• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 210

49210.
Hộ người mạnh khỏe

Ngón tay của Mạc Ly linh xảo cực kỳ, phảng phất như nhìn thấu vào trong vậy, thấy rõ chỗ xương gãy, đến chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua, đem toàn bộ chỗ xương đó đưa về đúng vị trí, sau đó ngay chỗ bị thương đắp lên một tầng thuốc bột, dùng hai miếng ván cố định, từng tầng một quấn lại.

Liễu Tâm Mi còn tưởng rằng thấy cảnh máu me lênh lán, nếu ở hiện đại, nhất định phải mổ tách da thịt ra, dùng đinh thép gì đó gia cố xương vụn, sau đó mới tầng tầng khâu lại. Thế nhưng ở trong tay của Mạc Ly, lại đơn giản kết thúc như vậy, Liễu Tâm Mi nhất thời không thể tin vào hai mắt của mình.

"Mạc tiên sinh, như vậy là xong?" Liễu Tâm Mi nhìn Tiểu Ngọc, nha đầu còn đắm chìm trong giấc mộng, trên mặt nhìn không ra chút nào thống khổ, phảng phất chỉ là rất mệt mỏi, nằm xuống ngủ một giấc bổ sung thể lực mà thôi.

"Ừ." Mạc Ly vừa cẩn thận rửa hai tay, vừa nhàn nhạt đáp lại.

Miệng Liễu Tâm Mi há thật to, dù nàng biết trung y truyền thống là rất thần bí và vĩ đại, thế nhưng lúc tận mắt nhìn thấy cũng tràn đầy hoài nghi sâu đậm. Không cần X quang, không cần chụp cắt lớp, Mạc Ly chỉ dựa vào mấy ngón tay, là có thể làm xong một ca phẩu thuật cực kỳ có độ khó, đúng là Hoa Đà tái thế, Biển Thước trùng sinh.

Tuyết Diên yên lặng ngồi ở chỗ kia, đến khi Mạc Ly đứng lên, mới một lần nữa hoạt bát lên, quay qua nhìn Liễu Tâm Mi tươi cười: "Tâm mi tỷ tỷ, không cần lo lắng, bệnh trạng của ta nghiêm trọng hơn rất nhiều so với nha đầu kia, cũng hoạt bát nhảy loạn mà đứng lên, Mạc Ly đại ca là đại phu lợi hại nhất ta đã gặp."

Mạc Ly lại lắc đầu, nghiêm giọng nói rằng: "Chứng bệnh của ngươi ta cũng hữu tâm vô lực."

Tuyết Diên "Ha hả" cười không ngừng, loại tình huống này của mình không phải bệnh, Mạc Ly tự nhiên là không chữa khỏi, chỉ là nên giải thích như thế nào cho rõ ràng đây?

Liễu Tâm Mi lo lắng hỏi: "Tiểu Ngọc sau khi tỉnh lại, có thể sẽ rất đau hay không?"

"Sẽ. Chỉ là dược hoàn của ta cũng sẽ có hiệu lực, trong vòng bảy ngày không thể hoạt động nửa bước. Còn có, sau ba tháng, đại khái có thể hoàn toàn bình phục." Mạc Ly đối với y thuật của mình luôn luôn rất có tự tin.

Ừ, thương gân động cốt một trăm ngày, trong lòng Liễu Tâm Mi mừng thay Tiểu Ngọc, nàng thật không ngờ vấn đề khốn nhiễu nha đầu kia đã lâu, cứ như vậy được Mạc Ly tiện tay hóa giải. Ai, nếu là Bách Thảo Đường của nàng cũng có một thần y tọa chẩn như vậy, bệnh nhân còn không xếp hàng đến cửa thành?

Vân Duệ y thuật nhân phẩm đều tốt, thế nhưng so với Mạc Ly thì, quả thực trên trời dưới đất a! Liễu Tâm Mi đang suy nghĩ, nếu như có thể nói động Mạc Ly chỉ điểm thêm cho Vân Duệ một chút, thật sự là một chuyện may mắn tạo phúc bách tính. Nghe Tuyết Diên nói, có thể đi Đoạn Trường Cốc cầu y vấn thuốc, đều là đại nhân vật phi phú tức quý, ngoài ra là những hiệp khách giang hồ thân thủ lợi hại, bạc của bọn họ dĩ nhiên so với dân chúng tầm thường tới dễ.

Chỉ là người thì không thể quá tham lam, mình hôm nay đã thiếu nợ Mạc Ly một cái thiên đại nhân tình. Quả thật hắn không chút nào từ chối khi làm như vậy, nhất định là nể mặt Mộ Dung Dật Phi. Làm cái Vương phi trên danh nghĩa, không phải một chút chỗ tốt cũng không có a!

Mạc Ly tỉ mỉ dặn dò những việc cần chú ý, lúc Liễu Tâm Mi liên tục nói cảm tạ, liền cáo từ. Tiêu Ẩn ném một câu: "Hai canh giờ sau, tự nhiên sẽ tỉnh lại." Cũng nghênh ngang mà đi.

Tuyết Diên ở lại, Tiểu Ngọc còn đang ngủ say, nhìn thấy tình trạng nha đầu này như thế, liền không kiềm được nhớ lại chính mình lúc trước, nhịn không được một tiếng một tiếng thở dài. Nha đầu kia nhìn suy nhược, không biết lần này thống khổ phải chịu như thế nào. Tuyết Diên bất đồng, Mạc Ly vẫn canh giữ bên người, như gió nhẹ mưa bụi an ủi, còn cho mình ăn linh đan diệu dược đếm không hết. Hai năm phần lớn thời gian của Mạc Ly đều là đặt ở trên người của mình, không phải vội vàng luyện đan nấu thuốc, chính là không ngừng cổ vũ mình.

"Tâm mi tỷ tỷ, nha đầu kia đối với ngươi rất quan trọng sao?" Tuyết Diên hỏi.

"Theo ta cũng đã một thời gian, có cơ hội này, tự nhiên phải thử một chút, không phải trong lòng luôn luôn cảm thấy không cam." Người đối với mình tốt, Liễu Tâm Mi trước giờ không bạc đãi, Hương Diệp là như thế, Tiểu Ngọc cũng sẽ không ngoại lệ.

"Hắc hắc, nếu tin tức này được những người không được Mạc Ly đại ca cứu trị biết, nhất định sẽ ngưỡng mộ chết. Ngươi là không biết a, Mạc Ly đại ca cũng không phải suốt năm canh giữ ở Đoạn Trường Cốc, muốn gặp một lần, không phải chuyện dễ dàng. Còn có a, mỗi ngày chỉ chịu cứu trị mười người, quá danh sách này, dù ngươi vát vạn lượng hoàng kim, hắn vẫn là không nhúc nhích. Nha đầu kia coi như là mượn quang của ngươi a!" Tuyết Diên nhứ nhứ thao thao nói một ít chuyện liên quan đến Mạc Ly.

"Cứu người trị thương không phải bổn phận của thầy thuốc sao? Sao Mạc Ly lại có quá nhiều quy củ kỳ kỳ quái quái như vậy?" Liễu Tâm Mi hỏi.

"Ngươi là không biết, cốc chủ đời trước của Đoạn Trường Cốc, càng tùy hứng, có muốn xem bệnh hay không, muốn xem cho người nào, đều dựa vào tâm tình. Cũng may sư phụ Mạc Ly đại ca còn có thể nói là đáng tin hơn, chỉ cần ngươi hiểu được tính tình của ông, chỉ là dán lên tiền bạc cũng là có thể dùng." Tuyết Diên nói, liền nở nụ cười.

Đoạn Trường Cốc tên nghe có chút đáng sợ, nhưng người ở đó đều rất thú vị nha, mỗi một người đều là tùy tính mà làm, không bị thế tục ràng buộc. Chắc là bị tiền nhiệm cốc chủ ảnh hưởng, mỗi người nhiều nhiều ít ít đều có chút tiểu tính tình. Bản lĩnh càng xuất chúng, thì tính tình càng cổ quái.

"Tuyết Diên, Mạc Ly cùng Mộ Dung Dật Phi là dạng giao tình gì?" Liễu Tâm Mi híp mắt.

"Bằng hữu. Chẳng qua Mạc Ly đại ca căn bản là không có bằng hữu, nghĩ đến quan hệ của hai người nhất định rất tốt." Tuyết Diên suy đoán.

Hai người cười cười nói nói, thời gian rất nhanh liền đi qua, không biết qua bao lâu, Tiểu Ngọc thấp giọng rên rỉ, đau đớn trong ánh mắt tiểu nha đầu rất rõ ràng, hàm răng trắng noãn hung hăng cắn lên môi.

"Đau lắm hả?" Liễu Tâm Mi cúi người hỏi.

"Còn tốt, chỉ là Vương phi nương nương, chân của nô tỳ thực sự sẽ lành sao?" Nếu không phải dưới chân truyền đến đau đớn kịch liệt, Tiểu Ngọc còn hoài nghi mình đang nằm mộng, cái thần y kia đã vì mình trị liệu qua.

"Sẽ, Mạc Ly tiên sinh nói, chỉ cần ba tháng, ngươi có thể hoàn toàn bình phục. Không nên gấp, từ từ dưỡng, chút nữa ta gọi hai tiểu nha hoàn lanh lợi tới chiếu cố ngươi, an tâm dưỡng bệnh, rất nhanh sẽ khá hơn." Liễu Tâm Mi ôn hòa nói.

Nước mắt bỗng nhiên bừng lên, Tiểu Ngọc cảm động đến không biết nói cái gì cho phải, vội vã cầu nói: "Vương phi nương nương, đại ân đại đức của người nô tỳ cả đời chắc chắn sẽ không quên. Chỉ là nô tỳ thân phận như vậy, làm sao dám làm phiền người khác chiếu cố, không bằng, không bằng người cho người đưa nô tỳ về nhà, chờ dưỡng tốt thân thể, nô tỳ trở về báo đáp Vương phi nương nương."

"Ngươi an tâm dưỡng bệnh, nếu vào Như Yên Các của ta, chính là người của Liễu Tâm Mi ta, ta muốn làm gì, ai cũng không quản được." Liễu Tâm Mi mới không đi quản mấy cái quy củ này, chỉ cần là người của mình, nhất định hộ họ mạnh khỏe.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom