• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1536-1540

Chương 1536: Rất xấu hổ có được không?

Khi hai người nói chuyện thì Diệp Thành đã tới sơn môn Linh Đan Sơn.

Có thể nhìn thấy Diệp Thành đang nhíu mày, sở dĩ hắn nhíu mày là bởi Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều quá hy vọng vào hắn, chính xác hơn là kỳ vọng quá lớn đối với sư tôn phía sau hắn.

Từ trước đến nay Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều tin rằng phía sau Diệp Thành có một sư tôn cường đại, nhưng họ đâu biết rằng sư tôn cấp bậc Chuẩn Thánh của Diệp Thành căn bản không tồn tại.

Bây giờ Nhược Thiên Chu Tước sắp đột phá, Diệp Thành thật sự không biết phải đi đâu để tìm một Chuẩn Thánh lấp lời nói dối này.

Đau đầu quá!

Diệp Thành nghĩ rồi không khỏi day đầu mày.

Phủ chủ!

Vừa bước ra khỏi Linh Đan Sơn, Diệp Thành đã thấy luyện đan sư của Đan Phủ đứng trước sơn môn, hơn mười nghìn người đứng ngay ngắn, thấy Diệp Thành đi ra, tất cả đều hành lễ tập thể với vẻ mặt kính nể.

Về nhà!

Diệp Thành mỉm cười, bước đi trước dẫn đầu.

Linh Đan Các bị cấm chỉ, đến lúc đó nhà Chu Tước sẽ mở một linh sơn mới ở tầng thứ tám làm Đan Phủ, điều này cần thời gian nên trong thời gian ngắn, Đan Phủ vẫn sẽ ở tầng thứ ba của U Đô.

Các luyện đan sư của Đan Phủ đi theo, khí thế hùng hồn như lúc họ đến.

Tầng thứ tám của U Đô người đông như biển, Diệp Thành và luyện đan sư của Đan Phủ thu hút mọi sự chú ý, họ là trụ cột của U Đô sau này, sẽ thay thế Linh Đan Các, hơn nữa còn huy hoàng hơn cả Linh Đan Các.

Mọi người đều hạ quyết tâm, cố gắng hết sức để trở thành bạn với Diệp Thành, giống như Khô Nhạc năm đó.

Còn tám hoàng tử thì lại rất thảm hại, ngày trước đuổi giết Diệp Thành, bây giờ nếu muốn lôi kéo hắn ủng hộ mình không biết sẽ phải trả cái giá thế nào, tất cả đều vì bọn chúng đã đánh giá sai thực lực của Diệp Thành.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

U Đô vốn nên yên tĩnh lại không hề yên bình.

Nơi cũng không yên bình như U Đô còn có Thanh Long Tinh.

Trong màn đêm đen, hai vị vương của Thanh Long Tinh nghe tin Mục Huyền Công vẫn còn sống thì đều biến sắc.

Mấy nghìn năm nay, Nhược Thiên Chu Tước trấn giữ Chu Tước Tinh khiến Thanh Long Tinh hết lần này đến lần khác đều thất bại trở về, bây giờ Chu Tước Tinh lại có thêm một vị Chuẩn Thánh, với chúng mà nói khẳng định là tin không tốt.

Diệp Thành!

Trong Thanh Long Điện, giọng nói của Thiên Long Vương và Địa Long Vương đều lạnh như băng.

Lại nói đến phía Diệp Thành, họ rầm rộ khí thế xuống khỏi tầng tám, nhưng lại đều đứng thẳng tắp như lao trước sơn môn Đan Phủ, ai nấy đều nhìn động phủ của Tạ Vân với vẻ mặt kỳ lạ.

A… Chàng nhẹ một chút…!

Dù ở nơi rất xa nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc yêu kiều của nữ nhân phát ra từ trong động phủ đó.

Rất xấu hổ có được không hả!

Diệp Thành giật giật khoé miệng, đương nhiên hắn nghe ra được đây là giọng của ai, ngoài Mục Uyển Thanh còn có thể là ai nữa?

Niệm Vi ho khan một tiếng, nhìn lên trời sao.

Hồ Tiên Nhi ho khan, lấy chiếc gương nhỏ ra vuốt lại mái tóc.

Bạch Tố Tố và Lý Tiêu cũng ho khan, rất ăn ý chuyển ánh mắt sang Tiểu Sĩ Lâm đang nằm trong tã lót.

Luyện đan sư của Đan Phủ cũng khẽ ho rồi tự kiếm việc để làm.

Mẹ nó, ta thích ngươi lắm đấy!

Diệp Thành mắng một tiếng rồi nhấc chân đi vào sơn môn, chúng ta xung phong ra trận phía trước, ngươi thì lại ở đây chơi gái.

Phủ chủ đã đi, đương nhiên các luyện đan sư cũng đi theo, khi đi ngang qua, mọi người đều sẽ liếc nhìn động phủ đó với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, đến giờ động phủ vẫn đang rung lắc rất nhịp nhàng.

Mọi người nhanh chóng tản đi, không ai đi phá hỏng chuyện tốt của Tạ Vân.

Về phần Diệp Thành, tuy rất muốn đạp cửa nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại, không có tâm tư rảnh rỗi làm chuyện vớ vẩn.

Lại là đỉnh núi Đan Phủ, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên tảng đá, lấy túi đựng đồ của Khô Nhạc ra.

Vừa mở ra, với khả năng đoán định của hắn mà cũng bị sốc, sự giàu có và bộ sưu tập phong phú của Khô Nhạc khiến hắn choáng váng, chỉ riêng đan bảy vân đã hơn ba trăm viên, đan sáu vân, đan năm vân lại càng không thể ước lượng.

Núi cao còn có núi cao hơn!

Cất đan dược đi, Diệp Thành nhìn đến linh thảo cần dùng khi luyện đan, mỗi loại đều là thần thảo, trong đó còn có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa nhìn thấy bao giờ, điều khiến hắn vui mừng là trong này có tất cả nguyên liệu cần dùng để luyện chế Nguyên Thần Đan.

Tốt lắm!

Tâm trạng Diệp Thành tốt hơn, cất linh thảo đi rồi lại phân loại đan phương.

Sau đó đến pháp khí, hắn đổ hết ra ngoài, chất thành một ngọn núi nhỏ, tiên quang sáng chói, rực rỡ vô cùng.

Diệp Thành giống như đang nhặt đồ phế thải vậy, lựa tới lựa lui trong đống pháp khí, chọn ra rất nhiều pháp bảo được đúc từ thần liệu phi thường, những thứ linh tinh còn lại đều trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng Hỗn Độn Đỉnh.

Khô Nhạc cũng sưu tập rất nhiều thần thông bí thuật, Diệp Thành nhìn lướt qua từng cuốn, không có thứ gì hắn thích vì thế cất vào túi càn khôn, sau này tặng cho người khác còn có thể đổi lấy rất nhiều ân huệ.

Cuối cùng, Diệp Thành cầm một bí quyển đã rách nát lên.

Bí quyển này có lẽ đã khá lâu đời, dù có che như thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu khí tức thăng trầm trên nó.

Diệp Thành ngạc nhiên, mở ra liếc nhanh, trong mắt hắn chợt loé lên một tia thần quang sắc bén.

Đây… Đây là…

Diệp Thành đột nhiên ngồi thẳng dậy, bàn tay run run vuốt ve bí quyển, trên đó khắc một tấm bản đồ, tuy đã nát nhưng hắn nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, đó là Nam Cương của Đại Sở.

Nam Cương của Đại Sở!

Trong nụ cười của Diệp Thành có nước mắt, hắn áp cuộn bí quyển vào ngực, sau hàng trăm năm, nhìn thấy bản đồ quê hương ở nơi xa xứ, tâm trạng này có thể tưởng tượng ra được.

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới đặt bí quyển vào trong túi, đeo lên thắt lưng của mình.

Kìm nén cảm xúc, Diệp Thành phất tay lấy lư luyện đan, tế ra tiên hoả, lấy nguyên liệu luyện chế Nguyên Thần Đan ra.

Nguyên Thần Đan đúng như tên gọi của nó, là một loại đan dược liên quan đến nguyên thần, là một loại đan dược bảy vân cấp bậc tương đối cao, cấp bậc của nó còn cao hơn Tiên Vũ Đan mà hắn luyện ra lúc trước, bởi vì nó liên quan đến nguyên thần.

Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Diệp Thành bắt đầu cho linh thảo vào lư luyện đan.

Mãi đến khi trời sáng, Tạ Vân mới bước ra khỏi động phủ với vẻ mặt hớn hở, tinh thần sảng khoái.

Mẹ kiếp!

Ngay sau đó một tiếng sói tru vang lên, dường như hắn ta đã nghe kể lại chuyện xảy ra hôm qua.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Vân chạy lên đỉnh núi, thăm dò nhìn Diệp Thành: “Khô Nhạc chết rồi à?”

“Sao, Mục Uyển Thanh chưa nói cho ngươi à?”, Diệp Thành vừa luyện đan vừa tức giận liếc nhìn Tạ Vân.

“Chuyện này ấy à…”, Tạ Vân ho khan một tiếng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng tối qua. Mục Uyển Thanh tới đúng là có điều muốn nói, nhưng lại bị hắn ta hung hãn lột sạch quần áo, sau đó là cảnh tượng cực kỳ tuyệt đẹp, chiến đấu cả đêm Mục Uyển Thanh không có cơ hội kể, đến giờ cô vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành kìa.

“Sướng không?”, khi Tạ Vân đang vò đầu bứt tai thì Diệp Thành đã ném cho hắn ta một ánh nhìn quyến rũ.

“Cũng… Cũng được”.

“Hay là tiếp tục đi?”

“Đừng đùa nữa”.

“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, hắn dời mắt tiếp tục luyện đan, nhưng khoé miệng lại mang theo ý cười, vì Tạ Vân đã đột phá, một lần nữa tiến lên cảnh giới Thiên, cũng không uổng công hắn hao tổn bao nhiêu linh đan diệu dược.

“Tiếc quá”, thấy Diệp Thành luyện đan, Tạ Vân vò đầu, vừa lẩm bẩm vừa đi xuống núi, bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc như thế, không được tận mắt nhìn thấy Khô Nhạc chết đúng là đáng tiếc.

“Đúng là rất đáng tiếc”, Diệp Thành khẽ cười, lại bỏ một bụi linh thảo nữa vào lư luyện đan.
Chương 1537: Đông như trẩy hội

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rọi khắp mặt đất, phủ lên Chu Tước Tinh rộng lớn một lớp tiên y thánh khiết.

Trời vừa sáng, ngoài sơn môn của Đan Phủ đã có rất nhiều người tụ tập, hầu hết đều là những người có máu mặt của các thế gia lớn, tất cả đều tới bái kiến Diệp Thành, đã là bái kiến thì đương nhiên không thể tới tay không.

“Phủ chủ đang luyện đan, mời các vị về cho!”

Rất nhiều người đến nhưng đều bị chặn lại ngoài sơn môn, lời này không phải nói dối, đúng là Diệp Thành đang luyện đan.

Tuy trong lòng tiếc nuối nhưng không ai dám quá lỗ mãng, lần lượt ra về.

Không lâu sau, trên đỉnh núi có đan hồng phóng lên trời, dị tượng của đan cực kỳ lộng lẫy.

Đan bảy vân!

Luyện đan sư của Đan Phủ đồng loạt nhìn lên đỉnh núi, cực kỳ kinh ngạc, đã có người tinh mắt nhận ra đan dược mà Diệp Thành luyện chế, không ngờ còn là loại đan với cấp bậc cao hơn Tiên Vũ Đan hôm qua một bậc.

Diệp Thành chưa đi xuống ngay mà khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.

Hắn ngồi liền ba ngày như thế.

Trong ba ngày này, những người tới bái kiến nối tiếp nhau không ngớt, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.

Mãi đến ngày thứ tư, Diệp Thành mới đứng dậy.

Sơn môn Đan Phủ mở ra, đóng cửa ba ngày bây giờ Diệp Thành mới bước ra, hơn nữa còn dẫn luyện đan sư của Đan Phủ cùng ra, hơn mười nghìn người hừng hực khí thế đi thẳng lên tầng tám của U Đô.

Tầng tám U Đô có hàng nghìn toà linh sơn, toà nào cũng cheo leo dốc đứng.

Nhưng trong hàng nghìn toà linh sơn này có một toà hùng vĩ nhất, ánh sáng rực rỡ, tắm mình trong tiên quang.

Đó là linh sơn phủ đệ của Đan Phủ mới, là linh sơn mà nhà Chu Tước nỗ lực hết sức, mất ba ngày mới mở ra được, lớn hơn không chỉ mười lần so với Đan Phủ ở tầng thứ ba U Đô.

Woa!

Luyện đan sư của Đan Phủ ngẩng đầu, ai nấy đều như tên nhà quê, Đan Phủ này có lẽ là toà linh sơn lớn nhất U Đô.

Diệp Thành mỉm cười bước vào.

Sau khi vào sơn môn lại là một cảnh tượng khác, đình đài lầu các, cung điện động phủ, tất cả đều sáng lên tiên quang, trên núi trồng rất nhiều loại linh thảo quý hiếm, linh lực tinh khiết gấp mười lần Đan Phủ ở tầng ba.

Tốt lắm!

Diệp Thành cười nhạt, bước tới trước đại điện Đan Phủ.

Trước đại điện người đông như nêm, kín cả một phương, đếm kỹ thì thấy có tới ba mươi nghìn người, có của Đan Phủ, cũng có của Linh Đan Các trước kia, nhưng bây giờ đều thuộc Đan Phủ.

Diệp Thành đứng yên nhìn xuống dưới, không thấy nhóm Nhạc Sơn và Nhạc Hải đâu, không chỉ bọn chúng mà rất nhiều trưởng lão trước của Linh Đan Các cũng không có mặt, còn thiếu rất nhiều người.

“Tối qua đám Nhạc Sơn đã rời khỏi U Đô rồi!”

Bên cạnh Diệp Thành có một ông lão mặc áo đen truyền âm tới.

Diệp Thành không nói nhưng trong lòng hắn biết rõ, rời khỏi U Đô? Lời này người khác tin chứ hắn thì không.

Vua nào triều thần nấy.

Đã có vết xe đổ trước đó, là lão tổ của nhà Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước sao có thể giữ lại mầm hoạ? U Đô bây giờ cần cải tổ lại toàn bộ, điều khác là bà ấy thay hắn đóng vai người xấu này.

Đi đi!

Diệp Thành nhìn phía dưới lần cuối rồi nhẹ nhàng phất tay.

Luyện đan sư của Đan Phủ đồng loạt chắp tay rồi rời đi, tìm động phủ của mình dựa trên lệnh bài thân phận của mỗi người.

Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, lạc ấn thuật của Vạn Đan trong đại điện, còn không quên thêm vào ý cảnh luyện đan của đan sáu vân, đan bảy vân, đúng là không tiếc công sức đào tạo luyện đan sư cho U Đô.

Màn đêm buông xuống Diệp Thành mới ra khỏi đại điện, dựng một tấm bia đá trước cửa đại điện.

Trên tấm bia có khắc chữ, đó là luật mới của Đan Phủ, vẫn giống như trước đây, quy luật mới đương nhiên là nhắc luyện đan sư của Đan Phủ trả đan dược đúng hạn, để lúc chiến tranh cần dùng.

Về vấn đề này, luyện đan sư của Đan Phủ đương nhiên không phản đối.

So với Khô Nhạc năm xưa, Diệp Thành đã rất nhân đạo rồi, đối xử rộng rãi không có nghĩa là có thể cứ thế mà lấy đi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã lại có rất nhiều người tụ tập bên ngoài sơn môn Đan Phủ, vẫn là tới để bái kiến Diệp Thành, thế lực nào cũng có, còn có không ít tán tu cường đại, họ đến chỉ để kết bạn với Diệp Thành.

Lần này Diệp Thành không từ chối, có quà nhận quà, làm gì có lý lẽ từ chối người ta ngoài cửa chứ!

Đan Phủ tầng thứ tám trở thành linh sơn náo nhiệt nhất U Đô, còn náo nhiệt hơn cả phố lớn, người ra người vào không ngớt, đều là những người có máu mặt.

Không ai đến tay không, quà mang tới cũng đều quý hiếm vô cùng, chất lên thành núi, còn hơn cả ngày mừng thọ Khô Nhạc, không biết nếu Khô Nhạc còn sống liệu có tức nôn ra máu không.

Màn đêm lại buông xuống, trong đại điện đầy ắp những bảo bối chói lọi.

Tạ Vân, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đã tới, nhìn bảo bối khắp đại điện mà liên tục tặc lưỡi xuýt xoa, mọi người đều tu đạo mà khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến thế?!

Thích gì thì tự lấy đi!

Diệp Thành phất tay, cực kỳ hào phóng.

Không cần hắn nói đã có kẻ bắt tay vào chọn, xách một chiếc túi đựng đồ, chẳng quan tâm có ích hay không, nhìn thấy gì là lấy thứ đó.

Mẹ kiếp, ta thích ngươi lắm!

Diệp Thành liếc Tạ Vân rồi nhìn sang Niệm Vi với Mục Uyển Thanh: “Vừa hay hôm nay hai người đều ở đây, tặng cho hai người một món bảo vật đây”.

“Bảo vật?”, Tạ Vân đang nhặt bảo bối liếm môi, cười tươi chạy lại nhưng bị Diệp Thành kéo sang một bên.

“Bảo vật gì vậy?”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi mỉm cười.

“Đương nhiên là bảo bối rồi”, Diệp Thành phất tay, một ngọn lửa màu đỏ thẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

“Xích Luyện Huyết Viêm”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi đều ngẩn ra, dường như đã biết nó là loại chân hoả nào.

“Xích Luyện Huyết Viêm của Khô Nhạc, tặng cho hai người đó”, Diệp Thành biến chân hoả màu đỏ thành hai nửa, truyền vào trong cơ thể Mục Uyển Thanh và Niệm Vi, sau đó còn tách ra hai sợi tiên hoả cho nó dung hoà cùng.

“Sao lại tặng chân hoả cho chúng ta?”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngờ vực.

“Rất đơn giản, để hai người làm luyện đan sư”, Diệp Thành nhún vai: “Ta không muốn lại xuất hiện người như Khô Nhạc”.

“Không phải vẫn còn ngươi trấn áp đó ư? Hơn nữa những luyện đan sư kia đều được ngươi dẫn dắt, lẽ nào còn có thể phản bội ngươi?”

“Sớm muộn gì ta cũng phải đi”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta đi không biết khi nào mới trở lại, có lẽ là một thời gian rất dài. Sau khi ta đi ai có thể đảm bảo những luyện đan sư ta dẫn dắt sẽ không thay lòng, quyền lực tối cao quá hấp dẫn người khác, mọi khả năng đều có thể xảy ra, vì vậy đây chính là nguyên nhân ta muốn hai người trở thành luyện đan sư, có hai người trấn áp là ta yên tâm nhất rồi”.

Diệp Thành nói những lời này xong, trong đại điện chợt chìm vào im lặng.

Tạ Vân im lặng, trong lòng tràn đầy ấm áp, Diệp Thành sắp xếp những chuyện này đều là vì hắn ta.

Mục Uyển Thanh im lặng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thành lại suy nghĩ toàn diện đến thế.

Niệm Vi im lặng, khẽ cắn răng, vì Diệp Thành với Chu Tước Tinh mà nói chỉ là khách qua đường.

Khi ba người im lặng thì tiên quang nơi đầu mày của Diệp Thành đã toả ra tứ phía, hắn ngưng tụ ý nghĩa sâu sắc và sự lĩnh ngộ về luyện đan thành thần thức, truyền vào thần hải của Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, trong đó còn có rất nhiều đan phương đan dược.

Hự!

Một lượng thần thức khổng lồ tràn vào đầu, sắc mặt Mục Uyển Thanh và Niệm Vi trở nên đau đớn, hai cô vội vàng khoanh chân ngồi xuống đất.

Cả hai đều chưa tiếp xúc với việc luyện đan bao giờ, nhưng đây không phải vấn đề, Diệp Thành có khả năng tạo ra thần, hắn có thể đào tạo ra biết bao luyện đan sư cấp sáu chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đương nhiên cũng có thể đưa hai người đến đỉnh cao của luyện đan trong một tháng.

Thần thức của Diệp Thành vẫn đang truyền vào, hơn nữa còn tự mang theo phong ấn, và sẽ được giải trừ khi khả năng luyện đan của Mục Uyển Thanh và Niệm Vi tăng lên.

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới thu lại thần thông, nhìn Tạ Vân vẫn đang im lặng không nói một lời ở bên cạnh.

Đa tạ!

Tạ Vân lên tiếng, lần đầu tiên nói chuyện trịnh trọng như vậy.

Xuỳ!

Diệp Thành không để tâm, đi tới trước đống bảo bối chất thành núi, lựa tới lựa lui như đi chợ, hắn còn không quên lấy một thanh thần kiếm từ trong túi đựng đồ ra ném cho Tạ Vân.

Tạ Vân giơ tay nhận lấy, thần kiếm rung lên, trên thân kiếm khắc phù văn cổ, có khả năng trảm thiên diệt địa.

Kiếm Trạm Lô!

Tạ Vân nhẹ nhàng vuốt ve, nụ cười mang theo sự thăng trầm, đây là thần binh Trạm Lô mà hắn ta đã dùng khi xưa, cũng là món quà mà Diệp Thành tặng, bên trên còn nhuốm vài sợi máu, đó là máu của hắn ta kiếp trước.
Chương 1538: Mơ về Đại Sở

Đêm khuya, Tạ Vân ôm kiếm Trạm Lô rời đi, tìm một động phủ trong Đan Phủ rồi lại bế quan.

Mục Uyển Thanh và Niệm Vi vẫn đang ngồi xếp bằng trong đại điện, tĩnh tâm dung hoà thần thức Diệp Thành truyền cho.

Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn chọn pháp khí trong đống bảo bối chất thành núi ra, để lại món có phẩm cấp không tồi, còn lại đều được Hỗn Độn Đỉnh hấp thu, trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng nó tiến cấp.

Làm xong mọi chuyện, Diệp Thành mới khoanh chân ngồi xuống, cho viên Nguyên Thần Đan vào miệng.

Nguyên Thần Đan vào cơ thể ngay lập tức hoà tan, tinh lực dồi dào hoà vào thần hải của hắn, nhấn chìm nguyên thần của hắn.

Đêm tối chìm vào tĩnh lặng.

Khi bình minh đến gần, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi mới dần tỉnh lại.

Lĩnh hội cả một đêm, hai người cũng coi như đã nhìn thấu một vài kỹ năng đơn giản trong việc luyện đan, điều tinh tuý thật sự vẫn cần phải nghiền ngẫm lâu dài.

Trước mặt hai người lơ lửng hai chiếc lư luyện đan phi phàm được Diệp Thành lựa chọn kỹ càng, chúng đã được tiên hoả và thiên lôi tẩy luyện, phẩm cấp không thấp, dùng để cho hai cô luyện đan.

Hai người lần lượt nhận lấy, nhìn thoáng qua Diệp Thành rồi hít sâu một hơi, lặng lẽ lui ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, như một vị tăng già ngồi thiền.

Ngày mới vẫn có rất nhiều người tới bái kiến nhưng đều bị thị vệ của Niệm Vi chặn lại bên ngoài sơn môn.

Các luyện đan sư trong Đan Phủ vẫn đang tận tâm luyện đan, đâu đâu cũng thấy luyện đan sư túm năm tụm ba, tụ tập thảo luận về ý cảnh luyện đan.

U Đô cũng rất bận rộn, Khô Nhạc thất thủ, nhà Chu Tước tiếp nhận sản nghiệp của ông ta một cách nhanh chóng, số lượng đông đảo, thế lực lớn mạnh, đến Nhược Thiên Chu Tước cũng phải giật mình.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Lại là một đêm tĩnh lặng, Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại.

Một cơn gió nhẹ không hiểu lòng người thổi vào đại điện, khẽ mơn trớn sợi tóc đen của Diệp Thành khiến người hắn hơi run lên, ý thức đi theo một con đường lạ, không biết sẽ đi tới đâu.

Đây là đâu?

Trong sương mù, Diệp Thành mở mắt, mờ mịt nhìn thế giới mơ hồ xung quanh, mây mù mờ ảo che khuất tầm nhìn của hắn.

Trong tiếng thì thầm của hắn, thế giới mờ ảo trước mắt dần hiện rõ, sông dài núi lớn, bức màn bí ẩn được vén lên, vùng đất rộng lớn lộ rõ vẻ thăng trầm thời cổ, đó là một vùng sơn hà rộng lớn, mênh mông vô tận.

Đây là… Đại Sở!

Người Diệp Thành run lên, hắn nhanh chóng nhìn chung quanh.

Đại Sở! Đại Sở!

Diệp Thành hưng phấn kích động, cực kỳ chắc chắn đây là nơi nào, hai mắt hắn đã ngấn lệ.

Bất giác, hắn bước lên trời cao như tia thần mang, vượt qua núi non sông lớn, lướt khắp vùng đất rộng lớn mênh mông, nhìn hết Bắc Sở lại nhìn đến Nam Sở, mỗi một ngọn núi một dòng sông, một nhành hoa một ngọn cỏ, một gốc cây một thân gỗ đều như trong trí nhớ, cực kỳ thân thiết.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại dưới một toà linh sơn.

Linh sơn rộng lớn được mây mù bao quanh, dày đặc mà mờ ảo tựa như chốn trần gian tiên cảnh.

Hằng Nhạc!

Diệp Thành nghẹn ngào, chạy lên linh sơn.

Hằng Nhạc về đêm vốn nên yên tĩnh nhưng lúc này lại có rất nhiều người đang đứng trên đỉnh núi.

Diệp Thành nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên, nhìn thấy Từ Phúc, Bàng Đại Xuyên, Đạo Giới Chân Nhân, Chu Đại Phúc, Hoắc Đằng, Đông Nhạc, Tề Nguyệt… Từng khuôn mặt quen thuộc hoàn toàn trùng khớp với ký ức khắc sâu trong lòng hắn, dù đã trăm năm nhưng vẫn không thay đổi.

Một trăm năm rồi, Diệp Thành, ngươi đã tìm thấy họ chưa?

Khi người Diệp Thành đang run lên thì nghe thấy những tiếng thì thầm này, hắn muốn đưa tay ra chạm vào họ nhưng tất cả đều là hư ảo, mở miệng gọi nhưng không ai nghe thấy, như thể hắn không tồn tại trong thế giới này.

Mơ!

Diệp Thành nở nụ cười tang thương, không gọi nữa, cũng không cố gắng chạm vào họ nữa.

Hắn lên Ngọc Nữ Phong, dừng lại đó rất lâu, không hề di chuyển, dù là mơ nhưng lại rất chân thực.

Diệp… Diệp Thành?

Đang nhìn, Diệp Thành chợt nghe thấy phía sau có giọng nói kinh ngạc vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên quay người.

Trong làn mây mù mờ ảo, Diệp Thành nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mơ hồ, người ấy mặc áo trắng hơn cả tuyết, không nhiễm chút bụi trần, nhìn kỹ thì thấy không ngờ lại là Nhược Thiên Chu Tước.

Tiền bối…!

Diệp Thành sững sờ.

Nhược Thiên Chu Tước cũng ngẩn ra.

Hai người đứng đó thẳng tắp, một người như ngọn giáo, một người như trụ gỗ, vẻ mặt ai nấy đều ngỡ ngàng, kinh ngạc.

Đây… là mơ?

Hai người hỏi cùng một câu hỏi.

Ầm!

Ngay khi lời này vừa cất lên, thế giới biến thành những mảnh vụn, mọi thứ trước mắt đều tan biến trong mây mù.

A…!

Trong đại điện Đan Phủ, Diệp Thành đột nhiên mở mắt ra.

Ngây người chừng ba giây, Diệp Thành mới lật đật nhìn quanh, thấy đây là đại điện của Đan Phủ.

Tiểu hữu?

Khi Diệp Thành đang ngây người thì nghe thấy bên ngoài điện có người gọi mình, giọng nói già nua gấp gáp.

Diệp Thành lập tức đứng dậy, giải trừ phong ấn của đại điện thì thấy Mục Huyền Công đang đứng ở ngoài, hơn nữa vẻ mặt còn hơi lo lắng.

Đi theo ta!

Diệp Thành còn chưa kịp nói thì Mục Huyền Công đã đột nhiên bước tới, không nói lời nào đã kéo hắn đi.

Khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã là trong rừng trúc tầng thứ chín nơi Nhược Thiên Chu Tước ở.

Tử khí nặng quá!

Còn chưa vào rừng trúc mà Diệp Thành đã cau mày, toàn bộ rừng trúc bị tử khí dày đặc bao trùm, trúc xanh cũng khô héo vì tử khí, cả rừng trúc không còn sự sống.

Diệp Thành không nói lời nào, nhanh chân cất bước đi vào.

Từ xa, hắn nhìn thấy một bà lão ngồi khoanh chân ở đó, mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, khuôn mặt già nua, quanh thân là tử khí bủa vây, đó chẳng phải Nhược Thiên Chu Tước sao?

Thấy vậy, Diệp Thành lại cau mày, mở Tiên Luân Nhãn nhìn chằm chằm Nhược Thiên Chu Tước, nguyên thần của bà ấy đang cạn kiệt.

“Bà ấy cần độ kiếp thiên nhân ngũ suy càng sớm càng tốt”, trong mắt Mục Huyền Công đầy vẻ lo lắng.

“Vãn bối đã nhìn ra được”, Diệp Thành cũng hít sâu một hơi.

“Tiểu hữu, chúng ta cần sư tôn ngươi giúp đỡ”, Mục Huyền Công nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.

“Vãn bối có sư tôn, nhưng không phải Chuẩn Thánh”, Diệp Thành lắc đầu bất lực.

“Không… Không phải Chuẩn Thánh?”

“Liên quan đến tính mạng, đương nhiên vãn bối không dám nói dối”.

“Ta tin”, Mục Huyền Công gật đầu trịnh trọng, ông hiểu Diệp Thành, nếu giúp được thì hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Với sức ảnh hưởng của Chu Tước Tinh, chẳng lẽ không tìm được Chuẩn Thánh từ cổ tinh khác tới giúp ạ?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Thiên Nguyên Tinh Vực có rất nhiều cổ tinh, Chuẩn Thánh đương nhiên cũng nhiều”, Mục Huyền Công trả lời: “Nhưng thiên nhân ngũ suy kiếp không phải kiếp số bình thường, không phải một hai ngày là có thể vượt qua được, tìm Chuẩn Thánh giúp đỡ có quá nhiều biến số, ai có thể đảm bảo họ không nhân cơ hội này thôn tính Chu Tước Tinh chứ?”

“Vậy thì đúng là khó khăn rồi”, vẻ mặt Diệp Thành cũng trở nên nghiêm nghị.

“Không quá ba ngày, dị tượng độ kiếp của Chu Tước sẽ xuất hiện, đến lúc đó không chỉ Thanh Long Cổ Tinh mà những cổ tinh khác cũng sẽ nhìn thấy. Bọn chúng sẽ không để Chu Tước an ổn tiến lên Thánh Nhân đâu, một khi bọn chúng liên thủ thì Chu Tước Tinh sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta cần ít nhất hai Chuẩn Thánh để điều khiển kết giới bảo vệ”.

“Dị tượng xuất hiện”, Diệp Thành lẩm bẩm, hai mắt liên tục đảo qua đảo lại.

“Có lẽ có một cách có thể thử xem”, vài giây sau, Diệp Thành mới xoa cằm nói.
Chương 1539: Thiên nhân ngũ suy

“Cách gì?”, Mục Huyền Công vội hỏi.

“H đen không gian”, Diệp Thành lập tức đáp lời.

“Ngươi chắc chắn có thể chứ?”, mắt Mục Huyền Công sáng lên nhìn Diệp Thành.

“Vãn bối đã từng thử”, Diệp Thành trầm giọng, “với hiểu biết của vãn bối về hố đen không gian thì nó có thể che đi dị tượng độ kiếp, như vậy thì người ta sẽ không biết lão tổ đang độ kiếp”.

“Đáng tin đấy”, Mục Huyền Công vuốt râu.

“Không còn đường lui nữa, buộc phải đánh cược một phen thôi”, Diệp Thành thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Nhược Thiên Chu Tước vào trong hố đen không gian.

“Chỉ mong bà ấy có thể độ qua được kiếp số này”, Mục Huyền Công nhìn vào tinh không như đang cầu khẩn trời cao.

Trong hố đen không gian, Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước đã hiện thân.

Vừa đáp xuống Diệp Thành đã bước ra cả mười mấy trượng, tiếp đó khí huyết sục sôi, hắn ngưng tụ ra lớp Tiên Thiên Canh Khí khải giáp.

Vẻ mặt của Diệp Thành có phần tái nhợt, quan trọng là vì đây là lần đầu tiên hắn đưa Nhược Thiên Chu Tước một tu sĩ Chuẩn Thánh vào đây, uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh vô cùng mạnh mẽ, Tiên Luân Thiên Đạo có phần khó chống đỡ nổi.

Tiếp đó chính là tử khí từ cơ thể của Nhược Thiên Chu Tước toả ra, đứng gần với bà ta sẽ bị liên luỵ, nếu như quanh năm đứng cùng với một người như vậy thì sinh khí sẽ bị ăn mòn.

Ba nghìn năm rồi!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, đây chính là diện mạo mà Nhược Thiên Chu Tước vốn dĩ cần đối mặt.

Bà ta hiện giờ quá già nua, cơ thể gầy khô, nhìn không ra bất cứ sinh khí nào, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.

Chỉ thấy cơ thể Nhược Thiên Chu Tước run rẩy, bà ta mở mắt, đôi mắt vẩn đục.

“Đây là đâu?”, Nhược Thiên Chu Tước run run, giọng nói khản đặc, đôi mắt nheo lại.

“Hố đen không gian”, ở cách đó mười mấy trượng, Diệp Thành truyền âm đến.

“Bóng tối vô tận, thật khiến người ta phải sợ hãi”, Nhược Thiên Chu Tước nói với giọng khản đặc.

“Mọi thứ đến quá đột ngột, vãn bối chỉ có thể nghĩ tới nơi này, nơi này có lẽ có thể che đi dị tượng độ kiếp của người”.

“Đa tạ”.

“Người cứ yên tâm độ thiên nhân ngũ suy ở đây”, Diệp Thành nói rồi liên tục tế ra linh châu chiếu sáng khiến không gian hàng chục nghìn trượng quanh đó đều rực sáng, có ánh sáng mới có hi vọng.

“Ngươi và ta sao lại tương ngộ trong mơ?”, Nhược Thiên Chu Tước khó nhọc ngẩng đầu, tĩnh lặng quan sát Diệp Thành.

“Việc trái với quy luật thông thường đương nhiên sẽ nghĩ không thông”, Diệp Thành mỉm cười.

“Nói thực thì ta đã nhiều lần nằm mơ về nơi đó, những ngày gần đây lại càng mơ nhiều hơn”, Nhược Thiên Chu Tước nói ra bí mật, “bóng hình mà ta vẽ chính là đến từ trong mộng cảnh”.

“Đó chính là Đại Sở, là quê hương của vãn bối”.

“Đại Sở, quê hương của ngươi?”, Nhược Thiên Chu Tước thầm nhủ, bà ta cau mày, càng nghĩ càng khó hiểu.

“Có lẽ đó cũng là quê hương của người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn Nhược Thiên Chu Tước với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, mọi sự việc diễn ra trong mơ hắn thực sự không thể giải thích nhưng thân phận kiếp trước của Nhược Thiên Chu Tước thì có lẽ đúng như hắn nghĩ, chính là Diệm Phi, còn người mà bà ta vẽ là Thần Hoàng”.

“Có lẽ vậy”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười mỏi mệt, bà ta vẫn nhìn Diệp Thành, “ta cần phải độ kiếp rồi, có thể sẽ sống mà cũng có thể phải chết, lão thân có một thỉnh cầu, mong vãn bối đồng ý”.

“Vãn bối xin lắng nghe”, Diệp Thành chắp tay, nói.

“Thành thân với Linh Nhi”.

“Tiền bối xin đừng như vậy, vãn bối và U Đô không thể dùng liên hôn về chính trị để ràng buộc được”, Diệp Thành mỉm cười, “dù người không còn trên đời thì vãn bối cũng vẫn bảo vệ U Đô, Diệp Thành còn thì U Đô còn”.

“Ân tình này Chu Tước mãi mãi không bao giờ quên”, Nhược Thiên Chu Tước nhắm mắt, bà ta mỉm cười như được an ủi phần nào, thế rồi bà ta như không còn âu lo gì nữa, giải toả áp lực về kiếp số, bên trong cơ thể có ánh sáng lan toả, bao trùm lấy tử khí của bà ta.

Tiếp đó, một đạo thần hồng phóng ra khỏi cơ thể, hoá thành một con chim hồng tước khổng lồ, choán mắt trong hố đen.

Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, hắn nhìn chim hồng tước mà có phần kiêng dè, nó mang theo uy lực của bậc thánh nhân, không phải tu vi Chuẩn Thánh có thể so bì.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước, bà đã bắt đầu độ kiếp, toàn thân từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài đều có lôi điện như muốn xé tan thân thể già nua ấy.

Thấy vậy, Diệp Thành cảm thấy có phần xót xa.

Thiên nhân ngũ suy, kiếp số của bản thân còn hơn cả lôi phạt của trời cao.

Thế rồi Diệp Thành giơ tay lên, hắn liên tục bấm đốt tay, dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính toán vận mệnh của Nhược Thiên Chu Tước.

Có điều, điều khiến hắn phải bất lực đó là mệnh cách của Nhược Thiên Chu Tước quá cao, có một luồng sức mạnh thần bí che đi huyền cơ, cho dù là Chu Thiên Diễn Hoá cũng không thể phá được, muốn tính toán số mệnh của bà thì ít nhất hắn phải tiến giới tới cảnh giới Hoàng mới có khả năng, đây chính là sự kiểm soát có sẵn.

Bà ấy có lẽ là Diệm Phi, nhất định là Diệm Phi!

Diệp Thành thu lại thần thông, hắn tĩnh lặng nhìn Nhược Thiên Chu Tước, vì đã từng gặp trong mộng cảnh ở Đại Sở nên càng khiến Diệp Thành quả quyết hơn.

Thế nhưng cuối cùng hắn Diệp Thành cũng kiềm chế lại, hắn không sử dụng bí thuật nghịch thiên về kí ức kiếp trước với Nhược Thiên Chu Tước.

Đối với một tu sĩ Chuẩn Thánh mà nói thì đụng chạm tới kí ức kiếp trước là việc làm cấm kị, chỉ cần không may sơ xuất sẽ gặp ma chướng, chắc chắn ảnh hưởng tới việc độ kiếp số thiên nhân ngũ suy nên Diệp Thành không dám cược, hắn cũng không thể cược được.

Diệp Thành cần phải đợi, đợi Nhược Thiên Chu Tước tiến giới tới cảnh giới Thánh Nhân, không có rào cản là kiếp số thì có lẽ hắn có thể thử.

Cuối cùng, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước lần cuối rồi ra khỏi hố đen không gian.

Thế nào?

Thấy Diệp Thành ra ngoài, Mục Huyền Công vội tiến lên trước.

Lão tổ đang độ kiếp!

Diệp Thành nói rồi không quên nhìn tinh không tứ phương, quả thực không hề xuất hiện dị tượng độ kiếp, sự thực chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, hố đen không gian quả thực có thể che đị dị tượng độ kiếp.

“Không có dị tượng độ kiếp, phía Thanh Long Tinh sẽ không biết Chu Tước đang độ kiếp”, Mục Huyền Công vô cùng kích động.

“Chỉ cần qua mấy ngày này là được”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ta đi bố trí phòng ngự, tránh Thanh Long Tinh tới xâm phạm”, Mục Huyền Công nói rồi lập tức rời đi.

“Tiền bối xin dừng chân”, Diệp Thành ngăn Mục Huyền Công lại, “mọi thứ làm như cũ vẫn hơn, nếu điều binh tăng thêm phòng ngự thì ngược lại kéo theo sự nghi ngờ của Thanh Long Tinh, nếu bọn chúng đánh tới đây thì nguy to”.

“Không ngờ ngươi còn rất hiểu binh pháp”, Mục Huyền Công mỉm cười.

“Đạo về binh, thật thật giả giả, hư hư thực thực chính là đấu về pháp”, Diệp Thành mỉm cười.

“Vậy thì ta nghe theo ngươi”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu, ông ta nhìn vào tinh không, không biết vì sao có Diệp Thành ở đây lại khiến ông ta yên tâm hơn phần nào, U Đô cũng nhờ có hắn mà vượt qua kiếp nạn.

Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, hắn lấy vò rượu ra sau đó ngẩng đầu nhìn trời như thể trông thấy sơn hà bao la rộng lớn và Ngọc Nữ Phong yêu dấu dù cách đó vô số vạn dặm.

Có điều, Ngọc Nữ Phong lúc này quả thực có hai bóng người đang đứng đó.

Một nam một nữ như trong mộng ảo, một người là Đông Hoàng Thái Tâm, một người là Phục Nhai, không ai biết bọn họ tới đây làm gì, cũng không ai biết bọn họ đứng trên Ngọc Nữ Phong.

“Thần nữ, người chắc chắn đã trông thấy Diệp Thành sao?”, Phục Nhai đảo mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Không chỉ Diệp Thành mà còn có Diệm Phi”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.

“Không thể nào”, Phục Nhai lắc đầu, nói, “Diệp Thành quay về thì ta không thể không biết, còn Diệm Phi, ba nghìn năm trước đã quy tịch, sao có thể xuất hiện ở Đại Sở?”

“Đế đạo tiên thuật, mộng hồi thiên cổ”.
Chương 1540: Tạo hoá của Tiên

Trong màn đêm, Diệp Thành đã quay về tầng thứ tám, hắn mở Tiên Luân Nhãn, đảo mắt nhìn linh sơn Đan Phủ một lượt.

Trong một tiểu viên, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đang luyện đan.

Khả năng thiên bẩm của hai người bọn họ rất cao, mới chỉ trong mọt đêm đã có thể luyện ra linh đan hai vân, còn mạnh hơn hắn năm xưa.

Có điều, một người làm sư phụ như hắn không phải không có công lao gì, những gì hắn truyền cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đều là tinh tuý trong luyện đan, có ý cảnh, cũng có ngụ ý, không khác gì tận tay chỉ dạy, đó chính là pháp tốc thành.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Tạ Vân, Tạ Vân vẫn đang nhắm mắt tìm kiếm cơ hội đột phá.

Huyết mạch Chu Tước, quả nhiên mạnh mẽ!

Diệp Thành mỉm cười, hắn quay người ra khỏi đại điện, trong lúc này còn không quên đẩy hai thanh thần kiếm vè phía tiểu viên mà Bạch Tố Tố và Lý Tiêu sống, đó chính là song kiếm, tặng cho bọn họ là hợp nhất.

Không lâu sau đó, Diệp Thành rời khỏi Đan Phủ, hắn tới Chu Tước Điện ở tầng thứ tám, lĩnh chín mươi triệu nguyên thạch và vô số đan dược.

Diệp Thành lấy nhiều nguyên thạch và đan dược như vậy không phải là để làm của riêng mà có việc lớn cần dùng, Nhược Thiên Chu Tước đang độ kiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhát định có thể tiến giới, bà ta cần bổ sung tinh nguyên dồi dào không dứt.

Lại quay về tầng thứ chín, lúc này đã rạng sáng, Mục Huyền Công vẫn đang đứng tại chỗ tĩnh lặng nhìn hư thiên.

Diệp Thành mỉm cười không làm phiền, Tiên Luân Thiên Đạo thi triển, hắn quay về hố đen không gian.

Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang khoanh chân nhưng hình thái thì thật kinh người, cả cơ thể bị lôi chớp đánh tới mức tang thương, lớp da bị lột bỏ, xương cốt rụng rời, còn đáng sợ hơn cả xác chết.

Diệp Thành hành động, hắn liên tục xuất hiện xung quanh Nhược Thiên Chu Tước, đem trận pháp mạnh mẽ bố trí tứ phương.

Hố đen không gian không phải một nơi tốt đẹp gì cho cam, bất cứ biến cố nào cũng đều có thể xảy ra, trận pháp dùng để bảo vệ Nhược Thiên Chu Tước, không thể để bà ta gặp phải bất cứ đả kích nào từ thế giới bên ngoài trong quá trình độ kiếp.

Diệp Thành bố trí xong trận pháp thì phân ra mấy trăm đạo phân thân bảo vệ tứ phương.

Làm xong xuôi hắn mới đứng ở vị trí cách Nhược Thiên Chu Tước nghìn trượng rồi lại lấy vò rượu ra.

Diệp Thành đang nhìn, nhìn tu sĩ Chuẩn Thánh độ kiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau trăm năm nữa, thậm chí là nghìn năm nữa hắn sẽ độ kiếp giống bà, lần này nhìn coi như chuẩn bị tâm lý.

Ừm?

Trong lúc này, Diệp Thành chợt đứng dậy, đôi mắt hắn nheo lại chăm chú nhìn một phương trong hố đen không gian.

Từ xa, Diệp Thành có thể trông thấy một luồng ánh sáng đang lan dần ra với tốc độ rất nhanh.

Chết tiệt!

Diệp Thành mắng chửi, hắn sải bước, bá long đao xuất hiện trong tay, Diệp Thành không nói lời nào lập tức vung đao.

Vút!

Luồng sáng kia bị trảm phá, lập tức tan biến.

Thế nhưng ngay sau đó liền có từng luồng sáng mới xuất hiện.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Diệp Thành hắng giọng, hắn mở ra hỗn độn thế giới, hỗn độn thế giới không ngừng nứt lìa, thần bí mà mạnh mẽ, trước và sau chỉ vài giây mà hỗn độn thế giới của Diệp Thành trông rất thảm hại.

Khí huyết Diệp Thành sục sôi, hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch được tế gọi ra, hắn lại lần nữa duy trì hỗn độn thế giới đấu lại với quầng sáng kia.

Quầng sáng kia đến từ một nơi rất xa xôi, càng lại gần quầng sáng, uy lực của quầng sáng đó cũng mạnh hẳn lên, hỗn độn thế giới của Diệp Thành có vài lần suýt thì nứt lìa, hắn phải cố gắng lắm mới khiến nó liền lại được.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới nhìn vào biển tiên quang ở nơi xa.

Là giọt tiên huyết đó!

Diệp Thành nhận ra đó là vật gì, trước đó khi vào hố đen không gian hắn đã từng trông thấy giọt tiên huyết kia, biển tiên quang kia chính là do tiên huyết nuôi dưỡng mà thành, còn những quầng sáng kia cũng đến từ giọt tiên huyết đó.

Không thể để ngươi gây chuyện được!

Diệp Thành vẫn đang lại gần giọt tiên huyết đó, không giải quyết nguồn cơn từ đây thì có trời mới biết được giọt tiên huyết này có gây ra chuyện gì rắc rối hay không, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang độ kiếp, không thể bị ảnh hưởng, đây chính là việc liên quan đến tính mạng.

Đế giác, giúp ta chút đi!

Diệp Thành gọi miếng đế giác không nguyên vẹn ra.

Giọt tiên huyết kia chính là máu của Chuẩn Đế, mặc dù chủ nhân của nó đã chết nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh mẽ, hắn cần pháp khí có sức mạnh hộ thân mới có thể lại gần, còn đế giác rõ ràng là sự lựa chọn vô cùng hợp lý.

Có điều, nghe thấy Diệp Thành gọi, đế giác lại không xuất hiện, mặc dù nó không ra ngoài nhưng Hỗn Độn Thần Đỉnh lại ra.

Vù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh vừa xuất hiện đã đại triển thần uy, nó biến to lên như ngọn núi bảo vệ Diệp Thành.

Bang! Bang! Bang!

Quầng sáng mà tiên huyết kia tạo ra dội từng đợt vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Lại nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc này thật sự bá đạo, nó không hề dịch chuyển mà vẫn đứng sừng sững giữa thiên địa.

Thấy vậy, đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn suýt thì quên đi tiền thân của Hỗn Độn Thần Đỉnh, nó được đúc từ đại la thần thiết, còn đại la thần thiết lại có liên quan với đại la kim tiên trong truyền thuyết, có uy lực chống lại tiên huyết.

Bắt đầu!

Đầu Diệp Thành lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn cứ thế tiến lên xông vào biển tiên quang và lại gần giọt máu tiên.

Cho tới khi cách nó trăm trượng Diệp Thành mới dừng lại, vì tiên huyết hiện uy, có kiếm mang do đạo tắc hình thành, mỗi một đạo đều có sức mạnh huỷ thiên diệt địa.

Lúc này, Hỗn Độn Thần Đỉnh bắt đầu lung lay, trên thân đỉnh, từng vết chém lưu lại.

Diệp Thành nhìn giọt tiên huyết kia, chủ nhân của nó trước kia chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, mặc dù đã quy tịch nhưng bên trong giọt tiên huyết kia vẫn tồn tại đạo tắc của người đó.

Ép ta!

Diệp Thành hắng giọng, mặt mày hung tợn, Hỗn Độn Thần Đỉnh không thể bảo vệ hắn lâu hơn được, sớm muộn gì cũng bị giọt tiên huyết kia đánh lui.

Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn ngắm chuẩn giọt tiên huyết kia và chuẩn bị đánh đổi thọ nguyên để thi triển thiên chiếu.

Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là hắn mở ra tiên nhãn còn giọt tiên huyết kia lại ngoan ngoãn hơn nhiều, nó đang run rẩy kịch liệt, đến cả biển tiên quang cũng sục sôi.

Giây phút sau, biển tiên quang hoà vào trong giọt tiên huyết kia, còn giọt tiên huyết lại như một đạo tiên quang bay về phía Diệp Thành.

Thấy vậy, khuôn mặt Diệp Thành thay đổi, hắn vội né tránh.

Có điều giọt tiên huyết kia lại di chuyển quá nhanh, nó nhanh chóng bay tới trước Diệp Thành vào thâm nhập vào cơ thể hắn.

Diệp Thành vội nhìn vào thánh thể và phát hiện giọt tiên huyết kia đã hoà vào thánh huyết của mình, vả lại đạo mà giọt tiên huyết kia mang theo lại rất tự nhiên mà hoà cùng với hỗn độn đạo của hắn.

Hự!

Diệp Thành hự lên một tiếng, hắn lảo đảo, chỉ cảm thấy thánh huyết bên trong cơ thể sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, luồng sức mạnh mạnh mẽ dị thường hồi phục tẩy luyện huyết mạch của hắn.

Hự!

Trong hư không như có thứ gì đó nứt lìa, tu vi của Diệp Thành tiến giới.

Vụt! Vụt! Vụt!

Tiếp đó là loạt âm thanh này vang lên, tu vi đạo hành của Diệp Thành cứ thế phá quan, bá đạo vô cùng, hắn đã tiến giới cảnh giới Thiên Đỉnh Phong.

Đây là tạo hoá sao?

Diệp Thành thẫn thờ hồi lâu mới phản ứng lại kịp, cơ duyên đột nhiên tới khiến hắn ngỡ ngàng, một giọt tiên huyết giúp hắn đột phá qua sáu cảnh giới nhỏ, cũng giúp hắn thoát biến đạo hỗn độn.

Trong chốc lát, Diệp Thành như nhìn thấy một bóng hình thân mặc chiến giáp hoàng kim, tay cầm tiên kiếm như một vị tiên vương.

Diệp Thành biết người này có lẽ là chủ nhân của giọt tiên huyết kia, vả lại có lẽ là người của Tiên Tộc.

Diệp Thành cũng biết giọt tiên huyết đột nhiên dung hoà vào cơ thể hắn vì hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, đó là tiên nhãn mà tiên tộc vạn năm mới gặp, huyết mạch của tiên tộc thấy vậy thì sao có thể không cảm thấy thân thiết cho được.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom