• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1886-1890

Chương 1886: Người đông sức lớn

Nói rồi Diệp Thành giơ tay phất ra một tia tiên mang, giải trừ một phong ấn trong thần hải của Thánh Nhân áo đen.

Thánh Nhân áo đen cũng tín nghĩa, ngưng tụ một vài bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa thành thần thức rồi truyền cho hắn.

Diệp Thành mở thần hải, tiếp nhận hoàn toàn, nhưng khi thấy ý cảnh bí pháp chỉ có một chút thì không khỏi bĩu môi nhìn lão già áo đen: “Chỉ có một chút thôi à? Chẳng đủ cho ta nhét kẽ răng nữa”.

“Nếu truyền tinh tuý cho ngươi thì ta có còn mạng không?”, Thánh Nhân áo đen cười nhạt: “Ngươi là người thông minh nhưng cũng đừng coi lão phu là kẻ ngốc, tiêu diệt Ân Trọng đi rồi ta sẽ dâng bí pháp lên bằng cả hai tay cho ngươi”.

“Thấy ông đa mưu túc trí như vậy, ông hãy ngủ tiếp đi!”, Diệp Thành vung một chưởng đánh ngất Thánh Nhân áo đen, sau đó phong ấn ông ta trong thần phù.

Sau khi giải quyết xong Thánh Nhân áo đen, Diệp Thành ngồi khoanh chân xếp bằng trên vân đoàn, khép hờ đôi mắt như vị tăng già ngồi thiền, tâm thần đi vào trong làn ý cảnh đó, tĩnh tâm lĩnh ngộ bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa.

Phải nói rằng bí thuật này đúng là đoạt thiên tạo hoá, dù có Tiên Nhãn, Diệp Thành cũng vẫn thấy khó hiểu, không tìm ra được đầu mối, càng không nói ý cảnh này chỉ có một chút.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng mà Tiểu Linh Oa và Man Sơn đã đá cửa phòng lục tung mọi ngóc ngách, một người cầm gậy lang nha, một người cầm đại bổng chuỳ trông như ăn cướp, vả lại sắc mặt cả hai đều khó coi, đen như than cốc.

“Còn có thể ngông nghênh hơn nữa không?”, Diệp Thành bị đánh thức, trên trán cũng có một loạt vạch đen.

“Con lừa đâu? Con lừa kia đâu?”, Tiểu Linh Oa và Man Sơn bắt đầu mắng chửi, tựa như ăn phải thuốc súng, nước bọt văng khắp không trung, cả căn phòng ầm ầm rung chuyển.

“Có chuyện gì đấy?”, Diệp Thành nhướng mày, thảng thốt nhìn Tiểu Linh Oa và Man Sơn.

“Chết tiệt, sáng nay tỉnh dậy phát hiện bảo bối của chúng ta đều đã mất sạch, một sợi lông cũng không còn!”, hai người mặt đỏ tía tai, tức giận gào thét ầm ĩ: “Con lừa đó cướp xong chạy mất rồi”.

“Vậy sao?”, Diệp Thành sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra túi đựng đồ của mình, phát hiện vẫn dắt trên hông mới yên tâm, nếu bị cướp hết thì đúng là đau lòng.

“Sao nó không trộm của ngươi?”, Tiểu Linh Oa và Man Sơn lại gần, đặc biệt chú ý đến túi đựng đồ của Diệp Thành.

“Chắc đây là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý, nói xong còn liếc ra ngoài cửa, phía Liễu Dật và Mặc Uyên vẫn đang bình thản uống trà, không thấy kêu mất đồ.

“Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa”, hai tên chửi bới ầm ĩ, giọng nói oang oang: “Tính đi, mau tính đi, xem con lừa đó chạy đi đâu rồi, dám lấy trộm bảo bối của chúng ta, đúng là tạo phản rồi”.

“Vấn đề này không tính ra được”, Diệp Thành nhún vai: “Có trời mới biết nó đã chạy đi đâu”.

Hai tên mất bình tĩnh, cầm pháp khí xông ra ngoài, trên đường đi vẫn luôn miệng chửi bới.

“Đúng là mới mẻ”, Diệp Thành lại cảm thán, nhấc chân ra khỏi căn phòng, thấy Tiểu Linh Oa và Man Sơn giận đùng đùng bay ra khỏi khu vườn nhỏ, đến hắn cũng không thể ngờ Kỳ Vương lại to gan đến thế, dám nhân lúc mọi ngời uống rượu ngủ say mà cướp bảo bối.

“Diệp sư đệ, lại đây ngồi đi”, Liễu Dật gọi một tiếng, còn rót sẵn cho Diệp Thành một tách trà.

“Ta đã suy nghĩ cả đêm, một mình ta đi tìm người chuyển kiếp thì chậm quá”, Diệp Thành ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Các vị ngồi đây có lẽ có thể giúp được ta”.

“Ý tiểu hữu là?”, Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên cùng với những người chuyển kiếp khác đều quay lại nhìn.

“Mặc dù chỉ ta mới có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp, nhưng mọi người có thể tìm kiếm dựa vào ngoại hình”, Diệp Thành lại nói: “Diện mạo giống hệt người chuyển kiếp, đến tám phần sẽ là người chuyển kiếp”.

“Chúng ta cũng nghĩ như vậy”, mọi người gật đầu: “Chuyện của Liễu Dật lần này là một bằng chứng rất rõ, cho dù như mò kim đáy bể thì cũng vẫn hơn một mình ngươi vất vả tìm kiếm”.

“Suy nghĩ điều động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp khác là điều mà trước đây ta chưa từng nghĩ đến”, Diệp Thành nói: “Nhưng Chư Thiên Vạn Vực đâu đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm, tu vi và sức chiến đấu của họ lại quá thấp, chưa biết chừng ra ngoài là sẽ bị tiêu diệt, vậy nên mỗi lần tìm được người chuyển kiếp, ta đều sẽ tìm một nơi an toàn cho họ, nhưng bây giờ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều, chỉ một mình ta đi tìm thì hết đời này cũng chưa chắc tìm được tất cả mọi người”.

“Người đông sức lớn, đừng lo lắng nhiều nữa”, mọi người đều cười: “Chúng ta có thể giúp ngươi”.

“Vậy thì như thế nhé”, Diệp Thành phất tay áo, từng miếng ngọc giản bay ra với số lượng rất lớn, chất đầy thành núi trong khu vườn nhỏ: “Trong những viên ngọc giản này, mỗi viên đều phong ấn tiên quang ký ức, nếu gặp được người giống hệt thì có thể bóp ra thử, nếu đối phương là người chuyển kiếp thì tiên quang sẽ tự giải trừ phong ấn kiếp trước cho họ”.

“Đừng ngây ra đó nữa, tự lấy đi”, Mặc Uyên vội vàng nói, ra hiệu cho những người chuyển kiếp đang có mặt tự đi lấy ngọc giản.

“Huyền Hoang Đại Lục đầy rẫy nguy hiểm, hy vọng mọi người hành động khiêm tốn, nếu tìm được người chuyển kiếp thì phát ngọc giản ký ức cho họ sau đó tiếp tục đi tìm”, Diệp Thành vừa dặn dò vừa phất tay áo, tế ra từng lá linh phù: “Trong linh phù này phong ấn Chu Thiên Diễn Hoá, dung hợp vào trong cơ thể có thể che giấu khí tức, Thánh Vương cũng chưa chắc đã nhìn ra được”.

“Vậy thì tốt quá”, mọi người tươi cười nhận lấy thần phù, dung hợp vào trong thần hải.

“Một trăm năm sau, gặp lại ở Côn Luân Hư”.

“Bảo trọng”, phía Liễu Dật đứng dậy, chắp tay hành tông lễ với Diệp Thành.

“Cử hai người ở lại chờ Tiểu Linh Oa và Man Sơn, ta lên đường trước đây”, Diệp Thành hành động quyết đoán, uống nốt ngụm trà cuối cùng rồi bước lên hư thiên, xoay người lập tức biến mất.

Sau khi hắn đi, phía Liễu Dật cũng không nhàn rỗi, mỗi người tự nhận lấy ngọc giản ký ức, phía Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên đã xuất phát trước, chỉ để lại hai người chuyển kiếp ở lại chờ phía Tiểu Linh Oa trở về, nói rõ lý do rồi cùng lên đường tìm kiếm.

Diệp Thành ở bên này đã bay ra khỏi cổ thành, dựa theo lộ trình đã định ra trước, hắn bay thẳng về một hướng.

Trên đường đi, đâu đâu cũng thấy người của Thái Thanh Cung, Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành, hoặc là ba người một đội, hoặc là năm người một nhóm, đội hình không nhỏ, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi.

Diệp Thành bất giác ho khan một tiếng, xem ra chuyện hôm qua khiến cho ba gia tộc này nổi trận lôi đình, nếu không cũng không cử ra đội hình đông thế này, làm cho ai thấy cũng phải hoảng sợ.

Nhìn một lần cuối cùng rồi hắn biến mất như một luồng tiên quang, hắn không rảnh để dây dưa với ba nhà bọn họ.

Đoạn đường tiếp theo hắn rất bận rộn, cứ thấy thành trì nào tập trung đông tu sĩ là sẽ ghé lại xem, nếu có thì đưa đi, không có thì đi thẳng đến địa điểm tiếp theo.

Giống như hắn, phía Liễu Dật cũng vậy, phân công công việc rất rõ ràng để tránh trùng lặp, mỗi người đi một hướng, khoác áo bào đen che đi toàn bộ khí tức của mình.

Mặc dù người đông sức lớn, nhưng phương pháp huy động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp thế này cũng vẫn có những điểm hạn chế.

Không giống như Diệp Thành, họ không có Chu Thiên Diễn Hoá huyền diệu, cũng không có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp Đại Sở, chỉ có thể phân biệt từng người, cũng chỉ có thể thử tìm người có diện mạo giống hệt, còn những người chuyển kiếp nào biến thành tiên thảo, linh thú thì họ không thể nhận ra được.

Tuy nhiên có cũng còn hơn không, dù số người chuyển kiếp họ tìm được có hạn cũng hơn Diệp Thành tự tìm một mình, chỉ tại thời gian của Diệp Thành không còn nhiều, thực hiện phương pháp này cũng là điều bất đắc dĩ.
Chương 1887: Người quen cũ

Lại là một đêm thăm thẳm, Diệp Thành đáp xuống một dãy núi, hái được một bụi tiên thảo màu tím dưới ngọn núi ở nơi sâu nhất, đó là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Diệp Thành không lập tức biến tiên thảo thành hình người mà đưa nó vào đan hải, tiên thảo này cũng giống như Linh Lung Phượng Hoàng của Huyền Nữ, để nó tự lột xác mới được, đây là vấn đề thời gian.

Hắn lại lên đường lần nữa, con đường phía trước còn rất dài, mênh mông và vô tận, bóng dáng hắn lẻ loi bước qua sông núi, băng qua đồng bằng bao la, suốt chặng đường không hề dừng lại, tựa như một du khách vội vã.

Cứ thế ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau, thời gian lặng lẽ trôi đi, ba tháng chớp mắt đã qua.

Trong ba tháng qua, thu hoạch của hắn rất phong phú, hắn đã tìm được không dưới mười nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng không có ai ở lại bên cạnh hắn, tất cả đều đã được hắn phái đi tiếp tục tìm người chuyển kiếp khác.

Lần này đi tìm hắn mới thực sự nhận ra sự rộng lớn của Đông Hoang, đúng là vô biên không thấy tận cùng, đúng như Tiểu Linh Oa nói, nếu đi từ đây đến Trung Châu, chín mươi nghìn năm cũng chưa chắc tới nơi.

Tháng thứ tư hắn mới dừng lại ở một toà cổ thành rộng lớn, đây là lần đầu tiên hắn dừng lại nghỉ ngơi trong suốt ba tháng qua.

Hắn không muốn nghỉ ngơi nhưng ông trời không cho phép, thiên khiển lại ập đến, lần sau lúc nào cũng dữ dội hơn lần trước, dày vò khiến cơ thể hắn không còn nguyên vẹn, suýt thì chết dưới thiên khiển.

May mắn thay hắn đã vượt qua, lại một lần nữa lột xác niết bàn, nhận được tạo hoá dưới thiên khiển.

Khác với lần trước, lần niết bàn này khiến Linh Lung Phượng Hoàng trong đan hải của hắn cũng nhận được lợi ích, Diệp Thành niết bàn cũng kéo Huyền Nữ cùng niết bàn theo, có vẻ như đã sắp hoá thân.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành đang ngồi xếp bằng mở mắt ra, từ từ đứng dậy, yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà rồi, ký ức cũng như Thánh thể của hắn, phai mờ theo thời gian.

“Thả ta ra”, sự tĩnh lặng của màn đêm bị một tiếng hét tức giận phá vỡ, đó là Thánh Nhân áo đen của Thái Thanh Cung, ông ta đã tỉnh lại trong phong ấn, có lẽ là quá chán nên mới hét lên.

“Có phải tiền bối đã nghĩ thông suốt muốn truyền bí pháp cho ta rồi không?”, Diệp Thành thật sự cho ông ta ra khỏi thần phù, nhưng vẫn không giải trừ phong ấn cho ông ta, nếu để ông ta chạy mất thì khó mà bắt lại được.

“Ta đã truyền một làn ý cảnh cho ngươi rồi, sao ngươi không đi giết Ân Trọng?”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Hay là Hoang Cổ Thánh Thể cũng không giữ chữ tín?”

“Tiền bối vu oan cho vãn bối rồi”, Diệp Thành vội kêu oan: “Lúc trước khi hai ta giao hẹn không nói thời gian thực hiện, hơn nữa đó là Chuẩn Thánh Vương, cường đại và hung hãn nhường nào? Ta chỉ là Chuẩn Thánh, tới đó sẽ bị giết ngay, chờ ta tiến cấp tới Thánh Nhân đi”.

“Qua loa lấy lệ”, Thánh Nhân áo đen nổi cơn tam bành: “Với sức chiến đấu của ngươi mà không tiêu diệt nổi ông ta?”

“Ông đừng nói nhẹ nhàng như vậy”, Diệp Thành bĩu môi: “Chiến đấu một mình đương nhiên ta không sợ, nhưng Ân Trọng ở Thái Thanh Cung có thân phận cao quý, bên cạnh ông ta chẳng lẽ lại thiếu cao thủ? Một mình ta tới đó không phải một đấu một mà là một mình khiêu chiến với cả đám, ừm, cũng chính là đánh hội đồng trong truyền thuyết đấy”.

“Ngươi…”, Thánh Nhân áo đen cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.

“Nhưng nếu tiền bối truyền hết bí kíp Dịch Thiên Hoán Địa cho ta thì có lẽ ta có thể tìm thêm người giúp đỡ”, Diệp Thành cười tủm tỉm: “Đêm nay truyền cho ta thì đêm nay ta sẽ giết Ân Trọng”.

“Ta sợ giây trước vừa truyền cho ngươi, giây sau đã bị đưa tới hoàng tuyền”, Thánh Nhân áo đen khịt mũi, rất tự giác chui về thần phù, sau đó còn có giọng nói lạnh như băng truyền ra: “Cho ngươi thời gian một năm, trong vòng một năm nếu Ân Trọng vẫn còn sống thì mọi chuyện miễn bàn”.

“Vừa nhìn đã biết là người thiếu kiên nhẫn”, Diệp Thành chẳng để tâm, hắn không vội, một chút cũng chẳng vội, người vội là Thánh Nhân áo đen, nếu thù hận lớn, ông ta sẽ từ từ nâng cao giới hạn.

“Hửm?”

Đang suy nghĩ, hắn chợt thấy một tia tiên quang tuyệt đẹp vụt qua bầu trời phía trên cổ thành.

Nhìn kỹ thì thấy tiên mang đó là một nữ tử dung mạo xinh đẹp không nhuốm bụi trần, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, là một Thánh Nhân với khí tức cường đại, bay tới đâu hư thiên ầm ầm nổ vang tới đó.

Nhược Thiên Chu Tước?

Diệp Thành ngẩn ra, tuy cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nữ tử ấy, đó chẳng phải lão tổ của Chu Tước Tinh, Hoàng phi Diệm Phi của Huyền Thần sao?

“Đi đâu!”

Khi Diệp Thành còn đang ngơ ngác thì một tiếng quát tức giận đã vang vọng cả hư thiên, tiếng quát ấy giống như tiếng sấm vạn cổ.

Có thể thấy trên tinh không vời vợi lại có thêm ba thần mang nữa vút qua, là ba lão già một đen một trắng một tím, khí thế còn mạnh hơn Nhược Thiên Chu Tước, đều là cấp Chuẩn Thánh Vương, bọn chúng cuốn theo sát khí ngút trời, nghiền ép khiến hư thiên rung chuyển, đuổi theo Nhược Thiên Chu Tước với tốc độ cực kỳ nhanh.

“Chí Tôn Thành!”

Hai mắt Diệp Thành hơi híp lại, từ đạo bào của ba người đó, hắn nhìn ra được bọn chúng thuộc thế lực nào, trong bán kính mười triệu dặm này, chỉ có đạo bào của Chí Tôn Thành khắc hình Tiên thành.
Chương 1888: Phân chia trước

Không cần suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đuổi theo, cho dù đầu bị lừa đá cũng nhìn ra được Nhược Thiên Chu Tước đang bị đuổi giết, bà ấy mạnh nhưng cũng chỉ là Thánh Nhân, ba kẻ đuổi giết bà là Chuẩn Thánh Vương, không thể so sánh được.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Màn đêm yên tĩnh vì sự truy đuổi của ba Chuẩn Thánh Vương thuộc Chí Tôn Thành và sự trốn chạy của Nhược Thiên Chu Tước mà trở nên không thể yên bình, từng toà núi lớn nối tiếp nhau sụp xuống, không gian hư vô cũng ngả nghiêng.

Động tĩnh như vậy khiến cho thiên hạ sục sôi, các tu sĩ vốn đang ngủ say cũng phải lộ diện, ngơ ngác nhìn về hướng đó, tuy cách rất xa nhưng vẫn cảm nhận được uy áp của Chuẩn Thánh Vương.

“Ta không nhìn nhầm chứ? Ba Chuẩn Thánh Vương?”, có người kinh ngạc thốt lên: “Chí Tôn Thành làm gì vậy? Đuổi giết ai mà phải bày ra đội hình thế này, chẳng lẽ là Thánh thể?”

“Chắc là Thánh thể đấy, nếu không thì cũng là người trong danh sách truy nã”, một lão bối tu sĩ trầm ngâm nói: “Dù là ai cũng khó thoát khỏi sự truy sát khi ba Chuẩn Thánh Vương đã liên thủ thế này”.

“Thay vì ở đây suy đoán, chi bằng tới đó xem đi”, có người đã bước lên trời, bay về hướng đó.

“Không biết có đuổi kịp không”, có người dẫn đầu, phía sau lập tức có một nhóm người ồ ạt đi theo, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có người, đội hình những người tới hóng chuyện trước nay chưa bao giờ ít, tựa như từng con suối tụ lại thành thuỷ triều, bao phủ khắp đất trời.

“Nhất định phải gắng gượng được”, Diệp Thành băng qua một con sông lớn, nhìn chằm chằm ba bóng người phía trước, che giấu khí tức toàn thân nhưng đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, đấu với ba Chuẩn Thánh Vương là một trận chiến cam go, khả năng cao sẽ phải nhờ Thiên Đạo để thoát thân, nếu không không thể đánh lại được.

Phía trước lại có một dãy núi, bán kính trải dài hàng trăm nghìn dặm, đỉnh núi dựng đứng, cao ngất tới tận mây xanh.

Nhược Thiên Chu Tước như một tia tiên quang, phút chốc bay vào trong đó.

“Đứng lại!”

Ngay lập tức, Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành đã tới nơi, một chưởng đập xuống bao phủ cả hư thiên tám nghìn trượng.

Nhược Thiên Chu Tước quay người, thiêu đốt bản nguyên khí huyết, vung cánh tay lên, trong bàn tay trong suốt có thần thông lưu chuyển, một chưởng này có thể gọi là đoạt thiên tạo hoá, tay không đỡ lấy một chưởng của Chuẩn Thánh Vương.

Chỉ là, bà ở cấp bậc Thánh Nhân làm sao có thể là đối thủ của Chuẩn Thánh Vương? Một đòn hoàn toàn thất bại, máu văng khắp hư thiên.

Bùm!

Sau một tiếng nổ, ngọn núi cao nhất sụp đổ, nó đã bị một chưởng của Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành nghiền nát, uy lực của chưởng đó quá mạnh, Nhược Thiên Chu Tước cũng bị ảnh hưởng.

Nhược Thiên Chu Tước loạng choạng đứng dậy, định lên trời trốn chạy nhưng đã quá muộn, pháp khí của Chuẩn Thánh Vương áo tím đã hạ xuống, trấn áp thiên địa, ép tới mức bà phải hộc máu, cơ thể mỏng manh nứt toác.

“Vẫn định chiến đấu à, con thú trong lồng?”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đã tới, tế ra pháp khí cường đại phong ấn hư thiên bốn hướng, đề phòng Nhược Thiên Chu Tước lại trốn thoát.

“Ba vị tiền bối, có phải các vị ức hiếp người quá đáng quá không?”, Nhược Thiên Chu Tước cố gắng ổn định bước chân lảo đảo, đôi mắt đẹp như nước đầy sương băng giá buốt, bà lạnh lùng nhìn bầu trời sao vời vợi.

“Giao ra thứ Chí Tôn Thành muốn thì chúng ta sẽ để ngươi đi”, Chuẩn Thánh Vương áo tím cười u tịch, ánh mắt bỡn cợt, nụ cười lại càng nham hiểm hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu xa.

“Không có”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói.

“Vậy lão phu sẽ tự lấy”, Chuẩn Thánh Vương áo tím cười âm u, lập tức vươn bàn tay to ra, một chưởng của Chuẩn Thánh Vương có thể nói là huỷ thiên diệt địa, còn chưa hạ xuống mà đã liên tiếp có những ngọn núi phải đổ sập.

“Huyền Thần, lần này chắc chúng ta lại phải sinh ly tử biệt rồi”, nhìn bàn tay to từ trên trời hạ xuống, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười thê lương, đi cả trăm năm, trải qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, tới tận Huyền Hoang Đại Lục này bà vẫn chưa tìm thấy Huyền Thần.

“Vĩnh biệt”, bà nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đẹp lại, khoé mắt tuôn xuống giọt lệ như pha lê, vẻ mặt mệt mỏi mang theo sự thăng trầm của năm tháng, đến lúc này trong lòng bà vẫn chỉ nghĩ đến bóng lưng cô đơn ấy.

Nhưng khi bàn tay to ấy hạ xuống, một đạo quyền ảnh màu vàng kim từ nơi xa đã phóng tới, xuyên qua không gian hư vô mang theo uy lực vô song, cường đại tới mức khiến người ta kinh hãi.

Trong phút chốc, bàn tay to của Chuẩn Thánh Vương áo tím bị nghiền nát, bản thân ông ta cũng bị lùi lại phía sau một bước.

“Kẻ nào!”

Ba Chuẩn Thánh Vương đều quay lại nhìn về hướng hư thiên ấy, sát khí lạnh băng lập tức tràn ra.

“Đoán xem là ai?”

Giọng nói hư ảo vang lên, một bóng người màu vàng vụt tới, hạ xuống bên cạnh Nhược Thiên Chu Tước.

Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng hắn đã xuất hiện, nếu không đúng là vô nghĩa, đó là Hoàng phi của Huyền Thần, nếu bà ấy chết, Huyền Thần không phát điên mới lạ.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, nhìn thấy Diệp Thành, ba Chuẩn Thánh Vương chợt nheo mắt, tuy không nhìn rõ mặt hắn nhưng dường như từ khí huyết của Diệp Thành, bọn chúng đã nhận ra huyết mạch của hắn, đây chẳng phải Hoang Cổ Thánh Thể mà Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Phiếu Miểu Cung đang truy sát đấy sao?

“Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra”, ba người thoáng chốc bật cười, truy nã bao lâu không tìm được, không ngờ lại gặp hắn ở đây, đúng là món quà trời cao ban tặng, Hoang Cổ Thánh Thể toàn thân đều là bảo bối, nếu bắt được thì đúng là phát tài.

“Thánh thể thuộc về ta”.

“Thánh huyết thuộc về lão phu”.

“Ta muốn nguyên thần của hắn”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, ba người đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm, ba cặp mắt già nua bừng lên ánh lửa, trong ánh sáng ấy mang theo vẻ khát máu và tham lam.
Chương 1889: Chạy?

Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt khó coi của ba người, mà nhìn Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười.

Lại nhìn đến Nhược Thiên Chu Tước, bà đang sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, không dám tin đây là sự thật, đến giọt sương trong đôi mắt xinh đẹp của bà lúc này cũng như đóng băng.

Diệp Thành, đó là Diệp Thành, dù đã trải qua một trăm năm thì khuôn mặt hắn vẫn rõ ràng trong trí nhớ, khí huyết của hắn dồi dào hơn bất cứ huyết mạch nào, là Hoang Cổ Thánh Thể thực thụ.

“Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Nhược Thiên Chu Tước truyền tinh nguyên sang, thay bà chữa lành vết thương và sát khí trong cơ thể.

“Đúng thế! Một trăm năm rồi”, Nhược Thiên Chu Tước đang bàng hoàng bỗng bừng tỉnh, trong nụ cười mang theo sự thăng trầm, từ khi từ biệt đến nay đã một trăm năm, thời gian như lưỡi dao tàn nhẫn khiến người ta cảm khái.

“Hoá ra là người quen cũ, vậy thì các ngươi có bạn đồng hành trên đường tới hoàng tuyền rồi nhé”, khi hai người nói chuyện thì tiếng cười u ám vang lên trên hư thiên, Chuẩn Thánh Vương áo tím lại giơ tay lên lần nữa, còn Chuẩn Thánh Vương áo đen và Chuẩn Thánh Vương áo trăng vẫn đang phong ấn bốn hướng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Ta thích đức hạnh của ba người lắm đấy”, Diệp Thành cảm thán một câu với vẻ mặt không cảm xúc, không đợi bàn tay che trời của Chuẩn Thánh Vương áo tím hạ xuống, hắn đã đưa Nhược Thiên Chu Tước vào hố đen.

“Biến mất rồi?”, Chuẩn Thánh Vương áo tím nheo mắt, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo trắng cũng vậy, với tu vi và nhãn giới của bọn chúng cũng không nhìn ra manh mối.

Nhưng khi cả ba đang cau mày thì Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước vừa mới biến mất đã quay trở lại.

Đúng vậy, họ lại quay về, hơn nữa trông ai cũng thảm hại, nhất là Diệp Thành, Thánh thể đầm đìa máu tươi, vết máu trước ngực là đáng sợ nhất, gân cốt và xương lộ hết ra ngoài.

Đúng là xấu hổ, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng, che mắt trái Tiên Luân, liên tục nôn ra máu.

Đúng vậy, họ đã gặp sự tồn tại cường đại trong hố đen không gian, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng bị thương, may mà hắn chạy nhanh, nếu ở lại thêm một giây nữa thì hai người đúng là sẽ tới hoàng tuyền luôn.

Nhược Thiên Chu Tước cũng không khá hơn bao nhiêu, vốn đã bị thương nặng, bây giờ khí tức lại càng yếu ớt đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đầu bà vẫn nhớ tới hình ảnh đáng sợ trong hố đen lúc nãy: Một cỗ quan tài cổ bằng đồng thau tản ra khí tức lạnh băng, tịch diệt, suýt thì nghiền nát hai người.

“Không cần lo cho ta, ngươi cứ chạy đi”, Nhược Thiên Chu Tước ổn định thân hình, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, đầu mày còn xuất hiện ấn ký cổ, có vẻ là một loại bí pháp cấm kỵ rất mạnh, bà muốn liều chết chặn ba Chuẩn Thánh Vương kia lại để cho Diệp Thành có thể nhân cơ hội chạy thoát.

“Chạy thì cũng phải đưa tiền bối theo! Nếu không một ngày nào đó gặp Huyền Thần thuỷ tổ, ông ấy sẽ đạp chết vãn bối mất”, Diệp Thành cũng đã đứng vững, lau vết máu bên khoé miệng, khí huyết cũng dần dâng lên.

“Chạy?”, vẫn là Chuẩn Thánh Vương áo tím, ông ta nở nụ cười tôi độc tàn nhẫn, lần thứ ba vươn bàn tay to ra.

“Cho ông được nhảy vui vẻ đấy, một ngày nào đó lão tử trở nên mạnh hơn sẽ dùng một chưởng đập chết ông”, Diệp Thành chửi lại một câu rồi đưa Nhược Thiên Chu Tước vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, không nói hai lời lập tức quay người bỏ chạy.

“Đi đâu!”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười mỉa, phất tay tế ra kết giới cường đại, phong cấm hư thiên.

“Mở”, Diệp Thành lao về phía trước như con man long, một quyền dung hợp rất nhiều bí pháp, lại gia trì thêm hỗn độn đạo tắc đấm xuyên kết giới ấy, đến Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng phải lùi lại, đến khi đứng vững lại thì Diệp Thành đã chạy thoát, bay vụt đi như tia lưu quang.

“Khốn kiếp”, Chuẩn Thánh Vương áo tím và Chuẩn Thánh Vương áo đen giận tím mặt, lập tức đuổi theo hắn.

Điều đáng nói là dù là Chuẩn Thánh Vương áo tím hay Chuẩn Thánh Vương áo đen, trước khi đuổi theo Diệp Thành đều trừng mắt nhìn Chuẩn Thánh Vương áo trắng, đến một Chuẩn Thánh mà cũng không ngăn được, sao ngươi không ăn phân luôn đi? Còn đòi chia bảo tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không biết xấu hổ.

Bị hai người bọn họ lườm như vậy, nhất là ánh mắt khinh bỉ kia khiến cho khuôn mặt Chuẩn Thánh Vương áo trắng lập nóng ran, đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại không ngăn nổi một Chuẩn Thánh, đúng là mất mặt.

Giết, càng nghĩ càng tức, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đuổi theo như một kẻ điên, tốc độ còn nhanh hơn cả Chuẩn Thánh Vương áo tím và áo đen, sát khí thông thiên, vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ.

Màn đêm yên tĩnh vì sự truy đuổi và trốn chạy của bốn người mà trở nên cực kỳ náo nhiệt, sơn mạch hùng vĩ bị bốn người làm cho trời long đất lở, họ bay qua đâu, nơi đó chỉ còn là đống phế tích.

“Gặp lại ngươi thực sự khiến lão thân rất bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cảm thán nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh ngạc: “Nếu Huyền Thần biết chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng”.

“Tiền bối đã tìm được Huyền Thần thuỷ tổ chưa?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Diệm Phi trong đại đỉnh.

“Chưa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười bất lực: “Ta đã nghe ngóng nhiều nơi rồi nhưng không ai nhìn thấy ông ấy, cũng không ai biết đến sự tồn tại của ông ấy, vốn định tới nơi khác tìm tiếp thì lại gặp rắc rối này”.

“Nếu vãn bối nói Huyền Thần thuỷ tổ một trăm năm trước đã tới Đại Sở thì tiền bối có tin không?”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.

“Đại… Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước ngẩn ra, vẻ mặt khá thú vị, không thú vị mới lạ, lão nương vất vả tìm ở Chư Thiên Vạn Vực cả trăm năm, thế mà ông lại chạy tới Đại Sở.
Chương 1890: Cùng lên

“Vãn bối đã gặp Chư Thiên Kiếm Thần từ một trăm năm trước”, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Côn Luân Hư đã biết chuyện Thiên Ma xâm lược nên mới cùng các Hoàng đế của Đại Sở lên đường tìm kiếm Đại Sở, chắc bây giờ đã tìm được, có lẽ cũng đang trên đường trở về, chắc cũng phải vài trăm năm nữa”.

“Thì ra là vậy”, Nhược Thiên Chu Tước lại nở nụ cười, vẻ mặt hơi mông lung, năm tháng quá dài, bà đã không kìm được nỗi lòng muốn được gặp ngay lập tức, nhưng tiếc là vẫn phải đợi vài trăm năm.

“Mấy trăm năm mà thôi, đối với tu sĩ thì chỉ là chuyện trong chớp mắt”, Diệp Thành không khỏi mỉm cười.

“Ngươi và ta cùng một kiểu người, không cần an ủi ta như vậy”, Nhược Thiên Chu Tước giấu đi vẻ mông lung, lại nhìn về phía Diệp Thành lần nữa: “Một trăm năm qua, vì tìm kiếm họ ngươi đã chịu không ít cực khổ phải không?”

“Đây cũng là một phương pháp tu hành khác, đã thành thói quen rồi”, Diệp Thành nhún vai, rất tự nhiên thoải mái.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã nghe thấy phía trước có tiếng hô kinh ngạc vang lên, đó là nhóm tu sĩ đông đảo chạy tới đây xem kịch, nhìn thấy Diệp Thành họ đều sửng sốt, không ngờ người mà ba Chuẩn Thánh Vương do Chí Tôn Thành điều động đuổi giết lại là Thánh thể đang bị truy nã.

“Tránh ra”, Diệp Thành quát lớn một tiếng rồi bay vụt đi như một tia thần mang, có lẽ là tốc độ của hắn quá nhanh khiến cho người chạy tới hóng hớt bị hắn lao vút đi như vậy làm cho ngả nghiêng lảo đảo.

“Oa!”, không ít người đều đang dụi mắt, trước mắt đầy sao, đầu choáng mắt hoa.

“Cút”, đám người còn chưa đứng vững lại thì ba Chuẩn Thánh Vương đã đuổi tới, vì thế đám người nghiêng ngả lảo đảo lại bị va vào bay tứ tung khắp chốn, rất nhiều người không chịu nổi uy áp của Chuẩn Thánh Vương mà hoá thành huyết vụ tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi sự huỷ diệt, bầu trời sao đầy sương mù nhuốm rất nhiều máu.

“Ba tên súc sinh”, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy bầu trời đầy huyết vụ thì nhe răng ngoác miệng, những người tới hóng chuyện lần này gặp hoạ lớn rồi.

“Không sử dụng Thiên Đạo được nữa à?”, Nhược Thiên Chu Tước truyền âm tới: “Nếu cứ thế này khả năng sẽ bị đuổi kịp đấy”.

“Không dùng được nữa”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, sờ nhẹ lên Tiên Luân Nhãn: “Quan tài cổ bằng đồng thau trong hố đen lúc trước đã làm Tiên Nhãn bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể kết nối với hố đen được nữa”.

“Vậy thì đúng là… cẩn thận”, Nhược Thiên Chu Tước đang nói bỗng hô lên.

Không cần bà nhắc nhở Diệp Thành cũng đã phát hiện, đó là một đạo u mang bắn ra từ đầu mày của Chuẩn Thánh Vương áo trắng, nhìn kỹ mới thấy là chuỗi xích khoá hồn màu đen với tốc độ cực nhanh.

Đó là một pháp khí đáng sợ thuộc cấp Thánh Vương, xung quanh dây xích được lạc ấn phù văn cổ tế luyện từ oán linh, có uy phong của phong cấm và tịch diệt, chuyên ngắm đến nguyên thần chân thân.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù Diệp Thành đã phát hiện trước nhưng vẫn trúng chiêu, bị xích khoá hồn quỷ dị ấy luồn vào thần hải, sau đó tiến tới nguyên thần chân thân của hắn.

Diệp Thành khẽ gầm lên, kêu gọi Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đang bảo vệ trong đan hải chống lại xích sắt khoá hồn ấy.

Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, chúng phối hợp cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh bại xích hoá hồn, ba pháp khí cùng ngăn lại, bảo vệ thần hải của Diệp Thành vô cùng kiên cố.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím cũng đã tới nơi, vì khả năng chạy trốn của Diệp Thành quá cao, hai người vừa tới đã lập tức ra tay, tế ra pháp khí cường đại.

Diệp Thành quỳ xuống, bị chèn ép lảo đảo một hồi, ba Thánh Vương binh nghiền ép khiến Thánh thể nứt ra, máu tươi văng tung toé, mỗi giọt đều cực kỳ chói mắt, suýt thì bị trấn áp trên hư thiên.

Nhưng ba pháp khí ấy không thể trấn áp hắn được ngay, vẫn cho hắn có cơ hội thở dốc, Thánh thể cường đại lại ngưng tụ, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, hất văng ba Thánh Vương binh ấy.

Ba Chuẩn Thánh Vương đều bị đẩy lùi, vẻ mặt lần đầu tiên thay đổi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn chúng, đúng là mạnh đến khó tin như trong lời đồn, sức chiến đấu có thể sánh vai với Chuẩn Thánh Vương.

Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều lạnh đi, chủ yếu là sự lợi hại của Diệp Thành khiến bọn chúng khiếp sợ.

Người như Diệp Thành, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn sẽ là bá chủ vạn cổ một thời đại, nếu để hắn trưởng thành sẽ là tai hoạ đối với Chí Tôn Thành, vậy nên phải bóp chết ngay từ trong nôi.

“Có gan thì đấu đơn đi”, Diệp Thành bị bao vây ở giữa, hắn lấy Bá Long Đao ra, mắng chửi nước bọt văng khắp trời: “Ba Chuẩn Thánh Vương đánh một Chuẩn Thánh như ta, các ông có cần thể diện nữa không hả?”

“’Chiến thắng mới là Vương đạo”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười nhạt, đột nhiên ra tay, một chưởng đẩy ra một vùng huyết hải cuốn theo sát khí ngập trời, nghiền ép khiến hư thiên nổ vang, ầm ầm ập về phía Diệp Thành.

“Vương đạo cái đầu ông ấy!”, Diệp Thành chửi rủa, một bước giẫm nát hư thiên, một đao Bát Hoang chém bay huyết hải, hắn trở tay một chưởng lật ngược càn khôn, đánh cho Chuẩn Thánh Vương áo trắng phụt máu.

“Cùng lên đi”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím tấn công từ hai phía, một người tế ra Âm Dương Ấn, một người điều khiển Thái Cực Bàn muốn một đòn trấn áp hắn.

Diệp Thành không nói gì, vung đao tiến lên, một đao Bát Hoang dung hợp hàng trăm loại thần thông bí thuật, phá tan Âm Dương Ấn, nhưng hắn còn chưa kịp quay lại thì đã bị Thái Cực Bàn trấn áp liên tục nôn ra máu.

Cùng lúc đó, Chuẩn Thánh Vương áo trắng lại đến gây rối, thân pháp quỷ dị, thoáng chốc đi được cả trăm trượng, ông ta ngự động khoá xích hồn muốn giam giữ nguyên thần của Diệp Thành, nhưng đã bị Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đẩy lui.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom