• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1416-1420

Chương 1416: Truy đuổi

Xích Diệm Hùng Sư cực kỳ hung dữ, khả năng phòng ngự và tấn công đều áp đảo.

Chín vị Chuẩn Hoàng kia trông rất chật vật, tuy thần thông bí thuật của họ huyền diệu nhưng cũng không phá được lớp phòng ngự của Xích Diệm Hùng Sư, còn bị nó đánh cho bay ngược ra liên tục.

Diệp Thành quan sát thật kỹ, nhìn khu vực Xích Diệm Hùng Sư đang bảo vệ, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một dòng suối.

Dòng suối ấy trông không có gì nổi bật, nhưng cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Diệp Thành, trong dòng suối có càn khôn, dưới đáy dòng suối là một hồ nước chừng ba trượng, trong hồ nước có chứa chất lỏng màu trắng nhũ.

Linh nhũ Tiên Liên!

Hai mắt Diệp Thành sáng lên, dường như đã biết đó là thứ gì.

Hắn mới chỉ đọc được vài điều về linh nhũ Tiên Liên từ trong sách cổ, là linh vật quý hiếm của đất trời, là thần dược chữa bệnh, nếu dùng để luyện đan cũng là thần liệu vô giá.

Ở Đại Sở, có liên quan đến linh nhũ Tiên Liên đều chỉ là truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy bao giờ, bởi nó đã tuyệt chủng từ lâu. Sở dĩ Diệp Thành nhìn ra nó là linh nhũ Tiên Liên là do dị tượng từ chất lỏng màu trắng nhũ, hắn nhìn thấy trong làn nước đang phụt ra có một bông sen trắng đang từ từ nở rộ.

Ít nhất cũng bốn năm cân!

Diệp Thành ước lượng một chút, nếu sử dụng thì chắc chắn ám thương của hắn có thể lành lại rất nhiều.

Làm thôi!

Diệp Thành hít sâu một hơi, dời mắt khỏi dòng suối, lại lần nữa nhìn về trận chiến giữa Xích Diệm Hùng Sư và chin tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.

Xích Diệm Hùng Sư vẫn hung hãn như vậy, một mình đấu với chin tu sĩ Chuẩn Hoàng mà vẫn rất dũng mãnh, mỗi lần phun ngọn lửa màu đỏ ra đều có thể khiến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng bị thương, mà cơ thể dày dặn vững chắc của nó càng khiến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng tức điên, đánh thế nào cũng không phá được lớp phòng ngự.

Không ngờ lại là huyết mạch kỳ lân!

Mắt Diệp Thành loé lên, hắn đã nhìn ra manh mối, sở dĩ Xích Diệm Hùng Sư cường hãn như vậy là do trong cơ thể có huyết mạch kỳ lân, chẳng trách chín Chuẩn Hoàng cũng không phải đối thủ của nó.

Hắn lại dời mắt, lặng lẽ đi về phía trước trong không gian hư vô, tới gần dòng suối.

Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, không gian kiên cố, nếu đây là Đại Sở thì khi đám người này đánh nhau, mỗi lần va chạm chắc chắn sẽ khiến không gian sụp đổ, và hắn cũng sẽ bị ép ra khỏi không gian hư vô.

Đây chính là ưu điểm của hắn, Hư Không Huyễn Diệt của Thiên Tông thế gia không chỉ thiên về tuyệt sát mà còn có thể khống chế không gian.

Xích Diệm Hùng Sư và chín Đại Chuẩn Hoàng đang chiến đấu ác liệt, có ai ngờ rằng một tiểu tu sĩ cảnh giới Thiên lại dám chui vào miệng cọp trộm thức ăn, mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là hợp lực hạ gục Xích Diệm Hùng Sư, giải quyết được nó thì những chuyện còn lại đều dễ xử lý, và đương nhiên linh nhũ Tiên Liên cũng sẽ chia đều.

Bên này, Diệp Thành đã rón rén đi tới chỗ dòng suối.

Xích Diệm Hùng Sư không ngốc, nó đã đặt cấm chế bí mật trong dòng suối, không biết chín tu sĩ Chuẩn Hoàng kia tìm được bằng cách nào.

Tiếp theo, Diệp Thành không khách sáo nữa, hung hãn phá bỏ cấm chế, đổ toàn bộ linh nhũ Tiên Liên dưới đáy dòng suối vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, một giọt cũng không thiếu.

Ù!

Linh nhũ Tiên Liên bị cướp, dòng suối rung lên rồi ầm ầm nứt ra.

Ngay lập tức, Xích Diệm Hùng Sư đang thi triển thần uy chợt dừng lại, nhìn về phía này, thấy bảo vật đã bị cướp thì nổi trận lôi đình.

Khốn kiếp!

Chín tu sĩ Chuẩn Hoàng cũng tức giận, lúc trước bọn họ không để ý, không phát hiện có người trộm bảo vật ngay trước mắt mình.

Grừ!

Xích Diệm Hùng Sư căm tức rống lên rồi nhào tới, móng vuốt sư tử khổng lồ ập xuống.

Khoảng không gian lập tức nổ tung.

Diệp Thành rên lên một tiếng, bị đẩy ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu, trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt. Hắn đã đánh giá quá thấp Xích Diệm Hùng Sư, không ngờ nó lại có thể dễ dàng nhìn thấu Hư Không Huyễn Diệt, tìm được vị trí của hắn một cách chuẩn xác.

Chết đi!

Chín tu sĩ Chuẩn Hoàng đang nổi đoá cũng xông tới, hoặc là sát khí, hoặc là thần thông, tất cả đều bắn về phía Diệp Thành không có ngoại lệ.

Súc Địa Thành Thốn!

Đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngốc nghếch đứng lại chịu đòn, vào lúc chín tu sĩ Chuẩn Hoàng ra tay, hắn đã thi triển Thúc Địa Thành Thốn, trốn tới nơi cách đó hơn năm trăm trượng.

Hơn năm trăm trượng đã là cực hạn của hắn, vẫn là lý lẽ đó, nơi đây là Chư Thiên Vạn Vực, không gian kiên cố hơn Đại Sở, ở Đại Sở hắn có thể thi triển Thúc Địa Thành Thốn cả mười nghìn trượng, nhưng ở đây hắn chỉ di chuyển được năm trăm trượng.

Nhưng năm trăm trượng cũng đủ để hắn tránh đòn tuyệt sát của chín tu sĩ Chuẩn Hoàng rồi.

Đứng lại!

Một ông lão áo bào tím hừ lạnh, bước một bước tới nơi, bàn tay to khổng lồ giáng xuống.

Dịch Thiên Hoán Địa!

Diệp Thành thầm niệm pháp môn trong lòng, hoán đổi vị trí với đá ngầm cách đó ba trăm trượng, bí pháp biến đổi không gian này hắn cũng đã lĩnh ngộ rất kỹ, một trăm năm trong hố đen không gian không phải hắn không cố gắng làm một việc gì, tuy chưa được thuần thục bằng Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên nhưng cũng coi như đã ngộ ra chan đế.

Ầm!

Sau một tiếng nổ lớn, đá ngầm mà Diệp Thành dịch chuyển tới bị một chưởng của ông lão áo tím phá vỡ.

Chết tiệt!

Ông lão áo tím tức điên, ngự thiên đuổi theo, tám tu sĩ Chuẩn Hoàng khác cũng nổi cơn tam bành, ai nấy đều cầm vũ khí đuổi theo Diệp Thành.

Grào!

Xích Diệm Hùng Sư cũng lao nhanh tới, tốc độ còn nhanh hơn chín Đại Chuẩn Hoàng, hư thiên liên tục nổ tung, nó là kẻ tức giận nhất, bảo vệ linh nhũ Tiên Liên hơn mười năm, cuối cùng lại bị một kẻ tu sĩ loài người cướp mất, sao nó có thể không tức giận?!

Đùng! Đoàng!

Rừng rậm yêu thú trở nên hỗn loạn, liên tục vang lên tiếng nổ đùng đoàng.

Diệp Thành điên cuồng bỏ chạy phía trước, không ngừng thi triển Thúc Địa Thành Thốn và Dịch Thiên Hoán Địa, né trách được rất nhiều lần truy sát.

Phía sau là Xích Diệm Hùng Sư, nó cưỡi mây đạp gió, phun lửa, biển lửa màu đỏ bao phủ khắp trời.

Sau nữa mới đến chín tu sĩ Chuẩn Hoàng, mặt mũi ai cũng tối sầm, căm hận nghiến răng ken két, bọn họ đã không còn mong muốn xa vời là cướp được linh nhũ Tiên Liên nữa, bây giờ bọn họ chỉ muốn bắt được Diệp Thành rồi đạp chết hắn.
Chương 1417: Trời sinh đã ưu tú

Rầm! Rầm! Đoàng!

Trong rừng yêu thú, tiếng gầm phẫn nộ đan xen với tiếng nổ đùng đoàng chấn động đất trời.

Bên ngoài khu rừng yêu thú, những tu sĩ chạy ra ngoài mặt mày ngơ ngác nhìn khu rừng mà không biết bên trong đang có chuyện gì xảy ra, bọn họ thầm mắng chửi không biết là tên chết dẫm nào kinh động đến Xích Diệm Hùng Sư hại bọn họ suýt chút nữa thì mất mạng, đến nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.

Nhìn kìa, có người ra ngoài rồi!

Không biết là ai hô lên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người về hư thiên.

Ở đó Diệp Thành vừa bò vừa chạy, mặc dù thân hình nhếch nhác thảm hại nhưng hắn chạy rất nhanh khiến các tu sĩ ở bên dưới đều thẫn thờ.

Cảnh…cảnh giới Thiên?

Các tu sĩ ở bên dưới nhất thời chưa kịp phản ứng lại, một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại có thể làm loạn cả khu rừng yêu thú?

Grừ!

Sau tiếng gầm gừ phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hư thiên, Xích Diệm Hùng Sư sát phạt ra phun ra hoả diệm, tiếng gằn chấn động thiên địa, đôi mắt nó đỏ ngầu, nó sát phạt ra ngoài là vì truy sát Diệp Thành.

Xích…Xích Diệm Hùng Sư!

Các tu sĩ bên dưới thấy vậy thì toàn thân đều run rẩy, đó là yêu thú ở cảnh giới Hoàng, nếu đánh một một thì dù là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng còn kém nó xa, uy lực mạnh mẽ của nó khiến bọn họ phải run sợ.

Cho tới bây giờ bọn họ mới hiểu vì sao Diệp Thành lại thảm hại như vậy, phía sau có một con yêu thú ở cảnh giới Hoàng truy sát không chạy mới lạ.

Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, khi tất cả mọi người đang hít vào hơi khí lạnh thì chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng sát phạt ra ngoài, nhưng rõ ràng không phải là truy sát Xích Diệm Hùng Sư mà là truy sát Diệp Thành khiến ai nấy hồi lâu không thể ngậm miệng.

“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, có người kinh ngạc nhìn vào thiên tiêu, “một con yêu thú ở cảnh giới Hoàng, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát một tu sĩ ở cảnh giới Thiên?”

“Đây…đây là cục diện gì?”

“Tám phần là tên tiểu tử kia cướp bảo bối của Xích Diệm Hùng Sư”, có người vuốt râu, “nhìn từng khuôn mặt tối sầm của chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng kia thì nhất định cũng là đi cướp bảo bối, xem ra là bị tên tiểu tử cảnh giới Thiên này vơ vét sạch nên mới gây ra cục diện này”.

“Tên tiểu tử này lá gan cũng không vừa mà”, ai nấy đều tặc lưỡi.

“Chẳng…chẳng trách mà hắn dám đi sâu vào trong”, lúc này người có vẻ mặt đặc sắc nhất chính là lão tu sĩ trước đó nhắc Diệp Thành, thấy thân pháp bỏ trốn của hắn như vậy thì có thừa sức bỏ xa lão ta.

Gừ!

Khi nghe thấy tiếng tặc lưỡi bên dưới, Xích Diệm Hùng Sư lại gằn lên phẫn nộ khiến hư thiên rung chuyển, các tu sĩ bên dưới cũng run rẩy.

Phía sau, từng cặp mắt của chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đều đỏ ngầu, người nào người nấy liều mình tung đại chiêu chí mạng, Tiên Liên Linh Nhũ có hay không không quan trọng nữa, bọn họ phải bắt tay giết chết Diệp Thành.

Phía trước, Diệp Thành không dám lơ là cảnh giác, công phu chạy trốn không phải tầm thường.

Hắn cũng muốn thông qua Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân nhưng nó lại hao tổn quá lớn, tước khi ám thương được giải trừ, khi chưa tới lúc bất khả kháng thì hắn sẽ không dùng tới Tiên Luân Thiên Đạo, phản phệ của nó thực sự quá đáng sợ.

Cũng may hắn mang theo mặt nạ Quỷ Minh nếu không mà bị người khác nhận ra thì lại là gặp cảnh phong ba không đáng có.

Vùng đất này trở nên không hề yên bình.

Thông tin ở đây giống như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp tứ phương, đến cả những tu sĩ ở U Đô cũng phải nhướng mày.

Một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà lại có thể gây ra động tĩnh lớn đến vậy khiến quá nhiều người không thể nào tin nổi, có rất nhiều người vươn vai bước ra khỏi U Đô, có nhóm ba người có nhóm năm người chạy ra trông rất náo nhiệt.

Tên tiểu tử thú vị!

Trên Cửu Thiên Tiên Các của U Đô, một nữ tử với dung nhan tuyệt thế khẽ cười nhìn vào màn nước trước mặt, bên trong màn nước đó hiện lên cảnh tượng Diệp Thành đang bị truy sát.

Nữ tử này không hề đơn giản, đây chính là lão tổ của gia tộc Chu Tước, cũng chính là tu sĩ Chuẩn Thánh duy nhất ở Chu Tước Tinh: Nhược Thiên Chu Tước.

Nhưng nói về Nhược Thiên thì bà ta lại mang họ kép, năm xưa Hiên Viên Đại Đế ban tặng họ cho lão tổ gia tộc Chu Tước, dù gia tộc Chu Tước tàn suy nhưng vẫn tiếp tục sử dụng họ này, cũng chính bởi họ này nên mới khiến các Cổ Tinh xung quanh thậm chí là các đại tinh vực của Chư Thiên Vạn Vực nể mặt phần nào.

Nhược Thiên Chu Tước nhìn lần cuối rồi phất tay thu lại màn nước, bà ta ngẩng mặt nhìn chín bóng hình đang đi vào đại điện.

Đó là chín thanh niên, trong đó có tám người tư thế oai hùng, toàn thân có thần hoa chói lọi bao quanh, chín người lúc này trông sa sút tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt.

Nếu như Diệp Thành ở đây và nhìn thấy người thứ chín này thì nhất định sẽ kinh ngạc vì bọn hắn chính là Tạ Vân chuyển kiếp.

Bái kiến lão tổ!

Chín thanh niên lần lượt hành lễ rất cung kính.

Nhược Thiên Chu Tước khẽ khoát tay đảo mắt xuống phía dưới một lượt, bọn họ chính là tương lai của gia tộc Chu Tước.

Có điều khi ánh mắt bà ta nhìn Tạ Vân thì trong lòng lại chợt cảm thán, hình như bà ta biết vì sao Tạ Vân chuyển kiếp lại có bộ dạng bệnh tật như vậy.

Mười năm trước Tạ Vân chuyển thế là một hậu bối với tài năng thiên bẩm đứng đầu gia tộc Chu Tước, khi mới chín tuổi hắn đã đạt tới tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong, từng là niềm hi vọng vượt qua các tiền bối của Chu Tước.

Thế nhưng số phận trêu người, hắn đen đủi bị hại, căn cơ bị phá huỷ, tu vi giảm sút, từ tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong xuống còn tu vi Chuẩn Thiên, gia tộc Chu Tước dùng đủ mọi cách nhưng không cứu vãn được.

Dần dần, nhân tài được đặt hi vọng nhiều nhất năm đó không còn được người ta chú ý đến nữa, gia tộc Chu Tước cũng không đặt niềm tin vào hắn nữa.

Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước thầm thở dài nhưng tám người thanh niên còn lại lại mở cờ trong bụng, khoé miệng ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.

Tạ Vân chuyển kiếp đứng lặng lẽ bên dưới không nói lời nào, khoé miệng hắn chốc chốc lại rỉ máu, khí tức bất ổn, so với tám người tư thế oai hùng còn lại thì hắn trông yếu đuối thấy rõ.

“Ba tháng sau một trong số các con sẽ đảm đương vị trí Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước”, Nhược Thiên Chu Tước dời ánh mắt khỏi Tạ Vân, bà ta chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng giống như tiên khúc Cửu Tiêu khiến người ta nghe mà động lòng.

Nghe vậy, ngoài Tạ Vân ra thì ánh mắt của tám người còn lại đều loé lên thần mang sắc bén.

Thánh Chủ Chu Tước, đó là thân phận cao quý thế nào, đó chính là vị Vương của Chu Tước Tinh, có được chức Thánh Chủ thì có nghĩa là có được quyền lực chí cao vô thượng trên cổ tinh này, sao bọn họ có thể không ham muốn cho được?

So với bọn họ thì đôi mắt Tạ Vân chuyển kiếp lại ảm đạm.

Mười năm nay hắn đã dần chấp nhận sự thật tàn khốc, hắn không còn là tu sĩ tài năng nữa, tu vi của hắn ngày một giảm sút, rồi sẽ có một ngày hắn trở thành kẻ bỏ đi ở gia tộc Chu Tước, bị người ta ghét bỏ.

Đời người tàn khốc, một gia tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mặc dù hắn biết mười năm trước ai là kẻ hãm hại mình, nhưng như vậy thì đã sao, hiện giờ hắn lấy gì để đấu với bọn họ, gia tộc thì cũng phải nghĩ cho tương lai, sẽ không tiếp tục đặt niềm tin và hi vọng vào một tên bỏ đi như hắn nữa.

Rầm! Đoàng! Đoàng!

Khi Cửu Thiên Tiên Khuyết bàn bạc công việc thì trên thiên tiêu lại vô cùng náo nhiệt.

Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, thân hình nhếch nhác thảm hại, hắn bị Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát cả hơn tám trăm nghìn dặm.

Phía sau bọn họ còn có từng tốp người kéo tới xem, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng bàn tán không dứt, phần đa đều đang đoán thân phận Diệp Thành và đương nhiên là không có kết quả.

Nếu như nơi này có người của Đại Sở thì nhất định bọn họ sẽ phải tấm tắc.

Quả nhiên, Thánh Chủ của bọn họ, Hoàng Đế của bọn họ trời sinh đã là ưu tú, đi tới đâu đều kéo theo biết bao sự chú ý, đi tới đâu cũng gây động tĩnh lớn, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không ngoại lệ.

Không biết từ bao giờ tiếng nổ ầm vang giữa thiên địa mới tắt lịm, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vì đuổi mãi đuổi mãi mà không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.

Xích Diệm Hùng Sư dừng lại, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn hư thiên.

Gừ!

Không lâu sau đó, bầu không khí im lặng giữa đất trời bị tiếng gằn phẫn nộ của Xích Diệm Hùng Sư phá tan.

Mặc dù Diệp Thành biến mất nhưng chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng vẫn đang còn đó, cũng vì bọn họ nên nó mới bị mất linh nhũ Tiên Liên.

Thấy vậy, chín tu sĩ kia không nói lời nào lập tức quay người bỏ chạy, Xích Diệm Hùng Sư càng hung hãn, nó điên cuồng đến đáng sợ khiến chín người còn lại vốn dĩ đã bị thương càng không dám đối đầu trực diện.
Chương 1418: Thoát thân

Gừ! Gừ!

Giữa thiên địa liên tiếp vang lên tiếng gầm gừ phẫn nộ của Xích Diệm Hùng Sư, sóng âm quá dữ dội mang theo uy lực của cảnh giới Hoàng khiến các tu sĩ đứng ngoài xem đều run rẩy ngã lăn ra đất.

Xích Diệm Hùng Sư điên cuồng đuổi theo chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng khắp bầu trời.

Chín tu sĩ kia vô cùng thảm hại, khắp người từ đầu tới chân toàn là thương tích, e rằng từ khi xuất đạo tới giờ bọn họ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn thế này, bị một tên tiểu tử ở cảnh giới Thiên gài bẫy.

Còn Diệp Thành vốn là nhân vật chính của cơn phong ba này thì đã trốn trong hố đen không gian từ lâu.

Vì giữ lại cái mạng hắn vẫn phải dùng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân.

Xích Diệm Hùng Sư chính là yêu thú ở cảnh giới Hoàng mạnh mẽ vô cùng, nếu cứ thế địch lại với nó mà lại còn có cả chín tu sĩ Chuẩn Hoàng lăm le muốn giết hắn thì cho dù hắn có biết nhiều bí pháp tháo chạy cũng không thoát thân nổi.

Trong lúc bất lực Diệp Thành chỉ còn cách dùng tới Thiên Đạo.

Lần này dùng tới Thiên Đạo đã tiêu hao sức mạnh đồng lực của hắn lớn hơn ở Đại Sở, mọi thứ cũng vì vấn đề ở Chư Thiên Vạn Vực, nơi này không gian kiên cố, lại có vài luồng sức mạnh áp chế khiến lượng tiêu hao tăng thêm gấp mấy lần.

Trạng thái của Diệp Thành lúc này không ổn chút nào, toàn thân máu me be bét.

Vết thương của hắn không phải đến từ Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ Chuẩn Hoàng kia mà đến từ hố đen không gian.

Trước đó vì tránh sự truy sát của Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ Chuẩn Hoàng mà hắn trốn vào hố đen không gian, vừa vào đây hắn đã gặp phải nguy hiểm, nếu không phải hắn né tránh kịp thời thì e rằng bây giờ thân xác đã hoang tàn rồi.

Đó là gì?

Diệp Thành đứng đó thẫn thờ, đôi mắt nheo lại nhìn nơi xa xăm trong bóng tối.

Ở đó có tiên quang chiếu rọi, chính là một vùng biển ánh sáng với đủ thứ màu sắc, trong đó còn nhiều dị tượng huyền diệu đan xen, hắn bước vào hố đen không gian và suýt chút nữa chạy vào biển tiên quang đó, mặc dù tiên quang rực rỡ nhưng lại mang sức mạnh tịch diệt, suýt chút nữa thì Diệp Thành phải bỏ mạng ở đây rồi.

Diệp Thành vô thức mở Tiên Luân Nhãn ngưng tụ sức mạnh đồng lực, hi vọng có thể nhìn ra manh mối.

Nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng sắc mặt Diệp Thành thay đổi, hắn nhận ra bên trong biển tiên quang kia còn lơ lửng một giọt máu to bằng đầu ngón tay, giọt máu đó trong suốt lấp lánh tiên quang, còn biển tiên quang kia vì giọt máu đó mà thành.

Cấp bậc Chuẩn Đế!

Diệp Thành thầm nhủ, lòng hắn chợt dậy sóng, hắn nhìn ra giọt máu tiên kia chính là máu của kẻ mạnh ở cấp bậc Chuẩn Đế.

Diệp Thành liếm liếm miệng nhưng lại không dám bước chân tới, đã là máu của cấp bậc Chuẩn Đế thì đương nhiên sẽ mang theo uy lực Chuẩn Đế, uy lực đó không phải một người như hắn có thể địch lại được, khoảng cách lại quá gần, Diệp Thành bất cứ nào cũng có thể bị tịch diệt.

Giọt máu tiên kia quá bá đạo, không gian ba mươi trượng xung quanh nó rất hỗn loạn, không phải Diệp Thành chưa từng thấy xương cốt của kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Đế trong hố đen không gian nhưng hắn chưa bao giờ thấy uy lực của một giọt máu lại mạnh đến vậy.

Diệp Thành vô thức lùi về sau vài nghìn trượng mới dừng lại, hắn không dám tiến lại gần giọt máu kia.

Mặc dù là bảo vật nhưng cũng phải lượng sức.

Diệp Thành hạ quyết tâm đợi tới khi mạnh lên thì nhất định sẽ quay lại đây đoạt lấy dòng máu đó, máu của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế vả lại còn không phải là tu vi Chuẩn Đế bình thường, nếu như hấp thu nó vào cơ thể thì nhất định sẽ tạo ra màn tạo hoá nghịch thiên.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống đất và lấy ra linh nhũ Tiên Liên.

Lần mạo hiểm này có thể coi là vô cùng hung hiểm có điều kết quả chiến đấu lại rất thuận lợi, giá trị của linh nhũ Tiên Liên thực sự lớn lao.

Diệp Thành tỏ ra rất mạnh bạo, linh nhũ Tiên Liên cứ thế bị hắn nuốt trọn chỉ bằng một hơi.

Tiếp đó, hỗn độn công pháp được vận chuyển, huyết mạch cùng dung hoà với linh nhũ Tiên Liên, sức mạnh thần bí bên trong nó dung hoà vào cơ thể Diệp Thành còn ám thương của Diệp Thành cũng nhờ có sự bù đắp của linh nhũ Tiên Liên mà dần dần được chữa lành.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Hố đen không gian vẫn không hề phân chia ngày đêm vì từ đầu tới cuối chỉ là một màn đêm đen tối thui.

Cho tới chín ngày sau, Diệp Thành đang nhắm mặt chợt cử động.

Hắn thở ra tàn khí rồi từ từ mở mắt.

Linh nhũ Tiên Liên đã dung hoà vào cơ thể, ám thương của Diệp Thành đã xoá được một nửa, khả năng chiến đấu cũng hồi phục được bảy, tám phần thời kì đỉnh phong, phần ám thương còn lại đến từ phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo, không phải một sớm một chiều mà có thể hồi phục về nguyên trạng, dù sao đó cũng là ám thương được tích luỹ cả trăm năm.

Nên rời khỏi đây thôi!

Diệp Thành đứng dậy nhìn vào biển tiên quang, hắn thi triển Tiên Luân Thiên Đạo rời khỏi hố đen không gian.

Đợi tới khi ra ngoài thì Diệp Thành mới ngỡ ngàng nhận ra thiên địa lúc này không phải như lúc hắn đi vào hố đen.

Cách xa vậy sao?

Diệp Thành nhìn trái ngó phải rồi mới phát hiện ra khoảng cách ít nhất cũng phải cả trăm nghìn dặm.

Diệp Thành cau mày, chẳng qua hắn mới chỉ di chuyển mười nghìn trượng trong hố đen không gian vậy mà ra ngoài đã thành cả trăm nghìn trượng.

Trạng thái này không phải chưa từng xảy ra, khi ở Đại Sở cơ thể của hắn bị đánh cắp, hắn đã dùng thiên chiếu đánh thương lão già lưng gù khiến hố đen không gian nứt lìa và không gian dịch chuyển, khoảng cách trước và sau cách nhau hơn tám triệu dặm.
Chương 1419: Tính toán ân oán

Lần này mặc dù không cách xa như lần trước nhưng vẫn có phần khác thường.

Nghĩ đi nghĩ lại Diệp Thành vẫn cho rằng vấn đề nằm ở không gian của Chư Thiên Vạn Vực khác với Đại Sở quá nhiều, vị trí của nơi này và vị trí của hố đen không gian không tồn tại tương đối nên mới dẫn đến sai lệch về khoảng cách trước và sau nhiều đến vậy.

Về điểm này thì Diệp Thành đã quyết định sẽ dành thời gian rảnh rỗi nghiên cứu thêm, có điều không phải là bây giờ.

Ừm?

Diệp Thành nghĩ rồi bất giác run rẩy, hắn đưa mắt nhìn ra xa.

Ngay sau đó, hắn giơ tay lên nhẩm tính, dùng chu thiên diễn hoá tính toán.

Người chuyển kiếp!

Giây phút sau đó đôi mắt Diệp Thành loé lên thần quang.

Hắn sải bước vào thiên tiêu và di chuyển về một hướng, tâm cảnh kích động khôn cùng, hắn chưa tính ra là ai chuyển kiếp nhưng hắn có một cảm giác người chuyển kiếp đó nhất định là một người quen thuộc với hắn.

Không lâu sau đó Diệp Thành nhìn vào bốn luồng sáng vàng chói trên hư thiên ở phía xa, trong màn đêm, nó hiện lên vô cùng chói mắt.

Liệt Diệm Kim Ưng!

Diệp Thành chỉ cần nhìn là nhận ra đó là linh vật gì, trong các loài thú thì đây là một loại rất bá đạo, hắn chưa từng gặp loài này ở Đại Sở nhưng lại từng thấy trong bí quyển, đây chắc chắn là linh thú hiếm có.

Diệp Thành nhanh chóng di chuyển như một đạo thần mang.

Trong lúc phi hành hắn lại lần nữa tính toán xem ai chuyển kiếp.

Tiểu Ưng!

Đôi mắt Diệp Thành chợt mơ hồ, kí ức một đoạn hồng trần mở ra, đó là tiểu linh viên của Hằng Nhạc Tông, một linh thú cấp thấp đen thùi lũi sống cùng với Hổ Oa và Trương Phong Niên, nó chưa bao giờ biết cảm giác ăn no là gì.

Kiếp trước nó là một loại chim ưng, sau khi chuyển kiếp vẫn là chim ưng nhưng huyết mạch của nó bá đạo hơn kiếp trước rất nhiều.

Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn dừng chân trên một đỉnh núi, giữa những ngón tay có thần quang xoẹt qua, đó là một loại bí thuật trong kí ức của kiếp trước, chính là do Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn truyền cho hắn.

Diệp Thành chưa tiến lên trước vội mà đứng trên đỉnh núi chờ đợi vì tiểu Ưng chuyển kiếp đang bay qua nơi này.

Trong chốc lát tim Diệp Thành đập thình thịch, ở nơi đất khách quê người lại được gặp sinh linh của Đại Sở khiến hắn xúc động vô cùng, trái tim như chết lịm cả trăm năm của hắn lại lần nữa biết hồi hộp, đây là sự mở đầu rất tốt, tương lai sẽ có thêm rất nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy.

Tiểu Ưng chuyển kiếp tăng nhanh tốc độ giống như đạo thần quang màu vàng kim rẽ ngang bầu trời vẽ nên từng đường vòng cung choán mắt trên tinh không.

Diệp Thành ngẩng đầu, hắn đẩy thần quang kí ức của kiếp trước vào trong cơ thể tiểu Ưng.

Thế nhưng tay Diệp Thành còn chưa di chuyển, phía sau Tiểu Ưng có một luồng ánh sáng màu đen bay tới, nếu nhìn kĩ thì chính là sát tiễn với lôi chớp bao quanh, mục tiêu chính là tiểu Ưng chuyển kiếp đang phi hành.

Cẩn thận!

Diệp Thành biến sắc, hắn lập tức di chuyển khỏi đỉnh núi.

Thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, máu vàng bắn bọt, tiểu Ưng bị mũi tên kia đâm xuyên rơi khỏi hư thiên bay xuống rừng rậm.

Khốn khiếp!

Diệp Thành giống như một đạo thần mang lao xuống, hắn tế gọi ra sức mạnh ôn hoà để bảo vệ lấy tiểu Ưng.

Tiếp đó hắn rút sát tiễn cắm trên thân tiểu Ưng rồi phong ấn vết thương và đẩy tinh nguyên vào cơ thể Tiểu Ưng để bảo vệ tâm mạch cho nó, bảo vệ tính mạng cho nó.

Tiểu Ưng đau đớn kêu lên, đôi mắt sắc lạnh còn mang theo cái nhìn hung dữ, nhưng khi nhìn sang Diệp Thành thì đôi mắt nó lại hiện lên cái nhìn mơ hồ, người thanh niên trước mặt này cho nó cảm giác thân thiết lạ thường.

Đừng sợ, có ta ở đây!

Diệp Thành khẽ xoa thân thể nhuốm máu của tiểu Ưng giống như cách mà nhiều năm trước hắn vẫn luôn vuốt ve nó.

Nói rồi Diệp Thành đứng dậy nhìn bóng người vừa rẽ trời mà tới.

Người đó chính là một lão già tay cầm gậy cưỡi trên mây sương, khí thế ngút trời, kì lạ là ông ta có ba mắt, phần giữa trán có một con mắt loé lên thần quang huyền ảo.

Nếu nhìn kĩ thì ông ta chẳng phải là lão già ba mắt đêm hôm đó còn gã thanh niên mặc y phục trắng có liên quan đến ông ta đã bị Diệp Thành trảm sao?

Là ông?

Là ngươi?

Hai người nhìn nhau và cùng thốt lên.

Lão già ba mắt nheo mắt lại nhận ra Diệp Thành, ông ta dùng con mắt thứ ba tìm ra hung thủ là Diệp Thành.

Còn Diệp Thành chưa từng gặp lão già ba mắt nhưng hắn lại nhận ra con mắt thứ ba của ông ta.

Trước đó hắn trảm tên thanh niên mặc y phục trắng nhưng vì sơ xuất nên không xử lý gọn gàng do vậy mới để lại hậu hoạ, hắn cảm thấy có người dùng bí thuật nhìn lén mình, cảm giác đó rất giống với cảm giác từ con mắt thứ ba của ông ta để lại cho hắn, Diệp Thành chắc chắn kẻ nhìn lén mình đêm hôm đó chính là lão già ba mắt này.

Đôi mắt lão già ba mắt hung tợn, vẻ mặt tôi độc, tên thanh niên mặc y phục trắng chính là đồ đệ mà ông ta ưu ái nhất nhưng lại mất mạng, ông ta vẫn tìm kiếm hung thủ, hiện giờ lại gặp được đúng hung thủ thì sao ông ta có thể bỏ qua cho được.

Tiểu Ưng được Diệp Thành coi là người thân, vừa rồi nó suýt chút nữa đã bị giết hại, món nợ này đương nhiên phải tính cho lão già ba mắt kia, lại thêm ân oán với tên thanh niên mặc y phục trắng nên đây được định sẵn sẽ là trận chiến không chết không nghỉ giữa Diệp Thành và lão già này.

Chết đi!

Lão già ba mắt vươn bàn tay gầy khô che lấp bầu trời và mặt đất về phía Diệp Thành.

Chỉ dựa vào ông?

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn nghịch thiên lên trời, bá long đao trong tay vung ra đao mang cái thế trảm luôn vào bàn tay che trời của lão già ba mắt.

Nếu như là trước đây thì hắn sẽ kiêng dè hơn vì khi không ở trạng thái Đỉnh Phong thì rất dễ sẽ bị đánh bại, nhưng hiện giờ hắn đã khôi phục được bảy, tám phần sức chiến đấu, thực lực tuyệt đối của Diệp Thành có thể địch lại tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.

Bị trảm một đao, lão già ba mắt thay đổi hẳn nét mặt, đây là tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất cho lão ta thấy sức mạnh bá đạo đến nhường này.
Chương 1420: Cơ duyên nghịch thiên

Rầm! Đùng! Đoàng!

Màn đêm đen tối, khu rừng u tối vốn dĩ im ắng thì bị từng tiếng động mạnh dội liên tiếp.

Nhìn từ xa, đó là từng ngọn núi đang sụp đổ, một khu rừng vốn yên ổn thì vì Diệp Thành và lão già ba mắt mà hiện lên cảnh tượng đổ nát.

Bên dưới, tiểu Ưng được thần quang bảo vệ nhìn thiên tiêu với sắc mặt mơ hồ, đôi mắt sắc bén của nó nhìn sang Diệp Thành.

Nó không biết vì sao Diệp Thành lại cứu mình, lại không tiếc xả thân đấu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng nói có một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ với Diệp Thành, cảm giác đó phần nào thân thiết giống như người thân lâu rồi không gặp.

Phụt! Phụt!

Khi nó đang nhìn lên trời thì trên trời liên tục có máu tươi bắn xuống, có màu vàng kim cũng có màu đỏ.

Diệp Thành và lão già ba mắt đại chiến vô cùng khốc liệt, một người ở cảnh giới Thiên, một người ở cảnh giới Chuẩn Hoàng huyết chiến, nếu đồn ra thì e rằng không ai dám tin.

Lão già ba mắt trông vô cùng thê thảm, đúng là càng đánh càng phải kinh ngạc, ông ta luôn đánh giá thấp tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên tầng thứ nhất nhưng khả năng chiến đấu và cả năng lĩnh hội về đạo của Diệp Thành đã khiến ông ta được mở mang tầm mắt.

Có điều ông ta lại không biết được người thanh niên phía đối diện có chiến tích bá đạo thế nào.

Quả thực, sự hiểu biết của Diệp Thành về đạo đã vượt qua mọi dự đoán của lão già ba mắt.

Từng chiến đấu với Đại Đế lại từng trảm Đại Đế nên sự thăng hoa và hiểu biết về đạo của Diệp Thành đến từ trận chiến với Thiên Ma Đại Đế.

Sự tuyệt đối về cấp bậc đối với Diệp Thành mà nói chính là tạo hoá nghịch thiên, cũng chính vì tạo hoá đó mà khả năng chiến đấu của Diệp Thành lại có thêm sát khí và đạo tắc đến từ thẳm sâu linh hồn, sát khí và đạo tắc đó chính là thứ mà những tu sĩ khác cả đời không thể tu thành.

Không đúng, ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể!

Trong trận đại chiến, lão già ba mắt kinh ngạc thốt lên như thể nhìn ra được bí mật của Diệp Thành thông qua con mắt thứ ba.

Đột nhiên trong đôi mắt ông ta chợt hiện lên cái nhìn kinh ngạc.

Hoang Cổ Thánh Thể huyết mạch nghịch thiên, cả hàng trăm nghìn năm mới xuất hiện một người, là vô địch cùng cấp, được liệt là huyết mạch duy nhất trong vô số huyết mạch, được thừa hưởng khả năng sánh ngang với Đế, mỗi một giọt thánh huyết đều là thần dược kì diệu.

Được! Được lắm!

Lão già ba mắt bật cười điên cuồng, so với khả năng chiến đấu của Diệp Thành thì ông ta lại kinh ngạc bởi bí mật này hơn, còn bí mật này khiến ông ta mừng đến phát điên, Hoang Cổ Thánh Thể cả trăm nghìn năm mới gặp, toàn thân đều là bảo bối, chính là bảo bối tự nhiên, nếu như đoạt được thì nhất định là tạo hoá nghịch thiên.

Nguyên thần xuất khiếu!

Lão già ba mắt không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế đẩy nguyên thần ra, hoá thân thành một đạo thần quang ép về phía Diệp Thành định đoạt thánh thể của Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phần giữa trán có thần quang chói lọi, thần thương thần mang bay ra mang theo sức mạnh lôi chớp, sức mạnh nguyên thần và sức mạnh luân hồi, đây là bí thuật thần mang lần đầu được hắn sử dụng sau khi ngưng tụ ra nguyên thần.

Thấy vậy lão già ba mắt tái mặt, không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí thuật nguyên thần bá đạo như vậy, ông ta lập tức trúng chiêu, nguyên thần thể bị thương, cả cơ thể bị đâm xuyên suýt chút nữa hoá thành tàn tro.

Đáng chết!

Lão già ba mắt mặt mày tôi độc, sải bước về sau định hoá về thân thể ban đầu rồi từ từ giết chết Diệp Thành.

Đã hoá thân rồi mà còn muốn quay về ban đầu, đâu dễ đến thế?

Diệp Thành hắng giọng, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn, tiếp đó là Dịch Thiên Hoán Địa, vào giây phút lão già ba mắt sắp quy vị nguyên thần thì hắn thay đổi vị trí với ông ta.

Ngươi…!

Lão già ba mắt mặt mày tái mét, trở tay không kịp nên bị một đao của Diệp Thành trảm bay đi.

Cơ thể của ông nằm trong tay ta!

Diệp Thành lật tay tóm lấy cơ thể của lão già ba mắt rồi cứ thế cho vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Ở cách đó cả nghìn trượng, lão già ba mắt dừng chân nhưng thần sắc lại vô cùng tôi độc, trước đó vì quá vội vàng chỉ muốn nhanh chóng đoạt lấy Hoang Cổ Thánh Thể nên mới dùng đến nguyên thần.

Nào ngờ Diệp Thành còn khó xử lý hơn trong tưởng tượng của ông ta, hắn biết đủ loại bí thuật khiến ông ta bị đánh tới mức trở tay không kịp.

Hiện giờ thân xác nằm trong tay Diệp Thành, nguyên thần của ông ta lại bị thương nên ông ta không thể quay về hình dạng ban đầu, chỉ dựa vào nguyên thần thể thì khả năng chiến đấu sẽ giảm đi nhiều, với trạng thái thế này mà muốn xử lý Hoang Cổ Thánh Thể thì thực sự khó khăn.

So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại cười tươi rói.

Đại chiến với tu sĩ Chuẩn Hoàng mà muốn dành được chiến thắng thì dù là với sức chiến đấu của hắn cũng sẽ bị đánh tơi bời mất nửa cái mạng, cũng may lão già ba mắt quá tự tin xuất ra nguyên thần nên cho hắn cơ hội.

Hiện giờ đối đầu với một đạo nguyên thần thể dễ dàng hơn đối đầu với một tu sĩ Chuẩn Hoàng nhiều.

Trấn áp!

Lão già ba mắt phẫn nộ, ông ta không muốn từ bỏ ở đây, Hoang Cổ Thánh Thể cả trăm nghìn năm mới gặp, đây là cơ duyên nghịch thiên khiến ông ta quên đi nguy hiểm mà bản thân đang gặp phải.

Ông ta tế gọi ra pháp khí bản mệnh của mình, đó là một cái lư đồng màu đỏ máu loé lên huyết quang u ám.

Cái lư của ông không dễ dùng đâu!

Diệp Thành sát phạt tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra quét ngang bầu trời và biến to thêm cả trăm trượng, nhanh chóng trấn áp khiến lư đồng của lão già ba mắt vỡ tan, lão già ba mắt hứng chịu phản phệ khủng khiếp, nguyên thần thể suýt chút nữa tiêu tan.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom