• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 405-406

Chương 405: Các trưởng lão Bán Đế của Bất Tử Cốc tới rồi, chiến thắng liên tiếp

Bầu không khí của đám người Bất Tử Cốc bỗng chốc chuyển từ suy sụp sang náo nhiệt hơn hẳn.

Thật ra thì bọn họ cũng không biết các vị trưởng lão trong cốc khi nào mới tới.

Vừa rồi bọn họ còn tính xong đường lui, dùng tốc độ nhanh nhất để tẩu tán vào trong cốc rồi cơ.

Như vậy chắc là sẽ không bị lôi đài Thiên Địa chọn trúng.

Nhưng mà các trưởng lão tới rồi thì càng tốt.

Bọn họ chuẩn bị được tận mắt chứng kiến xem các vị trưởng lão sẽ xử lý tên tiểu tử trên lôi đài kia như thế nào rồi.

Bởi vì những vị trưởng lão tới đây đều là cường giả Bán Đế Cảnh.

“Bái kiến các vị trưởng lão!”

“Bái kiến các vị trưởng lão!”

“Kia không phải là Từ trưởng lão hay sao? Lâu lắm rồi không thấy ông ấy đấy, nghe nói mấy năm nay đều đang bế quan, xem ra là đã có đột phá rồi.”

“Không ngờ Bất Tử Cốc lại có nhiều trưởng lão Bán Đế Cảnh tới như vậy, tên tiểu tử kia gặp phiền phức lớn rồi.”

“Phó Thiên Hoa không chỉ là đại đệ tử của Bất Tử Cốc, mà còn là đệ tử chân truyền duy nhất của Bất Tử Cốc bọn họ, ân oán này sợ là không thể hóa giải rồi.”

Các đệ tử của thế lực Bất Tử Cốc đồng loại hành lễ với các vị trưởng lão Bất Tử Cốc vừa mới tới, đồng thời dùng thần niệm tường thuật lại chuyện vừa xảy ra trên lôi đài.”

Chỉ sau chốc lát.

Sau khi các vị trưởng lão nghe nói Phó Thiên Hoa đã chết trong tay tên tiểu tử ở trên lôi đài kia, lập tức sát ý phừng phừng, bao phủ toàn bộ bầu không khí, khiến bầu không khí tại nơi này trở nên nặng nề vô cùng.

Sắc mặt của mỗi một vị trưởng lão đều lộ vẻ tức giận, kinh ngạc và khó mà chấp nhận nổi.

Phó Thiên Hoa vậy mà lại chết rồi!!!

Đây chính là chuyện lớn đối với Bất Tử Cốc.

Cốc chủ đại nhân mà biết thì nhất định sẽ cực kỳ phẫn nộ.

Cảm xúc của mấy vị trưởng lão Bất Tử Cốc đều vô cùng tồi tệ, trong lòng cũng thầm mắng Phó Thiên Hoa kia.

Đường đường là một cường giả nằm trong top mười của Sinh Tử Bảng, vậy mà lại có thể để một tên nhãi ranh không chút tiếng tăm nào giết chết.

Thật là quá mất mặt, mất mặt Bất Tử Cốc quá rồi.

Tuy bọn họ không nhìn thấy quá trình của trận đấu này.

Nhưng từ trong lời miêu tả của những đệ tử này, không khó để đoán được nguyên nhân thất bại của Phó Thiên Hoa.

Khinh địch.

Tuyệt đối là khinh địch, sau đó để đối phương bắt được cơ hội, trực tiếp lật ngược tình thế mà giết chết.

Rõ ràng là biết thiếu niên trên lôi đài này có sức mạnh vô cùng lớn, ngươi còn dám cận đấu so tài với hắn, so mức cường tráng của cơ bắp?

Ngươi có phải là thằng đần không vậy?

Ngươi chết cũng không oan mà!!!

“Tiểu tử, ta ra lệnh cho ngươi lập tức xuống khỏi lôi đài, bằng không, nếu để bọn ta lôi ngươi từ trên lôi đài xuống, thì hậu quả này ngươi gánh không nổi đâu.” Một vị trưởng lão Bán Đế Cảnh trong đó nghiêm mặt nhìn hắn, nói với trọng điệu tràn đầy sát khí.

“Trưởng lão, ngài, ngài đừng nói như vậy. Tên tiểu tử này tương đối quỷ dị, lôi đài Thiên Địa vốn dĩ chọn người rất công bằng, nhưng tên tiểu tử này vừa tới thì lại bắt đầu rối loạn….”

Một đệ tử Bất Tử Cốc vội vàng truyền âm nói toàn bộ quy tắc, tác dụng, và điểm kỳ lạ của lôi đài ra.

Trong lòng đệ tử Bất Tử Cốc giật thót một cái.

Cảm thấy bản thân mình hình như lắm mồm quá rồi.

Mấy trưởng lão này hình như chỉ nghe lọt tai về phần thưởng cơ duyên chứ chẳng hề nghe lọt tai về điểm kỳ dị của thiếu niên kia.

Nhưng hắn lại động não suy nghĩ.

Các trưởng lão đều là cường giả Bán Đế Cảnh cơ mà.

Bán Đế Cảnh so với Sinh Tử Cảnh chênh lệch nhau một trời một vực, cho dù thiếu niên kia có lợi hại đến đâu, cũng không thể địch lại các trưởng lão đâu nhỉ.

Bởi vì là truyền âm, cho nên dù các trưởng lão Bất Tử Cốc này tìm hiểu hết ngọn nguồn và quá trình của sự việc thì cũng chỉ tốn chút ít thời gian mà thôi.

Trên lôi đài.

Lâm Tiêu nghe thấy mấy lời của vị trưởng lão kia, trong đáy mắt cũng khẽ lóe lên tia sáng.

Cuối cùng cũng tới rồi!

Đối với mấy đệ tử bình thường của Bất Tử Cốc kia, hắn cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Trưởng lão thì còn được đi.

(Ngươi đã thắng bốn trận liên tiếp, có muốn tiếp tục đoạt lôi đài không?)

Lời nhắc nhở của lôi đài đã xuất hiện.

Người của Bất Tử Cốc và người của các thế lực khác vội vàng nhìn lên.

Dưới sự uy hiếp của nhiều cường giả Bán Đế Cảnh như vậy, thiếu niên trên lôi đài kia liệu có tiếp tục chiến đấu nữa không?

Nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rơi vào thế lưỡng nan.

Đối diện với nhiều cường giả Bán Đế Cảnh như vậy, cho dù sau khi chiến thắng liên tiếp có thể thu hoạch được phần thưởng phong phú đi chăng nữa.

Thế thì cũng không thể lấy ít địch nhiều, một mình chiến đấu.

Đợi đến lúc ra khỏi lôi đài, nhất định sẽ bị các trưởng lão này hợp lực bắt giữ.

Tới lúc đó, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

“Tiếp tục!”

Thiếu niên trên lôi đài trả lời.

Là…tiếp tục sao!

Người của các thế lực khác đều cảm thấy kinh ngạc, khiếp sợ hô lên.

Người như vậy cũng quá là hăng máu, quá là đáng sợ rồi.

Hắn như này là muốn quyết chiến tới cùng với Bất Tử Cốc rồi.

Những đệ tử đứng vây xem và trưởng lão của Bất Tử Cốc đều lộ sắc mặt vô cùng khó coi.

Thân là thế lực đứng đầu của Thiên Vực Nam Cương, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải kẻ không nể mặt, cố ý đối đầu như thế này.

Mà thiếu niên trên lôi đài còn chưa nói xong.

“Các trưởng lão của Bất Tử Cốc phải không, vậy thì kẻ tiếp theo lên lôi đài sẽ chọn trong số mấy người các ngươi nhé.” Lâm Tiêu nhìn mấy trưởng lão Bất Tử Cốc, lộ ra nụ cười lạnh giá.

Những người của thế lực khác nghe được những lời này thì trợn trừng mắt.

Tới rồi, tới rồi.

Thiếu niên này và lôi đài lại bắt đầu tương tác một cách kỳ quái rồi.

Tại sao những người khác đưa ra yêu cầu thì tương tác chẳng có tí phản ứng nào.

Duy chỉ có thiếu niên kia là có thể?

Rốt cuộc là hắn ta đã phát hiện ra bí mật hay quy luật gì rồi vậy.

Quả nhiên, sau khi thiếu niên vừa dứt lời, ánh sáng lựa chọn người lại xuất hiện.

Vút!!!

Ánh sáng này trực tiếp chiếu lên người vị trưởng lão Bất Tử Cốc vừa mới mở miệng uy hiếp.

Tiếp đó, trưởng lão Bán Đế Cảnh của Bất Tử Cốc trực tiếp bị truyền tống lên trên lôi đài Sinh Tử.

Người của thế lực khác vẫn bị cảnh này làm cho kinh hãi.

Thật sự chọn trúng một trưởng lão Bất Tử Cốc sao?

Nhưng, nhưng trưởng lão này có thực lực tu vi là Bán Đế Cảnh mà.

Thiếu niên kia tuy là mạnh, nhưng dao động khí tức thì tu vi vẫn chỉ là ở Sinh Tử Cảnh sơ kỳ thôi mà.

Cho dù có thần lực trời ban, thể chất hơn người thường.

Nhưng sự chênh lệch tu vi của hai người quá lớn, sự chênh lệch này sao có thể dùng tố chất thân thể mà bù vào chứ.

Một người là Sinh Tử Cảnh sơ kỳ.

Một người là trưởng lão Bất Tử Cốc Bán Đế Cảnh đã thành danh từ rất lâu rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Thật sự chọn trúng ta sao, ta nên nói là ta may mắn hay là nói ngươi bất hạnh đây?” Ánh mắt trưởng lão Bán Đế Cảnh lạnh lùng, tâm trạng vô cùng tốt.

Chỉ cần thắng một trận là có thể có được không ít cơ duyên.

Đợi sau khi lão giết chết tên tiểu tử này, có nên tiếp tục trận tiếp theo hay không đây?

Trưởng lão Bán Đế Cảnh lúc này trí tưởng tượng có hơi bay cao bay xa rồi.

“Này! Trong lúc chiến đấu mà phân tâm là dễ về chầu ông bà lắm đấy nhá.”

Lúc này.

Một giọng nói truyền tới tai lão ta.

“Điều này còn cần ngươi phải….”

Trưởng lão Bán Đế Cảnh còn chưa nói hết câu, đồng tử đã trợn tròn.

Trong mắt lão là sự khiếp sợ và không thể tin nổi.

Bởi vì, lão ta chợt cảm nhận được cơ thể bị một áp lực vô cùng lớn áp chế, không thể động đậy.

Bên trong còn ẩn chứa một sức mạnh vô cùng huyền ảo.

Đây là….Quy Tắc Chi Lực.

Không ổn!!!!

Cùng lúc này.

Lâm Tiêu đã giơ cao gậy Bàn Long trong tay, Trọng Lực Ý Cảnh kết nối với Quy Tắc, hình thành một sức nặng tựa ngàn cân.

Ầm!!

Cây gậy vụt xuống.

Gậy này như đánh xuyên qua trời đất, kiên cố đánh xuống, nó dường như mang theo một sức nặng hàng tỷ cân.

“Trận thắng thứ năm, ta không khách sáo nữa đâu nhé!”
Chương 406: Người thề đi

“Đại trưởng lão, cứu ta……”

Vị trưởng lão trên lôi đài dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn lại. Toàn thân ông ta bị sức mạnh quy tắc quấn chặt, bây giờ chỉ còn cách cầu cứu trong tuyệt vọng. Nhưng Lâm Tiêu chả có nửa điểm lưu tình, ánh mắt sắc lạnh.

Trường côn nặng nề nện xuống.

Rầm ầm ầm!!

Cả vùng trời đất quanh lôi đài cũng rung chuyển, Lâm Tiêu lại lần nữa dùng một côn nện trưởng lão Bán Đế thành đống thịt vụn.

Diệt!!

Sức mạnh quy tắc quấn quanh thân làm cho thần hồn cũng không thể thoát ra được, lập tức bị huỷ diệt tại chỗ.

“Lão Trần!!”

“Đáng chết…”

Các trưởng lão khác phẫn nộ hét lên, biểu cảm vừa sợ hãi vừa phẫn uất. Trần trưởng lão bị chuyển lên lôi đài kia so ra còn mạnh hơn bọn họ, một cường giả Bán Đế hàng thật giá thật vậy mà bị giết trong vòng 1 giây.

Bọn họ có thể nhìn ra được, khoảnh khắc đối diện với thiếu niên kia Trần trưởng lão có chút sao nhãng nên bị một đòn đánh chết. Nhưng kể cả có sao nhãng đi chăng nữa thì một sinh tử cảnh sao lại có thể dễ dàng giết cường giả Bán Đế như vậy.

Vì chỉ nhìn từ bên ngoài vào nên mấy trưởng não kia không cảm nhận được sức mạnh quy tắc. Bây giờ trong lòng họ chính là kiểu lo lắng sợ hãi, sự tự tin lúc trước có vẻ đã vơi đi rất nhiều.

Thiếu niên trên lôi đài còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

“Rốt cuộc hắn là ai?”

“Các ngươi đã từng gặp hắn chưa, biết hắn có thù gì với Bất Tử cốc không?”

“Lúc cùng với Phó thủ tịch giao tranh thiếu niên kia nói có thâm cừu đại hận với Bất Tử cốc, không chết không thôi.”

“Thật kỳ quái, kết thù với kẻ mạnh như vậy sao ta không có chút ấn tượng gì, cũng không có chút tin tức gì.”

Đệ tử và trưởng lão Bất Tử cốc cùng đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, biểu cảm cực kỳ chân thành. Thiếu niên kia cho bọn họ một cảm giác sâu không lường được.

(Giành năm liên thắng, có tiếp tục thủ lôi?)

Lôi đài lại xuất hiện câu hỏi, mọi người cũng vội vã nhìn qua. Lúc này từ trong đội ngũ của Bất Tử cốc bước ra một vị lão giả râu tóc bạc phơ.

Ông ta đưa ánh mắt nhìn Lâm Tiêu rồi mở miệng nói. “Thiếu niên, quay đầu là bờ, ngươi cũng đã giành năm liên thắng, bây giờ lấy thưởng rời đi Bất Tử cốc bọn ta sẽ không làm khó ngươi.”

Lời này vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của mọi người đang đứng quanh lôi đài, bao gồm cả các đệ tử Bất Tử cốc. Còn làm cho các thế lực khác đều kinh ngạc. Thiếu niên này giết mất vài đệ tử của Bất Tử cốc, còn giết cả thủ tịch và trưởng lão.

Vậy mà có thể bỏ qua sao?

“Này, lão giả này là ai? Ông nói thả người những người khác có đồng ý không.”

“Nhỏ mồm thôi, vị này là đại trưởng lão của Bất Tử cốc, tu vi cũng không kém lão tổ và cốc chủ đâu. Trên bảng Bán Đế cũng xếp hạng cao.”

“A? lợi hại vậy sao, vậy tại sao ông ta lại thả thiếu niên kia đi, thiếu niên kia lợi hại như vậy có đấu được với ông ta không.”

“Ta thấy chắc muốn giảm thiểu thương vong. Bây giờ ở đây có nhiều trưởng lão của Bất Tử cốc, nếu thiếu niên kia vẫn tiếp tục đấu 1-1 Bất Tử cốc đúng là thương vong lớn.”

Sự thật đúng là như vậy, đại trưởng lão sau khi cảm nhận thiếu niên này có điều kỳ quái liền nghĩ cách tạm thời lùi bước. Chỉ cần thiếu niên này bước xuống lôi đài thì mọi chuyện sẽ thay đổi.

Ông ta nói Bất Tử cốc sẽ không làm khó đối phương, nhưng đâu nói người khác sẽ không làm khó đối phương.

“Ồ!”

Lâm Tiêu nghe thấy lão giả nói vậy thì biểu tình có vẻ hưng phấn.

“Lời ngươi nói có tác dụng?” Hắn hỏi.

Đại trưởng lão Bất Tử cốc nghe thấy thế thì thở ra một hơi. Thương lượng được rồi, ông ta chỉ sợ đối phương không chịu nói chuyện mà tiếp tục giao tranh. Nhìn hành động thô lỗ liều mạng của đối phương lúc trước, xem ra là muốn sống chết với Bất Tử cốc bọn họ.

“Lão phu là đại trưởng lão của Bất Tử cốc, lời ta nói đương nhiên có tác dụng, ngươi cứ lĩnh thưởng xong chúng ta sẽ không truy đuổi trả thù.” Đại trưởng lão trầm giọng nói.

“Lời nói không có chứng cứ, ngươi thề đi.” Lâm Tiêu nói.

“Ngươi…” Đại trưởng lão trợn ngược cả mắt, hàn khí bắn ra tứ phía.

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lôi đài. Một tu sĩ sinh tử cảnh sơ kỳ, bắt một Bán Đế đứng trên đỉnh phong của bảng Bán Đế phát lời thề, đây đúng là một sự sỉ nhục.

Vậy mới nói, tính cách của thiếu niên này đúng là đủ hung hăng.

Đại trưởng lão cảm thấy vô cùng khó chịu, ông ta đã nói trước mặt bao nhiêu người như vậy nhưng thiếu niên này vẫn cứ ngoan cố như cũ. Nếu ông ta có thể tìm được cách lên lôi đài thì chắc chắn sẽ dùng một chiêu đập chết kẻ kia.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đại trưởng lão nhìn đệ tử và các trưởng lão khác rồi gật đầu một cái.

“Được, không phải chỉ là một lời thề thôi sao? Lão phu thỏa mãn ngươi.”

Nói xong đại trưởng lão lập tức đứng trước mắt mọi người hạ lời thề, đại khái là chỉ cần Lâm Tiêu bước ra khỏi lôi đài thì Bất Tử cốc không được động vào hắn.

Vừa thề xong thì thiên địa tạo thành dị tượng loé sáng, sau đó luồng sáng bay thẳng vào trán của đại trưởng lão.

“Rất tốt, Bất Tử cốc thật chính trực.”

“Vậy thì ta……tiếp tục thôi!” Lâm Tiêu gật đầu một cái, bộ dạng vô cùng thỏa mãn.

Lời này vừa nói ra ánh sáng chọn người lại xuất hiện quét đám người của Bất Tử cốc.

Đại trưởng lão: “???”

Mọi người: “???”

“Tiểu tử, lão phu đã thoả mãn mọi yêu cầu của ngươi, cũng đã hạ lời thề, vậy mà ngươi dám……!!” Hàn quang trong mắt đại trưởng lão như muốn lao tới giết Lâm Tiêu.

“Này, lão đầu, từ đầu tới cuối ta có đáp ứng ông là ta xuống lôi đài đâu, ông sợ rằng tuổi già sức yếu nghe nhầm rồi.” Lâm Tiêu châm chọc.

Mọi người nghe thấy thế thì chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, mà thiếu niên này đúng là không có lời nào đáp ứng việc xuống khỏi lôi đài. Này…này…đúng là quá điên cuồng.

“Tiểu tử, ngươi dám bỡn cợt ta!!!” Đại trưởng lão Bất Tử cốc bước lên phía trước, uy lực Bán Đế bùng nổ là mọi người rợn hết tóc gáy.

“Hơ, lần này thì ông đáp đúng rồi, đúng là ta đang bỡn cợt ông!” Lâm Tiêu lộ ra nụ cười.

“Tất cả đệ tử Bất Tử cốc nghe lệnh, bây giờ lập tức quay lại Bất Tử cốc!” Đại trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh.

Tên tiểu tử này vẫn tiếp tục chọn người của Bất Tử cốc, bây giờ chỉ còn cách là thử trước khi trận chiến diễn ra mau chóng quay lại Bất Tử cốc giảm thiểu tổn thất. Mà ông ta sẽ đợi ở đây cho đến lúc thiếu niên kia xuống khỏi lôi đài rồi xử hắn tại chỗ.

Làm như vậy sẽ có một chuyện bất lợi đó là sau khi trận chiến này kết thúc thì danh tiếng của Bất Tử cốc cũng coi như lao xuống vực.

“Vâng! Đại trưởng lão!” Đệ tử Bất Tử cốc đồng thanh.

Bọn họ ngay lập tức muốn mau chóng quay về Bất Tử cốc, đồng thời trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện cho ánh sáng kia đừng chọn vào mình. Chả ai muốn đối mặt với thiếu niên trên lôi đài kia.

Tuy nhiên, thiếu niên kia nói một câu làm bọn họ dừng hết mọi hành động lại.

“Không cần phiền phức vậy đâu, trận tiếp theo có lẽ tới lượt ông rồi, đại trưởng lão Bất Tử cốc?” Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom