• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1526-1530

Chương 1526: Vại đi tiểu

“Xin lỗi, xin lỗi, ta tới muộn”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước xuống phía trước đại điện.

“Dẫn bao nhiêu người tới thế này, không tới muộn mới là lạ”, có người tỏ vẻ khó hiểu như thể có thể nghĩ tới cảnh tượng Diệp Thành dẫn hơn mười nghìn người xếp thành hàng truyền tống tới, cảnh tượng đó hoành tráng vô cùng.

“Ngươi còn dám tới?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng tiếp, Nhạc Chân đã nạt nộ.

“Nhạc các lão nói vậy không phải rồi”, Diệp Thành tỏ vẻ hoang mang, “ta là luyện đan sư của U Đô, chân nhân mừng thọ ta sao có thể không tới tặng quà, hay là Linh Đan Các không hoan nghênh ta?”

“Ngươi…”

“Đương nhiên là hoan nghênh rồi”, Nhạc Chân còn chưa nói xong thì Khô Nhạc đã ngắt lời, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta không thể hiện thất lễ được.

“Vẫn là chân nhân thấu tình đạt lí”, Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Chân sau đó hành lễ với Khô Nhạc Chân Nhân, “nghe đại danh chân nhân đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả là tiên nhân truyền thế”.

“Phủ chủ Đan Phủ quá khen”, Khô Nhạc vẻ mặt tươi cười nhưng lại không nhìn thẳng Diệp Thành.

“Nào nào, tránh ra một chút”, Diệp Thành lùi về sau một bước lên tiếng hô hào khiến tất cả những người có mặt phải ngỡ ngàng, không biết tên phủ chủ thàn bí này rốt cục muốn làm gì, đến cả Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công cũng phải đưa ánh mắt về phía này, không biết Diệp Thành định cho bọn họ sự bất ngờ gì.

Diệp Thành lấy túi đựng đồ ra.

Vù!

Chỉ nghe thấy tiếng động này vang lên, một vật bay ra khỏi túi đựng đồ của Diệp Thành.

Woa!

Lập tức có người rít lên, khuôn mặt của tất cả mọi người đều đổ dồn về bên này.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì thứ đồ mà Diệp Thành lấy ra quá lớn, cũng phải to bằng cả một ngọn núi, vả lại không phải là pháp bảo linh khí mà là vật được đúc từ sắt ròng, suýt chút nữa đè bẹp cả đại điện Linh Đan Các.

Điều kì lạ nhất không phải là điểm này mà là chỉ sợ người khác không biết nó rất to, bên trên còn khắc một cái tên rất to, với đại khí dồi dào: Vũ trụ siêu cấp vô địch đặc đại luyện đan lư.

“Đây…đây là lư luyện đan gì vậy?”, có người kinh ngạc thốt lên.

“Ta còn tưởng rằng cái vại để tiểu vào”, có người xoa cằm.

“Ngươi rốt cục là dùng nó để luyện đan hay để đi tiểu?”, có người tiến lên trước nhìn thứ khổng lồ đó, vẻ mặt kì quái, nếu như là luyện đan lư thì có phải cũng hơi to không? Nếu là vại để tiểu thì mẹ kiếp đúng là to vô thiên vô pháp, phải tiểu bao lâu chứ?”

Những người có mặt ở đây đều tỏ ra hết sức khó hiểu, đến cả Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công cũng phải chép miệng.

Cảnh tượng trước mặt quả là thú vị, một buổi thọ yến đang yên lành lại bị cái vại nước tiểu này che đi cả một vùng phong cảnh đẹp.

Nhất thời, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra ý tứ hơn hẳn, quả nhiên ngươi đến để chúc thọ.

Lại nhìn sang các luyện đan sư của Đan Phủ, bọn họ đã tự giác tìm chỗ ngồi cho mình, về cơ bản đều là chen vào, một bàn sáu người đang yên ổn thì thành sáu mươi người, thêm cả vài trăm người.

“Khốn khiếp”, phía Nhạc Sơn phẫn nộ, sát khí đằng đằng.

“Đây là quà mừng của Đan Phủ chúng ta, hơn mười nghì người đã luyện trong ba ngày ba đêm, tiền bối nói có to không? Có được không? Thánh ý thế này đã đủ chưa?”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành tự hào chỉnh lại cổ áo.

“Ngươi…”, người phía Nhạc Sơn tức tối, một cái vại đi tiểu mà có thể được luyện thành lư luyện đan, sao ngươi không chết đi.

“Được, được lắm”, Khô Nhạc mỉm cười, nụ cười lạnh băng, sắc mặt tối sầm, đây rõ ràng là cái tát giáng thẳng vào mặt ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta chưa bao giờ mất mặt trước người khác, vả lại còn trong tiệc mừng thọ mình.

“Chúc chân nhân vạn thọ vô biên”, Diệp Thành mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng sáng.

Nói rồi, hắn quay người đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Chính là chỗ này.

Nhìn một vòng xong xuôi, Diệp Thành mới tìm cho mình một bàn rượu.

Lại nhìn bàn rượu đó, chính là bàn của tám đại hoàng tử, vả lại còn là bàn dành riêng cho các hoàng tử.

Diệp Thành cứ thế chen vào.

Tám đại hoàng tử mặt mày tối sầm, hành động của Diệp Thành không khỏi khiến tất cả mọi người đều phải tặc lưỡi, là phụ thân phụ mẫu tài cán thế nào mới sinh ra được một tên bảo bối sống thế này.

“Phủ chủ Đan Phủ, ngươi có thể đứng đầu Đan Phủ thì có lẽ thuật luyện đan của ngươi cũng không hề thấp nhỉ?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, còn chưa đụng đũa thì tiếng cười u ám của Khô Nhạc đã vang lên.

“Cũng tạm thôi”, Diệp Thành nhướng vai.

“Đã vậy thì chúng ta so tài một phen”, lời nói của Khô Nhạc mang theo vẻ lạnh lùng.

“Không phải chứ, đấu đan trong lễ mừng thọ của chân nhân thì người ta lại nghĩ vãn bối tới phá đám”, Diệp Thành cố bày ra bộ dạng e ngại khiến người khác nghe mà phải chép miệng, lẽ nào ngươi không phải tới đây để phá đám sao?

“Đã là thọ tiệc của lão phu thì lấy đấu đan khiến mọi người vui vẻ cũng không sao”, giọng Khô Nhạc vẫn chậm rãi, “không biết Đan phủ có dám không?”

“Chân nhân đã có lời mời thì sao vãn bố có thể chối từ?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống lại đứng lên, vẻ mặt hào hứng nhìn Khô Nhạc, cười nói: “Không biết chân nhân muốn thi thế nào?”

“Mỗi bên bảy người, đấu bốn ván, bên nào thắng được ba ván là bên đó thắng”.

“Hay lắm”.

“Đã là đấu đan thì chi bằng nên có thêm phần thưởng?”, ở một hướng khác có người lên tiếng, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Các trước đó truy sát Diệp Thành, đã là khách khanh của Khô Nhạc thì đương nhiên biết Khô Nhạc cần gì.

“Phần thưởng gì?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Huyết Các.

“Bên thua phải dập đầu, cả đời làm nô bộc”.

“Shhh”, Huyết Các vừa dứt lời, từng tiếng xuýt xoa vang lên, đó có khác gì không chết không nghỉ đâu.

“Không biết phủ chủ Đan phủ có dám không?”, Huyết Các nhìn sang Diệp Thành mỉm cười u ám.

“Ta không có ý kiến gì”, Diệp Thành nhướng vai.

“Vậy thì lão tổ Chu Tước có thể làm người phán xử không?”, Huyết Các nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.

“Lão thân rất vinh dự”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.

“Vậy thì bắt đầu đi”, Nhược Thiên Chu Tước vừa dứt lời đã thấy Nhạc Chân nhảy ra nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lạnh lùng, “người đầu tiên của Linh Đan Các để ta, ngươi chọn người đầu tiên của Đan Phủ đấu với ta”.

“Tiền bối tự chọn đi, ai cũng được”, Diệp Thành khoát tay.

“Tuỳ chọn?”, những người có mặt đều kinh ngạc, Nhạc Chân cũng ngỡ ngàng, Khô Nhạc, Nhược Thiên Chu Tước và tất cả những người có mặt lại càng bất ngờ hơn, tuỳ chọn, chọn một đối thủ yếu thì Linh Đan Các chắc chắn sẽ thắng.

“Chơi ta sao?”, Nhạc Chân phản ứng lại thì tức tối ra mặt.

“Vãn bối không có thời gian đùa cợt, tiền bối cứ tuỳ chọn”, Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái lấy ra một viên linh châu lau đi lau lại.

“Tự tin vậy sao?”, người có mặt ở đây kinh ngạc, đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng cau mày.

“Tám phần là cố làm ra vẻ huyền bí”.

“Nhạc Chân là luyện đan sư cấp sáu, lẽ nào người của Đan Phủ đều luyện đan sư cấp sáu?”

“Ngươi cũng đánh giá Đan Phủ cao quá đấy”.

“Có so tài nữa không vậy?”, phía Đan Phủ đã có luyện đan sư đập bàn.

“Ngông cuồng”, Nhạc Chân hắng giọng lạnh lùng, ông ta lập tức chỉ vào người đó, “ngươi, chính là ngươi, ra đây cho lão phu”.

“Ông đúng là biết chọn người đấy”.

“Muốn trách thì trách phủ chủ của các ngươi”, Nhạc Chân cười mỉa.

“Hừ”, luyện đan sư của Đan Phủ tỏ ra hết sức thản nhiên, lập tức nhảy lên vân đài chuyên dùng để đấu đan.

“Đồ nhi nhất định làm tròn sứ mệnh”, Nhạc Chân trước khi lên vân đài còn không quên tự tin lên tiếng thề.
Chương 1527: Kết quả hoà

Những người có mặt ở đây đều ngồi thẳng dậy, mắt sáng cả lên.

Vốn dĩ bọn họ tới đây để tham gia thọ yến, không ai ngờ rằng lại có thể tới chứng kiến một màn so tài, có kịch hay xem thì đương nhiên càng hào hứng.

Vù! Vù!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Chân lần lượt lấy lư luyện đan ra, sau đó là nguyên liệu lyện đan, màn so tài còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã xực lên.

“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Nhạc Chân hắng giọng lạnh lùng.

“Nói tự tin quá, cẩn thận không có cơ hội quay đầu”, luyện đan sư của Đan Phủ mặt mày thản nhiên, chậm rãi làm nóng lư luyện đan.

“Ngươi nói ai sẽ thắng?”, thấy hai người đều tỏ ra tự tin, có người khẽ giọng lên tiếng.

“Đương nhiên là Nhạc Chân rồi”.

“Luyện đan sư của Đan Phủ kia ta đã từng gặp trong lần tuyển chọn luyện đan sư, chính là luyện đan sư cấp năm, còn Nhạc Chân, ông ta là đệ tử của Khô Nhạc ở cấp sáu, cấp sáu với cấp năm đấu nhau, Nhạc Chân không có lý do gì để thua cả”.

Trong tiếng bàn tán, Nhạc Chân và luyện đan sư của Đan Phủ đã tế ra chân hoả của mình, tốc độ của Nhạc Chân không hề chậm, còn tốc độ của luyện đan sư Đan Phủ cũng ngang ngửa, thủ pháp thuần thục.

Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều bị thu hút về phía này, nhân vật chính của buổi ngày hôm nay bỗng chốc đã được thay đổi.

Lại nhìn sang Khô Nhạc, mặt mày ông ta lạnh tanh.

Hôm nay là ngày gì, hôm nay là thọ thần của ông ta, ai ai cũng mang quà mừng tới hết sức cung kính, đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng không ngoại lệ, thế mà lại có một kẻ lại làm mất mặt ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta sao có thể để mất thể diện, đây chính là nỗi sỉ nhục lớn đối với ông ta.

Trong mắt Khô Nhạc loé lên hàn mang, sát khí của ông ta với Diệp Thành đã không thể nào kiềm chế hơn được nữa, nếu không phải hôm nay có nhiều người chứng kiến thì ông ta nhất định đã ra tay giết Diệp Thành rồi, cho dù có phải đối đầu với pháp tắc lôi đình của U Đô.

Phía Nhạc Sơn cũng vậy, sát khí vô tận.

Chỉ có Diệp Thành vẫn vắt chân lên nhau ngồi đó, coi như bên cạnh chẳng có ai, vùi đầu lau linh châu.

Đợi tới khi ánh mắt của phía Khô Nhạc và Nhạc Sơn nhìn lên đấu đan đài thì Diệp Thành mới hơi nghiêng đầu sang âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, mắt hắn nheo lại đảo qua nguyên thần của từng người.

Đúng là khiến ta phải bất ngờ.

Diệp Thành lẩm bẩm, những người bị Khô Nhạc gieo chú ấn đã vượt qua tưởng tượng của hắn, hoàng tử, công chúa, thánh chủ, thánh chủ thế gia, lao tổ của gia tộc Chu Tước, đến cả phía Nhạc Sơn và Nhạc Tấn cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, Diệp Thành nhìn Khô Nhạc, chỉ cần nhìn là hắn đã có thể nhìn thấu nguyên thần của ông ta.

Dưới Tiên Luân Nhãn, hắn đã tìm thấy chú ấn trong cơ thể của Khô Nhạc, còn những người bị gieo chú ấn thượng cổ có mặt ở đây đều có kết nối với chú ấn trong cơ thể Khô Nhạc, chỉ là người bên cạnh không nhìn ra mà thôi.

“Sao rồi?”, Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước truyền âm đến.

“Số lượng người bị gieo chú ấn nhiều đến kinh người”, Diệp Thành truyền âm, “đúng như vãn bối dự đoán, bên trong cơ thể Khô Nhạc quả thực có chủ chú ấn, nếu ông ta chết thì chủ chú ấn sẽ bị huỷ hoại và hơn một nửa số người có mặt ở đây đều phải chôn cùng, đó đều là những người có thân phận tôn quý ở U Đô”.

“Đã vậy thì không cần phải nể nang gì nữa”, Mục Huyền Công lạnh giọng.

“Đừng vội”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, “ta rất muốn xem xem Đan PHủ và Linh Đan Các ai mạnh ai yếu”.

“Người rảnh thật”, Diệp Thành day trán.

“Đợi lâu như vậy rồi thì có đợi thêm chút nữa cũng không sao”, Mục Huyền Công cũng bật cười, “đó là sự hiếu kì của hai chúng ta, đúng như Khô Nhạc nói, chỉ là khiến bầu không khí thêm vui thôi mà”.

“Nói thực thì hai người cũng hợp nhau lắm”.

“Đừng ồn ào”.

“Xuất đan”, khi cả ba người đang nói chuyện thì đột nhiên trên đấu đan đài vang lên tiếng hô, chỉ thấy một đạo đan hồng xuyên lên trời cao, linh đan sáu vân xuất thế, dị tượng đan xen trông vô cùng đẹp mắt.

“Thu”, Nhạc Chân phất đạo bào khiến một viên đan dược sáu vân màu tím nằm trong lòng bàn tay.

“Ta nói mà”, thấy Nhạc Chân xuất đan, những người có mặt ở đây đều vuốt râu.

“Đệ tử của Khô Nhạc đâu phải nói chơi”.

“Đan Phủ lần này thua đậm rồi”.

“Sư tôn, đồ nhi đã làm tròn sứ mệnh”, trong tiếng kinh ngạc của tất cả mọi người, Nhạc Chân đặt viên linh đan sáu vân vào hộp ngọc, hai tay dâng lên đưa cho Khô Nhạc và cảm nhận từng ánh mắt kính nể xung quanh.

“Vi sư rất vui”, Khô Nhạc nhận lấy hộp ngọc và không quên ném ánh nhìn lạnh lùng sang phía Diệp Thành ở cách đó không xa.

“Ngươi còn gì để nói không?”, Nhạc Sơn hắng giọng lạnh lùng.

“Còn chưa kết thúc mà, có gì mà phải lớn lối”, Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Sơn.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, phía Nhạc Sơn bật cười lạnh lùng.

“Xuất đan”, Nhạc Sơn vừa dứt lời, đấu đan đài đã vang lên tiếng hắng giọng, luyện đan sư của Đan Phủ cũng xuất đan, đan hồng chiếu rọi thiên tiêu, kéo theo dị tượng, trông còn rực rỡ hơn phía Nhạc Sơn rất nhiều.

“Một luyện đan sư tầng thứ năm mà có thể luyện ra đan dược sáu vân?”, bên dưới hết sức bất ngờ.

“Rõ ràng luyện đan sư kia của Đan Phủ ở cấp sáu”.

“Nghịch thiên rồi, mới qua bao lâu mà một luyện đan sư cấp năm đã thăng lên thành cấp sáu?”

“Sao có thể? Rõ ràng hắn là luyện đan sư cấp năm mà?”, bên dưới, Nhạc Sơn cau mày.

“Con chắc chắn là cấp năm?”, Khô Nhạc hỏi.

“Không thể sai được”, Nhạc Hải vội nói, “khi diễn ra buổi tuyển chọn luyện đan sư, hắn mới chỉ luyện ra được linh đan cấp năm mà”.

“Một luyện đan sư có tài năng thiên bẩm cao như vậy mà lại bị gạt đi, vi sư nghi ngờ con mắt nhìn của con đấy”, Khô Nhạc hắng giọng.

“Đồ nhi biết sai ạ”, phía Nhạc Sơn kinh ngạc, trong lòng cũng vô cùng hối hận, nếu như hôm đó trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, luyện đan sư kia được chọn vào Linh Đan Các thì sẽ không có sự việc như ngày hôm nay.

“Trong một tháng mà từ cấp năm tiến lên cấp sáu, thật khiến ta phải bất ngờ”, mắt Khô Nhạc nheo lại, ông ta nhìn sang Diệp Thành ở phía cách đó không xa, trong đôi mắt còn loé lên ánh sáng, “đúng là đã đánh giá thấp tiểu tử này rồi”.

“Phủ chủ, ta không làm phủ chủ thất vọng chứ?”, trong tiếng bàn tán, luyện đan sư của Đan Phủ bước xuống đưa viên đan dược sáu vân cho Diệp Thành.

“Làm tốt lắm”, Diệp Thành lại đẩy viên linh đan lại, “coi như quà tặng”.

“Đa tạ phủ chủ”, luyện đan sư kia mỉm cười phất tay cất linh đan đi, sau đó rời đi.

“Linh Đan Các của ta xuất đan trước, trận này Linh Đan Các thắng”, ở một bên, Nhạc Sơn hắng giọng.

“Ai thắng ai thua do ông định sao?”, Diệp Thành lại nheo mắt nhìn Nhạc Sơn.

“Ngươi…”

“Được rồi”, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh, hiện trường trở nên im ắng, bọn họ nhất thời quên đi lần đấu đan này có một người phán xử, vả lại còn là người có tiếng nói nhất ở U Đô.

“Hai bên đều luyện ra được linh đan sáu vân, kết quả hoà”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng.

“Hai vị có ý kiến gì không?”, Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc.

“Không có gì”, Diệp Thành nhưỡng vai.

“Không có ý kiến gì”, Khô Nhạc Chân Nhân trầm giọng, mặt mày tối sầm cả lại, đệ tử chân truyền của ông ta lại có kết quả hoà với luyện đan sư của Đan Phủ, mặt ông ta làm sao vui cho nổi.

“Đã vậy thì tiếp tục đấu đan”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ phất tay.

“Để ta”, Nhược Thiên Chu Tước vừa dứt lời, Nhạc Mặc liền bước ra, cứ thế sải bước lên đấu đan đài, vả lại không quên nhìn Đan Phủ với ánh mắt khiêu khích: “Phía Đan Phủ ai ra trận?”

“Ông tự chọn đi”, Diệp Thành tuỳ ý đáp lời.

“Ngông cuồng”.

“Ta có tư cách ngông cuồng”, Diệp Thành bật cười.

“Được, được lắm”, Nhạc Mặc phẫn nộ nhưng lại bật cười, ông ta chỉ về một phương và chỉ và luyện đan sư đang gặm đùi gà của Đan Phủ.

“Nhìn cái gì, là ngươi đấy, nhanh lên”.

“Ô, ô”, luyện đan sư kia vội đứng dậy nhưng vẫn không nỡ bỏ đùi gà xuống, cứ thế nhét đầy miệng nhồm nhoàm nhai rồi đi tới, bước ra được hai bước đã hoá thành một con chó”.

“Đúng là hoa mắt rồi”, có người dụi mắt, “hoá ra là cẩu yêu”.

“Kẻ nào kẻ nấy ở Đan Phủ đều kì quái”.

“Bắt đầu”, sau khi luyện đan sư kia của Đan Phủ lên luyện đan đài thì liền hoá thành hình người, có lẽ vì nhai đùi gà nên nói vẫn còn không nghe rõ âm khiến những người có mặt ở đây đều phải chép miệng.
Chương 1528: Nhìn vì vậy?

Vù! Vù!

Sau hai tiếng động này vang lên, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Mặc lần lượt lấy lư luyện đan ra.

Trận đấu đan thứ hai lại lần nữa nổ ra kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Không biết vì sao mà nhìn luyện đan sư kia, những người có mặt ở đây đều cảm thấy có phần kì quái, luyện đan sư vừa ăn đùi gà vừa luyện đan, ngươi có phải đang muốn đang muốn biến về một con chó trong quá trình luyện đan để doạ chúng ta không hả?

Nhìn những cặp mắt đó, luyện đan sư cẩu yêu kia cứ thế ngó lơ, lật tay tế ra chân hoả.

“Chân hoả?”, Nhạc Mặc ở phía đối diện kinh ngạc thốt lên.

“Sao? Ngươi có ý kiến gì à?”, luyện đan sư của Đan Phủ liếc nhìn Nhạc Mặc.

“Không thể nào”, Nhạc Mặc tỏ vẻ khó tin, trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, ông ta đã từng gặp luyện đan sư cẩu yêu này nên nhớ rất rõ tên này mang địa hoả, hiện giờ luyện đan sư cẩu yêu tế gọi ra chân hoả, sao ông ta không kinh ngạc cho được.

“Sao có thể là chân hoả?”, những người ngồi đây đều tỏ vẻ khó hiểu, phần đa bọn họ đều từng tới xem buổi tuyển chọn luyện đan sư trước đó.

“Ta nhớ rõ ràng là địa hoả mà”.

“Địa hoả có thể biến thành chân hoả sao?”, rất nhiều người gãi đầu tỏ ra khó hiểu.

“Các con chắc chắn là địa hoả?”, Khô Nhạc cau mày nhìn sang phía Nhạc Sơn.

“Hôm đó trong buổi tuyển chọn luyện đan sư rõ ràng hắn mang địa hoả”.

“Địa hoả biến thành chân hoả?”, mắt Khô Nhạc lại lần nữa nheo lại, ông ta không quên liếc nhìn sang Diệp Thành.

Trong sự kinh ngạc của tất cả moi người, vòng đấu đan đã diễn ra, luyện đan sư của Đan Phủ thủ pháp điêu luyện khiến Nhạc Mặc nhìn mà cau mày.

Mới qua bao lâu mà địa hoả lại biến thành chân họa, thật sự khiến người ta phải bất ngờ, thuật luyện đan lại có thể tiến bộ một cách thần tốc như vậy, ông ta còn nhớ rõ ràng tên luyện đan sư cẩu yêu trước mặt mình mới chỉ cấp bốn.

Cuối cùng, sau khi nhìn sang phía đối diện một lần cuối cùng, Nhạc Mặc mới phất tay tế ra chân hoả đẩy vào lư luyện đan.

Bên dưới, Diệp Thành lại lấy một viên linh châu ra lau đi lau lại cho thật sáng, hắn chỉ mỉm cười khi thấy tứ phương bàn tán, khả năng của tiên hoả đã vượt qua sức tưởng tượng, giúp địa hoả tiến cấp thành chân hoả một cách dễ dàng.

Nghĩ rồi, Diệp Thành cất linh châu đi, hắn nhìn lên đấu đan đài sau đó ánh mắt nhìn về một hướng và dừng lại ở phía Nhược Thiên Chu Tước.

Cũng giống hôm đó, Diệp Thành nhìn chằm chằm, hắn nhìn Nhược Thiên Chu Tước từ đầu tới chân không chớp mắt như đang tìm thứ gì đó.

Nhược Thiên Chu Tước lại cảm thấy không tự nhiên, tâm trí của Chuẩn Thánh đều bị Diệp Thành làm xao nhãng.

Nhìn gì vậy?

Mục Huyền Công là người đầu tiên phát hiện điều khác thường, ông ta nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Nhược Thiên Chu Tước với vẻ mặt kì quái.

Nhìn gì vậy?

Ở phía cách đó không xa, Niệm Vi cũng thẫn thờ, cô lại nhìn về bên này.

Nhìn gì vậy?

Tiếp đó lại càng có nhiều người nhìn về bên này hơn, chủ yếu là vì bọn họ rất hiếu kỳ với thân phận của Diệp Thành, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành thì lại phát hiện Diệp Thành đang nhìn Nhược Thiên Chu Tước, vả lại còn không chớp mắt.

Thế rồi những người nhìn Diệp Thành lại quay sang nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

Những người có mặt đều phát hiện có sự thay đổi nên như hùa cùng với nhau đảo mắt đi, vẻ mặt ai nấy kì lạ, không biết Diệp Thành nhìn gì mà lại tập trung đến như vậy.

Thế rồi buổi thọ yến trở nên khác thường, ánh mắt của tất cả mọi người đảo qua bên này, đến cả Khô Nhạc cũng cau mày nhìn theo.

Một buổi đấu đan đang diễn ra bình thường mà lại không có người xem.

Nhìn gì vậy?

Luyện đan sư của Đan Phủ cũng ngỡ ngàng, bọn họ đổ dồn ánh mắt qua nhìn, đến Nhạc Mặc ở phía đối diện cũng vậy.

Lúc này, Nhược Thiên Chu Tước cảm thấy không được tự nhiên, bà ta là lão tổ của gia tộc Chu Tước, bị nhiều người nhìn là chuyện bình thường thế nhưng trong hoàn cảnh của ngày hôm nay lại khiến bà ta cảm thấy không bình thường, bà ta bị mọi người nhìn chăm chăm, cảm thấy không được tự nhiên.

Bầu không khí vô cùng im ắng, tất cả đều không biết đang nhìn gì, cũng không biết hiện tại cảnh tượng nên hình dung thế nào.

Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, bầu không khí im ắng ấy lần lượt bị hai âm thanh phá vỡ, có lẽ vì âm thanh đó đến quá đột nhiên khiến người ta giật mình vội nhìn sang đấu đan đài.

Nổ lư rồi?

Nhìn thấy cảnh tượng trên đấu đan đài, tất cả mọi người đều giật giật khoé miệng.

Woa!

Trong đống đổ nát, luyện đan sư của Đan Phủ thảm hại đứng dậy, toàn thân bám đầy tàn tro, đến cả miếng đùi gà đang gặm cũng không biết bay đi đâu, tất cả chỉ vì mải nhìn Nhược Thiên Chu Tước, không để ý một tí thôi đã nổ lư rồi, còn cả người thì bị nổ bay đi rất xa.

Phụt!

So với hắn thì Nhạc Mặc cũng không khá khẩm hơn là bao, cũng vì không chú ý mà bị nổ bay đi.

Đây…đây là sao?

Những người có mặt ở đây đều hết sức bất ngờ, ai nghỉ người người nhìn ta, nổ lư cũng đáng đời lắm.

Trong tiếng tặc lưỡi, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn sang phía Diệp Thành, ai nấy đều rất muốn biết trước đó Diệp Thành rốt cục đang nhìn gì mà khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều phải nhìn theo, đến cả hai người đang đấu đan cũng không ngoại lệ, chỉ mới không chú ý một tí đã bay đi.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thì hay rồi, cứ vùi đầu lau linh châu, hắng giọng.

Ngươi rốt cục nhìn gì vậy?

Mục Huyền Công nghiêng đầu sang nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Diệp Thành, trong lòng chỉ muốn đánh cho tên này một trận.

Đáng chết!

Ở một hướng khác, Nhạc Mặc đã quay về, mặt mày hung tợn, một trận đấu vỗn dĩ phải giành chiến thắng nhưng lại gặp biến cố khiến ông ta không cam tâm.

Không chỉ ông ta mà đến cả Khô Nhạc cũng vậy, tập mày tối sầm lại, đồ nhi mà ông ta dạy lại mắc sai lầm nghiêm trọng.

Có điều có lẽ ông ta không biết cho dù đấu tiếp thì Nhạc Mặc cũng chưa chắc đã thắng vì luyện đan sư cẩu yêu kia cũng là luyện đan sư cấp sáu, đấu tới cuối cùng chưa chắc ai thắng ai thua.

Một trận đấu đan yên ổn còn chưa xuất đan đã phải kết thúc, hai bên nổ lư, vả lại còn bị nổ không nhẹ, không thể đấu tiếp, lại lần nữa hoà.

Mặt Khô Nhạc hằm hằm, ông ta tức đến mức sắp phun ra máu, không một ai có thể ngờ tới tận này lại hoà.

Để ta!

Sau một hồi, Nhạc Tấn gằn giọng bước ra, bay lên đấu đan đài.

Tuỳ chọn!

Có lẽ biết trước câu tiếp theo của Nhạc Tấn nên Diệp Thành xua tay.

Nhạc Tấn cười lạnh lùng, ông ta chỉ vào một luyện đan sư trong đám người.

Nhạc Tấn rất có mắt nhìn, luyện đan sư mà ông ta chọn cũng đã nằm trong tầm ngắm trước đó, bọn họ từng gặp nhau trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, người kia chính là luyện đan sư cấp bốn, thân mang thú hoả, cấp sáu đấu với cấp bốn, ai sẽ thua?

Được!

Luyện đan sư kia đáp lời dứt khoát, xoa xoa vết dầu nơi khoé miệng sau đó bay lên đấu đan đài một cách khí thế, có điều bộ dạng tiếp đất thì chẳng ra sao, ‘bịch’ một tiếng, nằm sõng soài ra nền đấu đan đài kéo theo tiếng chép miệng của tất cả mọi người.

Chỉ là sơ xuất!

Luyện đan sư kia lếch thếch đứng dậy tỏ vẻ ái ngại.

Nhạc Tấn ở phía đối diện hắng giọng, lật tay lấy ra lư luyện đan sau đó sắp xếp nguyên liệu luyện đan đầy đan đài.

Thấy vậy, luyện đan sư của Đan Phủ cũng không chậm trễ, lập tức tế ra chân hoả.

“Cũng là chân hoả?”, luyện đan sư của Đan Phủ vừa tế ra chân hoả, bên dưới như bùng nổ.

“Ta không nhớ nhầm chứ, lúc đó chắc chắn là thú hoả, tại sao lại thành chân hoả?”, tiếng bàn tán xôn xao vang lên hình thành cả làn sóng, người ta nhìn luyện đan sư của Đan Phủ với vẻ mặt khó tin.

“Địa hoả biến thành chân hoả, còn bây giờ thú hoả biến thành chân hoả”.

“Đan Phủ này sao thế nhỉ?”

“Rốt cục làm sao có thể thế này được?”, phía Nhạc Sơn lại lần nữa tỏ ra ngỡ ngàng.

“Thú hoả biến thành Chân Hoả, sao có thể?”, Khô Nhạc kinh ngạc, ông ta lại nheo mắt lại chỉ còn một đường.

“Xem ra ta đã đánh giá thấp tên Diệp Thành này rồi”, Mục Huyền Công trầm trồ vuốt râu, “thú hoả hoá chân hoả, đúng là trước nay chưa từng nghe nói tới”.

“Hắn trước nay luôn có thói quen khiến người khác phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười.
Chương 1529: Đều là sáu vân?

Vòng đấu đan thứ ba bắt đầu, mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên đài đấu đan, tiếng bàn tán tiếp tục nối nhau vang lên.

Phía dưới, Diệp Thành đang vùi đầu lau linh châu lại ngẩng đầu, giống như lần đầu tiên, hắn lại liếc nhìn về phía Nhược Thiên Chu Tước, nhìn bà từ đầu đến chân chằm chằm không chớp mắt.

Xét theo chuyện vớ vẩn lần trước, lần này những người có mặt thẳng thừng phớt lờ, không có thời gian lằng nhằng với hắn.

Cút!

Nhược Thiên Chu Tước mắng, hơn nữa còn mắng bằng cách truyền âm.

Diệp Thành lập tức ngã sấp, chúi xuống đất như củ hành mọc trên đất, hắn bị tiếng quát của Nhược Thiên Chu Tước làm cho choáng váng rồi ngất đi.

Nhưng dù vậy mọi người cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Thành, lừa chúng ta một lần rồi còn định lừa lần thứ hai nữa à? Ai cũng biết ngươi là kẻ hài hước, cho dù ngươi có cởi hết quần áo cũng chẳng ai thèm nhìn ngươi lần nữa đâu.

Niệm Vi đứng dậy nhưng bị Nhược Thiên Chu Tước kéo lại.

Luyện đan sư của Đan Phủ đứng dậy cũng bị Nhược Thiên Chu Tước giữ lại.

Yên lặng, cả thế giới đều yên lặng.

Trên đài đấu đan, luyện đan sư của Đan Phủ đang đấu với Nhạc Tấn rất căng thẳng, gay cấn, không ai rơi xuống thế hạ phong.

Không biết đến lúc nào, đan hương lan khắp Linh Đan Sơn, phía Đông và phía Tây, lư luyện đan của hai người đều đang rung lên, thần quang bắn ra tứ phía, dị tượng đan xen, đây là dấu hiệu chuẩn bị xuất đan.

Xuất đan!

Xuất đan!

Quả nhiên, chừng ba đến năm giây sau, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Tấn cùng hô lên không phân thứ tự trước sau.

Sau đó hai đạo đan hồng cũng bắn thẳng lên trời không theo một thứ tự cụ thể nào, hoá thành dị tượng huyền diệu.

Đều là sáu vân?

Phía dưới hình thành làn sóng thuỷ triều ngạc nhiên, một luyện đan sư cấp bốn mà cũng luyện ra được linh đan sáu vân.

Ta không tin! Ta không tin!

Trên đài đấu đan toàn là tiếng gào thét của Nhạc Tấn.

Khuôn mặt Nhạc Tấn hung dữ, ông ta không thể chấp nhận được kết cục này, rõ ràng ông ta đã chọn một luyện đan sư cấp bốn có thú hoả, nhưng kết quả lại khiến ông ta khó chấp nhận được, thú hoả biến thành chân hoả, luyện đan sư cấp bốn mà lại luyện ra được linh đan sáu vân.

Nghe tiếng rít gào của Nhạc Tấn, ánh mắt mọi người lại ăn ý nhìn về phía Diệp Thành.

Đan Phủ là nơi tạo ra các vị thần à? Thú hoả biến thành chân hoả, luyện đan sư cấp bốn biến thành cấp sáu.

Hai hàng lông mày của Khô Nhạc nhíu chặt, sự kỳ lạ của Đan Phủ mang đến cho ông ta một dự cảm không lành.

Phủ chủ?

Bên này, luyện đan sư của Đan Phủ đã đấu đan xong đi xuống, kéo Diệp Thành ra khỏi bùn đất.

Thấy vậy, những người có mặt không khỏi nhìn lại, sau đó ai nấy đều giật giật khoé miệng.

Cũng không trách họ như vậy, chỉ trách bộ dạng Diệp Thành lúc này cực kỳ buồn cười, mặt mũi lấm lem bùn đất không nói, khoé mắt, khoé miệng, mũi, tai đều có máu tràn ra, thật sự là thất khiếu chảy máu, họ không biết sao Diệp Thành lại trở nên thế này, nhưng nhìn hắn như bị sét đánh vậy.

Oa!

Diệp Thành dụi mắt, đầu hắn đến giờ vẫn đang ong ong, trước mắt đầy sao.

Không biết vì sao nhìn Diệp Thành bết bát như vậy, trong lòng mọi người lại thấy sảng khoái.

Ra tay ác thật!

Mục Huyền Công tặc lưỡi cảm thán nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

Nhược Thiên Chu Tước lại như không có việc gì, bà vẫn chưa dùng hết toàn lực đâu, nếu không Diệp Thành đã bay lên trời rồi.

Tiếp tục!

Khi mọi người đều đang chú ý đến Diệp Thành thì Nhạc Tông đã nhảy lên đài đấu đan, sau đó còn không quên mắng Nhạc Tấn vẫn đang ở trên đài đấu đan một câu ‘vô dụng’, khiến cho mặt Nhạc Tấn càng thêm dữ tợn.

Tiếng hô của Nhạc Tông lại thu hút ánh nhìn của mọi người về phía này.

Đấu ba vòng, hoà ba vòng cũng hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người, còn hấp dẫn hơn mong đợi của họ.

Đừng lãng phí thời gian nữa!

Nhạc Tông còn chưa chọn người, giọng nói nhàn nhã của Nhược Thiên Chu Tước đã vang vọng khắp Linh Đan Sơn.

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều sáng lên, Nhạc Sơn và Nhạc Hải phía dưới nhìn nhau, dường như đã hiểu ý Nhược Thiên Chu Tước, ý bà là để bọn họ cùng lên, đấu cùng một lúc!

Vậy thì lên thôi!

Nhạc Sơn và Nhạc Hải cùng hét lên, sau đó cũng nhảy lên đài đấu đan.

Ba với ba!

Mọi người đều ngồi thẳng người lên một chút, ánh mắt sáng lấp lánh, trận đấu đan tiếp theo đây có lẽ sẽ rất thú vị.

Chọn thoải mái đi!

Diệp Thành lên tiếng rồi phất tay, một tay còn đang giữ đầu cho khỏi choáng.

Ba người phía Nhạc Sơn đương nhiên không khách sáo, tuy tự cho rằng mình sẽ thắng nhưng sự kỳ dị của Đan Phủ cũng khiến bọn chúng mất đi một chút tự tin, tình hình hiện tại bọn chúng phải thắng, những chuyện khác đều không quan trọng.

Ngươi, lên đài!

Tên mặc áo tím kia, lên đây!

Ngươi, lên đài đấu đan!

Phía Nhạc Sơn lần lượt chọn luyện đan sư của Đan Phủ, ngữ điệu lạnh như băng.

Xuỳ!

Luyện đan sư của Đan Phủ được chọn đều không sợ chiến, lần lượt nhảy lên đài đấu đan.

So với phía Nhạc Sơn, họ có thêm một phần hăng hái và tự tin, cho dù thua cũng không mất mặt, đám Nhạc Sơn có ai không phải người thành danh đã lâu, có ai không phải chân truyền của Khô Nhạc, còn họ mới được đào tạo trong vòng chưa đầy một tháng, vốn đã có khoảng cách.

Bắt đầu!

Luyện đan sư của Đan Phủ bắt tay vào trước tiên, vung tay phất ra ba chiếc lư luyện đan, lấy ra các loại nguyên liệu quý hiếm.

Đám Nhạc Sơn khịt mũi lạnh lùng rồi cũng không chậm trễ, lư luyện đan của ai cũng tản ra ánh sáng, đều được đúc bằng thần liệu trân quý, là lư luyện đan cũng là pháp bảo, những người vây xem nhìn thấy đều sáng mắt.

Trận đấu đan lại bắt đầu, bầu không khí rất nóng.

Diệp Thành phía dưới vẫn không có tinh thần, lần này hắn thật sự đã yên tĩnh rồi, không còn gây chuyện nữa.

Niệm Vi bước tới, lấy khăn tay ra lau cho Diệp Thành, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Thân phận của Niệm Vi không cần phải nói, cực kỳ cao quý, là công chúa duy nhất trong dòng dõi chính của nhà Chu Tước, là hòn ngọc quý trong tay Nhược Thiên Chu Tước, bây giờ cô lại lau bùn cho phủ chủ Đan Phủ, nhìn hai người cực kỳ thân thiết khiến cho những người có mặt lại càng tò mò thân phận của Diệp Thành hơn.

“Ta nói này, lão tổ nhà cô ra tay ác thật đấy!”, Diệp Thành tỉnh táo lại, trên mặt đầy vạch đen.

“Vậy rốt cuộc người đang nhìn cái gì?”, Niệm Vi vẫn đang lau cho Diệp Thành.

“Có nhìn gì đâu?”, Diệp Thành lắc đầu, lắc hết những ngôi sao trước mắt đi.

“Chẳng lẽ Thánh chủ có ý với lão tổ nhà ta?”, Niệm Vi mím môi cười.

“Đừng đùa”.

“Ta nói này Chu Tước, hai đứa nó rất xứng đôi đấy”, cách đó không xa, Mục Huyền Công vuốt râu cười.

“Cũng đúng thật”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, huyết mạch Thánh thể cũng vô cùng cao quý, đủ để xứng với hòn ngọc trên tay bà, nếu thành đôi sẽ là một mối nhân duyên đẹp.

“Nếu hắn đồng ý mối hôn sự này thì sẽ là một may mắn lớn đối với Chu Tước Tinh”.

“Ồ?”

“Có thể mời sư tôn của hắn trấn giữ U Đô”, Mục Huyền Công nói với vẻ đầy thâm ý: “Sư tôn hắn thấp nhất cũng phải là một Chuẩn Thánh, chưa biết chừng còn là Thánh Nhân. Nếu thêm lão phu nữa là có thể bảo vệ Chu Tước Tinh vô cùng kiên cố, đến lúc đó bà có thể yên tâm lên cảnh giới Thánh Nhân rồi”.

Ông ta vừa nói ra lời này, mắt Nhược Thiên Chu Tước loé lên.

Kế hoạch của Mục Huyền Công cũng như bà nghĩ, thân là lão tổ nhà Chu Tước, nghìn năm nay bà chưa từng ra khỏi Chu Tước Tinh, sợ Thanh Long Tinh và những cổ tinh khác tới xâm lược, một mình bà chống đỡ rất khó khăn.

Chính vì loạn trong giặc ngoài nên bà không dám đi bước đó, kéo dài cả nghìn năm.

Bà biết rõ tình cảnh của mình hơn ai hết, thọ nguyên của bà không còn nhiều, cùng lắm chỉ cố được mười năm nữa.

Mặc dù Mục Huyền Công là Chuẩn Thánh, nhưng dù sao cũng mới chỉ lên Chuẩn Thánh không lâu, chắc chắn không ngăn được hai vương của Thanh Long Tinh, nhưng nếu có thêm một Chuẩn Thánh nữa thì sẽ khác, huống hồ còn là một Chuẩn Thánh thâm sâu khó lường.

Nghĩ đến đây, Nhược Thiên Chu Tước hít sâu một hơi, đã có kế hoạch này, vậy dù bất cứ giá nào bà cũng phải mời được sư tôn của Diệp Thành xuất sơn.
Chương 1530: Màn đấu đan đỉnh cao

Sắp xuất đan rồi!

Khi Nhược Thiên Chu Tước đang suy nghĩ thì Mục Huyền Công đã lãnh đạm lên tiếng.

Nghe vậy, Nhược Thiên Chu Tước gạt mọi suy nghĩ, ngước mắt nhìn lên đài đấu đan.

Trên đài đấu đan, lư luyện đan của Nhạc Sơn đang rung lên, thần quang toả ra tứ phía, dị tượng thấp thoáng như ẩn như hiện.

Nhạc Sơn không hổ là đại đệ tử dưới trướng Khô Nhạc, thuật luyện đan của ông ta cao hơn Nhạc Chân và Nhạc Tấn một bậc, sự thật đúng là như vậy, đấu đan ba với ba, hiển nhiên ông ta sẽ là người đầu tiên xuất đan.

Ù!

Sau tiếng rung, trong lư luyện đan của Nhạc Sơn có một đạo đan hồng phóng thẳng lên bầu trời, dị tượng lộng lẫy đan xen.

Không ngờ lại là Hạo Diểu Đan sáu vân!

Bên dưới vang lên tiếng cảm thán, dường như biết cấp bậc của đan dược này, nó được coi là đan dược cấp cao trong dòng đan sáu vân.

Giữa những tiếng cảm thán, Nhạc Sơn cho viên Hạo Diểu Đan vào tay áo, sau đó cười khẩy liếc nhìn luyện đan sư của Đan Phủ.

Luyện đan sư của Đan Phủ nhíu mày, mặc dù họ cũng là luyện đan sư cấp sáu, nhưng vẫn có khoảng cách với Nhạc Sơn, trình độ luyện đan của Nhạc Sơn đã gần đạt đến cấp bảy rồi, không phải người mà họ có thể so sánh.

Xuất đan!

Không lâu sau Nhạc Hải cũng xuất đan, cũng là linh đan sáu vân, cấp bậc cũng không quá thấp.

Giống như Nhạc Sơn, trong mắt ông ta cũng là vẻ mỉa mai, ánh mắt loé lên tia lạnh lùng mang theo sự dữ tợn.

Xuất đan!

Trong số ba luyện đan sư của Đan Phủ, thanh niên áo tím đã xuất đan, đan hồng màu tím bay lên trời khiến Nhạc Sơn và Nhạc Hải đều nhíu mày, dường như đã nhìn ra cấp bậc của linh đan sáu vân này.

Huyền Dương Đan?

Bên dưới lại có tiếng hô ngỡ ngàng, vì cấp bậc đan dược mà người thanh niên áo tím luyện chế ra không hề kém cạnh với Nhạc Hải.

Xuất đan!

Trong âm thanh kinh ngạc, luyện đan sư của Đan Phủ có người xuất đan, đan hồng rực rỡ chói mắt.

Xuất đan! Xuất đan!

Hai tiếng hô không theo thứ tự cụ thể vang lên, Nhạc Tông và luyện đan sư thứ ba của Đan Phủ cùng xuất đan, đan hồng phóng thẳng lên trời, dị tượng đan xen phản chiếu trên hư thiên rực rỡ sắc màu.

Đều là đan sáu vân!

Những người có mặt đều kinh ngạc nhìn đài đấu đan, nét mặt của họ cũng thay đổi.

Sao có thể như vậy!

Sắc mặt Khô Nhạc cũng thay đổi.

Mấy trận đấu đan trước đó, ông ta là luyện đan sư cấp bảy đều nhìn thấy rõ ràng, luyện đan sư của Đan Phủ luyện đan rất điêu luyện, khống chế lửa rất tốt, vượt ngoài dự đoán của ông ta, lại thêm thú hoả, địa hoả tiến cấp thành chân hoả, luyện đan sư cấp thấp tiến lên cấp cao, mọi thứ đều quỷ dị khiến người ta sững sờ.

Điều khiến Khô Nhạc ngạc nhiên nhất không phải những điều này, mà là trong thời gian ngắn như vậy Đan Phủ có thể bồi dưỡng nhóm luyện đan sư cấp thấp đến mức có thể so sánh với đệ tử dưới trướng ông ta, đây là thủ đoạn thế nào chứ?

Đột nhiên Khô Nhạc cảm nhận được mối đe doạ cực lớn, thực lực của Đan Phủ đã vượt qua Linh Đan Các.

Linh Đan Sơn vô cùng náo nhiệt không biết đến một lúc nào đó bỗng chìm vào im lặng.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên ánh sáng sâu xa, thực lực và thủ đoạn của Đan Phủ thực sự gây chấn động, chọn bừa cũng toàn là luyện đan sư cấp sáu, thực lực tổng thể này đã vượt qua Linh Đan Các!

“Hai vị có muốn tiếp tục đấu không?”, bầu không khí im lặng của hiện trường bị câu nói của Nhược Thiên Chu Tước phá vỡ.

“Đấu đan thì không cần đâu, chúng ta ăn cơm trước đã…”

“Đấu”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một chữ của Khô Nhạc cắt ngang, ông ta đã bước lên đài đấu đan.

Thấy vậy, mọi người đều ngồi thẳng dậy, luyện đan sư cấp bảy duy nhất ở U Đô đã đích thân lên đài rồi!

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, phủ chủ Đan Phủ vô cùng bí ẩn, có thể đào tạo ra nhiều luyện đan sư cấp sáu trong vòng chưa đầy một tháng, thuật luyện đan của hắn chắc chắn phải đạt đến đỉnh cao, hắn đấu với Khô Nhạc mới là đấu đan thật sự, đó mới là trận đấu đỉnh cao chân chính.

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ta nghĩ chúng ta nên ăn cơm trước đi đã”.

“Nếu ngươi nhận thua thì cả Đan Phủ đều sẽ thành nô tài và nô tỳ”, Khô Nhạc nhàn nhạt nói, khoé miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, ông ta cần đánh bại Diệp Thành dưới sự chú ý của tất cả mọi người để củng cố địa vị của mình.

“Được, đấu xong rồi ăn”, Diệp Thành vươn vai duỗi eo rồi bước lên đài đấu đan.

“Lão phu sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục”, giọng nói của Khô Nhạc huyền ảo, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành cười nhạt, trở tay lấy lư luyện đan ra, tiếp theo là tiên hoả màu vàng.

“Chân hoả màu vàng kim”, tiên hoả của Diệp Thành vừa xuất hiện, phía dưới lập tức bùng nổ, tiếng hô kinh ngạc như sóng thuỷ triều dồn dập.

“Chân hoả màu vàng kim, hắn là Diệp Thành?”, có người nói ra thân phận của hắn.

“Bị một Chuẩn Thánh đuổi giết mà hắn vẫn còn sống?”

“Nghịch thiên quá!”, mọi người đều bị sốc, họ không ngờ rằng Diệp Thành vẫn còn sống, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng phủ chủ bí ẩn của Đan Phủ lại là Diệp Thành, tin tức này quá bất ngờ khiến họ không có sự chuẩn bị.

“Hắn đã lừa tất cả chúng ta”, trong mắt tám vị hoàng tử và đám Nhạc Sơn đều loé lên tia lạnh lẽo.

“Được, được lắm”, giữa những tiếng hô ngỡ ngàng, Khô Nhạc mỉm cười, trong mắt hiện lên thần mang rực lửa, Diệp Thành còn sống, còn là phủ chủ của Đan Phủ, tuy ông ta rất sốc nhưng cũng cực kỳ kích động, vì ông ta đã có cơ hội cướp chân hoả của Diệp Thành, cũng có cơ hội chiếm đoạt huyết mạch của hắn.

“Có thể bắt đầu được chưa?”, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Thành cởi bỏ áo choàng đen, lộ ra khuôn mặt.

“Diệp Thành, chúng ta thêm chút vật thưởng được không?”, Khô Nhạc hứng thú nhìn Diệp Thành.

“Ồ?”, Diệp Thành cười tinh quái.

“Nếu ta thắng thì ngươi phải dâng chân hoả và huyết mạch của mình cho ta”, Khô Nhạc nói, trong mắt còn loé lên tia sáng tham lam không hề che giấu, so với những thứ khác, huyết mạch Thánh thể và chân hoả mới là bảo vật vô giá.

“Nếu ông thua thì sao?”, lần này đổi lại là Diệp Thành hứng thú nhìn Khô Nhạc.

“Nếu ta thua thì Linh Đan Các sẽ là của ngươi”.

“Khô Nhạc, ông suy tính hay thật đấy”, Diệp Thành chế nhạo: “Ta thua thì mất mạng, ông thua thì chỉ mất Linh Đan Các, cá cược kiểu này không công bằng”.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”, Khô Nhạc cười u ám.

“Linh Đan Các và mạng của ông”.

“Được”.

“Shh!”, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

“Diệp Thành điên rồi phải không? Khô Nhạc là luyện đan sư cấp bảy đấy”.

“Còn cược mạng nữa, hai kẻ điên này”.

“Trận chiến này dù ai thắng ai thua thì đều có người phải chết”.

“Sự tồn tại của ngươi là món quà lớn nhất ngày hôm nay”, giữa những âm thanh kinh ngạc, Khô Nhạc nở nụ cười u ám với Diệp Thành, sau đó đột nhiên vung tay lấy lư luyện đan bằng đồng màu vàng kim ra, kèm với đó còn có gần hai nghìn loại nguyên liệu luyện đan, vừa nhìn là biết ông ta định luyện chế linh đan bảy vân.

“Chưa biết chừng lại là lễ tang của ông”, Diệp Thành cười khẩy một tiếng rồi cũng lấy rất nhiều loại nguyên liệu ra, mỗi loại đều cực kỳ quý hiếm.

“Chu Tước, bà nghĩ ai sẽ thắng?”, nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc trên đài, Mục Huyền Công vuốt râu trầm ngâm.

“Đều là luyện đan sư cấp bảy, không biết được thắng thua thế nào”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhẹ: “Nhưng lão thân thấy Diệp Thành vẫn hơn”.

“Điểm này thì hai ta lại cùng chung ý kiến”, Mục Huyền Công cười ôn hoà, vui mừng mà kinh ngạc nhìn Diệp Thành trên đài: “Hắn sinh ra đã là người viết nên thần thoại, dường như không gì là không thể”.

“Chuẩn bị đi, dù Diệp Thành thắng hay thua, hôm nay đều phải tiễn Khô Nhạc lên đường”.

“Đã sẵn sàng bất cứ lúc nào”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom