• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 1821-1825

Chương 1821: Cô Lâu bị xoá sổ

“Cút!”

Diệp Thành giẫm trên ác sát huyết hải đi đến, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, vừa đi vừa giết.

Máu lập tức nhuộm đỏ ngọn núi này, sức chiến đấu của Diệp Thành còn hơn cả Cô Lâu Lão Tổ, người bình thường làm sao có thể ngăn cản? Những nơi hắn đi qua, cao thủ của Cô Lâu Vương Điện đều hoá thành tro bụi.

Lại có nhiều kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện lao tới hơn nhưng đã muộn, vì Diệp Thành đã tới trước trận đài trung tâm.

“Phá!”

Diệp Thành vung đao chém lìa trận đài trung tâm, trở tay lấy kiếm chặt đứt trận văn khắc trên đỉnh núi.

Ngay lập tức, kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện rung lắc dữ dội, trở nên mỏng hơn rất nhiều, trận đài trung tâm là chủ trận của kết giới, bây giờ đã bị phá nên sẽ là đòn đả kích rất lớn đối với kết giới hộ sơn.

“Nơi tiếp theo!”

Sau khi phá huỷ trận đài trung tâm, Diệp Thành trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã ở đỉnh núi đối diện.

Sau đó, trên đỉnh núi ấy vang lên những tiếng ầm ầm, huyết vụ tràn ngập, kẻ mạnh bảo vệ trận đài của Cô Lâu Điện đều bị tiêu diệt, mà trận đài trên đỉnh núi ấy cũng bị Diệp Thành một cước giẫm nát.

Kết giới hộ sơn lại rung lên, mỏng thêm chút nữa, cùng với sự bắn phá của đại quân Thiên Linh, kết giới gần như sụp đổ.

“Giết hắn!”

Kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện như biển lớn, bao vây Diệp Thành, nếu để mặc cho hắn phá huỷ trận đài kết giới thì Cô Lâu Vương Điện sẽ không thể gắng gượng nổi một khắc, kết giới hộ sơn là lá chắn cuối cùng của chúng rồi.

Nhưng Diệp Thành là ai? Tốc độ chạy trốn tuyệt đỉnh vô song, lại thêm sức chiến đấu bá đạo dù đuổi kịp cũng chẳng ngăn được hắn, dù ngăn được thì cũng bị hắn điên cuồng giết lại.

Đó là một khung cảnh khiến người ta phải cảm thán, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện như mây nhưng lại bất lực trước Diệp Thành, Diệp Thành cũng không chiến đấu mà chỉ chuyên tâm tấn công trận đài kết giới.

Cô Lâu Tinh náo loạn, cửu tiêu hư vô có Cô Lâu Lão Tổ và Thiên Linh Lão Tổ đang đại chiến, phía dưới có đại quân Thiên Linh đang tấn công kết giới, trong tiên sơn có Diệp Thành chạy loạn phá phách khắp nơi.

Ầm!

Một tiếng ầm rung chuyển đất trời vang lên, kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện vỡ tan, mấy trăm tiên sơn sụp đổ, con cháu nào của Cô Lâu Điện tu vi yếu thì đều chết hết.

“Giết!”

Thánh chủ Thiên Linh là người xông vào đầu tiên.

“Giết!”

Đại quân Thiên Linh ập vào từ mọi hướng, giống như đại dương sóng biển cuồng nộ, nhấn chìm Cô Lâu Vương Điện.

Diệp Thành không bỏ chạy nữa mà quay người lại, một kiếm giết chết một tu sĩ Chuẩn Thánh.

“Đều tại ngươi!”

Một Thánh Nhân của Cô Lâu Điện gào thét xông lên, khuôn mặt dữ tợn như ác ma.

Ông ta không nghĩ đến việc chạy trốn nữa, vì căn bản cũng chẳng thể trốn thoát, chỉ muốn trước khi chết có thể kéo được Diệp Thành cùng xuống Hoàng Tuyền.

Nếu không phải Diệp Thành phá rối, không ngừng phá huỷ trận đài kết giới thì có lẽ Cô Lâu Vương Điện vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng, chính Diệp Thành đã đẩy Cô Lâu Vương Điện vào tình thế không thể trở mình.

Diệp Thành không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một chiêu mạnh nhất, vẻ mặt hắn lãnh đạm, không có một tia thương hại.

Trận chiến lại nổ ra.

Đây mới là trận chiến kinh thiên động địa thực sự. Số người tham chiến lên đến gần chục triệu, trên là cửu tiêu hư vô, dưới là đại địa mênh mông, xa là hư không vời vợi, gần là ngọn núi cao ngất, đập vào mắt toàn là bóng người đang chiến đấu, liên tục có người vọt lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống đại địa.

Đây mới thật sự là mạng người như cỏ rác, Thánh Nhân cũng chẳng bảo vệ được mình chứ nói gì là Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, đến chạy trốn cũng không thể, ai nấy đều đỏ mắt chém giết, không chết không thôi.

Bên ngoài Cô Lâu Tinh đã có rất nhiều tu sĩ đang tập trung ở đó, đa phần là tán tu và thế lực trung lập chạy đến xem chiến.

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tim mọi người đều đập thình thịch.

Tiếng thở dài, tiếng tặc lưỡi, tiếng cảm khái, tiếng hô ngạc nhiên hình thành làn sóng thuỷ triều, hết đợt này đến đợt khác.

Đó là Cô Lâu Vương Điện đấy! Bá chủ của tinh vực này, kẻ mạnh như mây, còn có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ, thế nhưng bây giờ lại bị bao vây tấn công tứ phía, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay chúng sẽ bị xoá sổ.

Mọi người xem rất hăng say, hả hê, chỉ vì bao năm qua Cô Lâu Điện đã tàn sát quá nhiều người, bây giờ bị diệt môn cũng là quả báo, không có bọn chúng gây chuyện thì tinh vực này sẽ yên bình hơn rất nhiều.

“Chiến!”

Xem một hồi bỗng có người bay vào Cô Lâu Tinh.

“Chiến!”

Đã có người dẫn đầu, lập tức hình thành phản ứng dây chuyền, họ đều là những người bị Cô Lâu Vương Điện đàn áp và những người có nợ máu với Cô Lâu Vương Điện, họ chờ nghìn năm chỉ đợi một ngày này.

“Chiến!”

Lại có nhiều người bay vào hơn hình thành từng đoàn quân đội tu sĩ, tất cả đều là đồng minh của Cô Lâu Vương Điện.

Chỉ là, đồng minh của Cô Lâu Vương Điện xông vào nhưng không giúp Cô Lâu Vương Điện đánh đại quân Thiên Linh mà là giúp đại quân Thiên Linh đánh Cô Lâu Vương Điện, tuy họ là đồng minh nhưng bao năm qua lại bị Cô Lâu Vương Điện gây vạ quá nhiều, không thật lòng liên minh, không phải thật lòng thì sao giúp được?

Hơn nữa kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Cô Lâu Vương Điện sẽ thua trận này, ai lại ngốc tự tìm đường chết, giúp đại quân Thiên Linh cũng coi như bày tỏ lòng trung thành, sau này không bị họ tìm đến tính sổ.

Lần này, đại quân Thiên Linh vốn đã chiếm ưu thế tuyệt đối lại càng mạnh hơn, uy thế không thể ngăn cản.

Trước quân lực áp chế tuyệt đối, Cô Lâu Vương Điện đương nhiên không phải đối thủ.

Đúng như chúng nghĩ lúc trước, một khi kết giới hộ sơn bị công phá thì chúng sẽ không thể gắng gượng nổi một khắc.

Trận chiến kết thúc, Cô Lâu Vương Điện hoàn toàn bị tiêu diệt.

Giờ phút này, mọi người nhìn về phía hư thiên cao vợi, nếu Cô Lâu Vương Điện vẫn còn một người sống thì đó chính là Cô Lâu Lão Tổ vẫn đang đấu pháp với Thiên Linh Lão Tổ, trận chiến vô cùng tàn khốc.

Phụt!

Dưới sự chú ý của mọi người, một bóng người đẫm máu rơi xuống khỏi cửu tiêu, cơ thể nổ tung trong lúc rơi xuống.

Nhìn kỹ lại thì phát hiện là Cô Lâu Lão Tổ.

Ông ta đã thua, cùng là Chuẩn Thánh Vương, bị Thiên Linh Lão Tổ đánh bại nhưng lại mang theo sự không cam lòng và lửa giận ngút trời, đến giờ phút này ông ta cũng không biết vì sao mình lại thua thê thảm như vậy, rốt cuộc đã sai ở đâu?

Nhưng không ai nói cho ông ta biết câu trả lời, chỉ có nhát kiếm lăng thiên của Thiên Linh Lão Tổ.
Chương 1822: Đi theo ta làm gì?

Phụt!

Cô Lâu lão tổ hoá thành huyết vụ, cơ thể và nguyên thần cùng bị tịch diệt.

Sau khi hắn bị trảm diệt, cuộc chinh chiến kinh thế mới chấm dứt.

Nhìn từ trên cao xuống, khoảng cách hàng chục nghìn dặm đều nhuốm đỏ máu như địa ngục chốn trần gian khiến lòng người rùng rợn, nơi này quả không khác gì núi thây biển máu.

Thiên Linh lão tổ bay từ hư thiên tới, máu me đầm đìa, sát khí ngút trời.

Ông ta không nói lời nào cứ thế bay vào Cô Lâu Vương Điện.

Cô Lâu Vương Điện hiện tại đã là một vùng hoang tàn, hàng nghìn tiên sơn sụp đổ sau trận đại chiến, cũng duy chỉ có một ngọn núi được giữ lại, đó chính là ngọn núi dùng từng đầu lâu chất thành.

Thiên Linh lão tổ giơ tay đẩy về phía tiên sơn cô lâu, phất áo lấy đi từng đầu lâu đang chất trong đó.

Phía sau, không một ai tiến lên trước, tất cả đều ôm từng cái đầu lâu gào khóc thảm thiết, đó là lão tổ của bọn họ, năm xưa bị trảm, bị Cô Lâu Vương Điện hại chết ở đây, đắp ở đây qua bao nhiêu năm tháng, sau từng ấy thời gian, Cô Lâu Vương Điện bị huỷ diệt, cuối cùng bon họ cũng được đón về nhà rồi.

Diệp Thành nhìn mà lặng người, vô vàn đầu lâu, trong đó có lẽ cũng có cả của người chuyển kiếp, hắn không thể nhận ra đó là đầu lâu của ai.

Từng cơn gió tanh mùi máu thổi tới, Thiên Linh lão tổ là người đầu tiên xoay người, hình thái già lão, đường đường là Chuẩn Thánh Vương nhưng cách cả hàng chục triệu năm mới có thể tới đón những người đã thiệt mạng của nhà Thiên Linh về, nỗi đau khôn tả.

Tu sĩ tứ phương lần lượt quay người, trong tay còn ôm thêm đầu lâu, đánh thắng trận rồi nhưng khi quay về thì cả chặng đường dàn dụa nước mắt.

Cô Lâu Vương Điện đã bị tiêu diệt rồi.

Nhìn đại quân thiên Linh quay về, những người xem đều hít vào một hơi thật sâu.

Không ai có thể ngờ nổi một Cô Lâu Vương Điện lại bị tiêu diệt chóng vánh đến vậy, và không ai ngờ nổi chỉ một gia tộc Long Ngũ nhỏ bé mà lại dấy lên cả trận chiến khủng khiếp đến vậy.

Đi thôi!

Người xem lần lượt tản đi, Cô Lâu Vương Điện bị tiêu diệt, các thế lực ở tinh không này cũng được lập lại, gia tộc Thiên Linh sẽ là bá chủ mới của tinh vực này, không thể chậm trễ.

Vô số người đi về phía tây, chỉ có một người đi về phía đông.

Đó chính là Diệp Thành, bóng lưng cô đơn, hắn đã tìm thấy người chuyển kiếp ở tinh vực này và giờ là lúc hắn phải lên đường.

Tinh không phía trước rợp bóng người, cũng phải có hơn hai nghìn người, đó chính là những gương mặt mà Diệp Thành quen thuộc, đi đầu là Long Ngũ, Tiêu Phong, Phục Linh, Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi.

Diệp Thành ho hắng, hắn bước tới, còn chưa nói lời nào đã thấy một bóng người lao vào ôm chầm lấy hắn, đó chính là Thượng Quan Ngọc Nhi, cô dàn dụa nước mắt: “Còn không từ biệt mà đã đi rồi sao?”

“Tình cảnh này thật khiến người ta muốn khóc”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu, “cũng có phải ta không quay lại đâu chứ”.

“Ngươi chẳng tình cảm gì cả”, Thượng Quan Ngọc Nhi buông Diệp Thành ra, cô nói với giọng bực bội, vừa lau đi nước mắt trên má vừa trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Quay về rồi cưới ta”.

“E rằng khi ta quay lại cô đã già rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bước đi như cơn gió lướt qua vẫy tay chào phía Long Ngũ, Tiêu Phong sau đó bay vào tinh không xa xôi: “Ai nên cưới vợ thì cưới vợ, ai nên lấy chồng thì lấy chồng, rồi năm nào đó gặp lại hi vọng con cháu của mọi người đã đuề huề cả rồi”.

“Cũng hi vọng ngươi tìm được Sở Hoàng và Sở Linh”, phía Long Ngũ vẫy tay, cuối cùng cũng chỉ một mình hắn lên đường, lần từ biệt này không biết đến bao giờ mới gặp lại, có lẽ khi gặp lại đã là cả trăm năm sau.

Dưới sự quan sát của mọi người, bóng hình Diệp Thành cũng dần mờ đi, cho tới khi hoá thành tinh quang.

Diệp Thành càng lúc càng tăng nhanh tốc độ giống như một đạo thần mang rẽ qua tinh không.

Hắn là một vị khách qua đường, mỗi một vì sao trong Chư Thiên Vạn Vực này đối với hắn mà nói đều chỉ là trạm dừng chân, mệt rồi thì nghỉ ngơi, nghỉ xong thì lại đi.

Ngày và đêm dần trôi.

Chớp mắt đã năm ngày trôi qua, hắn đã ra khỏi tinh vực và bước chân lên một vùng tinh vực mới.

Hắn dừng chân nhìn tứ phương rồi lại nhìn về phía sau và thấy có bóng bốn chân lắc lư đi tới, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là con lừa Kì Vương sao?

Con lừa này cũng thật lạ, cứ theo hắn ra khỏi tinh vực, hắn đi tới đâu thì theo tới đó, vả lại suốt chặng đường còn hí lên không thôi.

“Ngươi nhìn cái gì?”, Kì Vương sải bước chân đỏng đảnh của mình bước đi có nhịp điệu, cái đuôi lắc lắc, như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành vậy.

“Chẳng có gì”, Diệp Thành ngó lơ, lấy ra cây gậy răng sói rồi hả hơi lên đó, bộ dạng phớt lờ, thế rồi hắn dùng vạt áo lau đi lau lại cây gậy, lau đến mức bóng loáng.

“Đừng ồn ào, lại muốn đánh ta à?”, con lừa kia tự dưng nổi giận, đến cả cái đuôi cũng cụp xuống.

“Đi theo ta cả chặng đường, ngươi muốn gì?”, Diệp Thành toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng khiến con lừa kia nhìn mà rợn người.

“Nói gì thế chứ, ta đi tìm người thân”.

“Nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn tiến lên nhìn con lừa từ đầu tới chân rồi lại nói với giọng ý tứ: “Xem ra người thân của ngươi cũng là một con lừa”.

“Theo như ta tính thì ngươi nói chuyện như vậy ra ngoài rất dễ bị ăn đánh lắm”.

“Đừng nói mấy thứ vô dụng đó với ta nữa, nói, ngươi đi theo ta làm gì?”, Diệp Thành giơ gậy lên.

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi”, Kì Vương chép miệng để lộ ra hàm răng trông thật đê tiện, nó cười giảo hoạt, “có bảo bối, tinh vực này có bảo bối lớn”.

“Ngươi đi theo ta thì liên quan gì đến chuyện tinh vực này có bảo bối?”

“Đương nhiên có liên quan rồi”, Kỳ Vương nói giọng dứt khoát, “một mình ta không làm được nên cần ngươi giúp, xong xuôi chúng ta chia đôi, ta không lừa ngươi, đó thật sự là bảo bối”.

“Lớn đến mức nào?”, Diệp Thành liếc nhìn Kì Vương.

“To chừng này”, Kì Vưng dùng hai cái chân vẽ thành một vòng, cảm giác mình còn vẽ bảo bối bé đi, nên nó lại vẽ thêm cái vòng to hơn, “ừm, nó to chừng này”.

Diệp Thành xoa cằm nhìn đôi chân Kì Vương rồi lại nhìn khuôn mặt Kì Vương: “Có thể nói cho ta biết cái ngươi vẽ rốt cục là thứ gì không?”

“Trứng”, Kì Vương nói với giọng đầy bá khí.

“Trứng gà?”

“Đừng ồn ào, làm gì có trứng gà nào to như vậy, trứng rồng”.

“Trứng rồng, không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Kì Vương với vẻ mặt khó tin, “sao ta chưa bao giờ nghe nói tới?”

“Việc này chỉ có ta biết”, Kì Vương hất đuôi, “tìm báo bối là sở trường của ta, nhà nào có bảo bối, nhà nào không có bảo bối, bảo bối nhà nào to, bảo bối nhà nào nhỏ ta chỉ cần nhì là biết, còn trứng rồng kia thì cách từ rất xa ta đã ngửi thấy mùi rồi”.

“Ta không biết ngươi còn có cả kĩ năng này đấy”, Diệp Thành lại nhìn Kì Vương từ đầu tới chân, vả lại rất tự giác lấy túi đựng đồ của mình ra.

“Làm hay không?”, Kì Vương ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy mê hoặc.

“Không làm”, Diệp Thành dứt khoát, nói rồi sải bước đi, nực cười, đó là trứng rồng, cho dù cho thì ngươi có dám lấy không? Biết đâu có ngày nào đó lại có hai con rồng tới tìm ngươi nói chuyện.

“Đừng mà, đúng là trứng rồng thật, nếu lừa ngươi thì ta bị sét đánh”, Kì Vương vội đi theo, nhưng đúng lúc đó, trên thiên tiêu có tiếng sấm rền vang dội, chấn động khắp tinh không.

“Đừng quan tâm tiểu tiết”, Kì Vương thẫn thờ nhìn hư vô, rồi lại ghé sát Diệp Thành: “Đó là bảo bối, nuôi lớn chính là một con rồng đấy”.

Diệp Thành không quan tâm tới nó, cứ thế đi tiếp, vả lại còn vô thức nhìn hư thiên, hắn không sợ sấm sét kia, cái hắn sợ đó là sấm sét đánh vào hắn, không được đi gần kẻ nào đã thề độc, lỡ may bị đánh trúng lúc nào không hay.
Chương 1823: Đạo Linh Chi Thể kiếp này

Rầm!

Khi Diệp Thành nhìn trời thì lại có tiếng động nữa vang lên.

Thế nhưng tiếng động này không đến từ hư thiên mà là tiếng sấm chớp, vả lại còn vang lên từ phĩa xa.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn thu lại ánh mắt và ngẩng đầu nhìn ra xa, đến cả Kì Vương đang chuẩn bị nói tiếp thì cũng nhìn theo hướng Diệp Thành nhìn.

Khi cả hai quan sát thì tiếng động ở xa đã lại lần nữa vang lên, âm thanh nối tiếp nhau.

Nếu nghe kĩ thì nơi đó có người đại chiến, vả lại hai bên tu vi đều không hề thấp, nếu không thì cũng sẽ không tạo ra động tĩnh lớn đến vậy, đến cả vùng tinh không này cũng chấn động mạnh.

Không lâu sau đó liền có ba bóng hình hiện lên trong tầm mắt hai người, đó chính là hai lão già mặc huyết bào, một tên thanh niên.

Cả hai lão già mặc huyết bào đều mặc đạo bào giống nhau, trên đạo bào có khắc hình ảnh mặt trăng, không cần nói cũng biết cùng một thế lực, còn người thanh niên kia lại hết sức dị thường, tóc màu tím, xung quanh còn có một đạo long khí, phát ra tiếng rồng gầm.

Có thể thấy, người bị truy sát chính là tên thanh niên tóc tím, tu vi ở cảnh giới Hoàng, bị hai Chuẩn Thánh bao vây tấn công, toàn thân vô số vết thương, phần ngực còn có một vết thương chảy máu khiến người ta nhìn mà rợn người.

Diệp Thành liếc nhìn qua rồi lại sải bước đi, mặc dù biết tên thanh niên tóc tím sẽ chết nhưng hắn không nhúng tay vào, hắn không phải người đi cứu thế giới, thế giới này trước nay đều là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu.

Thấy Diệp Thành rời đi, Kì Vương lại thu ánh mắt về, nó vội đuổi theo: “Ngươi rốt cục có làm hay không?”

“Muốn thì ngươi tự đi mà làm, ta bận lắm”, Diệp Thành bỏ lại một câu, hắn nói giọng dứt khoát, hắn chẳng rảnh mà đi dây dưa với con lừa này, có thời gian chi bằng đi tìm người chuyển kiếp.

Kì Vương sốt ruột, nó dụi dụi bốn chân rồi chạy theo, tiếp tục dụ dỗ Diệp Thành đi tìm trứng rồng.

Thế nhưng mặc dù nó có nói thế nào thì Diệp Thành cũng bỏ ngoài tai, hắn không những không có thêm hành động mà còn di chuyển nhanh hơn, chỉ muốn sớm tìm được tinh vực có người chuyển kiếp.

Vị trí của tinh vực này rất đặc biệt, chính là một vùng tinh vực cách Huyền Hoang Đại Lục gần nhất.

Cho nên chỉ cần qua được tinh vực này thì tới Huyền Hoang Đại Lục không còn xa nữa, hắn cần nhanh chóng tới nơi này để đem chuyện gặp Thiên Ma báo cho Côn Luân Hư và Thần Điện biết.

Hiện giờ Chư Thiên Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở đều đang ở Đại Sở, không thể để Thiên Ma nhân cơ hội này vào càn quét được.

Ấy?

Đương lúc di chuyển, Diệp Thành chợt dừng chân.

Thấy Diệp Thành dừng chân, Kì Vương cũng sáng mắt, thầm nghĩ có gì đó bất ngờ nên liền tiến lên trước, chuẩn bị buông lời dụ dỗ.

Có điều, thứ mà Diệp Thành nhìn không phải nó mà là một hướng khác.

Nơi đó có một đạo tiên quang tuyệt đẹp rẽ qua bầu trời, chính là một bóng hình mặc áo xanh, tay cầm thần kiếm, tốc độ di chuyển rất nhanh, nhìn phương hướng thì rõ ràng đang đi về phía hắn, nói chính xác là đang di chuyển về phía mà hai lão già mặc huyết bào và tên thanh niên tóc tím.

Lúc này, Kì Vương tròn mắt, chỉ vì nữ tử áo xanh này trông quá xinh đẹp, như tiên nữ hạ phàm vậy.

Diệp Thành cũng sáng mắt, không phải vì sự xinh đẹp của nữ tử kia mà vì khuôn mặt của cô trông giống hệt với một người chuyển kiếp của Đại Sở, hoặc có thể nói cô chính là người chuyển kiếp.

Đúng lúc này, nữ tử áo xanh bước tới tinh không này, cô không nói lời nào, lập tức tham gia vào trận chiến.

Nữ tử này tỏ ra vô cùng hung hãn, mặc dù ti vi Chuẩn Thánh nhưng khả năng chiến đấu lại không vừa, chỉ một kiếm đã trảm ra cả ngân hà khiến hai Chuẩn Thánh mặc huyết bào liên tục lùi về sau.

Cho tới khoảng cách cách đó nghìn trượng, hai lão già mặc huyết bào mới dừng chân và nhìn dung nhan của nữ tử áo xanh.

Thế rồi cả hai thay đổi sắc mặt, như thể biết được sức mạnh của nữ tử này, bọn họ không nghĩ nhiều lập tức bỏ chạy.

Nữ tử kia mặt lạnh như sương, đến cả bước đi cũng rất nhẹ, lướt qua tinh không, một kiếm trảm đi một trong hai lão già mặc huyết bào, đây là nhát kiếm tuyệt sát khiến cơ thể của lão già áo tím và nguyên thần đều bị tiêu diệt.

Lão già còn lại đâu dám quay đầu lại, lão ta thiêu đốt thọ nguyên để đổi lấy tốc độ di chuyển nhanh chóng, nhưng dù là vậy thì cũng khó có thể xoay chuyển được càn khôn, lão ta bị nữ tử kia đuổi kịp, một kiếm tiêu diệt.

Hai chiêu trảm vào hai Chuẩn Thánh, không chỉ Kì Vương mà đến cả Diệp Thành cũng phải tặc lưỡi.

Kì Vương bất ngờ vì khả năng chiến đấu của nữ tử kia còn Diệp Thành bất ngờ vì huyết mạch của cô, chính là đạo linh chi thể, giống hệt với huyết mạch mà Thượng Quan Hàn Nguyệt mang theo kiếp trước.

Diệp Thành không thể không trầm trồ, một vòng luân hồi chuyển kiếp, bao nhiêu sự việc xảy ra, giống như Bích Du có vạn hoa đồng của Tịch Nhan kiếp trước, giống như Thượng Quan Hàn Nguyệt có huyết mạch giống với Cơ Tuyết Băng kiếp trước, giống như nữ tử áo xanh có huyết mạch đạo linh chi thể giống với Thượng Quan Hàn Nguyệt kiếp trước.

Ngoài những điểm này ra thì còn có thêm vài vai vế lộn xộn khác, thật bất ngờ.

Khi cả hai trầm trồ thì nữ tử áo xanh đã thu kiếm về, cô quay lại bên cạnh người thanh niên tóc tím, bàn tay khẽ đặt lên vai hắn, đẩy chân nguyên thuần tuý vào cơ thể hắn để tiêu diệt sát khí còn sót lại.

Diệp Thành di chuyển, hắn bước đi, so về trị thương thì hắn cũng không thể kém hơn nữ tử kia, đã là người chuyển kiếp vả lại cô còn có mỗi quan hệ với tên thanh niên tóc tím kia thì Diệp Thành đương nhiên sẽ hỗ trợ.

Thế nhưng hắn vừa đi được hai bước thì sắc mặt đã thay đổi vì một dạo u quang tịch diệt từ đâu bắn tới, mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp và mục tiêu chính là nữ tử áo xanh.
Chương 1824: Thánh thể không hề đơn giản

U quang tịch diệt kia xuất hiện đột ngột, vả lại với tốc độ quá nhanh, cho dù là Diệp Thành cũng không kịp phản ứng lại.

Nữ tử áo xanh kia lập tức trúng chiêu, cơ thể bị đâm xuyên, máu tươi bắn vọt trông vô cùng choán mắt.

Cô vốn dĩ có thể tránh được nhưng vì để bảo vệ cho người thanh niên tóc tím kia mà không có thời gian đối kháng với đạo u quang tịch diệt kia khiến cơ thể bị đâm xuyên.

“Khốn kiếp”, tên thanh niên tóc tím phẫn nộ, hắn lảo đảo nhưng lại bị nữ tử áo xanh phất tay đẩy ra.

Sau khi đẩy người thanh niên tóc tím thì cũng đồng nghĩa với việc cô lại một lần nữa tế ra thần kiếm, khuôn mặt lạnh như sương nhìn vào tinh không u ám, giọng điệu lạnh lùng, “đường đường là Thánh Nhân mà lại đánh lén như vậy sao?”

“Lão phu chỉ quan tâm đến kết quả, quá trình thế nào không quan trọng”, giọng điệu u ám vang lên, một lão già mặc áo bào đen bay từ xa tới, đó chính là đạo bào có hình mặt trăng, ông ta cầm cây gậy, trông có vẻ già nua, làn da nhăn nheo, đôi mắt vẩn đục.

“Mau đi”, nữ tử áo xanh truyền âm cho tên thanh niên tóc tím, còn cô thì tay cầm thần kiếm cứ thế bay về phía lão già mặc hắc bào, cô có thể trảm Chuẩn Thánh nhưng không phải là đối thủ của Thánh Nhân, huống hồ lại trong lúc bị thương như hiện tại.

“Ta...”

“Đi”, không đợi tên thanh niên nói nên lời, nữ tử kia đã ngắt lời.

“Đi, các ngươi đi nổi không?”, lão già mặc hắc bào bật cười lạnh lùng, sải bước ra cả vài nghìn trượng, nhanh chóng sát phạt tới, tung ra một chưởng choán lấp cả tinh không, uy lực cực mạnh, trấn áp khiến bầu tinh không nứt lìa.

Tay nữ tử áo xanh nhuốm máu từ miệng chảy xuống, cô dùng máu đó lau lên thân kiếm, chỉ thấy trên thanh thần kiếm hiện lên thần văn, tiếng kiếm vang lên chói tai, trong có vẻ như cô định thi triển thần thông cấm kị nào đó.

Không đợi cô xuất kiếm về phía lão già mặc hắc bào, Diệp Thành đã sát phạt đến xuất hiện và chắn trước người cô, bát hoang chưởng mạnh mẽ bá đạo, một chưởng tung ra tiêu diệt chưởng ấn của lão già mặc hắc bào, cho dù là cấp bậc Thánh Nhân thì ông ta cũng bị trấn áp phải lùi về sau, cứ thế bay ra cách đó cả tám nghìn trượng.

Nữ tử áo xanh thẫn thờ nhìn Diệp Thành đang chắn trước mặt cô, cô vừa hoài nghi về thân phận của Diệp Thành lại vừa kinh ngạc với khả năng chiến đấu của hắn, tu sĩ Chuẩn Thánh mà có thể tung một chưởng đánh bay một thánh nhân.

Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thành giống như hồng hoang mãnh thú sát phạt về phía lão già hắc bào, mang theo sát khí ngút trời.

Ở cách đó tám nghìn trượng, lão già mặc hắc bào đã đứng lại, thân hình vô cùng thảm hại, bàn tay nứt lìa, máu tươi be bét, mặt mày hung tợn như ác ma, đường đường là một Thánh Nhân nhưng ông ta lại bị đánh bay đi, ông ta thậm chí còn không nhìn rõ đối phương là ai, chỉ biết đó là một Chuẩn Thánh.

Là kẻ nào?

Lão già mặc hắc bào gằn lên phẫn nộ, sải bước dẫm nát tinh không, sát khí ngút trời, như muốn trảm diệt Diệp Thành.

Thế nhưng ông ta từ phía tây sát phạt sang phía đông, còn Diệp Thành lại từ phía đông sát phạt sang phía tây, ông ta còn không kịp dùng tới đại thuật sát sinh thì đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay đi.

A...!

Lão già mặc hắc bào đầu tóc rối xù, gào thét chấn động cả tinh không.

Diệp Thành không nói gì, chỉ lấy từng đòn sát phạt mạnh nhất làm câu trả lời, dám đánh lén người chuyển kiếp, sao hắn có thể nhân từ được.

Rầm! Rầm!

Cả tinh không không hề yên bình, tiếng động mạnh vang lên không dứt, lão già hắc bào thảm hại kêu la thảm thiết, lão ta bị đánh tới mức không thể ngẩng đầu lên, hoặc có thể nói là không kịp trở tay, bị Diệp Thành đánh từ đông sang tây, máu me be bét.

Cảnh tượng đó khiến nữ tử áo xanh kia há miệng hồi lâu không thể ngậm lại.

Cô tưởng rằng trong Chuẩn Thánh thì cô đã đủ mạn rồi, hai chiêu đã trảm được hai Chuẩn Thánh, nào ngờ còn có một người biến thái hơn cả mình, một Thánh Nhân mà bị đánh tới mức không kịp thở.

Tên thanh niên tóc tím kinh ngạc, hắn đã từng thấy Chuẩn Thánh hung hãn nhưng lại chưa từng gặp ai hung hãn như Diệp Thành.

So với bọn họ thì Kì Vương lại điềm tĩnh hơn nhiều, nó đã biết được khả năng chiến đấu của Diệp Thành đến đâu, có sức trảm cả Chuẩn Thánh Vương thì đánh một Thánh Nhân chẳng qua cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường, thánh thể quả không hề đơn giản.
Chương 1825: Bái Nguyệt

A...!

Tinh không vẫn không hề yên bình, lúc này chỉ toàn là tiếng của lão già mặc hắc bào, nhưng hiện giờ lão ta không gằn lên phẫn nộ nữa mà là kêu la thảm thiết, quả đúng là Thánh Nhân, tiếng kêu la cũng vô cùng bá đạo.

Ông ta là Thánh Nhân, điều đó là thật, bị đánh cả chặng đường không phân biệt được phương hướng.

Cho tới lúc này ông ta mới thật sự biết được sức mạnh của Diệp Thành, đâu chỉ là khủng khiếp, rõ ràng là yêu nghiệt, còn kinh người hơn cả nữ tử áo xanh, vả lại huyết mạch của hắn bá đạo khiến ông ta phải run sợ.

Đường đường là Thánh Nhân, nhưng ông ta lại quay người bỏ chạy, có đánh tiếp thì chắc chắn sẽ biến thành tàn tro.

Có điều, ông ta dù có muốn chạy cũng không nổi, đường xuống hoàng tuyền vẫn rất rộng rãi, so về tốc độ bỏ chạy thì ông ta còn kém Diệp Thành xa, vừa chạy chưa được bao xa đã bị Diệp Thành đuổi kịp, và cảnh tượng tanh máu xuất hiện.

Tinh không rung chuyển nhanh chóng trở về trạng thái yên bình.

Lão già mặc hắc bào bị tiêu diệt, cho tới chết vẫn vô cùng ấm ức, ông ta không ngờ lại bị một tu sĩ Chuẩn Thánh giết chết chóng vánh đến vậy, nếu biết trước từ sớm thì ông ta sẽ không chạy ra ngoài ra vẻ làm gì.

Dưới sự chứng kiến của nữ tử áo xanh, thanh niên tóc tím và Kì Vương, Diệp Thành đã trở lại, bộ pháp vững chãi, sát khí ngút trời, trong tay còn cầm theo thể xác của lão già hắc bào.

Cơ thể Thánh Nhân là thứ tốt, luyện thành Âm Minh Tử Tướng làm hộ vệ cho người chuyển kiếp là lựa chọn không tồi, cả chặng đường hắn đều làm vậy, trước khi đi luôn để lại gì đó đảm bảo cho người chuyển kiếp.

Nữ tử áo xanh và tên thanh niên tóc tím lần lượt tiến lên trước chắp tay hành lễ, “đa tạ đạo hữu tương trợ”.

“Ta rất muốn biết hai người có mối quan hệ gì?”, Diệp Thành vừa cất cơ thể của lão già áo đen đi vừa mỉm cười nhìn nữ tử áo xanh và tên thanh niên tóc tím: “Đừng nói với ta là đôi tình nhân nhé?”

“Tiền...tiền bối nói gì thế chứ”, tên thanh niên tóc tím ho hắng, “cô ấy là cô cô của vãn bối”.

“Cả chặng đường, vai vế đều đi xuống, lần này cuối cùng cũng đi lên rồi”, Diệp Thành nói với giọng ý tứ.

Câu nói này của hắn khiến nữ tử áo xanh và tên thanh niên tóc tím tỏ ra khó hiểu, bọn họ không biết Diệp Thành ý nói gì.

Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích về vấn đề vai vế, chỉ tĩnh lặng nhìn nữ tử áo xanh.

Nhìn mãi, nhìn mãi, sắc mặt hắn tỏ ra bất ngờ như nhớ lại chuyện trước kia: Đó là một tiểu viên của nhà nông rất đỗi bình thường, cô ôm lấy Diệp Tinh Thần người đẫm máu, si mê ngây dại, liên tục nói lời từ biệt thê lương.... huynh đã đồng ý ở với ta tới bạc đầu răng nong.

Cô ấy chính là người chuyển kiếp của Đại Sở, Tinh Nhi chuyển kiếp, kiếp trước là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung, thê tử của của Diệp Tinh Thần.

Có điều, thượng đế lại không nhân từ, cho bọn họ thành thân nhưng buổi thành thân lại thành tang lễ, Diệp Tinh Thần bị Chu Tiên Kiếm trảm diệt, còn cô vì quá đau đớn nên ôm hắn dưới gốc cây đào mà hoá thành làn khói đen.

Cho tới giờ Diệp Thành vẫn còn nhớ như in cảnh tượng dẫn Diệp Tinh Thần tới Tinh Nguyệt Cung, hắn cũng nhớ cảnh tượng thê lương đó, bọn họ muốn làm người phàm, nhưng lại viết nên chuyện tình đầy thê lương.

Trong lúc này, Diệp Thành giơ tay, đầu ngón tay có một đạo tiên quang vờn quanh, đó là tiên quang hồi tỉnh kí ức.

Thế nhưng hắn còn chưa tế ra bí thuật đánh thức kí ức tiền kiếp thì tay đã lại hạ xuống.

Hắn không chắc một người như Diệp Tinh Thần có thể chuyển kiếp, hắn cần chứng minh, nếu có thể luân hồi thì hắn đương nhiên sẽ giải kí ức tiền kiếp cho cô nhưng nếu như Diệp Tinh Thần không thể luân hồi thì việc giải kí ức tiền kiếp cho cô lại chính là cách mở ra mọi kí ức đau buồn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định tạm thời từ bỏ suy nghĩ này, hắn không muốn chuyện đau lòng lặp lại.

Bầu không khí lúc này có phần gượng gạo, Diệp Thành không nói gì mà chỉ nhìn Thánh Nữ Tinh Nguyệt.

Thánh Nữ bị nhìn như vậy nên cảm thấy mất tự nhiên, cô là Chuẩn Thánh, vả lại không phải là Chuẩn Thánh bình thường, huyết mạch bá đạo đáng tự hào, cô chưa bao giờ bị một nam tu sĩ nào nhìn như vậy.

Có điều, không biết vì sao cô lại có một cảm giác kì lạ đó là người thanh niên trước mặt này cô đã từng gặp ở đâu đó.

Ở bên, tên thanh niên tóc tím đã vài lần định nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Kì Vương là thẳng thắn nhất, nó dùng mũi chân đạp đạp Diệp Thành, “còn nhìn, nhìn cho mắt lồi ra, không phải ngươi thích cô nương nhà ngươi ta rồi chứ, thích thì nói ra, ta đây làm cầu nối cho”.

“Cút”, Diệp Thành mắng chửi, hắn lại lần nữa giơ tay lên, một tay đặt vào vai thánh nữ Tinh Nguyệt, một tay đặt lên vai tên thanh niên tóc tím, đẩy tinh nguyên vào trị thương cho bọn họ.

“Hoang Cổ Thánh Thể ?”, cảm nhận được tinh nguyên dồi dào của Diệp Thành, thánh nữ Tinh Nguyệt bất giác cau mày, lúc này cô mới nhận ra Diệp Thành mang huyết mạch gì, đến cả huyết mạch của cô cũng bị áp chế, cũng chẳng trách mà hắn lại có khả năng trảm diệt Thánh Nhân.

Thấy thánh nữ Tinh Nguyệt bất ngờ như vậy, Diệp Thành chỉ mỉm cười, huyết mạch huyền linh và huyết mạch thánh thể đều rất mạnh, sự kết hợp của hai huyết mạch này tạo ra Đại Đế Tiên Vũ ở thời Vạn Cổ.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới thu tay về, còn vết thương của thánh nữ Tinh Nguyệt và tên thanh niên tóc tím đã không đáng lo ngại nữa, tinh nguyên thánh thể còn tốt hơn cả thần dược, bản lĩnh trị thương của Diệp Thành quả hơn người.

“Đa tạ đạo hữu”, thánh nữ Tinh Nguyệt và tên thanh niên tóc tím lại lần nữa hành lễ, vẻ mặt kích động.

“Không có gì”, Diệp Thành mỉm cười, “đó là ai, sao lại truy đuổi hai người?”

“Bái Nguyệt Thần Giáo”, thánh nữ Tinh Nguyệt định thần lại, có điều, giọng nói đã lạnh hơn nhiều.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom