• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1421-1425

Chương 1421: Xúc động nghẹn ngào

Đại…Đại La Thần Thiết?

Trong lúc lùi về sau lão già ba mắt kinh ngạc nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh đang càn quét hư thiên như thể nhận ra nó được đúc từ vật liệu gì, khi trông thấy từng độn giáp thiên tự xung quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta càng bất ngờ đến mức run rẩy.

Còn hay hơn nữa!

Giọng Diệp Thành khàn khàn, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức nghiêng đi, luồng khí hỗn độn bên trong nó cuộn trào trấn áp hư thiên, mỗi một luồng khí nặng tựa núi non.

Hỗn…khí hỗn độn!

Lão già ba mắt lảo đảo lùi về sau, vừa lùi vừa quay người bỏ chạy, thần đỉnh được đúc từ đại la thần thiết, luồng khí hỗn độn và độn giáp thiên tự, chỉ cần là thần vật tam tông này thôi cũng đủ để xác định ông ta phải bại rồi.

Đứng lại!

Diệp Thành giơ tay chỉ về phía xa thi triển bí thuật cấm cố.

Ngay sau đó, lão già ba mắt đang chạy được chừng mười mấy trượng thì cơ thể lập tức bị trói buộc.

Mở cho ta!

Lão già ba mắt rít lên muốn xoá bỏ cấm cố của Diệp Thành nhưng cảm thấy sát khí lạnh toát từ sau lưng.

Ông ta vô thức quay người nhưng lại chỉ nhìn thấy luồng khí sục sôi đang cuộn tới khiến đôi mắt ông ta trố lên, đồng tử co rút, đôi mắt lúc này chỉ toàn nỗi sợ hãi.

Không…không không…!

Vào thời khắc sinh tử, lão già ba mắt chợt cảm thấy hối hận, ông ta thực sự hối hận, hối hận vì ban đầu không nên tự tin như vậy để chuốc lấy hoạ diệt thân.

Thế rồi ông ta bị thôn tính, thần trí tán loạn, chỉ còn lại sức mạnh nguyên thần thuần tuý bị luồng khí hỗn độn luyện hoá, tiếp đó là bị hút trọn vào trong thần hải, trở thành nguyên liệu dưỡng nguyên thần cho Diệp Thành.

Sau khi diệt lão già ba mắt, Diệp Thành lập tức di chuyển tới chỗ Tiểu Ưng.

Thấy Diệp Thành đến, Tiểu Ưng lùi về sau một bước sợ hãi nhìn Diệp Thành.

Một cảnh giới Chuẩn Hoàng mà còn bị trảm, đến nó cũng sợ, sợ Diệp Thành sẽ lôi nó đi luyện đan hoặc hút hết huyết mạch của nó.

Đừng sợ!

Diệp Thành mỉm cười đẩy thần quang vào trong đầu nó.

Ngay sau đó cơ thể Tiểu Ưng run lên, đôi mắt sợ hãi và mơ màng dần trở nên sáng hơn sau khi thần quang dung hoà vào nguyên thần, kí ức kiếp trước lập tức được mở ra trong giây phút này.

Sau thời gian chừng một nén hương, đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Ưng chan chứa nước mắt, nó đã khôi phục lại kí ức kiếp trước.

Đại ca ca!

Sau khi nhận ra Diệp Thành, nó giống như một đứa trẻ lao vào lòng Diệp Thành mà kêu không ngừng, có vẻ như sau khi trải qua cả trăm năm trời, nó không ngờ có thể gặp lại Diệp Thành ở đây.

Mọi thứ sẽ ổn thôi!

Diệp Thành khẽ vuốt ve Tiểu Ưng, hắn cũng trào nước mắt.

Cái gọi là gặp được người thân nơi đất khách quê người chính là miêu tả cảnh tượng lúc này.

Trùng phùng sau cả trăm năm trời, dù có dùng lời nói cũng khó nói lên được mọi cảm khái, Diệp Thành vẫn là Diệp Thành năm xưa, Tiểu Ưng vẫn là Tiểu Ưng năm xưa, cái gọi là sự thay đổi về thực lực và huyết mạch mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được kí ức quý giá của năm tháng.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi đây và tìm một khu rừng bí mật.

Tiểu Ưng bị bắn trúng trước đó nên vết thương rất nặng, cần được chữa trị.

Diệp Thành không chậm trễ thêm, hắn tế ra thánh huyết tôi luyện cơ thể hồi phục thương thế cho Tiểu Ưng.

Nhìn Tiểu Ưng nhắm mắt, Diệp Thành mỉm cười hân hoan.

Tiểu Ưng hiện giờ đã không còn là Tiểu Ưng yếu đuối như kiếp trước nữa, nó mang theo huyết mạch mạnh mẽ của Liệt Diệm Kim Ưng, tu vi còn cao hơn cả hắn, chính là cảnh giới Thiên Đỉnh Phong, nó bị lão già ba mắt truy sát vì có thương thế trên người, vì ở trạng thái yếu ớt lại gặp một tu sĩ Chuẩn Hoàng truy sát nên mới ở thế yếu.

Diệp Thành chắc chắn rằng khi Tiểu Ưng ở trạng thái Đỉnh Phong thì sức mạnh của nó còn vượt qua cả lão già ba mắt kia.

Liệt Diệm Kim Ưng có huyết mạch thuần tuý, thời xưa, tiền bối Liệt Diệm Kim Ưng có thể sánh ngang với phượng hoàng.

Diệp Thành lại mỉm cười, hắn lật tay lấy ra túi đựng đồ của lão già ba mắt kia.

Không thể phủ nhận những gì mà lão ta thu thập được còn nhiều hơn gã thanh niên mặc y phục trắng kia quá nhiều, chỉ tính nguyên thạch đã có tới hơn chín mươi tám triệu, những đan dược, thần dịch, bí tông, pháp khí và nhiều món khác thì đếm không xuể.

Chín mươi tám triệu!

Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhẩm tính, cũng đủ để mua một căn nhà hạng thấp ở U Đô, mặc dù diện tích mười nghìn trượng rất nhỏ nhưng cũng đủ cho hắn và Tiểu Ưng sinh tồn, quan trọng nhất đó là an toàn!

Vốn dĩ hắn không muốn lãng phí nguyên lượng để mua nhà ở U Đô nhưng ai bảo ở Chu Tước Tinh còn có người chuyển kiếp? có trời mới biết hắn có thể tìm thấy ai, tìm một nơi an toàn trú ngụ vẫn hơn.

Sau khi tính toán xong, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi, hắn lôi cơ thể của lão già ba mắt ra.

Cơ thể ông ta thực sự rất to lớn, có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng, mang đi bán cũng có thể kiếm chút tiền tiêu, ai bảo hắn thiếu tiền chứ?

Nghĩ rồi Diệp Thành phất tay cất cơ thể lão già ba mắt đi, hắn đoạt lấy bản nguyên thiên nhãn của con mắt thứ ba.

Phải thừa nhận con mắt thứ ba của ông ta thực sự bất phàm, không phải là tiên nhãn bình thường, khả năng của nó chính là tính toán ước chừng, cũng rất kì diệu giống như Chu Thiên Diễn Hoá vậy, có điều so với Chu Thiên Diễn Hoá thì nó vẫn kém hơn một chút.

Gần sáng Tiểu Ưng mới mở mắt ra.

Tu luyện cả một đêm, nhờ có thánh huyết của Diệp Thành bù đắp mà nó không những trở về trạng thái Đỉnh Phong, còn đột phá tới cảnh giới Chuẩn Hoàng, cho dù là Diệp Thành cũng cảm thấy áp lực.

Diệp Thành chắc chắn rằng Tiểu Ưng hiện giờ có đủ sức đối đầu với Xích Diệm Hùng Sư.

Sau tiếng kêu dài, Tiểu Ưng bay lên trời, thân hình nó biến to lên cả mười trượng, nó dang rộng đôi cánh cũng phải tới ba mươi trượng, toàn thân rực cháy liệt diệm vàng kim, mỗi một bên cánh đều giống như cây đao sắc bén loé lên kim huy chói lọi, đặc biệt là đôi mắt Tiểu Ưng vô cùng sắc lạnh, loé lên thần mang chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đi thôi!

Diệp Thành mỉm cười bước vào thiên tiêu.

Tiểu Ưng vui vẻ kêu lên rồi cũng đi theo Diệp Thành, thân hình khổng lồ của nó hoá thành một con chim sẻ màu vàng kim to bằng nắm tay đậu trên vai Diệp Thành.
Chương 1422: Cửu Trùng Thiên Lăng Tiêu Tiên Khuyết

Sáng sớm, ánh nắng chan hoà chiếu rọi khắp Chu Tước Tinh như khiến vì sao đỏ rực này được khoác lên lớp áo tinh khiết.

Một ngày mới bắt đầu, một hành trình mới mở ra.

Ở U Đô, từng tu sĩ ra vào tấp nập, từng đội nhóm làm nhiệm vụ, phần lớn đều đang bận rộn kiếm tiền, bọn họ chỉ mong muốn sớm mua được căn nhà ở U Đô để bớt đi nỗi lo phải lang thang ở bên ngoài cả ngày.

Trên thiên tiêu, Diệp Thành ngự kiếm tới, hắn bay từ trên trời xuống và cứ thế di chuyển về phía cổng thành.

Hắn đã tháo lớp mặt nạ quỷ minh, có lẽ vì tu vi ở mức bình thường nên người ta không mấy chú ý đến hắn.

“Nghe nói gì chưa, Xích Diệm Hùng Sư nuốt chửng một tu sĩ cảnh giới Hoàng”, vừa đáp xuống Diệp Thành đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

“Nuốt chửng một tu sĩ cảnh giới Hoàng?”, có người hít vào một hơi khí lạnh.

“Ta chứng kiến cảnh tượng đó, thực sự sặc mùi máu tanh”.

“Xích Diệm Hùng Sư mà phát điên lên là đáng sợ nhất”.

“Vậy tiểu tử cảnh giới Thiên tầng thứ nhất kia cũng được đấy, ta đã từng gặp những kẻ to gan nhưng chưa gặp kẻ nào mạnh như hắn”, có người tặc lưỡi.

“Xem ra sau này không thể tới rừng yêu thú nữa, Xích Diệm Hùng Sư vẫn còn thù hằn”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, “may mà Chu Tước Tinh không chỉ có một cánh rừng yêu thú đó”.

Nghe tiếng bàn tán từ tứ phương, Diệp Thành bất giác ho hắng, trong lòng hắn đang thầm mặc niệm cho tên tu sĩ Chuẩn Hoàng kia, nếu như hắn nhân lúc loạn lạc mà cướp đi linh nhũ Tiên Liên thì chưa chắc tên tu sĩ Chuẩn Hoàng kia phải bỏ mạng.

Đây là giới tu sĩ, pháp tắc sinh tồn khốc liệt, chuyện sống còn cũng chỉ là sớm muộn, có trách thì trách tên tu sĩ Chuẩn Hoàng đó chưa đủ đạo hành mà thôi.

Khi nói Diệp Thành đã tới bên dưới phiến đá giao nhiệm vụ.

Ấy?

Diệp Thành vừa tới đã kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, mười mấy ngày trước hắn cũng tới đây nhận hơn một trăm ngọc bài nhiệm vụ khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Lúc này cho dù là tên gác cổng trước đó cũng phải quay đầu sang nhìn, nét mặt có phần tối sầm lại.

Tiền bối, phiền kiểm tra một chút!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đưa ra hơn một trăm ngọc bài nhiệm vụ và hơn một trăm viên thú nguyên của yêu thú, tất cả được đặt trên chiếc bàn bằng ngọc thạch.

Ôi trời!

Nhìn hơn một trăm viên thú nguyên yêu thú nhuốm máu, những tu sĩ đứng bên dưới phiến đá đều vô cùng bất ngờ.

“Hơn một trăm viên thú nguyên, đây chính là hơn một trăm viên thú nguyên của yêu thú đấy!”

“Chỉ mười mấy ngày đã hoàn thành? Hắn có còn là người không?”

“Khu rừng yêu thú vô cùng nguy hiểm mà hắn vẫn có thể nguyên vẹn ra ngoài thế này sao?”, lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, đặc biệt là những tu sĩ trước đó giễu cợt hắn, hơn một trăm viên thú nguyên của yêu thú giống như hơn một trăm cái tát giáng thẳng vào mặt bọn họ.

“Không ồn ào”, so với nhóm tu sĩ kia thì trưởng lão phụ trách tiếp nhận nhiệm vụ lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều.

U Đô trưởng lão kiểm đếm số thú nguyên của yêu thú một cách cẩn thận, đây chính là bằng chứng chứng minh hoàn thành nhiệm vụ không thể sai sót, những người ra nhiệm vụ về cơ bản đều là luyện đan sư, bọn họ cần những viên thú nguyên này để luyện đan, không thể nào sơ xuất được.

Sau khi kiểm đếm kĩ càng, trưởng lão U Đô mới khẽ mỉm cười quan sát Diệp Thành bằng ánh mắt tán thưởng rồi mới đưa cho hắn một cái túi đựng đồ.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội nhận lấy, hắn hành lễ nhanh gọn rồi bước tới cổng thành dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Lại lần nữa tới trước mặt tên gác cổng, vẻ mặt tên này kì quái hơn nhiều, hắn nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, Diệp Thành trong mắt hắn từ đầu tới cuối là một sự tồn tại khác biệt không phải dùng lời có thể tả hết được.

Nhìn mãi nhìn mãi, hắn dừng lại ở Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành.

Mặc dù Tiểu Ưng là Liệt Diệm Kim Ưng nhưng hiện giờ chỉ là một con chim sẻ nhỏ, có điều đôi mắt sắc lạnh của nó vẫn khiến tên gác cổng phải rùng mình.

“Đạo hữu, cầm lấy nguyên thạch đi”, khi tên gác cổng đang mải nhìn Tiểu Ưng thì Diệp Thành đã nhét một viên nguyên thạch vào tay hắn, lần này chính là nguyên thạch thật, không phải linh thạch mà hắn ngưng tụ ra.

Đã là nguyên thạch thì tên gác cổng đương nhiên không ngăn cản nữa.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước vào trong cổng thành U Đô.

Bước vào trong, Diệp Thành phải choán ngợp trước mà thẫn thờ tại chỗ.

Trong mắt hắn là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, mây và sương quyện vào nhau tạo nên khung cảnh bồng bềnh hư ảo, tiên khuyết lầu các sừng sững, bóng người đi lại tấp nập, xung quanh vang lên tiếng hô gọi rộn ràng, nơi này thực sự hết đỗi phồn hoa, chẳng khác nào tiên cảnh chốn nhân gian.

Xa xa núi non trùng điệp, từng con đường nhỏ quanh co giữa rừng cây, chốc chốc lại thấy tiên hạc vung cánh bay lượn lập lờ giữa vân đoan.

Lại nhìn lên trên cao, tự tạo thành càn khôn, mỗi tầng một thế giới, kết nối với nhau tạo thành cửu trùng thiên, mỗi một tầng đều có tiên quang chói lọi tứ phương, còn có cả mây sương mờ ảo che lấp, cho dù với khả năng quan sát của hắn thì cũng không thể nhìn thấu.

“Lăng Tiêu Tiên Khuyết Cửu Trùng Thiên, quả là lớn mạnh”.

Diệp Thành tấm tắc trong lòng, hắn vô thức bước ra giống như một tên nhà quê chưa từng thấy thế giới bên ngoài, cả chặng đường cứ nhìn trái ngó phải.

Theo Diệp Thành thấy thì con đường của U Đô giống như đạo tắc vậy, cùng đan xen với nhau, từng con đường phồn hoa lấp ló đình đài lầu các, lại thêm rất nhiều cây cổ thụ với hình dạng dị thường, đến cả từng chiếc lá bay cũng lấp lánh ánh sáng, tiếng nước chảy róc rách trong veo như hơi thở của tự nhiên.

Diệp Thành càng nhìn càng suýt soa, sự phồn hoa của U Đô đã vượt qua mọi tưởng tượng của hắn, sự đầu tư của gia tộc Chu Tước thực sự khiến hắn phải bất ngờ.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn bắt đầu bấm ngón tay tính toán.

Tính mãi tính mãi, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn về Cửu Thiên mờ ảo, người chuyển kiếp ở U Đô không ở bên dưới mà lại ở bên trên và điều khiến hắn hân hoan đó là ở đây không phải chỉ có một người chuyển kiếp.

Ngay sau đó, Diệp Thành liền sải bước đi, hắn bước vào thiên tiêu.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành khó hiểu đó là có một luồng sức mạnh trấn áp hắn khiến hắn không thể ngự không phi hành.

Tiên Thiên Cấm Chế!

Diệp Thành cau mày và nhanh chóng vỡ lẽ, e rằng không chỉ mình hắn mà ngay cả những người ở tầng mây thứ nhất về cơ bản đều bị ràng buộc bởi áp lực Tiên Thiên Cấm Chế nên không thể phi thiên, còn từ tầng thứ hai đến tầng thứ chín có bị ràng buộc bởi cấm chế này hay không thì hắn không biết.

Về điểm này, Diệp Thành lại lần nữa phải trầm trồ với đại thần thông của gia tộc Chu Tước vì Tiên Thiên Cấm Chế quá bá đạo.

Cửu Trùng Thiên!

Diệp Thành lẩm bẩm, thầm nghĩ cấp bậc ở U Đô được phân định rất rạch ròi, Cửu Trùng Thiên với hình dạng kim tự tháp, càng lên cao thì thân phận càng quý giá, đây là sự thể hiện pháp tắc sinh tồn của kẻ mạnh.

Không thể phi thiên đương nhiên sẽ không ngăn nổi Diệp Thành lên trên, không bay được thì còn đường khác.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành lập tức tìm một người trong đám người đang qua lại, đó là một thanh niên mặt mày hốc hác, tu vi không mạnh, chỉ ở cảnh giới Thiên, đôi mắt nhỏ ti hí khiến hắn trông thế nào cũng thấy gian xảo.

“Ngươi có bệnh à?”, tên thanh niên kia mắng chửi, hắn đang đi thì bị lôi lại nên tức tối khó chịu.

“Đi đường nào lên kia?”, Diệp Thành cứ thế nhét luôn một viên nguyên thạch vào miệng tên này.

“Trung tâm thành có Truyền Tống Trận cửu thiên”, tên thanh niên kia nhìn thấy nguyên thạch thì mặt mày cười giả lả, lại còn cắn cắn viên nguyên thạch, chỉ sợ Diệp Thành lấy nguyên thạch giả để lừa mình.

“Lên trên kia có phải nộp tiền không?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỏi.

“Miễn phí”.

“Đa tạ”, Diệp Thành nói rồi lập tức quay người rời đi nhưng lại bị tên thanh niên kia gọi lại.

“Ngươi có lệnh bài tài sản không?”, tên thanh niên cố mở to đôi mắt ti hí nhìn Diệp Thành.

“Cái gì mà lệnh bài tài sản?”, Diệp Thành sững người.

“Người mua được nhà ở U Đô thì mới có lệnh bài tài sản”.

“Sao vậy? Không có lệnh bài tài sản thì không lên kia được à?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Thừa lời”, tên thanh niên liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

“Không có lệnh bài tài sản thì không lên kia được, đây là cái quy tắc chết tiệt do ai đặt ra vậy?”, Diệp Thành thầm mắng chửi kẻ đó trong lòng, vậy có nghĩa là hắn phải gom đủ tiền mua nhà, xong xuôi thì thành một tên nghèo kiết xác.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lập tức quay người, chớp mắt một cái hắn đã biến mất trong dòng người.

“Đúng là có vấn đề”, phía sau, tên thanh niên vẫn còn lẩm bẩm nhưng nhìn thấy nguyên thạch trong tay mình thì lại dãn mặt mày mà tươi cười hớn hở, mẹ kiếp, đi đường thôi cũng có thể kiếm ra tiền, đúng là may mắn!
Chương 1423: Gom tiền mua nhà

Trên con đường lớn, Diệp Thành vừa đi vừa vò đầu bứt tai.

Chuyện mua nhà ở U Đô ban đầu chỉ là ý tưởng, không nhất thiết phải mua, bây giờ thì hay rồi, không mua không được.

Diệp Thành xoay người đi vào một tiệm cầm đồ khá lớn.

Chủ cửa tiệm là một ông lão mập mạp, Diệp Thành vừa nhìn thấy, khoé miệng đột nhiên co giật.

Cũng không trách hắn như thế, chỉ vì ông lão này có diện mạo quá kỳ lạ mà thôi. Hai mắt chéo vẹo như hình chữ “V” ngược, cái miệng thì nhỏ hơn cả móng tay, may mà ông ta là tu sĩ chứ nếu là người phàm thì đúng là sẽ bị người ta miệt thị ngoại hình đến chết.

Không biết vì sao Diệp Thành có một mong muốn rất mãnh liệt, hắn rất muốn chỉnh thẳng lại con mắt cho ông ta, kéo miệng ông ta to ra một chút, nhưng cũng chỉ là mong muốn trong suy nghĩ mà thôi.

“Cầm đồ à?”, ông lão mập mạp liếc Diệp Thành.

“Ồ ồ”, Diệp Thành phản ứng lại, không chút do dự lấy một túi đựng đồ ra, bên trong hầu như đều là bảo bối của lão già ba mắt, mà hầu hết cũng đều là bảo bối không thể thiếu.

“Bảo bối tốt đấy, trộm được đúng không?”, ông lão mở túi đựng đồ ra.

“Ta không có bản lĩnh đó…”, Diệp Thành ho khan.

“Ba nghìn nguyên thạch”, ông lão không đi sâu tìm hiểu mà ra giá luôn.

“Tặng ông con dao này, ông đi cướp luôn đi!”, Diệp Thành lấy lại túi đựng đồ rồi nhét cho ông lão một con dao giết lợn, ba nghìn nguyên thạch, đùa nhau à? Thật sự cho rằng lão tử đi ra từ rừng sâu hẻo lánh đấy hả?

“Đừng vội mà! Giá cả có thể thương lượng”, ông lão kéo Diệp Thành lại.

“Mười nghìn nguyên thạch”.

“Này, trả dao lại cho ngươi, ngươi cầm lấy mà đi cướp đi!”, ông ta phùng má trợn mắt, nhét trả lại Diệp Thành con dao giết lợn.

“Vậy gặp lại sau”, Diệp Thành chẳng hề nghĩ ngợi, dứt khoát quay người đi luôn.

“Ta mua, ta mua, đúng là sợ ngươi thật”, ông ta lại kéo Diệp Thành lại lần nữa, sau đó rất tự giác lấy túi đựng đồ trong tay hắn, trả lại cho hắn một túi đựng đồ chứa mười nghìn nguyên thạch.

“Thế mới đúng chứ”, Diệp Thành cười toe toét.

“Chưa thấy ai mặc cả như ngươi”, mặt ông ta tối sầm lại, nhưng trong lòng thầm tính một lúc thì thấy mình vẫn có lãi.

“À, ta muốn hỏi ông một chút, muốn mua nhà thì đi đâu để mua?”, Diệp Thành cất túi đựng đồ rồi lại nhìn ông lão.

“Mua nhà?”, ông lão nghe vậy thì lại quan sát Diệp Thành quần áo rách rưới từ đầu đến chân một lượt: “Tiểu tử, nhà cấp thấp nhất ở U Đô cũng đã một trăm nghìn nguyên thạch, ngươi chắc chắn mình có nhiều tiền như vậy chứ?”

“Trộm thêm vài lần kiểu gì cũng có thôi”.

“Ta thích nghe lời này, ra cửa rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái, đến U Long Các”.

“Đa tạ”, Diệp Thành lập tức xoay người rồi biến mất như làn khói.

“Thời buổi này làm sao ấy nhỉ?!”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, ông lão gãi đầu: “Lão tử đây năm trăm tuổi mới tích cóp đủ tiền mua nhà ở U Đô, mà tiểu tử kia mới chỉ hơn một trăm tuổi, đúng là tức chết mà”.

Ra khỏi tiệm cầm đồ, Diệp Thành đi rất nhanh.

Hắn rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái theo như lời ông lão nói, dừng lại trước một gian lầu các to lớn.

Nói thật, người tới mua nhà khá nhiều, tu vi thấp nhất cũng đã ở cảnh giới Thiên đỉnh phong, ai nấy đều đã già, nhìn tuổi tác thì trẻ nhất cũng đã hơn năm trăm tuổi.

Sự xuất hiện của Diệp Thành thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong bao nhiêu người như vậy hắn là người tu vi thấp nhất, cũng là người nhỏ tuổi nhất.

Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ những ánh mắt ngạc nhiên này.

Người tiếp đón hắn là một trưởng lão mặc áo tím, cách ăn mặc hay diện mạo thì đều bình thường hơn ông lão trong tiệm cầm đồ lúc nãy nhiều.

“Tiểu hữu, muốn nhà to chừng nào?”, trưởng lão áo tím mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ông ta làm trưởng lão của U Đô nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thấy người trẻ tuổi với tu vi thấp như Diệp Thành đến mua nhà thế này, điều này khiến ông ta cho rằng Diệp Thành là người có chỗ dựa vững chắc phía sau.

“Cấp thấp nhất là được rồi ạ”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười.

“Tiền nhà là một trăm nghìn, phí hàng năm là hai nghìn, tổng cộng là một trăm linh hai nghìn nguyên thạch”.

“Phí… Phí hàng năm?”, Diệp Thành sửng sốt: “Phí hàng năm gì?”

“Ngươi có thể coi đó là phí quản lý của U Đô”, ông lão áo tím cười ôn hoà.

“Có thể không trả không?”

“Không thể”.

“Thật biết lừa người”, Diệp Thành thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn lấy túi đựng đồ ra, ai bảo đây là địa bàn của người ta? Cho dù thu thêm năm nghìn thì vẫn phải trả, thế giới coi trọng thực lực, kẻ yếu không có quyền lên tiếng.

“Tên?”, ông lão áo tím lấy một tấm ngọc bài ra.

“Diệp Thành”.

“Cái tên rất hay”, ông ta vừa cười vừa khắc tên Diệp Thành lên ngọc bài, sau đó lại thêm rất nhiều cấm chế mà người khác không thể sao chép được.

“Tên hay cũng có lợi gì đâu”, Diệp Thành lại lẩm bẩm trong lòng.

“9527 là số nhà của ngươi”, ông ta đưa tấm ngọc bài đã khắc xong cho Diệp Thành.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cầm ngọc bài rồi xoay người đi ra khỏi U Long Các, 9527 vừa là số nhà cũng là toạ độ không gian, sẽ không bị trùng lặp.

Ra khỏi U Long Các, Diệp Thành dựa theo toạ độ không gian rồi đến thẳng nhà của mình.

Nhưng lần này đi trên đường phố, ánh mắt những tu sĩ nhìn hắn đã khác, tất cả đều vì chiếc ngọc bài mới được đeo thêm trên hông hắn, đó là lệnh bài tài sản, tuy chỉ là cấp thấp nhưng đó cũng là nhà.

Diệp Thành cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đó, có hâm mộ, có ghen tỵ, cũng có ngạc nhiên.

Diệp Thành vẫn mặc kệ theo thói quen, bây giờ hắn chỉ muốn đến xem nhà mình thế nào, sau đó đi tìm người chuyển kiếp.

Đi một vòng, cuối cùng Diệp Thành đi vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo nhưng được cái cảnh đẹp.

U Đô quả thực rất hoành tráng, hai bên con đường nhỏ đều được trồng linh thảo toả ra ánh sáng lộng lẫy, đều là vật phi phàm, gần như tất cả đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở, có vài loại hắn còn chưa thấy bao giờ.

Trên đường đi mắt hắn liên tục loé lên, nhưng không dám hái bừa.

Những linh thảo này đều có cấm chế, nếu không đã bị tu sĩ cướp sạch từ lâu rồi, chỉ riêng điểm này đã đủ chứng minh thực lực của nhà Chu Tước, nếu tiện tay hái một hai bụi cây thì hậu quả sẽ khó lường.

Không biết qua bao lâu Diệp Thành mới dừng lại.

Đây là một vùng đất hoa thơm chim hót, có dòng suối róc rách, có dây leo cổ thụ, yên tĩnh mà thanh nhã.

Ở đây có rất nhiều bia đá, ít nhất cũng phải hàng trăm tấm, cao hơn ba trượng, xếp ngay ngắn thành một hàng, mỗi tấm cách nhau mười trượng, trên mỗi tấm đều khắc số nhà.

Diệp Thành gãi đầu, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Không biết vì sao nhìn trăm tấm bia đá được xếp ngay ngắn này, hắn lại thấy như bia mộ.

Bia mộ cũng được!

Diệp Thành ho khan một tiếng, dừng lại trước tấm bia đá ở chính giữa, trên đó có khắc số nhà 9527.

Hế?

Còn chưa vào, Diệp Thành đã ngạc nhiên hô lên.
Chương 1424: Hàng xóm tốt

Giây tiếp theo, một người bước ra từ phiến đá bên cạnh phiến đá 9527.

Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già giảo hoạt, hay nói chính xác hơn nữa là lão già giảo hoạt rao bán bảo bối ở trước cổng thành U Đô.

Diệp Thành hơi giật mình.

Lão già giảo hoạt cũng giật mình.

Thế này là thế nào? Đã mua được nhà rồi?

Ông ta liếc tấm ngọc bài treo bên hông Diệp Thành, vẻ mặt cũng đặc sắc như Diệp Thành lúc trước.

Mới mười mấy ngày trước, tên thanh niên trước mặt còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vậy mà bây giờ đã mua được nhà, hơn nữa còn là hàng xóm của mình, ông ta thật sự rất sốc!

“Sư phụ ta cho”, Diệp Thành bịa bừa một lý do.

“Sư phụ ngươi giàu lắm nhỉ!”, lão già giảo hoạt líu lưỡi.

“Cũng tạm!”

“Con chim này của ngươi được lắm, bán cho ta đi!”, ông ta nhìn chằm chằm Tiểu Ưng đang đậu trên vai Diệp Thành với ánh mắt nóng rực, đương nhiên ông ta đã nhìn ra được sự phi thường của Tiểu Ưng, nó không đơn giản như bề ngoài.

“Ông nói nó à!”, Diệp Thành nhìn Tiểu Ưng: “Chuyện này ta không quyết định được, đây là chim của sư phụ ta, ông tìm sư phụ ta bàn bạc đi”.

“Lại là sư phụ ngươi, sư phụ ngươi ở đâu để ta đi tìm ông ta nói chuyện”, lão già giảo hoạt xắn tay áo, dáng vẻ như sắp đánh nhau, hơn nữa có vẻ còn định dốc hết tài sản để mua Tiểu Ưng về.

“Chắc bây giờ đang uống trà với Chu Tước đấy”.

“Chu… Chu Tước”, vừa nghe thấy cái tên này, ông ta lập tức sợ ngay, khuôn mặt già nua chợt cảm thấy hơi đau.

“Hay là ta quyết định thay sư phụ, bán nó cho ông nhé”, Diệp Thành xoa cằm.

“Không… Không cần”, ông ta vội vàng xua tay, cười hì hì, tay áo vừa xắn lên lại rất thức thời kéo xuống.

Ông ta không phải kẻ ngốc, có thể uống trà cùng Chu Tước ít nhất cũng phải cấp bậc cảnh giới Hoàng, dám mua chim của người đó trừ phi không muốn sống nữa.

Lão già giảo hoạt không biết có phải Diệp Thành đang lừa mình hay không, nhưng thà tin là có còn hơn không, nếu là thật thì sao? Nếu cái gì mà nếu, tám phần là thật rồi, nếu không cũng không hào phóng tặng Diệp Thành cả căn nhà thế này.

Ôi chao!

Khi hai người đang nói chuyện thì tấm bia đá khác ở bên cạnh lại rung lên, một bóng dáng xinh đẹp bước ra, giọng nói dễ nghe, phong thái quyến rũ.

Diệp Thành đã từng nhìn thấy người này, đó chẳng phải mỹ nữ tu sĩ có đuôi hồ ly hắn nhìn thấy lúc nãy sao? Khi đó cô ta còn nháy mắt với hắn kìa.

“Lại có hàng xóm mới”, nữ tử quyến rũ liếc qua lão già giảo hoạt rồi phớt lờ, đôi mắt xinh đẹp loé sáng, nhìn vào Diệp Thành.

“Tiểu hữu đã thành thân chưa?”, nữ tử đó bước tới, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mặt Diệp Thành, nở nụ cười mê hồn, lão già kia thấy vậy mà ngứa ngáy.

“Chưa”, Diệp Thành mỉm cười, tâm lặng như nước, không hề bị thuật quyến rũ mê hoặc.

“Vậy vào nhà tỷ tỷ ngồi một lát được không?”, nữ tử quyến rũ nâng cằm Diệp Thành, bộ áo nghê thường đang khoác trên người cũng tuột xuống một nửa, lộ ra làn da trắng nõn toát ra khí tức kích thích nam nhân.

“Ta…”, Diệp Thành vừa nói một từ đã bị lão già giảo hoạt kéo sang một bên.

“Nữ đạo hữu, tại hạ là Phạm Thống, ta cũng chưa thành thân, vẫn còn độc thân”, ông ta vuốt mái tóc như tổ gà rồi chỉnh lại quần áo.

“Thùng cơm?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, quan sát ông ta từ trên xuống dưới một lượt với vẻ mặt đầy ẩn ý. Cái tên này đúng là cao sang, tao nhã, khiêm tốn mà có nội hàm! (*)

(*) Thùng cơm: Từ này đồng âm với tên lão già Phạm Thống, còn có nghĩa là đồ ăn hại, kẻ vô dụng.

“Hay là ta vào nhà cô chơi được không? Không thì cô đến nhà ta cũng được!”, Phạm Thống xoa xoa tay, nhìn nữ tử với vẻ mặt gian giảo loáng thoáng có thể thấy thân dưới có bộ phận đã nhô lên thành một túp lều nhỏ.

“Bà đây không có hứng với ngươi, biến đi”.

“Đạo hữu nói vậy là không đúng rồi, cô vẫn chưa hiểu ta, con người ta rất có nội hàm đấy”.

“Có phải ngươi muốn đánh nhau không?”

“Đừng làm bừa, cô đánh không lại ta đâu”.

“Ồn ào”, khi hai người đang cãi nhau thì ở một tấm bia đá khác lại rung lên, có người đi ra, hơn nữa không phải một người mà là tám người.

Thấy vậy, không chỉ Diệp Thành mà đến Phạm Thống và nữ tử quyến rũ kia cũng không khỏi giật giật khoé miệng.

Tám người ở trong một căn nhà diện tích mười trượng, không chật à?

Hơn nữa mặt tám người này đều đen như than, ai không biết còn tưởng bọn họ vừa bị đánh xong ấy chứ!

Diệp Thành ho khan một tiếng, vô thức sờ chóp mũi.

Kể ra thì hắn đã từng gặp tám người này, bọn họ chính là nhóm những người muốn cướp linh nhũ Tiên Liên của Xích Diệm Hùng Sư trong rừng rậm yêu thú lúc trước, chẳng trách mặt ai cũng đen thui như vậy.

Diệp Thành rất nghi ngờ rằng căn nhà này không phải chỉ có tám người ở, lẽ ra phải là chín người mới đúng, mà người thứ chín đó đã bị Xích Diệm Hùng Sư giết chết nên mới còn lại tám người bọn họ.

Điều khiến Diệp Thành thở phào là tám người này không nhận ra hắn.

Nhưng điều khiến hắn đau đầu là quanh hắn toàn hàng xóm gì thế này! Bên trái là lão già thô bỉ không đứng đắn, bên phải là nữ tử quyến rũ tu luyện thuật mê hoặc, phía sau là tám tu sĩ Chuẩn Hoàng có khuynh hướng bạo lực.

Sao hắn lại thấy không an toàn thế nhỉ?

Buổi tối phải khoá cửa cẩn thận mới được, Diệp Thành thầm nghĩ, hơn nữa còn phải đề cao cảnh giác.

Ồn ào!

Tám tu sĩ Chuẩn Hoàng lạnh lùng nhìn phía Diệp Thành, sắc mặt đều rất khó coi.

Tám người bị Xích Diệm Hùng Sư đánh cho tơi tả, ai nấy đều rất thảm hại, đang trốn trong nhà yên tĩnh dưỡng thương thì bị đám Diệp Thành quấy rầy, lại thêm bị lừa nên trong lòng cũng tức, bọn họ đang bực vì không có chỗ trút đây.

Mấy người nói chuyện đi!

Diệp Thành ho khan, lấy lệnh bài tài sản ra, phất tay một cái, cánh cổng đá rung lên rồi mở ra, hắn nhấc chân đi vào.

Sau khi hắn đi, tám tu sĩ Chuẩn Hoàng cũng lần lượt quay về, trước khi đi còn không quên lườm nữ tử quyến rũ và lão già giảo hoạt.

Không cần để ý bọn họ đâu!

Phạm Thống cười hì hì, xoa xoa tay nhìn nữ tử kia.

Cút!

Nữ tử quyến rũ mắng rồi quay người đi về.

Wow! Thật cuốn hút!

Phạm Thống mãn nguyện ngửi mùi hương còn vương lại trong không khí, vẻ mặt không thể giảo hoạt hơn được nữa.

Trong tấm bia đá, Diệp Thành bỏ hành lý xuống, quan sát căn nhà mình bỏ ra hơn một trăm nghìn nguyên thạch để mua.

Không gian của căn nhà đúng là chỉ có mười trượng, không hơn không kém, trồng vài loài hoa cỏ không quý giá mang tính tượng trưng, ngoài ra chỉ có một chiếc bàn đá và hai ghế đá.

Đúng là lỗ vốn!

Diệp Thành cười khẩy, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên một hình ảnh kỳ lạ, bên đó cũng là nơi tối tăm, gió thổi mịt mù, từng tấm bia đá giống như bia mộ, từng người từng người đi ra từ bên trong trông rất ám ảnh, quỷ dị.

Nhưng nghĩ một lúc hắn cũng bình thường lại.

Đây là U Đô, linh lực dồi dào, quan trọng nhất là an toàn nên không cần phải sợ hãi như ở ngoài.

So với hắn, Tiểu Ưng vui vẻ hơn nhiều, hoá thân thành chim sẻ nhỏ ở trong không gian mười trượng thì mới chứa đủ, cũng may nó hoá thành chim sẻ nhỏ chứ nếu biến trở lại hình dáng ban đầu thì nơi này không thể chứa được thân hình khổng lồ ấy.

Lại thành kẻ nghèo kiết xác rồi!

Nhìn túi đựng đồ trống rỗng, Diệp Thành rất bất lực.

Hắn bất giác nhìn về phía cửu thiên, cầu mong người chuyển kiếp sắp tìm được là một người có thân phận cao quý, có được ký ức kiếp trước sẽ bảo vệ hắn, như vậy tình cảnh của hắn sẽ đỡ hơn bây giờ.
Chương 1425: Không lên được?

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành bắt đầu bố trí Tụ Linh Trận.

Hắn không thông thạo trận pháp lắm, ít nhất là không thông thạo bằng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, nhưng trận pháp cấp thấp như Tụ Linh Trận thì hắn vẫn biết, linh lực ở U Đô cực kỳ dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện.

Sau nửa canh giờ, Tụ Linh Trận xoay chuyển, tập hợp linh lực từ mọi hướng rồi hình thành một vòng xoáy cực lớn.

Tốt lắm!

Diệp Thành nhìn thấy vòng xoáy linh lực này thì rất mừng.

Linh lực của Chư Thiên Vạn Vực tinh khiết hơn Đại Sở nhiều, căn bản không cần luyện hoá, quan trọng nhất là bên trong chứa đựng một chút bản nguyên của đất trời, đây là thứ mà Đại Sở không có.

“Tiểu tử, có đó không?”, cánh cổng đá rung lên, là nữ tử thích dụ dỗ hàng xóm của Diệp Thành, giọng nói vẫn quyến rũ như vậy, nghe xong chỉ thấy toàn thân tê dại, nhất là tiếng gọi ‘tiểu tử’ kia khiến Diệp Thành cảm thấy rất lạ.

“Có thì đáp lại một tiếng đi mà!”, không thấy tiếng đáp lại, nữ tử đó chu miệng.

“Có việc gì?”, Diệp Thành nhẹ giọng hỏi.

“Tìm ngươi thì đương nhiên là có việc rồi”.

“Đang tu luyện, không có thời gian”, Diệp Thành vẫn cất giọng đều đều, từ đêm tới Chu Tước Tinh hắn đã nhìn thấy nữ tử này, cũng biết bản tướng của cô ta chỉ là một con hồ ly.

Có thể nhìn ra bản tướng của cô ta, đương nhiên Diệp Thành cũng nhìn ra được công pháp thần thông mà cô ta tu luyện, ngoài mặt thì là thuật mị hoặc, thực chất lại là bí thuật thái dương, nói thẳng ra là giao hợp cùng nam tu sĩ, trong lúc giao hợp thì hút khí dương cương của phái nam là thứ dẫn cho mình tu luyện.

Không phải Diệp Thành chưa từng thấy loại bí thuật này ở Đại Sở, người quanh năm hấp thu dương khí, khí huyết sẽ dần cạn kiệt, hậu quả khó mà tưởng tượng, nhẹ thì tu vi không thể thăng tiến, nặng thì tiêu cốt, tan thành mây khói.

Nữ từ này không mời mà đến, không cần nghĩ cũng biết chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, khả năng là đã nhìn ra khí huyết dồi dào của hắn.

Mặc dù Diệp Thành đã che giấu huyết mạch Thánh thể nhưng chắc chắn cô ta đã ngửi ra gì đó nếu không tại sao không tìm Phạm Thống, tu vi đạo hạnh của Phạm Thống cao hơn hắn rất nhiều. Đừng nói là do dung mạo, đùa trẻ con à?!

“Ngươi nhẫn tâm để người ta đứng ngoài sao?”, nữ tử ngoài cửa lại lên tiếng, đôi mắt đẹp như nước mang theo vẻ quyến rũ và tủi thân, nói xong còn vuốt ve đôi chân để lộ ra ngoài, làn da trắng nõn mềm mại, tư thế mê hoặc phô bày khiến người nào lòng không kiên định là sẽ không đỡ được.

Cánh cửa đá mở ra, Diệp Thành cất bước ra ngoài, nhưng không phải mở cửa cho cô ta mà là hắn định ra ngoài để tìm người đầu thai chuyển thế.

“Ta biết ngươi vẫn xót người ta mà”, thấy Diệp Thành đi ra, nữ tử thích dụ dỗ ghé sát tới, khẽ nâng cằm hắn lên, nở nụ cười mê hoặc, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ, nghê thường ngọc giản trượt xuống, từng tấc da thịt đều phát ánh lên ánh sáng mê người khiến nam nhân không thể cưỡng lại.

“Đại Chuẩn Hoàng mà lại quyến rũ hậu bối thì không hay đâu!”, Diệp Thành khẽ đẩy ngón tay cô ta ra.

“Sao, tỷ tỷ không đẹp à?”

“Đẹp, rất đẹp, nhưng ta thích nữ tử không có đuôi hơn”.

“Linh tinh, đuôi của ta quyến rũ thế cơ mà”, nữ tử đó nói xong còn cầm đuôi mình lên nhẹ nhàng vuốt ve, đúng là càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích.

“Ừm, rất quyến rũ”, Diệp Thành để lại câu này rồi quay đầu bỏ đi.

“Đừng đi mà! Ta…”, cô ta đuổi theo, còn chưa nói xong đã dừng lại, vì Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành đã quay lại nhìn cô ta, đôi mắt chim ưng sắc bén loé lên thần quang khiến cô ta rùng mình.

“Xích Diễm Kim Ưng”, nữ tử đó đứng yên tại chỗ, hơi cau mày, dường như đã nhìn ra lai lịch của Tiểu Ưng.

“Ngươi có uy lực hơn ta đấy”, phía trước, Diệp Thành đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng, nghiêng đầu nhìn Tiểu Ưng, huyết mạch của Tiểu Ưng cường đại, có thể so sánh với huyết mạch hồ ly của Vương tộc hồ ly sáu đuôi, không phải nữ tử quyến rũ kia có thể so sánh được, cùng là Chuẩn Hoàng nhưng cô ta còn kém xa Tiểu Ưng.

“Đại ca, không có chuyện gì thì huynh đừng gây chuyện với cô ta”, Tiểu Ưng truyền âm cho Diệp Thành.

“Ồ?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nói: “Nghe ý ngươi thì cô ta có chỗ dựa rất vững chắc à?”

“Hoàng tộc cửu vĩ”.

“Chu Tước Tinh có Hoàng tộc hồ ly?”

“Có, ta thấy rồi”, Tiểu Ưng nói rất chắc chắn: “Nhưng bây giờ chắc không còn ở Chu Tước Tinh nữa”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, thầm nghĩ có thể mua nhà ở U Đô, có ai là người dễ động đến. Huyết mạch của Vương tộc hồ ly lục vĩ không yếu hơn Tiểu Ưng, huống hồ là Hoàng tộc hồ ly cửu vĩ, đó là thế lực có thể sánh ngang với tứ đại thần thú và thánh thú kỳ lân mà.

Khi nói, Diệp Thành đã từ con đường nhỏ yên tĩnh bước ra con phố nhộn nhịp của U Đô.

“Ồ, tiểu hữu trông lạ quá, có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, hắn vừa bước vào phố, hai bên đường đã có tiếng gọi, họ đều là chủ quầy hàng, những thứ trên các quầy hàng cũng rất độc lạ.

Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn lướt qua các quầy hàng, hai mắt hắn sáng rực.

Trên quầy hàng có rất nhiều bảo bối, chẳng hạn như những đoá sen sống kia, ở Đại Sở đều là linh thảo đã tuyệt chủng, nhưng ở U Đô Cổ Thành lại thành hàng bán ở ven đường.

Đúng là nơi này còn có thứ tốt hơn!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom