• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1816-1820

Chương 1816: Biết đâu lại chữa được

Diệp Thành nhìn chằm chằm khiến nét mặt các lão bối của gia tộc Thiên Linh càng lạ hơn, ngươi tới để điều động quân cứu viện mà cứ nhìn chằm chằm lão tổ nhà ta như thế là có ý gì?

Đã nhìn rồi còn lẩm bẩm nữa, tiểu tử này điên rồi!

Các trưởng lão đều vuốt râu với vẻ thâm trầm, sau đó lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.

Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ ho khan, đưa tay kéo Diệp Thành.

Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, lúc này hắn mới nhận ra mình thất thố bèn cười khan, nhìn Thiên Linh Lão Tổ rồi nói: “Tiền bối, sợi tóc ấy ít nhất cũng phải chín nghìn năm rồi, chủ nhân cổ mộ đó chắc cũng không phải dạng vừa!”

Lời này vừa thốt ra, phía Thánh chủ Thiên Linh thảng thốt, còn Thiên Linh Lão Tổ thì cau chặt lông mày, lập tức phất áo biến mất trước đại điện, người biến mất cùng ông ta còn có Diệp Thành.

Phía Thánh chủ Thiên Linh còn chưa phản ứng lại, cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Lão Tổ lại đưa Diệp Thành đi.

Trên đỉnh một ngọn núi, Thiên Linh Lão Tổ đáp xuống, ngập ngừng dò hỏi: “Ngươi nhìn thấy được?”

Diệp Thành nở nụ cười gật đầu: “Giờ khắc mấu chốt sống còn này vãn bối không có thời gian nói đùa với tiền bối”.

“Đúng là hậu sinh khả uý!”, ánh mắt Thiên Linh Lão Tổ nhìn Diệp Thành đã thay đổi: “Đến Cô Lâu Lão Tổ cũng không thể nhìn thấu mà ngươi vừa nhìn đã thấy ngay, đúng là lão hủ vẫn đánh giá ngươi quá thấp”.

“Tiền bối quá khen”.

“Đúng là cổ mộ”, Thiên Linh Lão Tổ thở dài: “Năm đó lão phu tiến giới đến Chuẩn Thánh Vương, hơi tự phụ nên đã chạy đến cổ mộ tìm bảo vật, đúng là bảo vật không ít nhưng lại gặp phải một tồn tại đáng gờm, chính là sợi tóc ấy. Ngươi đoán không sai, người chôn trong cổ mộ ấy ít nhất cũng đã yên nghỉ chín nghìn năm, vì sự lỗ mãng của ta nên thi thể của bà ấy đã thay đổi”.

“Gặp cương thi cổ mộ chín nghìn năm mà tiền bối vẫn có thể sống sót trở về, vãn bối cũng hơi bất ngờ đấy”.

“Nhân quả báo ứng”, Thiên Linh Lão Tổ cười lắc đầu: “Sợi tóc đó đã đi theo lão phu gần một nghìn năm, không ngừng ăn mòn sinh khí của ta, năm tháng lâu dài hao tổn đạo căn, ta từng nghĩ đến việc tiêu diệt nó nhưng không làm được, nếu không vì ta có tu vi Chuẩn Thánh Vương thì đã hoá thành cát bụi lâu rồi”.

“Nếu vãn bối không tới xin quân cứu viện thì không lâu nữa tiền bối cũng sẽ đi tìm Cô Lâu Lão Tổ liều mình một lần phải không?”, Diệp Thành cất tiếng ung dung, đầy ẩn ý sâu xa, hơn nữa hắn tin rằng Thiên Linh Lão Tổ có thể hiểu được.

“Đúng như ngươi nói”, Thiên Linh Lão Tổ mỉm cười, không phủ nhận: “Thọ nguyên của ta không còn nhiều, không lâu nữa sẽ về với đất mẹ, sau khi ta chết sao Cô Lâu Lão Tổ có thể buông tha cho nhà Thiên Linh, dù sao cũng phải chết, thà rằng kéo Cô Lâu Lão Tổ xuống hoàng tuyền cùng, để ông ta khỏi gây chuyện nữa”.

“Tiền bối tin chắc vãn bối có thể tiêu diệt được ông ta đến vậy sao?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Linh Lão Tổ.

“Ngươi không đơn giản”, Thiên Linh Lão Tổ cười: “Lão phu không chắc ngươi có thể tiêu diệt được Cô Lâu Lão Tổ không, nhưng ta sẽ âm thầm đi theo ngươi, đến khi ngươi liều chết chiến đấu với ông ta mà bị thương nặng, ta sẽ ra tay không do dự, hoàn thành nốt chuyện ngươi chưa hoàn thành, kéo ông ta xuống hoàng tuyền cửu u”.

“Vãn bối có thể hiểu rằng tiền bối đang lợi dụng vãn bối không?”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Là một người sắp chết, vì sự truyền thừa của gia tộc, ta có thể làm tất cả những gì có thể, thậm chí là trái với đạo nghĩa, lợi dụng vãn bối đánh tiên phong giúp ta”, Thiên Linh Lão Tổ rất thẳng thắn, chí ít ông ta có thể thẳng thắn đối mặt với âm mưu xấu xa bẩn thỉu của mình, nói ra như vậy ngược lại cũng quang minh lỗi lạc.

“Vãn bối hiểu được”, Diệp Thành lấy bình rượu ra: “Nếu là vãn bối, vãn bối cũng sẽ đi theo con đường của tiền bối, chúng ta đều có người cần bảo vệ, dù cách để bảo vệ ấy có dơ bẩn thế nào”.

“Đã biết là ta lợi dụng ngươi rồi, ngươi còn muốn liều mạng với Cô Lâu Lão Tổ nữa không?”

“Liều mạng thì không đến mức, ông ta không đánh lại được vãn bối”, Diệp Thành nở nụ cười, thản nhiên nhún vai.

“Ta thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin nữa”, Thiên Linh Lão Tổ bật khỏi: “Nhưng dù vậy, ta cũng vẫn sẽ đi theo ngươi, mục đích của chúng ta giống nhau, đều là tiêu diệt Cô Lâu Lão Tổ, ta đã sắp chết rồi nhưng vẫn còn một vài công dụng, hay để ta đánh tiên phong thay ngươi đi”.

“Tiền bối đừng bi quan như vậy, vãn bối có cách chữa trị vết thương cho người”.

“Thật sao?”, Thiên Linh Lão Tổ chợt quay đầu, đôi mắt già nua ảm đạm cũng sáng lên.

“Thương thế của tiền bối xuất phát từ sợi tóc kia, tuy nghiêm trọng hơn đạo thương nhưng lại dễ trị hơn đạo thương nhiều”, Diệp Thành mỉm cười, lấy tiên hoả ra, ngọn lửa màu vàng sáng rực lơ lửng trong lòng bàn tay.

Thấy Diệp Thành điều khiển ngọn lửa, đôi mắt phát sáng của Thiên Linh Lão Tổ lại nhanh chóng tối đi: “Lão phu đã thử nhiều lần lắm rồi, dùng chân hoả không có tác dụng”.

“Cấp bậc chân hoả đương nhiên không có tác dụng”, Diệp Thành cười khẽ, cho tiên hoả bao quanh nguyên thần của Thiên Linh Lão Tổ, Cửu Võ Tiên Viêm của Tiên Võ Đế Tôn là tiên hoả chí dương, mà sợi tóc kia là vật của người chết nên thuộc về chí âm, chí dương với chí âm trời sinh tương khắc.

“Thôi tuỳ ngươi, cứ thử đi vậy”, Thiên Lang Tông cười ôn hoà nhưng không ngăn cản: “Đừng lâu quá, Dương Trần Tinh của ngươi đang bị bao vây, sơ suất một chút thôi là sẽ bị công phá ngay”.

“Cả đi cả về cũng chỉ ba canh giờ, vẫn kịp”, Diệp Thành cười nhạt: “Trị thương cho tiền bối cũng không lâu lắm, một canh giờ là đủ, xong chuyện chúng ta cùng nhau ra trận”.

“Ngươi lạc quan thật đấy”.

“Thử một lần cũng không vấn đề gì, biết đâu lại chữa được?”
Chương 1817: Điểm binh đánh trống trận

Trước sự kiên trì của Diệp Thành, Thiên Linh Lão Tổ chỉ cười hiền hoà, không cho rằng hắn có thể chữa được cho mình.

Diệp Thành mỉm cười, không giải thích thêm, hắn tự tin có thể luyện hoá được sợi tóc đó giúp Thiên Linh Lão Tổ, không có dùi kim cương, hắn cũng chẳng dám đục đồ sứ.

Còn chuyện huyết chiến với Cô Lâu Lão Tổ, hắn cũng không nói quá.

Khi giải trừ lời nguyền của Si Mị, huyết mạch, đạo tắc của hắn đều đã lột xác dưới sự gia trì của sức mạnh luân hồi, sức chiến đấu tăng lên, hơn nữa còn mở được Tiên Luân Thiên Chú, không có lý do gì không giải quyết được Chuẩn Thánh Vương.

Hắn không vội, thời gian cũng không quá gấp.

Dành nhiều thời gian hơn để chữa lành thương thế cho Thiên Linh Lão Tổ rồi dẫn một Chuẩn Thánh Vương hoàn hảo tới đó mới đủ vốn liếng.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành đã ngự động tiên hoả bao quanh sợi tóc đó, khí huyết dâng lên, mạnh mẽ luyện hoá.

Sợi tóc đó không yên, khí tịch diệt lộ rõ, điên cuồng phản kháng, phá được phong cấm của tiên hoả.

Vì sợi tóc phản phệ nên vẻ mặt Thiên Linh Lão Tổ trở nên đau đớn, nhưng trong đôi mắt già nua lại hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm tiên hoả mà Diệp Thành đang điều khiển: “Không phải chân hoả, là tiên hoả”.

Nói xong Thiên Linh Lão Tổ thở hổn hển, giờ đây ông ta đã hiểu ý trong lời nói lúc trước của Diệp Thành, cấp bậc chân hoả đương nhiên không có tác dụng, nhưng cấp bậc tiên hoả thì lại là chuyện khác.

Thực tế chứng minh tiên hoả đúng là có hiệu quả hơn chân hoả, vì sợi tóc ấy đang được luyện hoá đến mức tối đa.

Hửm?

Nhìn một lúc, mắt Thiên Linh Lão Tổ sáng lên, ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thuần mà dồi dào đang truyền vào trong cơ thể, mạnh mẽ tẩy luyện huyết mạch của mình, khiến cho toàn thân ông ta đều có màu vàng sáng rực.

Hoang Cổ Thánh Thể?

Thiên Linh Lão Tổ chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin, với nhãn giới của Chuẩn Thánh Vương mà lúc trước ông ta cũng không thể nhìn ra Diệp Thành còn có huyết mạch bá đạo thế này, không ngờ lại là Thánh thể!

Ánh mắt Thiên Linh Lão Tổ lộ ra ý tứ sâu xa, không cần hỏi ông ta cũng đoán được Diệp Thành chính là người độ kiếp đêm đó.

Mà người náo loạn Cô Lâu Vương Điện, khiến cho toàn quân Cô Lâu Vương Điện đuổi giết khắp tinh không trong đêm cũng chắc chắn là hắn.

Không nhìn ra, đúng là không nhìn ra!

Lòng Thiên Linh Lão Tổ không thể bình lặng, đến giờ phút này ông ta mới thực sự tin rằng Diệp Thành có thực lực để tiêu diệt Chuẩn Thánh Vương, có thể trốn thoát khỏi Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng sức chiến đấu này thôi đã kém hắn rồi.

Hắn đúng là quý nhân trời cao sắp đặt cho nhà Thiên Linh ta!

Cơn sốc qua đi, Thiên Linh Lão Tổ mỉm cười, khuôn mặt già nua cũng trong thoáng chốc trẻ hơn vài tuổi.

Diệp Thành vẫn im lặng, vừa điều khiển tiên hoả luyện hoá sợi tóc ấy, vừa dùng bản nguyên Thánh thể tẩy luyện huyết mạch cho Thiên Linh Lão Tổ, chỉ mong có thể nâng cao sức chiến đấu cho ông ta trong thời gian ngắn.

Trên đỉnh núi chìm vào yên tĩnh.

Dưới núi, Thánh chủ Thiên Linh, các lão bối và Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi đều đang chờ đợi, không biết lão tổ và Diệp Thành ở trên núi nói chuyện gì, họ không biết Dương Trần Tinh đang đánh trận sao?

Không biết đến lúc nào, mọi người nhìn thấy một tia thần hồng chói lọi từ trên đỉnh núi bay vút lên trời, xuyên qua thiên địa.

Sau đó một uy áp cường hãn lăng thiên giáng xuống, nghiền ép chấn động hư thiên khiến lòng người run sợ, đó là uy áp mạnh mẽ của Chuẩn Thánh Vương, cả nhà Thiên Linh không ai có thể ngăn nổi.

Thế này là…

Thánh chủ Thiên Linh, các lão bối cùng mọi người trong nhà Thiên Linh đều chấn động, đó là uy áp của Thiên Linh Lão Tổ, nặng tựa như núi, thậm chí còn hơn cả trạng thái đỉnh phong của Thiên Linh Lão Tổ năm xưa.

“Điểm binh! Đánh trống trận!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên đỉnh núi vọng lại lời nói của Thiên Linh Lão Tổ, hư ảo mà uy nghiêm.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy hai bóng người bay ra khỏi tiên sơn nhà Thiên Linh, một là Diệp Thành, một là Thiên Linh Lão Tổ, tốc độ cực nhanh, vụt đi như thần mang, tốc độ của hai người có thể nói là tương đương nhau.

Sợi tóc đó được luyện hoá, thương thế của Thiên Linh Lão Tổ đã được chữa lành, huyết mạch lại được bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành tẩy luyện, sức chiến đấu còn hơn cả trạng thái đỉnh phong năm xưa, đương nhiên là phải đi tìm Cô Lâu Lão Tổ tính sổ.

Thấy Diệp Thành và Thiên Linh Lão Tổ rời đi, phía Thánh chủ Thiên Linh ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại.

“Đánh trống trận!”

Thánh chủ Thiên Linh bước lên trời, mặc áo giáp lên, khí thế áp đảo bốn phương.

Ngay lập tức, tiếng trống trận dài mà uy nghiêm vang vọng khắp đất trời, cao thủ của gia tộc Thiên Linh từ tứ phương tụ lại, xếp thành từng đội ngũ hình vuông, đứng chật kín hư thiên bốn hướng, tựa đại dương bao phủ trời xanh.

Mọi người đều chiến huyết sục sôi, bao năm qua do lão tổ bị thương nên gia tộc Thiên Linh luôn bị Cô Lâu Vương Điện chèn ép, rất nhiều người của gia tộc đã chết thảm trong tay Cô Lâu Vương Điện, mỗi tiên sơn của chúng đều được dựng lên từ những bộ xương khô, đó đều là người của nhà Thiên Linh, thảm thương biết nhường nào!

Bây giờ thương thế của lão tổ đã lành, sức chiến đấu còn hơn cả thời kỳ đỉnh phong trước đây, nhà Thiên Linh đương nhiên phải đánh trả, đòi lại nợ máu cho những người thân đã chết của mình, tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện.

“Đi!”

Thánh chủ Thiên Linh nhìn quanh bốn phía rồi xuất phát đầu tiên, những bóng người đông nghịt phía sau cũng đi theo, hoặc là cưỡi mây đạp gió, hoặc là ngự kiếm phi thiên, hoặc là cưỡi trên linh thú, số lượng lên đến gần một triệu, thế trận cực kỳ khổng lồ, khí thế nối liền, thiên địa hỗn loạn.

Động tĩnh lớn như vậy nên vừa ra khỏi cổ tinh đã thu hút sự chú ý của tứ phương, bất cứ ai nhìn thấy đều biến sắc.

“Nhà Thiên Linh làm gì vậy?”

“Đến Dương Trần Tinh cứu viện à?”

“Trăm nghìn năm rồi, cuối cùng gia tộc Thiên Linh và Cô Lâu Vương Điện cũng khai chiến sao?”

Trong những âm thanh kinh ngạc, mỗi cổ tinh đều có bóng dáng bay ra, đó là quân đội tu sĩ hàng thật giá thật.

Họ là đồng minh của gia tộc Thiên Linh được nhà Thiên Linh triệu hồi, số lượng đông đảo.

Nhiều đến nỗi đại quân nhà Thiên Linh đi tới đâu là lại có quân đội tu sĩ gia nhập, đội hình đã từ gần một triệu tăng lên ba triệu, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng.

Bên kia, gia tộc Long Ngũ ở Dương Trần Tinh.

Đại quân Cô Lâu Vương Điện vẫn đang điên cuồng bắn phá kết giới hộ sơn, kết giới hộ sơn của gia tộc Long Ngũ kiên cố cũng dần trở nên yếu đi dưới sự tấn công ồ ạt không ngừng nghỉ của Cô Lâu Vương Điện.

Gia tộc Long Ngũ từ lão tổ đến tiểu bối đều tỏ ra kiên quyết, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đến chết.

Lúc này, cả những người chuyển kiếp của Đại Sở cũng đã cầm sát kiếm lên.

Kiếp này họ là người của tinh vực này, bị Cô Lâu Vương Điện hành hạ đã lâu, nợ máu cuồn cuộn ngất trời, kiếp trước ở Đại Sở đến Thiên Ma xâm lược còn chẳng sợ, sao họ lại sợ Cô Lâu Vương Điện!

Tuy nhiên trong dãy tiên sơn này không phải ai cũng đã sẵn sàng đại chiến bằng cả tính mạng, vẫn có kẻ không đáng tin cậy đang cất tiếng chửi bới, chính là con lừa khốn nạn Kỳ Vương.

Người của gia tộc Long Ngũ mặc kệ, Long Ngũ cũng đã giải trừ cấm chế cho con lừa đó từ lâu.

Kỳ Vương muốn chạy thoát nhưng không chạy nổi! Bên ngoài núi là quân Cô Lâu Vương Điện, nó chắc chắn rằng nếu mình xông ra sẽ bị bắn phá không còn mảnh vụn chỉ trong chốc lát.

“Tới rồi!”

Long Ngũ đứng trên đỉnh núi bất giác nở nụ cười, dường như đã thông qua bí thuật Thái Hư thấy được quân đội tu sĩ với số lượng đông đảo từ tứ phương đang tiến đến, đội hình cao thủ cực kỳ hiếm thấy.

Lão tổ gia tộc Long Ngũ nghe nhưng không hiểu, tuy tu vi của ông ta mạnh hơn Long Ngũ nhưng cảm tri lực lại kém xa.

Hửm?

Bên ngoài ngọn núi, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện vẫn đang chỉ huy bắn phá kết giới dường như cảm nhận được có gì đó không ổn bèn quay đầu nhìn thiên tiêu, tim đập thình thịch, có một dự cảm không lành.

“Giết!”

Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh băng mà uy nghiêm vang vọng khắp Dương Trần Tinh, không gian hư vô bị chém mở, Thánh chủ Thiên Linh mặc áo giáp xông ra đầu tiên, theo sau ông ta là vô số người.

Ầm!

Hư thiên sụp đổ, có lẽ là không chịu nổi uy áp của những cao thủ này.

Đội hình của đại quân Thiên Linh rất đông, hơn năm triệu người, chỉ riêng Thánh Nhân đã không thể đếm xuể, Chuẩn Thánh cũng hơn một nghìn, chật kín hư thiên, phủ khắp đại địa.

Cô Lâu Vương Điện đã bao vây tiên sơn của gia tộc Long Ngũ, còn họ thì bao vây đại quân của Cô Lâu Vương Điện.

Thế này là…

Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không biết quân đội tu sĩ đông nghịt này từ đâu tới, còn là do nhà Thiên Linh dẫn đầu, bọn họ định khai chiến với Cô Lâu Vương Điện sao? Hoàn toàn trở tay không kịp.

Thế này là…

Lão tổ và các trưởng lão của gia tộc Long Ngũ cũng sững sờ, không dám tin những gì mình nhìn thấy, vì một gia tộc nhỏ bé của mình mà gia tộc Thiên Linh lại cầm quân tới đây, ai mà có thể diện lớn lớn đến vậy?
Chương 1818: Cuộc chiến của hai lão tổ

“Tốc chiến tốc thắng!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của gia tộc Long Ngũ, năm triệu tu sĩ bên ngoài núi đã nhấn chìm đại quân Cô Lâu Vương Điện.

“Giết!”

Long Ngũ cầm long kiếm trong tay rồi cũng lao ra khỏi tiên sơn, theo sau là Tiêu Phong và Phục Linh, cùng với rất nhiều người chuyển kiếp cường hãn, ai tu vi yếu thì ở lại, không ra ngoài tự tìm chỗ chết.

“Giết!”

Lão tổ của gia tộc Long Ngũ cũng dẫn theo cao thủ của gia tộc xông ra, nếu đã khai chiến thì sẽ không chết không dừng.

“Giết!”

Đồng minh của gia tộc Long Ngũ đang theo dõi lúc này cũng xông đến từ mọi hướng, họ đã nhìn ra nhà Thiên Linh và Cô Lâu Vương Điện đã khai chiến, có nhà Thiên Linh dẫn đầu, còn sợ gì nữa?

Trận đại chiến rất khốc liệt, dưới sự đàn áp tuyệt đối, đại quân Cô Lâu Vương Điện liên tiếp hoá thành tro tàn.

Đây là chiến tranh, mạng người như cỏ rác, dù là Thánh Nhân và Chuẩn Thánh cũng không ngừng bị nhấn chìm dưới bóng người như thuỷ triều, không ngừng bị nuốt chửng hoá thành tro bay, bị đánh không còn sức đánh trả.

Một trận chiến tranh không có gì hồi hộp thì cũng sẽ có kết cục không ngoài dự đoán.

Đại quân Cô Lâu Vương Điện bao vây tấn công gia tộc Long Ngũ chỉ có vài trăm nghìn người, mà đại quân Thiên Linh bao vây đại quân Cô Lâu Vương Điện lại có tới gần bảy triệu người, chiến đấu chưa đầy ba phút đã kết thúc.

Kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện ở đây đã hoàn toàn bị tiêu diệt, không một ai có thể may mắn sống sót, tất cả đều đã hoá thành cát bụi lịch sử.

Đám người này đến chết cũng vẫn buồn bực, cứ tưởng phá được kết giới là có thể bắt vài nữ tu của gia tộc Long Ngũ về chà đạp, ai ngờ lại có kết cục này, bị bao vây tấn công đến chết.

“Đi!”

Thánh chủ Thiên Linh hét lớn một tiếng, gần bảy triệu tu sĩ lần lượt lên trời, đi thẳng tới Cô Lâu Tinh.

Tin tức ở đây khi truyền về Cô Lâu Vương Điện, cả đại điện đều bị sốc.

“Khốn kiếp!”

Cô Lâu Lão Tổ giận tím mặt, bay ra khỏi tiên sơn với vẻ mặt hung tợn gớm ghiếc, nếu gia tộc Thiên Linh đã dẫn đầu thì đương nhiên ông ta phải đến gia tộc Thiên Linh để tàn sát, giải toả nỗi hận trong lòng mình.

Nhưng ông ta mới bay ra khỏi tiên sơn chưa bao lâu đã chợt dừng lại, nheo mắt nhìn về một hướng trên hư thiên, vì ông ta cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ cùng cấp bậc với mình đang chậm rãi tới gần.

“Cô Lâu đạo hữu đang vội đi đâu vậy?”, giọng nói huyền ảo vang lên, nhàn nhạt vô cảm, Thiên Linh Lão Tổ hiện thân từ xa, thân hình lúc hư ảo, lúc chân thực.

“Là ngươi”, thấy Thiên Linh Lão Tổ, khuôn mặt dữ tợn của Cô Lâu Lão Tổ chợt vặn vẹo như ác ma Cửu U.

“Ân oán giữa ngươi và ta, ân oán giữa Cô Lâu Vương Điện và nhà Thiên Linh giải quyết một thể luôn đi”, Thiên Linh Lão Tổ hờ hững nói, khí thế và sát khí cùng dâng lên: “Trận chiến này lão phu đã chờ trăm nghìn năm rồi, hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi để tế lễ những người đã khuất của nhà Thiên Linh, nợ máu phải trả bằng máu”.

“Ngông cuồng”, Cô Lâu Lão Tổ tức giận bay lên trời, một chưởng đẩy ra Cô Lâu huyết hải.

Thiên Linh Lão Tổ không nói gì, đáp trả lại bằng đòn tấn công mạnh nhất, một tay diễn hoá thần thông đẩy ra một dài tinh hà, dung hợp trăm nghìn bí thuật, đạo tắc, mạnh như một ngọn núi khổng lồ.

Tinh hà và Cô Lâu huyết hải va chạm, nuốt chửng lẫn nhau, thương khung bị nghiền nát rung lên kịch liệt, hư thiên hỗn loạn, đều là tu sĩ Chuẩn Thánh Vương, một đòn bằng tay không của hai người không phân cao thấp.

Lúc này Cô Lâu Lão Tổ mới nheo mắt, dường như đã nhìn ra sức chiến đấu đỉnh phong của Thiên Linh Lão Tổ đã trở lại.

Ông ta không hiểu, rõ ràng Thiên Linh Lão Tổ đang bị thương, nó đã quấn lấy ông trăm nghìn năm nay không thể hồi phục, một Chuẩn Thánh Vương với thọ nguyên sắp hết nhưng bây giờ lại khí huyết dồi dào, sức sống tràn trề, hiển nhiên là vết thương đã được chữa lành, mà sức chiến đấu còn hơn cả thời kỳ đỉnh phong năm xưa.

Chuyện gì đã xảy ra! Cô Lâu Lão Tổ cắn răng nghiến lợi.

Bao năm qua ông ta không hề xâm lược gia tộc Thiên Linh, chỉ sợ bậc Chuẩn Thánh Vương là Thiên Linh Lão Tổ này, biết thọ nguyên của ông sắp hết, sợ ông chạy tới liều mạng với mình nên ông ta vẫn đang chờ, chờ Thiên Linh Lão Tổ quy tịch sẽ tiêu diệt nhà Thiên Linh, nhưng bây giờ lại chờ được kết cục này.

Cô Lâu Lão Tổ càng nghĩ càng phẫn nộ, biết trước thế này ông ta đã sát phạt tới trước, không cho đối phương cơ hội hồi phục.

Thiên Linh Lão Tổ lại xông tới, tung ra thần thông đỉnh phong, đó là đại thuật sát sinh không chết không chịu thôi.

Cô Lâu Lão Tổ vẻ mặt hung tợn, đầu mày hiện ra thần văn Cô Lâu cổ, công kích Thiên Linh Lão Tổ.

Ầm! Bùm!

Cuộc chiến lập tức nổ ra, trận tranh đấu cấp bậc Chuẩn Thánh Vương với cảnh tượng cực kỳ hoành tráng, hào hùng.

Thiên địa nứt lìa, không chịu nổi uy áp của hai người, cũng không chịu được dư âm ảnh hưởng từ trận chiến của bọn họ.

Có thể thấy cùng là Chuẩn Thánh Vương nhưng sức chiến đấu của Cô Lâu Lão Tổ yếu hơn Thiên Linh Lão Tổ một chút, tuy thần thông bí thuật cường hãn, mang theo uy năng trảm thiên diệt địa nhưng không thể khiến Thiên Linh Lão Tổ bị thương.

Trận chiến giữa hai người diễn ra gay cấn, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện trong tiên sơn Cô Lâu theo dõi trận chiến mà tái mặt.

Dù Cô Lâu Lão Tổ hay cao thủ của Cô Lâu Vương Điện đều không nhận ra rằng có người đã lén lẻn vào trong tiên sơn Cô Lâu, thân pháp quỷ quái khó lường, phá vỡ kết giới hộ sơn, lẻn vào không gian.
Chương 1819: Hoa sen sinh mệnh

Người đó tất nhiên là Diệp Thành, lúc trước hắn đã bàn với Thiên Linh Lão Tổ, phân chia công việc rõ ràng: Cô Lâu Lão Tổ giao cho Thiên Linh Lão Tổ, còn Diệp Thành hắn phụ trách lẻn vào tiên sơn, phá vỡ trận cước kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện, chờ đại quân Thiên Linh tới tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện.

Thủ đoạn ẩn mình của Diệp Thành rất cao minh, lại thêm Chu Thiên Diễn Hoá gia trì, không phải Chuẩn Thánh Vương thì không không thể phát hiện ra.

Nhưng vấn đề là Chuẩn Thánh Vương duy nhất của Cô Lâu Vương Điện đang chiến đấu với Thiên Linh Lão Tổ ở bên ngoài núi nên mới tạo cơ hội cho hắn lẻn vào mà không ai phát hiện.

Tới Cô Lâu Vương Điện lần nữa, có thể nói là Diệp Thành đã quen cửa quen nẻo.

Diệp Thành dừng lại ở không gian hư vô, mở Tiên Nhãn nhìn quanh bốn phía, dễ dàng tìm thấy vị trí trận cước kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện, ngoài ra còn có rất nhiều công kích pháp trận và hư thiên tuyệt sát trận, số lượng vô cùng nhiều, đến hắn nhìn thấy mà da đầu cũng tê dại.

Sau khi nhớ hết tất cả vị trí trận cước, hắn mới cất bước đi thẳng đến nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện.

Lần trước tới đây hắn đã phát hiện nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện tràn đầy tinh khí, còn có dị tượng, chắc chắn là có bảo vật, hơn nữa còn là đại bảo bối, rảnh rỗi không làm gì, tìm được thì cứ tìm.

Hửm?

Hắn đang đi trong không gian, bất giác dừng lại, quay đầu nhìn về một tiên sơn.

Tiên sơn đó có thể nói là nguy nga hùng vĩ, cao ngất tận trời, điều đáng sợ là đó là một ngọn núi lớn được dựng lên từ từng chiếc đầu lâu, núi cao hơn tám nghìn trượng, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy.

Phải giết bao nhiêu người mới làm được điều này đây! Ít nhất cũng không dưới mười triệu người, ngay cả Diệp Thành cũng kinh hãi.

Diệp Thành đưa tay chạm nhẹ vào ngọn núi đầu lâu ấy, trong những người chết oan này có lẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn còn chưa kịp đưa họ về quê hương.

Nợ máu trả bằng máu, Diệp Thành lạnh giọng nói thầm trong lòng rồi lại cất bước, đi vào nơi sâu trong tiên sơn.

Không lâu sau, một hồ nước tiên quang lấp lánh hiện ra trước mắt hắn.

Nhưng Diệp Thành nhìn ra được bảo vật không phải hồ nước này mà là một đoá sen xanh ở giữa hồ, chỉ cao bằng một em bé sơ sinh, có ánh sáng rực rỡ, dù là cành hoa hay lá sen cũng đều phát ra ánh sáng lấp lánh trong suốt, dị tượng lộng lẫy đan xen, cực kỳ huyền ảo.

Không ngờ lại là hoa sen sinh mệnh!

Diệp Thành hai mắt sáng ngời, dường như đã nhìn ra đoá sen xanh đó là gì, là thần dược kéo dài sinh mệnh, có tác dụng nhất với người thọ nguyên sắp hết, luyện hoá vào cơ thể có thể kéo dài thêm năm trăm năm tuổi thọ.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là bảo vật của Cô Lâu Vương Điện lại là hoa sen sinh mệnh, đây có thể coi là một bảo vật vô giá.

Hoa sen sinh mệnh có thể kéo dài tuổi thọ, có ích cho người sắp hết thọ nguyên, với hắn đương nhiên cũng có ích.

Cuộc hành trình này hắn đã sử dụng Thiên Chiếu nhiều lần, đó là cấm thuật phải hiến tế thọ nguyên mới kích hoạt được, đã tiêu hao rất nhiều thọ nguyên của hắn, dùng hoa sen sinh mệnh kéo dài thọ nguyên là thích hợp nhất.

Dời mắt khỏi hoa sen sinh mệnh, Diệp Thành nhìn quanh hồ nước.

Cô Lâu Lão Tổ rất coi trọng hoa sen sinh mệnh này, đặt rất nhiều cấm chế trận văn xung quanh hồ.

Ngoài ra, bốn phía Đông Tây Nam Bắc còn có bốn cao thủ của Cô Lâu Vương Điện canh gác, tu vi đều là Chuẩn Thánh, dù bên ngoài núi đang đại chiến nhưng ông ta cũng không cho họ rời khỏi hồ nước một bước.

Diệp Thành cười nhạt, đi lại trong không gian, lẳng lặng di chuyển đến chỗ Chuẩn Thánh phía Đông.

Đến khi cách Chuẩn Thánh đó ba trượng hắn mới lấy kiếm Xích Tiêu ra, tiếng kiếm ngân vang lên.

“Ai?”

Chuẩn Thánh đó có tinh thần cảnh giác rất cao, có vẻ đã cảm nhận được sát khí.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp hành động thì kiếm của Diệp Thành đã tới, đâm xuyên qua đầu mày của hắn ta một cách nhanh gọn lẹ, máu bắn tung toé, hắn ta lập tức bị tuyệt sát, nguyên thần cũng không tránh được số phận bị tiêu diệt.

“Ai?”

Ba Chuẩn Thánh còn lại biến sắc, đứng lên đồng loạt ra tay về phía này.

Không gian đó sụp đổ, tuy ba Chuẩn Thánh mạnh nhưng cũng không ép được Diệp Thành đi ra, vì khi bọn họ ra tay, hắn đã sử dụng Thúc Địa Thành Thốn di chuyển tới nơi khác.

Phụt!

Một dòng máu nóng bắn ra, Chuẩn Thánh phía Nam bị Diệp Thành chém đầu, cũng là một đòn tuyệt sát.

Lần này hai Chuẩn Thánh còn lại sợ rồi, khuôn mặt trắng bệch, chỉ trong vòng một giây mà hai Chuẩn Thánh đã bị tuyệt sát, mà bọn họ còn chẳng nhìn thấy người ra tay ở đâu.

“Cứu!”

Vào thời khắc nguy cấp, một Chuẩn Thánh bắn ra một tia tiên quang, kêu gọi kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện.

Chỉ là ước mong đẹp đẽ, hiện thực tàn khốc, tiên quang của hắn ta vừa mới bắn ra, còn chưa bay đi đã bị một kiếm của Diệp Thành tuyệt sát, nguyên thần chân thân cũng bị chém ngay tức khắc.

“Lão tổ cứu con với!”

Chuẩn Thánh cuối cùng lập tức hét lên, nhưng vừa cất tiếng đã bị giết ngay, hồn bay phách tán.

Sau khi giết bốn Chuẩn Thánh, Diệp Thành tung một chưởng phá vỡ cấm chế của hồ nước.

Quyền này của hắn động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của cao thủ Cô Lâu Vương Điện, bốn hướng đều có người xông đến.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, miệng đỉnh hướng xuống hút sạch toàn bộ hồ nước, đương nhiên cũng bao gồm cả hoa sen sinh mệnh, cả hồ nước bây giờ chỉ còn lại một cái hố.

“Kẻ nào!”

Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện chạy đến, bốn phía đều là những tiếng hét dữ dội, khi thấy bốn Chuẩn Thánh bảo vệ hoa sen sinh mệnh đều đã bị giết, mà hồ nước cũng cạn sạch, trong chốc lát bọn họ liền hiểu ra có chuyện gì, có người đã nhân lúc Cô Lâu Lão Tổ và Thiên Linh Lão Tổ đấu pháp mà trà trộn vào!

Chỉ là nơi đây trống không, chẳng có ai cả, rốt cuộc kẻ nào đã ra tay!

“Phong cấm vùng thiên địa này ngay!”

Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện vẫn phản ứng nhanh nhất, tiếng quát vang dội chư thiên, ông ta chắc chắn kẻ đột nhập vẫn đang trốn ở một góc nào đó trong thiên địa này nên mới hạ lệnh phong cấm để bao vây kẻ đó.
Chương 1820: Trận đài trung tâm

Cô Lâu Thánh Nhân vừa dứt lời mọi hướng lập tức đều có người ra tay, tế ra kết giới, bao phủ vùng thiên địa này.

Kết giới này rất bá đạo, vừa có thần lực phong cấm vừa có uy lực huỷ diệt, không gian bán kính tám mươi nghìn trượng đều sụp đổ, khiến Diệp Thành vừa định thoát thân đã bị ép phải ra ngoài.

Thật ngượng ngùng!

Diệp Thành đứng vững lại, chạy chậm là bị bao vây ngay!

“Giao ra đây!”

Cô Lâu Thánh Nhân giận dữ quát lên, ánh sáng hung tợn lộ ra trong mắt, ông ta lấy Thánh kiếm bản mệnh ra, sẵn sàng bắt lấy Diệp Thành bất cứ lúc nào.

Cũng giống như ông ta, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện ở tứ phía cũng đã lấy sát khí ra, hàng trăm sát trận đồng thời khôi phục uy năng nhắm vào Diệp Thành, hoa sen sinh mệnh là bảo vật của Cô Lâu Vương Điện, sao có thể để mất?

“Không có!”

Diệp Thành làm như không có chuyện gì, hà hơi vào kiếm Xích Tiêu rồi lấy tay áo lau kiếm, đúng là dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi.

“Tự tìm đường chết!”

Cô Lâu Thánh Nhân nổi trận lôi đình, bước vào kết giới, bàn tay khô ráp xoè ra muốn bắt lấy Diệp Thành.

Diệp Thành cười khẩy, không lùi mà tiến, vung cánh tay lên, tiên quang phất ra mang theo khí hỗn độn đặc quánh, mỗi làn khí đều nặng như núi, không gian vừa mới khép lại đã lại nứt ra từng chút.

Nét mặt Cô Lâu Thánh Nhân thay đổi hoàn toàn, ông ta lập tức bị nhấn chìm tại chỗ, khi lao ra được thì người đã bê bết máu.

Thấy thế, cao thủ của Cô Lâu Vương Điện ở bốn phương đều chấn động biến sắc, không biết Diệp Thành dùng thần thông gì mà một chiêu đã khiến một Thánh Nhân phải thê thảm đến vậy, rốt cuộc sức chiến đấu của hắn mạnh đến nhường nào?

“Giết, giết cho ta!”

Cô Lâu Thánh Nhân đầu tóc rối bù, khuôn mặt dữ tợn, gào thét như con chó điên.

Lập tức, mấy trăm sát trận đều bắn ra thần mang huỷ diệt, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện cũng sử dụng đại thuật sát sinh, hoặc là kiếm mang, hoặc là chưởng ấn, hoặc là pháp khí, bao trùm cả đất trời.

Lượng đòn công kích nhiều như vậy đến Diệp Thành cũng phải tạm lánh đi, trốn vào hố đen không gian.

Nhưng đòn công kích từ tứ phía không vì hắn biến mất mà dừng lại, hắn vừa trốn vào hố đen không gian thì những đòn công kích ấy dồn dập ập đến, vùng thiên địa này lập tức bị tàn phá nặng nề, chấn động quá mạnh khiến cho rất nhiều tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện bị ảnh hưởng, ầm ầm sập xuống.

Động tĩnh hung hãn như vậy khiến Cô Lâu Lão Tổ đang chiến đấu với Thiên Linh Lão Tổ bên ngoài núi cũng phải ngoái lại nhìn.

“Mẹ kiếp!”

Cô Lâu Lão Tổ đột nhiên quay người, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng ở nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện qua vô số ngọn núi, hoa sen sinh mệnh của ông ta đã bị cướp, đó là bảo vật kéo dài thọ nguyên mà ông ta chuẩn bị.

Ông ta muốn đi nhưng Thiên Linh Lão Tổ lại không cho ông ta cơ hội này, Thiên Linh Lão Tổ sát phạt tới, một kiếm dung hợp đạo tắc Chuẩn Thánh Vương, trảm thiên diệt địa, có thể coi là cực kỳ hung hãn, suýt thì giết được Cô Lâu Lão Tổ.

Cô Lâu Lão Tổ căm tức, kéo thân thể đẫm máu chạy đi.

Thiên Linh Lão Tổ sát khí ngút trời, cầm sát kiếm đuổi theo, một kiếm chém ra cả dải tinh hà bao la.

Chiến tranh lại tiếp tục, và còn khốc liệt hơn lúc trước.

Cô Lâu Lão Tổ bị chèn ép phát cáu, hoa sen sinh mệnh bị cướp, lại thêm cao thủ bao vây tấn công gia tộc Long Ngũ của Cô Lâu Vương bị tiêu diệt toàn bộ khiến ông ta thoáng chốc rơi vào trạng thái điên cuồng, tựa như kẻ mất trí.

Máu tươi nhuộm đỏ hư không, có của Cô Lâu Lão Tổ, cũng có của Thiên Linh Lão Tổ, Chuẩn Thánh Vương khi phát điên rất đáng sợ, với sức chiến đấu của Thiên Linh Lão Tổ mà cũng bị thương không nhẹ.

Cùng lúc đó, gần bảy triệu tu sĩ do Thánh chủ Thiên Linh dẫn đầu đã tới nơi, giống như một tấm màn đen che trời, lăng thiên giáng xuống, bao vây cả Cô Lâu Vương Điện, công kích pháp trận bày khắp hư thiên.

Nhìn thấy đội hình này, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện sợ hãi run lên, vội vàng hoảng loạn củng cố kết giới hộ sơn.

“Tấn công!”

Thánh chủ Thiên Linh hành động quyết đoán, tiếng hô như tiếng sấm, ông ta giương kiếm chỉ vào tiên sơn Cô Lâu.

Gần mười nghìn công kích pháp trận đồng thời thức tỉnh uy năng, tiên quang bay lượn tản ra khí tịch diệt đáng sợ, thần mang pháp trận tụ lại như biển, mang theo thần lực huỷ diệt, nhấn chìm tiên sơn Cô Lâu Vương Điện.

Nhưng kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện quá kiên cố, gần mười nghìn pháp trận cũng không thể làm nó rung chuyển dù chỉ một chút.

“Để ta!”

Diệp Thành bước ra từ hố đen không gian, một bước Thúc Địa Thành Thốn đi thẳng lên đỉnh núi mênh mang.

Trên đỉnh núi này có một trận đài khổng lồ cao tám trăm trượng, là trung tâm trận cước kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện, lúc trước hắn đã nhìn ra, nếu đã là trung tâm trận cước thì đương nhiên phải phá huỷ.

“Ngươi vẫn chưa chết!”

Cao thủ Cô Lâu Điện canh giữ trận đài trung tâm trận cước tỏ vẻ khó tin nhìn Diệp Thành, ông ta không biết Diệp Thành vẫn còn sống, cũng không biết Diệp Thành nhảy ra từ đâu, điều đáng nói là mục tiêu của hắn là trận đài, mục đích cuối cùng của hắn là phá vỡ kết giới hộ sơn từ bên trong.

“Giữ hắn lại!”

Kẻ mạnh của Cô Lâu Điện hét lên đầy thô bạo, ập đến như thuỷ triều, đã biết mục đích của Diệp Thành đương nhiên bọn chúng sẽ không để hắn được như ý muốn.

Trận đài trung tâm rất quan trọng, một khi bị phá huỷ thì uy lực của kết giới hộ sơn chắc chắn sẽ giảm mạnh, mà khi kết giới hộ sơn bị công phá thì Cô Lâu Vương Điện sẽ không thể trở mình.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom