• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1811-1815

Chương 1811: Tiên luân thiên chú, mở

Gừ! Gừ!

Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, vang vọng từ trong nguyên thần của Diệp Thành.

Mười hai con rồng, tiêu tán mất mười con, chỉ còn lại hai con, đó chính là Thái Hư Bạch Long đại diện cho Thái Hư tổ chú và Si Mị Hắc Long đại diện cho Si Mị tổ chú, bọn chúng vẫn đang công phá lẫn nhau.

Luân hồi của Diệp Thành mặc dù vẫn đang vận chuyển nhưng không can dự vào trận đại chiến giữa Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú, vì cho dù là sức mạnh luân hồi thì cũng không thể nào hoá giải được chúng, chỉ có thể để mặc chúng tranh đấu.

Những gì mà sức mạnh luân hồi có thể làm được chính là ngăn cản sức mạnh của hai loại tổ chú thoát ra ngoài lũng loạn.

Sau khi cùng công phá lẫn nhau, Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú đều yếu dần.

Long Ngũ thở phào một hơi, không có sức mạnh khác càn quấy, chỉ có hai loại tổ chú đang tranh đấu, áp lực của Diệp Thành được giảm bớt đi nhiều, lại thêm sức mạnh luân hồi củng cố thêm nguyên thần, chiến đài này của hắn càng thêm kiên cố hơn.

Ý thức của Diệp Thành vẫn đang dần tỉnh táo trong cơn hỗn loạn, hắn nhìn vào Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú và vẫn cố thủ tâm đài, hắn chỉ cần chờ đợi là được, cho tới khi hai tổ chú kia tiêu diệt lẫn nhau.

Đây chính là trận đại chiến kéo dài rất lâu.

Từ khi Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú bắt đầu tranh đấu thì Diệp Thành đã chịu đựng mất ba canh giờ.

Cho tới canh giờ thứ tư, hai long hình do tổ chú hoá thành mới có sự thay đổi rõ rệt.

Nếu nhìn kĩ thì cho dù là Si Mị Hắc Long tổ chú hay Thái Hư Bạch Long thì đều trở nên trong suốt, không còn hung hãn như trước nữa, còn sức mạnh tổ chú trong người chúng đang suy yếu tới cực điểm.

Trụ được rồi!

Trong lòng Long Ngũ luôn canh cánh, hai loại tổ chú này ở trạng thái yếu ớt thì không thể làm gì to tát được hơn.

Thế nhưng, đúng lúc này lại có biến cố xảy ra.

Chỉ thấy Tiên Luân Nhãn tự phong ấn của Diệp Thành chủ động mở phong ấn, tiên luân ấn kí trên đồng tử đang vận chuyển, sinh ra một luồng sức mạnh bá đạo, mạnh mẽ lại thần bí.

Tiếp đó, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long ở trạng thái yếu ớt bị sức mạnh Tiên Luân Nhãn cố gắng tiêu diệt, còn sức mạnh tổ chú mà Si Mị và Thái Hư mang theo bị tiên nhãn hấp thu.

Đây...!

Long Ngũ sững người, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Thành cũng thẫn thờ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Tiên Luân Nhãn tự mở phong ấn, vả lại còn đang ẩn chứa sức mạnh dị thường như vậy, đến cả tổ chú cũng có thể hấp thu, hình thành vật dưỡng.

Tiên luân thiên chú, mở!

Khi hai người còn đang ngẩn ngơ thì trong không gian như có âm thanh vang vọng, như truyền từ thời đại cổ xưa xa xôi, mang theo uy lực và sự thần bí khiến người ta không biết ai đang lên tiếng.

Chỉ trong chốc lát, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long liền bị tiêu diệt, sức mạnh tổ chú hoá thành vật dưỡng cho tiên nhãn.

Sau khi Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long bị tiêu diệt, Si Mị tổ chú thần văn và Thái Hư tổ chú thần văn tiêu tán, trong tiên nhãn của bọn họ có thêm một luồng sức mạnh mới.

Nguyên thần của Diệp Thành đã quy vị, toàn thân với tiên quang chiếu rọi, có rất nhiều dị tượng huyền diệu xuất hiện bao quanh cơ thể hắn.

Lần này quả thực vì hoạ mà gặp phúc, nhiều sự tồn tại đáng sợ hiển hiện làm khó hắn, không những chưa thể thôn tính diệt trừ hắn mà ngược lại còn khơi dậy rất nhiều sức mạnh trong hắn, ép luân hồi hộ thể, hoá giải nguy cơ.

Thêm nữa, Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú tranh hùng, cả hai đấu tới mức thương thế đầy mình còn tiên nhãn lại như ngư ông đắc lợi, thôn tính sức mạnh tổ chú, trở thành chìa khoá mở ra cánh cửa tiên luân thiên chú, cấm pháp theo đó mà sinh ra.

Long Ngũ tặc lưỡi, lại thêm phần kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.

Hắn kinh ngạc cũng phải, bởi Diệp Thành lại lần nữa đánh phá được cấm kị, không phải có huyết mạch tiên tộc, chỉ có một bên tiên nhãn lục đạo nhưng lại liên tiếp mở ra tiên luân thiên chiếu, tiên luân thiên đạo, tiên luân thiên sinh, và hiện giờ hắn đã mở ra tiên luân thiên chú, chín cấm thuật lớn của tiên luân hắn đã mở được bốn loại.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành từ từ mở mắt, đôi mắt không chút gợn sóng, như giếng sâu không đáy càng thêm thâm sâu, đặc biệt là tiên nhãn bên mắt trái với sức mạnh thần bí hiển hiện cho dù một chủ nhân như hắn cũng không thể nào nắm bắt.

“Được lắm”, Long Ngũ ở bên ghé lại, chép miệng, mặt mày tấm tắc.

“Sự thực chứng minh nhân phẩm rất quan trọng”, Diệp Thành đứn dậy, nói với giọng đầy ý tứ.

“Ngươi ra vẻ cũng được lắm”, Long Ngũ xoa cằm.

“Thử uy lực của tiên luân thiên chú trước cái đã”, Diệp Thành mở tiên nhãn bên mắt trái, hắn ngắm chuẩn vào một cái cây ở cách đó không xa, chỉ cần là vật có linh thì đều dùng được đến tổ chú, dùng cái cây kia kiểm chứng là tốt nhất.

“Thiên chú”, sau tiếng hô của Diệp Thành, đồng lực tiên nhãn lan rộng, không gian chấn động.

Chỉ thấy cái cây ở cách đó không xa rung lên, trên thân cây xuất hiện một đạo ấn kí cổ xưa, nhanh chóng xâm nhập vào trong cây, còn cái cây đó cũng theo đó mà thay đổi, cho dù là thân cây hay lá cây đều trở nên khô héo bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, cho tới khi cái cây đó hoá thành tán tro bay đi.

Long Ngũ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiên luân thiên chú, uy lực quả nhiên không hề đơn giản.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn vẫn đang lảo đảo ở chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, khoé miệng còn có máu trào ra, “thiên chiếu tiêu hao thọ nguyên, thiên đạo tiêu hao tinh nguyên, thiên sinh tiêu hao bản nguyên, thiên chú này tiêu hoa nguyên thần, còn phản phệ của nó còn hơn cả thiên chiếu, đúng là đã đánh giá thấp cấm thuật tiên luân rồi”.
Chương 1812: Mối tình dang dở

“Nguyên thần bá đạo vì có phản phệ bá đạo”, Long Ngũ lên tiếng, hắn đặt tay lên vai Diệp Thành, đẩy sức mạnh long hồn vào: “Khiến địch bị thương mười thì bản thân mình cũng bị thương mất tám phần, ngươi ít dùng tới nó vẫn hơn”.

“Vẫn còn thiên chiếu, ta sẽ không dùng nó để đối đầu với kẻ địch nữa”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười: “Có trời mới biết có bao nhiêu chủng tộc từng tổ chú Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta không muốn vì nó mà kéo theo tổ chú đáng sợ”.

“Không nếm trái đằng thì ngươi không ghi nhớ”, Long Ngũ thu tay lại, hắn quay người rời khỏi đỉnh núi: “Ngươi nghỉ ngơi chút đã, ta đi liên hệ gia tộc Thiên Linh, đợi ta quay lại tiễn ngươi”.

“Ngu ngốc, thật ngu ngốc”, Long Ngũ vừa rời đi, bên ngoài rặng núi chợt vang lên tiếng mắng chửi.

Đó là Kỳ Vương, nó vẫn còn tức tối hằn học vì trước đó bị Long Ngũ ném ra khỏi đỉnh núi, lần này thấy Long Ngũ ra ngoài, giọng nó cất lên cao, nếu không thì sao có thể gọi là Kỳ Vương chứ? Tiếng mắng chửi cũng thật bá đạo.

Long Ngũ cứ thế ngó lơ, hắn chẳng rảnh mà đi so đo với con lừa kia, cứ thế bay về tổ điện của gia tộc.

Kỳ Vương cảm thấy mất hứng, nó không mắng chửi nữa mà lắc đầu chạy lên đỉnh núi.

Có điều, hắn vừa lên tới đỉnh núi chưa được ba giây thì lại bay đi, bị Diệp Thành đạp cho một đạp sau đó là một tràng mắng chửi nữa vang lên liên tiếp: “Mẹ kiếp, ăn phải phân à?”

Diệp Thành cũng chẳng buồn quan tâm, hắn tăng thêm độ kiên cố cho kết giới, kéo Tiêu Phong và Phục Linh trong đại đỉnh ra ngoài.

Cả hai người đã tỉnh lại, trạng thái không tồi, nhưng vừa được đưa ra khỏi đại đỉnh thì cả hai lần lượt tế ra sát kiếm khủng khiếp, sắc mặt phòng bị nhìn Diệp Thành: “Đây là đâu, ngươi là ai?”

“Đừng sợ, ta là người tốt”, Diệp Thành mỉm cười.

“Người tốt?”, Tiêu Phong và Phục Linh nghe xong thì lùi về sau, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nếu trách thì trách Diệp Thành trông mặt mũi chẳng tử tế, vả lai nụ cười còn không hề bình thường.

“Vẻ mặt của hai người là sao chứ?”, thấy hai người vẫn phòng bị như vậy, Diệp Thành bất giác chép miệng, hắn không nói thêm gì, cứ thế giơ tay gảy ra tiên quang bay vào trán hai người.

“Ngươi...”, Tiêu Phong và Phục Linh biến sắc, muốn chặn lại luồng tiên quang đó nhưng lại cảm thấy tiên quang đó rất dị thường, chính là một đạo tiên quang hư ảo.

Giây phút sau đó, sát kiếm trong tay hai người liền rơi xuống, cả hai đồng loạt ôm đầu.

Tiếp đó chính là tiếng kêu la đau đớn, thần hải ong ong, cứ thế nứt ra, thần trí hỗn loạn.

Diệp Thành cầm vò rượu tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi tĩnh lặng quan sát hai người chuyển kiếp quy vị.

Không biết từ bao giờ mới thấy Tiêu Phong và Phục Linh run rẩy, vẻ đau đớn cuối cùng trong đôi mắt dần tan đi, nước mắt chảy ra, cả hai thẫn thờ nhìn người thanh niên trước mặt.

Diệp Thành?

Diệp Thành?

Cả hai đồng loạt lên tiếng, giọng nói khản đặc, mang theo bao nỗi niềm.

Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy, không bao lâu sau hắn tế ra thần thức chứa đựng bao nhiêu sự việc xảy ra trong những năm gần đây rồi đẩy vào thần hải của cả hai người.

Cả hai nước mắt rơi lã chã, bọn họ nhìn từng bóng hình quen thuộc trong thần hải mà nấc nghẹn không nói thành lời.

Lục đạo luân hồi, như một giấc mơ.

Trước khi tỉnh mộng bà vẫn còn nằm trên vai Gia Cát Vũ nói những lời tình ý cuối cùng nơi trần thế, ông còn đứng dưới thành Nam Sở, bảo vệ từng tấc đất cuối cùng của Đại Sở.

Sau khi tỉnh mộng đã qua một kiếp người, mất đi hai trăm năm, dù kiếp trước bọn họ là kẻ mạnh thì kiếp này cũng khó chấp nhận được mộng ảo xưa kia, nó thật sự quá xa vời.

Màn đêm dần buông xuống.

Trên đỉnh núi không còn tiếng nấc nghẹn nữa, cả ba người như pho tượng, mỗi người cầm một chai rượu tĩnh lặng nhìn tinh không như thể trông thấy sơn hà rộng lớn dù cách bao nhiêu năm tháng.

Người chuyển kiếp của Đại Sở đến rồi, hơn hai nghìn người, mùi rượu thơm nồng lan toả, bầu không khí rạo rực hẳn lên.

Nhìn bao nhiêu người cùng quê như vậy, Tiêu Phong mỉm cười, trút rượu vào miệng sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, “luân hồi từ kiếp trước tới kiếp này, hai trăm năm trời, không biết chiến giáp của ta còn không?”

“Tiêu Phong của Thiên Đình chưa bao giờ rời bỏ tấm áo giáp, tất cả mọi người đều biết việc này”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra một tấm áo giáp, bên trên còn nhuốm máu hãy còn chưa khô, đó chính là máu của Tiêu Phong ở kiếp trước.

“Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng ra chiến trường”, Tiêu Phong cười sảng khoái, cách hai trăm năm, lại lần nữa được mặc áo giáp, thật đúng như vị tướng quân cái thế, oai hùng uy nghiêm, khí thế thôn tính sơn hà.

“Phục Linh tiền bối, Vạn Hoa Kiếm của người”, Diệp Thành lại lần nữa phất tay đưa thanh thần kiếm cho Phục Linh.

“Đa tạ”, Phục Linh mỉm cười khẽ vuốt ve thanh kiếm, đây chính là thanh thần kiếm kiếp trước mà bà dùng, được Diệp Thành giữ gìn đến hiện tại, bên trên còn nhuốm máu tươi của bà từ kiếp trước, dung hoà với bao năm tháng.

“Thực ra vãn bối rất muốn biết mối quan hệ kiếp này của hai người là gì? Không phải là người thương trong truyền thuyết chứ?”, Diệp Thành hắng giọng, ho khan nhìn Tiêu Phong và Phục Linh.

“Đừng đùa vậy chứ”, Tiêu Phong lập tức mỉm cười nhìn Phục Linh, “chúng ta là huynh muội”.

“Vậy thì vãn bối yên tâm rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “nếu không thì tiền bối Gia Cát Vũ sẽ rất ái ngại đó”.

“Ngươi tìm thấy ông ấy rồi sao?”, Phục Linh quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trông đôi mắt còn ngấn nước.

“Vẫn chưa”, Diệp Thành lắc đầu, “nếu như ông ấy ở Chư Thiên Vạn Vực này thì vãn bối có chết cũng phải tìm cho ra, không phải vì điều gì khác mà là vì mối tình duyên đến muộn của hai người”.

“Cảm ơn”, Phục Linh nghẹn ngào, đôi mắt ngấn nước kết lại thành sương dưới ánh trăng.
Chương 1813: Nhờ viện binh

Rầm!

Khi cả ba người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe bên ngoài núi vang lên tiếng động mạnh, vang vọng khắp thiên không, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Diệp Thành cau mày, hắn đứng dậy nheo mắt nhìn ra bên ngoài tiên sơn gia tộc của Long Ngũ.

Bên ngoài rặng núi, người đông như nêm, người bước trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, có người đi trên mây, bọn họ đều mặc đạo bào có hình đầu lâu, đứng choán lấp tứ phía trên hư thiên.

Cô Lâu Vương Điện!

Các trưởng lão của gia tộc Long Ngũ lần lượt bay lên thiên tiêu nhìn ra bên ngoài rặng núi với sắc mặt tái nhợt, chín Thánh Nhân, gần một trăm Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ, trận thế lớn, khí thế chấn động thiên địa.

Tế kết giới!

Long Ngũ đột nhiên hô lớn, Cô Lâu Vương Điện, một trận dung thế này, sát khí thông thiên, kẻ tới nhất định không có ý tốt.

Đột nhiên, từ tứ phương của gia tộc Long Ngũ có thần hồng xuyên lên trời cao, từng kết giới khổng lồ bao trùm khắp tiên sơn.

Thấy vậy, tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện nhìn mà bật cười u ám, bọn họ không hề ngăn cản, theo bọn họ thấy thì cái mà gia tộc Long Ngũ gọi là kết giới trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ để trưng bày, chỉ cần một đòn là có thể công phá.

Lão tổ của gia tộc Long Ngũ kinh động, lập tức tỉnh lại từ trạng thái bế quan, bước lên hư thiên, thấy trận dung này, bọn họ tái mặt: “Không biết đạo hữu của Cô Lâu Điện đến đây là có ý gì?”

“Có ý gì?”, một thánh nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện cười tôi độc, để lộ ra hàm răng trắng bóc: “Chỗ các ngươi chứa chấp người mà Cô Lâu Vương Điện cần, phải trả giá bằng máu”.

“Chứa chấp?”, lão tổ của gia tộc Long Ngũ tỏ ra khó hiểu: “Đạo hữu nói vậy là có ý gì?”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công phá cho ta”.

“Đạo hữu, có gì từ từ nói”.

“Muộn rồi”, tu sĩ mặc hắc bào kia cứ thế ngắt lời lão tổ của gia tộc Long Ngũ sau đó giơ tay lên chỉ điểm vào kết giới của gia tộc Long Ngũ và bật cười u ám: “Chỉ giết nam tu, nữ tu để lại”.

Đột nhiên, từ tứ phía trong hư thiên rung lên, sát trận của Cô Lâu Vương Điện nhanh chóng hồi phục uy năng, quét ra từng đạo thần mang trận pháp, mỗi một đạo đều mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ.

Thấy vậy, cho dù là lão tổ, trưởng lão hay tiểu bối của gia tộc Long Ngũ thì mặt mày đều tái nhợt, trận pháp thần mang rợp trời đó chỉ cần một đòn là đủ đánh tan kết giới hộ sơn, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự diệt tộc, không một ai có thể tránh khỏi.

Khi toàn bộ gia tộc Long Ngũ tuyệt vọng thì vô số trận pháp thần mang đã lần lượt đánh vào kết giới hộ sơn.

Rầm! Rầm!

Tiếng động mạnh rung lên, chấn động thiên địa.

Thế nhưng cảnh tượng kết giới hộ sơn trong tưởng tượng của gia tộc Long Ngũ bị một đòn công phá lại không hề xuất hiện.

Ừm?

Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện cau mày, nheo mắt, hàng trăm trận pháp công kích không thể nào khiến kết giới bị lay chuyển.

So với bọn họ mà nói thì lão tổ và nhiều trưởng lão của gia tộc Long Ngũ đều thẫn thờ, đòn công kích của Cô Lâu Vương Điện mạnh thế nào bọn họ đương nhiên rõ hơn ai hết, đủ để có thể thông qua một đòn công kích mà đánh phá kết giới hộ sơn.

Nhưng hiện giờ kết giới hộ sơn của gia tộc Long Ngũ lại không hề hấn gì, đến một chút cũng không bị lay chuyển, sao bọn họ có thể không kinh ngạc, bọn họ không biết kết giới hộ sơn của mình còn có thể mạnh đến vậy.

Có điều, bọn họ đâu biết rằng từ khi Long Ngũ thức tỉnh được kí ức tiền kiếp thì đã cải tạo được kết giới hộ sơn của gia tộc, hắn dùng trận pháp thái hư, đây là một sự bá đạo mạnh mẽ.

Công phá, tiếp tục công phá!

Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện lại gằn giọng phẫn nộ.

Thánh Nhân ra lệnh nên không ai dám trái lời, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện lại lần nữa vận chuyển trận pháp công phá kết giới.

Trên đỉnh núi, sắc mặt Long Ngũ không ra sao, kết giới hộ sơn của gia tộc mặc dù có thêm trận pháp của Thái Hư Cổ Long tăng cường nhưng khi đối diện với sự áp chế tuyệt đối về thực lực thì việc bị công phá chỉ là vấn đề về thời gian.

Một khi kết giới bị công phá, gia tộc họ phải đối mặt với sự huỷ diệt, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh.

Long Ngũ thu lại ánh mắt quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên.

Diệp Thành như hiểu ra ý của Long Ngũ, hắn nói: “Có chu thiên diễn hoá che đi khí tức của ta, Thánh Vương chưa chắc đã có thể truy đuổi theo ta, huống hồ lại là Cô Lâu Vương Điện”.

“Nói vậy thì Cô Lâu Vương Điện cố ý gây chuyện”, vẻ mặt Long Ngũ lạnh hẳn lại.

Diệp Thành cau mày, hắn như nhớ ra gì đó, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Phong và Phục Linh, cố gắng tìm kiếm cô lâu ấn chú trong người bọn họ.

“Chẳng trách”, Diệp Thành giơ tay xoá tan ấn kí cô lâu trong cơ thể Tiêu Phong và Phục Linh, cũng coi như hắn đã đoán ra vì sao Cô Lâu Vương Điện tìm được đến đây, nhất định là vì ấn kí này.

“Đúng là sơ hở”, Phục Linh bật cười lạnh lùng, bà không ngờ rằng trong người mình lại có đạo ấn kí này.

“Xin lỗi, liên luỵ đến gia tộc ngươi rồi”, Phục Linh tỏ ra áy náy, nếu không phải vì ấn kí trong người bọn họ thì Cô Lâu Vương Điện cũng không thể tìm thấy nơi này, suy cho cùng cũng bởi sự lơ là của bọn họ.

“Người nói gì vậy chứ?”, Long Ngũ mỉm cười: “Gia tộc ta và Cô Lâu Vương Điện sớm muộn gì cũng phải khai chiến, có điều chỉ là đến sớm hơn chút thôi, hà tất phải áy náy, chúng ta là người một nhà mà”.

“Trận thế của đối phương lớn quá, nếu cố gắng đối đầu trực diện sẽ thất bại”, Diệp Thành trầm ngâm, “xin cứu trợ đi”.
Chương 1814: Người thân của chúng con

“Đã thông báo tới các liên minh và gia tộc Thiên Linh”, Long Ngũ đáp lời, “chỉ là không biết liệu có sự trợ giúp nào đến kịp không, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh, tinh không này không một ai dám đụng tới sự tồn tại đáng sợ như bọn chúng”.

“Kết giới có thể trụ được bao lâu?”, Diệp Thành điềm tĩnh.

“Nhiều nhất không quá một ngày”.

“Cố gắng trụ, ta đi tới gia tộc Thiên Linh”, Diệp Thành nói xong thì đã chuẩn bị xong thiên đạo rời đi.

“Có Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, ngươi hà tất phải đi?”, Long Ngũ tỏ ra khó hiểu.

“Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi không thể mời được gia tộc bọn họ tới cứu trợ đâu”, Diệp Thành mỉm cười, “mặc dù bọn họ là thánh nữ của gia tộc Thiên Linh nhưng còn lâu mới đạt tới cấp bậc có thể khiến gia tộc dùng tới quân đội, đây là chiến tranh, gia tộc Thiên Linh không có lý do bắt buộc xuất binh, huống hò đối phương lại là Cô Lâu Vương Điện”.

“Vậy ngươi đi cũng như không, đến cả thánh nữ nhà người ta còn không nói được, huống hồ là một tên người ngoài như ngươi?”

“Cũng chưa chắc”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó hắn bước vào hố đen không gian, nếu là một mình hắn thì đương nhiên sẽ không sợ Cô Lâu Vương Điện, nhưng hắn còn phải lo cho người của gia tộc Long Ngũ, một khi khai chiến nhất định thương vong vô số, đây không phải là cảnh tượng mà hắn muốn thấy, cho nên hắn cần đích thân đi cầu xin sự trợ giúp từ bên ngoài.

“Chỉ mong hắn có thể mời được gia tộc Thiên Linh đến”, nhìn Diệp Thành rời đi, Long Ngũ thầm nhủ.

Hắn nghĩ đơn giản quá rồi, gia tộc Thiên Linh sao có thể vì một gia tộc nhỏ khai chiến với Cô Lâu Vương Điện mà hi sinh, điều này liên quan đến lợi ích của gia tộc, không phải là chuyện mà phía Hoa Tư có thể can dự.

Trên thiên tiêu, lão tổ của gia tộc Long Ngũ đã tới, ông nhìn phía Tiêu Phong rồi lại nhìn sang Long Ngũ.

Long Ngũ mỉm cười, không đợi lão tổ lên tiếng đã sử dụng ấn quyết khiến rất nhiều trận pháp khắc hoạ ở tứ phương được phục hồi, tăng thêm độ kiên cố cho kết giới hộ sơn.

Lão tổ của gia tộc Long Ngũ nhìn mà kinh ngạc, bọn họ không biết Long Ngũ còn có cả thần thông này, bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao kết giới hộ sơn của gia tộc lại kiên cố như vậy, mọi thứ cũng vì nhờ tôn nhi mà có.

Bên ngoài ngọn núi, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện liên tiếp cau mày, một kết giới hộ sơn của gia tộc cỏn con mà lại kiên cố đến mức vượt qua dự liệu của ông ta, nếu biết trước như vậy ông ta nên hạ lệnh tấn công trước khi gia tộc Long Ngũ tế kết giới hộ sơn ra thì mọi chuyện cũng không đến mức phức tạp như vậy.

Tấn công, tiếp tục tấn công!

Thánh Nhân mặc áo đen càng lúc càng tỏ ra tức tối, phẫn nộ gằn lên, chấn động khắp thiên không.

Tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện mặt mày tôi độc, người nào người nấy hăng máu xông lên.

Phía này Diệp Thành đã ra khỏi hố đen không gian, vùng đất này cách cổ tinh của gia tộc Long Ngũ chừng ba mươi nghìn dặm.

Tinh không này rất náo nhiệt, những người tới đây xem kịch không hề ít, tất cả đều chỉ trỏ vào tinh cổ tinh, trong đó không thiếu những đồng minh mà Long Ngũ nói, bọn họ không dám tiến lên, chỉ đứng ngoài xem.

Diệp Thành đảo mắt rồi bay qua tinh không như một đạo thần mang, mục tiêu chính là gia tộc Thiên Linh ở Thiên Linh Tinh.

Phía trước đại điện có hai bóng hình đang quỳ, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?

Phụ thân, xin người xuất binh!

Phụ thân, xin người xuất binh!

Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục dập đầu, bọn họ không biết đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nói đều dập đầu, trán còn bê bết máu, giọng điệu khẩn cầu, gia tộc Long Ngũ có quá nhiều người chuyển kiếp, những người đó đều là người cùng quê hương với bọn họ, sao bọn họ có thể ngó lơ không quan tâm.

Đúng như Diệp Thành đoán, thân là Thánh Nữ, thân phận mặc dù cao quý nhưng bọn họ lại không nắm thực quyền trong tay cho nên không thể khiến gia tộc xuất binh đi cứu trợ, bọn họ lại càng không có quyền điều động quân đội tu sĩ của gia tộc mình.

Cho nên bọn họ chỉ đành dùng cách này để cầu xin gia tộc, hi vọng gia tộc phái người tới trợ giúp gia tộc Long Ngũ.

Lại nhìn tứ phương xung quanh hai người, ai nấy đều là lão bối của gia tộc Thiên Linh và lúc này tỏ ra khó hiểu với hành động của bọn họ, tất cả đều không hiểu vì sao hai thánh nữ nhà mình lại kích động đến vậy chỉ vì một gia tộc nhỏ.

“Chuyện gì vậy chứ?”, không ít trưởng lão gãi đầu.

“Gia tộc Long Ngũ và gia tộc ta cũng chẳng thân thiết, Sương Nhi và Tuyết Nhi đang làm gì vậy?”

“Hai nha đầu ngốc, đừng dập đầu nữa”, một trưởng lão hiền từ tiến lên nhìn Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đầu bê bết máu thì tỏ ra xót xa, “có gì từ từ nói, hai con làm gì vậy?”

Thế nhưng Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn không đứng dậy, bọn họ lại lần nữa dập đầu, giọng điều khẩn cầu đến mức khóc nấc lên: “Phụ thân, mong người ra lệnh xuất binh, coi như thương nữ nhi mà ra lệnh”.

“Đừng ồn ào nữa”, trong đại điện vang lên tiếng gằn giọng khiến cả đại điện chấn động, một người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào bước ra, thể phách hùng hồn, long hành hổ bộ, tỏ rõ uy phong, người này chính là phụ thân của Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, thánh chủ đương nhiệm của gia tộc Thiên Linh.

“Phụ thân, xin người xuất binh”, thấy phụ thân ra khỏi đại điện, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lại lần nữa dập đầu van xin.

“Vi phu rất muốn biết Dương Trần Tinh đó rốt cục có gì mà lại khiến hai con như vậy?”

“Có người thân của chúng con ạ”.

“Người thân”, không chỉ các trưởng lão có mặt mà đến cả thánh chủ của gia tộc Thiên Linh cũng cau mày, từ trước đến nay với mối quan hệ giữa gia tộc Long Ngũ và gia tộc Thiên Linh thì sao lại có người thân được, đây là thân kiểu gì?

“Phụ thân, Dương Trần Tinh thật sự có người thân của chúng con”, phía Hoa Tư nước mắt rơi lã chã, tình hình cấp bách nên bọn họ không định giải thích, cho dù giải thích thì những người ở đây chắc chắn sẽ khong tin, mà dù có tin thì nhất thời cũng sẽ không hiểu, đợi bọn họ phản ứng lại thì mọi thứ đã muộn rồi.

“Chỉ vì một gia tộc nhỏ mà lại bảo gia tộc Thiên Linh khai chiến với Cô Lâu Vương Điện?”, Thánh Chủ của Thiên Linh gằn giọng, “hai con có biết như vậy là soa không? Một khi khai khiến thì gia tộc chúng ta sẽ có vô số người hi sinh, bọn họ không phải là người thân của các con sao?”

“Chúng con...”

“Thánh Chủ Thiên Linh, xin đừng nóng giận”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa nói xong thì một giọng nói đã vang từ bên ngoài núi vào, dứt lời, Diệp Thành bay từ trên trời xuống.
Chương 1815: Thực hiện lời hứa

Diệp Thành đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đang có mặt đều sửng sốt, sau đó đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào hắn.

Tất cả trưởng lão bao gồm cả Thánh chủ Thiên Linh đều nhìn Diệp Thành với vẻ hết sức kỳ lạ, ánh mắt dường như đang nói: Nhà ta có kết giới, ngươi vào kiểu gì vậy?

Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đứng lên, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thành, tỏ vẻ áy náy.

Nhìn thấy cảnh này, phía Thánh chủ Thiên Linh càng thêm khó hiểu, không biết họ có quan hệ gì.

Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Diệp Thành chắp tay hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến các vị tiền bối”.

“Diệp Thành?”, rất nhiều trưởng lão đều vuốt râu: “Cái tên này sao nghe quen thế?”

“Hắn là Diệp Thành?”, Thánh chủ Thiên Linh ngạc nhiên cất tiếng hỏi, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, ông chưa gặp Diệp Thành bao giờ nhưng từng nghe trưởng lão nói một người tên Diệp Thành đã cứu hai cô con gái của mình, còn giết hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, lúc trước ông bế quan không gặp được, bây giờ được thấy quả nhiên là tài năng xuất chúng.

“Hắn thật sự mạnh đến vậy ư?”, Thánh chủ Thiên Linh thầm nói trong lòng, vẫn không tin lời đồn lắm.

“Ta nhớ ra rồi, người cứu Thánh nữ nhà chúng ta cũng tên là Diệp Thành”, khi Thánh chủ Thiên Linh đang trầm ngâm suy nghĩ thì các trưởng lão khác đã đều vỗ trán: “Là người có tu vi Chuẩn Thánh mà giết được cả hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện đấy, nhưng ta nhớ lần trước đến hắn đeo mặt nạ cơ”.

“Không ngờ dưới lớp mặt nạ lại là một khuôn mặt đẹp trai thế này”.

“Lão phu còn tưởng là một ông lão mấy nghìn tuổi”.

“Lúc trước tiểu nữ gặp nạn, may nhờ tiểu hữu cứu giúp, ân tình này nhà Thiên Linh sẽ không bao giờ quên”, Thánh chủ Thiên Linh lên tiếng, nở nụ cười hiền lành bảo: “Sau này nếu gặp rắc rối gì, tiểu bối hãy cứ lên tiếng”.

“Thật trùng hợp, vãn bối đang gặp rắc rối muốn nhờ nhà Thiên Linh giúp một chút đây”, Diệp Thành cười nói.

“Tiểu hữu cứ nói”.

“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vãn bối muốn nhờ nhà Thiên Linh xuất quân tới Dương Trần Tinh cứu người thôi”.

“Lại là Dương Trần Tinh”, các trưởng lão có mặt đều ngẩn ra, nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, thế này là ‘giúp một chút’ hả? Đây là chiến tranh đấy, sao đến miệng ngươi lại như trò đùa trẻ con vậy?

Thánh chủ Thiên Linh cau mày: “Dám hỏi tiểu hữu Diệp Thành có quan hệ gì với Dương Trần Tinh vậy?”

“Đó là cổ tinh của gia tộc vãn bối”, Diệp Thành lười giải thích bèn bịa bừa một lý do.

“Không ngờ Dương Trần Tinh lại có con cháu xuất sắc thế này, thật sự khiến ta rất bất ngờ”.

“Lúc trước tiền bối đã đồng ý giúp vãn bối rồi đấy nhé”, Diệp Thành ngoáy tai, không nghe những lời nói nhảm vô ích của Thánh chủ Thiên Linh, hắn vẫn chưa quên mục đích tới đây của mình là điều động quân cứu viện.

“Tiểu hữu, chuyện này nhà Thiên Linh ta không giúp được rồi”, Thánh chủ Thiên Linh hơi áy náy lắc đầu: “Ta phải chịu trách nhiệm với người của gia tộc mình, khai chiến với Cô Lâu Vương Điện chắc chắn sẽ thương vong vô số”.

“Phụ thân, người không được nói lời không giữ lời”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh đều lên tiếng.

“Chiến tranh không phải trò đùa”.

“Vãn bối cũng biết là tiền bối lo lắng”, không đợi Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng lần nữa, Diệp Thành đã lại cất lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhưng tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện chẳng phải là một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao? Không có Cô Lâu Vương Điện rình rập ở ngoài, vãn bối nghĩ nhà Thiên Linh sẽ an toàn hơn nhiều”.

“Tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện?”, lời này của Diệp Thành khiến lòng những người đang có mặt đều run lên, đó là tồn tại thế nào? Kẻ mạnh như mây, lại có Chuẩn Thánh Vương trấn toạ, ngươi muốn diệt là diệt được sao?

“Tiểu hữu, ước mơ thì đẹp nhưng thực tế tàn khốc, nhà Thiên Linh ta không tiêu diệt nổi Cô Lâu Vương Điện”, Thánh chủ Thiên Linh mỉm cười: “Cho dù có thể tiêu diệt thì nhà Thiên Linh ta cũng chẳng còn lại mấy người, kết cục ấy so với Cô Lâu Vương Điện cũng không hơn là bao, mất nhiều hơn được”.

“Có lý”, một trưởng lão suy tư phân tích: “Không nói đâu xa, chỉ riêng lão tổ của Cô Lâu Vương Điện đã khó giải quyết lắm rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bị ông ta ghi thù không phải chuyện tốt”.

“Nếu vãn bối có thể tiêu diệt được Cô Lâu Vương Điện Lão Tổ thì sao?”, Diệp Thành khẽ cười nhìn các lão bối.

“Đừng đùa, đó là Chuẩn Thánh Vương, ngươi chỉ là Chuẩn Thánh…”

“Nếu tiểu hữu tiêu diệt được Cô Lâu Lão Tổ thì nhà Thiên Linh sẽ xuất quân”, trưởng lão kia còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, giọng nói ấy phát ra từ nơi sâu trong tiên sơn nhà Thiên Linh, âm thanh cực kỳ hư ảo.

“Lão tổ”, dù là Thánh chủ Thiên Linh hay các trưởng lão có mặt đều hướng về phía đó hành lễ, ở nơi ấy có một lão già tóc trắng chậm rãi bước ra, có thể nói là từ phong thái đến cốt cách đều đẹp tựa tiên, là Chuẩn Thánh Vương duy nhất của gia tộc Thiên Linh, tinh vực này gọi ông ta là Thiên Linh Lão Tổ.

“Gia gia”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi cũng hành lễ, không ngờ lại thu hút sự chú ý của lão tổ gia tộc.

Thiên Linh Lão Tổ cười hiền hoà, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời này không?”

“Đương nhiên là hài lòng”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười nhưng lại hơi nhíu mày nhìn nguyên thần của Thiên Linh Lão Tổ, trên đó có một làn khí màu đen đang không ngừng ăn mòn sinh khí của ông ta.

“Thứ gì vậy nhỉ?”, Diệp Thành tới gần hơn chút nữa, nheo mắt quan sát, lúc này mới nhìn rõ làn khí màu đen ấy là thứ gì, không ngờ lại là một sợi tóc, nhưng nó cực kỳ quái dị, xung quanh có khí tức huỷ diệt đáng sợ, nếu không phải Thiên Linh Lão Tổ tu vi cao thâm thì đã bị nó nuốt chửng lâu rồi.

“Hẳn là Thiên Linh Lão Tổ đã đi vào cổ mộ”, Diệp Thành sờ cằm lẩm bẩm: “Hơn nữa còn phạm phải tồn tại đáng sợ, ừm, sợi tóc đó có lẽ là của chủ nhân cổ mộ quấn lấy ông ấy”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom