• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1806-1810

Chương 1806: Trà trộn

Tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện cũng tầm cỡ như Đại La Kiếm Tông, có tới mấy nghìn ngọn núi, mỗi núi là một trận cước tạo thành một đại trận, là pháp trận bảo vệ kết giới và pháp trận tấn công.

Diệp Thành nhìn nó thở dài, chỉ với phòng ngự này thôi người bình thường đã không thể vào được, mà cũng chẳng có ai dám vào.

Cô Lâu Vương Điện ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hầu như không có bóng người, hầu hết đều đã trở về núi của mình.

Nhưng dù không thấy ai, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhiều khí tức không rõ, có Chuẩn Thánh cũng có Thánh Nhân, hắn cũng tìm được một luồng khí tức quen thuộc, đó là người đã lén tấn công khi hắn độ kiếp.

Ngoài ra, điều khiến Diệp Thành dè chừng là Địa Cung ở nơi sâu trong tiên sơn, luồng khí tức ở đó là khó dò nhất, là một Chuẩn Thánh Vương hoàn hảo, sức chiến đấu ấy không phải Thánh Nhân có thể so sánh được.

Đúng là kẻ mạnh nhiều vô kể!

Diệp Thành dời mắt, lại bấm đốt nhẩm tính, rất chuẩn xác tìm được vị trí của người chuyển kiếp.

Không suy nghĩ nhiều, hắn lén lút đi tới, phải đưa người chuyển kiếp đi trước đã rồi tính.

Một lúc lâu sau, hắn dừng lại.

Xa xa có một đài cao ở giữa ba tiên sơn.

Có hai người bị nhốt trên đài cao, một nam một nữ, người nam bị móc xuyên qua xương bả vai treo trên đó, máu chảy đầm đìa, người nữ bị xích vào cột đồng, mình đầy thương tích.

Có vẻ họ đã phạm phải tội rất nặng nên mới bị trói trên đài cao để trừng phạt, hành hạ đến chết mới thôi.

Ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh lẽo, một nam một nữ trên đài cao kia chính là người chuyển kiếp, nhìn đạo bào họ đang mặc thì thấy họ không phải người của Cô Lâu Vương Điện, mà giống như người vô tội bị bắt tới đây để chịu chà đạp.

Không chỉ vẻ mặt hắn lạnh lùng mà những người chuyển kiếp trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí cũng sát khí ngút ngàn, đó là người cùng quê hương Đại Sở của họ, hai trăm năm trước đã phải chiến đấu để bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực, vậy mà ngày nay lại bị hành hạ tra tấn khổ sở thế này, nhìn cảnh tượng này bảo họ làm sao không tức giận!

Diệp Thành xoè tay huyễn hoá ra một bàn tay to, vươn về phía đôi nam nữ chuyển kiếp đang bị bắt kia.

Nhưng đài cao có cấm chế, một kết giới cường đại lặng lẽ xuất hiện, ngăn bàn tay to mà hắn huyễn hoá lại.

“Phá!”

Diệp Thành khẽ hô, cực kỳ cường thế, một chưởng phá tan cấm chế của đài cao, đưa người chuyển kiếp vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để những người chuyển kiếp khác chữa trị vết thương cho họ.

Có lẽ là thủ đoạn của hắn quá ác liệt gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Cô Lâu Vương Điện náo loạn.

“Kẻ nào!”

Chợt có tiếng hét lớn vang lên, các bóng người xuất hiện trên từng ngọn núi ở Cô Lâu Vương Điện, vẻ mặt ai cũng lạnh lẽo, khí thế của ai cũng ngút trời, không ngờ lại có kẻ dám nửa đêm xông vào Cô Lâu Vương Điện của chúng.

Keng!

Tiếng kiếm rung vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay Diệp Thành, kiếm khí quẩn quanh lạnh lẽo tột cùng, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, ít nhất cũng phải giết vài người mới có thể trút giận.

“Đúng là to gan!”

Tiếng quát rung chuyển đất trời vang lên, ở một hướng đã có kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện xông ra, đó là một lão già mặc áo choàng đen, tu vi Chuẩn Thánh, ông ta cuốn theo sát khí ngút ngàn, tay cầm quyền trượng bất phàm lao đến.

Diệp Thành di chuyển, một bước bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra cả tinh hà, uy lực cường hãn, trảm thiên diệt địa.

Vẻ mặt lão già áo đen thay đổi, ông ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo bèn giơ quyền trượng lên chặn lại.

Nhưng trước một kiếm đỉnh phong của Diệp Thành, những gì ông ta làm đều là vô ích, quyền trượng lập tức gãy đôi, mà chủ nhân là ông ta khi chịu phản phệ thì cũng bị chém thành tro bay ngay tức khắc.

“Đáng chết!”

Có Thánh Nhân xông đến, mái tóc màu máu tung bay, tiếng hét giận dữ rung chuyển đất trời, lúc trước ông ta đã định cứu giúp nhưng không kịp.

“Ta đã tìm ông rất lâu rồi!”

Diệp Thành giễu cợt, vẫn cực kỳ bá đạo xông thẳng về phía người đó, vì Thánh Nhân tóc đỏ đang sát phạt tới này chính là người đã đánh lén khi hắn độ kiếp, hắn vẫn còn nhớ rõ khí tức của ông ta.

“Diệt!”

Thánh Nhân tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên chém, uy lực huỷ diệt kinh người, là một đòn tuyệt sát.

Diệp Thành né qua một bên, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một kiếm chém bay ông ta, suýt thì giết được, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, từng giọt đều cực kỳ chói mắt.

Thánh Nhân tóc đỏ đứng lại, sắc mặt thay đổi, ông ta biết đối phương có sức chiến đấu tuyệt sát Chuẩn Thánh nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, ông ta đường đường là Thánh Nhân mà lại một chiêu thất bại hoàn toàn.

Diệp Thành cầm kiếm xông đến, ác sát khí và sát khí cùng bốc lên.

“Giết!”

Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện xông lên, bao vây từ tứ phía, số lượng đông đảo tới mấy trăm nghìn người, phủ kín đất trời tựa như biển cả, sóng biển cuộn trào cuốn theo sát khí thông thiên.

“Cút!”

Diệp Thành hét lớn một tiếng, một kiếm chém ra một con đường máu, kẻ nào xông tới đều lần lượt hoá thành tro bay, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, đám tu sĩ cảnh giới Hoàng nhìn thấy đều tái mặt.

“Ngăn hắn lại!”

Phía sau cao thủ của Cô Lâu Vương Điện, Thánh Nhân tóc đỏ kia tức giận gào thét, nhưng ông ta thì lại không ngừng lùi về phía sau, vì Diệp Thành giết những người khác nhưng đôi mắt lạnh như băng lại vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta.

Lệnh của Thánh Nhân không thể không tuân theo, cho dù sợ Diệp Thành, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện vẫn ào ào chạy đến.

“Kẻ nào cản ta đều phải chết!”

Diệp Thành gầm lên mang theo sức mạnh tu vi, những kẻ tu vi yếu của Cô Lâu Vương Điện lập tức bị chấn động hoá thành huyết vụ.

Lại là một con đường đẫm máu, Diệp Thành thi triển úc Địa Thành Thốn tránh được rất nhiều đòn tuyệt sát của Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, lần thứ hai sát phạt tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một chưởng đánh thân thể ông ta nứt toác văng ra tung toé.
Chương 1807: Kẻ tám lạng, người nửa cân

“Khốn kiếp!”

Thánh Nhân và Chuẩn Thánh của Cô Lâu Vương Điện quát ầm lên, đuổi giết như sóng thuỷ triều, tru sát đại trận đã bày khắp hư thiên, thức tỉnh thần uy khoáng thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành, muốn giết hắn chỉ bằng một đòn.

Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, vẫn đuổi theo Thánh Nhân tóc đỏ, liên tục vung kiếm chém giết suốt chặng đường.

Thánh Nhân tóc đỏ vẻ mặt dữ tợn, kéo lê thân thể đẫm máu lui về phía sau, trong người lửa giận cuộn trào, ông ta không hiểu vì sao Cô Lâu Vương Điện cả triệu người mà hắn lại chỉ đuổi giết mỗi mình.

Phong Thần Quyết!

Khi Thánh Nhân tóc đỏ gào thét giận dữ thì Diệp Thành đã thoắt cái tới trước mặt ông ta một lần nữa, một kiếm đâm xuyên qua ngực ông ta.

Thánh Nhân tóc đỏ trọng thương, nguyên thần xuất khiếu, muốn chạy trốn nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi tới vung một chưởng, nguyên thần của ông ta suýt bị tiêu diệt, sau đó Diệp Thành cấm chế nó, cho vào trong đỉnh.

Mà lúc này, đòn tấn công của kẻ mạnh Cô Lâu Vương Điện cũng đã đến, ập tới từ mọi hướng, bao phủ khắp đất trời.

Không chỉ vậy, Địa Cung nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện cũng vỡ tung, một bóng người áo đỏ lao ra, uy lực tịch diệt mà cường hãn chèn ép khiến đất trời rung chuyển, đó chính là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện.

Thấy thế, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, đó là Chuẩn Thánh Vương đấy.

“Đứng lại!”

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lạnh giọng quát, di chuyển một bước lớn, một chưởng che trời đè xuống Diệp Thành.

Một chưởng ấy của Chuẩn Thánh Vương nặng tựa như núi, mang theo sức mạnh huỷ diệt vạn vật, dung hợp hàng nghìn thần thông, một chưởng này còn chưa thật sự hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ.

Diệp Thành cau mày, đột nhiên quay người, một bước giẫm nát một khoảng thương khung, một quyền Bát Hoang mạnh mẽ bá đạo dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại nghênh đón đòn tấn công của Chuẩn Thánh Vương.

Ầm!

Quyền và chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, mấy trăm tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện tức khắc sụp đổ, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện đang lao tới cũng bị chấn động ngã lăn ra ngoài.

Mà Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện và Diệp Thành cũng bị đẩy lùi trở lại, khoé miệng Diệp Thành trào máu.

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng không khá hơn là bao, bị một quyền của Diệp Thành làm cho cơ thể cuộn trào, tuy không nôn ra máu nhưng lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi, từng giọt máu đều là màu đen.

Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không ngờ Diệp Thành lại ngang tài ngang sức với lão tổ nhà mình.

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng giật mình, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể đỡ lại đòn của ông ta bằng tay không mà không rơi vào thế yếu, tin tức này quá đáng sợ, sức chiến đấu của Chuẩn Thánh từ bao giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

“Chuẩn Thánh Vương quả nhiên không tầm thường!”

Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, hắn cũng coi như có đánh giá đại khái về sức chiến đấu của tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh Vương, tuy không hung hãn như Thánh Vương nhưng đáng sợ hơn nhiều so với Thánh Nhân.

“Tạm biệt!”

Hắn nhìn Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lần cuối rồi bước lên hư thiên, quay người bỏ trốn.

“Đi đâu!”

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện hừ lạnh, lại di chuyển một bước lớn, đuổi theo như một tia thần mang.

Lúc này vẻ mặt chấn động của ông ta đã trở thành hung tợn, ông ta không thể chấp nhận được việc mình và Chuẩn Thánh bên tám lạng, người nửa cân, điều này với người ở cảnh giới Chuẩn Thánh Vương như ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn.

Hơn nữa Cô Lâu Vương Điện của ông ta là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ của tinh vực này, bị kẻ khác quấy rối như thế, thương vong không ít còn bị cướp mất nguyên thần của một Thánh Nhân, là lão tổ của Cô Lâu Vương Điện, sao ông ta có thể bỏ qua cho được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, uy nghiêm của Cô Lâu Vương Điện sẽ mất sạch.

Đây là hai nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là thiên phú của Diệp Thành khiến ông ta dè chừng, chỉ Chuẩn Thánh thôi đã mạnh như thế, nếu cho hắn đủ thời gian thì chắc chắn sẽ là mối hoạ lớn.

Vì vậy ông ta phải giết hắn, dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, ông ta cũng phải giết hắn từ trong trứng nước.

Các kẻ mạnh khác của Cô Lâu Vương Điện cũng có ý nghĩ tương tự, sẽ không để cho Diệp Thành sống trên đời.

Vì thế Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện đều đuổi theo, hoặc là ngự kiếm, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là cưỡi mây đạp gió, thế trận không hề nhỏ.

Màn đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng náo nhiệt, tinh không rung chuyển ầm ầm.

Các thế lực của tinh vực này lại bị ảnh hưởng, một lần nữa phái người đi nghe ngóng, khi thấy thế trận của Cô Lâu Vương Điện, ai nấy đều biến sắc, bao nhiêu năm rồi họ chưa thấy thế trận nào lớn như thế này.

“Cô Lâu Vương Điện làm gì mà thế trận lớn đến mức này nhỉ?”, có người kinh ngạc thốt lên.

“Sắp phát động chiến tranh à?”, mọi người đều run lên, họ biết thực lực của Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng thế trận này thôi, cả tinh vực này đã chẳng mấy ai có thể chống lại được.

“Không phải chiến tranh, chắc là đang đuổi giết hắn”, ánh mắt người này nhìn vào Diệp Thành đang chạy trốn.

“Một Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, mấy trăm nghìn tu sĩ chỉ để đuổi giết một người?”

“Lai lịch của người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen đó là gì mà khiến Cô Lâu Vương Điện phải bày ra đội hình lớn thế này?”, ai ai cũng phải kinh ngạc, để rồi càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn.

“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm chưa từng thấy người nào chạy nhanh như thế”, kha khá lão bối tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ, có tốc độ trốn chạy này bảo sao dám động đến Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng khả năng bỏ chạy này thôi cả tinh vực này đã chẳng ai có thể sánh bằng.


Đang tải...
Chương 1808: Hối hận muộn màng

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi mọi người đang bàn tán thì động tĩnh trong tinh không lại càng lớn hơn, chỉ vì Cô Lâu Vương Điện dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân, Chuẩn Thánh khi đuổi giết Diệp Thành cũng đều điên cuồng phóng ra chiêu lớn.

Chỉ tiếc là đạo hạnh của họ không đủ, nói chính xác hơn là tốc độ của họ không thể sánh được với Diệp Thành, cho nên dù các loại thần thông đều là tuyệt sát đại thuật nhưng chẳng đòn nào đánh trúng Diệp Thành.

Diệp Thành nhanh như chớp, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn.

Khả năng chạy trốn của hắn quả thật không phải hạng vừa, dù là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng bị bỏ lại rất xa.

Không biết đến khi nào tinh không mới yên tĩnh trở lại, vì đuổi mãi đuổi mãi, chợt không thấy Diệp Thành đâu nữa.

“Mẹ kiếp!”

Tiếng gầm thét phẫn nộ của Chuẩn Thánh Vương lão tổ Cô Lâu Vương Điện làm rung chuyển tinh không, ông ta giống như một con ác ma nổi điên.

Nhục nhã, quá nhục nhã, bày ra thế trận lớn như vậy mà cũng không bắt được, điều nực cười nhất là đến giờ họ vẫn chưa biết đối phương là ai, muốn báo thù cũng chẳng biết phải đi tìm kẻ nào để báo thù.

Tu sĩ bốn phương đông như nêm cối, vừa nhìn vừa tặc lưỡi.

Đặc biệt là những lão bối tu sĩ, tu đạo đã trăm nghìn năm cũng chưa thấy Cô Lâu Vương Điện chịu nhục như vậy bao giờ.

Mà lúc này nhân vật chính của màn kịch lớn đã thắp hàng nghìn viên linh châu chiếu sáng hố đen không gian, cả vùng sáng với bán kính hàng nghìn trượng cực kỳ ấm áp trong hố đen.

Đến lúc này hắn mới đưa hai người chuyển kiếp một nam một nữ ra khỏi thần đỉnh.

Tuy được những người chuyển kiếp khác trong thần đỉnh liên tục truyền tinh khí cho, nhưng trạng thái của họ vẫn rất tệ, đến giờ vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.

Diệp Thành vội vung tay, đặt hai người lên vai, truyền bản nguyên Thánh thể dồi dào vào cơ thể họ.

Hai người này được coi là người khá thân thuộc với Diệp Thành.

Người nam là điện chủ Tiêu Phong của phân điện thứ nhất Thiên Đình, từng có một kiếp là thần tướng thứ nhất dưới trướng Huyền Hoàng, dù năm xưa ở thời Huyền Hoàng hay khi Thiên Đình thống nhất Đại Sở thì ông đều có chiến công hiển hách.

Còn người nữ là cốc chủ của Vạn Hoa Cốc, muội muội ruột của Đao Hoàng, cô cô ruột của Bích Du: Phục Linh.

Diệp Thành vẫn luôn giữ tấm lòng kính nể với hai người, Tiêu Phong từ khi làm điện chủ chưa từng cởi áo giáp, tựa như một tướng quân, dưới chân tường thành Nam Sở, ông đã chết một cách vô cùng anh dũng.

Còn Phục Linh là một trong những nữ tiền bối mạnh nhất ở Đại Sở mà hắn từng thấy, muội muội ruột của Đao Hoàng, là người thông suốt mọi thuật, khi Thiên Ma xâm lược, bà đã chết trong vòng tay của lão già Gia Cát Vũ.

Bây giờ nhìn hai người khốn khổ thế này, lòng Diệp Thành vô cùng đau đớn, khi bị Cô Lâu Vương Điện đuổi giết, hắn không chỉ một lần kích động muốn quay về đòi lại công bằng cho họ.

Lòng nghĩ vậy, Diệp Thành tạm thời cất giấu ánh sáng lạnh lẽo, vung tay phất ra rất nhiều linh dược, truyền vào cơ thể hai người.

Cả hai bị thương quá nặng, dù hắn đã ra tay cũng không thể đánh thức họ khỏi trạng thái hôn mê ngay được.

Mãi đến ba canh giờ sau, hắn mời thu lại thần thông, đặt hai người lên vân đoàn.

Tiêu Phong và Phục Linh vẫn đang hôn mê, nhưng trạng thái đã được cải thiện, tâm mạch và nguyên thần đã được bản nguyên Thánh thể bảo vệ, hồi phục lại chỉ là vấn đề thời gian, chí ít không còn mối lo về tính mạng nữa.

Sau khi sắp xếp ổn thoả cho họ, Diệp Thành lấy nguyên thần của Thánh Nhân tóc đỏ của Cô Lâu Vương Điện ra.

Thánh Nhân tóc đỏ vừa được thả ra đã lập tức lùi lại một bước, vẻ mặt tái nhợt đầy khiếp sợ.

Mặc dù bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhưng ông ta nhìn thấy rất rõ, tu sĩ Chuẩn Thánh đeo mặt nạ này có sức chiến đấu cực kỳ bá đạo, cường hãn, có thể sánh ngang với Chuẩn Thánh Vương, chẳng trách ông ta lại thất bại thảm hại như thế, còn bị bắt sống, bởi vì đối phương có thực lực này.

Càng nghĩ càng sợ, ông ta dường như đã đoán được kết cục của mình, nguyên thần run rẩy liên tục lùi về phía sau.

Diệp Thành chế nhạo, từng bước tiến tới, hứng thú nhìn: “Ông… trốn thoát được không?”

“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi không thù không oán”, không biết do quá hoảng sợ hay gì mà Thánh Nhân tóc đỏ lật đật lùi lại chợt thét gào gớm ghiếc.

“Tiền bối đúng là hay quên”, Diệp Thành khẽ cười, nâng tay lên cởi mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng với bao thăng trầm.

“Ngươi…”, nguyên thần Thánh Nhân tóc đỏ chợt run lên, dường như đã nhận ra Diệp Thành, hai mắt lồi lên, đồng tử cũng co rụt lại bằng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ông ta tưởng rằng mũi tên đánh lén của mình hôm ấy đã giết được Diệp Thành, không ngờ hắn vẫn còn sống.

Ông ta hiểu rồi, hoàn toàn hiểu ra tại sao Diệp Thành không đuổi giết người khác mà chỉ đuổi theo mình, hoá ra là để trả thù! Vì vậy mà hắn không ngại làm náo loạn Cô Lâu Vương Điện trong đêm, quả là một kẻ có thù tất báo.

Diệp Thành không quan tâm đến Thánh Nhân tóc đỏ hiện đang không thể tin được, mà hắn cũng chẳng thèm đáp lại, đặt tay lên đỉnh đầu ông ta, sử dụng thần thông thần hồn bá đạo.

Lập tức, tiếng thét chói tai của Thánh Nhân tóc đỏ vang lên trong hố đen, nguyên thần huyễn hoá ra cũng vặn vẹo méo mó.

Đến giờ phút này ông ta mới thực sự hiểu được thế nào là hối hận, hối hận không nên động đến sát thần Diệp Thành để gặp phải hoạ sát thân, hoá thành cát bụi trong hố đen này.

Chỉ là ông ta nào biết Diệp Thành vốn không phải đến tìm ông ta mà là tìm người chuyển kiếp, chỉ trách ông ta nhảy nhót quá vui vẻ, muốn chạy ra thể hiện bản thân nên mới bị hắn đưa đi như thế này.
Chương 1809: Phần thưởng bất ngờ

Thánh Nhân tóc đỏ kêu gào thảm thiết, không biết đến bao giờ mới ngừng lại.

Ông ta đã bị tiêu diệt, sức mạnh nguyên thần thuần tuý còn lại bị Diệp Thành đánh vào thần hải của Tiêu Phong và Phục Linh.

Và quả thực, sau khi có sức mạnh nguyên thần của Thánh Nhân bù đắp, sắc mặt của Tiêu Phong và Phục Linh nhuận sắc hẳn, mặc dù vẫn chưa thể tỉnh lại nhưng khí tức của bọn họ lại mạnh lên không ít.

Về nhà thôi!

Diệp Thành đứng dậy, hắn đưa Tiêu Phong và Phục Linh vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi quay người bay vào hố đen không gian.

Vẫn là cảnh đêm, bầu tinh không này không hề yên bình.

Khắp nơi đều có thể thấy người của Cô Lâu Vương Điện, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, liên tục đi tìm Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người rời đi.

Sau vài canh giờ hắn mới tới cổ tinh của gia tộc Long Ngũ.

Thấy Diệp Thành quay lại, Long Ngũ là người đầu tiên xuất hiện trên đỉnh núi, tiếp đó còn có Đạo Chích và con lừa đê tiện tên Kỳ Vương kia, nhìn thấy Diệp Thành vẫn còn sống, tất cả trầm trồ mãi không thôi.

Mấy ngày nay, cho dù là cương thi cổ mộ, thiên kiếp bá đạo hay tu sĩ Chuẩn Đế bị tiêu diệt hay việc Cô Lâu Vương Điện truy sát thì đều có bóng dáng Diệp Thành trong đó.

Diệp Thành liếc nhìn ba tên này, hắn tế ra đại đỉnh và rất nhiều pháp khí, thả người chuyển kiếp ra.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.

Đều là người cùng quê hương, cảnh tượng gặp lại nhau thật sự rất cảm động, người nào người nấy không kiềm được lòng mà rơi lệ.

Cảnh tượng này khiến cho tên Kỳ Vương kia nhìn mà khó hiểu, cái đầu ngoái qua ngoái lại nhìn hết bên này bên kia, chỉ cần là người có mối quan hệ với Diệp Thành thì chẳng có ai là bình thường cả.

Cho tới tận đêm khuya mới thấy ngọn núi yên bình trở lại.

Còn gần mười nghìn người chuyển kiếp đã lần lượt rời đi, tạm thời được sắp xếp ở lại gia tộc Long Ngũ.

Tiêu Phong và Phục Linh đang hôn mê vẫn ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, được luồng khí hỗn độn bù đắp lại thể hồn.

Trên đỉnh núi cũng chỉ còn lại Long Ngũ và Diệp Thành, ồ không đúng, còn có cả Kỳ Vương ở cách đó không xa chốc chốc lại đưa mắt liếc qua bên này, nó rất quan tâm tới Diệp Thành.

“Không thể phủ nhận, trong một tháng trời ngươi làm cũng được việc đấy”, Long Ngũ nói với giọng ý tứ, nói rồi không quên lấy ra một vò rượu, miệng tấm tắc.

“Nghe ngươi nói vậy thì hôm ta độ kiếp ngươi cũng có mặt rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy vò rượu.

“Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì lão tử đây không cần tính cũng biết là ngươi”, Long Ngũ chép miệng: “Chỉ là một nửa của thánh thể mà lại có thể tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Đại Đế, vả lại là hai vị đế, hơn nữa còn là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng nổi danh trong một trăm ba mươi vị Đế”.

“Suýt chút nữa thì bị tiêu diệt rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhớ lại đêm hôm đó mà vẫn thấy hoảng sợ.

“Tiến giới Chuẩn Thánh là có thể chạm tới lạc ấn về đạo của hai vị Đại Đế, không biết khi ngươi tiến giới lên Thánh Nhân thì sẽ kéo theo mấy người?”, Long Ngũ xuýt xoa, “xem ra sẽ rất kinh thiên động địa”.

“Tiến giới tới Thánh Nhân thì chẳng phải do chính bản thân ta niết bàn sao? Sao lại còn có cả thiên kiếp thần phạt nữa?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Long Ngũ, “ngươi đừng lừa ta, ta từng thấy thiên nhân ngũ suy rồi”.

“Thông thường các tu sĩ tiến giới tới Thánh Nhân đương nhiên sẽ không kéo tới thiên kiếp thần phạt, ai bảo ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”, Long Ngũ nhướng vai, “huyết mạch sánh ngang với Đế thì số kiếp nào cũng không thể giống với người thường được, về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết, Thánh Nhân kiếp của ngươi ngoại trừ thiên nhân ngũ suy ra thì còn có thiên kiếp thần phạt, không phải có lẽ mà là nhất định có, thiên kiếp thần phạt này vô cùng bá đạo”.

“Ta có thể cho rằng đây chính là phần thưởng thêm không?”, Diệp Thành chép miệng, nghe mà xót xa.

“Cho nên không có sự chuẩn bị tốt thì đừng khinh xuất hành động”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, “Hai lạc ấn đế đạo đều suýt chút nữa tiêu diệt ngươi chứ đừng nói là ba hay bốn, hay thậm chí nhiều hơn”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán, nhớ lại Thánh Nhân kiếp, trong lòng chợt run rẩy.

“Nói chuyện khác”, Long Ngũ đổi chủ đề, “một tháng trước có một vùng tinh không nứt lìa, nghe nói có kẻ mạnh cái thế bị trảm gây nên động tĩnh lớn, việc đó có liên quan đến ngươi không?”

“Đương nhiên có rồi”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Ta gặp sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, đó chính là một bông hoa sen màu đen, bị độn giáp thiên tự trấn áp, là Thiên Ma Chuẩn Đế”.

“Thiên Ma? Cấp bậc Chuẩn Đế?”, Long Ngũ biến sắc, không ngờ rằng kẻ mạnh cái thế bị trảm lại là Chuẩn Đế, vả lại còn là Thiên Ma, việc này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”.

“Với sự suy đoán của ta thì Thiên Ma Chuẩn Đế đó khi bị phong ấn ở trạng thái yếu ớt, đã chìm vào giấc ngủ sâu trong hố đen không gian không biết bao nhiêu năm tháng mới hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong”, Diệp Thành tiếp tục nói, “đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì chỉ có thể phá phong ấn, điều dị thường đó là ông ta có thể tự do đi ra vào hố đen”.

“Ta rất tò mò khi đối diện với Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đó ngưoi làm thế nào để trốn thoát”, Long Ngũ nhìn thẳng Diệp Thành, “với sự hiểu biết của ta thì tiên luân thiên chiếu sẽ không có tác dụng với Thiên Ma”.

“Là Lục Đạo cứu ta, trảm đi Thiên Ma đó”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra sự thật đêm hôm đó.

“Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?”, Long Ngũ tỏ ra kinh ngạc với thông tin về Lục Đạo.

“Không”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “có lẽ vì ngửi thấy mùi khí tức của Thiên Ma nên ông ta đã vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực tới đây, không phải vì cứu ta mà là vì muốn trảm Thiên Ma Chuẩn Đế kia”.

“Có thể trảm cả Chuẩn Đế thì khả năng chiến đấu của ông ta mạnh đến thế nào chứ?”

“Không nói tới ông ta nữa, nói tới gia tộc Thiên Linh ở Thiên Linh Vực đi”, lần này đến lượt Diệp Thành đổi chủ đề, “gia tộc Thiên Linh cách gia tộc của ngươi hàng chục triệu dặm, cũng có người chuyển kiếp, chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Hoa Tư, cả hai đều là Thánh Nữ của gia tộc Thiên Linh, rảnh thì liên hệ nơi đó, cũng coi như là tìm một nơi dung thân an toàn cho người chuyển kiếp”.

“Gia tộc Thiên Linh?”, Long Ngũ tò mò, “đó là một thế lực lớn ở tinh vực này”.

“Ta chỉ hi vọng trước khi Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì người chuyển kiếp của Đại Sở có thể được bình an”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tinh không như thể trông thấy cả vùng sơn hà rộng lớn thông qua vô số tinh vực.

“Theo như ngươi nói thì Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở cả trăm năm trước đã xuất phát, và hiện tại khả năng đã tìm được Đại Sở?”

“Ngươi là Thái Hư Long Hồn, hiểu nhiều biết rộng, có thể dự đoán thời gian chính xác Đại Sở quay trở về không?”

“Đến cả ngươi còn không đoán ra thì huống hồ là ta?”, Long Ngũ lắc đầu mỉm cười: “Điều ta dám khẳng định đó là nếu muốn Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì không phải chuyện một sớm một chiều, thời gian có thể là một năm, có thể là hai, ba năm, có thể là mười năm và thậm chí là trăm năm, nghìn năm”.

“Chỉ mong Đại Sở chỉ còn lại bản nguyên có thể trụ được tới lúc đó”, Diệp Thành nói với nhiều nỗi âu lo.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, hai trăm năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi chút đi”, Long Ngũ mỉm cười.

“Không thể nghỉ được”, Diệp Thành vươn vai, “người chuyển kiếp ở tinh vực này đã được tìm thấy, ta cũng nên lên đường thôi, cần tìm thấy nhiều người chuyển kiếp hơn nữa”.

“Si Mị tổ chú của ngươi...”

“Lần này ta đến vì nó”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cũng chẳng còn cách nào khác, những gì ta có thể nghĩ tới chỉ có thể là dùng tổ chú khắc chế tổ chú, mặc dù cách này nguy hiểm nhưng cũng không phải không thể”.

“Cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ tìm thấy phương pháp giải cứu”, Long Ngũ vội nói.

“Không thể kéo dài thời gian được”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi lên tiếng: “Đạo hành quả ta còn kém, rất khó áp chế Si Mị tổ chú, bất cứ lúc nào nó cũng có thể làm hao mòn sức mạnh của tiên luân nhãn, trước đó khi thi triển thiên chiếu suýt chút nữa ta bị phản phệ, nếu cứ để vậy thì đạo căn nhất định bị tổn hại”.

“Ngươi chắc chắn phải làm vậy chứ?”, Long Ngũ cau mày nhìn Diệp Thành, “tổ chú không phải chuyện nhỏ đâu”.

“Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.

“Vậy thì thử xem”, Long Ngũ đứng dậy tung ra một chưởng về phía Kỳ Vương ở cách đó không xa.

Lại nhìn sang Kỳ Vương lúc này vẫn còn đang lảo đảo, đột nhiên bị đánh như vậy, nó không kịp phản ứng lại, lập tức bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó lớn lối la mắng: “Mẹ kiếp, ngươi có bệnh à?”

Long Ngũ cứ thế ngó lơ, trên đỉnh núi có thêm một con lừa chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn như vậy sao hắn có thể yên tâm phá tổ chú cho Diệp Thành, nếu như con Kỳ Vương đó làm loạn thì rắc rối to.

Thế rồi hắn không nể nang gì mà ra tay, chỉ có thể khiến con lừa kia đi ra chỗ khác.

Phía này, Diệp Thành đã tế ra kết giới bao quanh khắp ngọn núi, hắn không muốn xảy ra sai sót gì.

Long Ngũ cũng ra tay, tạo thêm tầng phong ấn cho lớp kết giới vì việc này có liên quan đến sinh tử của Diệp Thành.

Làm xong xuôi cả hai mới đứng đối mặt với nhau, khoảng cách cách nhau chỉ ba trượng, đứng đó bất động như pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc vì sự việc chuẩn bị diễn ra vô cùng nguy hiểm.
Chương 1810: Đại hoạ

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành nhắm mắt trái lại.

Giây phút tiếp theo, Tiên Luân Nhãn bên trái của hắn mở ra, tiên luân ấn kí vận chuyển, ngoại tượng đồng lực khủng khiếp hình thành nên đừng luồng sóng vô hình lan ra vô tận, trấn áp khiến không gian méo mó.

Diệp Thành hiến tế tuổi thọ, sử dụng thiên chiếu với Long Ngũ.

Thế rồi phần vai Long Ngũ rực cháy hoả diệm màu đen.

Có điều, hoả diệm thiên chiếu chỉ bùng lên chừng vài giây đã tắt ngúm, nó đã tiếp xúc với thái hư tổ chú.

Thấy Diệp Thành cau mày, trên thần văn của Si Mị tổ chú lại có thêm một đạo thần văn long hình cổ xưa.

Đó là ngoại tướng thần văn của tổ chú Thái Hư Cổ Long, giống với thiên chiếu trước đó được thi triển với Cương Thi Cổ Mộ, hiện giờ thi triển thiên chiếu với Long Ngũ cũng đã khơi dậy tổ chúc khiến hắn trúng thái hư tổ chú.

Hự!

Sau tiếng rên khẽ, Diệp Thành ôm đầu, “bịch” một tiếng, hắn quỳ phịch xuống đất.

Trạng thía của hắn vô cùng tồi tệ trong chốc lát, tiên nhãn tự phong ấn, thần hải ong ong như muốn nổ tung, thánh thể có thêm nhiều vết nứt, có máu tươi bắn vọt, biến thành một người máu me đầm đìa.

Thái hư long chú không hề yếu hơn Si Mị tổ chú, sức mạnh vô hình đang tàn phá đạo căn của Diệp Thành.

Sắc mặt của Long Ngũ thay đổi rõ rệt, hắn muốn giúp nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống đất, nguyên thần xuất khiếu và cũng khoanh chân ngồi xuống đất như Diệp Thành.

Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy trong nguyên thần của hắn có thêm một con hắc long và bạch long đang tranh đấu.

Đó là ngoại tướng của tổ chú, hắc long chính là Si Mị tổ chú còn Bạch Long chính là Thái Hư tổ chú, đúng như Diệp Thành dự đoán, thân mang hai loại tổ chú sẽ tự khắc chế nhau, sức mạnh của tổ chú đối đầu với nhau.

Cảnh tượng này khiến dù là Long Ngũ nhìn mà cũng phải kinh hãi, hai loại tổ chú, bất cứ lúc nào Diệp Thành cũng có thể mất mạng, vào giây phút hắn trúng thái hư tổ chú thì mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.

Đúng như Long Ngũ nghĩ, mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nguyên thần của Diệp Thành lúc này giống như một loại dung khí, nói chính xác hơn thì giống như một chiến đài, một chiến đài diễn ra trận tranh đấu giữa Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú, hai loại tổ chú đại chiến khắp chiến đài.

Quả thực, vì Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú đang tranh đấu nên sức mạnh nguyên thần của Diệp Thành đang hao tổn, chân thân nguyền thần cũng theo đó mà trở nên méo mó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.

Còn có cả cảnh tượng đớn đau hơn, trên nguyên thần của Diệp Thành đột nhiên loé lên lôi chớp, xé tan nguyên thần của hắn.

Thiên khiển! Sắc mặt Long Ngũ tái mét.

Hai loại tổ chú đối đầu với nhau, cơ thể của Diệp Thành vốn dĩ đã tan tác và vô cùng yếu ớt rồi, thế mà lúc này thiên khiển lại ập đến.

Lôi chớp của thiên khiển hình thành lôi long, bắt đầu oanh tạc cơ thể của Diệp Thành, mang theo uy nghiêm và tịch diệt, nó đến rất hung hãn, vừa huyễn hoá ra đã thôn tính sinh khí của Diệp Thành.

Nguyên thần của Diệp Thành run rẩy, vì thiên khiển kia mà khơi dậy đạo tắc hỗn độn, từng luồng pháp tắc về đạo nối tiếp nhau đạo thành đạo long, bảo vệ nguyên thần và chân thân của Diệp Thành, đối đầu với lôi long thiên khiển.

Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đây, ma đạo đột nhiên ra ngoài hoành hành, ma sát sục sôi hoá thành ma long.

Tiếp đó, toàn thân Diệp Thành có phật quang phổ chiếu, đại nhật như lai tịnh thế chú vang lên, hoá thành một con phật long, thôn tính cả thần lực của Diệp Thành, như muốn độ hắn.

Phận long hiển hiện khiến sức mạnh huyết mạch của Diệp Thành run rẩy, hoá thành một đạo chân long huyết mạch cùng đối đầu với Diệp Thành.

Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đây.

Bên trong nguyên thần của Diệp Thành xuất hiện thêm một đạo cửu cung bát quái.

Đó là chu thiên diễn hoá, nói chính xác hơn là phản phệ của chu thiên diễn hoá hoá thành một con rồng màu đỏ gạch, liên tục tiêu diệt sức mạnh tu vi của Diệp Thành như muốn khiến Diệp Thành hoá thành thiên sĩ vô tu.

Sự tàn sát của Chu Thiên Xích Long khiến sức mạnh tu vi của Diệp Thành gặp phản phệ, tiếp đó liền có một con rồng màu vàng kim huyễn hoá ra, đó chính là sức mạnh tu vi hoá thành, chiến đấu với Chu Thiên Xích Long và càn quét trong cơ thể Diệp Thành.

Chưa hết!

Tiếp sau Chu Thiên Xích Long, một con rồng vô hình xuất hiện, đó là cấm kị mà Diệp Thành đụng tới, giống như cấm kị giữa mộng ảo và chân thực, giống như cấm kị của Huyết Tiếp Hạn Giới.

Rất nhiều cấm kị hiển hiện bủa vây lấy Diệp Thành, hoá thành cấm kị long, thôn tính sinh khí dồi dào của Diệp Thành.

Có phản phái thì sẽ có chính phái.

Chiến ý của Diệp Thành mạnh mẽ cố gắng ra đòn, chiến long hiển hiện, đấu lại với cấm kị long.

Cảnh tượng lúc này thật náo nhiệt.

Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long, Thiên Khiển Lôi Long và Pháp Tắc Đạo Long, Ma Đạo Ma Long và Bản Nguyên Thánh Long, PHật Đạo Phật Long và Huyết Mạch Chân Long, Chu Thiên Xích Long và Tu Vi Kim Long, Cấm Kị Chi long và Chiến Ý Thần Long, tất cả hai mươi con rồng đang đánh nhau trong cơ thể Diệp Thành, tiếng rồng gầm vang lên chói tai.

Trận đại chiến của hai mươi con rồng diễn ra, trừ Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long thì chính là trận dung năm đấu với năm.

Một bên tấn công, một bên phòng thủ, đấu long trời lở đất.

Đây chính là cảnh tượng kinh người, bên trong nguyên thần có mười hai con rồng đại chiến, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Thần sắc của Long Ngũ không biết phải dùng từ nào để hình dung, hắn há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại.

Đây là đang làm gì vậy chứ? Sợ chưa đủ loạn sao?

Ta vì trừ khử Si Mị tổ chú còn các ngươi lại nhảy loạn ra ngoài làm loạn!

Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đã hôn mê.

Mười hai con rồng giao chiến trong cơ thể hắn khiến chiến đài nguyên thần của hắn đã bị đẩy đến bên bờ tan vỡ, cho dù là hắn cũng không ngờ tới, một Si Mị tổ chú lại là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.

Mặc dù hôn mê nhưng hắn vẫn có ý thức.

Chỉ cần nhìn là đã thót tim, hắn không biết bản thân mình lại tồn tại nhiều mầm hoạ đáng sợ như vậy, như thể ngắm chuẩn thời cơ, chọn đúng lúc hắn yếu nhất như muốn tiêu diệt hắn.

Nguyên thần của hắn nứt ra từng tấc một, sức mạnh nguyên thần tinh tuý cũng tan biến giữa thiên địa, cho dù là tu vi, bản nguyên, huyết mạch, đạo tắc đều bị tiêu diệt khiến hắn bị thương nặng.

Không thể thua!

Bản năng cầu sinh khiến hắn cố thủ tâm đài nguyên thần, tâm đài nguyên thần không bị tiêu diệt thì hắn sẽ không chết.

Long Ngũ giống như con kiến trên chảo lửa, vài lần tiến lên nhưng không biết phải giúp bằng cách nào, với trạng thái hiện giờ của Diệp Thành thì thực sự rất gay go, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Ừm?

Đương lúc Long Ngũ đang tính toán thì trong nguyên thần của Diệp Thành nứt vỡ, có một luồng sức mạnh hiển hiện.

Đó là sức mạnh vô hình, thần bí và huyền diệu, hoá thành một đạo ấn kí, nói chính xác hơn là một đạo luân hồi đang nhanh chóng vận chuyển, tiên quang kì diệu đang bay lượn.

Long Ngũ rất có mắt nhìn, chỉ cần nhìn là biết đó là thứu gì, đó chẳng phải là luân hồi của Diệp Thành sao?

Mắt hắn sáng lên, nhìn thấu manh mối.

Rất nhiều sự tồn tại đáng sợ xuất hiện hợp sức tàn phá sinh mệnh của Diệp Thành và khơi dậy luân hồi hộ thể trong cơ thể hắn.

Nếu nói về luân hồi này thì thật sự bá đạo, vừa xuất hiện đã bù đắp lại cho nguyên thần bị nứt vỡ của Diệp Thành, đến cả sức mạnh nguyên thần của Diệp Thành bị tiêu tán giữa thiên địa cũng được kéo lại.

Không chỉ vậy, luân hồi bá đạo đang tự vận chuyển trong quá trình tự diễn hoá, liên tục hoá giải thiên kiếp lôi long, ma đoạ ma long, phật đạo phật long, chu thiên xích long và cấm kị chi long trong cơ thể Diệp Thành.

Năm con rồng liên tục bị tiêu diệt, chúng bị hoá giải nên sức mạnh cũng được luân hồi vào đạo tắc, huyết mạch, tu vi, bản nguyên và chiến ý của Diệp Thành, sắc mặt Long Ngũ kinh ngạc thấy rõ.

Gừ! Gừ! Gừ! Gừ! Gừ!

Sau năm tiếng gầm rồng liên tiếp vang lên, Thiên Khiển Lôi Long, Thiên Đạo Ma Long, Phật Đạo Phật Long, Chu Thiên Xích Long và Cấm Kị Chi Long lần lượt tiêu tán, trở thành vật dưỡng cho đạo tắc, huyết mạch, tu vi, bản nguyên và chiến ý của Diệp Thành, Long Ngũ có thể cảm nhận được rõ ràng chúng đang thoát biến niết bàn.

Thiên Khiển Lôi Long đang tiêu tán, Đạo Tắc Đạo Long, Huyết Mạch Thánh Long, Căn Nguyên Thánh Long, Tu Vi Kim Long và Chiến Ý Chiến Long trong cơ thể Diệp Thành cũng theo đó mà tan biến, lại lần nữa quay về thánh thể của Diệp Thành.

Vậy cũng được sao?

Long Ngũ nước nước bọt cái ực, đây có thể coi là trong hoạ gặp phúc sao?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom