• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1431-1435

Chương 1431: Chuyện gì đến cũng đến

Nghe người nói vậy, người đàn ông vạm vỡ cứ thể ngó lơ mà chỉ chuyên tâm lắc xúc xắc trong bát.

Và cũng vào giây phút ông ta đặt cái bát xuống bàn thì một cái túi đựng đồ được ném ra.

Đó là túi tiền của Diệp Thành, lần này bên trong đó có không ít tiền, toàn bộ tài sản của hắn có hơn hai nghìn nguyên thạch.

Mở!

Người đàn ông vạm vỡ hô lên, cái bát mở ra.

Sau khi ông ta mở cái bát ra, tiếng mắng chửi vang lên chấn động cả Đổ Phường, đám tu sĩ thua cược tức tối suýt chút nữa nhảy lên bàn cược, thậm chí có những người còn định đánh cả người đàn ông vạm vỡ kia.

Liên tiếp ra bốn lần tiểu, có muốn sống nữa không hả?

Thấy những người xung quanh liên tiếp mắng chửi, người đàn ông vạm vỡ chỉ nhún vai, không chịu được cảnh này thì sao làm được nhà cái, hắn ta gặp cảnh này nhiều nên cũng quen rồi, hắn cũng chẳng sợ chuyện gì xảy ra và cũng chẳng ai dám gây chuyện.

Phía này Diệp Thành đã cất đi hai nghìn nguyên thạch, hắn nhét vào trong ngực áo.

Ở bên, khuôn mặt Phạm Thống đã tối sầm lại, đều tới đây để kiếm tiền mà chuyện gì xảy ra đây?

Diệp Thành ho hắng, hắn cứ thế lùi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi bàn cược, Diệp Thành không rời đi luôn mà quay người sang bên bàn cược khác, mục đích là để tránh người ta chướng tai gai mắt.

Không lâu sau đó Diệp Thành đã ngắm trúng một cái bàn cược.

Không tới ba phút hắn đã kiếm thêm được rất nhiều nguyên thạch và rời đi tới một bàn cược khác.

Tôn chỉ của hắn chính là chơi một lần đổi một lần.

Cũng chính vì tôn chỉ này nên tên này liên tiếp suất hiện trước từng bàn cược, cứ thắng được một mẻ lớn lại đổi bàn cược nên chỉ trong chưa tới nửa canh giờ hắn đã kiếm về được một trăm nghìn nguyên thạch.

Đủ hai trăm nghìn rồi, dừng thôi!

Diệp Thành dừng chân trước một bàn cược vừa mới tới, trong lòng thầm nghĩ.

Cũng vì vết xe đổ lần trước khi ở Đan Thành nên một nơi cá cược như thế này có thể thắng tiền nhưng không được thắng quá nhiều nếu không sẽ có người kiếm chuyện, giống như Lăng Tiêu năm trước, nếu không phải ở Đan Thành không thể giết người thì có lẽ hắn đã bị xử lý từ lâu rồi.

Diệp Thành đang mải nghĩ ngợi thì có một người vỗ vai hắn.

Diệp Thành vô thức quay đầu, khoé miệng giật giật.

Phía sau hắn là một lão già giảo hoạt, nói chính xác là một lão già giảo hoạt mặc cái quần hoa loè loẹt, không sai, từ đầu tới chân ông ta chỉ mặc mỗi một cái quần hoa, không cần nói cũng biết đó chính là Phạm Thống.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống từ đầu tới chân và đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cái quần của ông ta.

“Đừng nhắc nữa, liên tiếp ra mười mấy ván đều là tiểu”, Phạm Thống mắng chửi, nước bọt bắn tung toé.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì ta thua chỉ còn mỗi cái quần lót này”.

“Sau đó thì sao?”

“Cho ta vay ít tiền, thắng rồi ta trả ngươi”.

“Ta không có”, Diệp Thành lắc đầu dứt khoát, có tời mới biết ông ta vay tiền xong thì có trả hay không.

“Tên chết tiệt này, ta…”

“Vị đạo hữu này, gia chủ nhà ta có lời mời”, không đợi Phạm Thống nói xong thì một lão già mặc y phục tím đã xuất hiện trước mặt hai người, câu nói này là nói với Diệp Thành nhưng ánh mắt lại nhìn sang Phạm Thống.

Đều đến đây để kiếm tiền sao ngươi có thể thua tới mức thê thảm thế này?

Lão già mặc y phục tím liếc nhìn Phạm Thống từ đầu tới chân còn Diệp Thành lai nhìn lão già mặc y phục tím, thầm nghĩ những gì nên đến đã đến rồi, nếu không phải Phạm Thống đến thì nói không chừng hắn đã thắng cược và rút khỏi đây trót lọt.

“Tiểu hữu, xin mời”, lão già mặc y phục tím nhìn sang Diệp Thành.

“Ta còn đang bận kiếm tiền, không đi”, Diệp Thành lắc đầu.

“Lên trên kia cũng có thể kiếm tiền tiếp”, lão già mỉm cười: “Chủ nhân của ta muốn chơi cùng tiểu hữu, vả lại không cần tiểu hữu bỏ tiền cọc, thắng thua đều do Đổ Phường chịu, hi vọng tiểu hữu nể mặt”.

“Ta không đi”, Diệp Thành vẫn lắc đầu, nói rồi hắn ném ra một túi tiền tiếp tục cược, mà số tiền lần này hắn ném ra lại không hề ít.

“Tiểu hữu đừng trách lão phu đắc tội”, lão già áo tím lập tức ra tay kéo Diệp Thành đi.

“Tiền của ta”, Diệp Thành thật sự chỉ muốn mắng chửi liên mồm.

“Đương nhiên sẽ không thiếu phần của tiểu hữu”, lão già giơ tay lên lấy lại túi tiền mà Diệp Thành vừa ném ra sau đó đưa lại cho hắn.

“Ta cũng đi”, Phạm Thống nói rồi đi theo.

“Ngươi chơi chỗ khác đi”, lão già phất vạt áo khiến Phạm Thống vừa định đi theo lập tức quay lại chỗ cũ, cái quần lót hoa sáng màu ông ta mặc trông hết sức choán mắt.
Chương 1432: Còn có kiểu thế này sao?

Diệp Thành cứ thế bị đưa lên tầng ba của Đổ Phường, vả lại còn đi cùng lão già mặc y phục tím.

Nếu nói về người này thì tu vi không phải tầm thường, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng thực thụ, một người mạnh như vậy chẳng cần nghĩ cũng biết chủ nhân của ông ta không hề đơn giản.

Về điểm này thì Diệp Thành rõ hơn ai hết.

Có thể mở cả Đổ Phường ở U Đô thì mỗi năm phải nộp một triệu nguyên thạch cho gia tộc Chu Tước, tài sản nhất định phải rất giàu có, còn chủ nhân của Đổ Phường thì ắt là một người có máu mặt.

Tiểu hữu, xin mời!

Trong gian phòng Thiên Tự Hiệu, lão già mặc y phục tím thả Diệp Thành ra rồi thay hắn mở cửa phòng.

Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn bước vào trong.

Gian phòng này được bày trí nguy nga tráng lệ, chính là một thế giới hoàn toàn mới, không gian không hề nhỏ hẹp, bên trong còn có giả sơn với nước lượn quanh trông cực kì tao nhã, đến cả linh thảo trồng trong này cũng là loại hiếm có.

Thật biết cách hưởng thụ!

Diệp Thành thầm suýt soa, nghĩ tới mình chỉ có căn nhà rộng mười trượng trông chẳng khác gì nấm mồ, lại nhìn nơi ở của nhà người ta tao nhã thanh tịnh mà chẳng còn lời nào có thể so bì.

“Tiểu tử, ngươi cũng to gan đấy”, khi Diệp Thành mải quan sát thì một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân truyền đến.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn, xa xa hắn có thể trông thấy một nữ tử.

Nử tử này đứng quay lưng lại với hắn, dựa vào lan can, khoác trên mình bộ váy đỏ rực, thân hình nóng bỏng với từng đường nét gợi cảm, mái tóc trời sinh màu xanh ngọc bích khẽ bay theo gió, toàn thân như ẩn như hiện thần hà rực rỡ, trông nữ tử này chẳng khác gì tiên nữ từ cửu trùng thiên hạ phàm, thánh khiết vô cùng.

“Một trăm tuổi, tầng thứ sáu cảnh giới Thiên”, Diệp Thành đảo mắt nhìn ra tuổi tác của nữ tử kia, cũng nhìn ra tu vi đạo hành của người này, trong lòng hắn thầm trầm trồ, người này chắc chắn là bậc thiên tài.

“Dám giở trò ở Đổ Phường của ta, ngươi chán sống rồi phải không?”, nữ tử kia quay người để lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt đỏ hồng nhưng không phải vì ngại ngùng mà vì uống nhiều rượu.

“Ta không giở trò”, Diệp Thành nhướng vai, việc này không thể thừa nhận, trừ phi não bị lừa đá.

“Ồ?”, nữ tử kia tỏ ra rất bình tĩnh, “không giở trò mà thắng liên tiếp, đồn ra ngoài ai tin?”

“Vận may của ta tốt”.

“Ồ, vậy thì tốt”.

“Nếu không có việc gì thì ta đi trước”, Diệp Thành nói rồi quay người định rời đi.

“Đừng vội”, nữ tử kia bước tới chặn đường Diệp Thành, trong tay còn cầm một vò rượu, đầu tiên là đi xung quanh Diệp Thành rồi mới dốc rượu uống: “Muốn đi cũng được thôi, cược với ta một ván, một trăm nghìn tiền cược, nếu ngươi thắng thì có thể lấy đi toàn bộ, nếu ngưoi thua thì ta sẽ để ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên cho dù ngươi thắng hay thua thì da đều không hi vọng sau này ngươi tới chỗ ta làm loạn”.

“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn nữ tử kia.

“Không đồng ý cũng không sao”, nữ tử kia nhấp một ngụm rượu: “Có điều ta nhất định phải nhắc nhở ngươi tính khí của ta không được tốt đâu, ta không chắc có vài tối sẽ lôi vài người tới chỗ ngươi nói chuyện, cũng không chắc hôm nào đó sẽ lôi ngươi ra khỏi thành đi vài vọng xem phong cảnh đẹp ra sao”.

Nghe vậy Diệp Thành giật giật khoé miệng, công phu doạ dẫm của nữ tử này đúng là không vừa.

“Có cảm giác lạnh sống lưng không?”, nữ tử kia chớp đôi mắt trong veo nhìn Diệp Thành.

“Có”, Diệp Thành sợ rồi, hắn bất giác xoa xoa mũi.

“Vậy ngươi có cược không?”

“Cược”.

“Vậy mới phải chứ”, nữ tử kia có vẻ rất hài lòng với đáp án này, một tay cô ta cứ thế đặt lên vai Diệp Thành, cũng không cần biết Diệp Thành có đồng ý hay không sau đó kéo Diệp Thành về phía chòi nghỉ mát, người không biết còn tưởng Diệp Thành là tiểu đệ của cô ta nữa.

Ở chòi nghỉ mát có một cái bàn ngọc thạch được tạo nên bởi loại đá đặc biệt, bên trên còn có cấm chế lạc ấn, giống với cấm chế của những chiếc bàn ở bên dưới, mục đích là để tránh tu sĩ giở những thần thông không đáng có.

“Đơn giản một chút, đoán đại hay tiểu?”, nữ tử kia xắn vạt áo lên, một tay cầm vò rượu một tay cầm chuông xắc, trên bàn ngọc thạch còn có thêm ba viên xúc xắc khác lấp lánh ánh sáng.

“Được”, Diệp Thành trả lời nhanh gọn.

“Đừng nhìn nhầm đấy”, nữ tử kia lắc chuông xắc rất tao nhã, cô ta nhanh gọn gạt ba viên xúc xắc vào bên trong rồi lắc có nhịp điệu, vừa lắc một tay vừa cầm vò rượu trút một ngụm vào miệng.

“Cô ta là chủ nhân của Đổ Phường sao?”, Diệp Thành không nhìn chuông lắc mà nhìn nữ tử kia, một mĩ nữ xinh đẹp sao lại giống như con sâu rượu, ồ không đúng, nên nói là sâu rượu nghiện cược.

“Còn huyết mạch của cô ta”, Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng huyết mạch của mình đang run rẩy, cũng chỉ khi gặp phải huyết mạch mạnh mẽ mới có phản ứng như vậy, cho dù là hắn cũng không đoán ra được huyết mạch của cô ta là gì.

Bịch!

Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì nữ tử kia đã úp cái chuông lắc xuống bàn.

Kì lạ là mặc dù chuông lắc được đặt lên bàn nhưng ba viên xúc xắc bên trong vẫn di chuyển, chốc chốc còn vang lên tiếng va chạm vào nhau phát ra âm thanh vui tai.

Diệp Thành thẫn thờ, còn có cả kiểu thế này sao?
Chương 1433: Tự cứu lấy mình

Diệp Thành có thể nhìn thấu con số bên trong là thật nhưng tiền đề là những con xúc xắc kia phải ở trạng thái tĩnh, chúng vẫn xoay như vậy thì hắn chẳng có cách nào nhìn được. Trước khi xúc xắc chưa ngừng di chuyển thì mọi tình huống bất ngờ đều có thể xảy ra.

“Đoán đi”, nữ tử kia ngồi xuống, cô ta nhàn nhã dựa người vào lan can, hai chân vắt vào nhau chớp chớp đôi mắt có phần chếnh choáng say nhìn Diệp Thành, chốc chốc lại nhấp thêm ngụm rượu.

“Cái này ấy à?”, Diệp Thành nhìn cái chuông lắc, ba viên xúc xắc vẫn đang di chuyển, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

“Sao? Xúc xắc không dừng lại thì không đoán được à?”, nữ tử kia nhìn Diệp Thành cười nói.

“Ta còn chưa biết quý danh của cô nương là gì mà”, Diệp Thành ho hắng đổi chủ đề, hắn cũng chẳng có hứng muốn biết quý danh của cô ta, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là để kéo dài thời gian chờ đợi xúc xắc dừng lại.

“Gọi ta Mục Uyển Thanh là được”, nữ tử kia hất tóc rất có phong thái.

“Mục Uyển Thanh”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn nữ tử kia với vẻ mặt có phần kỳ lạ, một nữ tử vừa ham rượu ham cược lại có tính cách bá đạo như vậy tại sao lại có cái tên thanh tao như thế.

“Có thể đoán được chưa?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành cười, nói.

“Bông hoa kia thật đẹp”, Diệp Thành lại đánh trống lảng, hắn đưa mắt nhìn một bông hoa thanh liên đang nở cách đó không xa.

“Đó là bích hải thanh liên”, Mục Uyển Thanh nói với khuôn mặt mang theo ý cười, trong giọng nói còn hơi chếnh choáng say.

“Cây linh thảo kia cũng thật đẹp, lại có hoả diệm trời ban”.

“Hoả vũ tiên thảo”.

“Cây linh thảo lấp lánh kia cũng không tồi”.

“Phệ hương ngọc linh quả”.

“Woa, đó là gì? Lại còn phát sáng nữa”.

“Thương hải linh châu”.

“Ấy, cái trâm cài tóc của cô thật đẹp”.

“Thanh lệ tiên ngọc”.

“Ta cũng muốn uống”.

“Nói sớm có phải tốt không”, Mục Uyển Thanh cứ thế ném vò rượu cho Diệp Thành.

“Rượu ngon”, Diệp Thành ôm vò rượu rồi trơ mắt nhìn cái chuông lắc kia, ba viên xúc xắc vẫn đang không ngừng xoay, xoay đến chóng mặt, không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Có phải ngươi đang đợi xúc xắc dừng lại không?”, Mục Uyển Thanh dùng một tay chống cằm, nhìn Diệp Thành với khuôn mặt hào hứng.

“Nói gì thế chứ, làm gì có chuyện đó”.

“Kéo dài thời gian không có tác dụng đâu”, Mục Uyển Thanh lại lần nữa hất tóc, “chuông lắc không mở thì chúng sẽ không dừng, ngươi kéo dài thời gian không có tác dụng, đoán sớm đi cho xong”.

“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành xoa xoa mắt trái cảm thấy hoa mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Mục Uyển Thanh ở phía đối diện không hề đơn giản như trong tưởng tượng, không có tiên pháp lại có thể khiến những con xúc xắc kia xoay tít, hắn tự nhận mình không thể làm được.

Không thể phủ nhận hiện giờ hắn cảm thấy rất xót xa, xúc xắc không ngừng xoay, dù có tiên nhãn thì cũng chẳng có tác dụng.

Một trăm nghìn nguyên thạch.

Diệp Thành càng nghĩ càng xót, nếu mà thua thì sau này không thể kiếm thêm tiền ở đây nữa, cảm thấy tổn hại không biết bao nhiêu tiền, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, đường đường là Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở mà lại bị trị tới mức không có cách phản lại.

Ừm?

Khi Diệp Thành còn đang phân vân thì linh quang của hắn xuất hiện, hắn như nhớ tới điều gì đó.

Trong chốc lát, từng ngón tay trong ống tay áo Diệp Thành liên tục di chuyển, xoay chuyển bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá, hắn không nhìn được số đại hay tiểu vậy thì đoán, xem xem đạo hành của ai cao hơn ai.

Không biết nếu để Mục Uyển Thanh ở phía đối diện mà biết được Diệp Thành đang làm gì thì liệu có nhảy dựng lên không, dùng bí thuật diễn tiến để đoán đại hay tiểu cũng chỉ có một tên kì quái như Diệp Thành mới có thể nghĩ ra.

Không biết từ bao giờ khoé miệng Diệp Thành chợt nở nụ cười giảo hoạt, hắn thầm tính toán trong lòng.

“Vậy giờ ngươi đã đoán được chưa?”, Mục Uyển Thanh vẫn chống tay xuống cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Không phải tiểu thì là đại, ta đoán đại”, Diệp Thành nhướng vai bày ra bộ dạng bất lực.

“Nói thực thì ta cũng không biết là tiểu hay đại, thắng hay thua thì xem vận may của mỗi người vậy”, Mục Uyển Thanh đáp lời ròi mở chuông lắc ra.

Cái chuông vừa được mở ra, từng viên xúc xắc đang xoay tít bên trong giảm dần tốc độ rồi từ từ đứng yên trên bàn, hiện lên ba điểm rất choán mắt.

“Xem ra vận may của ta vẫn tốt hơn một chút”, Diệp Thành liếc nhìn con số rồi nhìn sang Mục Uyển Thanh với vẻ mặt đầy hào hứng, kết cục đúng như hắn tính toán, bốn, năm, sáu tổng mười lăm điểm, đại, hắn thắng rồi”.

“Được, ngươi thắng rồi”, Mục Uyển Thanh day trán, cũng không biết vì đã say hay vì thua cược mà xót xa, đường đường là chủ nhân của Đổ Phường mà lại thua thảm trong tay một tên tiểu tử.

“Đưa tiền cho ta, ta còn có việc”, Diệp Thành đứng dậy giơ tay ra.

“Tiền, tiền gì cơ?”

“Đường đường là chủ nhân của Đổ Phường, trông lại xinh xắn như vậy không thể nuốt lời chứ, một trăm nghìn nguyên thạch là do chính cô nói ra”.

“Ồ, xem cái đầu ta này”, Mục Uyển Thanh vỗ ngực, cô ta lập tức phất tay lấy ra một tờ giấy trắng, cầm lấy cái bút trúc rồi viết bốn chữ viết hoa xiên xẹo: Một trăm nghìn nguyên thạch.

“Này, cầm lấy”, Mục Uyển Thanh viết tờ giấy có bốn chữ “một trăm nghìn nguyên thạch” rồi đưa cho Diệp Thành.

“Ta có thể chửi không?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.

“Vì sao lại chửi?”, Mục Uyển Thanh chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Ta…”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu cúi đầu liếc nhìn tứ phương như đang tìm gì đó.

“Ngươi tìm gì thế?”

“Gạch”.
Chương 1434: Máu phượng hoàng bảy màu

Trong màn đêm đen, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành ôm đầu đi trên con đường phồn hoa, hắn chỉ cảm thấy chân mình đang bước trên từng cây bông vải, chòng chành lắc lư.

Woa.

Diệp Thành liên tục dụi mắt, dụi mãi cũng không hết từng ngôi sao lờ mờ trước mắt.

Chu Thiên Diễn Hoá đúng là vô song, hắn quả thực đã tính toán ra để chiến thắng nhưng lại không tính được Mục Uyển Thanh chơi khăm hắn khiến hắn trở tay không kịp, hắn không tìm được viên gạch nào còn bản thân hắn thì bị người ta ném ra khỏi Đổ Phường, cũng may hắn chạy nhanh nếu không thì không tránh được bị đánh một trận tơi bời.

Được, đợi đấy cho ta!

Diệp Thành vừa đi vừa mắng chửi, hắn định ngày mai sẽ quay lại kiếm chác thêm rồi mới đi, đi rồi lại quay lại, không khiến nơi đó khuynh gia bại sản thì không thôi.

Ừm?

Đi mãi đi mãi, Diệp Thành vô thức dừng chân, ánh mắt hắn dừng lại trên một sạp hàng ở bên cạnh.

Sạp hàng này không quá rộng lớn nhưng những món đồ được bày bán ở đây lại không hề ít, pháp khí, đan dược, linh thảo cái gì cũng có, có điều nhứng thứ đó với Diệp Thành mà nói thì có hay không cũng không quan trọng.

Có điều trên sạp hàng này cũng có thứ mà Diệp Thành ưng mắt.

Đó là một hòn đá chỉ to bằng hũ rượu, trông lởm chởm gập ghềnh, không nhìn ra được có nó gì khác biệt, chỉ là một hòn đá bình thường vả lại tám phần còn là hòn đá được nhặt từ bên đường.

Chu Tước Tinh lại có cả đá thế này sao?

Diệp Thành cau mày vì khí tức của hòn đá kia rất quen thuộc với hắn, nó rất giống với hòn đá trong đại hội đấu thạch ở cổ thành Thiên Long, chắc chắn là từ cùng một nơi.

Diệp Thành bất giác bước chân, hắn đứng trước sạp hàng âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn nheo mắt nhìn hòn đá kia.

Thông qua bề mặt hòn đá, hắn trông thấy bên trong, chính giữa hòn đá có một giọt máu bảy màu, giọt máu đó rất bất phàm, có dị tượng đan xen, nếu nhìn kĩ thì chính là huyễn cảnh một con chim phượng hoàng bảy màu.

Chắc chắn là máu phượng hoàng!

Diệp Thành lẩm thẩm, đôi mắt hắn loé sáng.

Phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú có thể sánh ngang với thánh thú kì lân, trên đời này có những người từng thấy phượng hoàng thực thụ đã quý rồi, huống hồ đây còn là phượng hoàng bảy màu và máu tưoi bảy màu của phượng hoàng, đây chính là vật vô giá.

Năm xưa Diệp Thành từng nuốt một giọt máu rồng bá đạo ở Thiên Long cổ thành.

So với phượng hoàng bảy màu thì máu rồng bá vương kia vẫn kém hơn một chút, nên biết rằng phượng hoàng bảy màu cùng cấp với Thái Hư Cổ Long.

Đúng là may mắn!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi lại nhìn chủ sạp hàng.

Chủ sạp hàng này là một lão già xấu xí, có lẽ vì trời tối rồi nên lúc này ông ta đang nghỉ ngơi, Diệp Thành tới đây lâu rồi mà ông ta còn không nhận ra, cũng chẳng trách mà ông ta chẳng bán được đồ.

“Hòn đá này bán thế nào?”, Diệp Thành lên tiếng.

Lão già bị đánh thức thì vội đứng dậy, ông ta lắc lắc cái đầu mộng mị của mình rồi lại nhìn Diệp Thành một cái sau đó giơ ba ngón tay lên: “Ba nghìn, không trả giá”.

“Một hòn đá mà ba nghìn?”, Diệp Thành bĩu môi.

“Đây không phải là hòn đá bình thường, đây là bảo bối”.

“Vậy ông lấy nó ở đâu?”, Diệp Thành cầm hòn đá lên vừa lật đi lật lại quan sát vừa hỏi, hắn muốn biết lai lịch của hòn đá này xem nó có liên quan gì đến Thập Vạn Đại Sơn không.

“Nói tới hòn đá này thì câu chuyện dài lắm”, lão già lấy ra một túi thuốc trong ngự áo rồi hút phì phò, lão ta nhả ra làn khói trắng mặt mày đăm chiêu: “Vào một đêm mưa gió, ta…”

“Một nghìn thì ta mua”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời, hắn không có thời gian mà nghe lão ta trình bày.

“Hai nghìn”.

“Một nghìn”.

“Một nghìn rưỡi”.

“Một nghìn”.

“Một nghìn ba”.

“Một nghìn”.

“Ta….”, lão già suýt chút nữa thì tức điên lên, lão ta đã hạ giá xuống còn một nghìn ba rồi mà hắn vẫn hét một nghìn. Ngươi hét cái giá cũng vừa thôi chứ.

“Ông có bán không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn ông ta.

“Lấy đi lấy đi”, lão già xua tay, “ta chưa gặp kẻ nào hét giá như ngươi cả”.

“Cảm ơn”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn đưa ra cái túi đựng đồ rồi ôm hòn đá quay người rời đi.

“Chơi với ta, ông còn kém xa lắm”, phía sau lão già cầm ngân lượng cười gian xảo, không biết nếu lão ta biết trong hòn đá kia có máu phượng hoàng, vả lại còn là máu phượng hoàng bảy màu thì liệu có tiếc của mà bật khóc không.

Phía này Diệp Thành đã ôm hòn đá đi về phía Truyền Tống Trận ở trung tâm toà thành.

Máu thuần tuý của phượng hoàng, bảo vật nghịch thiên này có tác dụng trị ám thương rất tốt, đây quả là cơ duyên.

Nuốt nó!

Nghĩ rồi Diệp Thành bất giác tăng nhanh tốc độ để trở về nuốt máu phượng hoàng bảy màu, sau đó còn phải quay lại Đổ Phường vớt vát thêm ít tiền.
Chương 1435: Vì Cửu Hoàng Tử

Đợi tới khi về nơi ở thì đã là đêm khuya.

Từ xa Diệp Thành đã trông thấy lão già giảo hoạt, nói chính xác là lão già mặc quần lót hoa, lão ta đang ngồi ở cửa nhà hắn, cảnh tượng đó thật hài hước.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật.

Lão già giảo hoạt kia đương nhiên là Phạm Thống, Diệp Thành vẫn còn hoài nghi liệu có phải Phạm Thống thua cược đến mức chỉ còn mỗi cái quần lót kia không?

Ôi chao!

Thấy Diệp Thành tới, Phạm Thống lập tức đứng dậy xoa tay, mặt mày gian giảo tiến lên trước.

“Nửa đêm không ngủ tới cửa nhà ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Phạm Thống.

“Đợi ngươi”.

“Đừng, ta không có sở thích đó”.

“Đừng ồn ào”, Phạm Thống cười giảo hoạt, ông ta nhướng mày nhìn Diệp Thành: “Nào, nghe gia gia nói, lão già mặc y phục tím kia đưa ngươi lên kia làm gì? Có phải là lấy tiền để doạ người không?”

“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, nói tới là ta lại tức điên người”, Diệp Thành nói rồi mặt mày tối sầm lại.

“Không nhắc thì không nhắc nữa”, Phạm Thống xoa tay cười nói: “Nghe nói hôm nay ngươi thắng đậm, cho ta vay ít tiền đi, đợi ta thắng rồi thì trả lại ngươi gấp đôi, ta lấy danh dự đảm bảo”.

“Ta không có tiền”, Diệp Thành trả lời dứt khoát sau đó quay người bước vào nhà.

“Đừng, đừng mà”, Phạm Thống tiến lên trước kéo Diệp Thành lại, “ngươi không thể như thế được, dù gì chúng ta cũng là hàng xóm của nhau mà”.

“Bao nhiêu hàng xóm như thế sao ông không đi vay người khác, vay ta làm gì?”

“Ta vay rồi nhưng không ai quan tâm tới ta”.

“Ông đường đường là tu sĩ Chuẩn Hoàng mà nhân phẩm cũng kém vậy sao?”, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, “theo ta thấy thì dựa vào thực lực của mình, ông nên đi nhận nhiệm vụ đổi lấy tiền sẽ nhanh hơn”.

“Làm nhiệm vụ mệt lắm ta không đi đâu”.

“Ấy, nữ nhân kia không mặc y phục”, Phạm Thống vừa dứt lời đã nghe tiếng Diệp Thành hô lên.

“Không mặc y phục, ở đâu?’, Phạm Thống quay đầu đi, mắt sáng cả lên nhưng khi ông ta nhìn ra hướng khác thì đừng nói là nữ nhân không mặc y phục mà đến cả một con chim bay qua cũng chẳng có.

Đột nhiên mặt Phạm Thống tối sầm cả lại.

Có điều khi ông ta quay đầu lại tìm Diệp Thành thì hắn đã bước chân vào nhà từ lâu.

Mẹ kiếp.

Phạm Thống nhảy lên cao ba trượng mắng chửi té tát, nước bọt bắn tung toé.

Nghe tiếng mắng chửi của ông ta, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lập ra kết giới, tai không nghe thấy thì tâm không khó chịu.

Cánh cửa đóng chặt rồi, Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi bên cạnh tụ linh trận, hắn tung chưởng đập tan hòn đá kia.

Đột nhiên, tiên quang bảy màu rực rỡ chiếu rọi, máu phượng hoàng bảy màu bay ra đan xen dị tượng, trong đó còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng hí, nó như có linh tính, sau khi bay ra còn muốn chạy thoát nhưng bị Diệp Thành nắm trong lòng bàn tay.

Chia cho ngươi một nửa.

Diệp Thành chia máu phượng hoàng thành hai phần rồi đưa cho Tiểu Ưng.

Thấy vậy Tiểu ưng lập tức bay đi ra thật xa, nhìn thấy máu phượng hoàng trong ánh mắt của nó còn mang theo vẻ kiêng dè.

Đây là bảo bối đấy!

Diệp Thành vội cười nói.

Thế nhưng Tiểu Ưng vẫn lắc đầu: “Đại ca ca, huyết mạch của ta và huyết mạch của phượng hoàng xung đột, máu của tộc phượng hoàng có bậc quá cao ta không thể áp chế được nên sẽ tạo phản phệ, so với ta mà nói thì huyết mạch thánh thể của huynh có thể dung hoà được, cũng chỉ có huynh mới có đủ tư cách để trấn áp nó”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành thẫn thờ giây lát.

“Dù sao ta cũng không dám nuốt nó”, Tiểu Ưng lại lùi về sau ba tới năm trượng.

Diệp Thành mỉm cười, hắn không cưỡng cầu, hắn lại lần nữa dung hợp hai phần máu của phượng hoàng lại rồi hít vào một hơi thật sâu nuốt nó vào trong bụng.

Tiếp đó Diệp Thành liền cảm nhận được thánh huyết sục sôi như ngọn lửa đang thiêu đốt, cơ thể hắn giống như biển lửa sôi trào, mặc dù giọt máu phượng hoàng rất nhỏ nhưng lại khiến thánh thể của hắn như thiêu như đốt.

Diệp Thành khẽ hắng giọng, hắn vận chuyển công pháp hỗn độn, sức mạnh luân hồi cũng tham gia vào.

Máu phượng hoàng còn mang theo tinh khí dồi dào, lại có lạc ấn bất phàm, quả thực còn bá đạo hơn cả máu rồng rất nhiều, cũng chẳng trách mà Tiểu Ưng không dám nuốt, với huyết mạch của nó thì thực sự khó có thể áp chế được huyết mạch phượng hoàng.

Diệp Thành nhắm nghiền đôi mắt, hắn trấn áp máu phượng hoàng rồi điên cuồng luyện hoá, hấp thu tinh hoa của phượng hoàng, xoá đi ám thương trong cơ thể.

Trời càng khuya.

Trong căn phòng ở tầng thứ ba, Mục Uyển Thanh lại ngả người lên lan can tay cầm vò rượu, cô ta uống tới mức mặt mày đỏ gay, nhớ tới khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành hôm nay mà cô ta bất giác bật cười.

“Thánh Nữ, làm vậy quả thực có hơi lỗ mãng”, bên cạnh cô ta, lão già mặc y phục tím vuốt râu lên tiếng.

“Vậy mới vui”.

“Tên đó trông còn trẻ nhưng lại không hề đơn giản, nếu cứ vài ngày hắn tới một lần thì chẳng phải chúng ta thua đậm sao?”

“Vậy thì hắn phải vào được mới được chứ”, Mục Uyển Thanh lại cao hứng uống tiếp, cô ta cười khúc khích gảy ra thần quang hoá thành gương thần: “Đó, treo cái gương thần này trước cửa, cho dù hắn có làm thế nào cũng không qua được sự quan sát của nó, yên tâm, ta tự biết chừng mực”.

“Nhưng…”

“Không có nhưng gì cả”, Mục Uyển Thanh cứ thế ngắt lời lão già, “ông cứ yên tâm tiếp tục tìm máu của Hoang Cổ Thánh Thể, một khi tìm được thì phải mua về dù phải trả bằng giá nào”.

“Thánh Nữ, đừng trách lão phu nói thẳng”, lão già hít vào một hơi thật sâu, “cho dù tìm được thánh huyết thì cũng chưa chắc đã cứu được Cửu Hoàng Tử, gia tộc Chu Tước sẽ gạt bỏ Hoàng Tử, Thánh Nữ hà tất phải khổ như vậy, sớm muộn cũng không chung đường, Hoàng Tử đã không còn huy hoàng như xưa nữa, mấy năm nay Thánh Nữ bỏ bao nhiêu tiền của, các lão bối của gia tộc cũng không hài lòng, xin Thánh Nữ suy nghĩ lại”.

“Huynh ấy thành kẻ bỏ đi thì đã sao?”, Mục Uyển Thanh vẫn tỏ vẻ không quan tâm, “ta nguyện cùng huynh ấy chống đỡ cả bầu trời”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom