• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1521-1525

Chương 1521: Đòi người

Thấy sắc mặt Diệp Thành liên tục thay đổi, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công đều bật cười, nếu Pháp Thông thật sự tới nói lý lẽ thì đương nhiên họ cũng sẽ giải quyết, đây là Chu Tước Tinh, chúng ta là hai Chuẩn Thánh chẳng lẽ lại sợ ngươi?

Diệp Thành xuỳ một tiếng nhưng lại day mạnh đầu lông mày.

Hắn rất muốn có chữ Vạn trên bình bát của Pháp Hải, nhưng Phật Đà Tinh có hai Chuẩn Thánh trấn thủ, vậy thì đừng nói đến những chuyện khác.

Tình cảnh của nhà Chu Tước hiện nay rất khốn khó, có thể nói là thù trong giặc ngoài, không thể trở mặt với hai Chuẩn Thánh của Phật Đà Tinh nữa, có trời mới biết đám người cứng đầu, cố chấp đó sẽ làm ra chuyện gì khiến hắn bất ngờ nữa.

Haiz!

Nghĩ một lúc, Diệp Thành lắc đầu bất lực, thầm nói trong thời gian ngắn không thể có được Độn Giáp Vạn Tự đó rồi.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới gạt mọi suy nghĩ, nhẹ giọng cất lời: “Vãn bối muốn gặp Khô Nhạc, chỉ khi mặt đối mặt vãn bối mới có thể nghiên cứu kỹ lưỡng được chú ấn thượng cổ đó, nếu như có thể, hai vị hãy cố gắng thu xếp cho chúng ta gặp mặt”.

“Đương nhiên ta biết ngươi muốn gặp ông ta, nhưng ông ta đang bế quan rồi”, Nhược Thiên Chu Tước bất lực nói.

“Biết chọn thời gian thật”, Diệp Thành gãi đầu.

“Chín ngày nữa là thọ thần của Khô Nhạc, ngày đó chắc chắn ông ta sẽ xuất quan”, Mục Huyền Công vuốt râu lên tiếng.

“Thọ thần”, Diệp Thành sờ cằm.

“Nói đến thọ thần của ông ta thật sự khiến lão thân xấu hổ”, Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười tự giễu: “Cảnh tượng đó cực kỳ hùng tráng, đến Chuẩn Thánh như lão thân cũng chưa từng có vinh dự ấy, còn có đám vãn bối không có chí tiến thủ của nhà Chu Tước ta nữa, chúng cũng chen nhau cống hiến pháp bảo”.

“Sức kêu gọi của luyện đan sư cấp bảy quá lớn”, Mục Huyền Công cười tiếp lời: “Người như vậy từ một khía cạnh nào đó thậm chí còn hơn cả Chuẩn Thánh như chúng ta, tình hình của U Đô hiện tại rất phức tạp”.

“Vậy ngày đó tặng cho ông ta một món quà lớn đi”, Diệp Thành cười nhạt.

“Ý ngươi là sẽ ra tay vào ngày đó?”, Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước đều nhìn Diệp Thành.

“Thời cơ đã chín muồi thì không cần chờ thêm nữa”, Diệp Thành trầm tư: “Đan Phủ đã có thực lực để đối kháng trực diện với Linh Đan Các, có thể đối kháng thì đương nhiên cũng có thể thay thế”.

“Nhưng chú ấn thượng cổ đó…”

“Chuyện chú ấn cứ giao cho vãn bối”, Diệp Thành nói xong thì đứng dậy: “Vãn bối tự có sách lược vẹn toàn”.

“Đã rất nhiều năm rồi lão thân chưa được thấy hậu bối nào tự tin như hắn”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Nhược Thiên Chu Tước cười vui vẻ.

“Chúng ta già thật rồi”, Mục Huyền Công mỉm cười lắc đầu, cũng nhìn về hướng Diệp Thành rời đi với ánh mắt đầy ngạc nhiên cảm thán: “Sự tồn tại của hắn dường như đã cho lão phu thấy một thời kỳ thịnh thế”.

Khi cả hai cảm khái thì Diệp Thành đã xuống tầng thứ chín.

Lúc này trời đã sáng, ánh nắng ấm áp phủ khắp Chu Tước Tinh, một ngày tràn ngập sức sống đang đến.

Diệp Thành đi từ tầng chín xuống tầng ba.

Từ xa, hắn đã thấy bên ngoài linh sơn Đan Phủ chật kín người, số lượng cực kỳ đông.

Nhạc Chân!

Diệp Thành liếc mắt đã thấy Nhạc Chân trên vân đoàn đông đúc, ông ta ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh thoải mái, mang dáng vẻ cao ngạo xa cách của một bậc tiền bối.

“Thả luyện đan sư Linh Đan Các của chúng ta ra”, bên ngoài Đan Phủ vang lên tiếng hô hống hách vang dội.

“Họ đi vào từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy ra”.

“Chúng ta nghi ngờ bọn họ đã gặp chuyện gì bất trắc ở trong Đan Phủ”.

“Nếu đệ tử Linh Đan Các của ta có mệnh hệ gì, Đan Phủ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích”, tiếng hô to lần lượt vang lên tạo thành làn sóng thuỷ triều, khiến mọi người tập trung vây xem.

Thấy vậy, Diệp Thành bất giác cười mỉa mai, thầm nói Linh Đan Các lại xuất chiêu rồi, hơn nữa còn là chiêu hèn hạ vu oan giá hoạ cho người khác.

Đúng thế, Linh Đan Các lại tung ra chiêu mới, bọn chúng không vào được Đan Phủ nên phái luyện đan sư trà trộn vào trong dò la tin tức, nhưng tất cả những người phái đi đều không một ai quay về, hơn nữa linh sơn Đan Phủ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đến truyền âm cũng không truyền ra được chứ đừng nói là lấy thông tin về Đan Phủ.

Vì vậy bọn chúng đành phải dùng cách này, gào to hò hét muốn đón luyện đan sư về, đây cũng là một cái cớ rất thuyết phục.

Diệp Thành nhìn một lần cuối rồi tế truyền tống trận ra, hiện thân trên đỉnh núi của linh sơn Đan Phủ.

“Đan Phủ phong ấn sơn môn, lẽ nào có hành động đáng xấu hổ gì không muốn cho người khác biết?”, tiếng hò hét bên ngoài núi vẫn không ngừng vang lên, tiếng hô phụ hoạ không ngớt, xem ra thuỷ quân của luyện đan sư cũng rất đông.

“Phủ chủ…”, thị vệ của Niệm Vi đồng loạt nhìn về phía Diệp Thành.

“Mở sơn môn, thả người”, Diệp Thành cười nhàn nhạt: “Nên làm thế nào chắc các ngươi đều biết rồi chứ?”

“Đã biết”, các thị vệ của Niệm Vi đều mỉm cười.

Ngay sau đó, sơn môn của Đan Phủ mở ra.

Lập tức, đan hương nồng đậm cực kỳ thuần khiết xộc ra, khiến cho những người bên ngoài Đan Phủ đều chấn động, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, họ đã luyện ra bao nhiêu đan dược mới có được đan hương thế này chứ?!

Dưới sự chú ý của mọi người, gần ba mươi luyện đan sư được đưa ra khỏi Đan Phủ, tất cả đều là gian tế do Linh Đan Các cử đến.

Chỉ là ai cũng gãi đầu với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu sao mình lại ở Đan Phủ.

Diệp Thành đứng trên đỉnh núi lặng lẽ quan sát, hắn thả những người này không có nghĩa là để cho bọn chúng mang theo bí mật trở về, những hình ảnh về Đan Phủ trong ký ức của những tên gian tế ấy đều đã bị xóa sạch.

Các trưởng lão của Linh Đan Các đã đón những tên gian tế đó về nhưng không hỏi được bất kỳ thông tin hữu ích nào, sau khi sử dụng bí pháp nhìn lén mới phát hiện ký ức của đám gian tế đều đã bị xoá sạch.

“Đan Phủ đúng là ức hiếp người quá đáng”, Nhạc Chân trên vân đoàn chợt quát lạnh một tiếng.

“Nhạc các lão nói gì vậy? Đan Phủ ức hiếp người khác chỗ nào?”, Diệp Thành cười thích chí.

“Các ngươi xoá ký ức của đệ tử Linh Đan Các ta còn dám chối cãi à? Các ngươi nhất định phải cho Linh Đan Các một lời giải thích về chuyện này, nếu không chúng ta sẽ bẩm báo lại với sư tôn, trừng phạt những kẻ lòng dạ độc ác như các ngươi”.

“Đệ tử Linh Đan Các của ông cái gì? Bọn họ đã gia nhập Đan Phủ của ta rồi”, Diệp Thành nở nụ cười ung dung: “Đã gia nhập Đan Phủ của ta thì phải tuân thủ quy tắc của linh sơn Đan Phủ một cách vô điều kiện, bây giờ họ không muốn làm đệ tử của Đan Phủ nữa thì ta cũng không ngăn cản, nhưng họ không thể mang đi bất cứ thứ gì của Đan Phủ, kể cả những gì họ đã nhìn thấy trong Đan Phủ”.

“Ngươi…”, Nhạc Chân bị những lời này của Diệp Thành làm cho cứng họng, không nói được gì.

“Nếu Nhạc các lão không còn chuyện gì nữa thì có thể đi được rồi”.

“Đi?”, Nhạc Chân cười khẩy: “Hôm qua không chỉ có ba mươi luyện đan sư vào Đan Phủ của ngươi, những người khác đâu? Thả hết ra đây cho ta, muốn ăn sẵn à? Đừng mơ!”

“Được”, Diệp Thành nở nụ cười giễu cợt, giọng nói truyền khắp Đan Phủ: “Tất cả luyện đan sư của linh sơn Đan Phủ tập hợp hết bên ngoài sơn môn, nếu ai muốn về cùng Nhạc các lão, bản phủ chủ sẽ không ngăn cản”.

Diệp Thành vừa dứt lời, các luyện đan sư của Đan Phủ liền bước ra khỏi sơn môn, xếp hàng ngay ngắn, số lượng có tới hơn mười nghìn người.

Nhiều… Nhiều vậy sao?

Nhìn các luyện đan sư của Đan Phủ xếp hàng ngay ngắn, những người đứng xem không khỏi sửng sốt, họ không biết rằng trong thời gian dài như vậy Đan Phủ đã thu nạp được nhiều luyện đan sư thế này, con số quá mức kinh ngạc.

Lại nhìn đến những luyện đan sư của Đan Phủ, sau khi đi ra ai nấy đều ngậm một cây tăm trong miệng, ống quần xắn cao, phần lớn bọn họ đều đầu bù tóc rối, hơn nữa hầu hết đều rất ngông nghênh.

Nhìn cảnh này, khoé miệng của những người xem đều giật giật, đây là luyện đan sư hả? Nhìn thế nào cũng thấy giống một đám lưu manh.
Chương 1522: Đối đầu tập thể

“Ta nghe nói ngươi lại luyện chế được một viên đan dược nữa à?”

“Ngươi chỉ cần nói có lợi hại hay không thôi?”

“Đừng đắc ý nữa, ta cũng có thể luyện ra được”.

Bên ngoài linh sơn Đan Phủ, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, các luyện đan sư của Đan Phủ đứng thảo luận cùng nhau, người nói chuyện, người tán gái, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Thấy vậy Nhạc Chân nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, trong mắt ông ta, luyện đan sư của Đan Phủ vẫn là những người đẳng cấp thấp, nếu cho ông ta một cơ hội nữa, ông ta cũng vẫn không chọn họ.

Nhưng tình hình hiện tại thế nào? Để tấn công Đan Phủ, ông ta vẫn sẵn sàng tạo mối quan hệ, cho họ cơ hội.

Nhạc Chân tin chắc rằng chỉ cần mình cho cơ hội thì với danh tiếng của mình và sức hấp dẫn của Linh Đan Các, luyện đan sư của Đan Phủ chắc chắn sẽ tranh nhau đi theo mình, chỉ cần dẫn luyện đan sư của Đan Phủ về thì Đan Phủ sẽ trở nên hữu danh vô thực.

Nghĩ đến đây, khoé miệng Nhạc Chân cong lên tạo thành nụ cười giễu cợt, ông ta nhìn về phía đỉnh núi Đan Phủ, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang vắt chân uống rượu xuyên qua làn mây mù và cấm chế của Đan Phủ.

“Ta nói này Nhạc các lão, rốt cuộc ông có chọn không?”, Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Chân.

“Đối đầu với Linh Đan Các của ta, ngươi sẽ chết rất thảm”, Nhạc Chân khịt mũi lạnh lùng.

“Xuỳ”, Diệp Thành không cho là vậy.

“Các ngươi đều có tư cách trở thành đệ tử của Linh Đan Các, theo ta về Linh Đan Các đi”, Nhạc Chân dời mắt khỏi Diệp Thành, nhìn xuống dưới, lời nói uy nghiêm, cao cao tại thượng.

Nhưng trước lời nói của Nhạc Chân, luyện đan sư của Đan Phủ như không nghe thấy, người nói chuyện vẫn nói chuyện, người tán gái vẫn tán gái.

Việc làm này của luyện đan sư Đan Phủ khiến những người vây xem đều choáng váng, họ đang làm gì vậy? Đó là các lão của Linh Đan Các, thân phận cao quý nhường nào, các ngươi đều bị điếc hết à? Không nghe thấy hả?

Lại nhìn đến Nhạc Chân, sắc mặt ông ta đã hoàn toàn sầm xuống, tái xanh, khuôn mặt già nua bỏng rát.

Ông ta là ai? Là các chủ của Linh Đan Các, đã bao giờ bị phớt lờ như thế? Hơn nữa còn bị một nhóm luyện đan sư mà ông ta cho rằng không có tài cán gì phớt lờ. Đây là gì? Là thẳng thừng vả vào mặt ông ta đấy.

“Các ngươi dám không nghe theo Linh Đan Các?”, nghĩ đến đây, Nhạc Chân phẫn nộ tột đỉnh đột nhiên quát lớn.

“Kẻ nào đang gào đấy hả? Làm ta giật cả mình”, có người trong số luyện đan sư của Đan Phủ mắng lại một câu.

“Ôi chao, đây chẳng phải Nhạc Chân các chủ à?”

“Có lỗi quá, ông đứng ở nơi cao quá, ta không nhìn thấy”.

“Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi”, luyện đan sư của Đan Phủ vội vàng hành lễ, xong việc lại tiếp tục nói chuyện, tán gái, một lần nữa không ngó ngàng đến Nhạc Chân trên vân đoàn, những người vây xem đều trợn mắt há mồm.

“Khốn kiếp”, Nhạc Chân giận tím mặt, hét lớn rung chuyển bầu trời.

“Ta nói này, rốt cuộc các ngươi có đến Linh Đan Các không? Không đi thì cũng phải cho người ta một câu trả lời chứ! Nhìn xem các ngươi làm cho người ta tức giận thế nào kìa”, Diệp Thành lên tiếng, còn giả vờ trách cứ nhìn luyện đan sư nhà mình.

“Linh Đan Các?”, luyện đan sư của Đan Phủ khó hiểu: “Chúng ta đang ở Đan Phủ rất tốt, sao phải đến Linh Đan Các?”

“Trong mắt Linh Đan Các, chúng ta đều là những kẻ vô dụng”.

“Hôm đó chúng ta đã nghe rất rõ ràng Linh Đan Các gọi chúng ta là những kẻ không có tài cán gì”.

“Đến đó cũng chỉ khiến người ta ghét bỏ thôi”.

“Đi, về nhà luyện đan nào”, nói rồi các luyện đan sư của Đan Phủ khoác vai nhau quay về linh sơn Đan Phủ, trên mặt ai cũng hiện rõ chữ ‘sảng khoái’, họ còn không quên ra dấu thành công với Diệp Thành, phen này đáp trả Nhạc Chân lần này thật sự khiến họ rất sung sướng.

“Các ngươi… Các ngươi…”, Nhạc Chân đứng lên, vẻ mặt gớm ghiếc, người run lên vì tức.

“Nhạc các lão, ông cũng thấy rồi đấy, không phải ta không thả người mà là người ta không chịu theo ông về”, Diệp Thành lại lên tiếng: “Chuyện này không thể trách ta được, tuy là phủ chủ nhưng ta cũng phải tôn trọng họ chứ, phải không? Nói ra thì Linh Đan Các của các ông cũng thật là, làm việc chẳng có lý lẽ gì cả. Mà cái bản mặt già của ông nữa, thật sự giống như bị sét đánh, xấu như ma, ông có cần mặt mũi nữa không…”

Phụt!

Diệp Thành còn chưa nói xong Nhạc Chân đã phụt máu, ông ta hít thở không thông, ngã từ trên vân đoàn xuống.
Chương 1523: Không chênh lệch nhiều

Các chủ!

Các trưởng lão của Linh Đan Các đồng loạt tiến lên.

Lại nhìn đến những người xem, ai nấy đều tặc lưỡi thở dài, có thể khiến tu sĩ cảnh giới Hoàng tầng thứ chín nôn ra máu, đạo hạnh của phủ chủ Đan Phủ đúng là không phải hạng xoàng.

Ù!

Trong những tiếng tặc lưỡi cảm thán, sơn môn của Đan Phủ đóng lại, lại một lần nữa hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, sau đó còn có tiếng nói hư ảo vọng ra: “Tất cả luyện đan sư mà linh sơn Đan Phủ thu nạp, bất cứ ai vào Đan Phủ của ta đều có nhà, hàng năm có bổng lộc, tiến cấp có thưởng, cung cấp nguyên liệu luyện đan vô điều kiện, truyền dạy thuật luyện đan vô điều kiện, mở ý cảnh luyện đan vô điều kiện, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn chuyện tốt như thế nữa đâu…”

Giọng nói hư ảo của Diệp Thành mang theo bí pháp, vang vọng vô hạn giữa đất trời khiến cho Nhạc Chân vừa mới tỉnh đã lại hộc ra một ngụm máu nữa.

Nhưng lời nói của Diệp Thành vẫn khiến cho mắt những luyện đan sư đang ở góc tối phải sáng lên, trong số đó có không ít luyện đan sư của Linh Đan Các.

Những luyện đan sư ở đây không có ai là kẻ ngốc, Linh Đan Các đã ngỏ lời mời nhưng luyện đan sư của Đan Phủ lại hoàn toàn phớt lờ, đây là một minh chứng rất rõ ràng, chứng minh đãi ngộ của Đan Phủ thật sự đúng như phủ chủ Đan Phủ nói.

Lập tức có rất nhiều người thầm hạ quyết tâm, Đan Phủ đối đầu trực diện với Linh Đan Các như vậy, nếu nói không có chỗ dựa phía sau thì ai tin?

Đi!

Luyện đan sư của Linh Đan Các khiêng Nhạc Chân tiu nghỉu ra về, vốn ra quân ồ ạt tới hỏi tội nhưng lại bị vả mặt ngay trước mặt bao người, Nhạc Chân không còn mặt mũi, mà Linh Đan Các cũng chẳng còn mặt mũi.

So với bọn chúng, trong linh sơn Đan Phủ lại đầy ắp tiếng cười, đã nhiều năm rồi họ không được sung sướng như bây giờ.

“Hôm nay mọi người làm tốt lắm, phủ chủ ta mời các ngươi uống rượu”, trên đỉnh núi vang lên tiếng cười của Diệp Thành.

“Phủ chủ đúng là nói lời giữ lời”, các luyện đan sư của Đan Phủ đều cười toét miệng, đã có người nới lỏng thắt lưng, hiếm khi phủ chủ cho nghỉ ngơi, lại còn mời rượu, vậy thì phải uống cho thật đã.

Chẳng mấy chốc, trong Đan Phủ bày ra tiệc rượu, mùi thơm của rượu và mùi thơm của đan dược hoà quyện vào nhau, ngửi càng thêm sảng khoái.

Chuyện ngày hôm nay đã lan rộng khắp U Đô, hành động của Đan Phủ uy danh vang dội, khiến rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám đối đầu trực diện với Linh Đan Các của U Đô như thế.

Khốn kiếp!

Trên tầng thứ tám vọng lại tiếng hét giận dữ của đám Nhạc Sơn, bọn chúng không phẫn nộ vì Nhạc Chân bị tức nôn ra máu, bọn chúng vốn cũng chẳng quan tâm, điều bọn chúng tức giận là không ngờ Đan Phủ lại dám không nghe theo Linh Đan Các.

“Đến tìm nhà Chu Tước, hạ lệnh cấm Đan Phủ”, Nhạc Sơn nổi trận lôi đình nói.

“Đan Phủ dám công khai chống lại Linh Đan Các như thế, phía sau chắc chắn có người hỗ trợ”.

“Vậy thì sao? Là Nhược Thiên Chu Tước thì thế nào?”, Nhạc Sơn lạnh lùng nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ta muốn xem xem rốt cuộc bà ta sẽ bảo vệ linh sơn Đan Phủ hay Linh Đan Các của U Đô?”

“Lời này của sư huynh sai rồi”, Nhạc Tấn vuốt râu: “Đến tìm nhà Chu Tước chứng minh Linh Đan Các chúng ta sợ Đan Phủ của hắn, sẽ bị người khác coi thường, chúng ta cũng sẽ trở thành trò cười cho cả U Đô”.

“Chờ qua thọ thần của sư tôn rồi quyết định cũng chưa muộn”, Nhạc Mặc nhàn nhạt nói: “Một Đan Phủ thôi mà, không dấy lên được sóng to gió lớn gì đâu”.

“Thọ thần của sư tôn”, mắt mấy người đều sáng lên, thầm nói so với Đan Phủ thì đây mới là chuyện ưu tiên hàng đầu, có tâm tư đối phó Đan Phủ không bằng nghĩ cách khiến cho sư tôn vui lòng.

Uống! Uống!

Khi đám Nhạc Sơn bàn bạc thì bầu không khí của linh sơn Đan Phủ vẫn rất sôi nổi, náo nhiệt.

Đến khi màn đêm buông xuống tiệc rượu mới kết thúc, rất nhiều luyện đan sư cần cù siêng năng hoá giải men rượu, chạy về luyện đan.

Bên ngoài sơn môn Đan Phủ lúc này đã có rất nhiều người tụ tập, đa số đều là luyện đan sư, có luyện đan sư tán tu, cũng có luyện đan sư của Linh Đan Các, mục đích đến đây của họ rất rõ ràng, đó là gia nhập vào Đan Phủ.

Cũng giống như lần trước, Diệp Thành không từ chối bất cứ ai, họ đều là những luyện đan sư đã được tuyển chọn qua nhiều vòng, đã có nền tảng từ trước, đa số đều là những người có dị bẩm thiên phú, ai cũng là nhân tài.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thành thân là phủ chủ của Đan Phủ cũng làm việc rất chăm chỉ, mỗi nhóm luyện đan sư tới đều được tận mắt nhìn thấy đan bảy vân ra đời, tiếng hô kinh ngạc như sóng thuỷ triều, họ không biết rằng phủ chủ của Đan Phủ lại cừ khôi đến vậy.

Mấy ngày nay, Đan Phủ đều có những tiếng hô kinh ngạc cảm thán, càng ngày càng có nhiều luyện đan sư tới gia nhập Đan Phủ.

Bên này được, bên kia mất, số lượng luyện đan sư của Linh Đan Các giảm mạnh, còn luyện đan sư của Đan Phủ thì lại tăng vọt.

Đếm kỹ thì thấy số luyện đan sư của Đan Phủ đã lên đến hai mươi nghìn người.

Hai mươi nghìn luyện đan sư, tuy con số này vẫn có chút chênh lệch so với Linh Đan Các, nhưng về mặt bản chất thì Đan Phủ đã có thực lực đối kháng trực diện với Linh Đan Các, các ngươi có luyện đan sư cấp bảy, chúng ta cũng có, số lượng luyện đan sư của các ngươi nhiều, nhưng trình độ tổng thể luyện đan sư của chúng ta cao.
Chương 1524: Chuyện cũ của tộc Hồ Ly

Xuất đan!

Trên đỉnh núi Đan Phủ vào lúc nửa đêm, tiếng hô của Diệp Thành lại vang lên lần nữa.

Lại có đan hồng bay thẳng lên trời, vô cùng lộng lẫy, dị tượng đan xen khiến cho các luyện đan sư của Đan Phủ đều cực kỳ kích động.

Cất viên đan bảy vân đi, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, dù khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào nhưng sắc mặt hắn lúc này cũng đã tái nhợt.

Tuy nhiên thành quả của hắn cũng rất xứng đáng, mới không bao lâu mà hắn đã luyện được không dưới ba mươi viên đan bảy vân, hơn nữa phẩm cấp còn không thấp khiến người trong Đan Phủ đều hết sức kinh ngạc.

Diệp Thành lấy bầu rượu ra, nằm nghiêng người dưới tảng đá, nhìn lên tầng thứ tám, ngày mai là thọ thần của Khô Nhạc, cũng sẽ là ngày cải cách của U Đô, rất nhiều thế lực sẽ được cải tổ lại.

Khi Diệp Thành đang uống rượu thì thấy Hồ Tiên Nhi bay lên, liếc nhìn hắn với vẻ hơi oán giận.

Diệp Thành ho khan một tiếng, đúng là hắn đã quên mất vài chuyện, mấy ngày trước hắn đã hứa sẽ tẩy luyện huyết mạch cho Hồ Tiên Nhi.

Ngồi xếp bằng đi!

Diệp Thành vươn vai duỗi eo.

Hồ Tiên Nhi cười hì hì rồi nhanh chóng ngồi khoanh chân, đón chờ cơ hội tới.

Diệp Thành hít sâu một hơi, tế bản nguyên Thánh thể ra hoá thành từng luồng sáng tiến vào cơ thể Hồ Tiên Nhi, trong đó còn có tiên hoả và thiên lôi, giúp cô ta tôi luyện nguyên thần và thể chất.

Hự!

Vẻ mặt Hồ Tiên Nhi đột nhiên trở nên đau đớn, đôi môi bị cô ta cắn rướm máu.

Thấy vậy, Diệp Thành khẽ mỉm cười: “Nghe nói Hoàng tộc cửu vĩ của Hồ tộc các cô đã từng tới Chu Tước Tinh”.

Nhắc đến Hoàng tộc cửu vĩ, trong đôi mắt đẹp của Hồ Tiên Nhi hiện lên vẻ tôn kính: “Hồ tộc mười nghìn năm cũng hiếm thấy cửu vĩ, tuy công chúa chỉ mới trăm tuổi nhưng rất có thiên phú, huyết mạch thuần khiết có thể so sánh với thần thú”.

“Hoàng tộc cửu vĩ có thể sánh với thần thú, ta tin điều này”, Diệp Thành cảm thán.

“So với ngươi thì vẫn kém một chút”, Hồ Tiên Nhi mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể mới là nghịch thiên thật sự, không biết Thánh thể kết hợp với Hoàng tộc cửu vĩ sẽ sinh ra huyết mạch thế nào?”

“Ghép đôi vớ vẩn”.

“Ngươi đã từng nghe đến lời chúc phúc của hồ ly chưa?”, Hồ Tiên Nhi cười nói với Diệp Thành.

“Lời chúc phúc của hồ ly?”, Diệp Thành đảo mắt, khẽ lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.

“Thế đã nghe đến lời nguyền chưa?”

“Lời nguyền thì nghe rồi”.

“Lời nguyền là hại người, lời chúc là cứu người, một là phá hoại, một là bảo vệ”, Hồ Tiên Nhi vén tóc: “Mà lời chúc phúc của hồ ly là một loại thuật bảo vệ tối thượng của Hồ tộc ta”.

“Thấy cô tỏ vẻ ùng bái như vậy chắc lời chúc phúc của hồ ly rất bá đạo”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Đương nhiên bá đạo rồi”, Hồ Tiên Nhi cười bảo: “Người Hồ tộc đều tin cửu thế luân hồi, mà lời chúc phúc của hồ ly là cái giá phải trả cho cửu thế luân hồi, một khi tế ra lời chúc phúc ấy thì trên thế gian sẽ không còn người đó nữa”.

“Cửu… Cửu thế luân hồi?”, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà cũng phải kinh ngạc: “Tiền bối Hồ tộc của các cô bị điên à?”

“Tiền bối Hồ tộc không điên”, Hồ Tiên Nhi lại tràn đầy vẻ kính nể: “Ngươi có biết nếu không có tiền bối Hồ tộc thì sẽ không có Tiên Vũ Đại Đế năm xưa không? Chính bà ấy đã dùng cửu thế luân hồi để đổi lấy lời chúc phúc của hồ ly, bảo vệ Tiên Vũ Đại Đế từ khi còn trẻ cho đến khi ông ấy thành đạo bà mới tan biến”.

“Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành lại chấn động, hắn không biết tiền bối Hồ tộc từ nghìn vạn năm trước còn có chuyện này với Tiên Vũ Đại Đế.

“Cửu thế luân hồi đổi lấy lời chúc phúc, Tiên Vũ Đại Đế đã nợ Hồ tộc của các cô một mối ân huệ rất lớn”, Diệp Thành hít sâu một hơi, có phần kính nể tiền bối Hồ tộc vạn cổ kia, cửu thế luân hồi là cái giá thế nào? Nếu tình cảm không sâu đậm thì sẽ không làm được như vậy.

“Đúng là ân huệ rất lớn”, Hồ Tiên Nhi cười, ánh mắt mơ màng: “Tiên Vũ Đại Đế bảo vệ Hồ tộc ta chín mươi nghìn năm cho đến khi quy tịch, nhưng qua vô số năm tháng, mạch Tiên Vũ suy tàn, Hồ tộc được ông bảo vệ cũng dần suy tàn, ra khỏi thế đạo, rải rác khắp nơi trong Chư Thiên Vạn Vực”.

“Hồ tộc quả thực đáng nể”, Diệp Thành khẽ cười.

“Ai bảo Hồ tộc ta có nhiều cô nương ngốc nghếch thế chứ?”

“Sức mạnh của tình yêu đúng là vô tận”.

“Ta cũng có lời chúc phúc của hồ ly đấy, ngươi có muốn không?”, Hồ Tiên Nhi chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.

“Giữ lấy cho mình đi!”, Diệp Thành lại cười.

“Nếu ngươi cũng là Hồ tộc, ngươi có sẵn sàng dùng cửu thế luân hồi để bảo vệ người đó của mình không?”

“Có thể có, có thể không”, Diệp Thành nhìn lên bầu trời sao hư ảo, đôi mắt sâu thẳm dần mơ hồ, hắn nỉ non: “Có lẽ sẽ là chờ nàng ấy trở lại trong luân hồi cửu thế”.

Hồ Tiên Nhi rủ mắt, nụ cười trên môi không hề mang theo sự quyến rũ như trước kia, có lẽ hắn là người đầu tiên từ chối lời chúc phúc hồ ly của cô, khiến cô cảm thấy thất vọng, cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.

Hai người cùng im lặng.

Không biết đến lúc nào mới có thần hoa từ trong cơ thể Hồ Tiên Nhi phóng thẳng lên trời, huyết mạch đã được bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành tẩy luyện, nguyên thần và thể chất đều nhận được cơ hội, đạo hạnh tu vi cũng tăng lên một bậc.

Màn đêm yên tĩnh, tất cả đều im lặng.

Hồ Tiên Nhi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, lặng lẽ củng cố tu vi.

Diệp Thành rời đi, đến động phủ mà Tạ Vân đang bế quan rồi đứng bên ngoài, hắn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chu tước kêu, huyết mạch của Tạ Vân đã gần đạt đến trạng thái đỉnh phong mới.

Diệp Thành xoa cằm, sự bá đạo trong huyết mạch của Tạ Vân không hề kém Huyền Linh Chi Thể, chẳng trách được xưng là người duy nhất có triển vọng vượt qua tiền bối Chu Tước.

Đột nhiên Diệp Thành khẽ vung tay, đưa viên đan bảy vân mình luyện chế vào trong động phủ, đó là linh đan hắn đặc biệt luy chế cho Tạ Vân, nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực giúp hắn ta trở lại con đường đỉnh phong.

Có cơn gió thổi qua, một ông lão xuất hiện sau lưng Diệp Thành, nhìn kỹ lại thì thấy là Mục Huyền Công – lão tổ của nhà họ Mục.

“Huyết mạch Chu Tước mạnh mẽ quá”, Mục Huyền Công vừa đứng lại đã không khỏi kinh ngạc hô lên, nheo mắt nhìn vào động phủ nhưng vì động phủ có cấm chế nên thần thức bị chặn lại, với tu vi Chuẩn Thánh cũng không thể nhìn thấu cấm chế, có thể thấy được độ huyền diệu của cấm chế này.

“Người bên trong là ai thế?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành.

“Tiền bối đoán xem”, Diệp Thành cười bí ẩn.

“Không phải Huyền Vũ đấy chứ?”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành hỏi với vẻ thăm dò.

“Cả nhà Chu Tước còn có thể tìm được người thứ hai có huyết mạch có thể so sánh với hắn sao?”

“Ôi…”, Mục Huyền Công sửng sốt.

“Tiêu tán tu vi, xây dựng lại đạo căn”, Diệp Thành tiết lộ bí mật.

“Tiêu tán tu vi, xây dựng lại đạo căn?”, Mục Huyền Công kinh ngạc cực độ, nếu hôm nay ông không đến Đan Phủ thì sẽ không biết ở đây có ẩn giấu một bí mật lớn thế này, sự can đảm của Tạ Vân khiến người khác khiếp sợ trở tay không kịp.

“Xem ra cháu gái bảo bối của ông vẫn chưa nói cho ông, có lẽ là định cho gia gia ông một bất ngờ lớn”.

“Đúng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, con nhóc Thanh Nhi che giấu khiến ta cũng khổ sở”.

“Tiền bối đừng nói chuyện này ra ngoài nhé”, Diệp Thành đưa một bầu rượu cho Mục Huyền Công: “Không lâu nữa cháu rể của ông sẽ lấy lại tất cả vinh quang trước đây, mọi người đều sẽ chấn động”.

“Nếu lão phu đoán không nhầm thì Nhược Thiên Chu Tước cũng vẫn chưa biết phải không?”, Mục Huyền Công nở nụ cười nhìn Diệp Thành.

“Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi ạ”, Diệp Thành ho khan.

“Ta rất mong được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà ấy”, Mục Huyền Công cười, đưa một cuộn giấy cổ cho Diệp Thành: “Đây là đan phương bảy vân mà nhà họ Mục tìm được, nhưng nguyên liệu luyện chế cực kỳ khó tìm”.

Diệp Thành nhận lấy, đảo mắt nhìn qua một lượt, đó là đan dược có tên Nguyên Thần Đan, nhìn tên là biết có liên quan đến nguyên thần.

Nhìn nguyên liệu luyện chế Nguyên Thần Đan, Diệp Thành không khỏi ngoác miệng, quả đúng như Mục Huyền Công nói, đúng là rất khó tìm, có mấy loại hắn còn chưa nghe bao giờ chứ nói gì đến luyện chế.

Đi thôi!

Mục Huyền Công vỗ vai Diệp Thành, trước khi đi còn vui mừng nhìn về phía động phủ Tạ Vân đang bế quan, người ở trong là cháu rể tương lai của ông, sau này chắc chắn cũng sẽ là một cao thủ cái thế.

Sau khi Mục Huyền Công đi, Diệp Thành cũng cất đan phương, thầm cân nhắc nên đi đâu để tìm những nguyên liệu luyện đan này.

Màn đêm lại một lần nữa trở nên im ắng.

Phụt!

Ở tầng thứ tám của U Đô, trong một căn động phủ phong bế có tiếng nôn ra máu vọng lại.

Tại sao! Tại sao!

Trong động phủ toàn là những tiếng gào thét điên loạn, Khô Nhạc đầu tóc rối bù, hai mắt lộ vẻ hung ác dữ tợn.

Nhìn xung quanh ông ta, mặt đất toàn là xương khô, trước mặt còn có một dòng suối, chính xác hơn là dòng suối máu, tia sáng kỳ lạ ánh lên, sức mạnh sinh linh mạnh mẽ, đó là từng huyết mạch đặc thù nhưng lại bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn, vô tình, giờ phút này vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than trong dòng suối máu.

Không phải ông ta đang luyện đan như Nhược Thiên Chu Tước nói, mà là đang dốc sức tìm cơ hội đột phá.

Nhưng ông ta lại thất bại.

Đúng như Diệp Thành suy tính, làm việc ác quá nhiều sẽ gặp báo ứng nhân quả, bị gông cùm xiềng xích vô tình trói buộc.
Chương 1525: Mừng thọ

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, U Đô đã rộn ràng bóng người qua lại.

Hôm nay không phải là một ngày như thường lệ, hôm nay chính là thọ thần của Khô Nhạc Chân Nhân, tu sĩ đón đại thọ là chuyện bình thường nhưng Khô Nhạc lại khác, ông ta là luyện đan sư cấp bảy duy nhất ở U Đô, đương nhiên thọ thần được tổ chức vô cùng long trọng.

Ở tầng thứ ba của U Đô, Diệp Thành đứng trong Đan Phủ, phía sau hắn còn có rất nhiều luyện đan sư của Đan Phủ.

Nhìn từ xa, cảnh tượng hàng trăm nghìn luyện đan sư trông vô cùng hoành tráng, tất cả đều mặc đan bào giống nhau khiến người ta nhìn mà choán ngợp, đây là đi chúc thọ sao? Sao lại trông giống như đi đập phá thế nhỉ?

Thấy vậy, Diệp Thành lựa chọn ngó lơ.

Nói thực thì hắn quả thực đang chuẩn bị đi phá đám, hại huynh đệ của ta, hôm nay lão tử phải cho ông thấy thế nào là lễ độ.

Tới đó thích gì ăn nấy, ăn thật lực!

Nghĩ rồi, Diệp Thành không quên buông lời nói.

Phủ Chủ cứ đợi là được rồi!

Ba ngày không ăn cơm, chỉ đợi bữa ngày hôm nay!

Các luyện đan sư của Đan Thành không phải tầm thường, đã có người bắt đầu nới lỏng đai quần.

Dương Thiên Chân Nhân đến!

Tuệ Hải Chân Nhân đến!

Huyền Dương Chân Nhân đến!

Trên linh sơn ở tầng thứ tám lúc này đông nghịt người, những tiếng hô gọi liên tiếp vang lên.

Từng tốp người lần lượt tới đây chúc thọ, người nào người nấy đều có thân phận không hề tầm thường, những món quà mừng thọ của gia tộc Chu Tước, chín đại thế gia cùng các gia tộc có tiếng khác đều vô cùng trân quý, nếu đem ra đi đấu giá thì có thể hét cái giá trên trời.

Mời vào bên trong!

Sáu đại đệ tử của Khô Nhạc tỏ ra vô cùng hiếu khách, bọn họ đứng trước cửa tiếp đón nồng hậu.

Trên thiên tiêu, một thanh niên mặc y phục tím bay ngang trời, dáng vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng đáp xuống bên dưới Linh Đan Sơn.

Sự xuất hiện của người này kéo khiến những người tới đây tham gia chúc thọ phải rẽ lối nhường đường, đây chính là Bát Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước, thân phận tôn quý, đến cả thị vệ của hắn cũng ở cảnh giới Hoàng.

“Bát Hoàng Tử giá lâm Linh Đan Sơn, quả là vinh hạnh”, phía Nhạc Sơn cười giả lả.

“Sáu vị Các Chủ, đây là chút lòng thành của ta, xin nhận cho”, Bát Hoàng Tử phất tay lấy ra tám hộp ngọc đều được làm thủ công, đó không phải là món quà dành cho Khô Nhạc mà là tặng cho phía Nhạc Sơn.

“Sau này mong các vị có thêm lời hay ý đẹp trước mặt Chân Nhân”, Bát Hoàng Tử vừa nói vừa hành lễ.

“Đương nhiên rồi, Bát Hoàng Tử xin mời vào trong”, cả sáu người bật cười giả lả.

“Được thôi”, đội hình phía Bát Hoàng Tử không vừa, phía sau hắn còn có một đoàn thị vệ thân cận.

Phía sau Bát Hoàng Tử là bóng người rợp trời rẽ trời bay tới, trận thế vô cùng khủng khiếp, đó đều là các vị Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước.

Cũng giống như Bát Hoàng Tử, những Hoàng Tử khác cũng mang theo quà mừng Khô Nhạc, mục đích là để lấy lòng vì dù sao bọn họ cũng rất coi trọng thân phận của Khô Nhạc.

Thấy vậy, phía Nhạc Sơn đâu thể chối từ, hai bên đều có ý nhưng không cần nói ra, đó đều là sự ủng hộ ngầm dành cho đối phương.

Sau tám vị Hoàng Tử là Thánh Chủ của chín đại thế gia cũng như Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước xuất hiện, người nào người nấy đều không hề đến tay không, đến cả lão tổ của thế gia phía sau cũng vậy, bọn họ tặng quà rất rôm rả, còn dẫn cả hậu bối theo mình.

“Mời vào trong, mời vào trong”, phía Nhạc Sơn tươi cười tiếp đón, Khô Nhạc mừng thọ nên bọn họ không thể thiếu phần nhận quà.

“Được thôi, được thôi”.

“Lão tổ Chu Tước”, lại là tiếng hô vang lên, giọng nói còn vang vọng hơn so với từng lượt hô trước đó.

“Bái kiến lão tổ”, không chỉ phía Nhạc Sơn mà đến cả những người tới chúc thọ cũng lần lượt đứng dậy hành lễ.

“Hôm nay có việc hỉ, không cần đa lễ”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười lên tiếng.

“Chu Tước lão tổ giá lâm, thực sự là vinh hạnh to lớn của Khô Nhạc”, Khô Nhạc đích thân tiếp đón, những lễ nghĩa thể hiện bên ngoài đương nhiên vẫn cần.

“Chân Nhân, quà ít lòng nhiều nhé”, Nhược Thiên Chu Tước lật tay lấy ra một viên linh châu khiến ai nấy đều sáng mắt, như thể bọn họ nhận ra đó là vật gì, cũng biết nó quý giá thế nào.

“Lão tổ khách khí rồi”, Khô Nhạc mỉm cười, “mời người vào trong”.

“Được thôi”, Nhược Thiên Chu Tước đương nhiên không khách khí, nhìn những người tới đây chúc thọ bà ta không khỏi cảm thấy gượng gạo, bà ta mới là chủ của U Đô vậy mà thọ thần của Khô Nhạc cũng không hề kém cạnh bà ta là bao.

“Lão tổ thì đã sao?”, khi bà tao vừa vào trong, phía Nhạc Sơn đã cười khinh bỉ.

“U Đô sớm muộn gì cũng là của chúng ta”, so với bọn họ thì trong lòng Khô Nhạc lại thầm đắc ý, có điều khi thể hiện ra bên ngoài thì ông ta vẫn giữ bộ dạng cung kính vô cùng.

Nhược Thiên Chu Tước thấy vậy đương nhiên cũng cười khẩy trong lòng, vẻ mặt thì ta và ngươi tôn trọng lẫn nhau nhưng trong lòng lại thầm tính toán trừ khử đối phương, buổi yến tiệc mà đâu đâu cũng chỉ là diễn kịch.

Linh Đan Sơn vì sự xuất hiện của Nhược Thiên Chu Tước mà trở nên vô cùng náo nhiệt, đường đường là lão tổ của gia tộc Chu Tước mà cũng tới chúc thọ, có thể thấy sự coi trọng của phía gia tộc Chu Tước với Khô Nhạc, và điều đó càng khiến bọn họ kính nể Khô Nhạc hơn.

Không biết nếu bọn họ biết được trong cơ thể bọn họ có chú ấn do Khô Nhạc Chân Nhân để lại thì có đập bàn ngay tại chỗ không.

Ở vị trí trên cao, Khô Nhạc đã ngồi xuống, ông ta cảm nhận từng ánh mắt kính nể từ tứ phương, ông ta ngồi thẳng hơn một chút, bộ dạng cao cao tại thượng tận hưởng từng cặp mắt nhìn ông ta như nhìn thấy thần minh.

Thọ yến của ông ta quả thực hoành tráng, cả Linh Đan Sơn đều được bày vô vàn bàn rượu, những người có đủ tư cách tới đây chúc thọ đều không phải tầm thường.

Lại nhìn về đại điện của Linh Đan Các, từng món quà người ta nhận về có thể chất thành cả ngọn núi, không biết bao nhiêu bảo bối đáng giá, món nào cũng lấp lánh quang hoa, trông vô cùng choán mắt, đây rõ ràng là một cảnh tượng rực rỡ ở Linh Đan Các.

“Thật ái ngại”, Nhược Thiên Chu Tước liếc mắt nhìn mà bất giác ho hắng.

“Đúng là khiến người ta tức chết”, ở bên, Mục Huyền Công tặc lưỡi, ông ta cũng tới nhưng là giả trang tới đây, dùng bí thuật che đi huyền cơ, ở hiện trường ngoài Nhược Thiên Chu Tước thì không ai biết đó là ông ta.

“Đồ nhi chúc sư tôn vạn thọ vô biên”, khi cả hai người xuýt xoa thì phía Nhạc Sơn ở bên đã tiến lên trước xếp thành một hàng ngay ngắn, trong tay mỗi người đều cầm hộp ngọc giá trị, bên trong đựng những thứ bất phàm, sáu người âm thầm so kè, đây có thể coi là cơ hội lấy lòng tốt nhất.

“Thấy các đồ đệ như vậy, sư tôn rất vui mừng”, Khô Nhạc Chân Nhân vuốt râu.

“Ơn chỉ dạy của sư tôn đổ nhi tới chết không bao giờ quên”, cả sáu người khi lui xuống đều không quên nói thêm một câu nịnh nọt.

“Phủ chủ Đan Phủ tới”, khi sáu người bọn họ vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng hô vang từ dưới núi lên.

“Phủ chủ Đan Phủ?”, nghe bốn từ này, tất cả những người có mặt ở đây đều cau mày, bọn họ lần lượt đưa mắt nhìn, đã đối đầu với Linh Đan Các mà còn tới chúc thọ sao? Không sợ bị đạp chết sao?

Đương nhiên, khi nhìn thấy Diệp Thành dẫn theo mười nghìn người tới chúc thọ, khoé miệng của tất cả mọi người đều giật giật.

Ngươi tới chúc thọ?

Ngươi dẫn cả mười nghìn người tới chúc thọ? Người của Đan Phủ các ngươi còn kẻ nào chưa tới không?

Hoành tráng!

Nhược Thiên Chu Tước day trán, không ngờ Diệp Thành lại phách lối như vậy.

Thật hoành tráng!

Mục Huyền Công chép miệng, mặc dù Linh Đan Sơn không hề nhỏ nhưng người tới đây cũng không ít, ngươi lôi hơn một nghìn người tới đây là để đến chúc thọ hay tới cướp miếng ăn?

“Đó là phủ chủ của Đan Phủ sao?”, sau hồi kinh ngạc, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành, dám đối đầu với Linh Đan Các khiến bọn họ vô cùng hiếu kì với thân phận của hắn.

“Thật thần bí”, có người tặc lưỡi vì Diệp Thành mặc hắc bào, dung mạo và huyết mạch đều bị che đi, cho dù với khả năng quan sát của bọn họ cũng nhìn không ra.

“Hơn một nghìn luyện đan sư của Đan Phủ, đúng là không vừa”.

“Số lượng người thế này mặc dù vẫn còn ít hơn Linh Đan Các một chút nhưng nuôi cả bao nhiêu luyện đan sư như vậy thì phủ chủ của Đan Phủ chắc chắn có rất nhiều tiền”.

“Có kịch hay xem rồi”, có người sáng mắt, nhìn màn kịch trước mặt với vẻ mong chờ.

“Còn dám đến?”, so với người tới chúc thọ, phía Nhạc Sơn, Nhạc Hải tối sầm mặt mày, đặc biệt là Nhạc Chân, khi nhìn thấy Diệp Thành, mặt mày bọn họ tỏ ra nguy hiểm hơn hẳn.

“Đó là phủ chủ của Đan Phủ?”, Khô Nhạc lên tiếng, ông ta nheo mắt nhìn Diệp Thành bước từ hư thiên tới.

“Chính là hắn”, phía Nhạc Sơn hằn học hắng giọng, “Đan Phủ tới đây không có ý gì tốt đẹp, sư tôn, lần này không thể để chúng quay về”.

“Thú vị”, Khô Nhạc cười u ám, ông ta đề cao Diệp Thành hơn vài phần.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom