• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 401-404

Chương 401: Chiến thắng liên tiếp, để ta thử thách xem sao

Nhiều người lần đầu tiên biết rằng khi họ không thể tìm thấy đối thủ trong khu vực lựa chọn của lôi đài, sẽ mở rộng khu vực lựa chọn.

Chỉ là... quá vô lại rồi.

Mà tốc độ mở rộng khu vực lựa chọn của lôi đài còn nhanh hơn tốc độ rút lui của mọi người, không phải chỉ nhanh hơn một chút.

Ting!

Chùm sáng đã dừng lại và chiếu vào một cường giả Sinh Tử cảnh viên mãn đang muốn bỏ chạy.

Dưới vẻ mặt đau đớn của người này, Phó Thiên Hoa bắt đầu trận chiến thứ hai.

Không có gì quá bất ngờ.

Vẫn trong vòng ba hiệp, bị hắn ta kết thúc trận đấu và giành chiến thắng thứ hai.

“Tiếp tục!!” Phó Thiên Hoa không chút do dự tiếp tục ở trên đài.

Đây là nỗi đau khổ cho những cường giả Sinh Tử cảnh viên mãn. Bất kể họ chạy như thế nào, họ vẫn bị con đường ánh sáng dưới chân đuổi kịp.

Trận thắng thứ ba, trận thắng thứ tư, trận thắng thứ năm... Những chiến thắng dễ dàng hết lần này đến lần khác khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt không thôi.

Mạnh!

Phó Thiên Hoa từ Bất Tử Cốc quá mạnh, mạnh đến mức không có đối thủ.

Còn đại đa số mọi người đều thầm vui trong lòng. May mắn thay, thực lực tu vi của họ vẫn chưa đạt đến Sinh Tử cảnh viên mãn. Như vậy, họ sẽ không được chọn làm đối thủ trên lôi đài. Đây cũng được là một chút may mắn.

Ở một góc cách lôi đài không xa, Lâm Tiêu và Can Anh Túc đã theo dõi sự hình thành của lôi đài sinh tử và một số quy tắc qua Tuế Nguyệt Chi Kính đó.

"Đại Tiêu Tiêu, chúng ta nên làm gì đây, đại sư huynh gì đó của Bất Tử Cốc thắng gần mười trận rồi." Can Anh Túc thấy vậy liền lo lắng.

Người này là một thế lực thù địch thực sự, lỡ như đối phương có được đại cơ duyên, sẽ còn khó chịu hơn là họ mất đi đại cơ duyên.

“Đây không phải là vẫn chưa thắng mười trận hay sao?!” Dáng vẻ Lâm Tiêu rất bình tĩnh.

Thay vì nói đến lôi đài, ánh mắt hắn tập trung hơn vào cánh cổng bị phong ấn phía trên lôi đài.

Trong ba ngày kể từ khi lôi đài được hình thành, nhiều người đã cố gắng chạm và quan sát cánh cửa bị phong ấn đó.

Chỉ là bất cứ ai đến gần cánh cổng đó đều sẽ bị một lực lượng vô hình đánh ra xa, càng đến gần, đánh càng mạnh.

Sau khi tận mắt nhìn thấy một cường giả Bán Đế cảnh đến mức trọng thương, không ai dám tiếp tục thử nữa.

Lâm Tiêu nhìn thật sâu vào cánh cửa bị phong ấn, luôn cảm thấy rằng ba cánh cửa được kết nối với nhau. Chìa khóa để mở cánh cửa này có thể nằm trên đấu trường thiên địa.

"Đại Tiêu Tiêu, tại sao ngươi lại không lo lắng, lẽ nào đã tìm ra cách để ngăn chặn đối phương rồi sao?" Can Anh Túc nghi ngờ nhìn Lâm Tiêu và hỏi.

"Thiên cơ bất khả lộ, ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi." Lâm Tiêu nói.

Điều này khiến cho răng của ni tử Anh Túc kêu lên răng rắc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mà ở hiện trường, Phó Thiên Hoa đã hoàn thành trận thắng thứ bảy và thứ tám. Hắn ta càng chiến đấu, càng thuận lợi và sự tham lam trong mắt hắn ta càng mãnh liệt.

Sắp chiến thắng đến trận thứ mười rồi, có muốn tiếp tục không? Hay là lấy phần thưởng đặc biệt của mười trận thắng này trước rồi tính tiếp?

Phó Thiên Hoa do dự một lúc nhưng hắn đã có quyết định rất nhanh.

Chiến!

Chiến đến trận thắng thứ mười rồi dừng lại.

Sau đó, sau khi nhận được phần thưởng đặc biệt là mười trận thắng, hãy tìm kiếm cơ hội khác để lên lôi đài tiếp.

Bùm!

Sau khi suy nghĩ về vấn đề này, hắn ta lại một lần nữa toàn lực ra tay, giết chết đối thủ thứ chín trên lôi đài và giành được chiến thắng thứ chín.

Đồng thời, trong lòng Phó Thiên Hoa đã có một kế hoạch.

Lôi đài thiên địa sinh tử này liệu có tồn tại lỗ hổng nào không?

Ví dụ, nếu muốn đào tạo một đệ tử chân truyền của Hoá Đỉnh cảnh sơ kỳ, thì phải dọn sạch các tu sĩ Hoá Đỉnh cảnh khác ở xung quanh lôi đài, sau đó phái một số tử sĩ cùng cảnh giới đi lên. Như vậy, một khi lôi đài chọn những tử sĩ đó, phần thắng của đệ tử chân truyền này có thể được đảm bảo 100%.

Cảnh tượng giành được phần thưởng cơ duyên thắng trăm trận liên tiếp sẽ là gì?

Phó Thiên Hoa càng nghĩ, đôi mắt càng sáng lên, nói không chừng cách này thực sự có thể thành công.

Trong khi hắn ta đang suy nghĩ về vấn đề này, ánh sáng lựa chọn đã xuất hiện và bắt đầu tìm kiếm đối thủ thứ mười của hắn.

Mọi người đều mong chờ, họ cũng muốn biết phần thưởng cho mười trận thắng sẽ là gì.

Mà những cường giả Sinh Tử cảnh viên mãn ở trong khu vực lựa chọn, sắc mặt đều không được tốt cho lắm.

Họ cũng không định bỏ chạy nữa, cho dù họ có chạy bao xa, họ vẫn sẽ bị khu vực lựa chọn đuổi kịp.

Trước khi Phó Thiên Hoa lên lôi đài, khu vực lựa chọn của lôi đài chỉ trong phạm vi 10 km. Bây giờ nó đã mở rộng ra bên ngoài hàng trăm lần, hàng nghìn lần.

Tuy nhiên, ngay lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên.

"Trận đấu thứ mười đúng không? Vậy thì để ta thách đấu thử xem."

Người này vừa dứt lời, hiện trường yên tĩnh lập tức giống như ném một viên đá xuống mặt hồ, khiến sóng gợn lăn tăn.

Mọi con mắt đều nhìn qua đó, ai là người đã nói điều này! Người này quá dũng cảm.

Những người khác đều tránh né còn không kịp, người này tự tin muốn lên lôi đài như vậy nhất định phải có chút thủ đoạn.

Chẳng lẽ, cường giả đại lão khác trong top 10 bảng Sinh Tử đã đến rồi sao?

Nhưng khi mọi người nhìn rõ người nói, đều có chút không nói nên lời.

Một tiểu tử Sinh Tử cảnh sơ kỳ? !

Người này là ai!

Mặc dù còn trẻ như vậy đã đạt tới Sinh Tử cảnh sơ kỳ thì cũng không yếu.

Nhưng Phó Thiên Hoa trên lôi đài là cường giả Sinh Tử cảnh viên mãn, ngươi lấy gì để thách đấu với hắn ? Hơn nữa, lôi đài thiên địa này cũng sẽ không chọn ngươi.

"Vị đạo hữu này, e là ngươi vừa mới tới nơi này, lôi đài thiên địa sinh tử này chỉ chọn người cùng cảnh giới, tu vi của ngươi kém một chút!" . Người này nhìn hắn rồi giải thích.

Người này vừa nhìn đã biết là muốn khoe khoang, biết mình sẽ không được lôi đài chọn, còn muốn đứng lên nói một câu thật to để thu hút sự chú ý của mọi người sao?

Nghe vậy, thiếu niên đó không đáp lại, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Ngay sau đó, chùm sáng dừng lại, mắt mọi người đột nhiên mở to, lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Phó Thiên Hoa trên sân khấu cũng kinh ngạc. Bởi vì người được chùm sáng lựa chọn chính là thiếu niên vừa rồi.

Vút!

Thiếu niên được truyền tống lên lôi đài.

"Như vậy cũng được sao? Thật sự chọn người này sao?"

"Không, tại sao chứ? Người này rõ ràng mới là Sinh Tử cảnh sơ kỳ."

"Ha ha, buồn cười chết, ta nghĩa người này vốn là ra vẻ, nhưng không ngờ lại thật sự bị chọn, có lẽ hắn sẽ hối hận đến chết."

"Đây... đây chẳng phải là cho không hay sao."

Mười chiến thắng của Phó đạo hữu dễ dàng hơn tưởng tượng. "

"Không thể không nói, đấu với thiếu niên này, ta cũng có thể làm được!!"

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt tại hiện trường không ngừng bàn tán.

Chỉ có Phó Thiên Hoa trên lôi đài nhìn chằm chằm vào thiêu niên với ánh mắt có chút nghiêm túc. Hắn ta có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ người thiếu niên này toả ra.

Điều này khiến hắn ta cảm thấy có chút khó hiểu.

Hình như đây là lần đầu tiên gặp nhau nhưng có vẻ như đối phương không được chọn một cách tình cờ hay ngẫu nhiên, mà là ... có chuẩn bị trước khi tới?
Chương 402: Kẻ thứ nhất thủ tịch Bất Diệt Cốc, diệt

“Tiểu tử, chúng ta đã gặp nhau chưa?” Phó Thiên Hoa không nhịn được hỏi một câu.

“Chưa, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau.” Lâm Tiêu thản nhiên nói.

Phó Thiên Hoa cau mày, chưa gặp lần nào? Vậy ngươi có sát ý lớn vậy với bọn ta làm gì? Thôi kệ đi, đằng nào chả giết bây giờ, để ý vấn đề này làm gì.

Phó Thiên Hoa không nghĩ nữa, nhưng lúc này Lâm Tiêu lại nói nốt nửa câu sau.

“Nhưng ta và Bất Diệt Cốc của các ngươi có thù, thâm cừu đại hận, không chết không thôi!” Lâm Tiêu lạnh giọng.

Phó Thiên Hoa sững sờ một lúc, sau đó biểu cảm lại càng thêm khó coi. Hoá ra là vậy, tên này với Bất Diệt Cốc có thù, vậy thì cũng hợp lý. Có thể lực lớn nào mà không có kẻ thù, vấn đề này không thể tránh khỏi.

“Ngươi dũng cảm đáng khen, nhưng tiếc là thực lực vẫn còn yếu, lòng lại quá vội. Với thiên phú của ngươi tu luyện thêm vài trăm năm nữa thì đủ tư cách nói chuyện với ta.” Phó Thiên Hoa lộ ra biểu cảm gắng nhịn cười.

Dưới cái nhìn của hắn thì thiên phú của thiếu niên này đúng là rất ổn, còn trẻ vậy mà đã đạt được tu vi sinh tử cảnh. Nếu là hắn thì khẳng định liều mạng tu luyện lên sinh tử cảnh viên mãn rồi mới đi tìm kẻ thù.

Một sinh tử cảnh sơ kỳ và một sinh tử cảnh viên mãn, thì đúng là một trời một vực. Tóm lại một câu, trẻ người non dạ.

Hắn nghĩ như vậy đương nhiên những người khác cũng nghĩ như vậy. Nhưng mọi người vẫn còn một thắc mắc đó là khi ở thiên hạ giao tranh sinh tử mọi người đều muốn chọn người đồng cấp với mình. Nhưng tên tiểu tử kia lần này lại đi ngược với quy tắc lựa chọn bình thường?

Lúc này thiên hạ giao tranh sinh tử đã bắt đầu đếm ngược.

“Tiểu tử, tiểu bối này hãy thông mình chút, không phải cứ có cừu hận mà lập tức báo thù được.” Phó Thiên Hoa nói xong thì tung ra một nắm đấm.

Với những lần giao tranh trước thì nắm đấm này đã giúp hắn giành chiến thắng mấy lần liền, hắn tin rằng lần này cũng vậy!

Bùm!

Nắm đấm của Phó Thiên Hoa mang theo uy lực và sức mạnh khổng lồ, chấn động cả võ đài. Kể cả những người đứng gần cũng cảm nhận được sức mạnh của nắm đấm, vậy nên ai cũng cảm thán không ngớt.

“Vậy à? vừa khéo ta cũng muốn nói lời này với ngươi.” Lâm Tiêu cười nhẹ một tiếng.

Đối diện với nắm đấm mang đầy uy lực này ánh mắt của Lâm Tiêu lại vô cùng lạnh nhạt. Sắc vàng huyền bí trong con ngươi của hắn bắt đầu xuất hiện.

Ong!!

Nắm đấm của Phó Thiên Hoa rơi lên người Lâm Tiêu, khi tất cả mọi người còn đang hoài nghi vì sao thiếu niên kia lại không tránh lé, chả nhẽ hắn tranh lên đó để tìm đường chết?

Chỉ một giây sau bọn họ liền biết, bọn họ đã sai rồi, mà còn sai một cách quái dị.

Ánh sáng lóe lên, thiếu niên kia…..vậy mà không chút tổn thương,

“Bảng xếp hạng trong hàng đầu 10 người bảng sinh tử cũng chả mạnh mấy.” Lâm Tiêu nhìn Phó Thiên Hoa châm chọc.

“Sức mạnh cơ bắp của ngươi đã đạt tới mức độ này?” Phó Thiên Hoa ngạc nhiên.

Hắn đương nhiên nhận ra thiếu niên này đỡ đòn của hắn nhưng không thi triển bất cứ thần thông nào, hắn chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp để đỡ đòn.

“Có thể…..sau khi người tu luyện thêm vài trăm năm thì ta sẽ cảm thấy đau một chút.” Lâm Tiêu trả lại câu hắn nói lúc trước.

“Ngươi đắc ý cái gì? Sức mạnh cơ bắp của ngươi có mạnh, cũng mạnh được hơn đế khí sao?” Phó Thiên Hoa ánh mắt nặng nề sau đó lấy vũ khí từ trong nhẫn trữ vật ra.

Có là một cây trường côn, trên thân côn còn khắc văn ấn dày đặc. Lúc trường côn xuất hiện trong tay hắn thì văn ấn loé lên ánh sáng tỏ rõ uy lực của mình.

“Đế khí?”

“Bất Diệt Cốc này cũng hào phóng quá đi, vậy mà hắn có một đế khí!”

“Cứ tưởng là có chuyển biến, xem ra cũng sớm kết thúc thôi.”

“Không hổ danh thế lực lớn nhất Nam Cương Thiên Vực, đại sư huynh thủ tịch còn có đế khí để dùng, thủ tịch tông môn chúng ta tới một cái đạo khí còn chả có”

Lâm Tiêu nghe thấy mấy lời bàn tán này lại càng thêm hưng phấn.

Đế khí? Tiểu hoả với tiểu tháp từng nói qua là trên đạo khí chính là tiên khí? Vậy thì đế khí ở hàng nào? Lâm Tiêu đưa mắt lên nhìn, vừa nhìn liền biết đế khí đối phương cầm thì nói chính xác là một cực phẩm đạo phí.

Phẩm chất ở giữa đạo khí và tiên khí, nói là đế khí thì đúng không ngoa. So ra còn cao hơn tiểu hoả và tiểu hắc một bậc. Nhưng so với Thiên Đạo Tháp thi thấp hơn không biết bao nhiêu bậc.

“Tiểu tử, ngươi nếm thử chút nhé.” Phó Thiên Hoa lần này rất nghiêm túc.

Hắn đã cảm nhận được cái gì đó bất thường trên người thiếu niên này, hắn cần tốc chiến tốc thắng, mau chóng kết thúc cuộc chiến này. Phó Thiên Hoa múa trường côn trong tay, văn ấn trên thân côn lao ra ngoài toả ánh sáng như những ngôi sao từ trên trời rớt xuống.

Đối diện với chiêu này Lâm Tiêu cũng không đứng nguyên ở chỗ cũ nữa, hắn lập tức lao lên hướng đúng vào vị trí trường côn. Sức mạnh cơ bắp của hắn hơn người không có nghĩ hắn không biết dùng não. Có kẻ ngu mới đứng yên chịu đòn.

Phó Thiên Hoa thấy thế thì ánh mắt lại càng hung tợn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Chết đi!!” Hắn hét lên.

Lúc trường côn hung hăng lao về phía mục tiêu, sắc vàng trong mắt Lâm Tiêu bừng lên hắn tung ra một nắm đấm, sau đó hắn lại thay nắm đấm bằng tư thế bắt lấy vũ khí của đối phương. Vô số tầng sức mạnh ý cảnh tụ lại mang theo uy lực thiên địa.

Tất cả mọi người thấy thế thì đều ngơ ngác. Chuyện gì vậy? thiếu niên này điên rồi sao. Lực công kích từ đế khí mạnh tới mức nào mà hắn lại định dùng tay không để bắt. Kể cả sức mạnh cơ thể có hơn người cũng không thể coi thường đế khí được.

Ầm ầm ầm!!! Uy lực của trường côn làm mặt đất xung quanh rung chuyển.

Một giây sau khi bụi đất tản đi mọi người đều tròn hết mắt.

“Chặn, chặn lại rồi.”

“Thiếu niên kia vậy mà chặn được trường côn của Phó Thiên Hoa?”

“Đây có còn là cơ thể người không? Hay thiếu niên này bị một yêu thú đế cảnh nào đó hóa thành?”

“Kể cả có là yêu thú thì cũng không thể mạnh tới vậy.”

Ầm!!!

Văn ấn trên trường côn vẫn phát sáng, nhưng hình như nó bị đóng băng tại chỗ không thể di chuyển. Bởi vì nó đang bị một bàn tay không chút thương tích nào nắm chặt.

Lâm Tiêu chỉ dùng một tay, còn tay kia lại để sau lưng. Mọi người có mặt tại cuộc giao tranh đều mang biểu cảm khó tin. Đến cả Phó Thiên Hoa cũng sững sờ, chiêu vừa rồi là do hắn khinh địch. Nhưng một côn này hắn thật sự đã dồn hết sức.

Vậy mà vẫn kết quả vẫn vậy, không thể phá vỡ phòng ngự của thiếu niên này? Đây rốt cuộc là ai? Hắn trước giờ không nghe thấy vị trưởng bối nào nhắc tới tên quái vật này cả.

“Ngươi không có sức à, mau dùng sức đi, để ta cảm nhận chút.” Lâm Tiêu lại châm chọc.

“Hừ!” Phó Thiên Hoa hừ lạnh.

Hai tay hắn nắm chặt trường côn, toàn thân dồn hết sức vào. Kết quả thì vẫn như cũ, trường công vẫn đứng yên.

Chỉ một lát sau bỗng mặt hắn biến sắc. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh vượt qua giới hạn bản thân từ trường côn.
Chương 403:Ngươi cho rằng lôi đài Thiên Địa là nhà ngươi mở sao?

"Nếu ngươi không dùng sức, vậy thì để ta!!" Trong tay Lâm Tiêu rung lên, giải phóng ra lực lượng ngập trời.

Ầm ầm ầm! !

Phù văn đạo ấn trên côn Bàn Long lần lượt phát nổ.

Ngay khi Phó Thiên Hoa cảm thấy một lực lượng khổng lồ đang ập đến thì ầm một tiếng. Hai cánh tay của hắn ta hoàn toàn bị nổ tung, máu me bê bết.

Chết tiệt! ! Sức mạnh này quá biến thái.

Phó Thiên Hoa nhanh chóng lùi lại, sự kiêu ngạo và bình tĩnh trước đó đã biến mất từ lâu.

Không, không thể đấu lực lượng với đối phương, người này còn quái vật hơn cả quái vật.

Nhưng bây giờ Phó Thiên Hoa rút lui không có nghĩa là Lâm Tiêu sẽ tha cho hắn ta.

"Muốn rút lui đã quá muộn rồi!"

Lâm Tiêu đã nắm giữ côn Bàn Long, mặc dù hắn chưa từng luyện hóa nó, không thể phát huy uy năng của côn Bàn Long.

Nhưng chuyện này không quan trọng. Trong mắt hắn, đây là một cây gậy cứng rắn và không thể phá hủy

Vậy là đủ rồi.

Lâm Tiêu bước lên một bước, khí huyết chi lực rót vào trong đó.

Một gậy!

Đi đi!

"Vù~~~"

Côn Bàn Long quét qua bầu trời và đập mạnh.

Nhanh!

Mạnh!

Chuẩn!

Nhất lực giáng thập hội, nhất lực phá vạn pháp.

Không có sai sót nào.

Mọi người không nhìn thấy mánh khóe của côn Bàn Long, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên.

"Ta là thủ tịch của Bất Tử Cốc, nếu ngươi dám—a—rầm rầm rầm!!!!"

Phó Thiên Hoa định nói tiếp nhưng một bóng gậy đã xuyên qua khoảng không rồi đánh qua. Mưa máu bắn tung tóe, tiếng xương gãy vang lên răng rắc.

Phó Thiên Hoa ngay lập tức trở thành một đống thịt. Dưới gậy này của Lâm Tiêu, dường như thần hồn của hắn ta cũng đồng thời bị tiêu diệt.

Mọi người xung quanh lôi đài đều sững sờ.

Chết rồi sao! ?

Đây là tồn tại thứ mười trong bảng Sinh Tử, đệ tử hàng đầu của Bất Tử Cốc. Hắn ta đã thực sự bị một cường giả Sinh Tử Cảnh sơ kỳ giết chết.

Đùa sao.

Nhất định là Phó Thiên Hoa còn có thủ đoạn khác!

Khi tất cả mọi người đều không thể tin vào này. Nhưng khi dòng thông báo màu vàng xuất hiện trên lôi đài thiên địa sinh tử, họ bắt buộc phải tin.

[Bạn đã giành được một chiến thắng, bạn có muốn tiếp tục không?]

Ngay khi thông báo này xuất hiện, kết quả đã quá rõ ràng. Phó Thiên Hoa của Bất Tử Cốc đã thực sự chết rồi.

"Thủ tịch sư huynh! Chết tiệt, ngươi là ai! Ngươi giết thủ tịch của bọn ta, ngươi đi đời rồi, Bất Tử Cốc bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu! !"

"Trưởng lão Bất Tử Cốc bọn ta đang trên đường tới rồi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì hãy ở trên lôi đài chờ đi!!"

"Phó sư huynh thua rồi, người này nhất định đã dùng thủ đoạn đê tiện nào đó, ta không tin Phó sư huynh lại thua như vậy."

Sau khi bàng hoàng, các đệ tử Bất Tử Cốc bên dưới lôi đài trừng mắt nhìn Lâm Tiêu trên đài và đe dọa.

Phải biết rằng, vị trí của lôi đài Thiên Địa này nằm trong phạm vi thế lực Bất Tử Cốc ở Thiên Vực Nam Cương bọn họ.

Cái chết của Phó sư huynh có lẽ đã thu hút sự chú ý của những trưởng lão trong cốc và cốc chủ.

Tin rằng ai đó sẽ đến sớm thôi.

Trên lôi đài Thiên Địa, Lâm Tiêu nghe thấy tiếng ồn ào của những người của Bất Tử Cốc bên dưới, quay đầu lại nhìn họ nở một nụ cười kỳ lạ.

"Yên tâm đi, ta sẽ ở trên lôi đài này chờ các ngươi." Lâm Tiêu nói.

Hơn nữa, mục tiêu của hắn không phải là phần thưởng mười trận thắng hay hai mươi trận thắng. Một trăm trận thắng mới mục tiêu của hắn.

“Thủ lôi đài, tiếp tục!!” Lâm Tiêu hướng lên lôi đài hô to.

Sau đó, chùm sáng lựa chọn của lôi đài Thiên Địa xuất hiện và bắt đầu quét qua đám đông.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đột nhiên, những người vừa rồi còn đang thảo luận đều im lặng.

Suýt chút nữa quên mất, người vừa rồi mới chỉ là Sinh Tử cảnh sơ kỳ và hắn sánh ngang với Phó Thiên Hoa- cường giả Sinh Tử cảnh viên mãn.

Điều đó chẳng phải có nghĩa là từ Sinh Tử Cảnh sơ kỳ cho đến Sinh Tử Cảnh viên mãn, đều có thể ở trong phạm vi lựa chọn sao?

Chuyện... chuyện này có chút khoa trương.

Tại sao lôi đài Thiên Địa lại đối xử khác với người này?

Chẳng mấy chốc, chùm sáng chọn lọc dừng lại, nó chiếu vào một nữ nhân Sinh Tử cảnh sơ kỳ đến từ thế lực ngoài Thiên Vực.

“ A” một tiếng, nữ nhân này bật khóc.

“Ta, ta chưa muốn chết, ta không muốn lên đó, hu hu hu…!” Cô ta có chút suy sụp.

Mặc dù thiếu niên này đẹp trai, nhưng hắn quá tàn nhẫn. Ngay cả Phó Thiên Hoa, người đứng thứ mười trong bảng Sinh Tử, cũng không thể ngăn được gậy của thiếu niên này.

Cô ta là cái thá gì chứ!

Nhiều nhất, cô ta đủ tự tin để cạnh tranh với những tu luyện giả bình thường có cùng cảnh giới, nhưng so với một con quái vật như vậy ..

Cô ta vẫn chưa muốn chết, chỉ cần lên lôi đài, kết quả chỉ có một. Cô ta thật sự không muốn đi lên đó.

Lâm Tiêu trên lôi đài thấy vậy ngẩng đầu hướng về phía cánh cửa bị phong ấn, trầm giọng nói: "Đổi đối thủ đi, ta không thích đánh nữ nhân."

Khi Can Anh Túc ở góc dưới sân khấu nghe thấy điều này, đã chớp mắt liên tục hơn trăm lần.

Đại Tiêu Tiêu, có cái rắm! Ta đã bị ngươi đánh bao nhiêu lần rồi? !

Nhất là ngươi trở về quá khứ của ta, đó gọi là đánh thê thảm, đánh không nương tay! Ngươi còn mặt mũi nào mà nói câu này chứ! ! !

Can Anh Túc đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua đó.

Những người khác xung quanh lôi đài khi thấy rằng chùm sáng lựa chọn không phải họ thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bắt đầu phàn nàn.

"Người này dường như là mới đến, lôi đài Thiên Địa chọn người ngẫu nhiên, không có cái gọi là đổi người."

"Ngươi nói đổi người thì đổi người, lôi đài này là nhà ngươi mở sao!"

"Xem ra lựa chọn ưu tiên chính là Sinh Tử cảnh sơ kỳ, cho nên ta chạy trốn trước, nếu không lên lôi đài, ta chắc chắn không thể nào chống đỡ được công kích của thiếu niên này."

"Không biết thiếu niên này là ai, thực lực cường đại như vậy, nhưng đầu óc không tốt lắm."

Tuy nhiên, thậm chí nhiều điều kỳ lạ và thái quá hơn đã xảy ra. Người đã được chùm ánh sáng chọn trúng dường như đã hiểu những gì thiếu niên trên lôi đài.

Vèo!!

Chùm ánh sáng rung chuyển dữ dội, quét qua đám đông một lần nữa.

Nữ nhân đã được tuyển chọn: "? ? ?"

Những người khác:"???"

Mẹ kiếp! ! !

Thật hay giả?

Thực sự như vậy sao? Như vậy cũng được sao?

Đây là kiểu đạo lý gì vậy? Mọi người hoàn toàn sững sờ, trên mặt đủ các loại biểu cảm chết lặng. Họ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Lôi đài thiên địa quá không có nguyên tắc rồi.

Dựa vào cái gì!!

Những người vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bắt đầu lo lắng. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đừng chọn ta, đừng chọn ta!

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tiêu nhìn vào lôi đài Thiên Địa và sau đó nhìn vào cánh cửa bị phong ấn.

Có một chút ngạc nhiên trong mắt hắn, còn có một số suy tư.

Mà lần này, chùm sáng lựa chọn lắc lư trong một thời gian dài, nhưng vẫn chưa có ai được chọn.

Trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ.

Hả!? Chuyện gì đã xảy ra thế?

Lẽ nào là có gì đó không ổn và không thể chọn người nữa?

Lúc này, thiếu niên trên lôi đài nhìn những người đến từ Bất Tử Cốc vừa mới la hét, lại nói:

"Nếu có thể, hãy chọn một người từ thế lực Bất Tử Cốc." Thiếu niên nói một cách bình tĩnh.

Khi mọi người nghe thấy điều này, vẻ mặt của họ lại trở nên kỳ lạ.

Ngươi bị cũng nghiện chỉ huy sao.

Đây là lôi đài Thiên Địa Sinh Tử, ta thật sự cho rằng ngươi may mắn chỉ huy một lần, còn có thể chỉ huy lần thứ hai sao?

Trong lòng họ lại bắt đầu phàn nàn. Nhưng khi thiếu niên này dứt lời, chùm sáng lựa chọn dừng lại. Người được chọn chính là người của Bất Tử Cốc có cảnh giới tu vi Hoá Đỉnh cảnh viên mãn- người gây ồn ào nhất.

Tất cả mọi người trong Bất Tử Cốc: "???"

Những người khác:"????"
Chương 404: Liên hoàn thắng sắp bắt đầu

Tu sĩ hóa đỉnh cảnh của Bất Tử Cốc bị chọn trúng mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc và bất mãn. Hắn cảm thấy bản thân như bị rút hết sức lực, toàn thân run rẩy. Hắn bị chọn trúng rồi? có xảy ra vấn đề gì không?

Tu vi của hắn mới có Hoá Đỉnh cảnh viên mãn, còn chưa lên được sinh tử cảnh. Cái người này, sao lại chọn hắn? ngươi cố tình hả!

“Đổi, đổi đối thủ khác! Ta, ta thực sự không được!!” Tu sĩ Bất Tử Cốc vừa run run vừa bắt chước bộ dạng ban nãy của Lâm Tiêu, ngửa mặt lên trời hét lớn.

Những người khác đứng xem cũng từ từ đưa mắt nhìn qua, không phải lúc nãy ngươi mồm to nhất nói là bản thân tu vi Hoá Đỉnh cảnh sẽ không bị chọn trúng sao?

Nghe kẻ kia hét lên xong bọn họ càng mở to mắt quay qua nhìn tia sáng chọn người xem nó có biến đổi gì hay không. Nhưng……hình như rất rõ ràng, tia sáng kia lập tức dịch chuyển tu sĩ Hóa Đỉnh cảnh Bất Tử Cốc đến lôi đài.

Vậy mà vào rồi, vào thật rồi. Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì. Từ khi thiếu niên kỳ lạ kia xuất hiện thì cái Thiên Địa lôi đài này cũng không còn bình thường nữa.

Mà phía trên lôi đài đệ tử Bất Tử Cốc vừa xuất hiện đã lộ ra ánh mắt sợ hãi. Đối diện với một thiếu niên có thực lực này thì kể cả hắn có phân thân thành 100 người cũng không thể thắng nổi.

Cầu xin? Cầu xin có tác dụng không? Nhưng đâu là lôi đài sinh tử đó.

“Sợ à?”

Lúc này thiếu niên đối diện bỗng lạnh nhạt lên tiếng.

“Ta mới không……” Đệ tử Bất Tử cốc cắn răng nói.

Nhưng hắn chỉ nói được có ba chữ, một cây trường côn như cột trống trời bỗng rơi xuống.

Rầm ầm ầm!!

Khí tức mạnh mẽ bắn ra tứ phía cả lôi đài rung chuyển. Tất cả người đứng quanh lôi đài đều cảm nhận được xung trấn này. Sau đó là một loạt âm thanh vang lên.

Rắc rắc!!

Lúc này đệ tử của Bất Tử cốc gần như không còn chút sức phản kháng, bị trường côn nện trúng, thịt nát xương tan sinh mệnh tiêu tán.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.

Chết, lại chết rồi. Này…….cũng thật là dứt khoát. Còn chưa cho người ta nói câu gì? Có thể cho người ta chết toàn thây không?

Hơn nữa bọn họ còn chú ý tới một chuyện, cuộc giao tranh với thủ tịch Bất Tử cốc vừa mới trôi qua được mười mấy phút, vậy mà thiếu niên này có thể dùng được đế khí của đối phương rồi.

Hắn đã tiến thành sơ bộ luyện hóa lúc nào vậy? Lúc nãy mọi người đều chú ý tới việc chọn người nên không ai biết được Lâm Tiêu đã làm cách nào để luyện hóa đế khí.

Bình thường thì loại đế khí có cấp bậc như vậy đều cần tới vài ngày mới có thể luyện hóa xong. Đúng là quái dị, cực kỳ quái dị.

Sau khi Lâm Tiêu xử lý xong tên kia thì trên lôi đài hiện lên thông tin.

(Giành hai liên thắng, có tiếp tục thủ đài?)

“Tiếp tục!” Lâm Tiêu mặt không cảm xúc nói.

Tia sáng chọn người lại loé lên, mọi người phía dưới lôi đài lại bắt đầu lo lắng. Nhưng lần này rất mau mọi người đã được giải tỏa sự lo lắng mà thay vào đó là ánh mắt đầy kỳ quái.

Bởi vì ánh sáng không quét qua tất cả nhóm người mà chỉ tập trung quét một vùng nhỏ. Không sai, ánh sáng chỉ quét qua nơi có đệ tử Bất Tử Cốc. Chuyện này làm có sắc mặt của các đệ tử Bất Tử Cốc cực kỳ khó coi.

Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy chứ?

Rất nhanh đã chọn được người rồi ánh sáng lập tức chuyển người đó lên lôi đài. Lần này không phải tu sĩ Hoá Đỉnh cảnh mà là một chấp sự sinh tử cảnh sơ kỳ.

“Ta, ta không đấu, ta nhận thua, thả ta ra. Ta không muốn gì hết, thật đó!” Chấp sự Bất Tử cốc suy sụp.

Hắn tới đây nhưng không nghĩ sẽ có cảnh này, nếu đối phương là một sinh tử cảnh sơ kỳ bình thường thì hắn có thể liều mạng thử xem. Nhưng đối mặt với thiếu niên này thì ngoài sợ hãi ra hắn chả biết làm gì nữa.

“Sợ à?” Lâm Tiêu lại hỏi một câu y hệt lúc nãy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Sợ, ta sợ lắm! hay là các hạ hạ thủ lưu tình, ta, ta…… ta rốt cuộc nên nói gì đây!” Chấp sự Bất Tử Cốc khóc rống lên.

Ầm!

Đợi hắn nói xong thì một côn lại nện xuống, sau một tiếng nổ to thì không còn dấu hiệu của hơi thở nữa, sự sống của chấp sự Bất Tử cốc cũng lụi tàn.

Liên thắng thứ ba, quá dễ dàng.

Người đứng xem dưới lôi đài: “……”

Dù thế nào cũng phải chết vậy ngươi hỏi để làm gì? Có cần thiết vậy không?

Mọi người ánh mắt nghi ngờ nhưng chả ai dám lên tiếng hỏi. Trong mắt bọn họ thiếu niên này đúng là một con quái vật.

Lâm Tiêu hình như nhìn được thắc mắc của mọi người nên cũng mở miệng giải thích.

“Ta cho bọn chúng nói một lời trước khi chết, nếu không chết rồi lại không nói được nữa. Cho nên bọn họ nói nhiều thêm vài chữ cũng coi như kiếm lại được vài giây, đã đủ đạo lý chưa?”

“Hừ, ta vẫn quá nhân từ.” Lâm Tiêu còn không quên than thêm một câu.

Mọi người nghe thấy thế thì sững sờ.

Đạo lý. Cái đạo lý này ở đâu ra vậy! cái nhân từ này cũng từ đâu ra vậy. Nhưng chả ai mở miệng ra trả lời.

Một bên là thiếu niên biến thái, một bên lại là thế lực đệ nhất của Nam Cương. Ai bọn họ cũng không thể động vào, tốt nhất là ngậm mồm lại.

“Tiểu tử, người, người thật huênh hoang, bọn ta đã thông báo cho các trưởng lão cao cấp của Bất Tử Cốc rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi, ngươi mau chóng trốn đi!” Một đệ tử Bất Tử Cốc hét lên.

Bất Tử cốc bọn họ có bảy vị cường giả Bán Đế, còn có một vị cường giả Đại Đế chân chính. Thiếu niên này có mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh như cường giả Bán Đế hoặc Đại Đế được.

Lâm Tiêu nghe thấy thế thì mắt lại càng sáng hơn. Lúc này lôi đài cũng hiện ra lời nhắc nhở.

(Giành ba liên thắng, có tiếp tục thủ lôi?)

“Tiếp tục!” Lâm Tiêu thản nhiên đáp.

Một lát sau ánh sáng lại tiếp tục quét chọn người. Chuyện kỳ lạ lại lần nữa xảy ra. Lần này lúc ánh sáng xuất hiện đã lập tức chọn được người. Sau khi xuất hiện người bị chọn thì tất cả mọi người đều chết lặng.

Bởi vì người được chọn chính là kẻ mà vài phút trước vừa hét lên khoe rằng đã báo tin có trưởng lão cao cấp của Bất Tử Cốc. Mà tu vi của hắn chỉ mới là Hoá Đỉnh cảnh trung hậu kỳ.

Cái này, cái này cũng có thể sao? Hay lôi đài này là do nhà ngươi tự mở ra à!

Một lần thì là vô tình, hai lẫn vẫn có thể coi là vô tình, nhưng ba lần thì chắc không phải. Hay tên thiếu niên này đã tìm được ra quy luật lựa chọn, hoặc là quy tắc ngầm của lôi đài, sau đó lợi dụng điểm này.

Ánh sáng lóe lên tên đệ tử Hoá Đỉnh cảnh trung hậu kỳ của Bất Tử cốc bị chuyển tới lôi đài. Hắn vừa xuất hiện thì trường côn cũng giáng xuống.

Rầm ầm ầm!

Đệ tử Bất Tử Cốc còn chưa kịp đứng vững tại chỗ đã biến thành một đống thịt nát máu me lẫn lộn.

Những người ở dưới lôi đài: “???”

Những người khác: “???”

Tên này hay thật, không phải mới tự nói bản thân nhân từ sao? Bây giờ thì một chút nhân từ cũng không cho luôn à?

Tính cách của tên này đúng là sáng nắng chiều mưa.

Tuy nhiên vào chính lúc này một cỗ khí tức cường đại từ xa xộc tới.

“Tới rồi, tới rồi, trưởng lão của chúng ta tới rồi.!!!” Các đệ tử của Bất Tử cốc sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc thì lập tức hò hét.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom