• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1531-1535

Chương 1531: Cùng xuất ra đan bảy vân

Gầm! Gầm!

Trên đài đấu đan, tiếng rồng gầm vang lên không ngớt, nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy phát ra từ lư luyện đan của Khô Nhạc.

Lư luyện đan đó thật sự rất phi thường, toàn thân ánh vàng rực rỡ, tản ra tứ phía, trên thân khắc đầy hoa văn hình rồng, mơ hồ còn có thể thấy long khí bao quanh, từng tia đều tản ra khí tức vô cùng nặng nề.

Thứ tốt!

Diệp Thành bỏ một bụi linh thảo vào trong lư, nhìn chằm chằm lư luyện đan của Khô Nhạc với đôi mắt sáng quắc.

Với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra chỗ phi thường của lư luyện đan đó, nó là một pháp bảo cổ đại, được đúc từ tiên kim, còn được ngâm trong máu rồng, dùng lư này để luyện đan thì đúng là tuyệt vời.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn lư luyện đan của mình, so với lư luyện đan của Khô Nhạc, lư của hắn đúng chỉ là hạng tầm thường.

Tất cả đều là của ta!

Diệp Thành cười khẩy trong lòng, đến khi tiêu diệt được Khô Nhạc thì lư luyện đan của ông ta cũng sẽ trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng Hỗn Độn Đỉnh.

Gừ! Gừ!

Trên lư luyện đan của Khô Nhạc, tiếng rồng gầm vẫn không ngừng vang lên, và cũng là âm thanh duy nhất trên Linh Đan Sơn.

Mọi người đều đang tập trung vào đài đấu đan, màn đấu đan giữa hai luyện đan sư đỉnh phong của U Đô là một cuộc đối đầu gay cấn, không thể bỏ lỡ một cảnh tượng nào, kịch hay thế này nghìn năm hiếm gặp.

Phủ chủ của Đan Phủ đấu đan với Khô Nhạc Chân Nhân?

Tin tức này từ Linh Đan Sơn lan xuống, thoáng chốc đã lan khắp tầng tám của U Đô.

Trong thoáng chốc, tầng thứ tám của U Đô trở nên náo nhiệt, dù là chủ cửa hàng, chủ quầy hàng ven đường, chủ tửu lâu hay những ông lão và tán tu đã bế quan cũng đều chạy ra, tập trung về phía Linh Đan Sơn.

Không chỉ tầng tám mà phía dưới tầng tám cũng có không ít người chạy lên hóng hớt.

Nhược Thiên Chu Tước nói rồi, hôm nay là trường hợp đặc biệt, không có lệnh bài thông hành cũng có thể lên tầng tám.

Lệnh này vừa ban ra, tất cả mọi người của U Đô từ tầng một đến tầng bảy đều phát điên, đi thẳng lên tầng tám.

Nhược Thiên Chu Tước làm vậy không phải để cho mọi người chứng kiến Diệp Thành đánh bại Khô Nhạc, mà là muốn sau khi đấu đan xong, trừng trị Khô Nhạc trước mặt toàn thể người dân U Đô, bà muốn Khô Nhạc chết một cách tâm phục khẩu phục.

Nhìn từ xa, bóng người trên hư thiên là vô tận, Linh Đan Sơn khổng lồ chật kín người vây quanh, che lấp ánh mặt trời, giống như thuỷ triều tựa như biển lớn, số lượng không thể đo lường, trong đó có rất nhiều tu sĩ cường đại.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy người được gọi là phủ chủ của Đan Phủ, ai nấy đều sững sờ: Diệp Thành?

Vẻ mặt mọi người đều sửng sốt và bàng hoàng.

Ký ức của các cao thủ đỉnh phong về đêm đó đến giờ vẫn còn như mới, Diệp Thành vì cứu lão tổ nhà họ Mục mà đánh lại Âm Thực Vương, sau đó lại bị Âm Thực Vương đuổi giết ra khỏi Chu Tước Tinh, mọi người đều cho rằng Diệp Thành đã chết.

Bây giờ lại thấy Diệp Thành, hắn chẳng những còn sống mà còn là phủ chủ của Đan Phủ, điều này khiến mọi người ngỡ ngàng trở tay không kịp.

“Tuyệt vời lắm”, trong đám đông, có người tặc lưỡi cảm thán, nhìn kỹ lại thì thấy là Phạm Thống.

“Đều là hàng xóm mà ngươi ăn ở kiểu gì vậy?”, tám vị Chuẩn Hoàng nhìn Phạm Thống từ đầu đến chân một lượt.

“Các ngươi còn có mặt mũi mà nói ta à? Dù sao lão tử cũng là cảnh giới Hoàng đấy”.

“Ôi chao, trùng hợp thật!”, tiếng cười ung dung mang theo vẻ quyến rũ vang lên, Hồ Tiên Nhi cũng đã tới.

“Tiên Nhi, cô cũng tới à?”, Phạm Thống xoa xoa tay, cười bỉ ổi tiến lại gần, hít hà thật sâu: “Oa, vẫn quyến rũ như thế”.

“Cút”.

“Đấu đan cược mạng đó!”, khi mấy người đang nói chuyện thì mọi người tứ phía đều thở dài cảm thán.

“Khô Nhạc là luyện đan sư cấp bảy, Diệp Thành điên rồi sao?”

“Ta không cho là vậy”, một lão bối tu sĩ vuốt râu: “Ngươi nghĩ Diệp Thành là kẻ ngốc sao? Dám đấu đan cược mạng với Khô Nhạc, đương nhiên hắn phải có chỗ để dựa vào, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu”.

“Tướng công, nếu không cẩn thận là hắn sẽ không thể trở mình mất!”, ở một góc khác, Bạch Tố Tố bế Tiểu Sĩ Lâm, nhẹ giọng nói.

“Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, mỗi truyền thuyết của ngài ấy đều là thần thoại”, Lý Tiêu cười thản nhiên, trong mắt tràn đầy tự tin đối với Diệp Thành, đây là lòng tin xuất phát từ tận đáy lòng.

“Chàng tin hắn thì ta cũng tin hắn”, Bạch Tố Tố khẽ cười.

Trên đài đấu đan, Diệp Thành và Khô Nhạc vẫn đứng đó, mỗi người đều đang điều khiển ngọn lửa để tôi luyện tinh hoa dược thảo.

Diệp Thành thong thả cho từng bụi linh thảo vào lư luyện đan, thi thoảng cũng liếc nhìn Khô Nhạc ở phía đối diện.

Phải nói rằng tuy Khô Nhạc làm đủ loại chuyện xấu, nhưng thuật luyện đan đúng là không phải hư danh, ông ta là luyện đan sư có cấp bậc cao nhất mà hắn từng thấy cho đến giờ, cũng là luyện đan sư có trình độ luyện đan cao nhất.

Ngươi sẽ rất thảm!

Khi Diệp Thành nhìn Khô Nhạc thì ông ta cũng ngước mắt lên, trong mắt có tia máu và ánh sáng của sự tham lam.

Diệp Thành chẳng thèm để ý, ông luyện của ông, ta luyện của ta, ông là luyện đan sư cấp bảy, ta cũng là luyện đan sư cấp bảy, trong thần hải của lão tử còn có Đan Tổ Long Hồn, chẳng nhẽ lại không hơn luyện đan sư cấp bảy là ông?

Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm bắt đầu buông xuống, những người theo dõi không một ai bỏ về giữa chừng.

Nhìn lên ghế cao, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều đang nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị bắt Khô Nhạc bất cứ lúc nào.

Sắp xuất đan rồi!

Không biết qua bao lâu mới nghe Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói.

Đùng!

Nhược Thiên Chu Tước vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng nổ trên hư thiên, không ngờ lại có sấm sét xuất hiện.

Đan lôi?

Các luyện đan sư đều giật mình, dường như biết đan lôi mang ý nghĩa gì, tu sĩ có thể dẫn ra thiên kiếp là do trời cao ghen tị, đan cũng có linh hồn, cũng như vậy, đan lôi là kiếp của đan.

Xuất đan!

Trên đài đấu đan vang lên tiếng hô của Khô Nhạc.

Sau đó một tia đan hồng đen kịt phóng thẳng lên trời, hoá thành hình ảnh một con rồng, gào thét bay xung quanh sấm sét cuồng nộ.

Đan bảy vân!

Người xem vô cùng phấn khích vì được tận mắt chứng kiến sự ra đời của linh đan bảy vân.

Cửu U Đan bảy vân!

Đám Nhạc Sơn đều nở nụ cười, nụ cười có phần gớm ghiếc, như thể bọn chúng đã nhìn thấy cảnh chết thảm của Diệp Thành.

Khô Nhạc cũng vậy, ông ta để lộ hàm răng trắng âm u, trong mắt là vẻ tham lam và dữ tợn, dường như ông ta cũng đã nhìn thấy cảnh chân hoả và huyết mạch Thánh thể của Diệp Thành thuộc về mình.

Đoàng!

Khi Khô Nhạc và Nhạc Sơn đang cười bỡn cợt thì trên hư thiên lại xuất hiện sấm sét.

Lư luyện đan của Diệp Thành cũng phóng ra một tia đan hồng, đó là tiên quang màu vàng, hoá thành hình một con rồng màu vàng và cũng dẫn ra đan lôi, kim long bay quanh sấm sét.

“Đây là…”, mọi người có mặt đều đồng thời đứng bật dậy, nhìn lên hư thiên với vẻ không thể tin được.

“Đan… Đan bảy vân”, ai nấy đều há hốc mồm, cảm giác miệng lưỡi khô khốc.

“Diệp Thành cũng là luyện đan sư cấp bảy?”

“Không ngờ Diệp Thành cũng có thể luyện ra linh đan bảy vân”.

“Trời ơi! Không ngờ U Đô của ta lại có hai luyện đan sư cấp bảy”.

“Tiên Vũ Đan, không thể nào, không thể nào”, Khô Nhạc lảo đảo lùi về sau một bước, hai mắt lồi lên nhìn chằm chằm trời sao, sấm sét màu vàng chói lọi trong mắt ông ta.

“Không thể nào, không thể nào”, đám Nhạc Sơn cũng loạng choạng lùi lại phía sau, đồng tử co lại chỉ còn cỡ đầu kim.

“Đan bảy vân, đó là Tiên Vũ Đan bảy vân đấy”.

“Quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người”, so với đám Nhạc Sơn, Nhược Thiên Chu Tước, Mục Huyền Công, Hồ Tiên Nhi, Niệm Vi, Bạch Tố Tố, Lý Tiêu và các luyện đan sư của Đan Phủ bình tĩnh hơn nhiều, vì họ đã không chỉ một lần nhìn thấy Diệp Thành luyện chế ra linh đan bảy vân.

Grừ! Grừ!

Khi mọi người đang sững sờ thì bầu trời sao lại vang lên tiếng rồng gầm, con rồng do Tiên Vũ Đan mà Diệp Thành luyện chế biến hoá ra đang chiến đấu với con rồng do Cửu U Đan mà Khô Nhạc luyện chế biến hoá ra.

Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Những người theo dõi đều cảm thán, lư luyện đan màu vàng của Khô Nhạc luyện chế ra Cửu U Đan màu đen, mà lư luyện đan màu đen của Diệp Thành lại luyện chế ra Tiên Vũ Đan màu vàng, hai đan hoá thành hình rồng, một đen một vàng, cực kỳ chói mắt trên hư thiên, làm tâm trí mọi người choán ngợp.

Đây mới là đấu đan thực thụ chứ!

Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy, ngẩng đầu theo dõi hai con rồng đang chiến đấu trên bầu trời sao.

Ai mạnh ai yếu nhìn là biết!

Mục Huyền Công cũng đứng dậy, vuốt râu ngẩng đầu nhìn lên hư thiên.
Chương 1532: Binh đấu binh, tướng đấu tướng

Gừ! Gừ!

Giữa hư thiên, tiếng rồng gầm chấn động thiên tiêu, hai con ròng một vàng kim một đen bay lượn đấu với nhau chấn động thiên địa.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn bầu trời sao không chớp mắt.

Sự việc hôm nay thật sự khiến người ta phải kinh ngạc, rất nhiều người choáng váng vì được chứng kiến cả hai viên linh đan bảy vân xuất thế, đây chính là việc khiến người ta chấn động cả nghìn năm nay.

Không thể nào, không thể nào!

Khô Nhạc vẫn đang gào thét, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ, mặt mày hung tợn giống như ác ma, ông ta không thể chấp nhận sự thật có người ngang bằng với mình.

So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại điềm tĩnh hơn nhiều, hắn ngẩng đầu tĩnh lặng nhìn hư thiên, trong đôi mắt xa xăm mang theo tín niệm mạnh mẽ, mặc dù là đan nhưng cũng do hắn luyện ra, mang theo đạo vô địch của hắn.

Gừ! Gừ!

Đan long màu vàng kim và đan long màu đen vẫn đang tranh đấu.

Cửu U Đan Long của Khô Nhạc mang theo long khí và thần uy của rồng, còn Tiên Vũ Đan Long của Diệp Thành lại mang theo khí huyết thánh thể, có sức thôn thiên, hai con rồng tranh hùng khó phân thắng bại.

Thiên địa chìm vào tăm tối, hai con rồng choán cả bầu tinh không, đến cả tinh huy cũng bị che lấp.

Người xem nhìn mà thần sắc thay đổi, mặc dù là đan nhưng lại mang theo uy lực mạnh mẽ, mặc dù là tranh đấu về đan nhưng lại giống như hai con giồng thực thụ đang đấu pháp, cùng bay lượn giữa lôi chớp, cùng chinh phạt giữa hư không.

Ai thắng ai thua!

Lại là âm thanh này vang lên, tới lúc này, đan long vẫn khó phân thắng bại, cùng tiêu diệt đan khí của đối phương, cả hai bên thương tích đầy mình, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khỏi thiên không.

Giết!

Khô Nhạc gằn lên, ông ta nổi trận lôi đình xông vào hư thiên giúp con rồng phía mình đấu lại.

Vậy thì được thôi!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn giống như một đạo thần mang xuyên vào thiên tiêu vô cùng choán mắt.

Gừ! Gừ!

Khô Nhạc và Diệp Thành bay vào hư thiên, Cửu U Đan Long bay quanh Khô Nhạc, Tiên Vũ Đan Long bay quanh Diệp Thành.

Đây…!

Người xem bên dưới thẫn thờ, vẻ mặt ngơ ngác, không phải đấu đan sao? Chủ nhân của đan cũng bay lên trời, đây là đấu pháp sao? Không những phải phân mạnh yếu về đan mà còn phải phân cao thấp về đạo.

Gừ! Gừ!

Tiên Vũ Đan Long và Cửu U Đan Long di chuyển long thể cuộn tròn, lại lần nữa tranh hùng, còn Diệp Thành và Khô Nhạc cũng di chuyển, đây có thể coi là binh đấu binh, tướng đấu tướng.

Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, bà ta phất tay mở cấm chế của U Đô.

Cũng có thể nói màn đấu pháp của Diệp Thành và Khô Nhạc không bị kiểm soát bởi các chế tài lôi chớp theo pháp tắc của U Đô.

Giết!

Trên hư thiên, Khô Nhạc gằn lên phẫn nộ, ông ta tế ra lư luyện đan, lăng thiên trấn áp Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, thần đỉnh bay ra khỏi thần hải, ‘vù’ một tiếng, thần đỉnh rung lên biến to như ngọn núi, vững chãi chọc trời, độn giáp thiên tự bao quanh, luồng khí hỗn độn tuôn trào, mỗi một luồng khí đều nặng tựa núi non.

Phá!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh nghịch thiên lên trời.

Bang!

Lư và đỉnh va vào nhau, âm thanh chát chúa giống như thiết thạch va chạm, ánh sáng kéo dài vô tận.

Sau cú va chạm, Khô Nhạc lảo đảo, lư luyện đan kia có thể chấn động cả Hỗn Độn Thần Đỉnh, thần huy trên đó bị hỗn độn đạo trấn áp, tắt ngúm từng phần một.

Hoang Cổ Thánh Thể nghịch thiên rồi sao?

Bên dưới có người kinh ngạc thốt lên, không ngờ Khô Nhạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lại không địch lại được Diệp Thành.

Khô Nhạc, đó là sự tồn tại thế nào, luyện đan sư cấp bảy, không biết đã ăn bao nhiêu thần dược nghịch thiên, ông ta không phải là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong thông thường, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể ổn định được tu vi Chuẩn Thánh.

Thế nhưng một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy lại phải chịu thiệt dưới tay một tu sĩ cảnh giới Thiên, bảo người ta không kinh ngạc sao được.

Ta không tin!

Khô Nhạc đầu tóc rối bời, ông ta gào thét, giơ tay đánh ra chín con rồng khổng lồ.

Thái Hư Long Ấn, cửu chuyển phong thiên!

Diệp Thành diễn hoá bí thuật vô thượng, một long ấn trấn áp cửu tiêu phong ấn thiên địa một phương, chín con rồng phía Khô Nhạc bị cấm cố giữa hư thiên, bị liệt thiên long ấn trấn áp thành hư vô.

Lư thanh cửu tiêu, tẩy thiên luyện địa!

Khô Nhạc rít lên, ông ta sử dụng thần thông vô thượng, dưới bầu tinh không ngút ngàn đó, hoá ra một lư luyện đan vững chãi sừng sững giữa đất trời hút Diệp Thành vào trong như muốn nghiền nát hắn thành hư vô.

Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!

Diệp Thành gằn giọng, xung quanh xuất hiện chín cung bát quái và âm dương đạo trận dung hoà với hỗn độn đạo che lấp cả tinh không, che lấp cả thiên đại, đan lư sừng sững kia cũng bị phá tan.

Khô Nhạc lại lần nữa bị đẩy lùi, mỗi một bước lùi đều dẫm nát hư thiên phía sau.

A…!

Khô Nhạc dừng chân, ông ta nổi điên, toàn thân rực lên hoả diệm, đó là căn nguyên của ông ta, thân thể già nua bỗc chốc hoá trẻ, khí huyết sục sôi.

Ma đạo, mở!

Đôi mắt Diệp Thành sắc bén, điện mang loé qua mở ra ma đạo vô thượng, hắn tăng thêm khả năng chiến đấu.

Giết!

Chiến!

Bầu trời hai phía đông tây có hai kẻ sát phạt lên, một người như thần vương, một người như chiến thần, công phá kinh thế chấn động thiên địa.

Ai nói luyện đan sư không giỏi chiến!

Bên dưới người ta kinh ngạc trầm trồ, luyện đan sư không giỏi chiến đó là định nghĩa xưa rồi, hiện giờ thấy màn tranh đấu giữa Diệp Thành và Khô Nhạc, người ta mới nhận ra nó đã đi ngược lại với quy tắc xưa kia, khả năng chiến đấu của bọn họ rõ ràng nghịch thiên.

Trong mắt rất nhiều người hiện lên ánh nhìn kinh ngạc, đa phần là nhìn sang Diệp Thành, tu vi của hắn đã bị áp chế tuyệt đối nhưng vẫn uy chấn cửu thiên.

Rất nhiều lão tu sĩ vuốt râu, trong đôi mắt mang theo ý tứ sâu xa, Diệp Thành ở cảnh giới Thiên có thể đối đầu không phân thắng bại với Khô Nhạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu như Diệp Thành là cảnh giới Hoàng thì có lẽ có thể chiến với cả cảnh giới Thánh Nhân mất.

Hoang Cổ Thánh Thể thật bá đạo!

Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu, ông ta càng thêm ngỡ ngàng bội phần.

Huyết mạch có thể sánh với Đại Đế, đúng là nghịch thiên!

Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhìn trời, nói tới Đại Đế, bà ta tỏ ra kính nể, nói tới huyết mạch có thể sánh ngang với Đại Đế bà ta càng kính nể hơn.

Gừ!

Khi cả hai người đang trò chuyện thì trên hư thiên có tiếng rồng gầm vang lên.

Nhìn vào hư thiên, Cửu U Đan Long của Khô Nhạc vỡ tan, bị Tiên Vũ Đan Long đấu tới mức bay khỏi thương không, hoá thành một viên đan dược, chưa rơi xuống đất đã hoá thành hư vô.

Mặc dù Cửu U Đan bảy vân đã vỡ tan nhưng tinh nguyên về đan mà nó hàm chứa lại lan toả khắp đất trời.

Thấy vậy, từng cặp mắt khác bắt đầu nắm bắt nhanh chóng, bọn họ hấp thu tinh nguyên tản ra vào cơ thể, mặc dù đan đã vỡ nhưng dù sao cũng là đan bảy vân, có tác dụng bổ dưỡng cho cơ thể.

Đan của Khô Nhạc đã bại!

Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn hư thiên, Đan Long của Khô Nhạc bại rồi, vậy Khô Nhạc đâu? Có đấu lại được Diệp Thành không?

Đáp án là không, Cửu U Đan đã biến mất, Khô Nhạc cũng phun ra máu, luyện đan lư bị Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp tới mức nát tan, còn ông ta cũng bị Diệp Thành đánh bại, ngã khỏi tinh không.

Rầm!

Sau tiếng động này vang lên, đấu đan đài rộng lớn bị Khô Nhạc đè nát.

Sư tôn thua…thua rồi?

Phía Nhạc Sơn mặt mày không còn giọt máu, bọn họ run rẩy không dám tin vào sự thật trước mắt, đan của Khô Nhạc bại rồi, Khô Nhạc – người mà bọn họ vẫn cung phụng trước nay như thần minh cũng bại rồi, bại tới mức thảm hại.

Khô Nhạc bại rồi!

Cả Linh Đan Các đều chìm vào im ắng.

Đan do Khô Nhạc luyện ra đã bại, bại dưới tay Diệp Thành một luyện đan sư cấp sáu, còn ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong cũng bại dưới tay Diệp Thành ở cảnh giới Thiên và mới chỉ hơn một trăm tuổi, ông ta bại trên mọi mặt trận, bại thảm hại.
Chương 1533: Ai nấy đều phẫn nộ

Ông thua rồi!

Diệp Thành bay từ cửu thiên xuống, hắn đứng trên đài đấu đan đã hư hỏng.

Diệp Thành thắng rồi, nhưng hắn cũng thắng một cách thê thảm, thánh thể đẫm máu, tang thương, đấu trực diện với tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong phải trả cái giá thảm khốc, vinh hoa chí cao phải đánh đổi bằng máu.

Ta không tin! Ta không tin!

Khô Nhạc rít lên, đầu tóc rối bời, mặt mày ông ta nhơ nhuốc máu, khuôn mặt hung tợn giống như ác quỷ.

Ông thua rồi, giao mạng ra đây!

Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, giọng nói lạnh băng.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều tròn mắt, lẽ nào Diệp Thành thật sự muốn trảm Khô Nhạc?

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy, bà ta chậm rãi khoan thai, vẻ mặt lãnh đạm mang theo uy nghiêm và uy lực của một lão tổ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở, đó là uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh.

Khô Nhạc nghiêng đầu sang nhìn, ông ta nhìn Nhược Thiên Chu Tước với ánh mắt lạnh lùng và giảo hoạt.

Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, phần trán có một sợi dây xích bay ra, đó chính là đạo tắc vô thượng của bà ta trói buộc Khô Nhạc.

Đây…!

Hành động này của Nhược Thiên Chu Tước khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng, bà ấy đã trói Khô Nhạc lại, vì muốn diệt ông ta sao? Đó là luyện đan sư cấp bảy thống lĩnh Linh Đan Các, thực lực mạnh mẽ nhường nào.

“Chu Tước, bà muốn diệt ta?”, Khô Nhạc không phản kháng nhưng lại nghiến răng nhìn Nhược Thiên Chu Tước.

“Ngươi thua rồi thì phải nộp mạng”, Nhược Thiên Chu Tước lạnh lùng đáp lời.

“Ta thống lĩnh Linh Đan Các, bà dám diệt ta?”, Khô Nhạc cười tôi độc.

“Linh Đan Các?”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười, “nếu năm xưa ngươi lấy cái này ra để ép lão thân thì lão thân đương nhiên còn phải kiêng dè vài phần, nhưng hiện giờ ngươi cho rằng còn có tư cách này sao? Linh Đan Các bại dưới tay Đan Phủ, ngươi bại dưới tay Diệp Thành, Đan Phủ có thực lực tuyệt đối thay thế Linh Đan Các, cũng có tư cách tuyệt đối thống lĩnh Linh Đan Các, hắn làm tốt hơn Khô Nhạc ngươi”.

Nghe vậy, trong mắt Khô Nhạc hằn lên hàn mang lạnh băng.

Còn lời của Nhược Thiên Chu Tước cũng khiến rất nhiều người phải vuốt râu trầm ngâm.

Nhược Thiên Chu Tước nói không sai, Linh Đan Các từ trên xuống dưới đều bại một cách thảm hại, Khô Nhạc quả thực không còn tư cách khiến Nhược Thiên Chu Tước phải kiêng dè.

Vút!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong tay Nhược Thiên Chu Tước hiện lên thánh kiếm Chu Tước, kiếm mang lạnh băng bao quanh.

Ha ha ha…ha ha ha ha!

Không ngờ Khô Nhạc lại bật cười, trong tiếng cười còn mang theo vẻ tôi độc và phẫn nộ, “bà dùng người xong thì phủi tay trở mặt, Chu Tước, tâm địa bà thật độc ác”.

“Lão thân so với ngươi còn kém xa”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười lạnh lùng.

“Thật sự khiến ta không phục”, phía Nhạc Sơn lần lượt hắng giọng, “sư tôn thống lĩnh Linh Đan Các cả chục triệu năm, dẫn dắt chúng ta luyện ra vô số đan dược, mặc dù không có công lao cũng có khổ lao, một buổi đấu đan mà đòi lấy mạng của sư tôn ta, Chu Tước lão tổ, cách làm lần này của người có công tâm không?”

“Lão tổ xin suy xét lại”, Nhạc Sơn vừa dứt lời thì tám đại hoàng tử vội vàng đứng dậy.

“Chân Nhân chính là luyện đan sư cấp bảy, công lao to lớn, không thể giết được ạ”, chín đại thế gia cùng nhiều người khác đứng dậy.

“Đấu đan mà thôi, lão tổ hà tất phải coi là thật?”, gia tộc Chu Tước cũng có người đứng dạy, vả lại người nào người nấy đều có thân phận tôn quý.

“Xin lão tổ suy xét lại, không thể giết Chân Nhân được”, rất nhiều người có mặt ở đây đều đứng dậy, có chín đại thế gia, có người của gia tộc Chu Tước, có người của các phương, người nào cũng mang thân phận không hề đơn giản, đều là những người nắm binh quyền nhưng lại cầu xin thay cho Khô Nhạc.

“Thật khiến lão thân phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn bọn họ mà bật cười lạnh lùng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bà ta không biết thế lực của Khô Nhạc đã ăn sâu thế này rồi.

Nhược Thiên Chu Tước chắc chắn rằng hôm nay phải trảm Khô Nhạc, không lâu sau, những thế lực mà Khô Nhạc dẫn dắt này sẽ liên thủ lại với nhau làm phản, những người đó đều nắm binh quyền trong tay, chính là luồng sức mạnh đáng sợ.

“Lão tổ làm vậy thực sự khiến lòng người khó phục”, khi Nhược Thiên Chu Tước bật cười lạnh lùng thì Huyết Diêm hắng giọng lên tiếng.

“Mong người thả Chân Nhân ra”, lời của Huyết Diêm dõng dạc, rất nhiều người cùng đua nhau nói, bộ dạng ép cung.

“Vậy ta phải diệt ngươi trước đã”, Nhược Thiên Chu Tước phất tay, một thanh kiếm huỷ diên diệt địa bay ra.

“Bà…”, sắc mặt Huyết Diêm thay đổi, đôi mắt trố ra, ông ta không ngờ Nhược Thiên Chu Tước lại ra tay với mình, mọi thứ đến quá nhanh khiến người ta không kịp trở tay, ông ta đã bị tuyệt sát mà không có dấu hiệu báo trước.

“Đây…”, những người có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc, không ai ngờ nổi Nhược Thiên Chu Tước lại ra tay dứt khoát và tàn độc như vậy, đến cả Khô Nhạc cũng bàng hoàng.

“Còn ai xin nữa không?”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, bà đảo mắt nhìn tất cả mọi người, mang theo uy lực của Chuẩn Thánh.

“Chúng ta…”, những người kia định nói gì lại thôi, tất cả đều im lặng, nếu có kẻ nào đứng ra nữa thì Huyết Các chính là minh chứng điển hình cho kết cục của bọn họ.

“Khô Nhạc, lên đường bình an”, Nhược Thiên Chu Tước đã vung sát kiếm, trong ánh mắt sát khí đằng đằng.

“Chu Tước, bà dám giết ta?”, Khô Nhạc sợ rồi, ông ta rít lên từ sâu tận tâm can: “Nếu ta chết thì một nửa số người có mặt ở đây đều phải chôn cùng”.

“Ồ?”, nghe câu này của Khô Nhạc, Nhược Thiên Chu Tước bất giác mỉm cười, sát kiếm trong tay bà ta cũng buông xuống.

“Bà không ngờ tới phải không?”, Khô Nhạc bật cười u ám, “trên một nửa số người có mặt ở đây đều bị ta gieo chú ấn, tám đại Hoàng Tử, Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, lão tổ của chín đại thế gia, Thánh Chủ, trưởng lão….., nếu ta chết thì bọn họ cũng không thể sống, nếu ta chết, bọn họ sẽ phải chôn cùng, khả năng chiến đấu của cả Chu Tước Tinh nhanh chóng giảm sút, cả U Đô sẽ tê liệt”.

“Sao có thể?”, nghe câu này của Khô Nhạc, ai nấy đều xôn xao.

“Nói gì mà kinh người đến vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Khô Nhạc với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Bà sẽ tin”, Khô Nhạc cười dị thường, phần trán hiện lên một đạo chú ấn cổ xưa, trên một nửa số người ở đây đều hiện chú ấn và đều kết nối với chủ chú ấn trên trán ông ta.

“Ông…”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, trong đó bao gồm cả các đại Hoàng Tử, Thánh Chủ gia tộc Chu Tước, lão Tổ của chín đại thế gia, đến cả Nhạc Sơn và phía Nhạc Hải cũng không ngoại lệ, số lượng nhiều đến bất ngờ, bọn họ đều không biết mình bị gieo chú ấn từ bao giờ.

“Ôi trời”, trong đám người có người kinh ngạc lên tiếng, nếu nhìn kĩ thì chính là Phạm Thống.

“Nhiều người bị gieo chú ấn như vậy, Khô Nhạc điên rồi sao?”

“Đúng như Khô Nhạc nói, những người bị gieo chú ấn đều là các lão bối của U Đô, trong tay nắm binh quyền, người nào người nấy tu vi không hề thấp, nếu như bọn họ chết thì U Đô sẽ không còn vững mạnh như trước nữa”.

“Cũng may có buổi đấu đan ngày hôm nay nên mới ép ông ta nói ra, nếu như qua vài chục năm nữa thì U Đô nhất định sẽ bị kiểm soát hoàn toàn”.

“Đúng là một bàn cờ lớn”, từng tiếng trầm trồ hình thành nên cả làn sóng.

“Khô Nhạc”, trong tiếng kinh ngạc là tiếng gằn phẫn nộ của rất nhiều người như tám đại Hoàng Tử, Thánh Chủ của chín đại thế gia, Lão Tổ, Trưởng Lão, Thánh Chủ, Điện Chủ của gia tộc Chu Tước, trong đó bao gồm cả Nhạc Sơn và Nhạc Hải.

“Còn muốn xin cho ông ta không?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn những người bị gieo chú ấn.

“Giết, giết ông ta”, tất cả mọi người đều tỏ ra căm phẫn, uổng công bao nhiêu năm nay bọn họ kính trọng Khô Nhạc, không ngờ ông ta lại đối xử với mình như vậy, đây đúng là một sự mỉa mai.

“Giết ta thì các ngươi cũng phải chôn cùng”, Khô Nhạc tôi độc, vì bảo toàn tính mạng mà ông ta mới nói ra.

“Ông…”, quá nhiều người tức đến mức suýt phun ra máu, mặc dù biết Khô Nhạc đã có tính toán ngầm từ trước nhưng lại không thể giết ông ta.

“Nhược Thiên Chu Tước, bà dám giết ta?”, Khô Nhạc cười u ám nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.
Chương 1534: Nhân quả có báo ứng

“Ngươi thật sự đã bày ra được một cục diện tốt đấy, lão thân cảm thấy hổ thẹn vì không bằng ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Khô Nhạc mà bật cười lạnh lùng.

“Thả ta ra thì bọn họ có thể được bảo toàn tính mạng”, Khô Nhạc cười u ám, “nếu không thì cùng xuống hoàng tuyền, bao nhiêu người phải chôn cùng ta như vậy thì trên đường xuống hoàng tuyền của ta cũng không cô đơn”.

“Khô Nhạc, ông cũng đánh giá mình cao quá rồi đấy”, Diệp Thành đi tới cười thản nhiên.

“Diệp Thành”, nhìn thấy Diệp Thành, Khô Nhạc lại nghiến răng đay nghiến, mặt mày tôi độc, nếu không phải vì Diệp Thành thì kế hoạch của ông ta cũng không thất bại, còn ông ta cũng sẽ không vì vậy mà rơi vào tình cảnh như lúc này, tất cả đều là vì Diệp Thành hại.

“Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng”.

“Nói nhiều cũng vô ích, thả ta ra”, Khô Nhạc rít lên.

“Được thôi”, Diệp Thành đặt tay lên vai Khô Nhạc, tiếp tục thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Khô Nhạc biến mất khỏi nơi này.

“Đây…”, nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc biến mất, ai nấy đều thẫn thờ.

“Người đâu? Đi đâu rồi?”

“Bí thuật nghịch thiên”, rất nhiều tu sĩ ngỡ ngàng, cho dù với khả năng quan sát của bọn họ thì cũng không thể nhìn ra Diệp Thành làm thế nào mà đưa Khô Nhạc biến mất khỏi đây, thần thông này thật khiến người ta phải kinh ngạc.

“Hôm đó hắn tới đưa ta rời khỏi nơi này”, Mục Huyền Công truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước.

“Đây là thần thông gì?”, Nhược Thiên Chu Tước vội hỏi.

“Ta không biết”.

“Vậy hắn đưa ông đi đâu?”, Nhược Thiên Chu Tước lai lần nữa nhìn sang Mục Huyền Công.

“Hố đen không gian”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.

“Hố đen không gian?”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành lại có thể tự do ra vào hố đen không gian, chỉ dựa vào khả năng này thì hắn đã là sự tồn tại nghịch thiên rồi, bà ta chắc chắn mình không thể làm được.

“Ngọc bài nguyên thần của lão phu nứt vỡ có liên quan đến hố đen không gian”, Mục Huyền Công lên tiếng.

“Nói vậy là sao?”

“Diệp Thành từng nói hố đen không gian có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, đương nhiên cũng có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và ngọc bài nguyên thần cho nên cái gọi là hố đen không gian hết sức dị thường”.

“Lão thân hiểu rồi”, Nhược Thiên Chu Tước như được giác ngộ, “hắn đưa Khô Nhạc vào hố đen không gian để ngăn cách mối liên hệ giữa chủ chú và tử chú”.

“Xem ra hắn có ý này”, Mục Huyền Công mỉm cười ôn hoà.

“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, bà ta vốn tưởng rằng Diệp Thành đã đáng kinh ngạc rồi nhưng lại không ngờ rằng còn có thần thông đến thế này.

“Đây là đâu? Là nơi nào?”, khi hai người đang nói chuyện thì bên trong hố đen không gian vang lên tiếng gầm gào của Khô Nhạc, trong bóng tối kéo dài tới vô tận, ông ta giơ tay nhưng không thấy đầu ngón tay khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

“Chân nhân, ông có thích nơi này không?”, Diệp Thành tế ra linh châu chiếu rọi, để lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Đây rốt cục là nơi nào?”, Khô Nhạc rít lên.

“Hố đen không gian”.

“Hố…hố đen…không…không gian?”

“Vào chuyện chính đi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đặt một tay lên đỉnh đầu Khô Nhạc, tiếp đó tiên hoả bùng ra, thâm nhập vào người Khô Nhạc từ phần đỉnh đầu, bao lấy chủ chú ấn của chú ấn thượng cổ.

Đúng như Mục Huyền Công nói, hắn đưa Khô Nhạc tới đây là vì tận dụng hố đen không gian ngăn cách mối liên hệ giữa chủ chú ấn và tử chú.

Trước kia hắn đã dùng cách này luyện hoá chủ chú ấn bên trong cơ thể của Doãn Chí Bình, cũng chỉ có thể làm trong hố đen không gian, nếu như ở bên ngoài, Khô Nhạc như con cá chết trong lưới muốn tự nổ chú ấn thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng ông ta, xét về yếu tố an toàn thì nơi này vẫn ổn hơn.

A…!

Tiếng gào thét của Khô Nhạc vang lên, vẻ mặt ông ta đau đớn đến méo xệch.

Có điều Diệp Thành lại không hề tỏ ra thương xót, nghĩ tới chuyện Khô Nhạc hại Tạ Vân, hắn không diệt Khô Nhạc ngay tức khắc đã là nhân đạo rồi.

Vậy thì cùng huỷ diệt!

Khô Nhạc điên cuồng, ông ta muốn tự nổ chú ấn.

Thế nhưng ông ta đã mất đi cơ hội đó vì Diệp Thành đã phong cấm chú ấn của ông ta.

Gieo nhân nào gặp quả ấy!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, đến cả thien lôi cũng được hắn tế ra dung hoà với tiên hoả, uy lực vô cùng bá đạo.

A…!

Bên trong hố đen không gian lại lần nữa vang lên tiếng gằn giọng của Khô Nhạc.

Diệp Thành vẫn không hề tỏ ra thương xót, hắn giơ tay giật lấy túi đựng đồ của Khô Nhạc sau đó nhét vào người mình, một luyện đan sư cấp bảy thì có lẽ sẽ có thu thập vô cùng phong phú.

Bên ngoài, người luyện đan sư vẻ mặt kì quái, không biết Diệp Thành đã đi đâu.

Thế nhưng những người bị gieo chú ấn như người của tám đại Hoàng Tử và Nhạc Sơn đều lo sợ tim đập thình thịch, thân mang chú ấn của Khô Nhạc, bọn họ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Lúc này, rất nhiều người đều nóng bừng khuôn mặt.

Không lâu trước đó bọn họ còn cầu xin cho Khô Nhạc, không tiếc liên thủ để bày ra bộ dạng ép cung, từ đầu tới cuối không một ai ngờ rằng Khô Nhạc lại mang tới cho mình một món quà bất ngờ như vậy.

“Đáng chết, thật đáng chết”, rất nhiều người nghiến răng.

“Uổng công ta coi ông ta là sư tôn”, mặt mày phía Nhạc Sơn là tôi độc nhất, trong mắt loé lên hàn mang lạnh lẽo.

“Giết, giết, giết”, sát khí của nhiều người đã không thể nào kiềm chế lại nổi.

“Ấy? Chú ấn của ta biến mất rồi”, trong tiếng gằn giọng phẫn nộ, có người kinh ngạc lên tiếng.

“Của ta cũng mất rồi”.

“Ta cũng không còn”.

“Tời cao bảo vệ, chú ấn của ta cũng đã bị diệt trừ rồi”, giọng nói này vang dội tạo nên thành làn sóng, từng người bị gieo chú ấn thì lúc này chú ấn đều đã biến mất khiến ai ai cũng mừng rỡ phấn khởi.

“Diệp Thành làm thế nào mà có thể làm được vậy?”, các lão bối tu sĩ vuốt râu, bọn họ đều đoán là do Diệp Thành ra tay.

“Thần thông của hắn quá nghịch thiên, ta không thể nào sánh được”.

“Nói vậy thì là do Diệp Thành cứu bọn họ rồi”, lời này vang lên, những người bị gieo chú ấn mặt mày nóng ran, đến cả những người vài ngày trước định giết Diệp Thành cũng đã cảm thấy hối hận, lúc này người cứu bọn họ lại là Diệp Thành, đây quả là sự trào phúng.

Phù!

Nhìn chú ấn dần biến mất, Nhược Thiên Chu Tước thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước cảm thấy rất tức giận với những người kia nhưng ai cũng có cái sai của mình, bọn họ cũng vì bị Khô Nhạc dụ dỗ, phần lớn đều là kẻ bị hại, nếu có thể thể hiện lòng trung thành với gia tộc Chu Tước một lần nữa thì bà cũng không ngại cho bọn họ một cơ hội.

Roẹt!

Trong tiếng mừng rỡ, Diệp Thành kéo theo Khô Nhạc toàn thân đẫm máu đi ra sau đó không quên giơ ngón tay thể hiện đã thành công với Nhược Thiên Chu Tước.

Đã nhìn thấy rồi.

Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.

Khô Nhạc!

Lại lần nữa nhìn thấy Khô Nhạc xuất hiện, những người trước đó bị ông ta gieo chú ấn đều xông lên, tay cầm sát kiếm.

Lại lần nữa nhìn thấy Khô Nhạc, ông ta đã ngã dụi ra đất, tu vi tiêu tán, khí tức yếu ớt.

Mục Huyền Công tiến lên trước, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta kéo lớp hắc bào ra.

Ngươi…!

Khô Nhạc trố mắt nhìn Mục Huyền Công với ánh mắt không sao tin nổi.

Đây…!

Những người có mặt đều thẫn thờ, bọn họ tròn mắt nhìn Mục Huyền Công, trong kí ức của bọn họ Mục Huyền Công đã chết từ lâu rồi, đến cả ngọc bài nguyên thần cũng vỡ tan, ấy vậy mà bây giờ ông ta lại xuất hiện, bảo người ta không kinh ngạc sao được.

So với bọn họ thì người của nhà họ Mục lại bình tĩnh hơn nhiều, rất nhiều lão bối của nhà họ Mục biết Mục Huyền Công còn sống, còn Mục Huyền Công vì sao lại có thể sống sót thì tất cả nhờ có Diệp Thành.
Chương 1535: Ai về nhà nấy

“Không ngờ ông ta vẫn còn sống, vẫn còn sống”, trên Linh Đan Sơn, tiếng kinh ngạc vang lên tạo thành làn sóng, rất nhiều người bất ngờ vì Mục Huyền Công vẫn còn sống.

“Nói vậy thì U Đô có hai tu sĩ Chuẩn Thánh rồi?”

“Không còn phải sợ Thanh Long Tinh xâm phạm nữa, hai tu sĩ Chuẩn Thánh trấn giữ, còn sợ gì nữa”.

“Chắc chắn là do Diệp Thành cứu, thần thông của hắn dị thường, đêm đó Diệp Thành đưa Mục Huyền Công đi, hiện giờ xem ra là thật, đây chính là chuyện đại hỉ của U Đô trong nghìn năm trở lại đây”.

“Khô Nhạc, không ngờ phải không?”, trong tiếng trầm trồ, Mục Huyền Công cười lạnh lùng nhìn sang Khô Nhạc.

“Không thể nào, không thể nào”, Khô Nhạc rít lên, đồng tử co lại chỉ còn bằng đầu mũi kim.

“Không có gì là không thể”, Mục Huyền Công bật cười lạnh lùng, “năm xưa tính kế hại ta, gieo chú ấn vào nhà họ Mục, bây giờ ngươi phải gặp báo ứng”.

“Không thể nào, không thể nào”, Khô Nhạc vẫn rít lên điên cuồng, có lẽ cho tới bây giờ ông ta mới thực sự hiểu được hoá ra ông ta mới là người bị lừa.

Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng ông ta phất áo bào, thoáng chốc biến mất.

Mục Huyền Công vừa đi, bóng người như thuỷ triều xông lên.

Không…không…không…!

Khô Nhạc sợ rồi, ông ta kinh hãi lùi về sau, ông ta thua rồi, đến cả quân bài cuối cùng cũng không còn tác dụng, Nhược Thiên Chu Tước sẽ tha cho ông ta sao? Gia tộc Chu Tước sẽ tha cho ông ta sao? Chín đại thế gia, người của U Đô sẽ tha cho ông ta sao?

Giết! Giết! Giết!

Trên Linh Đan Các vang lên tiếng gằn giọng, trong đó bao gồm cả đồ nhi của Khô Nhạc.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều tặc lưỡi, Khô Nhạc là người thế nào, luyện đan sư cấp bảy, đến cả Chu Tước lão tổ cũng phải kiêng dè vài phần, một người cao cao tại thượng giống như thần minh nhưng hiện giờ lại không khác gì một con chó.

Nghe tiếng hô hào giết chóc vang lên, khoé miệng Nhược Thiên Chu Tước khẽ hiện nụ cười.

Đây chính là kết quả mà bà ta mong muốn, ép vương bài của Khô Nhạc phải lật ngửa, kéo theo sự phẫn nộ của đám đông, vậy thì việc giết Khô Nhạc sẽ dễ dàng hơn nhiều, thứ nhất có thể ổn định lòng dân, thứ hai không sợ thế lực của Khô Nhạc liên thủ làm loạn.

Sự thực chứng minh bà ta đã thành công, vương bài của Khô Nhạc không còn, quả thực kéo theo sự phẫn nộ của đám đông.

Khô Nhạc chết rồi, đến cả chút cặn bã cũng không còn sót lại.

Khắp trời đều vang lên tiếng hắng giọng.

Hôm nay là thọ tiệc của Khô Nhạc và đúng nhưu Diệp Thành nói, nó đã biến thành lễ tang.

Mặc dù Khô Nhạc chết nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó.

Lúc này, những người cầu xin cho Khô Nhạc trước đó đã hoàn toàn quỳ phục trước đại điện của Linh Đan Các, người nào người nấy mặt mày sợ hãi hoang mang, chỉ sợ Nhược Thiên Chu Tước phẫn nộ kéo bọn họ chết chung với Khô Nhạc.

“Các ngươi khiến lão thân rất thất vọng”, Nhược Thiên Chu Tước lãnh đạm lên tiếng mang theo uy nghiêm của một vị lão tổ.

“Chúng con biết sai rồi, chúng con biết sai rồi”.

“Lão thân rất muốn biết trước đó nếu lão thân thật sự vung kiếm trảm Khô Nhạc thì các ngươi có liên thủ với nhau làm phản hay không?”

“Lão tổ minh xét, chúng con không dám”, bên dưới vang lên âm thanh đồng nhất.

“Không dám thì tốt”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng, “các ngươi cũng bị Khô Nhạc dụ dỗ, lão thân tạm thời cho các ngươi một cơ hội, còn binh quyền của các ngươi thì ta sẽ thu lại toàn bộ”.

“Đa…đa tạ lão tổ”, tất cả mọi người như được đại xá, bọn họ sợ hãi lau đi mồ hôi đầm đìa.

“Từ hôm nay trở đi U Đô sẽ không còn Linh Đan Các nữa”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa lên tiếng, “luyện đan sư của Linh Đan Các sẽ quy về Đan Phủ, còn nữa, nếu để ta biết còn ai có mưu đồ làm phản thì nhất định sẽ không tha”.

Nói rồi Nhược Thiên Chu Tước không quên liếc nhìn Nhạc Sơn, Nhạc Hải và những đồ đệ của Khô Nhạc, trong giọng nói mang theo uy nghiêm của bậc Chuẩn Thánh.

Người của Nhạc Sơn run rẩy, vội vàng quỳ xuống, bọn họ đâu dám có mưu đồ làm phản, đến cả Khô Nhạc cũng mất mạng thì bọn họ lấy đâu ra sức mà làm phản, muốn sống thì phải yên phận.

Kịch hay kết thúc, ai về nhà nấy!

Nhược Thiên Chu Tước cất lời vang vọng khắp thiên địa.

Nghe vậy, những người tới đây chúc thọ, những người tới xem kịch đều rút lui, ai nấy tặc lưỡi, hôm nay thực sự là một màn kịch lớn, Linh Đan Các bị Đan Phủ trấn áp, Khô Nhạc bị Diệp Thành đánh bại, các thế lực ngầm bị tiêu diệt.

Biến cố hôm nay có thể coi là nghìn năm có một, sự kinh thế của Diệp Thành đã vượt qua giới hạn nhận thức của tất cả mọi người, nhiều năm tháng về sau Diệp Thành thay thế vai trò của Khô Nhạc vả lại còn làm tốt hơn Khô Nhạc.

Thiên địa của U Đô sắp thay đổi rồi!

Trong tiếng trầm trồ, rất nhiều người nhìn sang Diệp Thành.

Thế nhưng cũng có vài người sau khi nhìn Diệp Thành thì không quên nhìn sang một hướng khác.

Bọn họ nhìn gì vậy? Đương nhiên là nhìn những món quà mừng thọ mà bọn họ đã tặng.

Đã có rất nhiều người tỏ vẻ không cam, nếu biết hôm nay sẽ xảy ra cảnh này, có đánh chết bọn họ cũng không tặng quà cho Khô Nhạc, đó là món quà mà bọn họ phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền của, cũng không biết mất bao nhiêu tinh lực tìm kiếm, đến bản thân cũng không nỡ dùng nhưng lại tặng không cho kẻ thù.

Xót xa! Khó chịu! Muốn khóc!

Rất nhiều người trước khi đi còn ôm ngực nhưng bọn họ lại chẳng còn mặt mũi nào mà lấy quà về.

Bọn họ không lấy không có nghĩa là không ai lấy.

Lúc này Diệp Thành đang cầm một túi gai đem từng món đồ bỏ vào trong, chỉ cần là thứ hắn muốn thì đương nhiên hắn sẽ nhét vào trong túi khiến Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công liên tục chép miệng.

Không thể phủ nhận những người tới đây chúc thọ Khô Nhạc đều là những người chịu chơi, tặng toàn bảo bối.

Phía Nhược Thiên Chu Tước đương nhiên sẽ không ngăn cản, Diệp Thành lúc này vừa giúp U Đô trừ khử đại địch nên vẫn cần được thưởng, so với việc trừ khử nội gián bên trong gia tộc Chu Tước thì những thứ này chẳng đáng là gì.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới chất đầy túi gai, hắn lảo đảo bước tới trước đại điện.

“Không lấy nữa à?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Còn không cuẩn bị để lão thân gặp sư tôn của ngươi sao?”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.

“Việc này vãn bối phải hỏi sư tôn đã”, Diệp Thành ho hắng, “trước đó vãn bối cũng nói với các vị rồi, sư phụ của ta tính khí không được dễ chịu cho lắm, không thích gặp người nào xinh đẹp hơn mình, lỡ tới gặp tiền bối rồi xảy ra xung đột thì không ổn”.

“Sư tôn của ngươi là nữ?”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công thẫn thờ.

“Đại mỹ nữ”, Diệp Thành nói ý tứ.

“Đúng là mới mẻ”, vẻ mặt Nhược Thiên Chu Tước kì quái, nếu sư tôn của Diệp Thành tới giao đấu với bà ta thì mới hay ho.

“Tiểu hữu, nếu được thì vẫn mong vãn bối giới thiệu”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hi vọng, “mặc dù U Đô nội trong giặc ngoài đã được trừ khử nhưng mối lo ngại vẫn còn, Chu Tước cần nhanh chóng độ thiên nhân ngũ suy nên sẽ rơi vào trạng thái suy yếu trong thời gian dài, Chu Tước Tinh cần hai tu sĩ Chuẩn Thánh trấn giữ”.

“Vãn bối hiểu”, Diệp Thành không cười đùa nữa, nói rồi hắn không quên liếc nhìn nguyên thần của Nhược Thiên Chu Tước, quả thực đang hủ bại, thọ nguyên nhiều nhất chỉ còn lại không tới mười năm, không thể chậm trễ hơn được nữa.

“Vậy ngươi về trước đi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, “những ngày nay các thế lực của U Đô cần cải tổ lại, Đan Phủ lên tầng tám, đợi mọi việc kết thúc thì nói chuyện ta độ kiếp cũng chưa muộn”.

“Rõ”, Diệp Thành đáp lời, hắn quay người đi ra khỏi núi, trước khi đi còn không quên tiện tay lấy thêm một hộp ngọc chứa quà mừng thọ.

“Chỉ mong sư tôn của hắn có thể tới”, nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.

“Mọi việc đều do con người”, Nhược Thiên Chu Tước nói rất xởi lởi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom