• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1406-1410

Chương 1406: Chu Tước

Đây là bầu trời sao mênh mông vô tận bao trùm cả vũ trụ, chứng kiến những năm tháng dài đăng đẳng, trong sự biến thiên của cuộc bể dâu, mỗi một luồng tinh huy như thể khắc hoạ dấu vết của thời gian.

Ở một góc của bầu trời sao, đó là một vì sao màu đỏ rực trông vô cùng choán mắt, tô điểm thêm cho bầu trời sao vô tận.

Mỗi một vì sao đều có cái tên của nó, vì sao cổ đỏ rực kia cũng không ngoại lệ, nó được tinh không ban tặng cho cái tên gọi là Chu Tước.

Nhìn vào bầu trời sao, Chu Tước Tinh rất rộng lớn, ở vùng sơn hà rộng lớn này rừng cây rậm rạp, cảnh tượng dồi dào sinh khí như thai nghén từng lớp sinh linh, viết nên từng truyền thuyết của thời đại cổ xưa.

Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.

Nếu có ai đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sao này thì sẽ phát hiện ra có một ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời va chạm vào Chu Tước Tinh.

Thế nhưng khi lại gần nhìn thì mới nhận ra đó không phải là sao băng mà là một bóng người y phục tồi tàn rách rưới, tóc tai bạc trắng, râu ria mọc lởm chởm, tinh thần sa sút, nét mặt mỏi mệt.

Hắn chính là Diệp Thành.

Hắn đã thành công rồi, hắn đã tìm được Chư Thiên Vạn Vực sau khi trải qua sự cô đơn trong suốt một trăm năm và bị bóng tối bao trùm suốt một trăm năm.

Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh nhưng linh lực của thiên địa lại đang nhanh chóng ngưng tụ, hình thành vòng xoáy như biển thuỷ triều dâng, còn Diệp Thành đang ngất lịm trở thành trung tâm của vòng xoáy này.

Cơ thể hắn giống như cái động không đáy hút chọn linh lực của thiên địa.

Linh lực dồi dào kia như tìm thấy chỗ trút, thông qua từng lỗ chân lông thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành.

Thế rồi vùng đan hải đã cạn kiệt của Diệp Thành lại được bù đắp, gạt đi tử khí đang bao quanh cơ thể hắn, cơ thể Diệp Thành gầy gò như que củi lại lần nữa trở nên có sinh khí, thánh thể hiện lên ánh sáng lấp lánh.

Ở trong hố đen không gian một trăm năm, Diệp Thành đã dùng tới viên linh thạch cuối cùng, cũng tiêu hao đi chút đan dược vào thời khắc cuối cùng, hắn thiêu đốt thánh huyết cố gắng tiến về phía trước, suýt thì đã khiến bản thân trở thành cái xác khô.

Có điều Diệp Thành cũng rất may mắn, vào thời khắc sinh tử hắn đã đáp xuống nơi đây.

Cổ tinh này linh lực dồi dào, công pháp hỗn độn của hắn đang tự vận hành nuốt trọn từng mảng linh lực rồi lại tự luyện hoá nó thành pháp lực đưa Diệp Thành từ Quỷ Môn Quan quay về.

Trời tối dần, linh lực của thiên địa bị hắn hút trọn.

Hắn vẫn đang ngủ say chưa hề tỉnh lại, đại địa rộng lớn chỉ có hắn nằm đó bất động như pho tượng bằng băng.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của Diệp Thành, mỗi một lọn tóc phủ lên gương mặt đầy mệt mỏi, mang theo dấu vết của thời gian.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp Chu Tước Cổ Tinh.

Cơn gió nhẹ thổi tới khiến Diệp Thành đang ngủ say chợt mở đôi mắt mỏi mệt, rất nhanh sau đó hắn dùng tay che đi khuôn mặt, ở trong bóng tối cả trăm năm, mỗi một luồng ánh sáng với hắn vô cùng chói mắt khiến hắn không dám nhìn thẳng.

Đây là…!

Diệp Thành dùng pháp lực bảo vệ nhãn đồng, hắn đưa mắt nhìn tứ phía, đó là từng sơn phong, từng sơn lâm hiện lên lạ lẫm trong ánh mắt hắn, nhưng ánh nắng chói mắt kia lại sưởi ấm linh hồn hắn.

Trong chốc lát đôi mắt Diệp Thành nhoà nước mắt, cơ thể hắn run rẩy, trải qua cả trăm năm đơn độc, cuối cùng hắn đã làm được rồi.

Diệp Thành lập tức đứng bật dậy bước vào thiên tiêu.

Thế nhưng điều khiến hắn khó hiểu đó là hắn cũng chỉ có thể bước vào thiên tiêu với độ cao vài trăm trượng nhưng không thể tiến thêm, trong không gian như có một luồng sức mạnh mạnh mẽ trấn áp hắn.

Về điểm này thì Diệp Thành đã từng nghĩ tới.

Ở Đại Sở hắn là người mạnh nhất có thể tự do bay lên độ cao hai trăm nghìn trượng trên hư thiên nhưng ở đây hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên, đạo hành không đủ, đương nhiên không thể bay cao, đây là sự áp chế của không gian.

Có điều độ cao vài trăm trượng cũng đủ để hắn nhìn ngắm vùng đất này rồi.

Bên dưới là đại địa rộng lớn, sơn lâm um tùm, sinh khí dồi dào, có từng dòng sông lớn chảy qua như từng con rồng khổng lồ đang trườn mình trên mặt đất.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, đó là từng ngọn núi trải dài nối tiếp nhau, đỉnh núi vươn vào tầng mây, mỗi một đỉnh núi đều mang theo đại khí dồi dào, toạ lạc trên mặt đất giống như từng vị thần bảo vệ, bảo vệ lấy vùng đất này.

Điều khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu đó là ở sơn hà rộng lớn thế này, linh lực thiên địa dồi dào thế này lại không thấy một bóng người.

Nghĩ rồi Diệp Thành vô thức sải bước đi về một hướng.

Cả chặng đường hắn nhìn trái ngó phải, hắn không biết nơi này có phải là Chư Thiên Vạn Vực mà hắn tìm không nên hắn cần tìm nơi nào đó có người, có phải là Chư Thiên Vạn Vực hay không thì hỏi mới biết được.

Không biết vì sao trong lòng Diệp Thành chợt cảm thấy căng thẳng lạ kì.

Nơi này cách Đại Sở không biết bao xa, một mình nơi đất khách quê người khiến hắn cảm thấy vô cùng cô đơn.

Sau ba canh giờ Diệp Thành mới dừng chân trên một đỉnh núi đứng đó hít thở.

Diệp Thành không ngờ ngự không phi hành ở đây lại tiêu hao nhiều đến thế, cho dù là một người có Hoang Cổ Thánh Thể như hắn cũng không trụ được.

Quan trọng nhất đó là áp lực ở đây lớn hơn Đại Sở quá nhiều, ở Đại Sở một chưởng của hắn có thể đâm thấu trời cao nhưng ở đây một chưởng của hắn lại không thể mở ra không gian, địa điểm thay đổi thì áp lực cũng tăng thêm.

Ở đây Diệp Thành không còn là Thánh Thể Đại Thành, hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên, đừng nói là Đại Đế, chỉ cần một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng cũng đủ để có thể giết chết hắn.
Chương 1407: Không một ai quan tâm

Thế rồi bất giác Diệp Thành ngồi trên mặt đất, hắn điên cuồng nuốt trọn linh lực.

Trong cơ thể hắn có ám thương.

Ở trong hố đen không gian cả trăm năm, chịu phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo, rồi hết lần này tới lần khác gặp hiểm nguy đã khiến thánh thể của hắn hao mòn, lúc này mặc dù ở cảnh giới Thiên nhưng khả năng chiến đấu của hắn không vận nổi bốn phần sức ở trạng thái Đỉnh Phong.

Cho nên điều mà Diệp Thành cần làm đó là nhanh chóng hồi phục về trạng thái Đỉnh Phong.

Đúng như Đông Hoàng Thái Tâm nói, không phải tất cả mọi người đều biết sự cống hiến của hắn với Chư Thiên Vạn Vực, đây là một thế giới kẻ mạnh làm vua, pháp tắc sinh tồn vô cùng khốc liệt, cho dù hắn từng trảm Đại Đế nhưng ở đây hắn lại chỉ như một con kiến, muốn sống tiếp thì cần có khả năng tự bảo vệ mình.

Sau một canh giờ Diệp Thành lại lần nữa đứng dậy.

Hắn thầm nghĩ mình sẽ tìm nơi nào đó có người, chỉ cần tìm thấy vài nơi mà Đông Hoàng Thái Tâm nói thì mọi chuyện còn lại dễ xử lý hơn.

Lúc này, Diệp Thành đi được một lúc lại dừng, sau khi pháp lực cạn kiệt hắn liền dừng lại hít thở linh lực của đất trời, đợi tới khi bù đắp lại những tiêu hao thì lại tiếp tục đứng dậy.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân.

Ở phía xa mây trắng bồng bềnh, sương mù giăng lối bao trùm từng toà cổ thành sừng sững, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy có bóng người bay qua bầu trời, đi ra đi vào toà cổ thành sừng sững đó.

Diệp Thành bất giác run rẩy.

Cách cả trăm năm rồi hắn mới lại thấy một nơi có người, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kích động, hắn rất mong mỏi được bước chân vào đó.

Đợi tới khi lại gần thì thần sắc của Diệp Thành trở nên vô cùng kì lạ, vì hắn trông thấy quá nhiều người với hình thái dị thường, có người hiện lên trong hình hài đầu sư tử dáng hình người, có người toàn thân dát toàn vảy cá, có người ba đầu sáu tay, có người bốn tai tám mắt, khó khăn lắm mới thấy một mĩ nữ mà phía sau lại có thêm một cái đuôi hồ li.

Đây…Đây rốt cục là nơi nào?

Diệp Thành dừng chân, hắn không phô trương mà ẩn đi huyết mạch thánh thể, cứ thế đứng đó nhìn trái ngó phải và trông thấy rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại.

Những người bay qua bầu trời kia như thần quang lướt qua bên người hắn, về cơ bản chẳng ai buồn nhìn hắn, chỉ có mĩ nữ có đuôi hồ li khi bay qua thì liếc mắt với hắn một cái.

Diệp Thành ho hắng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.

Nhờ có Tiên Luân Nhãn mã hắn đã nhìn ra một số manh mối từ những người bay qua đây, đó là những người sinh ra trông vô cùng cổ quái, phần đa đều là loài thú và tu thành hình người, trong đó cũng không thiếu nửa người nửa thú, huyết mạch đặc biệt.

Tuy nhiên nói tóm lại thì những người bình thường vẫn khá đông, giống như hắn vậy.

Diệp Thành càng nhìn càng phải tặc lưỡi, nơi này thật sự bất phàm, đừng thấy người ta trông kì lạ mà dèm pha, bọn họ đều rất mạnh, mới chỉ đứng đó một lúc mà hắn đã trông thấy mười mấy loại huyết mạch đặc biệt rồi.

Còn tu vi của bọn họ thấp nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Thiên, trong đó còn có một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.

Đúng là khiến người ta tức chết. Ở Đại Sở bao nhiêu năm mới xuất hiện một tu sĩ ở cảnh giới Thiên, vậy mà ở đây nhiều vô kể.

Không biết vì sao Diệp Thành đột nhiên lại có một suy nghĩ kì lạ, nếu như lôi tất cả những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới đây thì liệu có dẫn tới thần kiếp ở cảnh giới Thiên không, cảnh tượng đó chắc phải hùng tráng lắm.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ rồi nhìn về nơi xa.

Ở đó có một lão tu sĩ mặc áo bào tím đạp kiếm bay tới, rất có phong cách của bậc tiên nhân, ông ta chắp tay đứng thẳng, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên.

Thấy vậy Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn chắp tay cúi người với tu sĩ mặc áo bào tím: “Bái kiến tiền bối, vãn bối…”

Roẹt!

Diệp Thành còn chưa nói xong thì lão tu sĩ mặc áo bảo tín ngự kiếm kia đã bay tới đây.

Thấy Diệp Thành hành lễ, lão tu sĩ cứ thế ngó lơ, căn bản không để ý đến Diệp Thành, còn cơn gió vù vù kéo tới khi ông ta bay qua đây lại khiến diệp thành lăn lộn mất ba vòng.

Diệp Thành đứng vững lại thì cảm thấy vô cùng ái ngại.

Hắn chỉ muốn hỏi đây là đâu nhưng lại bị người ta ngó lơ, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, khi ở Đại Sở nào có ai ngó lơ hắn như vậy bao giờ.

Có điều nghĩ thì cũng phải, ở thế giới lấy thực lực để nói chuyện này thì một tên ở cảnh giới thiên như hắn, còn chưa phải ở trạng thái Đỉnh Phong thì ai buồn nhìn tới, nếu như tu vi ở cảnh giới Hoàng thì ai dám ngó lơ hắn.

Diệp Thành lắc đầu, hắn cũng không để ý gì nhiều vì dù sao thực lực của hắn rõ ràng là như vậy, không phục cũng không được.

Diệp Thành chưa rời khỏi đây luôn, hắn vẫn cố gắng đứng đó chắp tay cúi người với những tu sĩ bay qua.

Thế nhưng dường như bọn họ không có khái niệm thế nào là cảm xúc, từng tu sĩ bay qua đây mà không một ai để ý tới hắn, thi thoảng có người liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt còn mang theo sự dè bỉu coi thường. Trong lúc này còn có một người đàn ông vạm vỡ cầm cây đại đao đầu quỷ không nói lời nào mà định cho hắn một trận.

Diệp Thành bất lực, hắn quyết định không hỏi nữa mà tới bên dưới cổ thành.

U Đô!

Nhìn lên cửa thành có khắc hai chữ viết hoa, đó chính là tên của cổ thành này.

Lúc này Diệp Thành đang thẫn thờ đứng bên dưới tường thành giống như một tên nhà quê ngẩng đầu nhìn tường thành cổ xưa, tường thành U Đô ít nhất cũng phải cao chín nghìn trượng, so với cửa thành này thì Nam Thiên Môn của Nam Sở chẳng đáng để nhắc đến.

Điều khiến hắn bất ngờ nhất không phải là điểm này mà vì cái tên U Đô được khắc rất to.

Vừa rồi hắn nhẩm tính thì cổ thành U Đô phải có diện tích gấp mấy lần Đông Nhạc của Nam Sở, điều này đã vượt qua phạm vi của một cổ thành, căn bản là một vương quốc.
Chương 1408: Đây là đâu?

Thật là hoành tráng!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, độ rộng lớn của U Đô cổ thành khiến hắn vô cùng kinh ngạc, cấm chế ở đây cũng khiến hắn phải ngỡ ngàng, trận văn được bố trí ở những nơi kín đáo nên độ phòng thủ cao, tạo cho nơi này bầu không khí tịch diệt.

Người xây dựng nên U Đô cổ thành có lẽ là bậc đại thần thông, nhất định là bậc thần thông cái thế.

Những tu sĩ ra vào U Đô cho dù là ở cảnh giới Thiên, cảnh giới Chuẩn Hoàng hay cảnh giới Hoàng thì đều hết sức nghiêm túc, không một ai dám gây sự ở đây, giống như thể bọn họ rất kiêng dè chủ nhân của nơi này vậy.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang hai bên trái phải rồi mới tiến vào cửa thành.

Những người canh giữ cổng thành đều mặc chiến giáp tay cầm chiến mâu, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới chuẩn thiên đỉnh phong khiến Diệp Thành nhìn mà phải tặc lưỡi, đến cả người gác cổng thành thôi mà tu vi đã cao như vậy rồi.

“Vị đạo hữu này…”, Diệp Thành dừng chân trước một người gác cổng, hắn chắp tay cúi người tỏ ra rất hiểu chuyện.

“Có việc gì?”, người kia liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm.

“Xin hỏi…đây là đâu?”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng hỏi, câu hỏi của hắn khiến người canh cổng chợ sững sờ, tên này bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt khó hiểu.

“Đạo hữu?”, thấy tên kia sững sờ, Diệp Thành mới hắng giọng hỏi thăm dò.

“Chu Tước Tinh”, tên gác cổng phản ứng lại.

“Vậy Chu Tước Tinh có thuộc về Chư Thiên Vạn Vực không?”, Diệp Thành vội hỏi lại, hi vọng người này có thể cho mình một câu trả lời chính xác.

“Đúng vậy”, giọng điệu tên gác cổng vẫn lãnh đạm như vậy.

“Là Chư Thiên Vạn Vực, là Chư Thiên Vạn Vực”, câu trả lời của hắn khiến cho Diệp Thành vô cùng kích động, tin tức này khiến hắn hưng phấn hơn bất cứ tin tức nào khác, cuộc hành trình trong bóng tối cả một trăm năm của hắn cuối cùng cũng thành công rồi.

Ở bên, tên gác cổng kia thấy Diệp Thành kích động như vậy thì liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, tên đối diện ăn mặc tả tơi trông không hề bình thường chút nào, rõ ràng là có bệnh.

“Vậy đạo hữu có biết Côn Luân Hư không?”, Diệp Thành quá kích động nên không để ý tới ánh mắt khó hiểu của tên này mà lên tiếng hỏi tiếp.

“Côn Luân Hư?”, tên gác cổng kia lại sững người gãi đầu.

“Đạo hữu không biết sao?”, Diệp Thành cũng sững người, trong đầu nhớ về lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm, nếu theo lời bà ta nói thì cái tên Côn Luân Hư ở Chư Thiên Vạn Vực rất nổi tiếng, sao nói ra mà lại khiến người ta thắc mắc như vậy.

“Vậy Đại La Chư Thiên thì sao?”

“Không biết”.

“Đại Hạ Thần Triều?”

“Không biết”.

“Thần Điện và Cửu Hoang Thiên?”

“Không biết”.

“Hay là đạo hữu có cần nhớ lại không?”

“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn Cổ Tinh nhiều như vậy, bất cứ Cổ Tinh nào cũng có nhiều thế lực, ngươi chỉ nói tên thì ai mà biết được”, tên gác cổng khó chịu liếc nhìn Diệp Thành.

“Nhưng đó không phải là những thế lực bình thường mà”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy ngươi nói xem những nơi mà ngươi nói cái gì mà thiên, cái gì mà điện nằm ở Cổ Tinh nào, ngươi nói ra thì may ra ta biết”.

“Cái này thì…”, Diệp Thành ho hắng tỏ vẻ ái ngại, hắn thật sự không biết Chư Thiên Vạn Vực lại có nhiều Cổ Tinh như vậy, cũng không biết Côn Luân Hư nằm ở Cổ Tinh nào.

Nghĩ tới đây Diệp Thành chợt cảm thấy tiếc nuối, lúc đến không hỏi rõ ràng, trải qua bao nhiêu đắng cay mới tìm được Chư Thiên Vạn Vực mà lại không tìm thấy Côn Luân Hư, đến hỏi mà người ta cũng không biết.

Nghĩ rồi Diệp Thành chợt liếc nhìn tên gác cổng này.

Hắn đang đoán xem tu vi của tên này ở cảnh giới nào mà kiến thức của hắn lại hạn hẹp như vậy.

Tìm một kẻ mạnh hỏi xem, như vậy sẽ đáng tin hơn!

Diệp Thành xoa cằm thầm nhủ.

Phía này, tên gác cổng kia thấy Diệp Thành nhìn mình mãi thì cảm thấy không được tự nhiên, hắn hắng giọng: “Ngươi có việc gì không? Không có việc gì thì mau rời khỏi đây”.

“Có chứ, có chứ”, Diệp Thành cười xoà, hắn lập tức bước chân vào U Đô.

“Đi đâu, quay lại!”, Diệp Thành vừa bước chân vào thì giây phút sau đó đã bị tên gác cổng lôi ra, “không đưa tiền ra mà muốn vào đó, ngươi nằm mơ à?”

“Ta suýt thì quên mất”, Diệp Thành cười trừ, “bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều, một đồng là được”, tên gác cổng giơ một ngón tay lên.

“Được thôi”, Diệp Thành cho tay vào ngực áo, hắn lục tìm một lúc rồi lấy ra một viên linh thạch, đó chính là viên linh thạch hắn vừa ngưng tụ ra, vả lại còn là viên linh thạch không hề nhỏ, to như viên gạch vậy.

“Không cần tìm nữa”, Diệp Thành nhét viên linh thạch vào tay tên gác cổng rồi cứ thế bước vào trong cổng thành.

“Tên khốn khiếp định chơi ta”, phía sau, tên gác cổng lên tiếng mắng chửi, hắn giơ tay lôi Diệp Thành lại lần thứ hai.

“Có…có chuyện gì vậy?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn.

“Cái gì mà có chuyện gì? Cái gì đây?”, tên gác cổng đưa viên linh thạch kia ra, mặt mày tối sầm nhìn Diệp Thành.

“Linh…linh thạch mà”.

“Linh…”, tên gác cổng tức tối, “cút…”

“Vị đạo hữu này, huynh….”.

“Khốn khiếp”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì tên gác cổng kia lập tức giơ chiến mâu lên, mặt mày tối sầm khiến Diệp Thành thẫn thờ, hắn thật sự không biết đắc tội với tên này ở điểm nào.
Chương 1409: Nguyên thạch

Diệp Thành đương nhiên biết điều không dám lớn lối, muốn đánh bại tên này là chuyện đơn giản nhưng vấn đề là ở nơi này không phải chỉ có một mình hắn gác cổng, vả lại phía sau hắn còn có U Đô thâm sâu khó dò, đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng còn không dám ngang ngược ở đây thì hắn càng không dám gây chuyện, mọi chuyện hành sự cẩn trọng vẫn hơn.

Thấy tên gác cổng nạt nộ, Diệp Thành gãi đầu lùi ra vài trăm trượng, cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Nếu Đông Hoàng Thái Tâm mà thấy cảnh này thì sẽ rất phẫn nộ, đường đường là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, lập chiến công vì Đại Sở, bảo vệ vạn vực thương sinh, còn trảm cả Đại Đế mà lại bị một tên lính quèn canh cổng nạt nộ.

Tiểu hữu?

Khi Diệp Thành còn đang cảm thấy khó hiểu thì có người dùng đầu ngón tay chọc hắn một cái khiến hắn vô thức quay đầu.

Xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một lão già gầy như que củi với bộ răng vàng khè, mái tóc rối như tổ quạ, trông thế nào cũng chỉ hiện lên nét giảo hoạt, không hề có lấy nét tử tế.

Có điều mặc dù trông lão già này không được đáng tin nhưng đạo hành lại rất cao, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng thực thụ, và lão ta chính là minh chứng cho một đạo lý từ xưa tới nay: Không thể đánh giá con người qua tướng mạo.

“Có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, Diệp Thành đang thầm nghĩ thì lão già kia đã xoa xoa tay nhướng mày lên tiếng.

Nói rồi lão ta xắn vạt áo lên.

Mắt Diệp Thành chợt sáng hẳn, lúc này hắn mới nhận ra bên trong cánh tay áo của lão ta có càn khôn, mà càn khôn này còn tự hình thành một thế giới, bên trong dày đặc sao giống như một bầu trời sao mênh mông ẩn chứa rất nhiều bảo bối, có pháp khí đan dược, có cổ quyển và trận văn.

Diệp Thành càng nhìn càng kinh ngạc vì bảo bối được giấu trong ống tay áo của lão ta thực sự không hề ít, vả lại còn là vật bất phàm.

“Bảo tháp đó bao nhiêu tiền?”, Diệp Thành thu ánh mắt lại rồi nhìn sang lão già.

“Không đắt, ba trăm thôi”, lão già giơ ba ngón tay lên.

“Ba trăm?”, Diệp Thành nói với giọng bất ngờ.

“Chê đắt thì ta có thể bớt một chút, hai trăm rưỡi, không bớt được nữa đâu”.

“Được”, Diệp Thành đáp gọn lẹ, tay hắn lại lần nữa lần mò trong ngực áo một hồi rồi lấy ra một viên linh thạch to chừng viên gạch, đây cũng là viên linh thạch mà hắn vừa mới ngưng tụ ra.

“Đây…đây là gì vậy?”, nhìn viên linh thạch trong tay Diệp Thành, lão già kia tỏ vẻ bất ngờ”.

“Linh thạch mà”.

“Linh…linh thạch?”, lão già nhếch miệng xua tay lùi về sau một bước rồi nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt có phần kì quái, nói thực thì sắc mặt Diệp Thành còn kì lạ hơn lão ta vì nhìn nét mặt lão ta và nét mặt của tên gác cổng thành ban nãy rõ ràng y hệt nhau.

“Này này tiểu tử”, lão già đặt một tay lên vai Diệp Thành và nhìn hắn với vẻ mặt đầy ý tứ: “Ngươi nói thật cho ta biết có phải ngươi vừa từ vùng nào hẻo lánh tới đây không?”

“Coi là như vậy đi”, Diệp Thành gật đầu, nét mặt mơ hồ khó hiểu.

“Vậy thì ta hiểu rồi”, lão già kia vuốt vuốt râu.

“Ông hiểu cái gì”.

“Nhìn viên đá này chưa?”, lão già sờ vào viên đá to bằng bàn tay, viên đá đó không được vuông vắn cho lắm nhưng xung quanh lại phát sáng và điều khiến Diệp Thành cảm thấy bất ngờ đó là bên trong còn có sức mạnh bản nguyên.

“Món đồ hay ho”, Diệp Thành xoa cằm.

“Đương nhiên là đồ hay ho rồi”, lão già chép miệng cười rồi hà hơi lên hòn đá, sau đó không quên dùng vạt áo lau đi lau lại.

“Tiền bối, tiền bối còn có viên đá thế này nữa không? Có bao nhiêu vãn bối mua cả”.

“Ngươi mua? Lấy gì để mua, lấy cái viên đá đểu của ngươi à? Ngươi có biết thứ ta cầm trong tay là tiền, là tiền mà Chư Thiên Vạn Vực dùng không?”

“Tiền…tiền?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt bỗng chốc hết sức thú vị.

Trong chốc lát hắn như hiểu ra rất nhiều chuyện, tiền tệ mà Chư Thiên Vạn Vực dùng không phải là linh thạch mà là giống viên đá trong tay lão già kia.

Chẳng trách, Diệp Thành gãi đầu vô thức nhìn tên gác cổng thành ở phía cách đó không xa, chẳng trách mà trước đó tên gác cổng thành lại nổi điên lên, cầm linh thạch coi là tiền thì ai mà chẳng muốn đánh hắn.

Được rồi, Diệp Thành cho rằng hắn có thể dùng linh lực hoá thành linh thạch, đi tới đâu cũng chẳng sợ thiếu thốn nhưng hiện giờ xem ra hắn rõ ràng chẳng có lấy một xu, những gì mà hắn những tưởng chỉ là tưởng tượng mà thôi, và sự thực thì hắn là một tên nghèo kiết xác.

“Đông Hoàng Thái Tâm, câu chuyện cười của bà không buồn cười tí nào”, Diệp Thành vô thức gãi đầu nhìn vào hư vô, biết trước như vậy hắn phải lấy vài chục triệu từ bà ta làm lộ phí mới phải.

“Đây gọi là nguyên thạch, nhớ lấy”, khi Diệp Thành còn đang thấy xót xa thì lão già kia đã bước tới, cả chặng đường lẩm bẩm, “đúng là tức chết được, chỉ còn thiếu chín trăm mua nhà mà lại gặp phải một tên khố rách áo ôm”.

“Nguyên thạch?”, Diệp Thành lẩm bẩm, bây giờ thì hắn hiểu rồi, trước đó hắn đã làm gây ra chuyện nực cười.

So với linh thạch thì nguyên thạch đáng quý hơn rất nhiều.

Bên trong linh thạch có chứa linh lực, còn bên trong nguyên thạch có chứa bản nguyên của thiên địa, về xuất phát điểm đã khác nhau cả một trời một vực, người của Chư Thiên Vạn Vực biết chơi lắm, dùng một viên đá quý giá như vậy để làm tiền.

Nên biết rằng bản nguyên của thiên địa bên trong mỗi một viên nguyên thạch đủ để có thể giúp một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở tiến vào cảnh giới Thiên, vì tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở không thể đột phá tới cảnh giới Thiên, cái mà họ thiếu chính là bản nguyên của đất trời.

Nực cười là bản nguyên thiên địa của Đại Sở lại bị Thiên Huyền Môn phong ấn, chỉ để lại một chút và phần còn lại ít ỏi đó cũng chỉ đủ cho một người đột phá tu vi lên Đỉnh Phong.
Chương 1410: Nghèo rớt mồng tơi

Diệp Thành đứng thẳng tắp như cây lao dưới U Đô Cổ Thành, liên tục vò đầu bứt tai.

Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là hoàng đế thứ mười của Đại Sở, giết được cả một Đại Đế vô song, thế mà đến Chư Thiên Vạn Vực lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi, thậm chí còn không qua nổi cổng thành.

Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, nếu chuyện này đồn về Đại Sở thì không biết tu sĩ Đại Sở sẽ co giật khoé miệng bao nhiêu lần.

Diệp Thành bất lực, đứng đó nhìn trái ngó phải.

U Đô Cổ Thành rất phồn hoa, tu sĩ ra vào đông vô số kể, hơn nữa ai nấy đều vô cùng cường hãn, muôn hình muôn vẻ, hình tướng của ai cũng rất kỳ lạ.

Nhưng điều khiến hắn đau đầu không phải diện mạo kỳ lạ của họ, mà là chuyện nguyên thạch.

Hình như ở đây không phải cứ có tiền là xong chuyện, tu vi và đạo hạnh của hắn quá thấp nên không ai thèm để ý đến hắn chứ đừng nói gì đến việc cho hắn mượn tiền, không đánh hắn đã là may lắm rồi.

Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành lại nhìn thấy lão già giảo hoạt với tu vi Chuẩn Hoàng kia.

Khi Diệp Thành nhìn lão ta thì thấy lão ta vẫn đang đi loanh quanh dưới tường thành, rao bán những món bảo bối của mình khắp nơi, nhưng có vẻ lão ta buôn bán không tốt lắm, mãi chẳng thấy bán được món đồ nào.

Thấy vậy, Diệp Thành gãi mũi, đánh liều đi tới.

Dưới thành U Đô có bao nhiêu tu sĩ mà chẳng ai chịu để ý đến hắn, cũng chỉ có lão già thô bỉ này dễ gần, ít nhất lão cũng chịu nói chuyện với hắn, hơn nữa trông lão ta cũng không giống cao thủ.

“Lão tiền bối, ta mời ông một ly!”, Diệp Thành tới gần, lấy Quỳnh Tương Ngọc Lộ trong túi đựng đồ ra.

“Lại là tiểu tử nghèo kiết xác nhà ngươi”, lão già liếc Diệp Thành, nhưng thấy vò rượu trong tay hắn thì ho khan một tiếng, nhận lấy rồi một hơi uống cạn.

“Tiền bối, ta muốn hỏi ông chuyện này”, Diệp Thành nói rồi lại đưa một vò Quỳnh Tương Ngọc Lộ khác ra.

“Đã nhận đồ của ngươi rồi thì giúp thôi, hỏi đi”, ông lão thô lỗ vẫn không khách sáo cầm lấy vò rượu ngon Diệp Thành đưa.

“Ông có biết Côn Luân Hư ở đâu không?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Không biết”, ông lão lau giọt rượu bên miệng.

“Thế Đại La Chư Thiên thì sao?”

“Chưa nghe bao giờ”.

“Đại Hạ Hoàng Triều?”

“Chưa nghe”.

“Thần Điện và Cửu Hoang Thiên thì sao?”

“Chưa từng nghe”.

“Không thể nào, ông thử nghĩ kĩ lại xem”, Diệp Thành đảo đôi mắt tròn xoe nhìn ông lão.

“Tiểu tử, Chư Thiên Vạn Vực này rất lớn, chỉ riêng tinh vực thôi đã có hơn mười nghìn, mỗi tinh vực lại có vô số cổ tinh, mà mỗi cổ tinh cũng có rất nhiều thế lực. Chẳng hạn như Chu Tước Tinh, nó nằm ở Thiên Nguyên Tinh Vực, Thiên Nguyên Tinh Vực chỉ là một tinh vực nhỏ mà đã có hơn vài chục nghìn cổ tinh. Ta cũng chỉ biết vài cổ tinh xung quanh thôi, những cổ tinh khác thì ta thật sự không biết, nhưng một điều có thể khẳng định là điện với triều mà ngươi vừa nói không ở mấy cổ tinh xung quanh đây, chắc sẽ ở những cổ tinh khác của Thiên Nguyên Tinh Vực hoặc ở những tinh vực xa xôi khác”.

“Đúng là nhiều thật đấy”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn biết Chư Thiên Vạn Vực rất lớn nhưng cũng không cần lớn đến thế này chứ! Bao nhiêu tinh vực, vô số cổ tinh, hắn biết đi đâu mà tìm?!

“Chắc bà lão ở Chu Tước biết đấy”, khi Diệp Thành đang đau đầu thì ông lão xoa cằm rồi nói.

“Chu Tước? Bà lão?”, Diệp Thành hơi thảng thốt.

“Nhìn thấy U Đô Cổ Thành này chưa? Nó là của gia tộc Chu Tước bọn họ, nghe nói tiền bối của gia tộc Chu Tước từng được Hiên Viên Đại Đế làm phép để lại truyền thừa bất phàm, nhưng năm tháng trôi qua, gia tộc Chu Tước sa sút nên mới ẩn cư ở Thiên Nguyên Tinh Vực, mở ra Chu Tước Cổ Tinh. Mà Chu Tước là do lão tổ gia tộc Chu Tước mở ra, tuy hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp”, lão già giảo hoạt nói xong hai mắt già nua không đứng đắn còn loé lên cái nhìn không đàng hoàng.

“Hiên Viên Đại Đế, người được công nhận là Đại Đế mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhớ lại trận chiến với Thiên Ma Đại Đế hôm đó, chính Đế Kiếm Hiên Viên đã giúp hắn giết được Đại Đế, từ một khía cạnh nào đó, hắn và mạch Hiên Viên cũng coi như từng cùng kề vai tác chiến.

“Không biết nói mối quan hệ này ra, liệu gia tộc Chu Tước có đón mình vào không?”, Diệp Thành sờ cằm.

Nhưng nghĩ một hồi, hắn lại từ bỏ suy nghĩ này.

Hắn kề vai sát cánh cùng kiếm Hiên Viên, còn giết một Đại Đế, chuyện này nói ra ai mà tin được? Hắn không biết gia tộc Chu Tước có đón mình vào thành không, nhưng bị đánh là điều chắc chắn.

Như Đông Hoàng Thái Tâm nói, không phải ai cũng biết về sự tồn tại của Đại Sở, cũng không phải ai cũng biết những điều hắn làm cho Chư Thiên Vạn Vực.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom