• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1436-1440

Chương 1436: Bán nhà

Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu khắp U Đô.

Mặt đất cũng lấy lại sức sống khi ánh mặt trời chiếu rọi, U Đô lại bắt đầu hoạt động trở lại, ai bán hàng thì bán hàng, ai tán gái thì tán gái, ai làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, ai đánh bài thì đánh bài, tất cả đều đang tiến hành một cách có trật tự.

Trong bia đá, Diệp Thành đã ngồi xếp bằng cả đêm.

Trên vân đoàn, dáng vẻ của hắn trang nghiêm như vị tăng già ngồi thiền, toàn thân sáng rực ánh vàng, khí huyết màu vàng dồi dào như biển cả.

Loáng thoáng còn có thể thấy một con phượng hoàng to lớn và một bóng rồng khổng lồ bay quanh người Diệp Thành, phượng hoàng bảy màu, bóng rồng màu vàng, đó là bởi vì hắn đã hấp thu huyết mạch của Phượng Hoàng bảy màu và huyết mạch của Bá Vương Long.

Cách đó không xa, Tiểu Ưng nhìn Diệp Thành, đôi mắt không ngừng loé lên thần quang, Diệp Thành hiện tại thật sự vô cùng phi thường.

Póc!

Chẳng mấy chốc, trong bóng tối dường như có thứ gì đó vỡ ra, khiến cho đôi mắt Tiểu Ưng vẫn luôn quan sát đột nhiên sáng lên.

Diệp Thành đột phá rồi, ánh sáng phóng thẳng lên từ trên đỉnh đầu của hắn, tu vi từ cảnh giới Thiên tầng thứ nhất lên cảnh giới Thiên tầng thứ hai, đến khi lên đến tầng thứ hai đỉnh phong mới dừng lại.

Có lẽ đây là lần tiến cấp chậm nhất của Diệp Thành.

Một trăm năm trước hắn đã ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất, đột phá đến cảnh giới Thiên tầng thứ hai cần những một trăm năm, điều này chứng minh một điều, tu vi tăng lên cấp độ này như hắn, muốn tăng lên nữa sẽ là một bước lên trời.

Hơn nữa nội công của hắn quá thâm hậu, nền tảng lại quá vững chắc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn bị chậm lại trong quá trình tiến cấp.

Đương nhiên, một nguyên nhân khác không thể không kể đến là hố đen không gian.

Một trăm năm trong bóng tối, Diệp Thành bước đi quá khó khăn, hắn đã sử dụng nốt viên linh thạch cuối cùng, nhưng để gắng gượng tiếp, hắn còn phải đốt cháy Thánh huyết, hơn nữa quanh năm không kiếm thêm được gì để bù đắp, lại thêm phản phệ và ám thương, đây cũng là một trong những lý do ngăn cản hắn tiến cấp.

Bây giờ hấp thu máu của Phượng Hoàng bảy màu không chỉ chữa lành ám thương mà còn khiến hắn đột phá được cảnh giới, trên cả trạng thái đỉnh phong, nội công của hắn càng lại thêm mạnh mẽ, đây thực sự là một điều may mắn.

Phù!

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục thật dài, sau đó từ từ mở mắt, hai tia thần mang bắn ra như lập tức xuyên qua cả hư vô.

Thấy vậy, Tiểu Ưng lập tức tung cánh, đáp xuống vai Diệp Thành, thích thú phát ra những tiếng kêu vui mừng.

Đúng là may mắn!

Diệp Thành nở nụ cười nhìn đá vụn khắp mặt đất, chính máu Phượng Hoàng bảy màu phong ấn trong viên đá đã cho hắn một may mắn lớn, vì thế hắn lại càng thêm hứng thú với lai lịch của viên đá này.

Diệp Thành bỗng hạ quyết tâm, hắn sẽ đi tìm chủ quầy hàng đó, bất kể giá nào cũng phải hỏi ra nguồn gốc của viên đá, hắn chắc chắn viên đá ấy có liên quan đến Thập Vạn Đại Sơn.

Đi kiếm tiền!

Gạt suy nghĩ sang một bên, Diệp Thành đứng dậy, thoải mái vươn vai duỗi eo, trên người toát ra thần lực vô hạn.

Lúc bước ra từ bia đá, Diệp Thành đã thay đổi một hình dáng khác, là một nam tử cao lớn vạm vỡ trên mặt có sẹo, hắn thay đổi thành diện mạo này đương nhiên là định đến sòng bạc tìm nhà họ Mục kiếm tiền, hơn nữa còn chuẩn bị làm một mẻ lớn.

Diệp Thành rời đi, nhưng trên bia đá lại treo thêm một tấm biển gỗ, trên tấm biển khắc hai chữ lớn: Bán nhà.

Đúng là hắn muốn bán nhà, tiền bán nhà cộng với nguyên thạch hắn đang có đã đủ để mua một căn nhà ở U Đô tầng thứ hai, tất cả chỉ vì có thể đặt chân lên tầng thứ ba để tìm người chuyển kiếp.

Mặc dù hắn tin chắc mình có thể toả sáng trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư vài ngày tới, khi đó có lẽ nhà Chu Tước sẽ cho hắn một vài đặc quyền mà người bình thường không có, nhưng không có gì là tuyệt đối, nếu hắn không được chọn thì sao? Vậy nên, hắn – một người trước nay luôn thận trọng đã quyết định chuẩn bị cả hai phương án, mua được nhà ở tầng thứ hai trước đã.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành đã tới U Đô tầng thứ hai.

Lần này hắn đi rất chậm, ánh mắt không ngừng liếc nhìn quầy hàng hai bên đường, hy vọng vẫn có thể tìm được bảo bối, hắn dừng lại một chút trước quầy hàng hôm qua.

Nhưng lần này Diệp Thành lại không may mắn như vậy, trên quầy hàng vẫn có rất nhiều bảo bối nhưng không có loại nào có thể so sánh với máu của phượng hoàng.

Quan sát suốt dọc đường, Diệp Thành đã nhìn thấy sòng bạc của nhà họ Mục từ xa.

Bắt đầu thôi!

Diệp Thành xoay khớp cổ, xoa xoa tay chuẩn bị làm một vố lớn, không thể để số tiền hôm qua mất trắng được, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là hoàng đế thứ mười của Đại Sở mà lại bị ném ra ngoài, các người tạo phản rồi!

Mới sáng sớm mà sòng bạc của nhà họ Mục đã kinh doanh khá tốt, người ra người vào thật sự rất đông, hầu hết mọi người đều cầm nguyên thạch đến để thử vận may, cũng có người thua sạch chỉ trong một đêm rồi thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, luôn miệng mắng chửi.

Hế?

Diệp Thành đang định đi vào sòng bạc, đột nhiên có một luồng thần quang từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi vào người hắn.
Chương 1437: Nên kết bạn thì hơn

Diệp Thành vô thức ngửa đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện phía trên sòng bạc có một chiếc gương thần to cỡ lòng bàn tay đang lơ lửng ở đó.

Ù! Ù!

Gương thần rung lên liên tục, tản ra thần quang rực rỡ, đan xen với đạo uẩn huyền bí, tựa như có thể soi sáng mọi thứ giả dối trên thế gian, đó là một món pháp bảo bất phàm, Diệp Thành nhìn thấy cũng kinh ngạc.

Hôm qua không thấy gương thần này mà!

Diệp Thành xoa cằm nói nhỏ, liếc nhìn chiếc gương lần cuối rồi bước vào sòng bạc.

Vừa đi vào hắn đã thấy một người, nhìn kỹ hơn thì chẳng phải ông lão áo tím hôm qua đã lôi hắn đi sao?

Nhìn thấy ông ta, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy ngứa tay, ngày hôm qua chính ông lão này là người đã ném hắn ra ngoài.

Nhưng dù trong lòng khó chịu, Diệp Thành vẫn không thể hiện ra mà tiếp tục đi vào, việc nhỏ không nhịn thì không làm được việc lớn, hắn đến đây để kiếm tiền, không phải để đánh nhau.

Hôm nay hắn đã thay đổi diện mạo, hơn nữa còn dùng bí thuật Thái Hư Che Hồn để không bị nhận ra, hắn cũng tự tin rằng ông lão áo tím sẽ không nhận ra mình.

“Tiểu hữu, lại tới à?”, đang đi, ông lão áo tím chợt cười cợt chặn trước mặt Diệp Thành.

“Lại là thế nào? Lão tử tới đây lần đầu”, Diệp Thành nhướng mày: “Sao, không hoan nghênh à?”

“Nói thật thì không hoan nghênh lắm”, ông ta vuốt râu đáp.

“Làm ăn mà còn có đạo lý đuổi khách hả?”, giọng Diệp Thành thô tục, rất tương xứng với diện mạo vạm vỡ, oai phong của hắn, trên mặt hắn lộ vẻ hung ác, thật sự giống cường đạo đao dính đầy máu, diễn vô cùng chân thực.

“Gia chủ nhà ta nói rồi, cứ thấy ngươi trong sòng bạc là… ném ra ngoài”.

“Ức hiếp người quá đáng, ông có biết ta là ai không? Ta…”

“Đương nhiên lão phu biết ngươi là ai”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị ông lão áo tím ngắt lời, ông ta phất tay áo, diện mạo cao lớn vạm vỡ của Diệp Thành lập tức về lại như cũ.

“Ta…”, Diệp Thành tức thở không ra hơi, suýt thì sặc. Điều này thật sự khiến hắn rất bất ngờ, hoá ra ông lão áo tím đã nhận ra hắn từ lâu mà hắn còn ở đó thận trọng diễn kịch, bây giờ xem ra, từ đầu đến cuối hắn chỉ như một thằng hề.

“Mới sáng sớm tiểu hữu đã tới góp vui, đúng là rất có lòng. Lão phu cũng nên bày tỏ một chút mới phải”, thấy vẻ mặt Diệp Thành thay đổi liên tục, ông lão áo tím giơ tay, vung một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt còn đang ngơ ngác của hắn.

Chát!

Sau tiếng tát giòn giã vang dội, giây trước Diệp Thành vẫn còn ở trong sòng bạc, giây sau đã bay ra ngoài.

Woa!

Nhìn Diệp Thành bay ra ngoài, cả sòng bạc đứng hình một giây nhưng cũng chỉ một giây đó thôi, so với tư thế Diệp Thành bay ra ngoài, bọn họ càng quan tâm đến con số trên xúc xắc hơn.

Oa!

Bên ngoài sòng bạc, Diệp Thành đã bò dậy, hai chân mềm nhũn, đầu óc ong ong, hai mắt nổ đom đóm.

Ha ha ha!

Trong gian phòng trên tầng ba của sòng bạc nhà họ Mục, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành bị ném ra đường mà không khỏi bật cười nghiêng ngả, tối qua Diệp Thành cũng bị ném ra ngoài như thế này, tư thế rất khôi hài.

“Thánh Nữ, người này không hề đơn giản”, ông lão áo tím bước vào, vuốt râu trầm ngâm lên tiếng: “Không nói đâu xa, chỉ riêng thần thông dịch dung của hắn thôi đã rất thần bí, nếu không nhờ gương thần báo trước thì với nhãn lực của ta cũng rất khó nhìn ra sơ hở”.

“Đương nhiên ta biết hắn không đơn giản”, Mục Uyển Thanh dời mắt, lấy bầu rượu từ trong túi đựng đồ ra.

“Ta nghĩ người thế này nên kết bạn thì tốt hơn, cũng không thể treo gương Thần Cơ trước cửa sòng bạc mãi được mà”.

“Một thời gian nữa rồi tính”, Mục Uyển Thanh nhấp một ngụm rượu: “Lai lịch của hắn quá bí ẩn, chưa biết chừng lại là người của Khô Nhạc hay mấy hoàng huynh của Huyền Vũ phái tới. Ảnh vệ của nhà họ Mục đang điều tra rồi, chưa xác định được thân phận của hắn, ta không thể đưa hắn về dưới trướng”.

“Thì ra là vậy”, ông lão áo tím chợt hiểu ra, vỗ trán rồi bảo: “Thánh nữ suy nghĩ thật chu toàn”.

“Thời kỳ đặc biệt phải cực kỳ thận trọng”, Mục Uyển Thanh hít sâu một hơi: “Nếu hắn thật sự trong sạch thì ta sẽ đích thân tới xin lỗi hắn, dù sao ta cũng phải đào tạo vài thân tín đáng tin cậy cho Huyền Vũ”.

“Nói đến Cửu hoàng tử, tình hình hiện tại của ngài ấy thật sự không lạc quan”, ông lão áo tím thở dài: “Nghe nói tu vi của ngài ấy lại tụt giảm, nhà Chu Tước cũng đang từng bước thu hồi quyền lực của ngài ấy, nói cách khác ngoài cái danh Cửu hoàng tử, ngài ấy đã chẳng còn lại gì, cộng thêm việc bị mấy hoàng tử khác của nhà Chu Tước trấn áp, ngài ấy lại càng khó trở mình”.

“Ta tin một ngày nào đó chàng ấy sẽ lấy lại được vinh quang trước đây”, đôi mắt có men say của Mục Uyển Thanh loé lên vẻ kiên định.

“Thánh Nữ, xin hãy nghe lời này của lão phu”, ông lão áo tím chắp tay trước Mục Uyển Thanh, dũng cảm nói: “Vì Nhược Thiên Huyền Vũ đã sa sút mà nhà họ Mục đã phải đối mặt với áp lực rất lớn, chưa nói đến những hoàng tử khác, ngay cả luyện đan sư cấp bảy Khô Nhạc Chân Nhân kia cũng không phải người mà chúng ta có thể đối phó”.

“Đừng nhắc đến Khô Nhạc với ta”, Mục Uyển Thanh chợt ném bầu rượu vỡ tan, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt đẹp: “Huyền Vũ rơi vào tình cảnh hiện tại đều do ông ta mà ra, chỉ vì Huyền Vũ làm đồ nhi của ông ta bị thương mà ông ta ra tay độc ác như thế, đúng là mất mặt tiền bối”.

“Vẫn là câu nói kia, chuyện của nhà Chu Tước, Thánh nữ đừng tham gia vào thì tốt hơn”.

“Đừng nói nữa, tiếp tục tìm Thánh huyết đi”, Mục Uyển Thanh phất tay rồi xoay người bước ra ngoài.
Chương 1438: Bỏ lỡ người chuyển kiếp

Lại là đường phố náo nhiệt, Diệp Thành che mặt trốn ở đằng xa, nhìn chằm chằm gương thần đang lơ lửng trước cửa sòng bạc của nhà họ Mục.

Đi vào chưa được một phút đã bị ném ra ngoài, Diệp Thành có lý do để khẳng định vấn đề nằm ở chiếc gương thần ấy, chắc chắn nó đã nhìn thấu thân phận của hắn nên sòng bạc mới có chuẩn bị trước.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Diệp Thành vò đầu bứt tai, cứ tưởng dùng Thái Hư Che Hồn là có thể kiếm được nhiều tiền, bây giờ xem ra cách này không thực tế lắm, chỉ cần gương thần còn đó thì chắc chắn hắn đi vào một lần, bị ném ra một lần.

Vớ vẩn thật!

Diệp Thành thầm mắng, nếu nơi đây không phải U Đô thì hắn sẽ không chút do dự giương cung bắn vỡ gương thần kia.

Ấy?

Khi đang buồn rầu bực bội, lòng Diệp Thành chợt rung lên.

Người chuyển kiếp!

Diệp Thành chợt xoay người, đi thẳng về một hướng, đó là hướng truyền tống trận thông tới tầng thứ ba của U Đô, hơn nữa càng tới gần hướng đó, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt hơn.

Là ai? Là ai?

Tốc độ của Diệp Thành rất nhanh, hắn đi qua đường phố náo nhiệt cuốn theo từng cơn gió, rất nhiều quầy hàng bị lật lên, cũng có rất nhiều người bị xô ngã, dấy lên một tràng tiếng mắng chửi.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến những điều này.

Lúc này hai mắt hắn đang nhìn chăm chú về hướng trung tâm thành, tốc độ di chuyển rất nhanh, ngón tay sau ống tay áo cũng không ngừng cử động, hắn đang thi triển bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá để nhẩm tính.

Là nữ!

Diệp Thành thầm nói, hắn không tính được là ai nhưng có thể khẳng định một điều người đó là nữ.

Nhưng khi hắn tới trước truyền tống trận dẫn đến tầng thứ ba của U Đô thì cảm giác chợt biến mất, cũng có nghĩa là người chuyển kiếp ấy vừa rời khỏi tầng thứ hai, đi lên tầng ba.

Chết tiệt!

Diệp Thành siết chặt hai tay, hắn đã bay rất nhanh rồi mà vẫn chậm một bước, thậm chí còn không thấy bóng lưng người chuyển kiếp đó.

Bất đắc dĩ, Diệp Thành chỉ đành nhìn trưởng lão U Đô đang canh giữ truyền tống trận.

Trùng hợp là trưởng lão canh giữ truyền tống trận hôm nay vẫn là trưởng lão tóc trắng đã mắng hắn hôm trước.

“Bái kiến tiền bối”, Diệp Thành cắn răng tiến lên chào hỏi.

“Lại là ngươi”, thấy lại là Diệp Thành, trưởng lão tóc trắng chợt sầm mặt.

“Lúc trước vãn bối có điều mạo phạm, mong tiền bối rộng lượng bỏ qua”, Diệp Thành vừa nói vừa hấp tấp đưa một túi đựng đồ ra, bên trong có năm trăm nguyên thạch: “Vãn bối có chút quà nhỏ, mong tiền bối vui lòng nhận cho”.

“Thế còn được”, trưởng lão tóc trắng rất thức thời, phất tay nhận túi đựng đồ, sắc mặt cũng tốt hơn đôi phần.

“Tiền bối, ta có chuyện này muốn hỏi”, Diệp Thành tiến lên, thăm dò nhìn ông ta: “Nữ tử vừa vào truyền tống trận là ai vậy ạ? Tiền bối có biết người đó không?”

“Vừa nãy có rất nhiều nữ tử vào truyền tống trận, ngươi muốn hỏi ai?”, trưởng lão tóc trắng lãnh đạm hỏi.

“Vấn đề này”, Diệp Thành vừa day đầu mày vừa bấm đốt tay nhẩm tính.

“Nghĩ kỹ đi rồi nói”, ông ta chầm chậm lên tiếng, nếu Diệp Thành lại nói ra cái tên khiến ông ta hoảng sợ nữa thì ông ta sẽ thẳng tay ném năm trăm nguyên thạch vào mặt hắn, không chừng còn kéo hắn lại đánh cho một trận nữa.

“Áo xanh, tóc dài máu tím”, Diệp Thành trả lời, hắn chỉ có thể tính được tới đây, đó là một bóng lưng mờ mịt, không nhìn thấy khuôn mặt, hắn chỉ biết cô ấy mặc áo xanh và có mái tóc màu tím.

“Áo xanh, tóc dài màu tím, ngươi đang nói đến Tử Linh công chúa à?”

“Tử Linh? Công chúa?”, Diệp Thành sửng sốt, không ngờ người chuyển kiếp này lại có thân phận tôn quý đến vậy.

“Áo xanh tóc tím thì chỉ có Tử Linh công chúa thôi”, ông lão tóc tóc trắng vuốt râu.

“Tiền bối có thể thông báo một tiếng không? Ta muốn gặp Tử Linh công chúa”.

“Cút”, ông ta lập tức hét to, khuôn mặt già nua hiện lên những vạch đen sì, vừa có chút ấn tượng tốt với ngươi xong, ngươi đã được nước lấn tới, công chúa thân phận tôn quý, là người mà ngươi muốn gặp là gặp sao?

Diệp Thành bên này đã chạy đi rất xa, chủ yếu là do ông lão tóc trắng hét lên quá đột ngột, trong tiếng hét mang theo sức mạnh tu vi khiến trước mắt hắn đầy sao, thần hải vừa thấy dễ chịu hơn một chút thì đầu lại bắt đầu ong ong, nếu là cảnh giới Thiên bình thường thì đã bay ra ngoài từ lâu rồi.

Mẹ kiếp!

Dù Diệp Thành đã đi rất xa nhưng ông lão tóc trắng vẫn còn phát điên, mắng chửi nước bọt văng đầy trời.

Oa!

Diệp Thành chạy vào đám người, hung hăng day mạnh đầu mày.

Chỉ còn mấy giây thôi mà hắn vẫn bỏ lỡ, biết được thân phận người chuyển kiếp cũng vô ích, chỉ trách giai cấp ở U Đô quá rõ ràng, thân phận của công chúa quá cao quý, dù trưởng lão cảnh giới Hoàng cũng không dám tuỳ tiện tới làm phiền.

Diệp Thành lại đau đầu, hắn vốn muốn đến sòng bạc kiếm tiền nhưng ở U Đô chỉ có một sòng bạc, mà hắn lại không vào được.

Bán nhà, phải bán nhà!
Chương 1439: Kế hoạch đoạt thụ yêu

Diệp Thành hạ quyết tâm, nhất định phải gom đủ tiền để mua nhà ở tầng thứ hai, như vậy mới có thể lên tầng thứ ba. Ở tầng thứ ba, xác suất gặp được người chuyển kiếp đó cao hơn ở tầng thứ hai nhiều, vì người trên đó chắc chắn sẽ đi qua tầng thứ ba.

“Tiểu tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi”, đang đi, bỗng có người vỗ vai Diệp Thành.

Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành vô thức quay sang mới thấy không biết Phạm Thống đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

“Sao ở đâu cũng có ông thế?!”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống từ đầu đến chân một lượt, hôm nay trông ông ta càng kỳ quái hơn, khoác một miếng vải đen, mặc quần đùi hoa, lại thêm mái tóc như tổ gà, nhìn thế nào cũng giống ăn mày lánh nạn, vô cùng chướng mắt trên đường phố.

“Ngươi nói vậy là sao hả?!”

“Ông có biết ăn mặc thế này ra đường rất dễ bị đánh chết không?”, Diệp Thành nói một câu rất chân thành, nói xong còn lùi lại một bước, vẻ mặt như không quen ông ta.

“Đừng trù ẻo lão tử”, Phạm Thống vò mái tóc như tổ gà: “Nào, nói cho ta nghe sao lại bán nhà? Mới sáng sớm đã thấy tấm biển treo trước nhà ngươi, có chuyện gì thế?”

“Còn có thể thế nào, hết tiền thôi chứ sao”.

“Không phải chứ! Sư tôn của ngươi lợi hại như vậy mà ngươi lại không có tiền?”, Phạm Thống nhìn Diệp Thành với vẻ không tin.

“Ông ấy đi chơi rồi, không để lại tiền cho ta”, Diệp Thành ngoáy tai, tìm cho mình một lý do rất chính đáng.

“Vậy thì tốt, mau bán nhà đi rồi cho ta mượn một ít”.

“Biến”, Diệp Thành mắng xong thì quay đầu bỏ đi.

“Đừng đi mà!”, Phạm Thống vội vàng kéo Diệp Thành lại, đầu tiên là thần bí liếc nhìn xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng bảo: “Ta có việc nên mới tìm ngươi, dạo này ta tìm được một món bảo bối, có muốn đi xem cùng ta không?”

“Có bảo bối ông không tự mình hưởng đi, sao lại nghĩ tới ta?”

“Linh tinh, chúng ta là hàng xóm mà, có miếng ngon phải chia cho nhau chứ”.

“Vậy ông nói ta nghe đi, là bảo bối gì?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phạm Thống, đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin lời ông ta nói, một con bạc thua sạch chỉ còn mỗi cái quần lót, đa phần chỉ là nói dối.

“Ngươi đã nghe nói đến Đại Địa Linh Mạch chưa?”, Phạm Thống nháy mắt với Diệp Thành.

“Đại Địa Linh Mạch?”, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đâu chỉ nghe nói, hắn còn từng hấp thu Đại Địa Linh Mạch rồi ấy chứ. Trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông ở Đại Sở, Đại Địa Linh Mạch còn cho hắn một vận may không nhỏ, bây giờ lại nghe đến bốn chữ này khiến hắn nhất thời thất thần, dường như nhớ lại chuyện cũ từ nhiều năm trước.

“Có vẻ ngươi đã từng nghe”, Phạm Thống cười xấu xa.

“Ông biết ở đâu có Đại Địa Linh Mạch à?”, Diệp Thành bình tĩnh lại, thăm dò nhìn Phạm Thống.

“Đương nhiên là biết rồi”, Phạm Thống vuốt tóc: “Đại Địa Linh Mạch không hoàn chỉnh đó là ta tình cờ thấy được trong lúc đi du ngoạn năm xưa”.

“Nếu đã biết, sao ông không hấp thu?”

“Ta cũng muốn lắm chứ”, Phạm Thống ho khan: “Trên Đại Địa Linh Mạch có một cây Thiên Niên Thụ Yêu, hơn nữa còn là loại rất lợi hại, mỗi lần ta xông tới cướp đều bị đánh tơi tả”.

“Đánh không lại nó, ông không biết đường tìm người giúp à?”, Diệp Thành liếc Phạm Thống.

“Tìm tu sĩ thực lực mạnh thì đến canh ta cũng chẳng còn mà húp, hơn nữa còn rước hoạ vào thân, tìm tu sĩ cùng cấp thì ta lại không yên tâm, thụ yêu đó quanh năm hấp thu Đại Địa Linh Mạch nên hung dữ lắm”.

“Thụ yêu nghìn năm ít nhất cũng tu vi cảnh giới Hoàng, mà ta chỉ là cảnh giới Thiên, ăn no rửng mỡ chắc?!”

“Ngươi nghe ta nói hết đã”, Phạm Thống chuyển sang dùng thần thức truyền âm: “Mấy năm nay ta nghiên cứu kỹ rồi, thụ yêu này cứ một trăm năm sẽ niết bàn một lần, mà mấy ngày nó niết bàn chính là lúc yếu nhất, ta cần ba người cùng cấp phối hợp, cũng cần một người đi hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.

“Vậy nghĩa là ngoài ta ra, ông còn tìm người khác giúp đỡ?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phạm Thống.

“Đương nhiên là có rồi, hơn nữa cũng là hàng xóm của chúng ta”, Phạm Thống lại cười thô tục: “Chính là con hồ ly đó, cô ta cũng cảnh giới Chuẩn Hoàng, tuy thực lực không ra sao nhưng thuật mị hoặc của cô ta lại rất hữu ích, lão thụ yêu kia là một kẻ háo sắc”.

“Thêm cô ta cũng mới chỉ có ba người”.

“Chẳng phải trên vai ngươi còn một người đấy sao?”, Phạm Thống liếc mắt nhìn Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành: “Tiểu linh chủng này của ngươi không đơn giản, ngươi không cần giấu giếm, ta có thể nhìn ra tu vi của nó không hề yếu hơn ngươi, nói về sức chiến đấu thì cũng không yếu hơn ta, ba chúng ta liên thủ có thể giữ chân được lão thụ yêu kia, còn ngươi đến lúc đó cứ yên tâm hấp thu Đại Địa Linh Mạch là được”.

“Ông tính toán hay thật đấy!”, Diệp Thành cười nhạt.

“Ngươi nói vậy là không đúng rồi, đây là chuyện tốt”.

“Đúng là chuyện tốt”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng có thể nói cho ta biết cả đi cả về mất bao lâu không? Chín ngày nữa ta còn phải tham gia tuyển chọn luyện đan sư, đó là chuyện lớn, không thể trì hoãn”.

“Ngươi là luyện đan sư?”, Phạm Thống sửng sốt, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới với vẻ mặt ngỡ ngàng, ông ta không biết Diệp Thành còn có thân phận này, đường đường là một Đại Chuẩn Hoàng mà lại nhìn nhầm.

“Ông nói thẳng đi, cần mấy ngày?”, Diệp Thành không có tâm trạng giải thích.

“Nếu mọi việc suôn sẻ thì ba ngày là xong”, Phạm Thống nói rất chắc chắn: “Ta lên kế hoạch hết rồi, chuyện liên quan đến tính mạng, lão Phạm này trước nay không bao giờ qua loa, điều này thì ngươi cứ yên tâm. Thế nào? Có làm không?”

“Làm chứ sao không làm”, Diệp Thành trả lời rất dứt khoát, đó là Đại Địa Linh Mạch, nếu hấp thu được chắc chắn sẽ rất có lợi, hơn nữa hắn cũng không sợ Phạm Thống và nữ tử cám dỗ kia giở trò, vì với sức chiến đấu của hắn và Tiểu Ưng đủ để đối phó với họ, đây chính là sự tự tin rất lớn của hắn.

“Vậy thì đi thôi!”, Phạm Thống cũng không chậm trễ, lập tức kéo Diệp Thành đi thẳng tới truyền tống trận.
Chương 1440: Thực hiện kế hoạch

Diệp Thành đi theo Phạm Thống về tầng thứ nhất, sau đó đi đến cổng thành U Đô.

Trước cổng thành U Đô đã có một người mặc áo choàng đen kín mít đang chờ sẵn, nhìn kỹ thì chính là nữ tử quyến rũ hàng xóm của họ, thấy Diệp Thành và Phạm Thống đến, cô ta còn không quên nháy mắt với Diệp Thành, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ưng, cô ta lại tiết chế hơn rất nhiều.

Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, hoặc là nói hắn đã không còn thấy lạ nữa, đùa vui thôi thì được, nếu cô ta dám vượt quá giới hạn thì hắn sẽ không do dự giết chết cô ta.

Đi!

Phạm Thống cũng khoác áo choàng đen lên, gọi một thanh phi kiếm lớn ra.

Thấy vậy, Diệp Thành và nữ tử kia cũng bước lên, phi kiếm bay lên trời, ba người thoáng chốc biến mất ở cổng thành.

Nhưng họ không phát hiện sau khi họ đi không lâu, trong thành U Đô có hơn chục bóng người mặc đồ đen đuổi theo, hơn nữa đội hình còn không nhỏ, chỉ riêng Chuẩn Hoàng đã có tới bốn người.

Màn đêm buông xuống, phi kiếm khổng lồ đáp xuống một dãy núi trập trùng.

Chính là đây!

Phạm Thống bước xuống phi kiếm đầu tiên, cảnh giác nhìn tứ phía.

Tiếp đến là nữ tử quyến rũ với cặp mắt mê hoặc trời sinh, cô ta cũng nhìn quanh bốn hướng.

Diệp Thành là người xuống cuối cùng, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, quan sát dãy núi trước mặt, linh lực ở đây dày đặc, linh lực dồi dào đều ngưng tụ thành mây mù.

Khí tức này đúng là của Đại Địa Linh Mạch!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn quá quen thuộc với Đại Địa Linh Mạch nên sẽ không nhìn nhầm.

Đi theo đi!

Phạm Thống cất bước đi sâu vào trong dãy núi, sau đó Diệp Thành và nữ tử kia cũng theo sau.

Không biết qua bao lâu, ba người mới dừng lại trước một khu rừng.

Đây là một khu rừng tối om, cành cây đều một màu đen, đến mặt đất cũng đen kịt tựa vùng đất cháy, bên trong khu rừng rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là hơi u ám.

Bí trận!

Diệp Thành hơi nheo mắt, huyền cơ ở đây trong phút chốc bị hắn phá vỡ, những cây cổ thụ đen kịt ấy đều là trận cước, hơn nữa còn nối tiếp nhau tạo thành một trận pháp khổng lồ.

“Ông chắc chắn là ở đây chứ?”, nữ tử quyến rũ dường như cũng nhìn ra sự quỷ dị của nơi này, không khỏi đưa mắt nhìn Phạm Thống.

“Ta đã tới nơi này không dưới mười lần, không sai được đâu”, Phạm Thống đáp lại, vừa đứng tại chỗ nhìn trái ngó phải vừa như đang tìm kiếm thứ gì: “Đây là thủ thuật che mắt mà lão thụ yêu kia bày ra, có thể nói là một trận pháp cổ, cực kỳ bá đạo”.

“Ông đang tìm lối vào à?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống.

“Lần trước đến ta có để lại ký hiệu”, Phạm Thống tiến lên một bước, nhìn trái nhìn phải quan sát từng cây cổ thụ màu đen: “Cho ta chút thời gian, ta cần xác định ký hiệu của mình”.

“Ông cứ tự nhiên”, Diệp Thành đứng yên tại chỗ, hắn không thông thạo trận pháp, tuy Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu thật giả nhưng bí trận che mắt của lão thụ yêu đúng là vô cùng bí ẩn, đến hắn cũng không tìm ra lối vào.

“Chắc là một loại trận pháp thượng cổ, trận cước tự tuần hoàn, biến đổi liên tục”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, thầm kinh ngạc trước thần thông của lão thụ yêu.

“Bây giờ chúng ta đã là hàng xóm rồi, ta vẫn chưa được biết tên ngươi”, rảnh rỗi không có việc gì làm, nữ tử quyến rũ kia lại tới gần, giọng nói vẫn cuốn hút như vậy, đôi mắt quyến rũ còn loé lên tia sáng cám dỗ.

“Diệp Thành”, hắn khẽ đáp.

“Cái tên thật hay”, cô ta cười khanh khách: “Ngươi có thể gọi ta là Hồ Tiên Nhi, lần này sau khi có được Đại Địa Linh Mạch có thể tới nhà ta chơi không?”

“Ta không có thời gian”.

“Sao, sợ tỷ tỷ ăn thịt ngươi à?”

“Điều này cũng khó nói”, Diệp Thành nhàn nhạt đáp nhưng lại khiến Hồ Tiên Nhi cười càng quyến rũ hơn.

“Tìm được rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì Phạm Thống đã đứng trước một cây cổ thụ có dây leo rủ xuống, ngoác miệng mắng to: “Lão thụ yêu chết tiệt, suýt nữa thì bị ngươi lừa”.

“Đi theo đi, đừng để lạc nhau”, Phạm Thống dặn dò xong thì theo cây cổ thụ đi vào trong khu rừng tối.

“Yên tâm, như hình với bóng”.

Nhưng khi bước vào khu rừng tối tăm, Hồ Tiên Nhi và Diệp Thành đều cau mày.

Khu rừng này thật sự rất kỳ lạ, những cây cổ thụ tự đi lại như con người, dường như di chuyển theo một quỹ đạo kỳ quái nào đó, ai đạo hạnh yếu sẽ rất dễ lạc đường.

Phạm Thống ở phía trước vừa đi vừa dừng lại, ông ta có vẻ là một người rất thông thạo trận pháp, mỗi khi cổ thụ bí trận di chuyển là ông ta đều có thể tìm được lối vào chính xác ngay từ lần đầu tiên.

“Để ta nói một chút về kế hoạch”, vừa đi sâu vào trong, Phạm Thống vừa nói: “Ta, tiểu hồ ly và Liệt Hoả Kim Ưng phụ trách giữ chân lão thụ yêu, nếu có thể thì tốt nhất giết lão ta luôn, toàn thân Thiên Niên Thụ Yêu bất tử đó rất nhiều tinh hoa. Còn Diệp Thành ngươi tốc chiến tốc thắng, đi vào hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.

“Đã hiểu”, phía Diệp Thành gật đầu, không dám sơ ý.

Một canh giờ sau, ba người họ mới dừng lại.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom