• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1906-1910

Chương 1906: Thế gian có Hồng Trần

Nói rồi, Diệp Thành đã xông ra khỏi Truyền Tống Trận.

Có điều, Truyền Tống Trận đã vận chuyển, hắn còn chưa di chuyển đã bị kéo vào trong thông đạo không gian.

Mở cho ta!

Diệp Thành giơ tay lên, trảm lìa thông đạo truyền tống, thoáng chốc biến mất.

Thế nhưng, mặc dù hắn bước ra khỏi thông đạo không gian nhưng trước mắt lại không phải là cổ thành mà là một rặng núi.

Thấy vậy, hắn cũng chẳng tỏ ra bất ngờ.

Cho dù bước ra từ trong thông đạo không gian nhưng không gian cũng vì vậy mà bị lệch vị trí, mặc dù trước sau chỉ trong chốc lát nhưng sự sai lệch này lại vô cùng lớn, khoảng cách chênh lệch đến cả vài triệu dặm.

Sự thực cũng đúng là vậy, với khả năng quan sát của Diệp Thành cũng không nhìn thấy được cổ thành.

Diệp Thành bất lực chỉ đành lấy địa đồ ra, muốn dựa vào địa hình này và xác nhận nơi này là đâu thì chỉ có thể xác nhận vị trí chính xác mới tìm được phương hướng quay về, không thể xác định sai phương hướng được.

Thế nhưng hắn tìm cả mười mấy tấm địa đồ cũng không nhận ra mình ở rặng núi nào, hoặc có thể nói Đông Hoang quá rộng lớn, rặng núi này lại quá nhỏ, căn bản không tìm thấy trên địa đồ.

“Đáng chết”, Diệp Thành mắng chửi, hắn hối hận vì đã đi quá vội vàng.

“Diệp... Diệp Thành?”, khi Diệp Thành đang tỏ ra đau đớn thì bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng thét kinh ngạc, phía Yêu Vương thẫn thờ nhìn Diệp Thành, không dám tin mọi thứ mà mình nhìn thấy.

“Quy vị rồi?”, Diệp Thành lập tức thả ba người, tiếp đó, hắn tìm thấy vị trí trên địa đồ.

“Thế...thế gian này còn có luân hồi sao?”, cả ba người ra ngoài, vẻ mặt vẫn rất kinh ngạc, người hai trăm tuổi đột nhiên lại có thêm một đoạn kí ức kiếp trước khiến người ta nhất thời khó có thể chấp nhận, nếu trách thì chỉ trách việc này quá huyền bí, huyền bí đến mức khiến người ta không phân biệt rõ được đâu là thực, đâu là ảo.

Cảnh tượng này giống như một giấc mơ, một phút trước khi tỉnh mộng, bọn họ vẫn đang ở Bắc Chấn Thương Nguyên liều mình chiến đấu với chư quân Thiên Ma, liều mình cho tới chết để mở ra con đường máu cuối cung cho Đại Sở.

Nào ai ngờ sau khi tỉnh mộng đã luân hồi kiếp trước và kiếp này, thế gian này đã trải qua hai trăm năm, kí ức mơ hồ và rõ ràng, cho dù là vị vương cái thế cũng không khỏi hoang mang.

“Thật bất ngờ, thật bất ngờ”, cả ba người tặc lưỡi, sắc mặt ai kì quái nhìn hai người còn lại, mối quan hệ của bọn họ trong kiếp trước hết sức phức tạp, là chiến hữu đối địch, nhưng không lâu trước đó bọn họ lại là thành viên một đội cá cược trong sòng bạc.

“Chuyện chuyển kiếp về rồi dần dần tiêu hoá sau, nào, mọi người lại đây nhìn xem nơi này là nơi nào”, Diệp Thành kéo ba người ra, “các vị là người nơi này, có lẽ nhận ra rặng núi này”.

Cả ba người chợt tỉnh táo lại, thấy Diệp Thành gấp gáp như vậy, bọn họ lại không hiểu nguyên do nên cứ thế bay vào hư thiên, bọn họ nhìn rặng núi này sau đó, Quỷ Vương và Huyết Vương lần lượt lấy bản đồ ra.

“Không cần nhìn nữa, chính là Diệm Quân Sơn”, Yêu Vương đảo mắt một vòng rồi quay người bay xuống khỏi hư thiên.

“Ta nói mà, sao trông lại quen vậy chứ?”, Quỷ Vương và Huyết Vương cũng lần lượt bước xuống khỏi hư thiên.

“Nơi này cách cổ thành mà chúng ta rời đi còn bao xa?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Ít nhất là một triệu dặm”.

“Đi thôi”, Diệp Thành sải bước vào hư thiên.

“Phía này”, Yêu Vương nói một câu khiến Diệp Thành ngỡ ngàng sau đó lại vội chuyển hướng.

Huyết Vương và Quỷ Vương cũng không nhàn rỗi, bọn họ lập tức tiến lên, cả bốn người giống như thần mang rẽ qua bầu trời.

Điều đáng nói là ánh mắt của ba người nhìn Diệp Thành còn thêm ý tứ, Diệp Thành có thể tìm thấy Huyền Hoang Đại Lục từ Đại Sở xa xôi chứng tỏ trong trận chiến đấu với Thiên Ma hai trăm năm trước, Đại Sở đã chiến thắng.

Có điều, bọn họ có lẽ không biết sau khi bọn họ qua đời còn xảy ra rất nhiều chuyện như việc Đại Đế Thiên Ma oanh tạc Đại Sở, giống như Nam Sở Thành bí phá, giống như tu sĩ Đại Sở vì bảo vệ Diệp Thành mà liều chết hi sinh oanh liệt, hay như Diệp Thành đã trảm cả Đại Đế.

Nếu như để bọn họ biết chuyện sau này thì không biết liệu có kinh ngạc hay không, đó là hành động nghịch thiên.

Diệp Thành không hề chú ý tới ánh mắt của ba người, tâm tư của hắn đang đặt ở Hồng Trần.

Hắn khó có thể tin nổi, và cũng không dám tin người đến từ tương lại lại có thể luân hồi ở Đại Sở.

Rõ ràng chuyện này vi phạm quy tắc một cách nghiêm trọng, thời không vỗn dĩ hỗn loạn, hiện giờ lại bị luân hồi làm đảo loạn, niên luân của lịch sử lại lần nữa bị đảo lộn, việc của tương lai cũng vì thế mà hoá ẩn số.
Chương 1907: Ngờ nghệch

“Đến cả Hồng Trần cũng có thể luân hồi, vậy thì Thần Huyền Phong và Diệp Tinh Thần nhất định có thể luân hồi”, Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng không khỏi kích động, chí ít thì bọn họ có thể nói với Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc thế gian này vẫn có Hồng Trần, còn có cả Tô Tâm Nguyệt, thánh nữ Tinh Nguyệt, mối tình duyên với Thần Huyền Phong và Diệp Thổ Thần ở kiếp trước có thể viết tiếp ở kiếp này.

Nghĩ tới đây, khí huyết của hắn lại sục sôi, tốc độ tăng lên nhanh chóng.

Trong chốc lát, phía Yêu Vương đã bị Diệp Thành bỏ xa.

Thấy vậy, tốc độ của Diệp Thành lại chậm hơn một chút, hắn hiểu ý nên đợi bọn họ một lát sau đó thì thu họ về Hỗn Độn Thần Đỉnh, tránh vì chạy quá nhanh khiến bọn họ lại mất tích.

Lúc này, phía Yêu Vương lại tỏ ra ngỡ ngàng hơn, tất cả vô cùng ái ngại, vị Vương cái thế kiếp trước bị hậu bối này trấn áp, kiếp này cũng bị trấn áp, vả lại còn trở thành nỗi phiền toái của Diệp Thành.

Dưới ánh trăng, Diệp Thành giống như một đạo thần mang vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không gian.

Không biết từ bao giờ, một toà cổ thành mới ập vào mắt bọn họ, chính là cổ thành mà trước đó bọn họ rời đi, một triệu dặm, cuối cùng bọn họ cũng bay trở lại rồi.

Khoảng cách được kéo gần, Diệp Thành nheo mắt nhìn, phần trán cau lại nhìn ra xa.

Chỉ thấy bên ngoài cổ thành, bóng người di chuyển qua lại, có thể coi là cả biển người, đứng choán lấp cả tứ phía trong chư thiên, trong đó không thiếu người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vả lại trận thế cũng không vừa, người nào người nấy sát khí ngút trời.

Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng phía đó, ở chính giữa dòng người chính là một cao đài, trên cao đài có một trụ đồng sừng sững, trên trụ đồng đang trói chặt một người.

Đó là một người đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, sắc mặt đờ đẫn, đôi mắtv ô thần, không hề có tình cảm của một con người, chẳng khác gì hình nộm, nếu nhìn kĩ thì chính là Hồng Trần.

Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn có thể tưởng tượng ra sau khi hắn đi xảy ra chuyện gì, lão già áo tím kia chắc chắn đã dẫn tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo tới, vả lại bọn chúng còn tưởng rằng Hồng Trần là hắn, thế rồi Hồng Trần đang yên đang lành đột nhiên bị bắt.

Với cảnh tượng hiện tại, chắc chắn là Nhật Nguyệt Thần Giáo giết gà doạ khỉ để nói với tứ phương, Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải dễ đụng, nếu đụng phải Nhật Nguyệt Thần Giáo thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Nói rồi, Diệp Thành đã bay đến đây, hắn dùng mặt nạ che mặt, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, tiếp đó là trốn vào trong biển người, nhìn về phía Hồng Trần đang bị trói trên trụ đồng.

Trông Hồng Trần hết sức thê thảm, ông ta bị móc xuyên đến mức toàn thân bê bết máu nhưng lại không biết đau đớn là gì.

Diệp Thành tung ra một chưởng, Hồng Trần chính là sự tồn tại Đỉnh Phong ở Đại Sở, nếu như ở tới Chư Thiên Vạn Vực trong trạng thái không luân hồi thì nhất định sẽ là sự tồn tại ngang hàng với Lục Đạo.

Thế nhưng sau khi chuyển kiếp, tu vi của Hồng Trần chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, sao có thể địch lại được với từng lượt công kích của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Nói tới Nhật Nguyệt Thần Giáo, ánh mắt của Diệp Thành lại nhìn sang tứ phương, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng có hơn một trăm người, trận thế khủng khiếp: Ba Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân...

“Chỉ có thể liều đối đầu thôi”, đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn đã sẵn sàng sát phạt tới để cứu Hồng Trần.

“Vì sao lại trông giống hệt Diệp Thành?”, phía Yêu Vương ở bên trong đại đỉnh nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, bọn họ không biết mối quan hệ giữa Hồng Trần và Diệp Thành từ kiếp trước.

“Lẽ nào là Thần Huyền Phong chuyển kiếp?”, cả ba người đưa mắt nhìn nhau, trong kí ức bọn họ, ngoài Hồng Trần và đạo thân Diệp Thành ra thì chỉ có Thần Huyền Phong và Diệp Thành trông giống hệt nhau.

“Sao lại có cục diện này?”, khi cả ba người nói chuyện thì còn có người từ tứ phương tới, thấy ba Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà ai nấy đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Còn có thể là cục diện gì, có người đụng vào Nhật Nguyệt Thần Giáo thôi”, những người tới đây xem kịch xuýt xoa, “nghe nói người kia khiến trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo bị thương, trưởng lão kia đi gọi viện binh trấn áp kẻ đó, vì vậy mà lập tức bị tứ phương tới tiêu diệt”.

“Dám đụng đến Nhật Nguyệt Thần Giáo, đúng là ăn no rửng mỡ”, có người tặc lưỡi nhìn Hồng Trần bị trói trên trụ, “đụng tới người ta thì cũng đã rồi, xong xuôi còn đòi bỏ chạy?”

“Người bắt hắn chính là thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo”, có người tặc lưỡi nói, “nếu nói về kẻ kia thì thật kì lạ, khi thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo sát phạt tới đây thì hắn vẫn ngờ nghệch đi trên đường, không bỏ trốn cũng không phản kháng, chỉ bằng một chưởng, Nhật Nguyệt Thần Giáo đã trấn áp được, ngươi nói có ngu ngốc không?”

“Có lẽ là bị uy thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo làm cho hoảng sợ rồi”, có người vuốt râu.

“Việc này đủ để Nhật Nguyệt Thần Giáo tự hào lâu dài”, rất nhiều người nhìn về phía thạch đài, Thần Tử Nhật Nguyệt ngả người trên vương toạ, nét mặt giễu cợt, bộ dạng cao cao tại thượng, tung ra một chưởng trấn áp, hắn ta ra vẻ cũng không vừa.
Chương 1908: Ta muốn khiêu chiến với ngươi

“Đây chính là cái giá phải trả cho việc đụng tới Nhật Nguyệt Thần Giáo”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Chuẩn Thánh Vương tóc đỏ của Nhật Nguyệt Thần Giáo lên tiếng, giọng nói đầy uy nghiêm, chỉ một câu nói mà khiến tứ phương chấn động.

“Lằng nhằng, trảm cho ta”, thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo cười tôi độc, hắn ngả người trên vương toạ, nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay.

“Nhận lệnh”, lão già áo tím trước đó bị Diệp Thành đánh bay ra khỏi sòng bạc hùng dũng bước lên vân đài, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm u ám, đôi mắt loé lên hung quang.

“Từ đã”, lão già áo tím vừa giơ thanh sát kiếm lên còn chưa trảm xuống thì đã bị một giọng nói ngắt lời, Diệp Thành bước ra, kéo theo sự chú ý của tứ phương.

“Ở đâu ra tên này, dám hống hách à?”, lão già áo tím gằn giọng.

“Rất rõ ràng, ta tới để cứu người”, Diệp Thành cứ thế nhướng vai, một câu nói của hắn khiến tứ phương xôn xao, Nhật Nguyệt Thần Giáo với trận thế lớn như vậy mà một mình ngươi đòi cứu người?

“Còn có cả đồng bọn, nhanh chóng bắt hắn lại”, lại là giọng nói của lão già áo tím, chấn động hư thiên.

Thế rồi nghe lệnh, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao vây tứ phương, tất cả đều dùng bí thuật phong ấn Diệp Thành, trước và sau không tới một giây, cả quá trình bắt người nhanh gọn tới mức khiến người ta phải bất ngờ.

“Được lắm, lại là một tên đầu úng nước”, thấy Diệp Thành bị trấn áp, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.

“Nếu không thì sao lại nói là đồng bọn chứ? Tên nào tên đấy thật hài hước, với cái đầu như vậy mà dám chạy tới đây để cứu người, bị bắt cũng đáng đời”, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành như nhìn một kẻ ngốc.

“Chuẩn Thánh của thời đại này trí thông minh chỉ đến vậy thôi sao?”, không ít lão tu sĩ vuốt râu, “nếu hậu bối đều như vậy thì lão phu được an ủi phần nào”.

Nghe tiếng bàn tán của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, cho dù bị phong cấm thì cũng không phản kháng, vả lại còn hào hứng nhìn thần tử của Nhật Nguyệt, “ta muốn thách thức ngươi”.

“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám...”

“Lui xuống”, lão già áo tím còn chưa nói xong thì đã bị tiếng cười u ám của thần tử Nhật Nguyệt ngắt lời, hắn ta vẫn giữ bộ dạng nhàn nhã vặn cổ, tiếng cười tôi độc vang vọng khắp thiên không: “Bao nhiêu năm rồi, bổn thần tử đã quên cảm giác bị khiêu chiến trước mặt đông người rồi”.

“Vậy thần tử có tiếp hay không?”, Diệp Thành vẫn cười nhạt nhìn Thần Tử Nhật Nguyệt.

“Tiếp, sao lại không tiếp?”, Thần Tử Nhật Nguyệt nhếch miệng sau đó đứng dậy, nụ cười tôi độc, “giải phong cấm cho hắn, để bổn Thần Tử đây tiêu khiển”.

Dứt lời, kẻ mạnh phong cấm Diệp Thành lập tức rút bí pháp lại, chúng cũng cười tôi độc như Thần Tử Nhật Nguyệt, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn sắc lạnh, chúng có niềm tự tin tuyệt đối vào Thần Tử nhà mình.

“Hôm nay có thể đánh thoả thích một trận rồi”, phong cấm được giải, Diệp Thành vặn mình thoải mái.

“Dám khiêu chiến ta, ngươi có lẽ không phải là một tên vô danh, tháo mặt nạ ra”, Thần Tử Nhật Nguyệt bước vào hư thiên, trong tay có thêm cái quạt xếp hiện ra, hắn khẽ phẩy, có thể coi là bộ dạng hết sức thong dong, người không biết còn tưởng tên này là một cao nhân nữa.

“Muốn nhìn chân dung của ta thì phải đánh bại ta”, Diệp Thành vấn tóc rất tự nhiên.

“Được lắm”, Thần Tử Nhật Nguyệt cười u ám, hắn bước một bước giữa hư thiên, sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nắm tay hoá thành đao, trảm từ trên trời xuống, uy lực trong một chưởng kinh động tứ phương.

Thế nhưng, cảnh tượng đẫm máu trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một chưởng của Thần Tử Nhật Nguyệt đánh vào hư không, hoặc có thể nói, khi chưởng đánh đó sắp đánh trúng Diệp Thành thì Diệp Thành đã biến mất.

“Sao có thể?”, Thần Tử Nhật Nguyệt biến sắc.

“Có gì mà không thể?”, tiếng cười u ám vang lên, Diệp Thành đã hiện thân đằng sau Thần Tử Nhật Nguyệt, một chưởng dung hợp với bí pháp phong cấm, cứ thế đánh vào lưng Thần Tử Nhật Nguyệt.

Ngay sau đó, Thần Tử Nhật Nguyệt bị phong cấm, còn chưa đứng vững thì một thanh sát kiếm màu đỏ gạch đã chém vào vai, tiếp đến là tiếng hô vang vọng khắp chư thiên: “Ngươi thua rồi”.

“Đây...”, tu sĩ tứ phương hoá đá, miệng há hốc, khuôn mặt thẫn thờ nhìn về bên đó, trước sau chỉ một giây mà Thần Tử Nhật Nguyệt lại bị trấn áp?

“Thật...thật không tưởng”, có người há hốc miệng, “người bị trói ở trụ kia có thể tung một chưởng đánh bay cả Thánh Nhân, đến cả hắn ta mà cũng bị một chưởng của Thần Tử Nhật Nguyệt trấn áp, có thể thấy Thần Tử Nhật Nguyệt có khả năng chiến đấu diệt Thánh Nhân, hiện giờ Thần Tử còn không đỡ nổi một chiêu trước một Chuẩn Thánh?”

“Khinh địch quá sao? Ngủ chưa đủ giấc? Hay ăn no rửng mỡ?”

“Sao có thể?”, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng thẫn thờ, trên là Chuẩn Thánh Vương, dưới có Chuẩn Thánh, tất cả đều thể hiện nét mặt không sao tin nổi, khả năng chiến đấu của Thần Tử Nhật Nguyệt như thế nào bọn họ biết rõ, khôgn chỉ từng trảm Thánh Nhân mà hiện giờ còn đối đầu với một Chuẩn Thánh, thế nhưng lại bại trong một chiêu.
Chương 1909: Mất hết thể diện

“Ta không tin, ta không tin”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Nhật Nguyệt gào thét vang vọng khắp hư thiên, trước đó hắn thể hiện vẻ tự cao nhưng lúc này lại chẳng khác gì một con chó, một kẻ cao cao tại thượng như hắn, sự tôn quý của hắn sao có thể khiến hắn chấp nhận sự thực thảm bại thế này, vả lại đối phương còn là một Chuẩn Thánh.

“Ồn ào”, Diệp Thành phất tay, một đạo linh phù cứ thế bay vào miệng Thần Tử Nhật Nguyệt.

“Thả Thần Tử nhà ta ra”, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo phản ứng lại thì lao tới từ tứ phương, người nào người nấy mặt mày hung hãn, sát khí ngút trời, trấn áp khiến hư thiên nứt ra từng tấc một.

“Ngoan ngoãn thì ngươi yên ổn, ta yên ổn và mọi người yên ổn”, Diệp Thành vặn cổ, tay cầm chắc kiếm Xích Tiêu, sát khí ngút trời, hắn đã cứ vào cổ họng của Thần Tử Nhật Nguyệt.

“Ngươi muốn chết?”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo gằn lên phẫn nộ, sát khí không thể nào kiềm chế được hơn, nếu không phải vì kiêng dè sự an nguy của Thần Tử Nhật Nguyệt thì bọn họ đã tế ra sát trận đại thuật rồi.

“Thả người”, Diệp Thành hắng giọng.

“Nằm mơ”, tu sĩ tứ phương gằn lên phẫn nộ.

“Đừng ép ta ra tay”, ánh mắt Diệp Thành sắc lạnh, hắn vung tay trảm lìa một tay của Thần Tử Nhật Nguyệt, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng này mới đẫm máu và vô cùng choán mắt.

“Ngươi...”

“Thả thì ta sẽ không thả”, Diệp Thành vung tay và trảm tiếp một cánh tay khác của Thần Tử Nhật Nguyệt.

“Thả người”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng hạ lệnh này, bọn họ có lí do tin rằng Diệp Thành là một tên điên, việc gì hắn cũng làm ra được.

“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành vung tay, Hồng Trần vừa được thả ra thì đã bị thu vào trong đại đỉnh.

“Người đã thả, thả Thần Tử nhà ta ra”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhìn Diệp Thành chằm chằm.

“Thả, đương nhiên là ta sẽ thả”, nói rồi Diệp Thành kéo Thần Tử Nhật Nguyệt lùi về sau liên tiếp.

Thấy vậy, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đều xông lên trước, rất nhiều người đã chuẩn bị bí thuật tuyệt sát, chỉ đợi Diệp Thành thả Thần Tử Nhật Nguyệt ra thì sẽ sát phạt đến giết Diệp Thành.

Có điều, bọn họ đã quá coi thường Diệp Thành, với hình thế hiện giờ sao hắn có thể khinh xuất thả người.

Chỉ thấy hắn tạo ra một đạo thân, dùng bí thuật cấm kị liên kết với sinh mệnh của Thần Tử Nhật Nguyệt khiến kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cứ thế phun ra máu, bọn họ đã đánh giá thấp trí thông minh của Diệp Thành.

Diệp Thành bắt đầu lùi về sau, chỉ để lại phân thân giữ lấy Thần Tử Nhật Nguyệt.

Mặc dù trận thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo lớn nhưng bọn họ lại không dám manh động, không những không dám có thêm bất cứ hành động nào mà còn bảo vệ Diệp Thành chu toàn, vì một khi bản thể Diệp Thành biến mất thì sẽ liên quan đến phân thân, một khi liên quan đến phân thân thì có nghĩa là liên quan đến sinh mạng của Thần Tử Nhật Nguyệt, sinh mạng của hắn không thể được đảm bảo.

Diệp Thành liên tiếp lùi về sau, tốc độ tăng nhanh, sau đó hắn lập tức quay người bỏ chạy, phía sau còn có tiếng hắng giọng lạnh lùng của Diệp Thành còn vang vọng lại: “Bí thuật sẽ biến mất trong nửa canhg giờ, ta khuyên các vị đừng đuổi theo nữa, hai bên bình an là tốt nhất, đừng ép ta nổi điên”.

Không thể phủ nhận câu nói này của hắn rất có tác dụng, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đâu dám đuổi theo.

Được lắm!

Tu sĩ tứ phương nhìn mà tặc lưỡi, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Thành đến để nộp mạng, ai có thể ngờ tới lại có kết cục hoàn toàn trái ngược nhưu vậy, vả lại hắn còn rút lui an toàn.

Lại nhìn tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bọn họ tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, bao vây Thần Tử Nhật Nguyệt ba vòng trong ngoài không dám tiến lên trước, chỉ sợ đụng phải phân thân của Diệp Thành khiến phân thân nổ tung.

Cho tới nửa canh giờ sau mới thấy phân thân hoá thành làn khói xanh.

Giết!

Giữa thiên địa vang vọng tiếng gào thét rầm trời, đó là Thần Tử Nhật Nguyệt, hắn như con chó điên khiến tu sĩ tứ phương sợ hãi rút lui, chỉ sợ khiến tên này càng thêm phẫn nộ.

Còn lúc này, Diệp Thành đã đưa theo Hồng Trần bốc hơi tới nơi nào không rõ.

Nhìn Diệp Thành đang điên cuồn bay đi, phía Yêu Vương tặc lưỡi, chuyển kiếp tới kiếp này rồi thì đương nhiên bọn họ biết Nhật Nguyệt Thần Giáo là thế lực thế nào, đó là thế lực lớn trong phạm vi hàng chục triệu dặm quanh đây.

Nhưng thế lực lớn đến vậy lại chẳng làm gì được Diệp Thành, mất hết cả thể diện cũng vì hắn.
Chương 1910: Thành Thánh

Cho tới tận đêm khuya, Diệp Thành mới đáp xuống một cổ thành, hắn bỏ ra một nghìn nguyên thạch thuê một tiểu viên.

Cho tới lúc này hắn mới thả Hồng Trần ra, đến cả phía Yêu Vương cũng được ra ngoài.

Hồng Trần vẫn đờ đẫn như vậy, đôi mắt vô hồn, ông ta ngồi bất động như pho tượng như thể không quan tâm tới bất cứ thứ gì trên đời này, trầm tĩch im ắng còn hơn cả chết chóc.

Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, hắn chắc chắn Hồng Trần là Chuẩn Thánh, không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không có huyết mạch đặc biệt, chỉ là một tu sĩ bình thường không hơn không kém.

Trong chốc lát, Diệp Thành mở tiên nhãn, hắn quan sát thật kĩ thần hải của Hồng Trần, điều khiến hắn phải nheo mắt đó là thần hải của Hồng Trần là một mớ hỗn độn, cho dù là tiên nhãn của hắn thì cũng không thể nhìn thấu.

Ngoài điểm này ra thì hắn còn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí tiềm tàng trong cơ thể Hồng Trần khiến hắn khó có thể nắm bắt và khiến hắn phải kiêng dè.

“Không phải là Thần Huyền Phong, có lẽ là Hồng Trần”, Yêu Vương cũng quan sát, ánh mắt thâm sâu khó dò.

“Đều là Chuẩn Thánh, khả năng chiến đấu của Hồng Trần tuyệt đối không thể kém Diệp Thành”, Huyết Vương lên tiếng.

Thần Tử Nhật Nguyệt có thể bắt hắn là vì hắn không phản kháng, nhưng nếu hắn phản kháng thì một chưởng thôi cũng đủ trấn áp Thần Tử Nhật Nguyệt rồi”, Quỷ Vương hít sâu, “ta căn bản không nhìn thấu hắn”.

“Hồng Trần?”, khi cả ba người đang trầm ngâm thì Diệp Thành đã khom người gọi Hồng Trần với giọng thăm dò, nhưng Hồng Trần vẫn coi như không có gì, ông ta ngồi đó, giống như pho tượng điêu khắc.

“Ông còn nhớ Sở Huyên và Sở Linh không?”, Diệp Thành không từ bỏ, giọng điệu ôn hoà: “Ông có còn nhớ thê tử Sở Linh Ngọc của mình, đồ đệ Hồng Trần Tuyết của mình không?”

Lúc này Hồng Trần mới có phản ứng lại, đôi mắt vô hồn chợt loé lên ánh sáng mong manh, cho dù là luân hồi chuyển kiếp thì ông ta vẫn khó tránh khỏi phản phệ thời không, trong kí ức và thần trí của ông ta không tha thứ cho thế đạo này, nên ông ta mới như cái xác không hồn vô tình, đi lưu lạc khắp thế gian.

Diệp Thành không gọi nữa mà tế ra phong ấn mạnh mẽ phong cấm Hồng Trần ở vị trí cũ.

“Chuyện gì thế này?”, phía Yêu Vương thu lại ánh mắt từ phía Hồng Trần rồi lần lượt nhìn sang Diệp Thành, “lẽ nào luân hồi chuyển kiếp xảy ra vấn đề?”

“Có thể nói là như vậy”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn không nói ra bí mật giữa hắn và Hồng Trần, cho dù có nói thì phía Yêu Vương cũng chưa chắc đã tin, vì việc này vốn dĩ đã đi lại quy luật thông thường.

“Liên quan tới luân hồi thì rất huyền bí”, ba người lần lượt cau mày, bọn họ không còn cách nào khác nữa.

“Không nói tới Hồng Trần, mà nói tới người chuyển kiếp đã”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra vô số ngọc giản, “bên trong mỗi một miếng ngọc giản đều phong ấn một đạo tiên quang kí ức, ta cần ba vị tiền bối giúp ta tìm người chuyển kiếp, nếu như thấy người giống thì có thể bóp nát ngọc giản”.

“Được thôi”, cả ba người lần lượt nhận lấy một miếng ngọc giản.

“Đại Sở cần rất lâu mới có thể quay về, ba vị tiền bối hành sự kín đáo, ít nhất thì trước khi Cửu Hoàng của Đại Sở quay về đừng gây động tĩnh lớn”, Diệp Thành nói tiếp.

“Ngươi nói là Cửu Hoàng của Đại Sở?”, ba vị Vương cau mày nhìn Diệp Thành, “bọn họ còn sống sao?”

“Vẫn còn sống”, Diệp Thành mỉm cười nói ra bí mật xưa kia, “năm xưa Cửu Hoàng của Đại Sở không những đã qua đời mà còn rời khỏi Đại Sở đến Chư Thiên Vạn Vực, trăm năm trước, liệt đại chư Hoàng và Chư Thiên Kiếm Thần cùng nhiều tu sĩ mạnh đến Đại Sở, lúc này đang trên đường quay về”.

“Không ngờ bọn họ còn sống”, ba vị Vương đồng thanh lên tiếng, trong đôi mắt bọn họ loé lên thần mang, “kiếp trước bại dưới tay bọn họ, kiếp này nhất định phải tranh cao thấp”.

“Về điểm này thì có vẻ hơi khó”, Diệp Thành ho hắng.

“Sao vậy, không coi trọng chúng ta sao?”

“Ta sợ ba vị bị đánh”, Diệp Thành gãi tai.

“Ai đánh ai cũng chưa biết được”, cả ba vị Vương hắng giọng.

“Cửu Hoàng của Đại Sở không ngoại lệ, đều là Chuẩn Đế Đỉnh Phong”.

“Hay là chúng ta đi tìm người chuyển kiếp”.

“Ừm, việc này được đấy”.

“Tìm người chuyển kiếp quan trọng”, một câu nói của Diệp Thành mà khiến cả ba vị Vương quay đầu, giờ này còn đòi phân cao thấp, cấp bậc Chuẩn Đế Đỉnh Phong, chỉ còn một bước nữa là Đại Đế, đó là sự tồn tại thế nào, không cần dùng sức cũng có thể đè bẹp bọn họ.

“Theo ta thấy thì ba người này cũng biết đùa lắm”, nhìn thấy ba vị Vương bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, Diệp Thành bất giác xoa cằm.

Trong chớp mắt, cả ba người biến mất tăm mất tích, tốc độ bỏ chạy quả là nhanh khác thường, vả lại bộ dạng còn vô cùng bá đạo.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn lại lần nữa nhìn sang Hồng Trần.

Hồng Trần vượt qua thời không, bước qua luân hồi, cơ thể đầy thương tích, kí ức hỗn độn đó vốn dĩ đã chôn vùi cùng luân hồi của thời gian từ lâu.

Không biết từ bao giờ nhìn bản thân mình trong tương lai Diệp Thành lại cảm thấy xót xa, chiến thần bát hoang trong tương lại hiện giờ lại như một cái xác không hồn, là anh hùng thất thế hay do thời gian vô tình.

Hắn của tương lai phải tận mắt chứng kiến người thân, người thương, đồ nhi, huynh đệ, tiền bối, từng người bỏ mạng vì chiến đấu giữa tinh không, hắn đưa mắt nhìn tứ phương, chỉ còn lại một mình hắn cô độc chiến đấu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom