• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 1831-1835

Chương 1831: Loạn vai vế

“Làm gì không biết!”

Diệp Thành lẩm bẩm, tốc độ bỗng chốc tăng nhanh, thân hình như tiên mang, thoáng chốc đã bay vào không gian hư vô.

Đến khi tới gần hơn hắn mới phát hiện người của gia tộc Ngự Linh đang bắn phá sơn cốc, mà sơn cốc đã được một tầng kết giới bao phủ, kết giới đó cực kỳ phi phàm, có bí pháp Chu Thiên xoay chuyển thế kia, chắc chắn là kiệt tác của Chu Dịch.

Đã là kết giới do Chu Dịch tạo ra thì đương nhiên không đơn giản, sự thật cũng là như vậy, kết giới cực kỳ kiên cố.

Diệp Thành đến nơi, chạy vào sơn cốc mà không bị ai phát hiện, hiện thân trong rừng trúc.

Thấy Diệp Thành trở về, gần một nghìn người chuyển kiếp đều hành lễ, nước mắt đảo quanh, khóc không thành tiếng, khi Diệp Thành đi, họ vẫn đang trong quá trình đánh thức ký ức, bây giờ được gặp lại hắn, sao có thể không kích động cho được?

Diệp Thành cười khẽ với mọi người, tiếp tục ra tay, lại thêm rất nhiều cấm chế vào Chu Thiên kết giới của Chu Dịch, đề phòng kẻ mạnh của nhà Ngự Linh bên ngoài sơn cốc bất ngờ tấn công.

Làm xong những điều này, Diệp Thành mới hồ nghi nhìn mọi người: “Sao kẻ mạnh nhà Ngự Linh lại bao vây tấn công nơi này?”

“Còn vì sao nữa, vì người của Đại Sở đẹp chứ sao!”, Hoàng Đạo Công ngoáy tai: “Chúng ta đang ngủ ngon thì đám oắt đó tới, một lời không hợp là hành động ngay”.

“Không hiểu”, Diệp Thành chẳng hiểu ra làm sao.

“Nhìn thấy tên nhãi áo trắng ngoài kia không?”, Hoàng Đạo Công chỉ vào thanh niên áo trắng bên ngoài sơn cốc: “Hắn là tam công tử của nhà Ngự Linh, phải lòng Mộ Dung Vân Hoàng của chúng ta”.

“Thì ra là vậy!”, Diệp Thành nhìn ra ngoài sơn cốc, sau đó lại nhìn nữ tử áo xanh bên cạnh Hoàng Đạo Công, cô chính là Mộ Dung Vân Hoàng, kiếp trước là trưởng lão của Quảng Hàn Cung.

“Sự thật chứng minh, nữ tử của Quảng Hàn Cung đi đến đâu cũng được mọi người yêu thích”, Hoàng Đạo Công nói đầy ẩn ý: “Chuyện nổi giận vì hồng nhan, lão Hoàng đây thấy nhiều rồi”.

“Hoàng đạo hữu đừng đùa nữa”, Mộ Dung Vân Hoàng khẽ nói.

“Ta… Ta cũng chỉ nói lại sự thật thôi”, Hoàng Đạo Công ho khan, khi cảm nhận được bên cạnh hơi lạnh thì vô thức nhích sang một bên, nhìn dáng vẻ sợ hãi này chắc kiếp trước đã bị Mộ Dung Vân Hoàng đánh không ít, đến nỗi luân hồi rồi cũng không thoát được cái bóng đó.

“Nàng điên rồi, tạo phản rồi, lại còn dám đánh ta nữa, ra đây ngay, nếu không nàng sẽ biết tay ta”, khi mấy người trò chuyện thì tam công tử của nhà Ngự Linh ngoài sơn cốc đã cầm bổng chuỳ chửi mắng vui vẻ, phải nói rằng trông hắn ta cũng đàng hoàng, đứng đắn, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy rất hài hước.

“Ta nói này đạo hữu, không có ai như ngươi đâu!”, Diệp Thành lên tiếng, hứng khởi nhìn tam công tử nhà Ngự Linh: “Thích thì thích, nhưng ngang nhiên cướp thế này thì hơi quá đấy”.

“Ngươi là ai!”, tam công tử nhà Ngự Linh mắng to.

“Ta là đại biểu ca của cô ấy, có chuyện gì thì nói với ta”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Nói trước rồi đấy, đừng hù doạ ta, tính ta cũng chẳng tốt lắm đâu, người của nhà chúng ta cũng rất hung hãn”.

“Ha, ta bực rồi, đánh cho ta”, tam công tử nhà Ngự Linh nổi nóng, hạ lệnh tiếp tục tấn công.

“Đã nói người nhà ta hung hãn rồi mà vẫn làm tới”, Diệp Thành cũng bực mình, xắn tay áo vác gậy rang sói cỡ lớn, chuẩn bị sẵn sàng xông ra đánh tên kia bất cứ lúc nào.

“Thánh… Thánh chủ, ra… ra tay nhẹ một chút”, trước khi Diệp Thành lao ra, Mộ Dung Vân Hoàng đã vội lên tiếng.

Một câu nói, không chỉ Diệp Thành, Hoàng Đạo Công và những người chuyển kiếp, dù Chu Dịch luôn bình thản cũng phải sửng sốt, sau chừng một hai giây, họ đồng loạt quay ra nhìn Mộ Dung Vân Hoàng.

Vẻ mặt mọi người nhìn Mộ Dung Vân Hoàng đều kỳ lạ, không phải cô thích tiểu tử đó đấy chứ?

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mộ Dung Vân Hoàng cười ngượng ngùng: “Ta… Ta là vợ chưa cưới của hắn”.

“Lão phu bấm đốt thấy hơi khó hiểu”, Hoàng Đạo Công nói với vẻ nghiêm túc.

“Ta nói này tiền bối, người như vậy là không được”, Diệp Thành ngoác miệng: “Chuyện riêng của hai người thì về nhà mà nói, bày ra thế trận lớn thế này, suýt nữa làm ta són ra quần”.

“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”

“A!”, Mộ Dung Vân Hoàng còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng hét thất thanh vang lên bên ngoài sơn cốc.

Nghe vậy, mọi người đều ngước lên nhìn, đập vào mắt là cảnh lão tam của nhà Ngự Linh rơi xuống khỏi không trung, nằm bẹp dí trên đất, có vẻ là bị ai đó đạp ngã.

Lại nhìn tới người đá hắn ta, đó là một nữ tử áo xanh duyên dáng yêu kiều, nhìn kỹ thì chẳng phải chính là Thánh nữ Tinh Nguyệt sao? Xét về vai vế gia tộc, cô còn là cô cô của tam công tử nhà Ngự Linh.

Dưới sự chú ý của mọi người, tam công tử nhà Ngự Linh bò dậy, thấy đôi mắt đẹp của Thánh nữ Tinh Nguyệt bắn ra lửa giận, hắn ta lập tức thành thật: “Cô cô à, chuyện này không thể trách con được, là cô ấy đánh con trước”.

“Đánh ngươi cũng là ngươi đáng đời”, Thánh nữ Tinh Nguyệt hung dữ lườm tam công tử nhà Ngự Linh, tức không có chỗ trút: “Chuyện của hai đôi uyên ương trẻ mà lại điều cả đại quân tu sĩ tới, ngươi cũng hay thật đấy”.

“Ta chỉ định doạ cô ấy thôi”, lão tam nhà Ngự Linh ho khan: “Nếu không khi về cô ấy lại đánh ta”.
Chương 1832: Hẹn ngày không bằng gặp ngày

“Khi nào về ta sẽ tính sổ với ngươi sau”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mắng rồi bước vào sơn cốc yên tĩnh, Chu Thiên kết giới chẳng làm gì được cô, kẻ mạnh nhà Ngự Linh thấy vậy đều sững sờ.

Sau khi Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi, cao thủ nhà Ngự Linh đều nhìn tam công tử nhà mình, nhất là Thánh Nhân, khuôn mặt già nua tối sầm cả lại, họ chỉ biết tới đánh nhau chứ không ngờ đối phương lại là vợ chưa cưới của nhà Ngự Linh, nếu Thánh nữ Tinh Nguyệt không tới thì bọn họ vẫn còn chưa biết.

Vì thế một nhóm lão bối đều tụ tập lại đây, vây quanh tên này kín kẽ không một chỗ hở.

Cảnh tượng tiếp theo không được hài hoà cho lắm.

Không hổ là tam công tử của nhà Ngự Linh? Thân phận tôn quý, đến tiếng hét cũng rất ngang ngược, bá đạo.

Trong sơn cốc, Thánh nữ Tinh Nguyệt đã đặt chân tới nơi sâu, tìm được Mộ Dung Vân Hoàng, trong nụ cười có ý xin lỗi: “Tuyết Linh à, không làm con sợ chứ? Khi nào về gia tộc, cô cô trút giận giúp con”.

Mộ Dung Vân Hoàng mỉm cười nhưng nụ cười không tự nhiên, kiếp trước cô hơn một nghìn tuổi, kiếp này lại có một cô cô hơn hai trăm tuổi, đúng là rất ngượng ngùng, còn ngại chẳng gọi được một tiếng ‘cô cô’.

Hiển nhiên là Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn mang dung mạo của kiếp trước, cô không nhận ra, chỉ trách lãnh thổ Đại Sở quá rộng lớn, đều là đồng hương nhưng không phải ai cũng đã rừng gặp nhau.

Cô không nhận ra không có nghĩa là những người chuyển kiếp đang có mặt cũng không nhận ra, vẻ mặt mọi người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đều hơi lạ, nhất là người chuyển kiếp của Tinh Nguyệt Cung, họ nhìn đến ngơ ngác.

“Ta nói này, ngươi không thấy cô ấy khá quen à?”, Hoàng Đạo Công chọc Diệp Thành đang đứng bên cạnh.

“Xem ra tiền bối đã từng gặp Thánh nữ Tinh Nguyệt”, Diệp Thành nhún vai: “Cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng vì thân phận đặc biệt nên ta vẫn chưa mở phong ấn kiếp trước cho cô ấy”.

“Vai vế hơi loạn rồi đây”.

“Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.

“Hế?”, khi hai người đang truyền âm trò chuyện thì bên cạnh vang lên một tiếng ngạc nhiên, Thánh nữ Tinh Nguyệt nhận ra Diệp Thành, lúc trước cô chỉ lo đi tìm Mộ Dung Vân Hoàng, không biết ở đây còn có ân nhân cứu mạng của mình.

“Ngự Linh đạo hữu, lâu rồi không gặp!”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Thứ cho vãn bối vụng về, không phát hiện ân nhân cũng đang ở đây”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lập tức hành lễ, còn tự xưng là vãn bối, người có thể giết được Thánh Nhân cái thế chắc cũng là một lão tiền bối ẩn thế.

“Vốn không định giải trừ phong ấn cho cô nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa, lần này đi không biết năm nào mới quay lại, thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành nói xong giơ bàn tay lên.

Thánh nữ Tinh Nguyệt không hiểu gì, còn chưa phản ứng lại thì một luồng tiên quang đã bay vào đầu mày của mình.

Thấy thế, vẻ mặt những người có mặt đều trở nên phấn khích, lúc trước họ còn thắc mắc không biết Thánh nữ Tinh Nguyệt có phải người chuyển kiếp không, bây giờ đã có câu trả lời, họ không nhận nhầm, cô cũng là người cùng quê với mình.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Hoàng là thú vị nhất, nếu xét vai vế ở Đại Sở kiếp trước, vai vế của cô còn cao hơn Tinh Nguyệt cung chủ một bậc, không ngờ sau khi chuyển kiếp, vai vế lại giảm những mấy bậc.

Khi mọi người còn đang kích động thì Diệp Thành đã lại liên tục vung tay, đưa những người chuyển kiếp đang phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí ra, gần mười nghìn người, tất cả đều đã có lại ký ức kiếp trước.

Bầu không khí trong rừng trúc lập tức sôi động hẳn lên.

Luân hồi kiếp trước kiếp này, hai trăm năm trôi qua, những người đồng hương gặp lại, tâm trạng này thế nào có thể tưởng tượng được, trước khi tỉnh mộng họ còn ở dưới chân tường thành Nam Sở, bảo vệ quê hương của mình.

Thánh nữ Tinh Nguyệt tỉnh lại, vẻ mặt bàng hoàng, hai mắt rưng rưng như thể đang mơ.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hoá rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho cô, cô và Diệp Tinh Thần đã chết trước khi Thiên Ma xâm lược, những chuyện sau đó cô đều không biết, không biết Đại Sở xảy ra nhiều chuyện đau thương đến vậy, cũng chẳng dám tin thế gian này còn có luân hồi.

Nhưng dù vậy cô vẫn bật khóc, mông lung nhìn Diệp Thành, Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành, hai người họ giống nhau như đúc, nhìn Diệp Thành như đang nhìn Diệp Tinh Thần.

Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đến giờ hắn cũng không biết Diệp Tinh Thần có thể luân hồi hay không, chỉ vì thân phận của Diệp Tinh Thần quá đặc biệt, đã từng là đạo thân của hắn, sau này mới lấy lại tự do.

Đến một lúc nào đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười thê lương như năm đó, tin chắc rằng Diệp Tinh Thần đã chuyển kiếp, dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu thì cũng là có khả năng khi đối mặt với tuyệt vọng.

“Ta sắp phải lên đường rồi, người chuyển kiếp của Đại Sở ở lại Ngự Linh Tinh trước đã”, Diệp Thành nở nụ cười: “Cô cũng là người của Đại Sở, hy vọng cô có thể bảo vệ sự an toàn cho họ, một năm nào đó cùng về quê hương”.

“Vậy Thánh chủ theo ta về đi, nhà Ngự Linh có tinh không vực đài”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.

“Vậy tốt quá, tiết kiệm được rất nhiều thời gian”.

“Đi thôi”, Thánh nữ Tinh Nguyệt đi trước dẫn đường, bay thẳng ra ngoài sơn cốc, khi quay lại còn nhìn Mộ Dung Vân Hoàng, vẻ mặt hai người đều ngượng ngùng, vai vế của Đại Sở đã hoàn toàn loạn hết rồi.

Bên ngoài sơn cốc, kẻ mạnh của nhà Ngự Linh vẫn đang chờ đợi, vẻ mặt lúng túng, họ hùng hùng hổ hổ, gần mười nghìn người bắn phá Chu Thiên kết giới lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ là một trò hề.

Nghĩ đến đây, mọi người lại nhìn tam công tử nhà Ngự Linh, chính hắn ta là người đã gọi họ đến.

Mà tam công tử lúc này đã bị đánh phát khóc, nhóm lão bối kia ra tay không hề biết nặng nhẹ.

“Ra rồi!”

Không biết là ai nói lên câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.

Khi nhìn thấy hơn mười nghìn người đông đúc, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ một sơn cốc nho nhỏ mà lại ẩn giấu nhiều người đến thế, chẳng trách họ bắn phá lâu như vậy cũng không phá được Chu Thiên kết giới.
Chương 1833: Màn chào hỏi đặc biệt

Khi nói chuyện, người chuyển kiếp của Đại Sở đã tới gần, hơn mười nghìn người đứng kín cả một vùng, điều đáng nói là dù tu sĩ nam hay tu sĩ nữ thì sắc mặt đều không tốt lắm.

Kẻ mạnh của nhà Ngự Linh ho khan, cười khà khà bước lên nghênh đón, vẻ mặt ai cũng xấu hổ: “Hiểu lầm, hiểu lầm, người nhà mà không biết là người nhà, mong các vị thông gia lượng thứ”.

“Xem ngươi nói kìa, chúng ta không phải người hẹp hòi”, Hoàng Đạo Công cười ngoác miệng, để lộ hai hàm răng vàng ố, vừa nói vừa lấy cây bổng chuỳ trong túi đựng đồ ra.

Giống như ông ta, đa số người chuyển kiếp cũng đều không bình thường, nam tu sĩ ngúng nguẩy lắc đầu ngậm tăm, tay cầm vũ khí đánh người, trông tên nào cũng như lưu manh.

Còn các tu sĩ nữ thì cười tươi như hoa, nhưng đều làm một hành động đó là… xắn tay áo.

Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh nhà Ngự Linh tiến lên tiếp đón kia trở nên hơi kỳ quái, đám người đối diện hiển nhiên không bình thường lắm, trông thì cười rất vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy sởn gai ốc.

Quả nhiên, màn kịch chính đã xuất hiện, kẻ mạnh nhà Ngự Linh đứng đầu còn chưa kịp chào hỏi xong đã bị Hoàng Đạo Công kéo sang một bên: “Chúng ta tìm lão tam nhà ngươi nói chuyện”.

“Đạo hữu, ngươi…”

“Không sao, chúng ta không phải người hẹp hòi”, người chuyển kiếp của Đại Sở xông lên như bầy ong vỡ tổ, kẻ mạnh nhà Ngự Linh đang chắp tay chào hỏi đều bị kéo hết sang một bên, tam công tử nhà Ngự Linh lập tức bị bao vây chật kín.

“Làm gì đấy! Các ngươi làm gì thế hả?”, tam công tử nhà Ngự Linh sợ rồi, gần như khóc toáng lên.

“Đừng sợ, đây là tập tục của quê hương chúng ta, quý ai thì đánh người đó”, cây gậy của Hoàng Đạo Công đã hạ xuống, những người chuyển kiếp cũng không nhàn rỗi, lập tức nhấn chìm tam công tử.

Tiếng hét như giết heo nhanh chóng vang vọng khắp thiên địa, vẫn là tiếng hét thảm thiết ngang ngạnh ấy.

Khung cảnh này đúng là đáng sợ, cao thủ nhà Ngự Linh nhìn mà khoé miệng đều giật giật, vừa nãy còn nói chúng ta không phải người hẹp hòi mà sao bây giờ đã đánh rồi? Các ngươi là người ở đâu, tập tục kỳ quái gì thế?

Lập tức, không ít người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cô vẫn dửng dưng đứng trên hư thiên không xa, nhìn bầu trời vô tận, làm như không có chuyện gì: “Thời tiết hôm nay thích thật”.

Thấy Thánh nữ Tinh Nguyệt như vậy, nhóm lão bối nhà Ngự Linh đều vuốt râu đầy ẩn ý, không biết vì sao nhìn cảnh tượng này trong lòng họ lại nảy lên ý tưởng muốn làm thơ.

Diệp Thành cũng đã ra khỏi sơn cốc, thấy cảnh tượng đẫm máu này, hắn không khỏi cười toe toét.

Người chuyển kiếp đã đi ra hết nhưng không thấy Chu Dịch đâu, người như ông ta đã nhìn thấu mọi điều giả dối, thích ở nơi thanh tịnh, mà sơn cốc vắng vẻ là thích hợp nhất, ông không muốn tới tiên sơn nhà Ngự Linh.

Không biết đến lúc nào những người chuyển kiếp mới dừng tay, trên mặt ai nấy đều hiện rõ chữ ‘sảng khoái’ rất to.

Lại nhìn tới lão tam nhà Ngự Linh, hắn ta đang nằm giang chân giang tay trên đất, bị đánh đến nỗi nương thân cũng chẳng nhận ra, cao thủ nhà Ngự Linh thấy vậy đều thở dài tặc lưỡi, đám người này đâu chỉ là hung hãn!

Sau một màn đẫm máu, cuối cùng hai bên cũng rầm rộ lên đường trở về.

Lão tam nhà Ngự Linh lần này đã thành thật, cúi đầu như cừu nhỏ ngoan ngoãn, đám súc sinh mặt dày không biết xấu hổ kia ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đánh khiến con người ta khóc thét.

“Này!”

Cuối cùng Mộ Dung Vân Hoàng cũng không nhìn nổi nữa, hung hăng lườm hắn ta rồi đưa một chiếc khăn tay màu trắng tới.

“Tốt quá rồi!”

Lão tam Ngự Linh cười hì hì, lau máu mũi rồi vội vàng nhận lấy, cười vô tư, sau đó còn hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương của nữ tử trên khăn tay, cảm giác thật tuyệt.

Mộ Dung Vân Hoàng vừa tức vừa buồn cười, kiếp trước cô đã hơn một nghìn tuổi mà bây giờ cũng lại tỏ ra ngọt ngào đối với một tu sĩ mới hơn hai trăm tuổi, đây là sự dịu dàng của riêng phái nữ.

Có lẽ là đã trải qua chiến tranh tàn khốc, lại qua hai trăm năm luân hồi, kiếp trước không có mối tình thuộc về mình nên kiếp này cô mới mong muốn có tổ ấm của riêng mình.

Khi màn đêm buông xuống, hơn hai mươi nghìn người mới về đến tiên sơn Ngự Linh.

Cao thủ nhà Ngự Linh vẫn bình thường, đây là tiên sơn nhà họ, đi đường cũng quen.

Nhưng những người chuyển kiếp thì lại tò mò mới lạ, đều chuyển kiếp tới tinh vực này đương nhiên họ đã nghe tới uy danh của nhà Ngự Linh, là thế lực duy nhất có thể sánh ngang với Bái Nguyệt Thần Giáo ở tinh vực này.

Thánh nữ Tinh Nguyệt đi bên cạnh Diệp Thành cũng nhiệt tình, giới thiệu với mọi người suốt chặng đường.

Diệp Thành cũng đi theo, âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn quanh tiên sơn này.

Lúc trước hắn đã tới nơi này nhưng là ở ngoài núi, bây giờ đi vào cảm giác rất khác, nơi đây mây mù vờn quanh tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, mọi người đi cùng nhau khí thế hừng hực mạnh mẽ, chỉ riêng uy áp của địa thế này thôi đã không phải nơi bình thường có thể chịu được, rất bá đạo.

Ngoài những điều này ra còn có rất nhiều cấm chế và pháp trận bí mật đáng gờm, đều liên quan đến sức mạnh bá đạo.

Nhìn thấy thực lực của nhà Ngự Linh, hắn cũng thấy yên tâm, để người chuyển kiếp ở đây, an toàn đương nhiên không phải vấn đề, so với những vì sao khác, phòng ngự của nơi này rất tốt.
Chương 1834: Trứng rồng

Hửm?

Đang nhìn hắn chợt cảm nhận được một sức mạnh khác thường xẹt qua, cực kỳ mờ mịt, cũng cực kỳ bí ẩn.

“Thứ gì vậy nhỉ!”

Diệp Thành lẩm bẩm, Tiên Luân Nhãn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm nơi sâu trong tiên sơn, dường như có thể nhìn thấy một quả trứng màu vàng rực rỡ qua vô số đỉnh núi và cấm chế.

Hắn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm âm trầm như có như không, áp lực đến từ huyết mạch khoan thai xuất hiện, đó là huyết mạch của thứ trong quả trứng, không hề kém so với huyết mạch Thánh thể.

Lông mày hắn khẽ nhăn lại, sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá âm thầm tính toán xem quả trứng vàng ấy có lai lịch gì.

Nhưng lần tính toán này lại khiến vẻ mặt hắn trở nên ngỡ ngàng.

Không thử thì không biết, thử rồi lại giật mình, quả trứng vàng ở nơi sâu trong tiên sơn cũng là người chuyển kiếp.

“Vì sao lúc trước không tính ra được?”

“Lẽ nào vì rồng chưa nở?”

Trong lòng Diệp Thành dấy lên những thắc mắc, đến Chu Dịch hắn còn tính ra được, nhưng lại không tính ra được quả trứng vàng ấy.

“Thánh chủ?”

Thấy Diệp Thành dừng lại, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngập ngừng hỏi dò.

Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành dời mắt nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt: “Quả trứng vàng kia là gì?”

Nghe vậy Thánh nữ Tinh Nguyệt sửng sốt, lại hơi sợ hãi, quả trứng vàng ấy là cơ mật tuyệt đối của gia tộc Ngự Linh, có liên quan đến Long tộc, rất ít người biết, mà xung quanh quả trứng đã được đặt rất nhiều pháp trận bí mật, dù Thánh Vương cũng khó thấy được, không ngờ lại bị Diệp Thành nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.

Nhưng nghĩ đến thần thông của Diệp Thành, cô cũng bình thường lại, không giấu giếm: “Đó là trứng rồng”.

“Hoá ra thật sự là trứng rồng”, Diệp Thành mỉm cười, thầm nói Kỳ Vương không lừa hắn, trong tinh vực này đúng là có trứng rồng, hơn nữa còn ở gia tộc Ngự Linh, vả lại còn không phải rồng bình thường.

“Quả trứng rồng ấy là do lão tổ nhà ta có được khi đi lịch luyện ở ngoài”, Thánh nữ Tinh Nguyệt nói tiếp: “Nhưng nó rất kỳ lạ, hai trăm năm rồi chỉ thấy kích thước lớn hơn chứ không thấy rồng nở ra”.

“Long tộc không như những tộc khác, hai trăm năm vẫn chưa ra nghĩa là không phải rồng bình thường”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Huyết mạch cực kỳ cường hãn, Thánh huyết của ta cũng đang xao động”.

“Huyết mạch Đạo Linh của ta cũng thế”, Thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ nói: “Huyết mạch của nó đúng là bá đạo”.

“Đó cũng là người chuyển kiếp”.

“Người… Người chuyển kiếp?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành: “Thánh chủ chắc chứ?”

“Không sai được”, Diệp Thành cười nhẹ: “Lúc đầu ta tới đây không tính ra nó là người chuyển kiếp, nguyên nhân hẳn là do sức mạnh bí ẩn trong trứng rồng, sức mạnh đó ngăn ta tính toán bây giờ đứng tại đây thì ta chắc chắn nó là người chuyển kiếp”.

“Thánh chủ có biết là ai chuyển kiếp không?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt hỏi ngay, đôi mắt đẹp tràn đầy hi vọng.

“Một nhóc nhỏ con rất thú vị”.

“Nhóc nhỏ con?”

“Ta có thể tiếp xúc với nó không?”, Diệp Thành hỏi.

“Điều này thì ta không thể quyết định”, Thánh nữ Tinh Nguyệt nở nụ cười bất lực: “Chỉ vì thân phận của nó quá đặc biệt, nhưng ta sẽ xin lão tổ, có lẽ sẽ được thôi, lão tổ thương yêu ta nhất”.

“Ta không có nhiều thời gian”.

“Được, ta sẽ cố gắng nhanh chóng”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mỉm cười, bước lên một tiên sơn nguy nga, đây là nơi ở cô sắp xếp cho những người chuyển kiếp, có thể chứa ba mươi đến năm mươi nghìn người.

Phía Hoàng Đạo Công đương nhiên không khách sáo, ai cũng rất tự giác, mọi chuyện đều đã có Thánh nữ Tinh Nguyệt lo cho.

Sau khi thu xếp cho người chuyển kiếp, Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi ngay, có lẽ là đi xin lão tổ cho tới gần quả trứng rồng.

Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đỉnh núi chờ đợi tin tức, nếu thật sự không được thì hắn cũng có rất nhiều cách để tới xem quả trứng rồng ấy, xin ý kiến là xuất phát từ lễ phép, hắn không thể thêm phiền phức cho Thánh nữ Tinh Nguyệt được.

Thánh nữ Tinh Nguyệt làm việc rất đáng tin cậy, trước khi đi tìm lão tổ cũng không quên dặn dò gia tộc bảo họ mang tới rất nhiều nguyên liệu tu luyện, đều là hàng thượng phẩm, số lượng còn vô cùng nhiều.

“Thần nữ có ý gì nhỉ?”, nhìn từng đống nguyên liệu tu luyện được mang tới tiên sơn, trưởng lão nhà Ngự Linh đều thảng thốt: “Những người mà thần nữ đưa về là ai?”

“Nghe nói đều là người nhà thân nương của Mộ Dung Vân Hoàng”, có lão bối biết chuyện khẽ vuốt râu giải thích.

“Linh tinh, ta từng đến gia tộc của Mộ Dung Vân Hoàng, không có những người này”.

“Cho dù là nhà than nương thì cũng không thể làm thế này chứ!”, có người cười gằn: “Ta nhìn thấy rất rõ ràng, số lượng đông đến đáng sợ, chưa thấy ai tặng bảo vật như thế này bao giờ”.
Chương 1835: Cứu một mạng người

Trong những tiếng bàn tán, Diệp Thành đang xếp bằng trên đỉnh núi đã đứng dậy, tế ra kết giới bao trùm tiên sơn.

Sau đó hơn mười nghìn người chuyển kiếp đều được gọi tới đây, họ cũng đều ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

Thánh nữ Tinh Nguyệt đi đã lâu vẫn chưa thấy về, Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn phải tẩy luyện huyết mạch cho người chuyển kiếp, hắn vẫn luôn như vậy, tìm được người chuyển kiếp là sẽ tặng họ một cơ hội.

Những người chuyển kiếp đương nhiên rất vui, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, huyết mạch do bản nguyên của hắn tôi luyện chắc chắn tinh thuần, may mắn hiếm có này rất có lợi với việc tu luyện.

Tiên hoả và thiên lôi đã hoá thành biển lôi và biển lửa, dung hợp bản nguyên Thánh thể, cuốn quanh người chuyển kiếp.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới thu lại thần thông.

Còn những người chuyển kiếp thì vẫn ngồi xếp bằng lột xác, không ít người đã tiến cấp.

Thánh nữ Tinh Nguyệt tới nơi, đi lên đỉnh núi nhìn những người chuyển kiếp đang ngồi xếp bằng, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ áy náy: “Lão tổ mới ngộ đạo xong nên mới lâu như vậy”.

“Không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Lão tổ nhà cô có đồng ý cho ta xem quả trứng kia không?”

“Lão tổ nói muốn gặp ngươi trước”.

“Điều trong dự đoán”.

“Mời Thánh chủ đi theo ta”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ra khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau.

Hai người lần lượt đến nơi sâu trong nhà Ngự Linh, đáp xuống trước cánh cổng đá của một Địa Cung.

Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã hơi chau mày, tuy cánh cổng đá của Địa Cung đã phong ấn nhưng hắn vẫn cảm nhận được tử khí tràn ra từ trong Địa Cung, cực kỳ rõ ràng.

Với tử khí này, hắn không khó đoán ra lão tổ nhà Ngự Linh là một Thánh Vương sắp hết thọ nguyên.

Tiếng rung trầm thấp vang lên, cánh cổng đá của Địa Cung mở ra, tử khí lại càng rõ rệt hơn.

Diệp Thành bước vào, phất tay đóng cửa lại.

Dù Địa Cung được thắp sáng bằng đèn đá nhưng vẫn tối tăm, tử khí dày đặc khiến nơi đây trở nên u ám, Chuẩn Thánh bình thường đi vào chắc chắn sẽ bị ăn mòn sinh khí bởi tử khí này của Thánh Vương.

Tới nơi sâu trong Địa Cung, Diệp Thành mới dừng lại, cau mày nhìn tế đàn cổ cách đó không xa.

Có một ông lão ngồi xếp bằng trên tế đàn, ông ta đã cực kỳ già, làn da nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, quanh thân tản ra tử khí, dù có cấm chế cũng khó ngăn được tử khí ở tế đàn, sức sống như đã cạn kiệt, nguyên thần như ngọn nến trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Điều kỳ lạ nhất không phải những thứ này, mà là thân thể già nua của ông lão, từ thắt lưng trở xuống đều đã hoá đá, phần trên thắt lưng thì máu thịt teo lại, sinh lực cạn kiệt.

Ông lão này không cần phải nói, chính là lão tổ cũng là Thánh Vương duy nhất của nhà Ngự Linh: Ngự Linh Lão Tổ.

Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.

Có thể thấy người Ngự Linh Lão Tổ khẽ run, trên vai có bụi rơi xuống, đôi mắt mệt mỏi hé mở, đôi mắt già nua vẩn đục của ông ta như một vùng hỗn độn, lẳng lặng nhìn Diệp Thành dưới tế đàn, nở nụ cười hiền từ: “Không ngờ khi còn sống lão hủ lại được nhìn thấy Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Thọ nguyên của tiền bối sắp hết, có lẽ có thể thử đột phá cảnh giới Đại Thánh”, Diệp Thành từ tốn cất lời.

“Ta đã không còn tâm tư và sức lực đó nữa rồi”, Ngự Linh Lão Tổ mệt mỏi lắc đầu, giọng nói khàn khàn tang thương: “Năm nghìn năm, biển xanh đã hoá bể dâu, lão hủ đã sống đủ, cũng mệt rồi”.

“Có lẽ thứ này có thể kéo dài tuổi thọ cho tiền bối”, Diệp Thành lấy hoa sen sinh mệnh sức sống dồi dào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với hắn, mang ra đổi lấy ân huệ cũng không tồi, người chuyển kiếp ở lại nhà Ngự Linh, hắn cần Ngự Linh Lão Tổ sống, hắn không muốn thấy nhà Ngự Linh vì Ngự Linh Lão Tổ tử vong mà bị Bái Nguyệt Thần Giáo thôn tính.

“Thần dược kéo dài tuổi thọ là chí bảo đối với tu sĩ, vậy mà ngươi lại mang ra kéo dài tuổi thọ cho ta, đã rất nhiều năm rồi lão hủ chưa hấy ai hào phóng như ngươi”, Ngự Linh Lão Tổ nở nụ cười hiền hoà, nhân hậu.

“Nhà Phật nói cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, tiền bối cứ coi như vãn bối đang hành thiện tích đức đi”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom