân…Ngài, sao ngài lại biến thành bộ dạng này?” Ngạo Hưng cảm xúc vỡ oà, ánh mắt tôn kính lại thêm giọng nói cảm động.

“Hả? Nguyên tổ?” Lâm Tiêu chớp mắt.

Không phải là tôn thượng à? sao lại đổi cách gọi rồi.

Khi biết đối phương là yêu tộc hắn to gan thử một chút, sau khi có được huyết mạch tôn thượng này hắn cũng đã điều tra qua, sợ rằng vị tôn thượng này không phải là đến từ Huyền Thiên Giới.

Bây giờ lại được đối phương nhận ra khí tức thì Lâm Tiêu có thể khẳng định rằng. Tôn thượng này chắc chắn tới từ Tôn Hoàng Giới. Nhưng tại sao lại gọi là nguyên tổ?

Ngạo Hưng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lâm Tiêu thì hơi nhíu mày, lúc này hắn mới nhớ ra nguyên nhân của mọi việc. Nguyên tổ đại nhân sợ là còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, cho nên trí nhớ vẫn còn bị phong ấn.

Muốn nguyên tổ đại nhân thực sự thức tỉnh hoàn toàn thì không thể ở Huyền Thiên giới lâu được. Đúng, chính là như vậy.

“Nguyên tổ đại nhân, ngài chưa nhớ ra hết mọi chuyện sao?” Ngạo Hưng dùng giọng điệu cẩn thận hỏi.

“ 30 nghìn năm trước ngài bị mười mấy đại năng truy giết, hai bên đồng quy vu tận, ngài dùng pháp đại thần thông sau khi lưu lại một tia tàn hồn thì dịch chuyển sang Huyền Thiên Giới.”

“Không có ngài trấn tọa ở Tôn Hoàng giới yêu tộc đã bị chia năm sẻ bảy, ai cũng không phục ai, bây giờ địa vị ở Tôn Hoàng giới rất thấp…”

Ngạo Hưng vừa nói ánh mắt đã bắt đầu có một tầng hơi nước.

Lâm Tiêu: “……”

Còn có được loại chuyện này sao, trong lúc đối phương thuật lại mọi chuyện hắn mặc dù vẫn chưa thể hiểu hết tất cả, nhưng thân phận thực của vị tôn thượng này xem ra khá là ghê gớm.

Mười ngàn năm trước thông đạo của hai thế giới vẫn còn bị phong ấn, vậy mà tôn thượng có thể chạy từ Tôn Hoàng Giới sang Huyền Thiên Giới thì đúng là không thể tin nổi. Cũng có thể nói là thực lực của tôn thượng này kinh khủng vượt ngoài sức tưởng tượng.

Có lẽ kẻ thù của nó cũng không thể ngờ tới loại chuyện này. Nhưng dù có là sự tồn tại cường đại tới vậy thì việc nghịch thiên thể xuyên qua hai thế giới chắc chắn đã bắt nó trả một cái giá rất lớn. Lâm Tiêu có thể bốc trúng đối phương để luyện hóa sợ rằng có liên quan tới việc trả giá này.

“Vậy ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Thông đạo của hai thế giới mở rồi sao?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

Khoảnh khắc thông đạo hai thế giới được mở ra lại cũng là người đầu tiên tới được đây, vậy thì cũng quá trùng hợp rồi.

“Nguyên tổ đại nhân, ta là Ngạo Hưng, là một nhánh độc miêu nhỏ trong nhất mạch Phong Bạo. Lúc ta còn thời kỳ ấu niên ngài còn bế ta mà.” Ngạo Hưng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu: “……”

Hừ, bế cái đầu nhà ngươi.

Thời kỳ ấu niên? Vậy mà ngươi còn được tận mắt gặp tôn thượng nguyên tổ này? Vậy ý của ngươi cũng là bản thân là lão đồ cổ sống được 30 ngàn năm rồi hả. Trời ạ, tuổi thọ cũng đủ dài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mấy Đại Đế sống được vài ngàn tuổi ở Huyền Thiên Giới cũng đã được coi là lâu rồi, coi như không liên quan tới sinh tử, chỉ cần bước vào một giấc ngủ sâu là có thể vượt qua đại kiếp. Kể cả có là vậy thì 10 nghìn năm cũng đã đạt tới giới hạn tuổi thọ của một Đại Đế.

“Ngại quá, ta vẫn không nhớ.” Lâm Tiêu thành thật nói.

“Không sao không sao, chỉ cần tìm được ngài là tốt rồi. Sau khi nhận được khí tức ngài lưu lại năm đó, yêu tộc đã phái người thủ sẵn ở thông đạo giữa hai thế giới, mong đợi ngày mà ngài quay về.”

“Mỗi một nghìn năm sẽ đổi người một lần, lần này vừa hay tới ta. Khoảnh khắc thông đạo có biến dị ta không chút do dự lao qua đây. Xem ra vận khí của ta thực sự rất may mắn……”

Ngạo Hưng cứ luyên thuyên tự khen bản thân một hồi.

Lâm Tiêu: “……”

Vậy mà kêu vận khí tốt, ngươi cũng thật liều mình. Nhỡ đâu thông đạo giữa hai thế giới bị huỷ diệt đúng lúc ngươi xuyên qua thì mạng cũng chả còn. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là thực lực của Ngạo Hưng rất mạnh cho nên hắn mới dám tự tin như vậy.

“Nguyên tổ đại nhân, đợi ta tìm nốt cánh cổng phong ấn thứ ba, chúng ta có thể quay về Tôn Hoàng giới rồi. Ta tin lần này nhất định giúp được nguyên tổ đại nhân phục hồi sức mạnh……” Ngạo Hưng không nhịn được kích động.

Lâm Tiêu nghe ít nói nhiều, cũng làm bộ bản thân mất trí nhớ như vậy thì càng nói ít càng tốt. Nếu chân tướng mà bại lộ thì đúng là hậu quả khó tưởng tượng. Tên Ngạo Hưng này thật sự là một đối thủ khó đối phó được.

“Nguyên tổ đại nhân, đây mà một mảnh vảy của ta, chỉ cần ngài niệm thần thông gọi ra là được. Ta nhất định ngay lập tức xuất hiện.” Ngạo Hưng cung kính dâng lên.

Lâm Tiêu cũng không từ chối mà đưa tay qua nhận, có một trợ thủ mạnh như vậy, không nhận mới là ngu. Hơn nữa nhìn tên Ngạo Hưng này bộ dạng cực kỳ thành kính.

“Vậy ta gọi ngươi là Ngạo Hưng. Ngươi nhìn xem đám Đại Đế kia đi, chắc ngươi biết nên làm gì rồi đấy.” Lâm Tiêu chỉ vào đám Đại Đế đang nhìn mình như hổ đói kia.

Khi hắn đang định nói là nếu không có việc gì thì ngươi giải quyết chúng ta, dù gì cũng là sự tồn tại Đại Đế, nếu đấu từng kẻ một thì hắn còn ứng phó được. Nhưng đây lại là sáu Đại Đế một lúc, như thế cũng thật phiền hà.

Nhưng mà hình như Ngạo Hưng hiểu nhầm ý hắn. Ngạo Hưng nhìn nguyên tổ đại nhân rồi lại quay qua nhìn đám Đại Đế kia sau đó cung kính nói: “Nguyên tổ đại nhân yên tâm, ngoài Đại Đế cảnh ra thì những cường giả đại năng khác không thể đi qua đây, ngài có giết hết bọn chúng cũng không sao. Hơn nữa đợi ta phá được cánh cổng phong ấn thứ 3 thì chúng ta lại càng không cần sợ ai hết.”

Hắn nói xong câu này thì thân hình động một cái bay thẳng lên trên không trung.

“Nguyên tổ đại nhân, ngài mau chóng xử lý bọn chúng ta. Ta đi tìm cánh cổng thứ ba. Hahaha hôm nay ta vui quá, ta tìm được nguyên tổ đại nhân rồi!!!”

“Gầm!!!”

Ngạo Hưng nói hết câu cuối còn gầm thêm một tiếng mới biến mất. Đi tìm nguyên tổ đại nhân là việc cơ mật trong tộc, lúc hai người giao tiếp với nhau cũng là dùng truyền âm để giao tiếp.

Cho nên ở góc nhìn của Ngạo Hưng thì việc nguyên tổ đại nhân đối phó với một đám Đại Đế kia chỉ là chuyện dễ dàng. Hắn mà nhúng ta vào thì có nghĩa đang coi thường nguyên tổ đại nhân.

Mặc dù khí tức trên thân của nguyên tổ đại nhân không mạnh nhưng ta có thể cảm nhận được sức mạnh thần hồn cực mạnh của nguyên tổ đại nhân, có khi còn mạnh hơn cả bản thân hắn. Lại thêm sự tồn tại của ấn ký Thiên Đạo, sợ rằng hắn có ở thời kỳ đỉnh phong cũng không địch nổi nguyên tổ đại nhân lúc này.

Lâm Tiêu: “?????”

Mẹ kiếp! đi rồi! cứ thế đi thật rồi?

Ngươi không sợ lão nguyên tổ nhà ngươi chết trong tay mấy Đại Đế này à! Lâm Tiêu tức đến nín thở, tên Ngạo Hưng này chỉ là một sinh vật đơn bào thôi đúng không.Nếu là người khác thì chỉ cần nghe vậy đã hiểu được việc phải tự mình ra tay thu thập mấy tên Đại Đế kia.

Nhìn ánh mắt của mấy kẻ kia, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom