• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1881-1885

Chương 1881: Một đấu ba

Diệp Thành mắng chửi, hắn cứ thế bay về phía Thần Tử Thái Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào độn giáp thiên tự.

Thần Tử Thái Thanh rít lên, hắn ngưng tụ thân thể, đứng dậy chiến tiếp, một chưởng đánh tan hư thiên.

Ngươi còn kém xa!

Diệp Thành hắng giọng, bát huang quyền mạnh mẽ tung ra, bá đạo vô song, một quyền đánh xuyên không gian hư vô, Thần Tử Thái Thanh lập tức quỳ xuống, cơ thể mạnh mẽ bị diệt một nửa, tử kim quan đội trên đầu cũng theo đó mà rơi xuống, bị Diệp Thành giơ tay nhét vào trong túi càn khôn.

Sau khi đoạt được tử kim quan, Diệp Thành không hề thu tay lại lập tức quay người, cứ thế bay về phía Thánh Nhân mặc áo đen của Thái Thanh Cung, bí pháp nghịch thiên dịch thiên hoán địa có thể lấy ra để nghiên cứu.

Đi đâu!

Chí Tôn Thần Tử và Thần Tử Phiếu Miểu đã đến chặn đứng lối đi, hai đạo chưởng ấn lần lượt đánh tới.

Nằm mơ đi!

Diệp Thành hắng giọng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né người qua, sát phạt tới trước Thần Tử Phiếu Miểu, hắn tung ra một chưởng sau đó lập tức quay người, một chân lại khiến Chí Tôn Thần Tử bị đạp bay đi.

Giết!

Cả hai người đột nhiên sát phạt quay lại, vả lại người nào người nấy mặt mày tôi độc, bọn họ là Chuẩn Thánh thành danh đã lâu, chính là Thần Tử của phái lớn, cả hai liên thủ lại bị đánh lui, sự cao ngạo khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Diệp Thành lại bị hai tên này chặn đường, hắn không nói gì lập tức khai chiến với tư thế mạnh nhất để đáp trả lại.

Thấy cả ba người khai chiến, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vây lại chặn đường, tên nào tên nấy tính toán kĩ lưỡng, muốn đánh thì các ngươi cứ đánh đi, đợi hai bên tổn thất nặng nề thì ra tay cũng không muộn.

Thế nhưng lại có một tên không biết an phận, hét lên kinh thiên động địa.

Tên đó không cần nói cũng biết chính là Thần Tử Thái Thanh, nếu nói về tên này thì thật sự có nghị lực, bị đánh hết lần này tới lần khác mà vẫn không phục, còn bị đánh tới mức tàn phế một nửa người rồi nhưng vẫn muốn chạy tới kiếm chuyện.

Thấy sự xuất hiện của hắn, Diệp Thành chỉ có thể nói là không quan tâm, hắn đánh với hai hay ba tên thì cũng chẳng có gì khác nhau, Hoang Cổ Thánh Thể là cùng cấp vô địch, có thêm ba tên nữa thì lão tử đây vẫn đánh cho các ngươi khóc thét.

Giết!

Cả ba tên xông lên, lúc này chúng đâu còn quan tâm tới thể diện làm gì, thắng mới là tất cả, chúng lần lượt mở ra dị tượng, Chí Tôn Thần Tử dựa vào cổ thành với đại khí dồi dào, Phiếu Miểu Thần Tử đầu lơ lửng vân hải, Thần Tử Thái Thanh chân bước trên tinh hà, đều là dị tượng mạnh mẽ khiến hư thiên loé sáng, thiên khung bị trấn áp đến mức rung chuyển.

Diệp Thành vẫn mạnh mẽ vô song, hắn mở ra hỗn độn giới trấn áp khiến dị tượng của ba tên kia nứt lìa.

Dị tượng bị phá, đạo tắc bị áp chế, cả ba người sao có thể cam tâm, tên nào tên nấy ngự động thần thông mạnh mẽ, tất cả đều là bí pháp của các phái, uy lực khủng khiếp, mang theo sức tịch diệt lạnh băng.

Diệp Thành cũng không phải hạng vừa, chân bước trên thất tinh làm xáo động cửu thiên, thái hư thần hành xuất thần nhập hoá, tay duy trì vô số thần thông, lòng bàn tay có vì sao diễn hoá, ra tay là bí pháp cái thế.

Trận đại chiến nổ ra kinh thiên động địa.

Một Thần Tử Thái Thanh, một Thần Tử Phiếu Miểu, một Chí Tôn Thành Thần Tử, ngoài ra còn thêm một Hoang Cổ Thánh Thể, bốn người có khả năng chiến đấu tiêu diệt cả Thánh Nhân, đấu đến mức bùng nổ.

Thiên khung xuất hiện cảnh tượng kinh người, trong mớ hỗn loạn, bốn người hoá thành thần long choán mắt, một con vàng kim, một con tím, một con bạc, một con đỏ gạch, đó đều là sự đối kháng về đạo.

Đây chính là hiện tượng ngàn năm mới gặp, Hoang Cổ Thánh Thể một đấu ba vẫn chiếm ưu thế.

Nên biết rằng ba người mà hắn đối đầu chính là ba Thần Tử cực kì mạnh trong phạm vi hàng chục triệu dặm, khả năng chiến đấu xếp đầu trong Đông Hoang nhưng lại bị một mình Diệp Thành đánh tới mức không thể ngẩng nổi đầu lên.

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung cau mày, trong đôi mắt còn loé lên hàn mang, sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của bọn họ, người thế này mà cho đủ thời gian thì nhất định sẽ là đại hoạ, tuyệt đối không thể để hắn sống sót.

Tu sĩ tứ phương lại chép miệng, nhìn mà hoa mắt, “Hoang Cổ Thánh Thể, cùng cấp vô địch quả không phải hạng vừa, đó mới chính là kẻ hung hãn tuyệt thế thực thụ, có thể sánh ngang đại đế”.

“Một đấu ba mà vẫn chiếm ưu thế, không biết Hoang Cổ Thánh Thể và Thần Nữ Dao Trì ai mạnh ai yếu?”

“Đông Thần Dao Trì?”

“Ngoài cô ta ra thì ở Huyền Hoang Đại Lục này ai dám dùng tới xưng hiệu này?”

“Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, bốn người đáng tự hào và xuất sắc nhất ở Huyền Hoang Đại Lục, Diệp Thành đủ tư cách sóng vai cùng bọn họ”, có lão tu sĩ vuốt râu, “thời đại này được định sẵn là thời đại thịnh vượng, cuộc tranh hùng còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng”.
Chương 1882: Nhân phẩm

Trong tiếng bàn tán xôn xao, ba bóng hình lần lượt phun ra máu ngã nhào giữa hư không.

Rõ ràng đó chính là Thần Tử Thái Thanh, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử, bọn họ lúc này đã trở thành người đẫm máu khiến đại địa xuất hiện ba cái hố lớn và đã không còn ra hình người nữa, cả ba liên thủ nhưng cuối cùng lại thất bại.

Lại nhìn lên thiên tiêu, chỉ còn lại một mình Diệp Thành đứng đó sừng sững như chiến thần, ngạo nghễ giữa đất trời.

A....!

Tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp chư thiên, đó là phía Thần Tử Thái Thanh, bọn chúng nằm trong hõm sâu, đôi mắt đỏ ngầu, chúng không cam tâm, muốn đứng dậy chiến tiếp nhưng lực bất tòng tâm.

Bại rồi, cả ba hợp lực vẫn là bại, những kẻ cao ngạo như chúng không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này, sự thất bại của ngày hôm nay được định sẵn cuối đời chúng không thể nào đạt được tới đỉnh phong cao nhất trên con đường tu đạo.

Ta đã nói đừng đụng đến ta rồi!

Diệp Thành liếc nhìn xuống phía dưới sau đó di chuyển, vì sát trận tuyệt sát hư thiên của Thái Thanh Cung đã đánh tới, choán lấp khắp thiên địa, trận dung khổng lồ, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương.

Thế nhưng mặc dù đòn công kích của Thái Thanh Cung mạnh nhưng lại không thể đánh trúng Diệp Thành, ngược lại còn khiến hư thiên nứt lìa, một vùng thiên địa đang yên ổn mà bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Khốn kiếp!

Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đi trước tiền trạm, sát phạt tới từ tứ phương sau đó là cấp bậc Chuẩn Thánh và cấp bậc cảnh giới Hoàng nhiều vô số, bóng người đông như nêm nhấn chìm cả thiên địa như muốn thôn tính tiêu diệt Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng bỏ trốn, tung ra một chưởng mở đường máu, tung hoành rong biển người như chốn không người, chỉ cần có kẻ nào chặn đường đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ thương không.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là Thánh Nhân mặc áo đen biết dịch thiên hoán địa của Thái Thanh Cung.

Đó là một nhân tài, nếu đem về nghiên cứu kĩ thì nói không chừng còn có thể moi thêm bí pháp của tông môn nào khác, giống như thần thông dịch thiên hoán địa nghịch thiên, hắn thực sự rất thích.

Long Gia và Tử Huyên đều thông thạo bí pháp dịch thiên hoán địa, năm xưa khi còn ở Đại Sở hắn rất muốn học nhưng không kịp, Thiên Ma đánh tới, và cứ thế cách trở cả hai trăm năm chưa được thực hiện.

Bí pháp này cũng giống với Thúc Địa Thành Thốn, tiên nhãn không thể nào phục chế, nếu trách thì chỉ có trách bí pháp này quá huyền diệu, cần thời gian lâu dài để giác ngộ, nhưng ít nhất cũng cần có người dẫn đường.

Hiện giờ Thánh Nhân áo đen kia là người dẫn đường, khó lắm mới bắt được một người, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Thế rồi chín Thánh Nhân xông đến, hợp sức ngự động một cái gương đồng, đó là một thánh vương binh, uy lực mạnh mẽ, vừa được tế ra liền khiến cửu tiêu chấn động.

Diệp Thành không nói gì, hắn cũng không dám khinh xuất đối đầu, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn tuyệt sát chí mạng.

Chín Thánh Nhân suýt chút nữa ói ra máu, đòn công kích của bọn họ chính là đòn tuyệt sát ngắm chuẩn Diệp Thành, tên này lại như con chuột, len lỏi khắp trời, có đánh thế nào cũng không trúng.

Cũng giống với bọn họ, những tu sĩ mạnh cấp Thánh Nhân khác của Thái Thanh Cung cũng vô cùng phẫn nộ, cứ thế phun ra máu.

Người đông cũng có cái hại, chớp mắt đã để biến mất, chúng khó lắm mới đuổi kịp, còn chưa kịp chiến đã lại bỏ chạy, vả lại còn chạy rất nhanh.

Hiện giờ cả thiên địa chỉ có cảnh tượng này là dị thường, trong đám người đen kịt, Diệp Thành giống như một đạo lưu quang xuyên qua chỗ này đến chỗ khác, giống như đang xe chỉ luồn kim vậy.

Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, Hoang Cổ Thánh Thể với khả năng chiến đấu bá đạo, tốc độ này cũng vô cùng cái thế, gần hai trăm nghìn người không thể nắm bắt được vị trí của hắn.

Chạy đi đâu?

Khi tu sĩ tứ phương tặc lưỡi thì ở một vùng trong thiên địa vang lên tiếng gằn giọng của Diệp Thành.

Hắn sát phạt đến vô cùng hung hãn, cuối cùng sát phạt đến vị trí cách Thánh Nhân áo đen không xa, đôi mắt như ngọn lửa rực cháy loé lên tiên mang, cứ thế nhìn chằm chằm vào Thánh Nhân áo đen, khoá chặt mục tiêu.

Thấy vậy, Thánh Nhân áo đen cau mày, đôi mắt nheo lại, hắn rất cảnh giác, lão ta biết mục tiêu của Diệp Thành chính là mình, nếu không thì người của Thái Thanh Cung đông như vậy sao lại đuổi theo hắn.

Đã biết mục đích của Diệp Thành thì sao lão ta dám dừng chân, do vậy mới nhanh chóng bỏ trốn, nơi nào đông thì len lỏi vào nơi đó.

Mặc dù cảnh giới của lão ta cao hơn Diệp Thành nhưng khả năng chiến đấu còn kém xa, một khi bị đuổi kịp thì kết cục sẽ chẳng ra sao, cũng vì lo lắng như vậy nên nào dám chiến đấu trực diện với Diệp Thành, chỉ còn nước bỏ trốn.

Đứng lại!

Diệp Thành đứng giữa hư thiên, đuổi theo.

Chặn hắn lại!

Thánh Nhân áo đen phẫn nộ, chỉ quan tâm tới việc bỏ trốn, liên tục xông về phía những người khác.

Mệnh lệnh của Thánh Nhân không ai dám phản kháng, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lần lượt xông tới, người tung chưởng ấn, người tung quyền ảnh, người dùng pháp khí, người dùng sát trận, ngưng tụ thành cả biển lớn sục sôi.

Diệp Thành mở ra phòng ngự dị tượng, vung kiếm Xích Tiêu, trảm diệt một phương, cứ thế đuổi theo Thánh Nhân áo đen kia.
Chương 1883: Nỗi nhục

Chặn hắn lại!

Thánh Nhân áo đen vẫn đang lùi về sau như một con chó chết chủ khiến tu sĩ tứ phương không khỏi tặc lưỡi.

Ngươi dù gì cũng là Thánh Nhân, dù thánh thể có mạnh nhưng cũng chỉ là Chuẩn Thánh, đến cả dũng khí tiếp một chiêu ngươi cũng không có?

Thấy tiếng dè bỉu chê bôi của tu sĩ tứ phương, Thánh Nhân áo đen kia cứ thế ngó lơ, không dám đại chiến, hắn bị Diệp Thành doạ sợ chết khiếp, chỉ sợ mất luôn cái mạng.

Lại nhìn về phía sau, từng đám người của Thái Thanh Cung xông lên nhưng đều lần lượt hoá thành huyết vụ, có không ít Thánh Nhân bị trảm diệt, không một ai có thể ngăn lại bộ pháp của Thánh Thể.

Thánh Nhân áo đen sợ rồi, lại lùi về sau, mỗi một bước lùi đều đẩy người bên cạnh lên.

Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, hắn không nói thêm lời nào mà vung tay đánh vào hư thiên.

Có điều hắn đã đánh giá thấp Thánh Nhân áo đen kia, lão ta sử dụng bí thuật nghịch thiên dịch thiên hoán địa để đổi vị trí với một Chuẩn Thánh của Thái Thanh Cung, nhanh chóng né qua được một chưởng của hắn.

Mặc dù Thánh Nhân áo đen đã né qua nhưng Chuẩn Thánh bị lão ta dịch chuyển vị trí lại nhận lấy kết cục thảm hại, hắn không biết vì sao lại trúng chưởng của Diệp Thành, cơ thể bùng nổ, nguyên thần cũng khó tránh khỏi bị tịch diệt.

Được lắm!

Diệp Thành mắng chửi, hắn điên cuồng thấy rõ, liên tiếp sử dụng Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, tung chưởng rợp trời.

Thánh Nhân áo đen kia cũng chẳng phải hạng vừa, vẫn là dịch thiên hoán địa, né qua đòn tuyệt sát của Diệp Thành, cứ thế trốn đi thật xa, vả lại còn không ngừng thay đổi vị trí trong không gian, chạy rất nhanh.

Hừ!

Diệp Thành tức tối, hắn dốc sức sát phạt tới, tỏ ra như thể không bắt được tên này thì chẳng khác gì cùng họ với lão.

Thế rồi cả vùng thiên địa vì hai người bỏ trốn và đuổi theo này mà trở nên náo nhiệt.

Tốc độ của Diệp Thành tuyệt thế vô song, bản lĩnh bỏ trốn của Thánh Nhân áo đen kia cũng vô địch thiên hạ, cả hai người len lỏi qua từng đám người đen kịt khiến tứ phương hoa mắt.

Điều khiến tu sĩ của Thái Thanh Cung phẫn nộ đó là tên Thánh Nhân áo đen kia thật sự mặt dày, vì để bỏ trốn mà nhiều lần dịch chuyển không gian, hết người này đến người kia của Thái Thanh Cung bị thay thế vào vị trí của lão, trong đó không thiếu Thánh Nhân liên tiếp hứng chịu từng đòn đánh liên tiếp của Diệp Thành.

Tiếng mắng chửi vang lên, tất cả đều xuất phát từ kẻ mạnh của Thái Thanh Cung, chỉ vì Thánh Nhân áo đen kia quá đê tiện, không ít người vì lão mà chịu thiệt, nhất thời nảy sinh ý dịnh muốn xông lên giúp đỡ Diệp Thành đánh giết tên này, một khi đuổi kịp thì cứ thế đạp đến chết.

Cứu ta!

Thánh Nhân áo đen điên cuồng thi triển dịch thiên hoán địa, khí huyết giảm sút, hắn đã không thể trụ lâu hơn được.

Đi nổi không?

Diệp Thành sát phạt đến, khi Thánh Nhân áo đen định thi triển dịch thiên hoán địa đuổi theo thì hắn đã vung ra chưởng đao chém đến mức khiến tên này nửa quỳ giữa hư không, máu tươi bắn vọt.

Ta liều mạng với ngươi!

Thánh Nhân áo đen phẫn nộ, huyết tế bản nguyên, nhất chỉ chỉ ra mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ.

Diệp Thành không né tránh cũng không phòng ngự, hắn đối đầu với nhất chỉ này và không ngừng tung chưởng đáp trả, mạnh như Thánh Nhân cũng không thể trụ được, cơ thể nứt lìa, máu tươi phun ra.

Thánh Nhân áo đen quỳ xuống, bị Diệp Thành dùng bí pháp phong ấn trong đại đỉnh.

Bao vây lấy hắn!

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung xông lên, cho dù nhân phẩm của Thánh Nhân áo đen chẳng ra sao nhưng dù gì cũng là trưởng lão của Thái Thanh Cung, nếu như bị bắt đi thì lần này bọn họ quay về không tránh được bị trách tội.

Điều quan trọng nhất là Diệp Thành chính là kẻ mà Thái Thanh Cung truy đuổi, nếu như để hắn bỏ tốn thì Thái Thanh Cung còn đâu thể diện, gần hai trăm tu sĩ của Thái Thanh Cung không bắt nổi Chuẩn Thánh, đây mới là điều đáng xấu hổ.

Cút!

Diệp Thành đại khai sát giới, một tay cầm Bá Long Đao, một tay còn lại cầm kiếm Xích Tiêu, cả chặng đường không ngừng làm loạn, hắn mở ra đường máu xông lên.

Sau khi xông ra khỏi vòng vây, tên này bỏ chạy cực nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Đuổi theo!

Tu sĩ Thái Thanh Cung phẫn nộ lao lên truy lùng, kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời khiến cả thiên địa nứt lìa.

Lại nhìn tu sĩ tứ phương, bọn họ không đuổi theo xem nữa vì bọn họ biết Thái Thanh Cung không đuổi kịp Diệp Thành, bọn họ đã từng thấy bản lĩnh bỏ trốn của hắn, người thường không thể đuổi theo hắn được.

Sự thực chứng minh Thái Thanh Cung quả thực không đuổi kịp Diệp Thành.

Hoặc có thể nói đuổi mãi đuổi mãi cũng không thấy bóng Diệp Thành đâu, như thể hắn bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

Khốn kiếp!

Tiếng gằn phẫn nộ vang lên khắp không gian, quá nhiều Thánh Nhân của Thái Thanh Cung phun ra máu, không chỉ vì bị thương mà còn vì quá phẫn nộ, trận thế lớn như vậy không những không bắt được Diệp Thành mà ngược lại còn để hắn bắt đi một Thánh Nhân.
Chương 1884: Không uổng công vô ích

Diệp Thành chạy đi, trốn vào hố đen không gian nhờ vào sự giúp đỡ của Tiên Luân Thiên Đạo, một lúc lâu sau mới hắn ra khỏi hố đen.

Tâm trạng của hắn rất tốt, trên đường đi còn ngâm nga điệu nhạc, miệng cười ngoác ra không khép lại được.

Chuyến đi này hắn thu hoạch được rất nhiều, có được một độn giáp thiên tự, bắt được một Thánh Nhân thông hiểu Dịch Thiên Hoán Địa của Thái Thanh Cung, ngoài ra, túi đựng đồ của ba tên thần tử cũng đã bị hắn lấy mất.

Không biết bao lâu sau hắn mới bước lên hư thiên, thấy cổ thành nào cũng đi vào xem, đáng tiếc là không tìm được người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng lại gặp không ít kẻ mạnh của Thái Thanh Cung.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới trở lại cổ thành nơi đã hẹn với Tiểu Linh Oa và Man Sơn.

Còn chưa đi vào cổ thành, Diệp Thành đã thấy cáo thị dán trên tường thành, vẫn là mấy người bọn hắn, nhưng lệnh ban thưởng lần này ngoài Thái Thanh Cung còn có Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành.

Các ngươi giàu thật đấy! Diệp Thành bĩu môi, dời mắt, bước vào cổ thành.

Cổ thành về đêm vẫn sầm uất, hơn nữa còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, đám người túm năm tụm ba, lúc nào cũng có một kẻ lắm lời, nước miếng văng khắp bầu trời: “Các ngươi không nhìn thấy thôi, Hoang Cổ Thánh Thể thần thông lắm, Thái Thanh thần tử, Phiếu Miểu thần tử và Chí Tôn thần tử liên thủ cũng bị hắn đánh bại hết, Thái Thanh Cung có gần hai trăm nghìn tu sĩ cũng không ngăn cản được hắn”.

“Lượng người bị thương và tử vong của Thái Thanh Cung rất nhiều, nghe nói còn bị bắt mất một Thánh Nhân”, có người thở dài.

“Bá đạo vậy ư! Sức chiến đấu của Thánh thể có thể sánh ngang với Dao Trì thần nữ của Đông Hoang chúng ta rồi”.

“Nghe nói Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành giận lắm, cũng đã hạ lệnh truy sát, phần thưởng còn nhiều hơn cả Thái Thanh Cung”.

“Thánh thể đúng là Thánh thể”, có người tặc lưỡi: “Lúc trước một mình hắn đuổi theo gần năm trăm tàu chiến của Thái Thanh Cung ở Huyền Hoang Tinh Hải, bây giờ tới Huyền Hoang Đại Lục lại còn kinh thiên động địa hơn”.

“Xem ra mình lại nổi tiếng rồi”, suốt chặng đường trở về khu vườn nhỏ, Diệp Thành đều nghe thấy những tiếng bàn tán thế này.

“Ai yo!”, vừa vào khu vườn, phía Tiểu Linh Oa đã lập tức bước tới, đứng quây xung quanh Diệp Thành, không ngừng tặc lưỡi cảm thán: “Hoang Cổ Thánh Thể đúng là lợi hại”.

“Đừng nói nhảm nữa”, Diệp Thành mắng, nhìn quanh một lượt không thấy Thái Cực Chân Thể đâu mới quay lại nhìn ba người: “Thái Cực Chân Thể đi đâu rồi?”

“Đây này”, Man Sơn lấy một túi đựng đồ cỡ lớn dắt ở bên hông ra, có thể nói là một chiếc bao tải lớn, hất một cái, người bên trong rơi ra, người đó chính là Thái Cực Chân Thể.

Thấy vậy, Diệp Thành đang uống rượu khoé miệng cũng không khỏi co giật: “Thế… Thế này là thế nào?”

Cũng không trách hắn như vậy, chỉ vì Thái Cực Chân Thể lúc này quá bết bát, từ đầu đến chân bị trói buộc hơn trăm loại phong ấn, tầng tầng lớp lớp.

Người khó hiểu nhất phải là Thái Cực Chân Thể, từ khi bị đưa vào khu vườn nhỏ đã bị hai tên này đánh ngất, tới khi tỉnh lại đã bị phong ấn không thể cử động, còn bị nhét vào trong chiếc bao tải lớn, đến bây giờ hắn ta vẫn không biết vì sao Tiểu Linh Oa và Man Sơn lại trói mình.

“Chúng ta sợ ngươi chạy mất”, thấy Thái Cực Chân Thể đen mặt, Tiểu Linh Oa và Man Sơn lắc đầu nói: “Chỉ có phong ấn ngươi lại chúng ta mới yên tâm, khiến ngươi chịu khổ rồi”.

“Không có ai làm như hai người cả”, Diệp Thành lập tức mắng.

“Ngươi nói thẳng đi! Hắn có phải Liễu Dật không?”, Man Sơn không nhiều lời, lấy gậy lang nha của mình ra ngay.

“Nếu đúng thì còn được, không đúng thì lão tử phải đánh hắn một trận”, Tiểu Linh Oa cũng lấy bổng chuỳ ra, hét to: “Vì cứu hắn mà chúng ta suýt mất mạng đấy”.

“Hai người nghĩ sao?”, Diệp Thành liếc mắt, giơ tay giải trừ phong ấn trên người Thái Cực Chân Thể, sau đó còn có một tia tiên quang phóng ra, bay thẳng vào giữa chân mày của hắn ta.

Mắt Tiểu Linh Oa và Man Sơn sáng lên, nhìn động tác này của Diệp Thành là biết Thái Cực Chân Thể chính là Liễu Dật chuyển kiếp, cũng may không uổng công vô ích, ít nhất họ đã cứu đúng người.

Thái Cực Chân Thể vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, chưa nói lời nào đã thấy một tia tiên quang bay vào đầu mày, hơn nữa còn mang tính xâm lược, bay thẳng tới chỗ sâu nhất của linh hồn hắn ta.

Tiếp theo là quá trình mà tất cả những người chuyển kiếp đều phải trải qua, ôm đầu rên lên đau đớn.

Người chuyển kiếp tìm về ký ức cần một khoảng thời gian, Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, lấy tử kim quan của Thái Thanh thần tử ra, lấy đi độn giáp thiên tự trên đó, lạc ấn trên đại đỉnh.
Chương 1885: Thương lượng

Ngoài ra, chuyến này hắn còn lấy được rất nhiều loại pháp khí, ném ra hết đống này đến đống khác.

Hỗn Độn Thần Đỉnh trước nay không bao giờ từ chối thứ gì, lạc ấn độn giáp thiên tự xong, có bao nhiêu pháp khí là nó hấp thu hết bấy nhiêu.

Mắt Kì Vương sáng lên, nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh bằng đôi mắt sáng rực, với nhãn giới của nó đương nhiên nhìn ra sự bất phàm của đại đỉnh, tuy là pháp khí cấp Thánh binh nhưng cảm tri kỹ thì thấy nó cũng không yếu hơn Thánh Vương binh.

Thoáng chốc, Liễu Dật chuyển kiếp ngừng run rẩy, ký ức đã khôi phục, hắn ta ngơ ngác nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành mỉm cười, bước lên ôm lấy Liễu Dật, luân hồi kiếp trước tới kiếp này, sau hai trăm năm, đã từng là huynh đệ thân thiết, giờ đây hai người đều rơi lệ, tất cả đều không cần nói thành lời.

Màn đêm vẫn rất yên bình.

Bầu không khí trong khu vườn nhỏ rất ấm áp, Diệp Thành đưa Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên cùng với rất nhiều người chuyển kiếp đã tìm được ra, mọi người uống rượu, ngắm nhìn bầu trời sao, nhớ về quê hương mình.

Đêm khuya, mọi người uống rượu say sưa rồi ngủ thiếp đi, hầu hết trong giấc mơ mọi người đều lẩm bẩm hai chữ Đại Sở.

Diệp Thành hoá giải men rượu, đi vào trong phòng, lập kết giới rồi thả Thánh Nhân áo đen của Thái Thanh Cung ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, đêm khuya thanh vắng, mang ra nghiên cứu là một lựa chọn không tồi.

“Thái Thanh Cung sẽ không buông tha cho ngươi đâu”, vừa được thả ra, Thánh Nhân áo đen đã gào thét dữ dội, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt oán hận, ông ta cắn răng nghiến lợi như ác ma đến từ Cửu U.

“Đừng làm ta sợ, ta nhát gan lắm”, Diệp Thành nói xong đặt tay lên đỉnh đầu Thánh Nhân áo đen, hắn cũng lười nói nhảm với ông ta, bắt đầu dùng bí pháp sưu hồn, ra tay nhanh nhẹn, gọn gàng.

Khuôn mặt Thánh Nhân áo đen biến mất dạng, ông ta đau đớn gào thét, thất khiếu đều chảy máu, thần hải ong ong, đầu như muốn vỡ tung, thuật sưu hồn quá bá đạo, đến ông ta cũng khó mà kháng cự.

Diệp Thành chẳng hề thương hại, tiếp tục mạnh mẽ sưu hồn, thương hại kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Đúng như hắn nghĩ, trên thần hải ký ức của Thánh Nhân áo đen có cấm chế, nếu ai cưỡng ép sưu hồn phạm đến cấm chế đó thì ký ức sẽ tự động biến mất, đây là cách mà tu sĩ hay dùng.

Hết cách, hắn chỉ đành ngừng sưu hồn, cười tủm tỉm nhìn Thánh Nhân áo đen đã sống dở chết dở: “Chắc ông cũng biết ta muốn gì, chúng ta trao đổi đi, cho ta bí pháp, ta tha mạng cho ông”.

“Đừng hòng”, Thánh Nhân áo đen gào to, lúc này ông ta lại rất kiên quyết, không sợ sệt như ban ngày.

“Ta thích người mạnh miệng”, Diệp Thành không giận, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy một chiếc bình ngọc ra, bên trong phong ấn một con cổ trung đen sì.

“Hầu hết mọi người ở Thái Thanh Cung đều biết thứ này”, Diệp Thành lắc lư chiếc bình ngọc, đây là thứ hắn tìm được trong túi đựng đồ của Thái Thanh thần tử, là một loại cổ trùng cực kỳ hung ác.

“Một con cổ trùng mà đã muốn ta phục tùng, ngươi coi thường lão phu quá đấy”, Thánh Nhân áo đen liếc mắt nhìn, dường như đã nhận ra là cái gì, tuy sợ nhưng không hề dao động.

“Ông đúng là nhạt nhẽo”, Diệp Thành cất bình ngọc đi: “Hình như hai ta cũng đâu có ân oán gì, thương lượng đi, ta có được thứ ta muốn, ông lại có được sự sống, cuộc giao dịch tốt vậy mà”.

“Muốn có được bí pháp kia cũng không phải không thể thương lượng”, không ngờ lúc này Thánh Nhân áo đen lại đồng ý.

“Nói ta nghe đi”, Diệp Thành ngồi thẳng người.

“Giúp lão phu tiêu diệt Ân Trọng, bí pháp sẽ giao cho ngươi”.

“Ân Trọng? Ân Trọng là ai?”

“Không phải ngươi đã quên chuyện đuổi giết gần năm trăm tàu chiến của Thái Thanh Cung trên Huyền Hoang Tinh Hải rồi đấy chứ?”, Thánh Nhân áo đen hừ lạnh: “Chuẩn Thánh Vương cầm đầu hôm đó chính là Ân Trọng”.

“Bảo sao nghe quen thế”, Diệp Thành sờ cằm”.

“Giúp lão phu giết ông ta”, khi Thánh Nhân áo đen nói lời này, trong mắt còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

“Đúng là khiến ta ngạc nhiên”, Diệp Thành không khỏi cảm thán: “Ông và Ân Trọng đều là trưởng lão của Thái Thanh Cung, ông muốn giết ông ta như vậy, xem ra hai người có thù lớn lắm”.

“Đừng nhiều lời nữa, có giết hay không?”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng hỏi.

“Đó là Chuẩn Thánh Vương đấy”, Diệp Thành nhún vai: “Ta không đánh lại ông ta, nhưng nếu ông dạy bí pháp đó cho ta trước thì lại khác, ta có thể hợp tác với đồng đội mình để đánh ông ta”.

“Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba đấy à?”, Thánh Nhân áo đen nở nụ cười rất âm u, đáng sợ.

“Tiêu diệt một Chuẩn Thánh Vương khó khăn thế nào, ít nhất ông cũng phải cho ta chút chiêu trò gì đã chứ!”, Diệp Thành xoè tay: “Lỡ đâu ta giúp ông tiêu diệt được ông ta, xong chuyện ông lại không cho ta bí pháp thì ta biết tìm ai đòi lại công bằng?”

“Giải trừ phong ấn cho ta, ta truyền một phần cảnh cho ngươi trước”.

“Vậy mới đúng chứ!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom